[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài

Chương 20



Trang Uyển vừa xuất hiện, mọi người lập tức ồ lên một trận.

Chuyện Phương Văn Bác trước kia bị thổ phỉ đánh chết, rốt cuộc lại có liên quan đến nữ tú tài này. Chỉ là điều khiến người ta nghi hoặc chính là, khế đất trong tay Tạ Cẩm Nương lúc nãy, trên đó rõ ràng viết tên của Trang Uyển. Vậy rốt cuộc, Trang Uyển đứng về phía nào?
Người cảm thấy bất ổn đầu tiên chính là đám nhà họ Tào. Tào lão tam vừa mới cầm hai mươi văn tiền hối lộ Thập Tam gia , giờ lại xuất hiện một nữ tú tài không rõ lập trường, nhìn thế nào cũng không giống người dễ đối phó, bèn vội vàng mở miệng: "Ngày thường những chuyện lớn trong thôn, Trang tú tài chẳng phải đều khinh thường không xuất hiện sao? Sao lần này lại dính dáng đến cái chuyện quỷ quái của nhà họ Phương kia? Ngươi là ai tìm tới vậy?"

Dân làng chung quanh vừa nghe nhắc đến Phương Văn Bác, sắc mặt ai nấy đều mang chút thâm ý.

Trang Uyển ung dung nói: "Khi nào ta xuất hiện, chẳng liên quan gì đến ngươi. Còn về chuyện của Phương Văn Bác, ta chỉ là tiện đường đi cùng hắn, hắn bị sơn phỉ đánh chết, hoàn toàn không liên quan đến ta. Nhưng ngươi lại không có bằng chứng mà bôi nhọ sự trong sạch của ta. Nếu ta truy cứu, kiện ngươi lên nha môn, một khi cấu thành tội vu hãm, ngươi trong nhà giam ít nhất cũng phải ngồi mấy tháng, lại còn phải bồi thường tổn thất danh dự cho ta. Ta không được dạy học, cũng là chịu ảnh hưởng từ lời đồn của ngươi, phí nhập học này, ngươi cũng phải bồi cho ta."

"Nếu ngươi không muốn bồi tiền, thì về chuyện của Phương Văn Bác, tốt nhất là ngậm chặt trong bụng, một chút gió cũng đừng để lọt ra, kẻo rước họa vào thân."

Những lời này của Trang Uyển không chỉ là gõ cảnh cáo Tào lão tam, mà còn như tát thẳng vào mặt đám dân làng khác, nóng rát.

Bốn phía lập tức yên tĩnh lại.

Trang Uyển tự nhiên tìm một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh Thái Trữ.

Vị trí nàng chọn ngay lập tức làm thay đổi cục diện.

Vốn là hai phe lấy Thập Tam gia làm trung tâm mà đối lập, nhưng từ khi Trang Uyển gia nhập, cục diện liền biến thành lấy Thái Trữ làm trung tâm. Khí thế của Thập Tam gia lập tức suy giảm một nửa, gương mặt già quật cường xụ xuống, trông vô cùng không vui.

Chỉ thấy Trang Uyển ngồi ngay ngắn, môi khẽ mở: "Phân gia là vì nguyên nhân gì, ta trước tiên nghe một lượt."

Tào lão tam đang định tiến lên nói, muốn nhân cơ hội này kích động cảm xúc dân làng, nhưng không ngờ Trang Uyển lại lắc đầu: "Ngươi vừa đi mời Thập Tam gia, đã cùng lão nhân gia ông ấy nói qua một hồi rồi. Xử án làm việc, không thể chỉ nghe lời của một bên. Cũng nên để Thập Tam gia và ta nghe thử lời người khác."

Tào lão tam bất đắc dĩ, tức tối lùi xuống.

Tạ Nhan lại một lần nữa được Trang Uyển giúp đỡ, trong lòng cảm kích, lập tức chỉnh lại suy nghĩ, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà kể từng chuyện một, đặc biệt nhấn mạnh những năm qua nhà họ Tào đã hành hạ và ngược đãi ba mẹ con họ thế nào.

Quả nhiên, một hồi kể xuống, dân làng đều không ngờ mẹ con họ chịu khổ còn thảm hơn những gì họ nhìn thấy. Lại nhìn Tạ Nhan hốc mắt đỏ bừng, dáng vẻ yếu ớt đáng thương, ai nấy đều tức giận, thi nhau chỉ trích nhà họ Tào quá tàn nhẫn.

Nhà họ Tào càng nghe càng cảm thấy bất ổn. Tuy những chuyện này quả thật là họ làm, nhưng hôm nay lại bị phơi bày trước mặt mọi người từng điều một, thật sự mất hết mặt mũi.

