[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài

Chương 21



Khi hết thảy bụi trần đã lắng xuống, mẹ con ba người các nàng coi như chính thức thoát ly Tào gia.

Tào lão thái không lấy được số bạc vốn đã dự tính, trong lòng đối với ba mẹ con các nàng hận đến tận xương, thấy mấy người họ thu lại khế thư, liền đen sầm cả mặt mà nói: "Đã muốn chạy thì chạy nhanh cút ra khỏi nhà Tào gia chúng ta! Năm đó tiện nhân Tào Nga này bị Tạ gia đuổi ra ngoài, một đồng cũng không mang theo, Tào gia chúng ta từng đường kim mũi chỉ cũng không cho ngươi mang đi nửa phân."

Tạ Nhan lạnh giọng đáp: "Lão nhân gia người yên tâm, mấy thứ rách nát của Tào gia các ngươi chúng ta chẳng có hứng thú. Quần áo trên người hiện giờ đều là đồ cũ năm đó mang từ nhà mẹ đẻ đi, ngay cả quần áo của Cốc nhi cũng là sửa lại từ đồ cũ nhà Hoa đại nương ở sát vách bỏ không dùng, một sợi chỉ của các ngươi chúng ta cũng không thèm lấy."

Nói xong liền kéo tay mẫu thân cùng đệ đệ, gạt đám người ra, hướng sân ngoài đi.

Mọi người thấy ba mẹ con nàng rời đi, chuyện cũng chẳng còn gì để xem, liền lục tục tản đi. Chỉ là vẫn có vài kẻ hiếu kỳ, hiện giờ tuy họ có đất, nhưng vẫn chưa dựng nhà, chẳng lẽ tối nay sẽ phải ngủ ngoài trời? Trong lòng mang tò mò, liền lén bám theo phía sau để xem thử.

Tạ Nhan biết rõ trong số những kẻ này, không ít là ôm tâm thái "vui sướng khi người gặp nạn" mà chờ xem náo nhiệt, đương nhiên cũng không thiếu người thật lòng thương hại. Nhưng chẳng ai dám mở miệng mời các nàng về nhà ở tạm một đêm. Phải biết, hiện giờ ba mẹ con Tào Nga trên người ngay cả một đồng cũng không có, ngay cả miếng đất kia cũng là mua bằng nợ. Nếu thực sự mở miệng mời, lỡ bị họ bám chặt ăn vạ thì biết làm sao?

Huống hồ, mẫu tử ba người này, hầu như ai trên người cũng từng mang vận rủi, thậm chí treo cả mạng người; ai mà phải nghĩ quẩn lắm mới tự rước phiền phức vào thân? Thế nên, thương hại thì thương hại, nhưng không ai dám nói ra miệng.

Cũng có kẻ mang tâm địa bất lương, mở miệng mời chẳng qua là muốn chiếm tiện nghi của họ. Tạ Nhan không cần nghĩ, lập tức từ chối thẳng.

Hiện giờ đất đã định, sắc trời vẫn chưa muộn, chừng ba bốn giờ chiều. Lúc này tìm chút cây gỗ ở quanh đây để dựng tạm một cái lều tranh ngủ qua đêm cũng chẳng khó.

Trước khi xuyên đến đây, Tạ Nhan đã từng xem không ít tiết mục sinh tồn nơi hoang dã. Dù âm mấy chục độ người ta vẫn có thể ngủ ngon trong lán tạm, huống hồ hiện giờ chỉ mới cuối thu sang đầu đông, buổi tối có lạnh chút nhưng may là không có muỗi, chịu khó một chút cũng không trở ngại.

Ngày mai lên núi đào tiền bạc ra, rồi thuê ba gã hán tử trong thôn giúp dựng một căn lều đơn sơ, trước tiên vượt qua mấy ngày này đã. Nghĩ vậy, trong lòng liền yên ổn.

Còn Tào Nga thì vẫn mơ mơ hồ hồ, có chút không dám tin mình đã được tự do, không cần nhìn sắc mặt nhà mẹ đẻ để sống. Nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Tuy không tuyệt vọng như năm đó bị Tạ gia đuổi ra, song nghĩ đến cảnh tay trắng hiện giờ, sắc mặt không khỏi u ám.

Tạ Nhan đem ý định dựng nơi ẩn núp đơn giản nói cho mẫu thân nghe, Tào Nga không nhịn được mà bảo: "Hay là đến miếu thổ địa ở cuối thôn ngủ tạm một đêm đã?"

Tạ Nhan lắc đầu: "Miếu thổ địa xa quá, lại hẻo lánh, lỡ nửa đêm có kẻ đến quấy rối thì chúng ta khó mà ngủ yên. Miếng đất nền này tuy chưa có gì, nhưng địa thế tốt, nhà Thái thúc và nhà Trang tú tài chỉ cần liếc mắt là thấy, có chuyện gì hô một tiếng cũng dễ có người chạy tới."

Hiện giờ chuyện phân gia vừa mới xảy ra, ánh mắt mọi người đều đang dõi theo. Kẻ nào có tâm xấu cũng sẽ e ngại, không dám hành động bừa.

