[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài
Chương 3
Nhìn thấy a tỷ nhà mình bình an vô sự ngồi ở nơi kia, lúc này Tạ Nguyên Cốc mới lại nhắm mắt nghỉ tạm.Tào Nga vội vàng đứng dậy rót nước ấm cho hắn nhuận họng.Uống xong nước, ba mẹ con nhỏ giọng nói chuyện với nhau một lúc.Thế nhưng cảnh tượng ấm áp này chưa duy trì được bao lâu, liền nghe bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.Tạ Nhan vội đưa mắt ra hiệu cho Tạ Nguyên Cốc, tiểu nam hài lập tức hiểu ý, hai người nhanh chóng nằm xuống giường rơm, tiếp tục giả vờ hôn mê.Ngay sau đó cửa gỗ bị dùng sức đẩy mở, một lão phụ nhân chừng năm sáu mươi tuổi mặt không chút biểu tình đứng nơi cửa, sắc mặt khó coi đảo mắt nhìn khắp phòng, cũng không bỏ sót cái bàn không có lấy một cái chén."Tiểu nha đầu này là giả ngủ hay thật ngất đi? Tỉnh rồi thì mau đi dọn hạt kê, sớm mấy ngày là nên xong rồi, lại lười biếng kéo dài tới tận bây giờ mới thu về, còn dính mưa, không hong thì nảy mầm hết.""Nương, Cẩm nhi với Cốc nhi từ tối qua tới giờ vẫn chưa tỉnh, xin ngài thương xót, giúp thỉnh một đại phu tới xem."Tào lão thái hờ hững liếc nhìn nàng một cái nói: "Thỉnh đại phu gì chứ, sớm theo như ngươi nói, trong nhà đến một đồng tiền cũng không có, ta chân đau bao lâu nay cũng chưa chịu được mà đi mời đại phu, chỉ ngươi hai đứa con này là quý giá, dính mưa chút xíu liền đòi thỉnh đại phu, ta thấy là lười biếng không muốn làm việc nên kiếm cớ thôi."Tào lão thái nói xong liền định đưa tay nhéo cánh tay Tạ Nhan, Tào Nga vội vàng chắn trước mặt nữ nhi, khóc ròng nói: "Nương, Cẩm nhi giờ đã thành bộ dạng này, nếu thật cháy hỏng đầu óc, đến lúc đó Phương gia nào còn chịu cưới con bé..."Tào lão thái nghe nàng nói vậy thì hơi sửng sốt, sở dĩ còn giữ mẹ con mấy người bọn họ lại trong Tào gia, một là bởi vì mẹ con hai người còn có sức lực, có thể giúp đỡ làm việc nhà nông. Còn có một nguyên nhân khác, chính là hiện giờ Phương gia lão tam thi đậu đồng sinh, xem ra thi tú tài là chuyện chắc chắn, nói không chừng còn có thể đậu cử nhân, kiếm được chức quan nửa vời gì đó, đến lúc đó đem Tạ Cẩm Nương gả qua, Tào gia ít nhiều cũng dính được chút vinh quang.Nghĩ đến đây, bà ta mới tức giận hừ một tiếng thu tay về, nói: "Không phải quý mệnh thì là quý thân, thật là xúi quẩy. Đại phu thì không có tiền mà mời, chuyện hong khô hạt kê hôm nay tạm tha cho nó, trễ nhất ngày mai cũng phải làm, thừa dịp trời mưa, cho các ngươi lười biếng nửa ngày."Nhìn bóng lưng Tào lão thái đầy oán hận rời đi, sắc mặt thương tâm oán giận của Tào Nga cũng dần trở nên ngẩn ngơ.Tào lão thái là người thế nào, bao năm nay nàng đã sớm nhìn rõ, nhưng mỗi lần rơi vào bước đường cùng vẫn không nhịn được ôm một chút hy vọng, thế nhưng hy vọng lần nào cũng bị dập tắt, khiến lòng nàng dần chết lặng.Nghe tiếng bước chân Tào lão thái rời xa, Tạ Nhan mở mắt, nhìn thấy Tào Nga mới hơn ba mươi tuổi mà thân thể đã có chút khom lưng còng lưng, nhẹ giọng hỏi: "Nương, nếu