[BHTT - Edit] Trâm Hoa Dạ Hành
Chương 11
Bùi Ngọc bước ra từ cầu thang phía sau.Nữ tử mặc váy đỏ hồng như hải đường, ánh mắt mị hoặc như tơ, nghe thấy động tĩnh cũng chỉ hơi híp mắt liếc sang một cái, sau đó chẳng buồn để tâm, tiếp tục đắm chìm trong tư tình.Ngược lại, nữ tử mặc váy màu vàng nhạt gọi là "Tỷ tỷ" kia thì kịp thời dừng lại, cúi người hành lễ với nàng.Cô gái váy hồng kia cũng uốn gối thi lễ."Khách nhân buổi trưa an lành."Bùi Ngọc gật đầu, ánh mắt không nghiêng ngó, đi thẳng qua hai người.Tai nàng thính, mắt tinh, nghe thấy hai nữ tử kia ở sau lưng bật cười khúc khích."Tỷ tỷ, nhìn xem, mặt khách nhân đỏ lên rồi kìa.""Đừng nói linh tinh."Bùi Ngọc lập tức căng người, trên trán lấm tấm mồ hôi.Phía sau lại vang lên tiếng mở rồi đóng cửa, chắc là hai nữ tử đó vừa tìm được phòng, đã đi vào trong.Đi vào làm gì chứ?Bên tai nàng vẫn còn văng vẳng tiếng rên khẽ đầy mị hoặc vừa rồi của cô gái mặc váy đỏ hồng. Bùi Ngọc kiềm chế cơn tò mò muốn ngoái đầu nhìn lại, tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu....Khi lên đến tầng ba, giữa hành lang, bất ngờ từ trên mái nhà vang lên một tiếng huýt sáo chói tai.Sắc mặt Bùi Ngọc lập tức biến đổi.Không xong rồi! Múc Quả lại nhảy cửa sổ bỏ trốn!May mà tiếng kính vỡ nghe rất gần.Giữa ban ngày ban mặt, ở tầng ba của lầu các xa hoa rực rỡ "Thiên Kim Các", "rầm" một tiếng vang dội — cửa sổ bị đập vỡ, một nam nhân ăn mặc xộc xệch phóng ra từ đó, ngã lăn một vòng tại chỗ, sau đó túm chặt đai lưng, cắm đầu bỏ chạy.Dân chúng trên phố đổ dồn ánh mắt nhìn.Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy một bóng trắng nữ tử nhảy ra từ cửa sổ vỡ nát, nhìn vóc dáng thì rõ ràng là nữ nhân."Cẩm Y Vệ phá án! Người không liên quan mau tránh đường!" Giọng nữ trong trẻo vang lên.Dân chúng lập tức dạt sang hai bên, nhường đường. Nhưng con phố vốn đã lộn xộn, nhất thời khó mà quét sạch, Múc Kiên lập tức lẩn vào đám đông, chỉ trong chớp mắt đã mất dạng.Bùi Ngọc đề khí nhảy lên mái nhà, từ trên cao nhìn xuống, tìm kiếm bóng dáng hoảng loạn chạy trốn của Múc Kiên.Hắn rẽ vào một con hẻm tối, không còn tiếng bước chân sau lưng nữa, thở phào nhẹ nhõm, bước chậm lại, cúi đầu chỉnh lại quần áo.Bỗng nhiên, như có cảm giác, hắn ngẩng đầu lên — cách đó mười bước, một nữ tử trẻ tuổi mặc bạch y đang đứng im lặng.Nàng xinh đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở, khí chất xuất chúng khiến Múc Kiên vô thức nuốt nước bọt, nghi hoặc hỏi: "Vị cô nương này là...?""Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Bùi Ngọc, phụng lệnh truy bắt Múc tướng quân." Nữ tử đáp bằng giọng điệu bình thản.Múc Kiên hít sâu một hơi, lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng vừa nhấc chân, đầu gối liền đau nhói, khuỵu xuống đất.Bùi Ngọc bước tới, nhặt đồng tiền dưới đất lên, đưa tay kéo đai lưng mà hắn vừa mới buộc lại, ép hắn dựa vào tường, trói tay hắn ra sau lưng.Từ Hình Bộ trở ra, vừa đúng lúc đến giờ cơm trưa.Bùi Ngọc quay về phủ ăn cơm, Lục Như Trác vì công vụ bận rộn quả nhiên không có ở đó. Nghe nha hoàn nói nàng không có ở trong phủ, Bùi Ngọc không hiểu sao lại có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.Tối hôm đó, Lục Như Trác mãi đến khuya mới về phủ.Tại Hợp Lại Thúy Các."