Nghe xong, Tào Nga nghĩ nghĩ rồi nói: "Hiện giờ Cẩm nhi đã có chủ kiến, vậy nương nghe con."

Tạ Nguyên Cốc cũng ôm chặt vạt áo của a tỷ: "Ở bên a tỷ thì chẳng sợ gì hết."

Tạ Nhan mỉm cười. Người một nhà, đáng sợ nhất là lòng không đồng thuận. Tưởng rằng sau khi giằng co với Tào gia, mẫu thân sẽ nao núng, không ngờ tuy trong lòng bà vẫn chưa vững, nhưng lại đem toàn bộ tín nhiệm giao cho nữ nhi, từ đầu tới cuối không hề buông tay.

Mẫu thân và đệ đệ đã hết lòng ủng hộ mình, Tạ Nhan tự nhiên sẽ nghĩ mọi cách, phấn đấu để sau này cả nhà sống yên ổn.

Ba người tay trong tay, cùng hướng về mảnh đất trống kia mà đi.

Trang Uyển từ Tào gia ra thì đã không thấy bóng dáng mấy người Tạ Nhan, cũng không cần đoán đã biết họ đi đâu. Quả nhiên, khi nàng đến nơi, ba mẹ con đã nhặt ít cành khô từ trên núi về, chuẩn bị dựng một cái lều tranh đơn sơ dưới tán cây.

Tạ Nhan đang ngồi xổm trên đất bận rộn đào hố dựng khung lều, thấy trước mặt có một bóng người nhỏ, ngẩng đầu liền bắt gặp dáng vẻ nho nhã của Trang Uyển.

Nàng phủi cọng cỏ dính trên người, đứng lên nói: "Trang tú tài, hôm nay thật cảm ơn ngươi. Bất kể là chuyện đất hay chuyện phân gia, đại ân đại đức này ngày sau nhất định sẽ báo đáp."

Trang Uyển đôi mắt đen lặng lẽ nhìn nàng hai giây, rồi thong thả nói: "Không cần, coi như ta thay Phương Văn Bác bồi thường cho ngươi đi."

Tạ Nhan khẽ cười: "Mới nãy ở Tào gia, chẳng phải ngươi đã phủ nhận có liên quan đến Phương Văn Bác sao? Sao giờ lại ôm chuyện này vào? Chẳng lẽ thừa nhận là do hảo tâm giúp chúng ta thì sẽ mất mặt lắm ư?"

Trang Uyển không đáp lại, chỉ đảo mắt nhìn qua nóc lều tranh sau lưng nàng, mày đẹp hơi nhíu: "Buổi tối định ngủ ở đây?"

"Ừ. Lều dựng xong, tránh được sương lạnh buổi tối, còn thoải mái hơn kho chứa củi nhà họ Tào."

Tạ Nguyên Cốc nghe thế liền phụ họa, ngượng ngùng cười: "Hồi trước ở kho chứa củi nhà bà ngoại, luôn có người ném đá vào tường. Nơi này cách bọn họ xa, họ ném không tới."

Tạ Nhan nghe đệ đệ nói, không khỏi xót xa. Bây giờ nàng đã thay nguyên chủ tiếp quản thân thể này, đệ đệ của nguyên chủ chính là đệ đệ ruột của mình. Con nhà người ta có thể vô ưu vô lo mà lớn lên, còn đệ đệ nàng thì ngày ngày phải thấp thỏm lo sợ. Đã năm tuổi rồi mà vẫn gầy gò, bé nhỏ như trẻ ba tuổi.

"Cốc nhi đừng lo. Sau này a tỷ kiếm được tiền, sẽ xây một tòa đại viện trên mảnh đất này, mấy tên biểu ca, biểu tỷ xấu xa kia vĩnh viễn không vào được."

" Ân ân!" Tạ Nguyên Cốc nhận được lời hứa của a tỷ, trong lòng vui sướng lộ rõ. Từ sau lần sốt cao đó, a tỷ như biến thành người khác, mỗi ngày đều cho hắn ăn no, chuyện gì đã hứa thì nhất định làm được.

Trang Uyển nhìn hai tỷ đệ ăn mặc rách rưới mà vẫn cười rạng rỡ, hàm răng trắng tinh dưới ánh mặt trời mong manh lóe sáng, cũng không nhịn được mà khẽ nheo mắt cười theo.

Lúc này, Tào Nga ôm một bó lớn cành khô từ sau núi trở về. Thấy là Trang Uyển, nàng vội vàng lên tiếng cảm ơn.

Trang Uyển nhìn thấy trên tay nàng bị cành cây quẹt để lại vết đỏ, liền nói: "Chỗ này đơn sơ thế này, buổi tối ngủ sẽ rất nhiều bất tiện. Nhà ta còn một gian phòng, tối nay có thể sang ở tạm. Còn mấy thứ cành cây này, nếu chặt không xuống, trong nhà ta có vài món dụng cụ, muốn gì thì cứ theo ta lấy."

Nếu nói trước đây Trang Uyển ra tay giúp mấy lần là do nhất thời đồng cảm, thì hôm nay, khi người khác thấy ba mẹ con họ còn tránh cho xa, nàng lại chủ động đưa tay giúp, khiến Tạ Nhan không khỏi nghi ngờ: chẳng lẽ vị nữ tú tài này là Bồ Tát chuyển thế, nếu không sao lại tốt bụng đến vậy.