Ngay cả Thập Tam gia người vừa nhận hai mươi đồng tiền của Tào lão cũng cảm thấy mình bị lừa đến đây, nháy mắt có cảm giác cưỡi lưng cọp khó xuống.

Thế nhưng đã nhận tiền của người thì phải làm việc cho người, hơn nữa vốn xem thường việc nữ nhân đứng ra chủ sự. Giờ lại thêm một nữ tú tài dường như thiên về phe mẹ con Tạ gia, càng khiến ông ta chướng mắt.

Cho nên, khi Tạ Nhan vừa trình bày xong, lão khụ một tiếng: "Chỉ là lời nói một bên, sợ rằng có chuyện đã bị nói quá."

Thái Trữ mới mở miệng: "Tào lão tam, ngươi nói thử xem, những chuyện Cẩm Nương vừa kể, có phải hoàn toàn bịa đặt không?"

Tào lão tam mấp máy môi, há miệng, cuối cùng lại ngậm lại. Mấy chuyện đó... thật sự là đã xảy ra.

Tào lão thái vẫn không phục: "Chuyện nào mà chẳng bị nói quá. Như chuyện bệnh hôm trước, rõ ràng bệnh không nặng lắm, bọn họ lại lười biếng giả bệnh để khỏi làm việc, còn nói là ta khắt khe."

Lúc này, Hoa Đại Nương — vợ của lão Căn Đầu ở sát vách, vốn chẳng ưa gì Tào lão thái, nghe vậy liền nhịn không được cười nhạo: "Lão Tào à, hôm đó ngươi đuổi mẹ con Tào Nga ra ngoài dầm mưa làm việc, cả thôn ai cũng thấy rõ. Ngày hôm sau ta đi ngang qua nhà các ngươi, sờ thử tay của Cẩm nha đầu và Cốc nhi, đều nóng bỏng cả tay. Nếu không phải sợ xen vào việc nhà ngươi, ta đã bỏ tiền mời đại phu cho bọn họ rồi."

Hoa Đại Nương vừa nói, những người xung quanh cũng thi nhau góp lời, không một ai bênh vực nhà họ Tào.

Thấy tình hình bất lợi, Thập Tam gia vội đổi chủ đề: "Ở nhà thì theo cha, xuất giá thì theo chồng. Tào Nga, nếu ngươi trở về nhà mẹ đẻ, tự nhiên phải nghe theo cha mẹ. Nếu cha mẹ ngươi không đồng ý phân gia, thì nhà này không thể phân."

Tào Nga làm sao đáp lại lời này được. Tạ Nhan đương nhiên sẽ không để mẫu thân mình mở miệng, liền tiếp lời: "Mấy năm nay, nương ta vẫn luôn tuân theo đạo 'ở nhà thì theo cha'. Ta và Cốc nhi làm vãn bối cũng chưa từng trái lời. Bảo hướng đông tuyệt không hướng tây, việc đồng áng chăm sóc chu đáo, ăn ít nhất, làm nặng nhất, không hề có chuyện bất hiếu. Nếu không, những năm nay nhà họ Tào sao có thể an nhàn mà chẳng phải làm gì? Còn họ, làm trưởng bối, có từng thương yêu chúng ta một chút chưa?"

Lời này lập tức chặn họng Thập Tam gia, khiến râu ông ta dựng ngược, đập bàn quát lớn: "Phân gia là đại bất hiếu! Từ xưa cha mẹ còn sống thì con cái không được phân gia. Nhà này nam đinh duy nhất mới chưa đầy năm tuổi, ngươi đã muốn phân, chẳng phải là bất trung bất hiếu sao?"

"Thập tam gia e là quên mất thân phận của mẹ ta. Mẹ ta vốn đã gả ra ngoài, theo lý đã sớm tách hộ. Chỉ vì mấy năm nay chưa tích cóp được tiền mua đất nền nhà, mới tạm sống nhờ nhà mẹ đẻ, chứ không tính là phân từ Tào gia ra. Nói đúng ra là ở nhờ. Nay đã có điều kiện, đương nhiên không muốn làm phiền nữa."

"Nếu bị nhà chồng trả về, thì vẫn tính là người Tào gia, điểm này không thể ngụy biện." Thập Tam gia không cần nghĩ đã gầm lên.

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nữ chậm rãi: "Thập Tam gia sợ là không biết vì sao nhà họ Tào không chịu để mẹ con Tào thị phân ra."

