[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài
Chương 4
Ngày hôm sau, mưa vẫn chưa dứt, nhưng cũng nhỏ hơn chút, vì thời tiết âm u, trong nhà lại không có chỗ dư để xay ngũ cốc hay phơi hạt, Tào lão thái liền giương họng chửi rủa, chỉ trời chỉ đất, bén nhọn đến nỗi nửa cái thôn đều nghe được.Sáng sớm, Tào Nga đi tìm Tào lão thái, nói hai đứa nhỏ vừa tỉnh lại, thân thể vô cùng suy nhược, khẩn cầu bà lấy mấy đồng tiền đi mua thuốc, kết quả sớm trong dự liệu—bị cự tuyệt.Tào lão thái hùng hổ mắng: "Ngủ vài ngày là khỏe, còn mua thuốc làm gì! Trong nhà nếu có tiền, cũng phải để người già như ta bồi bổ trước!"
Tào Nga quay về phòng chất củi, thần sắc ủ rũ, tỏ rõ lần này nàng đành bất lực mà về.Tạ Nhan sớm đã dự đoán kết quả như thế, liền vùng vẫy ngồi dậy."Nếu bà ngoại nói trong nhà không có tiền, vậy để con lên núi hái thuốc cho đệ đệ. Con sẽ nói với bà, Cốc nhi đến giờ vẫn chưa tỉnh, nếu còn không tỉnh, sợ rằng đầu óc cũng bị sốt cháy rồi, con không tin bà còn ngăn nổi."Dứt lời, liền đi tìm Tào lão thái. Tào Nga lo lắng không yên, cũng đi theo phía sau, lại phải đối mặt với mẫu thân nghiêm khắc của mình.Tào lão thái tuy rằng ngược đãi mẹ con Tào Nga đủ điều, nhưng cũng không thật lòng muốn dồn các nàng đến chết. Dù sao nếu ba người này thật sự không còn, ruộng đất trong nhà ai làm.Hơn nữa bà còn đang trông mong Tạ Cẩm Nương sau khi gả vào Phương gia, sẽ mang lại vinh hoa phú quý cho bà.Dù thế, bà vẫn không muốn vì Tạ Nguyên Cốc mà mời đại phu. Đại phu vừa đến cửa, ít cũng vài xu, nhiều thì vài lạng bạc, bà nào nỡ bỏ ra số tiền ấy.Nhìn thấy Tạ Nhan muốn lên núi hái thuốc, mà mưa gió thì cũng chẳng làm nổi việc gì, liền thuận miệng nói: "Đã biết hái thuốc, còn không mau đi! Chờ đến khi đệ đệ ngươi tắt thở mới chịu ra khỏi cửa chắc?"Tào Nga nghe được câu này như nguyền rủa, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, không còn chút huyết sắc.Nhưng tính tình nàng mềm yếu, nào dám cãi lại mẫu thân đanh đá, chỉ đành tránh né chủ đề không hay này, vội vàng quay sang nữ nhi: "Bên ngoài còn đang mưa, con cũng vừa mới tỉnh dậy, làm sao có thể đi được? Không bằng để nương đi."Tạ Nhan lắc đầu: "Nương, nương không nhận ra mấy loại thảo dược ấy đâu. Lúc trước còn ở Tạ gia, con từng lén thấy đại bá hái thuốc, con nhận ra được, cứ để con đi. Nương ở lại chăm sóc Cốc nhi là được."Nguyên thân có đại bá tên Tạ Vinh Thăng, là một trong những đại phu chân đất của thôn, biết nhận diện một số loại thảo dược, lúc phơi thuốc cũng không giấu giếm ai, Tạ Nhan vừa khéo lấy cớ đó để che mắt.Tào Nga đành quay sang cầu Tào lão thái: "Nương, có thể cho Cẩm nhi mượn áo tơi* của Tiểu Đào không? Bên ngoài đang mưa, nếu bị dính nước rồi bệnh tái phát, đến lúc Phương gia sang hỏi thì phải ăn nói thế nào?"*áo tơi: áo mưa thường làm từ lá cọ, rơm, cỏ bồng, hoặc tre nứa đập dập, đan kết lại thành từng tấm.Nếu là bình thường, Tào lão thái chắc chắn lười để ý đến mấy người này, nhưng hôm nay Tào Nga lại lôi Phương gia ra, bà cũng chẳng thể phản bác.Ánh mắt thâm sâu mà lườm Tạ Cẩm Nương lúc này thân hình còn cao hơn cả Tào Nga một chút, hừ lạnh phun một tiếng: "Đúng là đồ phiền phức, theo ta lấy đi!"Quả nhiên không ngoài dự liệu, Tào Tiểu Đào vừa nghe bà muốn lấy áo tơi của mình cho Tạ Cẩm Nương mặc, liền chết sống không chịu.