Đô đốc, tiểu thư đã ngủ rồi ạ." Nha hoàn Đan Quất bẩm báo.Lục Như Trác hơi ngạc nhiên.Bình thường, dù có về muộn cỡ nào, chỉ cần nàng không nhắn về phủ rằng sẽ không quay về, thì Bùi Ngọc luôn chờ nàng.Đan Quất hỏi: "Có cần gọi tiểu thư dậy không ạ?"Lục Như Trác khoát tay: "Không cần. Để mai hẵng nói."Lục Như Trác rời khỏi sân viện. Đan Quất nhìn quanh chốc lát, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Bùi Ngọc.Người đáng ra phải đang say ngủ lúc này lại đang ngồi trên giường, mặc trung y màu nhạt, mái tóc đen dài xõa trên vai. Nghe thấy tiếng động, nàng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt dịu dàng đầy quyến rũ."Cô cô đã về rồi sao?""Đúng vậy, tiểu thư."Đan Quất cảm thấy rất kỳ lạ. Trước kia, Bùi Ngọc chỉ mong Lục Như Trác đến thăm mình, chỉ cần một ngày không gặp là nàng lại buồn bực không vui. Vậy mà lần này Lục Như Trác đến, nàng lại cố ý tránh mặt."Nàng có nói gì không?""Không có."Bùi Ngọc khẽ "À" một tiếng, chậm rãi đặt cuốn sách trong tay xuống.Đan Quất đứng một lúc, không thấy nàng có điều gì căn dặn, liền lên tiếng: "Tiểu thư?""Ta đi ngủ." Bùi Ngọc đáp.Đan Quất vâng lời, bước lên định thu dọn sách trên bàn của nàng.Bùi Ngọc vươn tay ngăn lại, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Ngươi lui xuống trước đi, để ta tự thu dọn."Ánh mắt Đan Quất liếc qua bìa sách, hình như là quyển gì đó tên có chữ "Cung"... có lẽ là một bản thoại sách mới, cũng không nghĩ nhiều, khẽ khom người hành lễ rồi lui ra.Bùi Ngọc và Lục Như Trác có cùng một thói quen — đều không muốn có người hầu hạ trong phòng, nên Đan Quất ở phòng bên cạnh.Cánh cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân dần xa. Bùi Ngọc từ trên giường bước xuống, áp tai vào cửa lắng nghe một lúc, thấy bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh mới chân trần quay lại giường.Nàng tiếp tục lật vài trang "xuân cung đồ", nhưng chẳng bao lâu đã thấy chán nản, khép sách lại. Đám sách này trên thị trường đều là cho nam nữ, thực sự chẳng có tác dụng gì với nàng. Nếu biết sớm, khi còn ở Thiên Kim Các nên hỏi tên hai vị tỷ tỷ kia, lần sau còn có thể tìm đến xin chỉ giáo.Xin chỉ giáo... cái gì chứ?Mặt Bùi Ngọc hơi ửng hồng, không dám nghĩ sâu thêm nữa. Nàng giấu quyển sách kỹ dưới đáy hòm, rồi nhảy lên giường, kéo chăn trùm kín.Một lúc sau, do vặn vẹo vài lần, cái đuôi chăn mới chịu yên vị, không còn nhúc nhích.Trăng đã lên giữa trời.Trong viện chính có trồng một cây hồng mai.Lục Như Trác từ phòng tắm bước ra, khoác một chiếc trung y màu tuyết trắng, tựa nghiêng