[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài
Chương 2
Đêm qua phát sốt, hiện tại đã là giữa trưa ngày thứ hai, Tạ Nhan tỉnh lại đã nửa ngày, trong bụng đói meo.Bên ngoài mưa vẫn chưa dứt, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ ngoài cửa, Tạ Nhan vừa nghe đã biết là biểu tỷ gian xảo của mình — Tào Tiểu Đào.Từ trước đã có lời đồn rằng Tào Nga khắc huynh, Tào Đại Lang hơn hai mươi tuổi liền chết yểu, để lại một đôi nhi nữ, Tào Tiểu Đào chính là con gái của Tào Đại Lang, còn chưa ra đời đã thành cô nhi.Tào gia sinh ba trai một gái: Tào Đại Lang chết sớm, để lại hai đứa nhỏ.Tào Nhị Lang cưới con gái nhà đồ tể, sinh được một trai một gái, hiện nay con trai lớn đã lấy vợ sinh con.Tào Tam Lang ba mươi lăm tuổi vẫn là kẻ độc thân.Người con gái út chính là mẹ ruột của nguyên chủ — Tào Nga.Không tính mẹ con Tào Nga, Tào gia tổng cộng mười một người.Hiện giờ hai vợ chồng Tào lão hán vẫn còn khỏe, cho nên vẫn chưa phân gia. Trong nhà cơm nước đều ăn chung, việc bếp núc do Tào Tiểu Đào đảm nhiệm.Tào Tiểu Đào từ nhỏ chịu ảnh hưởng của hai vợ chồng Tào lão hán, luôn cho rằng cha mình — Tào Đại Lang là bị Tào Nga khắc chết.Hơn nữa sau khi Tào Đại Lang chết, vợ là Liêu thị không bao lâu liền tái giá, bỏ lại hai anh em cô đơn côi cút. Tào Tiểu Đào trong lòng luôn ôm hận, bởi vậy đối với tiểu cô* Tào Nga và cả nhà nàng cũng chẳng có sắc mặt tốt, chuyện ăn uống thường xuyên keo kiệt bớt xén.*tiểu cô: cô út.Mà tất cả những chuyện này, Tào lão thái đều nhìn rõ.Chỉ là bởi vì chuyện Tào Nga bị đuổi về nhà mẹ đẻ mà làm mất mặt cả nhà họ Tào, chính bà cũng thường xuyên trút giận lên ba mẹ con Tào Nga, nên đối với việc Tào Tiểu Đào lạnh nhạt, bà ta cũng nhắm mắt làm ngơ.Chỉ thấy cửa bị đẩy ra, Tào Tiểu Đào mặt đầy khó chịu bước vào, đặt mạnh một cái chén cháo nhỏ lên mộc đôn*, vì động tác quá mạnh mà cháo trắng văng tung tóe ra ngoài.*mộc đôn(木墩): cái bàn gỗ tròn.Tào Tiểu Đào cũng chẳng buồn để tâm, hừ lạnh nói: "Cả ngày giả bệnh lười biếng không chịu làm việc, nhưng ăn thì không thiếu phần."
Tạ Nhan từ lúc nàng vào cửa đã nhắm mắt lại, giả vờ như còn đang hôn mê.Tào Nga nhìn cháo văng ra khắp nơi, trong lòng đau xót không thôi. Lại nghe Tào Tiểu Đào lời nói cay nghiệt như vậy, lại nghĩ đến hôm qua nữ nhi vì giúp mình mà dầm mưa thu hoạch lúa ngoài đồng, trong khi Tào Tiểu Đào lớn hơn nữ nhi hai tuổi lại rảnh rang ngồi trong nhà, hiện giờ còn dám mở miệng nói ra những lời như vậy...Ngực nàng phập phồng lên xuống, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi mấy cái, một câu cũng không thốt ra được. Trong mắt chỉ đầy vẻ van nài, mong Tào Tiểu Đào nhanh chóng rời đi, để còn dỗ nữ nhi ăn chút cháo.Tào Tiểu Đào nhìn vẻ mặt khó coi của tiểu cô mình, lại liếc mắt thấy bãi cháo văng tung toé trên mộc đôn, bực bội lẩm bẩm một tiếng "đen đủi", rồi quay người bỏ đi.Một chén cháo nhỏ, chia làm ba phần, tổng cộng chỉ có ba rưỡi chén cháo.Tào Nga cúi đầu, mắt đỏ hoe chia cháo vào chén nhỏ, rốt cuộc chỉ chia ra được hai chén.Nàng cầm muỗng muốn múc phần cháo vừa mới đổ ra mộc đôn lên, nhưng tất cả đã thấm hết vào các khe gỗ, chẳng còn gì múc nổi.