Tào lão thái tức giận đến vả cho một cái, mắng: "Một cái áo tơi mà cũng tiếc, bằng không ngươi đi hái thuốc đi!"Lúc này Tào Tiểu Đào mới hậm hực đi lấy áo tơi, lúc gần đi, ánh mắt độc ác kia hận không thể bắn thủng Tạ Nhan.Tạ Nhan dĩ nhiên hiểu Tào Tiểu Đào trong lòng đang hận điều gì, ngoài tin đồn nói mẫu thân nàng khắc chết cha Tào Tiểu Đào, không phải còn vì vị hôn phu tiện nghi của Tạ Cẩm Nương hay sao.Đặc biệt là sau khi Phương Văn Bác thi đậu đồng sinh, biểu tỷ kia càng hận nguyên thân nghiến răng nghiến lợi, hận không thể thay thế nàng mà gả vào Phương gia.Trong lòng Tạ Nhan cười lạnh, cũng chỉ có Tào Tiểu Đào và Tào Tiểu Liễu hai tỷ muội là còn tâm tâm niệm niệm tên Phương Văn Bác kia thôi, chứ loại nam nhân như vậy, có đưa nàng cũng chẳng thèm!Khoác áo tơi lên, nàng liền hướng ra sau núi mà đi. Lúc ngang qua vạt đất trồng rau của Tào gia, nàng nhổ một cây gừng, lấy nước mưa rửa sơ phần đầu, mặc cho vị cay nồng xộc lên mũi, bẻ một mẩu nhỏ bỏ vào miệng từ từ nhai, vừa đi lên núi.Thân thể này vừa mới sốt cao chưa khỏi hẳn, giờ lại dầm mưa, nhai gừng tươi có thể giúp chống hàn khí nhập thể.Quả nhiên, thân thể tuổi trẻ phục hồi nhanh, dù còn suy yếu, nhưng sau một đêm nghỉ ngơi cũng đã hồi phục hơn phân nửa.Tối hôm qua, sau khi nằm xuống nghỉ, nàng vẫn luôn nghĩ làm sao để đưa mẫu thân và đệ đệ thoát khỏi Tào gia.Nhưng bất luận là biện pháp nào, trong tay cũng phải có tiền trước.Mà hiện tại ở Tào gia, muốn moi ra nửa đồng tiền cũng khó.Nàng đột nhiên nhớ tới, trước khi xuyên tới thế giới này, sau khi tốt nghiệp đại học về quê khởi nghiệp, khi đó cũng dựa vào ngọn núi lớn sau nhà bà ngoại.Trên núi nàng trồng rừng cây công nghiệp, phát triển nông nghiệp sinh thái, nuôi dưỡng động thực vật bản địa: trồng chanh dây, kiwi, dược liệu trung y, nuôi nấm, thả gà, v.v... Nhờ đoạn thời gian đó, nàng tích lũy không ít kiến thức về dược liệu và nấm dại.Nghĩ đến chuyện cũ, trong đầu lại hiện lên những ký ức ít ỏi về lần nguyên thân từng lên núi.Sau núi hoang dại, nhưng thật ra là bảo địa.Phù Dung huyện khí hậu ẩm, quanh năm sinh nấm, chỉ là dân thôn không mấy ai biết nhận diện.Mấy năm trước từng xảy ra một chuyện, từ đó dân Thượng Diêm thôn nghe đến nấm là biến sắc.Khi ấy, dân thôn còn khá thích lên núi hái nấm, hái rau dại. Sau lại có một nhà hái nhầm nấm độc, đem về hầm canh gà ăn. Kết quả năm người trong nhà vừa ăn xong đã sùi bọt mép mà chết cả.Từ đó về sau, không ai dám đi hái nấm nữa.Hiện tại đang vào thu, là mùa nấm mọc nhiều nhất, lại vừa mưa vài hôm, sau núi chắc chắn có nhiều thứ tốt.Mấy năm không ai hái, nay mưa vừa dứt, không cần nghĩ cũng biết trên núi có khối bảo bối.Tạ Nhan từng nghiên cứu rất kỹ các loại nấm dại, biết phân biệt nấm độc – nấm lành, với chín phần nấm trở lên nàng vẫn nắm chắc.Lại dự tính đem nấm hái được mang vào thành bán, trong thành có tửu lâu biết nhìn hàng, như vậy mình cũng có thể nhanh chóng tích tiền.