Nàng mỉm cười nói: "Hiện giờ chúng ta mới từ Tào gia ra, không muốn bị người ta xem thường, nói ba mẹ con chúng ta dựa vào người khác mà hút máu. Trước đây ngươi đã đồng ý cho nợ bạc đất nền là đã khoan dung lắm rồi. Có thể rời khỏi Tào gia đã là chuyện đáng mừng, ngủ ở lều tranh như thế này với chúng ta mà nói đã rất thoải mái rồi. Chỉ là trước mắt chúng ta quả thật tay trắng, rìu búa gì cũng không có. Nếu bên ngươi tiện thì ta muốn mượn một hai món."

Bị từ chối, Trang Uyển cũng không tỏ vẻ gì khó chịu, chỉ gật đầu: "Vậy thì theo ta đi lấy."

Tạ Nhan cười rồi bước theo, Tạ Nguyên Cốc ánh mắt trông mong nói: "A tỷ, đệ cũng muốn đi."

Tạ Nhan vẫy tay, tiểu nam hài liền nhảy nhót chạy theo.

Phía sau, Tào Nga nhìn bóng dáng nhẹ nhõm của Tạ Nguyên Cốc mà mắt hơi cay, cúi đầu đặt khúc gỗ lên giá mà Tạ Nhan đã dựng.

Trước đây khi ở Tào gia xảy ra chuyện chia nhà, Ngu bà cũng theo ra xem náo nhiệt. Lúc này bà vừa nấu xong nồi cháo, đang chờ cháu gái về ăn, thì thấy tỷ đệ Tạ Nhan đi sau Trang Uyển, bèn cười tủm tỉm: "Cẩm nha đầu tới rồi à."

Ngu bà đã hơn sáu mươi tuổi, ngày nào cũng nở nụ cười hiền hòa, khiến người ta thấy rất dễ gần.

Nhà bà từng giúp họ không ít lần. So với nữ tú tài lúc nào cũng lãnh đạm, lão thái bà hay cười này càng khiến Tạ Nhan thấy ưa mến.

Nàng cũng tươi cười đáp: "Ngu bà bà ở nhà chứ? Con với nương dựng lều tranh, sang mượn vài dụng cụ để chặt cây, cắt cỏ tranh."

Nói xong liền đi theo Trang Uyển lấy dụng cụ.

Ngu bà chống gối đứng lên: "Lưỡi hái với rìu ở đây, bà đưa cho. Uyển nhi vốn tay chân chậm chạp, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt nổi, làm gì biết để dụng cụ ở đâu."

Nghe vậy, Tạ Nhan hơi ngạc nhiên liếc Trang Uyển. Trên gương mặt trắng trẻo kia không chút biểu cảm, chỉ có vành tai nhỏ xinh là hơi nhuốm hồng.

Tạ Nhan vội nén ý cười, ho nhẹ một tiếng rồi theo bước Ngu bà.

Lấy xong dụng cụ, Tạ Nhan chuẩn bị đưa đệ đệ về, nhưng mùi cháo thơm từ bếp lò nhà họ đã lan khắp sân. Bụng Tạ Nguyên Cốc cũng kêu vang, bị Ngu bà nghe thấy, bà dừng bước quay lại: "Tiểu Cốc nhi đói rồi hả? Lại đây uống cháo với bà."

Sáng nay, ba mẹ con họ chỉ lo chạy sang nhà này viết khế đất, rồi quay lại xử lý việc chia nhà, hạt gạo chưa ăn, nước cũng chưa uống. Thế mà Tạ Nguyên Cốc vẫn lắc đầu: "Cốc nhi không đói, con đi với tỷ tỷ về trước."

Nói xong, một bước chạy lên trước.

Tạ Nhan vừa thương vừa chua xót, nhưng đã nghèo thì cũng phải giữ khí tiết. Dù sao xưa kia dân chạy loạn vẫn bới rễ cây, hái rau dại mà sống. Nàng nghĩ lát nữa sẽ đi kiếm rau dại lót dạ, sáng mai lên núi lấy tiền bán, mua nồi niêu, bát đũa và vài cân gạo, rồi chậm rãi mà thoát cảnh khó khăn.

———————-

Tào Nga thấy Tạ Nguyên Cốc khiêng cái cuốc cao gần bằng mình, liền cười: "Ngươi nhỏ xíu thế mà cũng muốn khiêng cuốc, kẻo lại vướng té lúc nào không biết."

Tạ Nguyên Cốc chớp mắt nói: "Sang năm, con sẽ cao bằng cái cuốc này."

Tào Nga xoa đầu cậu, nhận lấy lưỡi hái: "Nương đi cắt ít cỏ tranh về, buộc lên giá là không sợ mưa."

Tạ Nhan cũng cầm rìu: "Lúc trước không có dụng cụ, chỉ tìm được cành khô. Giờ ta sẽ chặt mấy cây nhỏ để dựng kho, phòng khi gió lớn cũng không sợ sập. Làm xong sẽ tìm rau dại về ăn."