như con có nơi dung thân bên ngoài, nương có nguyện ý rời khỏi Tào gia không?"Tào Nga quay đầu lại, hốc mắt ửng đỏ, lần này không còn như trước kia kích động, mà cúi đầu với vẻ mặt chán nản nói: "Đi đâu mà có chỗ dung thân chứ, cho dù thật có chỗ để ở, cũng phải có cơm mà ăn, chẳng lẽ ba mẹ con chúng ta thật phải ra ngoài xin ăn?"Nếu chỉ là xin ăn cũng không sao, nhưng mẹ con hai người đều lớn lên xinh đẹp, nhất là Tạ Cẩm Nương, tuổi còn nhỏ, da thịt trắng trẻo, rất dễ khiến người khác dòm ngó. Nếu thật sự cùng Tào gia trở mặt, cô nhi quả phụ đến lúc đó bị người khi dễ, thật sự là không ai để nhờ vả.Tào gia tuy nghèo, nhưng dù sao cũng là một nhà trong thôn, thân thích họ hàng ít nhiều còn nể mặt nhau một chút, không ai dám dễ dàng gây sự.Tạ Nhan đương nhiên hiểu đạo lý này, nhưng hiện giờ nếu cứ tiếp tục ở lại Tào gia, nguyên chủ lần này đã suýt chút nữa chết vì sốt cao, biết đâu lần sau lại phát bệnh nữa thì không giữ được cái mạng, đến lúc đó chết đi chính là nàng.Cho nên Tào gia là không thể ở lại được, dù thế nào cũng phải nghĩ cách dọn ra riêng.Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, vừa nghe đã biết là Tào Nhị Lang đã trở lại.Tào Nhị Lang có thể cưới được vợ, thật ra cũng là có một đoạn chuyện xưa.Thôn bên có một người đồ tể họ Đậu, trong nhà có một nữ nhi, vừa đen vừa mập, mãi vẫn không ai chịu cưới. Về sau họ Đậu liền buông lời, ai chịu cưới nữ nhi hắn thì sẽ được hắn dạy nghề mổ heo, cả đời không cần làm ruộng.Trong thôn có mấy nhà con trai chưa có cưới được vợ, nghe vậy liền suýt nữa phá luôn cửa Đậu gia, nhưng mỗi người chỉ đến một lần rồi bỏ đi, cô nương Đậu gia đã hai mươi mấy vẫn chưa ai cưới.Tào gia nghèo, sau khi Tào Đại Lang chết, trong nhà còn một đống đệ đệ muội muội, ngày tháng vô cùng khốn khó.Tào Nhị Lang dưới sự thúc giục của cha mẹ cũng đi xem mắt nữ nhi Đậu gia, về rồi sống chết không chịu quay lại nữa, mãi đến khi lão mẫu trong nhà lấy cái chết ra ép, mới dám cắn răng quay lại cầu thân. Đậu gia vừa thấy có người đến cầu hôn, mừng đến phát cuống, hôm sau liền vội vàng thành hôn, sợ con rể chạy mất.Sau khi cưới, họ Đậu quả thực giữ lời, cho Tào Nhị Lang theo mổ heo, hoàn cảnh Tào gia cũng vì vậy mà cải thiện đôi chút.Nhưng cho dù như vậy, một ngày cũng chỉ kiếm được mười văn tiền, thi thoảng mới mang được ít thịt về cải thiện bữa ăn. Mà cả nhà lớn nhỏ không có thu nhập nào khác, lão tam Tào Bân hiện vẫn độc thân, thường ngày ra phố làm thuê còn không đủ tiêu cho mình, chỉ dựa vào chút tiền giết heo mỗi ngày của Tào Nhị Lang và mười lăm mẫu đất, quanh năm suốt tháng cũng chẳng tích cóp được bao nhiêu.Tào Nhị Lang hôm nay về nhà rất sớm, nghĩ là do trời mưa ít người, thịt heo bán không được nên đành quay về sớm.Mỗi lần như vậy, nhạc phụ đồ tể thường cho hắn một hai cân thịt mang về, Tào gia liền được một bữa ngon. Cho nên với người trong Tào gia mà nói, ngày mưa chính là ngày lành.Nhưng tất cả những điều này không liên