bên giường, một tay chống cằm, nhắm mắt nghỉ ngơi.Tỳ nữ quỳ phía sau nàng, dùng khăn khô nhẹ nhàng lau tóc dài cho nàng, động tác vô cùng dịu dàng."Tiểu thư hôm nay về phủ lúc nào?" Nữ nhân nhắm mắt, giọng lười biếng hỏi."Vào khoảng giữa trưa." Tỳ nữ cung kính đáp."Sau đó có ra ngoài không?""Không có, vẫn luôn ở trong viện."Lục Như Trác nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, không nói gì thêm.Trời đông, trong đình viện ngay cả côn trùng cũng chẳng buồn kêu. Tỳ nữ càng thêm cẩn thận, hồi lâu sau mới thu khăn, lặng lẽ lui xuống, khép cửa lại.Lục Như Trác đẩy cửa sổ ra, đưa tay bẻ một nhành hồng mai dưới sương lạnh, cắm vào bình hoa trên bàn dài.Sân viện của Bùi Ngọc không xa, vẫn nằm trong tầm mắt.Nàng lặng lẽ nhìn một lát, sau đó nhẹ nhàng khép lại cửa sổ.Ánh trăng khuya phủ xuống, mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng....Nữ đế vừa nổi trận lôi đình một phen.Không phải trên triều, mà là sau khi hạ triều, ở Cần Chính Điện.Trong điện, ngoài công chúa Sở Liên, chỉ có một mình trọng thần tâm phúc — Lục Như Trác."Trẫm còn chưa chết! Múc Kiên là do ai sai khiến?!" Nữ đế đập bàn, tiếng vang "bạch bạch" như sấm dậy.Công chúa Sở Liên đứng bên cạnh nữ đế, đưa tay nhẹ xoa ngực bà, giọng đầy tự trách: "Là con khiến mẫu hậu phải lo lắng."Nữ đế còn chưa kịp đáp, phía dưới Lục Như Trác đã nói: "Điện hạ ngàn vạn lần đừng nói vậy, là có kẻ không an phận, trừ bỏ bọn chúng là được.""Lục khanh..." Ánh mắt Sở Liên công chúa lấp lánh.Nữ đế xua tay, ý bảo mình không sao, uống một ngụm trà do công chúa đưa tới, nói: "A Trác nói đúng, bọn chúng nhịn không được phải lộ mặt, cũng tốt, khiến chuyện của chúng ta tạm thời được xóa nhòa.""Mẫu hậu...""Liên Nhi!" Sắc mặt nữ đế trầm xuống, cắt ngang lời con gái, "Là người kế vị ngai vàng tương lai, con tuyệt đối không được mềm yếu do dự!"Công chúa Sở Liên quỳ xuống nói: "Nhi thần chỉ là lo lắng cho sức khỏe của mẫu hậu."Nét mặt nữ đế dịu lại, đỡ nàng dậy, ôn tồn nói: "Mẫu hậu không sao đâu, con không cần lo."Lúc này, Lục Như Trác bước ra nói: "Bệ hạ, công chúa một lòng hiếu thuận, chi bằng giao chuyện này cho điện hạ xử lý."Nữ đế do dự.Sở Liên công chúa cũng lập tức nói: "Xin mẫu hậu tin tưởng con."Nữ đế nhìn Lục Như Trác một cái, trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Được. Lục khanh sẽ hỗ trợ con."Lục Như Trác quỳ một gối xuống, khí khái tràn đầy: "Thần nhất định không phụ ủy thác!"Năm mới tại kinh thành này, định sẵn là không yên bình.Minh Uy tướng quân Múc Kiên bỏ biên ải trở về bị bắt, bị tống vào đại lao của Hình Bộ, sau đó chuyển đến ngục giam của Bắc Trấn Phủ Ti. Bệ hạ giao toàn quyền vụ án cho Đế Cơ xử lý, Đô đốc kiêm Chỉ huy sứ Lục Như Trác theo sát phụ trợ.Nghe tin gió, quan viên đều nín thở, lo sợ lửa cháy lan đến thân mình.Triều đình im ắng như ve mùa đông.