Bất đắc dĩ, chỉ đành cúi người xuống, dùng khăn lót lấy phần cháo loãng còn đọng lại trên mộc đôn, miễn cho lãng phí.Làm xong tất cả, Tào Nga bưng một chén ngồi xuống mép giường nói: "Cẩm Nhi, con dậy rồi thì uống cháo đi con."Động tác này của Tào Nga sớm đã lọt vào mắt Tạ Nhan, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.Tào thị tuy yếu đuối, nhưng tấm lòng mẫu thân này lại không thể nào chê được.Tạ Nhan gắng sức ngồi dậy, nói: "Nương, nương cũng nên ăn một ít, tối qua chăm sóc con và Cốc nhi cả đêm, thân thể có làm bằng sắt cũng chịu không nổi."Tào Nga lắc đầu, nói: "Là nương vô dụng, không che chở được hai tỷ đệ các con. Nương giờ vẫn còn no, thân thể con còn yếu, đừng mệt nhọc, mau uống đi."Tạ Nhan đành phải nhận lấy, nhìn chén cháo trong tay loãng đến nỗi có thể soi gương, không khỏi đau lòng. Nàng chỉ húp non nửa chén, liền đưa lại cho mẫu thân."Nương, con mới vừa tỉnh, thật sự không uống được nhiều, nếu ăn rồi lại nôn ra thì tiếc lắm. Chỗ còn lại nương uống đi, Cốc nhi còn chưa tỉnh, đừng để đến lúc nó tỉnh rồi lại khiến nương mệt thêm."Nữ nhi luôn chu đáo, Tào Nga sao có thể không hiểu. Bất đắc dĩ, đành nuốt nước mắt uống nốt phần cháo, chừa lại một chén cho Tạ Nguyên Cốc khi tỉnh dậy.Tào Nga xoay người thay khăn ấm cho con trai, lại sờ trán hắn, hơi do dự nói: "Cẩm nhi, Cốc nhi có phải đã hạ sốt không? Thân thể hình như không còn nóng như nửa đêm nữa?"Mẫu thân nguyên chủ trước giờ luôn không có chủ kiến, Tạ Nhan uống nửa chén cháo thân thể cũng đã có chút sức lực, nàng ngồi dậy bước lại sờ trán Tạ Nguyên Cốc, xác định chỉ còn hơi ấm nhẹ.Nàng gật đầu nói: "Ừm, không còn quá sốt nữa, chắc là sắp khỏi."Tào Nga nghe xong như ăn được thuốc an thần, lau nước mắt, nói: "Trời cao có mắt, không mang hai tỷ đệ các con đi, nếu không ta cũng không muốn sống nữa."Tạ Nhan dựa vào vách cỏ phía sau, bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách, ánh mắt hờ hững: "Nương, chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục sống nương nhờ Tào gia thế này sao?"Tào Nga nghe xong, có chút hoảng hốt nhìn ra cửa, xác nhận không ai rồi mới thấp giọng mắng: "Cẩm nhi, con là phát sốt hồ đồ rồi hả? Hiện giờ nhà ngoại chịu thu lưu chúng ta đã là ơn lớn rồi, nếu không thì mẹ con ta không ruộng không đất, tay chân lại yếu, Cốc nhi còn nhỏ, ba người chúng ta mang