quan gì đến ba mẹ con sống ở phòng chất củi, người Tào gia cũng không vì có thịt ăn mà chia cho bọn họ một miếng cơm thừa hay để họ nếm thử chút hương vị thịt heo.Duy nhất điều tốt chính là buổi tối rốt cuộc không cần uống cháo, vì trời mưa có thịt nên theo lệ sẽ nấu cơm khô. Tào Tiểu Đào lười biếng không muốn đun thêm bếp, đành đau lòng chia cho ba người mỗi người nửa chén cơm khô.Tạ Nhan nhìn thấy Tào Nga cẩn thận đút nửa chén cháo cho Tạ Nguyên Cốc, rồi dùng canh nhạt dầm cơm khô, ba người cùng chia một chén lớn, rốt cuộc cũng lót được bụng.Tạ Nguyên Cốc vừa uống cháo xong, bụng còn no, chỉ ăn được nửa chén cơm canh liền không ăn nổi nữa, phần còn lại, Tào Nga liền đưa cho nữ nhi đang ngồi thẳng người ở đầu giường.Tạ Nhan lắc đầu nói: "Con thật sự ăn không nổi, nương từ đêm qua đến giờ chăm sóc con và Cốc nhi, chắc là mệt muốn chết rồi, nương nên bồi bổ thêm chút, với lại nếu ngày mai trời tạnh, chỉ sợ cũng không được nghỉ."Tào Nga biết không lay chuyển được nàng, quanh năm đói kém cũng khiến nàng khó mà làm bộ, liền thêm chút nước canh vào ăn hết phần cơm đó, rồi đứng dậy mang chén đũa đi rửa.Phòng chất củi yên ắng, bên ngoài thì vô cùng náo nhiệt, mùi thịt từng đợt bay tới, dù đã ăn cơm, bụng ba người lại bắt đầu sôi ùng ục.Tạ Nhan ở hiện đại ăn ngon không thiếu, còn chịu đựng được, nhưng bên cạnh Tạ Nguyên Cốc lại rõ ràng nuốt nước miếng.Tạ Nhan cười hỏi: "Muốn ăn thịt à?"Tạ Nguyên Cốc gật đầu, rồi lại quay đầu hỏi ngược: "A tỷ không muốn ăn sao?"Hai mắt to đen nhánh chớp chớp, giống như sóc nhỏ đáng thương, Tạ Nhan lúc này mới nhớ tới đệ đệ này, từ lúc ra đời ba ngày sau đã bị đuổi về nhà mẹ đẻ, từ nhỏ sống trong phòng chất củi.Khi nguyên thân Tạ Cẩm Nương mới sinh ra, dù Tạ gia chán ghét vì nàng là nữ, nhưng lúc ấy phụ thân còn sống, đối với mẹ con họ tuy không thể nói là yêu thương, nhưng cái ăn cái mặc ít ra vẫn bảo đảm, thỉnh thoảng còn được ăn một bữa thịt.Tạ Nguyên Cốc thì lớn lên ở Tào gia Thượng Diêm thôn, một năm được ăn một bữa thịt cũng khó, trách không được đứa nhỏ này ốm nhách ốm nhom như que củi, một trận gió là thổi bay.May mà tỷ đệ hai người di truyền ưu điểm của cha mẹ, lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, so với Tào Tiểu Đào và Tào Tiểu Liễu còn xuất sắc hơn nhiều.Tạ Nhan duỗi tay xoa đầu đệ đệ: "Sau này a tỷ sẽ cho ngươi được ăn thịt."Tạ Nguyên Cốc hai mắt sáng lên, ngửa đầu mong chờ: "Thật không?""Thật, muộn nhất cũng không qua cuối tháng." Tạ Nhan chưa từng bị người mong đợi như vậy mà chăm chú nhìn, dù chỉ là một đứa bé năm tuổi, ánh mắt mong mỏi ấy cũng khiến nàng cả người đều tràn đầy ý chí chiến đấu.Tạ Nguyên Cốc được tỷ tỷ hứa hẹn, mừng rỡ muốn nhảy lên khỏi giường, Tạ Nhan vội vươn tay đè lại: "Ngoan ngoãn nằm xuống, bệnh còn chưa khỏi, dưỡng thân cho tốt mới là việc quan trọng nhất."Tạ Nguyên Cốc vâng vâng dạ dạ một tiếng, rụt về nằm xuống chiếu, đôi mắt đen nhánh ló ra bên ngoài, sáng lấp lánh nhìn Tạ Nhan.