Thập Tam gia ngẩn ra: "Không phân gia thì còn vì gì nữa? Để cái nhà này sống tốt hơn, chăm lo kẻ yếu, trên dưới một lòng, hòa thuận vui vẻ."

Mọi người nghe xong liền cười rộ. Thập Tam gia không hiểu mình nói sai chỗ nào, tức giận chống gậy gõ bàn: "Cười gì mà cười! Một lũ bất hiếu, càng sống càng thụt lùi, ngay cả chữ 'hiếu' viết thế nào cũng không biết!"

Lúc này, có người chỉ về phía cửa chính nhà lớn: "Thập tam gia, ngài mở to mắt mà nhìn đi. Nhà họ Tào giữ chặt không cho phân gia, là để bán ba mẹ con họ vào kỹ viện trong thành. Tú bà người ta đã đứng ngoài cửa từ sáng rồi!"

Thập Tam gia lúc này mới chú ý, sắc mặt lập tức biến đổi, khó tin mà đứng lên nhìn ra cửa. Quả nhiên thấy một nữ nhân trang điểm lòe loẹt, dáng mập mạp, đang cười đắc ý với ông.

Ngay lập tức, một ngụm máu già muốn trào ra, ông run rẩy chống gậy chỉ vào Tào lão tam: "Ngươi... ngươi... sao lúc nãy không nói—"

Chưa kịp để Tào lão tam đáp, ông đã móc từ ngực ra mấy đồng tiền, ném xuống đất: "Tạo nghiệt! Đây rốt cuộc là chuyện gì!"

Nói xong, mặc kệ cha con nhà họ Tào níu kéo, ông chống gậy lưng còng rời đi, bóng lưng như già thêm mấy chục tuổi. Người nhà ông cũng vội vàng theo sau.

"Tào lão thái, Thập Tam gia nhìn dáng vẻ là đồng ý chuyện phân gia rồi. Ngươi còn gì để nói không? Nếu không có, thì tú tài tiểu thư đây đã soạn xong khế thư phân gia. Ngươi chỉ cần với tư cách chủ nhà điểm dấu tay là việc này xong."

Mắt thấy mười lượng bạc sắp trắng trợn bay đi, người Tào gia dù thế nào cũng không chịu đồng ý.

Tào lão thái càng giở trò xấu, ngồi bệt xuống đất vừa khóc lóc vừa chửi mắng om sòm, bộ dáng kia quả thật khiến người ta buồn nôn.

Thái Trữ đợi nửa ngày cũng chẳng thấy động tĩnh, chỉ đành thở dài nói: "Xem ra chuyện này ta không thể giải quyết nổi. Cẩm nha đầu, bằng không ngươi đi nha môn tìm Huyện lão gia nhờ ông ấy phân xử đi. Đến lúc đó chuyện này sẽ được điều tra xử lý lại từ đầu, ta và Trang tú tài chắc chắn cũng bị mời đến, khi đó chúng ta sẽ thuật lại đúng sự thật. Chỉ là... nếu thật kéo dài tới khi ấy, e rằng sẽ chẳng thể kết thúc yên ổn. Không những kẻ thua kiện phải ăn trượng hình, vào đại lao, còn phải nộp phí tố tụng; ngay cả ta đây cũng có khả năng bị mất chức."

Tào lão hán vừa nghe, lập tức trán toát mồ hôi lạnh. Nếu thật sự ầm ĩ đến nha môn, chuyện này chắc chắn không xong. Chưa nói đến Lí Chính cùng Trang tú tài sẽ đứng về phía Tào Nga kia, chỉ riêng việc Tào gia đối xử với ba mẹ con họ bấy lâu cũng đủ để huyện lệnh nếu không vừa mắt, tùy tiện gán một tội danh là có thể khiến cả nhà họ ăn không hết, gói mang đi.

Dù trong lòng vẫn tức, ông ta cũng không thể không nhượng bộ một bước: "Phân ra thì được, nhưng mấy năm nay từ khi ba mẹ con các ngươi từ Tạ gia trở về, vẫn ăn của, ở nhà chúng ta. Một năm tính hai lượng bạc, năm năm chính là mười lượng."

Người xung quanh nghe xong đều sợ ngây người, Thái Trữ cũng trừng to mắt.

Ngược lại, tú bà dẫn theo một đám quy nô đứng bên cạnh chế giễu. Nghe Tào lão hán mở miệng đòi giá trên trời, không nhịn được cười nhạo: "Ngươi lão già này còn không biết xấu hổ hơn cả chúng ta. Mụ mụ vừa rồi chẳng qua mới chịu cấp ngươi tám lượng bạc, ngươi giờ lại tăng giá thành mười lượng, buôn bán này còn khéo hơn cả chúng ta. Hay là ngươi đến lâu của chúng ta làm việc đi, ha ha ha ha ha!"