tiếng xấu khắp nơi, nếu lưu lạc bên ngoài, e là ngay cả ăn xin cũng không sống nổi."Nàng lại nói tiếp: "Tuy giờ cơm ăn đạm bạc, nhưng ít ra có chỗ che mưa chắn gió, có thể lót dạ, con còn muốn gì nữa?"Tạ Nhan nhìn mộc đôn ướt nhẹp vết cháo, lại cúi đầu nhìn xiêm y rách rưới trên người mình, cười khổ nói: "Nương, sống thế này có khác gì ăn xin đầu đường đâu?"Tào Nga nghe vậy, đáy mắt hiện lên vẻ đau khổ, lẩm bẩm: "Ai bảo mẹ con ta là điềm xấu chứ..."Không biết nghĩ gì, quay đầu ánh mắt lại sáng lên: "Cẩm nhi, Phương gia Tam Lang giờ đã thi đậu đồng sinh*, sớm muộn gì cũng đỗ tú tài, con và hắn từ nhỏ đã đính hôn, hai đứa giờ đều lớn cả rồi, chẳng bao lâu Phương gia chắc chắn sẽ tới cửa cầu hôn, ngày lành của con không còn xa nữa đâu."*đồng sinh(童生): là một cấp bậc trong hệ thống khoa cử truyền thống của Trung Quốc và Việt Nam thời phong kiến.xưng dành cho người đã vượt qua kỳ khảo thí đầu tiên do phủ, châu, huyện tổ chức (gọi là thi hương ở cấp thấp) để đủ tư cách học trò theo Nho học, được phép vào trường huyện, trường phủ học hành để chuẩn bị thi Tú tài.Tạ Nhan lúc này mới nhớ lại, năm xưa Tào Nga mang theo hai đứa nhỏ quay về Thượng Diêm thôn, trong thôn có nhà họ Phương nghèo rớt mồng tơi, sinh liền ba đứa con trai, lo con lớn không lấy được vợ nên rất lo lắng.Vừa nghe hoàn cảnh nhà Tào Nga, lại thấy Tạ Cẩm Nương năm đó mới mười tuổi, trắng trẻo sạch sẽ, liền động lòng.Dù gì con gái nhà lành ai lại chịu gả vào nhà nghèo như vậy.Tào lão hán bên nhà mẹ đẻ Tào Nga thấy không thiệt gì, liền đồng ý, chọn Phương gia lão tam đính hôn với nàng.Ai ngờ nhà nghèo sinh quý tử.Phương Văn Bác vì nhà nghèo nên mười ba mới học vỡ lòng, mười sáu đã đỗ đồng sinh.Trong thôn rất hiếm ai được như hắn, nên nhà họ Phương càng được nể trọng.Tào Nga vì vậy mới có lòng trông đợi.Nhưng Tạ Nhan nhớ rõ, nàng từng gặp Phương Văn Bác, là kẻ bạc tình vô nghĩa.Nhà họ Phương chẳng phải hạng tốt lành gì. Giờ hắn đỗ đồng sinh, lại sắp thành tú tài, trong lòng nhất định tự cho là quý giá, tương lai càng thêm coi thường nhà mẹ con nàng.Nếu không có gì bất ngờ, chẳng bao lâu nữa, họ sẽ nhận được thư từ hôn.Tạ Nhan biết, trước lúc ấy, nàng phải tìm được con đường sống cho ba mẹ con, nếu không đến lúc bị từ hôn, tình cảnh của họ sẽ càng thêm nguy khốn.