Giữa sườn núi, chỉ một lát Tào Nga đã cắt được một bó cỏ tranh lớn, Tạ Nhan cũng chặt được mấy cây nhỏ, kéo về đất nền.
Chưa đến nơi đã thấy có người ngồi trên tảng đá cạnh lều, đến gần mới nhận ra là Ngu bà.

"Ngu bà bà, sao bà lại đến?"

"Hắc, nấu nhiều cháo, nghĩ các con chưa ăn nên mang tới lót dạ."

Quả nhiên bên cạnh là một nồi nhỏ và ba bộ chén đũa. Chân tay Ngu bà yếu, lại bưng nồi cầm chén, e là không thể đi một mình. Xem ra vừa rồi Trang Uyển đã đi cùng.

Tạ Nhan cũng thôi không nghĩ nhiều, chỉ biết hôm nay nhận được một phần ân tình đủ để nàng gạt bỏ nghi ngờ. Lúc này ba mẹ con chẳng có gì trong tay, có người đưa tay giúp thật sự là đáng quý.

Tào Nga hơi bất an: "Ngu bà bà, trước đây ngài với Trang tú tài đã giúp chúng ta nhiều rồi. Giờ mọi người coi chúng ta xui xẻo, ngài vẫn nên bớt lui tới thì hơn."

Ngu bà nghe vậy liền cau mày: "Cái gì mà xui với chả xẻo! Năm đó Tào Vượng trước đã bệnh mấy ngày rồi mới sinh ngươi, sau đó mới mất, liên quan gì đến ngươi? Còn Phương gia kia bị sơn tặc giết, thì có liên quan gì đến tiểu Cẩm nhi? Còn phu quân ngươi, ai dám nói không phải trùng hợp? Ngươi mới ba mươi, còn nhiều ngày tốt ở phía trước, đừng nói mấy lời ủ rũ ấy, kẻo Cẩm nhi với Cốc nhi nghe được lại buồn."

Tạ Nhan vừa về đến liền nghe được câu này, bèn cười nói: "Nương, Ngu bà bà nói đúng. Hôm nay là ngày chúng ta dọn đến nhà mới, sau này không ai quản nữa, thì không cần nghĩ chuyện buồn. Đã là bà bà có lòng tốt thế này, chúng ta đành mặt dày nhận, đợi ngày khá hơn sẽ báo đáp."

Ngu bà ha hả cười: "Vẫn là tiểu Cẩm nhi nghĩ thông suốt. Sau này ngày tốt, hiếu kính ta nhiều chút, ta sẽ chẳng khách sáo đâu."

Nghe vậy, Tào Nga cũng thôi không từ chối. Huống chi Cẩm nhi và Cốc nhi cả ngày chưa ăn gì, trẻ con còn nhỏ, không thể chịu đói theo người lớn.

Nàng dịu giọng cảm tạ, rồi mở nồi cháo. Mùi thơm lập tức phả vào mũi, ngoài mùi gạo còn có mùi thịt. Trong cháo trắng bóng còn có mấy khúc ống xương, rắc hành hoa xanh mướt. Tay Tào Nga hơi run.

Ở Tào gia, đừng nói cháo gạo trắng, ngay cả cháo bắp cũng loãng đến soi thấy bóng người, huống hồ đây lại có xương hầm.

Ngu bà cười: "Sợ các ngươi không đủ no, sáng ta còn vùi mấy củ khoai lang đỏ, nhưng Uyển nhi bảo ăn nhiều quá dễ ngấy, nên ta mang cả sang đây."

"Đủ rồi, đủ rồi... Thật sự nhiều quá..." – Tào Nga nghẹn ngào.

Ngu bà thấy nàng xúc động, liền nói: "Ta phải về trước, còn việc nhà. Nồi này các ngươi cứ dùng, trong nhà ta không thiếu, đừng trả."

Đây là hảo ý, từ chối sẽ thành bất cận nhân tình, hơn nữa mua mấy món này cũng tốn kém, giờ đang lúc cần tiền, tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Tạ Nhan âm thầm ghi nhớ ân tình của bà.

Nồi nhỏ trông miệng bé nhưng bụng to, đủ cho mỗi người hai bát đầy, so với nửa bát cháo loãng ở Tào gia thì quả thật khác xa, lại còn có xương thịt, mặn vừa miệng, không cần quá ngon là đã ấm lòng.

Tạ Nguyên Cốc ăn no căng, nằm bên bó cỏ tranh, xoa bụng nói: "Chưa từng ăn no như thế này."

Tào Nga cũng vét sạch chén: "Nhà họ đãi chúng ta thật tốt. Cẩm nhi, Cốc nhi, sau này nếu chúng ta khá lên, không thể quên đại ân đại đức này."

"Yên tâm đi nương, ân nhỏ còn báo đáp, huống hồ đây là ân lớn. Đến lúc đó, tú tài tỷ tỷ muốn gì, ta sẽ cho nàng cái đó."

Tạ Nhan nghe đệ đệ nói vậy, liền "phụt" một tiếng bật cười: "Đến lúc đó sẽ để đứa bé lanh lợi này làm thư đồng."

"Nếu thật vậy thì tốt quá." – Tạ Nguyên Cốc lập tức mừng rỡ.