Tạ Nhan đang định nói chuyện, lại nghe bên ngoài phòng củi có người lên tiếng.Nghe kỹ thì là tên tiện nghi tam cữu* của nàng – Tào Bân, con trai thứ ba của Tào gia, năm nay ba mươi lăm tuổi vẫn chưa cưới vợ, mấy năm nay vẫn làm thuê trong thành, nhưng tính tình lười nhác, làm ba ngày nghỉ hai ngày, kiếm không nổi tiền tiêu, cà lơ phất phơ, vợ chồng Tào Nhị Lang cũng không quản nổi.*tam cữu: cậu ba."Cẩm Nương tiểu nha đầu năm nay cũng đến tuổi cập kê rồi chứ, bao giờ qua sinh nhật?" Giọng Tào Bân vẫn thô kệch như cũ."Qua Tết này là vừa đủ mười lăm rồi..."Tào Nga không biết tam ca mình hỏi vậy là có ý gì, bao năm qua sống kiếp chịu đựng, khiến nàng vô cùng cẩn trọng, bên người một chút dị động đều khiến nàng như chim sợ cành cong."Nếu đã qua mười lăm, Phương gia bên kia cũng nên tới cầu hôn rồi, để lâu thành cô nương lớn mất."Tào Nga nghe thế mới hiểu Tào Bân đang dò hỏi về việc hôn nhân, trong lòng nhẹ nhõm được phần nào nhưng lại dâng lên một tầng bất an, dè dặt nói: "Xem ngày thì chắc cũng không sai, nhưng bên Phương gia không có động tĩnh gì, chúng ta cũng không tiện đi hỏi...""Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, Phương Văn Bác không phải thứ gì tốt lành, mai mốt ta sẽ tìm cơ hội hỏi một tiếng, nếu thằng đó không có ý hoặc không cưới nổi người, thì sớm dứt lời, miễn làm lỡ việc chọn hôn phu tốt cho Cẩm Nương nhà ta."Tào Bân phi một ngụm nói.Bao năm bị đối xử khác biệt khiến Tào Nga trở nên cực kỳ mẫn cảm, trong lòng dấy lên cảm giác bất an mơ hồ, nhưng không biết nói sao, dù cho Tào gia thật sự có quyết định gì khác, nàng – một kẻ ăn nhờ ở đậu – cũng chẳng thể làm gì.Tào Nga lúng túng ứng phó Tào Bân, sau đó ôm chén đũa về lại phòng chất củi, vừa vào cửa đã lảo đảo một cái.Tạ Nhan nhìn mẫu thân cố gắng trấn định mà đóng cửa, đợi nàng lại gần giường mới mở miệng: "Nương, nương không sao chứ?"Tào Nga không biết nữ nhi trước mắt đã không chỉ đổi một trái tim, mà trong lòng còn lập kế hoạch muốn hủy bỏ hôn sự với Phương gia.Nàng chỉ nghĩ con gái lo lắng cho mình, đành đè nén tâm tình gật đầu, trong lòng lặng lẽ cầu khẩn hôn sự lần này đừng xảy ra rắc rối gì.Với Tào Nga mà nói, hai đứa con – trai hay gái – đều là máu thịt của mình, nếu Cẩm nhi có thể đi trước một bước thoát khỏi khổ hải, có thể đi một người là tốt một người. Còn về phần nàng và Cốc nhi, sau này chỉ có thể tùy vào tạo hóa.Tạ Nhan mang theo ký ức của nguyên chủ, nào không biết mẫu thân mình đang nghĩ gì.Nàng hiểu rõ trong hoàn cảnh như vậy, mẫu thân một mình mang theo hai đứa nhỏ sống sót đến giờ đã là vô cùng khó khăn, Tào Nga đã làm được hết khả năng một người mẹ, nàng không có tư cách trách móc gì. Nay nàng đã thành con gái của bà, máu thịt và thân thể đều đến từ người này, về sau mẹ con cùng vinh cùng nhục.Nàng nắm tay mẫu thân, nói: "Nương, sau này nếu thấy đời này khổ quá, thì cứ để nữ nhi tới gánh."Tào Nga nhìn đứa con gái dung mạo xuất chúng của mình, muốn nói lại thôi. Nếu Phương gia tới cầu hôn, đến lúc đó gả đi làm vợ người ta, mà Phương gia giờ cũng không dư dả gì, gả đi rồi thì còn giúp gì được nhà mẹ đẻ nữa. Nhưng con gái có được tâm ý và gánh vác như vậy, nàng đã thấy vô cùng vui mừng.Tào Nga nhẹ nhàng xoa đầu nàng nói: "Cẩm nhi có thể nghĩ vì nương như vậy, nương đã thấy mãn nguyện, Cẩm nhi đã trưởng thành rồi."
Dù lời là như vậy, nhưng nàng vẫn không đặt lời nói của Tạ Nhan trong lòng.Tạ Nhan cũng không vội, tương lai còn dài, sau này sẽ có cơ hội để chứng minh năng lực của mình cho Tào Nga xem.