Đang suy nghĩ miên man, chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng ú ớ.Quay đầu nhìn, thì ra là đệ đệ Tạ Nguyên Cốc đã tỉnh lại.Tào Nga trên mặt vui mừng khôn xiết, vội ôm lấy con trai, lại một trận lau nước mắt.Tạ Nhan nhìn tiểu nam hài còn chưa đầy năm tuổi, gương mặt đỏ ửng vì sốt, gầy gò mà lại rất đáng yêu.Tạ Nhan từ nhỏ do bà ngoại nuôi lớn, không có huynh đệ tỷ muội, thường ghen tỵ khi thấy người khác có chị em. Giờ thấy Tạ Nguyên Cốc như vậy, lòng cũng không khỏi dâng lên thương xót.Đệ đệ nguyên thân vừa sinh đã bị đồn là khắc chết phụ thân, bị mọi người xa lánh, bạn bè cùng lứa cũng chê cười thân thế hắn mà bắt nạt, khiến hắn trở nên nhút nhát, chỉ dám nép sau lưng tỷ tỷ, vô cùng đáng thương.Cũng may nguyên chủ luôn bảo vệ đệ đệ, mỗi lần có ai gọi hắn là sao chổi, ném đá chọc ghẹo, nàng đều dám xông ra phản kích.Chỉ là ba mẹ con họ vốn là người ngoài đến thôn, đến cả mẫu thân cũng bị người xem thường, huống chi hai đứa nhỏ không có chỗ dựa, bị bắt nạt là chuyện thường ngày."Nương... A tỷ sao rồi..."Đệ đệ nhỏ tuổi vừa tỉnh đã nhớ thương tỷ tỷ, khiến lòng Tạ Nhan ấm áp, cũng càng kiên định ý niệm phải dẫn mẫu tử ba người thoát khỏi tuyệt cảnh.Nàng ngồi thẳng người, mỉm cười với Tạ Nguyên Cốc: "Cốc nhi, A tỷ đã khỏi rồi, chờ ngươi nhanh khỏe lại là được."
Tạ Nhan từ lúc nàng vào cửa đã nhắm mắt lại, giả vờ như còn đang hôn mê.Tào Nga nhìn cháo văng ra khắp nơi, trong lòng đau xót không thôi. Lại nghe Tào Tiểu Đào lời nói cay nghiệt như vậy, lại nghĩ đến hôm qua nữ nhi vì giúp mình mà dầm mưa thu hoạch lúa ngoài đồng, trong khi Tào Tiểu Đào lớn hơn nữ nhi hai tuổi lại rảnh rang ngồi trong nhà, hiện giờ còn dám mở miệng nói ra những lời như vậy...Ngực nàng phập phồng lên xuống, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi mấy cái, một câu cũng không thốt ra được. Trong mắt chỉ đầy vẻ van nài, mong Tào Tiểu Đào nhanh chóng rời đi, để còn dỗ nữ nhi ăn chút cháo.Tào Tiểu Đào nhìn vẻ mặt khó coi của tiểu cô mình, lại liếc mắt thấy bãi cháo văng tung toé trên mộc đôn, bực bội lẩm bẩm một tiếng "đen đủi", rồi quay người bỏ đi.Một chén cháo nhỏ, chia làm ba phần, tổng cộng chỉ có ba rưỡi chén cháo.Tào Nga cúi đầu, mắt đỏ hoe chia cháo vào chén nhỏ, rốt cuộc chỉ chia ra được hai chén.Nàng cầm muỗng muốn múc phần cháo vừa mới đổ ra mộc đôn lên, nhưng tất cả đã thấm hết vào các khe gỗ, chẳng còn gì múc nổi.