"Tưởng bở, ai thèm lấy một tiểu tử cái gì cũng không biết như ngươi."

Tào Nga thấy tỷ đệ hai người hiếm khi đùa giỡn thoải mái như thế, liền thu dọn nồi chén, xách ra phía sau lều tranh đến chỗ suối gần đó súc rửa. Xong việc, nàng dùng dây mây quấn quanh cỏ tranh, bó thành từng bó gọn gàng rồi phơi lên nóc lều.

Trước kia, phòng chứa củi của nhà họ Tào cũng lợp kiểu này để che mưa, ngày xưa mưa dột thường xuyên, Tào Nga đã quen việc tu bổ, nên giờ làm cũng rất thuận tay, chưa bao lâu đã hoàn thành quá nửa.

Tạ Nhan thì đem mấy bó cỏ tranh đã bó xong cột lên giàn phía trên mái, số còn lại thì cột quanh lều để chắn gió, cũng che đi tầm mắt của người ngoài, giữ lại chút riêng tư.

Thấy cỏ tranh không còn nhiều, lại còn sớm, Tào Nga liền cầm lưỡi hái lên núi hái thêm.

Lúc này, Thái Trữ xử lý xong việc cũng đến chỗ đất nền nhà các nàng. Không ngờ chỉ trong một buổi chiều, hai mẹ con đã dựng được một căn lều tranh như thế, tuy không thể gọi là tinh xảo nhưng đủ che mưa chắn gió. Ban đầu ông còn đau đầu không biết có nên bảo họ sang nhà mình ở tạm mấy hôm hay không, giờ nhìn thấy thế này thì không cần bận tâm nữa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Phải biết, trong nhà ông còn người già, dù nương tử trong nhà đứng về phía mẹ con họ, nhưng cũng chỉ là về lý mà thôi, nếu thật sự đưa cả ba về ở, ông chắc chắn sẽ bị dị nghị, hơn nữa mở đầu như vậy thì sau này trong thôn có chuyện khó gì cũng tìm ông nhờ giúp, ông đâu kham nổi.

Tạ Nhan đương nhiên hiểu trong lòng người nam nhân này nghĩ gì, cũng không lấy làm lạ. Đặt mình vào vị trí người khác mà nghĩ, nếu thật sự chịu rước cả mẹ con họ về ở, thì đúng là thánh nhân. Bản thân nàng cũng không muốn trở thành gánh nặng cho ai.

Thấy vấn đề lớn nhất đã giải quyết, Thái Trữ cũng nhiệt tình hơn: "Đêm nay ngủ ở đây không sao chứ?"

"Nơi này còn tốt hơn phòng chứa củi nhà họ Tào nhiều. Cảm ơn Thái thúc mấy ngày nay đã giúp chúng ta chuẩn bị mấy thứ này. Sau này việc hộ tịch vẫn cần phiền ngài nhiều... Ừm, theo lý thì nhờ ngài giúp đều phải có chút quà tạ, chỉ là chúng ta mới ra ngoài, trong tay quẫn bách. Sau này kiếm được, nhất định sẽ trả thúc, tạm thời xin thiếu trước."

Thái Trữ giúp cũng chỉ là vì trách nhiệm và chút nhiệt tâm, vốn không trông mong mấy đồng bạc ấy, liền khoát tay: "Chỉ là chuyện nhỏ, không tốn sức gì. Việc hộ tịch cũng là bổn phận của ta. Quê nhà hương thân, không cần nói mấy lời đó. Xem còn thiếu thứ gì thì sang nhà ta lấy."

Tạ Nhan lắc đầu: "Chúng ta đã có chỗ ngủ, Ngu bà bà còn đưa nồi chén và cháo, chuyện ăn đã xong. Chỉ là chỗ ruộng của ngài lúc trước còn rơm rạ, ta muốn lấy một ít trải làm giường chiếu. Nếu không, mặt đất lạnh quá, sợ tối ngủ không yên."

"Cứ việc lấy, muốn bao nhiêu thì lấy."

Không phải thứ quan trọng, ông vốn tưởng nàng sẽ đưa ra yêu cầu gì khác, không ngờ nàng biết tiến biết lùi, khiến thiện cảm của Thái Trữ với nàng càng tăng.

"Vậy được, ta về trước. Có gì cần giúp thì gọi ta một tiếng."

Khi Thái Trữ vừa quay người định đi, Tạ Nhan vội gọi: "Thái thúc, chỗ đất nền nhà ta cách nhà ngài không xa, từ bờ phơi thóc là có thể nhìn thấy. Trong nhà chỉ có ta với nương và đệ đệ, chưa biết chừng sẽ có kẻ không biết điều đến quấy rầy, xin phiền Thái thúc rảnh thì để mắt giúp."

"Không vấn đề gì. Về ta sẽ bảo lão nhị thường xuyên liếc qua bên này, nếu có kẻ dám lại đây gây chuyện, sẽ giúp các ngươi hô to một tiếng."
Tạ Nhan nghe ông đáp ứng, trong lòng vô cùng cảm kích, liên tục nói lời cảm tạ.