Đế cơ Sở Liên từ trước đến nay nổi danh hiền hậu, nhân từ, lại đứng giữa các phe phái. Nhiều người trung lập xem đây là cơ hội để quan sát: vị nữ trữ quân này liệu có thể "nắm cao thả nhẹ", giữ được nhân tâm hay không?Nói rộng ra, chuyện này là trọng tội mưu phản.Năm đó nữ đế đăng cơ, triều đình từng lục đục bất mãn. Bà ra tay diệt sạch một đợt lại một đợt, ngay cả phe Tiết thị lang cấu kết phản loạn chưa kịp hành động đã bị Cẩm Y Vệ tiêu diệt, toàn gia chém đầu! Từ đó trở đi, phản đảng không dám ngoi đầu lên nữa.Vị minh quân đương triều này, hai mươi năm cần chính cần lao, khiến Đại Sở quốc phú binh cường, bá tánh an cư lạc nghiệp. Có thể nói là bậc chủ nhân trung hưng, nhưng tuyệt không phải một người nhu mì mềm mỏng.Chỉ là... không biết nữ nhi nối dõi của bà, liệu trong huyết mạch có mang dòng máu lang hổ?Lục Như Trác tất nhiên lao vào công vụ bận rộn.Trước kia Bùi Ngọc từng từ chối sự lôi kéo của Đế Cơ, giờ chỉ giữ chức quan trung cấp bình thường, cùng người khác tra án.Là nghĩa nữ của Lục Như Trác, về lý mà nói, nàng hoàn toàn có thể tiếp cận trung tâm sự việc. Nhưng Lục Như Trác không hề giao cho nàng trọng trách gì, ngược lại, dường như cố ý để nàng tránh xa hoàng cung, tránh xa nữ đế và công chúa.Không phải vì chuyện nàng từ chối công chúa, mà là từ trước đó đã vậy.Bùi Ngọc cũng không để tâm.Nàng chưa từng đặt chí hướng vào những thứ này.Nhưng nàng rất ghét tên Múc Kiên — kẻ đột ngột xuất hiện, khiến kinh thành vốn yên bình trở nên dậy sóng. Lục Như Trác đã bảy ngày chưa về phủ.Lục Như Trác cũng ít khi lui về nha môn, với thân phận quan ngũ phẩm của Bùi Ngọc, muốn gặp một vị quan nhất phẩm như Đô đốc thì lại càng khó hơn.Bùi Ngọc đứng đợi trước cửa cung suốt nửa ngày, cuối cùng cũng gặp được bóng dáng người nàng luôn mong nhớ."Cô cô.""Có việc gì?" Sắc mặt Lục Như Trác so với mấy hôm trước đã kém đi trông thấy. Vì bận việc mà giọng nói trở nên ngắn gọn, có phần lạnh nhạt.Bùi Ngọc đưa hộp đồ ăn có hình phượng văn trong tay ra, nói: "Đây là điểm tâm chay của Tố Tâm Trai, con mua riêng đem tới cho cô cô, mong cô cô giữ gìn sức khỏe.""Ngươi có lòng." Lục Như Trác gật đầu, thần sắc dường như hòa hoãn hơn một chút.Bùi Ngọc nhận dây cương từ tay giáo úy, tự mình dắt ngựa cho nàng, cài kín áo khoác cho nàng, nhìn Lục Như Trác sải bước leo lên lưng ngựa cao, ánh tà dương hoàng hôn chiếu rọi thành tường, phủ lên bóng lưng nàng một tầng sáng óng ánh như hoa rơi rực rỡ.Lục Như Trác kéo dây cương quay đầu ngựa, khẽ thúc bụng ngựa, vó ngựa nện trên đá xanh trước cửa cung, từ từ khuất xa.Bùi Ngọc nhìn bóng lưng màu vàng nhạt kia.Nàng sững người trong ánh chiều tà, tưởng như thân ảnh ấy quay lại, đứng trước mặt mình.Bùi Ngọc chợt bừng tỉnh.Không phải tưởng tượng — là thật.Lục Như Trác xuống ngựa, đi về phía nàng, trong ánh mắt nàng nhìn chăm chú, bàn tay mang hơi lạnh giữa đông giá nhẹ nhàng vuốt gò má nàng."Ăn uống cho đàng hoàng, chờ ta trở về." Nữ nhân ôn nhu nói.