Tạ Nhan đang định nói chuyện, lại nghe bên ngoài phòng củi có người lên tiếng.Nghe kỹ thì là tên tiện nghi tam cữu* của nàng – Tào Bân, con trai thứ ba của Tào gia, năm nay ba mươi lăm tuổi vẫn chưa cưới vợ, mấy năm nay vẫn làm thuê trong thành, nhưng tính tình lười nhác, làm ba ngày nghỉ hai ngày, kiếm không nổi tiền tiêu, cà lơ phất phơ, vợ chồng Tào Nhị Lang cũng không quản nổi.*tam cữu: cậu ba."Cẩm Nương tiểu nha đầu năm nay cũng đến tuổi cập kê rồi chứ, bao giờ qua sinh nhật?" Giọng Tào Bân vẫn thô kệch như cũ."Qua Tết này là vừa đủ mười lăm rồi..."Tào Nga không biết tam ca mình hỏi vậy là có ý gì, bao năm qua sống kiếp chịu đựng, khiến nàng vô cùng cẩn trọng, bên người một chút dị động đều khiến nàng như chim sợ cành cong."Nếu đã qua mười lăm, Phương gia bên kia cũng nên tới cầu hôn rồi, để lâu thành cô nương lớn mất."Tào Nga nghe thế mới hiểu Tào Bân đang dò hỏi về việc hôn nhân, trong lòng nhẹ nhõm được phần nào nhưng lại dâng lên một tầng bất an, dè dặt nói: "Xem ngày thì chắc cũng không sai, nhưng bên Phương gia không có động tĩnh gì, chúng ta cũng không tiện đi hỏi...""Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, Phương Văn Bác không phải thứ gì tốt lành, mai mốt ta sẽ tìm cơ hội hỏi một tiếng, nếu thằng đó không có ý hoặc không cưới nổi người, thì sớm dứt lời, miễn làm lỡ việc chọn hôn phu tốt cho Cẩm Nương nhà ta."Tào Bân phi một ngụm nói.Bao năm bị đối xử khác biệt khiến Tào Nga trở nên cực kỳ mẫn cảm, trong lòng dấy lên cảm giác bất an mơ hồ, nhưng không biết nói sao, dù cho Tào gia thật sự có quyết định gì khác, nàng – một kẻ ăn nhờ ở đậu – cũng chẳng thể làm gì.Tào Nga lúng túng ứng phó Tào Bân, sau đó ôm chén đũa về lại phòng chất củi, vừa vào cửa đã lảo đảo một cái.Tạ Nhan nhìn mẫu thân cố gắng trấn định mà đóng cửa, đợi nàng lại gần giường mới mở miệng: "Nương, nương không sao chứ?"Tào Nga không biết nữ nhi trước mắt đã không chỉ đổi một trái tim, mà trong lòng còn lập kế hoạch muốn hủy bỏ hôn sự với Phương gia.Nàng chỉ nghĩ con gái lo lắng cho mình, đành đè nén tâm tình gật đầu, trong lòng lặng lẽ cầu khẩn hôn sự lần này đừng xảy ra rắc rối gì.Với Tào Nga mà nói, hai đứa con – trai hay gái – đều là máu thịt của mình, nếu Cẩm nhi có thể đi trước một bước thoát khỏi khổ hải, có thể đi một người là tốt một người. Còn về phần nàng và Cốc nhi, sau này chỉ có thể tùy vào tạo hóa.Tạ Nhan mang theo ký ức của nguyên chủ, nào không biết mẫu thân mình đang nghĩ gì.Nàng hiểu rõ trong hoàn cảnh như vậy, mẫu thân một mình mang theo hai đứa nhỏ sống sót đến giờ đã là vô cùng khó khăn, Tào Nga đã làm được hết khả năng một người mẹ, nàng không có tư cách trách móc gì. Nay nàng đã thành con gái của bà, máu thịt và thân thể đều đến từ người này, về sau mẹ con cùng vinh cùng nhục.Nàng nắm tay mẫu thân, nói: "Nương, sau này nếu thấy đời này khổ quá, thì cứ để nữ nhi tới gánh."Tào Nga nhìn đứa con gái dung mạo xuất chúng của mình, muốn nói lại thôi. Nếu Phương gia tới cầu hôn, đến lúc đó gả đi làm vợ người ta, mà Phương gia giờ cũng không dư dả gì, gả đi rồi thì còn giúp gì được nhà mẹ đẻ nữa. Nhưng con gái có được tâm ý và gánh vác như vậy, nàng đã thấy vô cùng vui mừng.Tào Nga nhẹ nhàng xoa đầu nàng nói: "Cẩm nhi có thể nghĩ vì nương như vậy, nương đã thấy mãn nguyện, Cẩm nhi đã trưởng thành rồi."
Dù lời là như vậy, nhưng nàng vẫn không đặt lời nói của Tạ Nhan trong lòng.Tạ Nhan cũng không vội, tương lai còn dài, sau này sẽ có cơ hội để chứng minh năng lực của mình cho Tào Nga xem.