Đợi Tào Nga cắt cỏ tranh xuống núi, nàng cũng mang dây mây sang ruộng Thái Trữ bó rơm rạ. Hôm nay Tào Nga ăn no, cả người đầy sức lực, thương nữ nhi nên mang cả Tạ Nguyên Cốc đi cùng. Hai người bó được hai bó lớn đem về, lót thành một chiếc giường dày trong lều. Nằm xuống, nếu bỏ qua cảm giác thô ráp và tiếng sàn sạt bên ngoài, thì tấm nệm mềm mại này cũng khá thoải mái.

"Nếu có tấm vải lót bên trên thì hoàn hảo, sẽ không thấy ngứa." – Tạ Nhan tiếc nuối nói.

"Đêm nay ngủ tạm, nương lấy áo ngoài lót dưới cho con và Cốc nhi là không ngứa nữa." – Tào Nga thương con nói.

"Không sao đâu nương, tạm chịu một đêm. Mai lên núi đào tiền, cắt ít vải bố về lót là được."

Nghe vậy, Tào Nga vẫn chưa tin chuyện con gái giấu một lượng bạc trên núi, liền cẩn thận hỏi: "Cẩm nhi, nấm trên núi thật bán được nhiều tiền vậy sao? Sao nương cứ thấy khó tin."

Tạ Nhan cười hì hì: "Nương, mai cùng con lên núi sẽ biết."

———————-

Trời tối hẳn, Tào Nga mới buộc xong bó cỏ tranh cuối cùng lên lều. Nhìn căn lều tranh mới tinh, cả nhà ba người đều thấy trong lòng bắt đầu có hình dáng của một "ngôi nhà".

Nóc lều và xung quanh đều được che kín mít, người ngoài không nhìn vào được. Con đường nhỏ trong thôn lại cách xa, người qua kẻ lại cũng không ảnh hưởng. Lều đủ cao để người đứng thẳng không phải cúi, bên trong lót một tầng rơm dày chừng hai mét, không bừa bộn, nên cũng khá thoải mái.

Chỉ là cuối thu sang đông, không có chăn thì quả thật lạnh. Trước đây ở phòng chứa củi nhà họ Tào, tuy chăn không dày nhưng dù sao vẫn có, còn giờ thì không thể chọn lựa, chịu đựng qua là được.

Tối nay chuyện tắm rửa là không khả thi, ba người chỉ ra suối đơn giản rửa mặt và chân, rồi quay về lều nghỉ ngơi.

Dù Tạ Nhan gan lớn, nhưng mới đến chỗ ở mới vẫn có chút bất an. Nàng để đống lửa ngoài lều cháy suốt, xếp đá xung quanh đề phòng lửa lan, lại đặt vài khúc gỗ lớn để lửa tiếp tục cháy, vừa xua thú nhỏ vừa khiến kẻ xấu nếu thấy ánh lửa dễ bị lộ cũng không dám manh động.

Chỉ là mới nằm xuống chưa bao lâu, liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, kèm theo tiếng chó con sủa khe khẽ.

Hai mẹ con vội ngồi dậy, Tạ Nguyên Cốc thì hào hứng: "Chắc là tú tài tỷ tỷ tới, con chó kia là của nhà tỷ ấy mà."

Thằng bé rất thích mấy con chó con ở nhà thứ hai trong thôn, nhưng vì nhát nên chưa dám sờ, giờ nghe tiếng đã vui mừng ngồi bật dậy.

Tào Nga mở cánh cửa cỏ đơn sơ, thấy dưới ánh lửa ngoài lều, Ngu bà đang cầm đuốc, Trang Uyển ôm trong tay một đống chăn dày.

Không cần đoán cũng biết, lại là mang ấm áp đến cho họ.

Cả ba người cùng lúc chui ra khỏi lều.

Trang Uyển nhìn ánh lửa ngoài lều liền thấy bên trong, quả thật đơn sơ đến không thể đơn sơ hơn. Thấy trên đầu và lưng ba mẹ con còn dính vài cọng rơm, nàng mím môi, bước đến trước mặt Tạ Nhan, đưa chăn ra: "Cho."

Vẻ lạnh nhạt, ít lời này Tạ Nhan mấy ngày qua cũng đã quen. Chỉ là khi thấy ánh mắt nàng lướt qua bên trong lều, nàng lại hơi lúng túng, nhưng trời lạnh, đệ đệ còn nhỏ, chăn mang đến tận cửa thì chẳng lý gì mà từ chối.

Tào Nga là người hiểu lễ nghĩa, lập tức cảm tạ bà cháu họ Ngu, còn Tạ Nguyên Cốc thì vui vẻ chơi với chú chó con mà họ mang đến.

"Định mang chăn tới sớm hơn, nhưng bà lão ta sức yếu, A Uyển mới về, nên giờ mới đem tới, không ngờ các ngươi đã nằm xuống rồi." – Ngu bà cười nói. Từng trải qua nhiều năm tháng, năm đó chạy nạn còn khổ hơn bây giờ nhiều, nên bà không ép mẹ con họ sang nhà, nhưng thấy trời thật lạnh nên mới cùng cháu ôm hai tấm chăn tới.

"Tối lửa tắt đèn, cũng chỉ có thể nằm nghỉ. Có chăn này, đêm nay chắc chắn ngủ ngon."