Trong lòng đã có kế hoạch, buổi tối liền nói với mẫu thân.Tào Nga vẫn còn ám ảnh vụ nấm độc năm xưa, lại lo con gái mới khỏi bệnh, sống chết không đồng ý.Tạ Nhan khuyên mãi không được, đành phải lừa nói mình chỉ lên núi đào thuốc.Tào Nga lúc này mới miễn cưỡng đồng ý, sáng nay mới có chuyện đi mượn áo tơi.Khoác áo tơi lên, Tạ Nhan hướng thẳng lên sau núi.Nghĩ bụng: chỉ nói là đi hái thuốc, cũng đâu nói bao giờ về. Trời hãy còn sớm, không lo thiếu thời gian. Có điều hái nấm phải tranh thủ, kẻo muộn, tửu lâu bên kia không thu hàng nữa.Sau khi lên núi, Tạ Nhan như cá gặp nước, phát hiện trên núi đúng là giấu không ít báu vật. Nấm thì khỏi bàn, còn có cả măng và vài loại dược liệu phổ thông.Xét thấy thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng chỉ chọn vài thứ trông tương đối quý để cho vào giỏ.Nhặt nhặt khoảng hai canh giờ, chẳng ngờ đã đầy một sọt tre nặng trĩu.Tìm được một cái sơn động nhỏ tránh mưa, nàng cẩn thận đánh giá giỏ đồ, nào là nấm tùng, nấm cỏ tranh,... đều có cả.Nấm tùng thời hiện đại tươi sống giá khoảng 5–60 đồng/kg, chế biến rồi thì ba bốn trăm cũng bán được.Dựa theo ký ức nguyên thân về tỉ giá giữa tiền hiện đại và cổ đại, đại khái một tệ tương đương một đồng tiền, giỏ này ước chừng bán được cả trăm đồng tiền!Trong lòng nàng không khỏi mừng rỡ, chỉ mới ra ngoài hai canh giờ, đã có thu hoạch thế này, thật sự hiếm có.Phải biết, Tào gia lão nhị Tào Hồng mỗi ngày ra chợ với nhạc phụ bán thịt heo, cũng chỉ kiếm được mười đồng tiền.Tính ra, cả năm Tào gia cũng chỉ thu vào cỡ ba lạng bạc.Nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Nhan càng thêm tự tin.Trong sọt chỉ toàn nấm, Tạ Nhan lại bỏ thêm vài loại thảo dược vào cho đủ cớ, như vậy về còn có lời để nói.Cõng sọt nấm đầy ắp, lúc xuống núi, nàng không quay về Thượng Diêm thôn, mà vòng qua thôn bên cạnh, đi thẳng tới trấn trên.
Tào Nga quay về phòng chất củi, thần sắc ủ rũ, tỏ rõ lần này nàng đành bất lực mà về.Tạ Nhan sớm đã dự đoán kết quả như thế, liền vùng vẫy ngồi dậy."Nếu bà ngoại nói trong nhà không có tiền, vậy để con lên núi hái thuốc cho đệ đệ. Con sẽ nói với bà, Cốc nhi đến giờ vẫn chưa tỉnh, nếu còn không tỉnh, sợ rằng đầu óc cũng bị sốt cháy rồi, con không tin bà còn ngăn nổi."Dứt lời, liền đi tìm Tào lão thái. Tào Nga lo lắng không yên, cũng đi theo phía sau, lại phải đối mặt với mẫu thân nghiêm khắc của mình.Tào lão thái tuy rằng ngược đãi mẹ con Tào Nga đủ điều, nhưng cũng không thật lòng muốn dồn các nàng đến chết. Dù sao nếu ba người này thật sự không còn, ruộng đất trong nhà ai làm.Hơn nữa bà còn đang trông mong Tạ Cẩm Nương sau khi gả vào Phương gia, sẽ mang lại vinh hoa phú quý cho bà.Dù thế, bà vẫn không muốn vì Tạ Nguyên Cốc mà mời đại phu. Đại phu vừa đến cửa, ít cũng vài xu, nhiều thì vài lạng bạc, bà nào nỡ bỏ ra số tiền ấy.Nhìn thấy Tạ Nhan muốn lên núi hái thuốc, mà mưa gió thì cũng chẳng làm nổi việc gì, liền thuận miệng nói: "Đã biết hái thuốc, còn không mau đi! Chờ đến khi đệ đệ ngươi tắt thở mới chịu ra khỏi cửa chắc?"Tào Nga nghe được câu này như nguyền rủa, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, không