Bất đắc dĩ, chỉ đành cúi người xuống, dùng khăn lót lấy phần cháo loãng còn đọng lại trên mộc đôn, miễn cho lãng phí.Làm xong tất cả, Tào Nga bưng một chén ngồi xuống mép giường nói: "Cẩm Nhi, con dậy rồi thì uống cháo đi con."Động tác này của Tào Nga sớm đã lọt vào mắt Tạ Nhan, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.Tào thị tuy yếu đuối, nhưng tấm lòng mẫu thân này lại không thể nào chê được.Tạ Nhan gắng sức ngồi dậy, nói: "Nương, nương cũng nên ăn một ít, tối qua chăm sóc con và Cốc nhi cả đêm, thân thể có làm bằng sắt cũng chịu không nổi."Tào Nga lắc đầu, nói: "Là nương vô dụng, không che chở được hai tỷ đệ các con. Nương giờ vẫn còn no, thân thể con còn yếu, đừng mệt nhọc, mau uống đi."Tạ Nhan đành phải nhận lấy, nhìn chén cháo trong tay loãng đến nỗi có thể soi gương, không khỏi đau lòng. Nàng chỉ húp non nửa chén, liền đưa lại cho mẫu thân."Nương, con mới vừa tỉnh, thật sự không uống được nhiều, nếu ăn rồi lại nôn ra thì tiếc lắm. Chỗ còn lại nương uống đi, Cốc nhi còn chưa tỉnh, đừng để đến lúc nó tỉnh rồi lại khiến nương mệt thêm."Nữ nhi luôn chu đáo, Tào Nga sao có thể không hiểu. Bất đắc dĩ, đành nuốt nước mắt uống nốt phần cháo, chừa lại một chén cho Tạ Nguyên Cốc khi tỉnh dậy.Tào Nga xoay người thay khăn ấm cho con trai, lại sờ trán hắn, hơi do dự nói: "Cẩm nhi, Cốc nhi có phải đã hạ sốt không? Thân thể hình như không còn nóng như nửa đêm nữa?"Mẫu thân nguyên chủ trước giờ luôn không có chủ kiến, Tạ Nhan uống nửa chén cháo thân thể cũng đã có chút sức lực, nàng ngồi dậy bước lại sờ trán Tạ Nguyên Cốc, xác định chỉ còn hơi ấm nhẹ.Nàng gật đầu nói: "Ừm, không còn quá sốt nữa, chắc là sắp khỏi."Tào Nga nghe xong như ăn được thuốc an thần, lau nước mắt, nói: "Trời cao có mắt, không mang hai tỷ đệ các con đi, nếu không ta cũng không muốn sống nữa."Tạ Nhan dựa vào vách cỏ phía sau, bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách, ánh mắt hờ hững: "Nương, chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục sống nương nhờ Tào gia thế này sao?"Tào Nga nghe xong, có chút hoảng hốt nhìn ra cửa, xác nhận không ai rồi mới thấp giọng mắng: "Cẩm nhi, con là phát sốt hồ đồ rồi hả? Hiện giờ nhà ngoại chịu thu lưu chúng ta đã là ơn lớn rồi, nếu không thì mẹ con ta không ruộng không đất, tay chân lại yếu, Cốc nhi còn nhỏ, ba người chúng ta mang tiếng xấu khắp nơi, nếu lưu lạc bên ngoài, e là ngay cả ăn xin cũng không sống nổi."Nàng lại nói tiếp: "Tuy giờ cơm ăn đạm bạc, nhưng ít ra có chỗ che mưa chắn gió, có thể lót dạ, con còn muốn gì nữa?"Tạ Nhan nhìn mộc đôn ướt nhẹp vết cháo, lại cúi đầu nhìn xiêm y rách rưới trên người mình, cười khổ nói: "Nương, sống thế này có khác gì ăn xin đầu đường đâu?"Tào Nga nghe vậy, đáy mắt hiện lên vẻ đau khổ, lẩm bẩm: "Ai bảo mẹ con ta là điềm xấu chứ..."Không biết nghĩ gì, quay đầu ánh mắt lại sáng lên: "Cẩm nhi, Phương gia Tam Lang giờ đã thi đậu đồng sinh*, sớm muộn gì cũng đỗ tú tài, con và hắn từ nhỏ đã đính hôn, hai đứa giờ đều lớn cả rồi, chẳng bao lâu Phương gia chắc chắn sẽ tới cửa cầu hôn, ngày lành của con không còn xa nữa đâu."