Trong mắt Tào Nga toàn là cảm kích. Nàng không hiểu vì sao người thân ruột thịt đối xử với họ tệ như heo chó, còn người ngoài lại có thể làm được đến vậy.

Đưa xong chăn, bà cháu định về thì Trang Uyển cúi xuống, thả chú chó tám tháng tuổi vào lòng Tạ Nguyên Cốc: "Đây là Đại Mao, khá chắc nịch. Mấy ngày này ban đêm để nó ở cùng các ngươi. Nếu có động tĩnh gì, tuy nó còn nhỏ nhưng cũng đủ cảnh giác, tiếng sủa cũng lớn."
Nói vừa dứt, Đại Mao liền "uông" một tiếng, khiến mọi người đều bật cười.

"Cảm ơn tú tài tỷ tỷ, buổi tối để Đại Mao bầu bạn với ta, ban ngày nếu nó nhớ mẹ thì ta đưa về cho nó đoàn tụ." – Tạ Nguyên Cốc hồn nhiên nói ngây thơ đáng yêu vô cùng.

Khóe môi Trang Uyển hơi nhếch: "Ừ."

Dù lời ít, nghe không ra cảm xúc, nhưng lại khiến Tạ Nhan hiếm hoi cảm nhận được chút ấm áp – có lẽ là từ khi nàng đến thời cổ đại đến nay.

Nhìn theo bóng bà cháu họ khuất trong màn đêm, Tào Nga cảm khái, ôm chăn vào trải, thấy bên trong còn kẹp thêm một tấm thảm mỏng, rõ ràng là để họ lót dưới.

Tạ Nhan thêm củi vào lửa rồi mới vào lều, thấy tấm thảm liền khẽ thở dài: "Người này miệng lạnh tâm nóng, quả là biết nghĩ cho người khác."

"Cẩm nhi, bà cháu họ đãi chúng ta tốt như vậy, sau này nhất định phải báo đáp mới được." – Tào Nga nói.

"Biết rồi nương, nương lải nhải mấy lần rồi. Yên tâm, ta đâu phải hạng vong ân phụ nghĩa."

Có mấy tấm chăn này, hơn nữa quanh lều cũng vây cỏ tranh, gió lạnh không thổi lọt vào, so với căn phòng chứa củi trước kia thì ấm áp, dễ chịu hơn nhiều.

Tạ Nguyên Cốc ngủ bên sườn, ôm con chó nhỏ trong lòng, cùng nhau nằm trong ổ chăn, trong lòng hưng phấn không chịu được. May mà Đại Mao cũng ngoan, yên yên tĩnh tĩnh nằm gọn trong ngực để hắn vuốt ve bộ lông.

Dù sao cũng là mới tới nơi này, mẫu tử ba người ít nhiều có chút thấp thỏm.

Tạ Nhan vốn từng trải nhiều cảnh đời, không đến mức hoảng loạn như mẫu thân. Trong bóng đêm, từ khe hở lều tranh, nàng mơ hồ thấy xa xa trên sân phơi của nhà họ Thái lấp ló ánh lửa, hẳn là không có chuyện gì, chắc Thái Trữ sợ bên này tối tăm lạnh lẽo, có kẻ nhân cơ hội gây chuyện nên cố ý đốt một cây đuốc.

Tạ Nhan vừa nghĩ vậy, liền hơi nghiêng người, vén cỏ tranh về phía nhà chính mà nhìn, quả nhiên dưới mái hiên nhà chính có treo một chiếc đèn lồng, tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt.

Khóe môi nàng khẽ cong, buông màn cỏ xuống, nhẹ nhàng gối tay dưới đầu, đổi sang tư thế thoải mái hơn, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến sáng hôm sau, Tạ Nhan bị tiếng nói chuyện bên ngoài đánh thức, lúc này mới phát hiện trời đã sáng bừng, bản thân vậy mà dậy trễ hơn thường lệ ít nhất một canh giờ.

Nhớ hôm nay còn phải bận việc, nàng vội ra suối rửa mặt, chuẩn bị cùng mẫu thân lên núi tìm thảo dược, tiện thể đào chỗ tiền giấu trước đó.
Thấy Tạ Nguyên Cốc đang cùng Đại Mao chơi đùa vui vẻ, Tạ Nhan đảo mắt, nói với đệ đệ: "Cốc nhi, hôm nay ta với nương lên núi hái thuốc, ta qua hỏi xem Ngu bà có rảnh không. Nếu được, ngươi ở nhà bà nghỉ nửa ngày chờ chúng ta về, được không?"

Dẫn theo một tiểu nam hài gầy yếu lên núi, Tạ Nhan sợ lúc cần lại gặp người quen xen vào, hỏng cả việc.

Tạ Nguyên Cốc nghe vậy hơi do dự: " Ngu bà bà có khi nào không thích Cốc nhi không?"

Tạ Nhan xoa đầu đệ đệ: "Cốc nhi của chúng ta đáng yêu như thế, sao Ngu bà bà lại không thích? Ngươi không thấy mỗi lần gặp bà bà đều vuốt đầu ngươi sao?"