còn chút huyết sắc.Nhưng tính tình nàng mềm yếu, nào dám cãi lại mẫu thân đanh đá, chỉ đành tránh né chủ đề không hay này, vội vàng quay sang nữ nhi: "Bên ngoài còn đang mưa, con cũng vừa mới tỉnh dậy, làm sao có thể đi được? Không bằng để nương đi."Tạ Nhan lắc đầu: "Nương, nương không nhận ra mấy loại thảo dược ấy đâu. Lúc trước còn ở Tạ gia, con từng lén thấy đại bá hái thuốc, con nhận ra được, cứ để con đi. Nương ở lại chăm sóc Cốc nhi là được."Nguyên thân có đại bá tên Tạ Vinh Thăng, là một trong những đại phu chân đất của thôn, biết nhận diện một số loại thảo dược, lúc phơi thuốc cũng không giấu giếm ai, Tạ Nhan vừa khéo lấy cớ đó để che mắt.Tào Nga đành quay sang cầu Tào lão thái: "Nương, có thể cho Cẩm nhi mượn áo tơi* của Tiểu Đào không? Bên ngoài đang mưa, nếu bị dính nước rồi bệnh tái phát, đến lúc Phương gia sang hỏi thì phải ăn nói thế nào?"*áo tơi: áo mưa thường làm từ lá cọ, rơm, cỏ bồng, hoặc tre nứa đập dập, đan kết lại thành từng tấm.Nếu là bình thường, Tào lão thái chắc chắn lười để ý đến mấy người này, nhưng hôm nay Tào Nga lại lôi Phương gia ra, bà cũng chẳng thể phản bác.Ánh mắt thâm sâu mà lườm Tạ Cẩm Nương lúc này thân hình còn cao hơn cả Tào Nga một chút, hừ lạnh phun một tiếng: "Đúng là đồ phiền phức, theo ta lấy đi!"Quả nhiên không ngoài dự liệu, Tào Tiểu Đào vừa nghe bà muốn lấy áo tơi của mình cho Tạ Cẩm Nương mặc, liền chết sống không chịu.
Tào lão thái tức giận đến vả cho một cái, mắng: "Một cái áo tơi mà cũng tiếc, bằng không ngươi đi hái thuốc đi!"Lúc này Tào Tiểu Đào mới hậm hực đi lấy áo tơi, lúc gần đi, ánh mắt độc ác kia hận không thể bắn thủng Tạ Nhan.Tạ Nhan dĩ nhiên hiểu Tào Tiểu Đào trong lòng đang hận điều gì, ngoài tin đồn nói mẫu thân nàng khắc chết cha Tào Tiểu Đào, không phải còn vì vị hôn phu tiện nghi của Tạ Cẩm Nương hay sao.Đặc biệt là sau khi Phương Văn Bác thi đậu đồng sinh, biểu tỷ kia càng hận nguyên thân nghiến răng nghiến lợi, hận không thể thay thế nàng mà gả vào Phương gia.Trong lòng Tạ Nhan cười lạnh, cũng chỉ có Tào Tiểu Đào và Tào Tiểu Liễu hai tỷ muội là còn tâm tâm niệm niệm tên Phương Văn Bác kia thôi, chứ loại nam nhân như vậy, có đưa nàng cũng chẳng thèm!Khoác áo tơi lên, nàng liền hướng ra sau núi mà đi. Lúc ngang qua vạt đất trồng rau của Tào gia, nàng nhổ một cây gừng, lấy nước mưa rửa sơ phần đầu, mặc cho vị cay nồng xộc lên mũi, bẻ một mẩu nhỏ bỏ vào miệng từ từ nhai, vừa đi lên núi.Thân thể này vừa mới sốt cao chưa khỏi hẳn, giờ lại dầm mưa, nhai gừng tươi có thể giúp chống hàn khí nhập thể.Quả nhiên, thân thể tuổi trẻ phục hồi nhanh, dù còn suy yếu, nhưng sau một đêm nghỉ ngơi cũng đã hồi phục hơn phân nửa.Tối hôm qua, sau khi nằm xuống nghỉ, nàng vẫn luôn nghĩ làm sao để đưa mẫu thân và đệ đệ thoát khỏi Tào gia.Nhưng bất luận là biện pháp nào, trong tay cũng phải có tiền trước.Mà hiện tại ở Tào gia, muốn moi ra nửa đồng tiền cũng khó.Nàng đột nhiên nhớ tới, trước khi xuyên tới thế giới này, sau khi tốt nghiệp đại học về quê khởi nghiệp, khi đó cũng dựa vào ngọn núi lớn sau nhà bà ngoại.Trên núi nàng trồng rừng cây công