Thôn dân nghe xong, lập tức xì xào chê cười.

Mặt già Tào lão hán đỏ bừng, người Tào gia cũng theo đó khó chịu không thôi.

Tào lão thái không để tâm, nói: "Vậy thì giống bọn họ, tám lượng."

Tạ Nhan lạnh giọng: "Xem ra vẫn nên đến nha môn nói chuyện mới được."

"Năm lượng!" – Tào lão thái nghiến răng nghiến lợi.

Tạ Nhan giả vờ muốn kéo tay mẫu thân và đệ đệ rời đi.

Bị dồn đến đường cùng, Tào lão hán gầm lên: "Hai lượng, không mặc cả! Các ngươi tự nghĩ xem, nếu không phải nhà mẹ đẻ thu nhận, các ngươi đã sớm chết cóng ngoài đường. Nếu thật thấy nhiều, thì cứ lên nha môn đi, cùng lắm thì cá chết lưới rách!"

Thái Trữ hơi sửng sốt, nhìn thấy thái độ của Tào lão hán thì biết ngay cả nhà này vốn tham lam, nếu chuyện này không vớt được chút lợi nào, chắc chắn sẽ không chịu buông.

Ông quay đầu nhìn Tạ Nhan. Tạ Nhan suy nghĩ chốc lát mới chậm rãi mở miệng: "Hai lượng... nếu có thể mua đứt quan hệ giữa chúng ta và Tào gia, ta sẵn lòng trả. Nhưng ngươi cũng thấy rồi, ba mẹ con ta một đồng xu dính túi cũng không có, tiền mua đất dựng nhà cũng là nợ, tiền không có, mạng thì lại có mấy cái. Hai lượng bạc này, thế nào cũng phải đến trước Đoan Ngọ sang năm mới có thể trả."

Thực ra Tạ Nhan rất tự tin mình sớm kiếm được hai lượng bạc, nhưng nàng không muốn để Tào gia biết mình có cách kiếm tiền, tránh để bọn họ lại như đám quỷ hút máu đòi giá trên trời. Vì vậy mới cố ý đặt thời hạn vừa không quá xa, vừa không quá gần.

Tào lão hán thấy giờ nàng không có tiền, không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Tào lão tam nghe phụ thân và Tạ Nhan nói chuyện, biết không còn cơ hội với tiểu quả phụ trên trấn, tức đến nỗi muốn hộc máu, xoay người đá lật một cái lồng gà ở góc tường rồi tức giận bỏ vào phòng. Tú bà thấy con mồi đến tay lại bay mất, hôm nay chẳng những tay không, còn mất toi nửa ngày, liền tóm hắn lại mắng cho một trận.

Nhưng Tào lão tam lúc này đang nổi nóng, lại là hạng chân trần chẳng sợ giày rách, nào còn giữ cái bộ dáng khúm núm vừa rồi, chẳng buồn để ý, lập tức bỏ vào nhà.

Tú bà tức giận đến nghiến răng, vẫy tay ra hiệu cho mấy tên quy nô xông lên đánh cho hắn một trận tơi bời, khiến hắn kêu cha gọi mẹ. Cuối cùng cũng nhờ thôn dân không đành lòng mà tiến lên can ngăn, tú bà mới chịu dẫn người hùng hổ bỏ đi.

Bên này, Tạ Nhan cuối cùng cũng thuận lợi cầm được khế thư phân gia của ba mẹ con. Trong lòng nàng nhẹ nhõm hẳn.

Rời khỏi Tào gia, từ nay ngày tháng là của chính mình.

Nàng quay đầu nhìn Trang Uyển đang cúi đầu viết vẽ trên khế thư. Lúc này, gió nhẹ nâng mái tóc nàng, một thân áo trắng phiêu dật, tễ nguyệt thanh phong*, mang theo nét tĩnh lặng dịu dàng, khiến lòng Tạ Nhan bất giác an ổn vài phần.

*"Tễ nguyệt thanh phong" (荑月清风): miêu tả cảm giác tao nhã, thuần khiết và tươi mát như ánh trăng trong trẻo và làn gió mát.

Mà tất cả những gì trước mắt có được thật sự không dễ dàng. Ngoài Lí Chính Thái Trữ, người cần cảm tạ nhất chính là nữ tú tài trước mặt này — người mà nàng vẫn chưa rõ lai lịch.

Chương trước Chương tiếp
Loading...