Tạ Nguyên Cốc vừa nghe liền tươi tỉnh: "Vậy ta tới nhà tú tài tỷ tỷ chờ. A tỷ nhớ về sớm nhé, ta muốn ăn bánh bao thịt."

Tạ Nhan cười đáp ứng. Lúc này, mẫu thân đã lấy khoai lang đỏ mà Ngu bà cho hôm qua, hơ lại trên lửa cho ấm, vừa vặn có thể ăn ngay.

Lót dạ xong, Tạ Nhan đưa Tạ Nguyên Cốc tới nhà chính. Vừa vào sân đã thấy Ngu bà ngồi dưới mái hiên nhặt rau, thấy hai người thì cười tươi: "Tiểu Cẩm nhi, tiểu Cốc nhi đến rồi, tối qua ngủ ngon không?"

"Ngủ còn ngon hơn bên phòng chứa củi, chăn của bà bà rất ấm, Đại Mao cũng ấm, Cốc nhi ngủ rất ngon."

Tiểu nam hài vốn thường rụt rè, lúc này lại tươi sáng, giọng trong trẻo, đôi mắt đen lay láy khiến người ta càng yêu mến.

Ngu bà ngoắc tay gọi, Tạ Nguyên Cốc chạy lại, ngồi xổm trước mặt, để mặc bà dùng bàn tay già nua xoa đầu. Con chó lớn ở cửa thấy Đại Mao trong lòng tiểu nam hài cũng mừng rỡ chạy tới, liếm bộ lông của nó, ư ử như đang hỏi tối qua nó đi đâu.

Tạ Nhan nhìn cảnh trước mắt thật ấm áp, lúc này mới nói rõ ý định.

Ngu bà vui vẻ: "Bình thường ta ở một mình buồn lắm, Uyển nhi lại không thích nói chuyện, cho nên tìm một đứa nhỏ về bầu bạn. Giờ thêm một con chó con, lại ba đứa nhỏ, trong nhà mới náo nhiệt, bằng không ta buồn đến hỏng mất."

Những năm qua chịu lạnh nhạt và bị bắt nạt, khiến Tạ Nguyên Cốc còn nhỏ đã biết cảm nhận cảm xúc của người lớn. Thấy Ngu bà quả thật thích mình, cậu vội nói: "Bà bà, sau này lúc nương và a tỷ bận việc, Cốc nhi có thể tới bầu bạn với bà."

Ngu bà cười không khép miệng: "Hảo hài tử, bà ước gì ngươi ở luôn đây. Bà đi làm bữa sáng cho ngươi ăn."

"Không cần bà bà, con vừa cùng a tỷ ăn khoai lang đỏ, giờ vẫn còn no."

"Chỉ ăn khoai lang đỏ thì sao được, để bà nấu trứng cho ngươi. Nhìn ngươi gầy như con khỉ vậy."

"Đâu có, Cốc nhi rắn chắc lắm."

...

Tạ Nhan nhìn cảnh một già một trẻ hòa thuận vui vẻ, liền lặng lẽ lui ra. Vừa ra sân thì suýt đụng phải Trang Uyển từ ngoài về.

Ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, Tạ Nhan nghĩ mấy hôm nay nàng ta nhiều lần giúp đỡ, dù vẫn lạnh mặt, nàng vẫn nở nụ cười chào: "Trang tú tài mới về, ta với mẫu thân lên núi hái thảo dược, Cốc nhi không ai trông nên gửi ở chỗ Ngu bà bà."

Trang Uyển khựng lại, "Ừ" một tiếng, rồi đi thẳng vào phòng.

Tạ Nhan vốn đã quen với tính khí như cẩu nhà nàng ta, cũng không trách, chỉ khẽ chạm mũi rồi ra cửa.

Vừa ra đến cửa mới nhớ lên núi mà không có sọt, nàng quay lại mượn hai cái.

Khi về nhà, Tào Nga đã chuẩn bị xong, buộc kín "cửa" lều tranh, chỉ đợi nàng về để cùng lên núi.

Mẹ con mỗi người cõng một cái sọt, lại cầm thêm lưỡi hái, hướng lên núi mà đi.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác hảo chút thiên không thấy bộ dáng, nhập v lúc sau sẽ bảo trì ngày càng, cảm ơn các tiểu bảo bối duy trì, điên cuồng bút tâm w

.Cảm tạ ở 2022-01-0819:47:17~2022-01-1120:36:25 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiếu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra hoa tiền tiểu thiên sứ: Lược tinh chiếu dã 1 cái;
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Quyện nghe mưa gió 3 cái; littlekate2 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Tiểu thỏ kỉ 3 cái; tiểu hiến không, tiểu nghị, xuyên quần cộc đại thúc, tiểu mịch tiểu mịch tiểu mịch, tiêu heo, littlekate, đọc đọc nhìn xem viết viết 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Mê già lặc 33 bình; cửu năm 30 bình; 3660530223 bình; xích đèn phong tiếu, hậu vũ 20 bình; pets huyễn miết, angie mỉm cười, lửng viện quả xoài tương, 4230692210 bình; mỹ đức, tho5 bình; kiếp thuật 2 bình; chung triều tam sỉ chi, tự nhiên mà vậy, băng nguyên hồ ly, hạo kỳ 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Chương trước Chương tiếp
Loading...