*đồng sinh(童生): là một cấp bậc trong hệ thống khoa cử truyền thống của Trung Quốc và Việt Nam thời phong kiến.xưng dành cho người đã vượt qua kỳ khảo thí đầu tiên do phủ, châu, huyện tổ chức (gọi là thi hương ở cấp thấp) để đủ tư cách học trò theo Nho học, được phép vào trường huyện, trường phủ học hành để chuẩn bị thi Tú tài.Tạ Nhan lúc này mới nhớ lại, năm xưa Tào Nga mang theo hai đứa nhỏ quay về Thượng Diêm thôn, trong thôn có nhà họ Phương nghèo rớt mồng tơi, sinh liền ba đứa con trai, lo con lớn không lấy được vợ nên rất lo lắng.Vừa nghe hoàn cảnh nhà Tào Nga, lại thấy Tạ Cẩm Nương năm đó mới mười tuổi, trắng trẻo sạch sẽ, liền động lòng.Dù gì con gái nhà lành ai lại chịu gả vào nhà nghèo như vậy.Tào lão hán bên nhà mẹ đẻ Tào Nga thấy không thiệt gì, liền đồng ý, chọn Phương gia lão tam đính hôn với nàng.Ai ngờ nhà nghèo sinh quý tử.Phương Văn Bác vì nhà nghèo nên mười ba mới học vỡ lòng, mười sáu đã đỗ đồng sinh.Trong thôn rất hiếm ai được như hắn, nên nhà họ Phương càng được nể trọng.Tào Nga vì vậy mới có lòng trông đợi.Nhưng Tạ Nhan nhớ rõ, nàng từng gặp Phương Văn Bác, là kẻ bạc tình vô nghĩa.Nhà họ Phương chẳng phải hạng tốt lành gì. Giờ hắn đỗ đồng sinh, lại sắp thành tú tài, trong lòng nhất định tự cho là quý giá, tương lai càng thêm coi thường nhà mẹ con nàng.Nếu không có gì bất ngờ, chẳng bao lâu nữa, họ sẽ nhận được thư từ hôn.Tạ Nhan biết, trước lúc ấy, nàng phải tìm được con đường sống cho ba mẹ con, nếu không đến lúc bị từ hôn, tình cảnh của họ sẽ càng thêm nguy khốn.Đang suy nghĩ miên man, chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng ú ớ.Quay đầu nhìn, thì ra là đệ đệ Tạ Nguyên Cốc đã tỉnh lại.Tào Nga trên mặt vui mừng khôn xiết, vội ôm lấy con trai, lại một trận lau nước mắt.Tạ Nhan nhìn tiểu nam hài còn chưa đầy năm tuổi, gương mặt đỏ ửng vì sốt, gầy gò mà lại rất đáng yêu.Tạ Nhan từ nhỏ do bà ngoại nuôi lớn, không có huynh đệ tỷ muội, thường ghen tỵ khi thấy người khác có chị em. Giờ thấy Tạ Nguyên Cốc như vậy, lòng cũng không khỏi dâng lên thương xót.Đệ đệ nguyên thân vừa sinh đã bị đồn là khắc chết phụ thân, bị mọi người xa lánh, bạn bè cùng lứa cũng chê cười thân thế hắn mà bắt nạt, khiến hắn trở nên nhút nhát, chỉ dám nép sau lưng tỷ tỷ, vô cùng đáng thương.Cũng may nguyên chủ luôn bảo vệ đệ đệ, mỗi lần có ai gọi hắn là sao chổi, ném đá chọc ghẹo, nàng đều dám xông ra phản kích.Chỉ là ba mẹ con họ vốn là người ngoài đến thôn, đến cả mẫu thân cũng bị người xem thường, huống chi hai đứa nhỏ không có chỗ dựa, bị bắt nạt là chuyện thường ngày."Nương... A tỷ sao rồi..."Đệ đệ nhỏ tuổi vừa tỉnh đã nhớ thương tỷ tỷ, khiến lòng Tạ Nhan ấm áp, cũng càng kiên định ý niệm phải dẫn mẫu tử ba người thoát khỏi tuyệt cảnh.Nàng ngồi thẳng người, mỉm cười với Tạ Nguyên Cốc: "Cốc nhi, A tỷ đã khỏi rồi, chờ ngươi nhanh khỏe lại là được."