nghiệp, phát triển nông nghiệp sinh thái, nuôi dưỡng động thực vật bản địa: trồng chanh dây, kiwi, dược liệu trung y, nuôi nấm, thả gà, v.v... Nhờ đoạn thời gian đó, nàng tích lũy không ít kiến thức về dược liệu và nấm dại.Nghĩ đến chuyện cũ, trong đầu lại hiện lên những ký ức ít ỏi về lần nguyên thân từng lên núi.Sau núi hoang dại, nhưng thật ra là bảo địa.Phù Dung huyện khí hậu ẩm, quanh năm sinh nấm, chỉ là dân thôn không mấy ai biết nhận diện.Mấy năm trước từng xảy ra một chuyện, từ đó dân Thượng Diêm thôn nghe đến nấm là biến sắc.Khi ấy, dân thôn còn khá thích lên núi hái nấm, hái rau dại. Sau lại có một nhà hái nhầm nấm độc, đem về hầm canh gà ăn. Kết quả năm người trong nhà vừa ăn xong đã sùi bọt mép mà chết cả.Từ đó về sau, không ai dám đi hái nấm nữa.Hiện tại đang vào thu, là mùa nấm mọc nhiều nhất, lại vừa mưa vài hôm, sau núi chắc chắn có nhiều thứ tốt.Mấy năm không ai hái, nay mưa vừa dứt, không cần nghĩ cũng biết trên núi có khối bảo bối.Tạ Nhan từng nghiên cứu rất kỹ các loại nấm dại, biết phân biệt nấm độc – nấm lành, với chín phần nấm trở lên nàng vẫn nắm chắc.Lại dự tính đem nấm hái được mang vào thành bán, trong thành có tửu lâu biết nhìn hàng, như vậy mình cũng có thể nhanh chóng tích tiền.
Trong lòng đã có kế hoạch, buổi tối liền nói với mẫu thân.Tào Nga vẫn còn ám ảnh vụ nấm độc năm xưa, lại lo con gái mới khỏi bệnh, sống chết không đồng ý.Tạ Nhan khuyên mãi không được, đành phải lừa nói mình chỉ lên núi đào thuốc.Tào Nga lúc này mới miễn cưỡng đồng ý, sáng nay mới có chuyện đi mượn áo tơi.Khoác áo tơi lên, Tạ Nhan hướng thẳng lên sau núi.Nghĩ bụng: chỉ nói là đi hái thuốc, cũng đâu nói bao giờ về. Trời hãy còn sớm, không lo thiếu thời gian. Có điều hái nấm phải tranh thủ, kẻo muộn, tửu lâu bên kia không thu hàng nữa.Sau khi lên núi, Tạ Nhan như cá gặp nước, phát hiện trên núi đúng là giấu không ít báu vật. Nấm thì khỏi bàn, còn có cả măng và vài loại dược liệu phổ thông.Xét thấy thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng chỉ chọn vài thứ trông tương đối quý để cho vào giỏ.Nhặt nhặt khoảng hai canh giờ, chẳng ngờ đã đầy một sọt tre nặng trĩu.Tìm được một cái sơn động nhỏ tránh mưa, nàng cẩn thận đánh giá giỏ đồ, nào là nấm tùng, nấm cỏ tranh,... đều có cả.Nấm tùng thời hiện đại tươi sống giá khoảng 5–60 đồng/kg, chế biến rồi thì ba bốn trăm cũng bán được.Dựa theo ký ức nguyên thân về tỉ giá giữa tiền hiện đại và cổ đại, đại khái một tệ tương đương một đồng tiền, giỏ này ước chừng bán được cả trăm đồng tiền!Trong lòng nàng không khỏi mừng rỡ, chỉ mới ra ngoài hai canh giờ, đã có thu hoạch thế này, thật sự hiếm có.Phải biết, Tào gia lão nhị Tào Hồng mỗi ngày ra chợ với nhạc phụ bán thịt heo, cũng chỉ kiếm được mười đồng tiền.Tính ra, cả năm Tào gia cũng chỉ thu vào cỡ ba lạng bạc.Nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Nhan càng thêm tự tin.Trong sọt chỉ toàn nấm, Tạ Nhan lại bỏ thêm vài loại thảo dược vào cho đủ cớ, như vậy về còn có lời để nói.Cõng sọt nấm đầy ắp, lúc xuống núi, nàng không quay về Thượng Diêm thôn, mà vòng qua thôn bên cạnh, đi thẳng tới trấn trên.