[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài
Chương 19
Sự việc ầm ĩ đến mức này, người xung quanh cũng không thể đứng nhìn nữa, đồng loạt lên tiếng chỉ trích."Tào lão tam à Tào lão tam, cả ngày cà lơ phất phơ, ăn không ngồi rồi, không có bản lĩnh kiếm tiền, vậy mà lại tính kế ngay trên người muội muội ruột của mình, đến cả cháu gái ruột cũng không buông tha, thật đúng là mất hết mặt mũi.""Tào lão tam cùng tiểu quả phụ bán đậu hũ kia cấu kết với nhau, chắc là muốn nhân cơ hội này kiếm chút tiền đưa cho người ta đây mà."
"Thật sự là làm ra được chuyện đó, mấy năm nay hành hạ mẹ con nhà người ta vẫn chưa đủ, giờ thấy bên Phương gia chuyện hôn sự không thành, liền định bán người ta vào kỹ viện, đúng là loại không ra gì."...Người xung quanh bàn tán xôn xao. Tào lão tam thì còn cố trơ mặt chịu được, nhưng những người khác trong Tào gia thì mặt mũi đã sớm đỏ bầm như gan heo. Tào lão thái thấy người nhà bị nói, nhìn thấy sắc mặt lão đại trong nhà không vui, nghĩ mấy năm nay vốn chỉ có nhà Tào gia của bà đi nói người khác, từ bao giờ lại đến lượt người khác chỉ tay múa mép vào chuyện nhà mình chứ.Bà ta tức tối hướng về phía Thái Trữ nói: "Thái lão nhị, ngươi có phải quản quá nhiều rồi không? Ta lão thái bà nghĩ rằng thời buổi này bán con trai con gái cũng chẳng phạm pháp, bên ngoài người ta cũng bán đầy, sao ngươi không đi nói chuyện nhà khác, lại cứ phải chen chân vào chuyện nhà ta, hay là nhìn Tào gia chúng ta không vừa mắt hả?"Thái Trữ hừ lạnh một tiếng: "Bất kể là nhà ai, chỉ cần là người Thượng Diêm thôn cảm thấy bất công mà tìm ta nói lý, ta đều không thể khoanh tay đứng nhìn. Sáng nay Cẩm nương tử đã chính thức tới tìm ta nói muốn phân gia, nếu ta đã đồng ý thì tất nhiên phải xen vào cho tới cùng."Tào lão thái nghe vậy thì giật mình, hóa ra con nha đầu chết tiệt này mấy hôm nay lén lút là để tính chuyện này. Cơn giận dâng lên, bà ta quay đầu hung hăng liếc Tạ Nhan một cái, hận không thể nuốt sống nàng.Chỉ là ở trước mặt mọi người không tiện ra tay đánh người, nên chỉ có thể nghiến răng mắng: "Con tiện nhân này mấy hôm nay lén lút tính toán cái gì, hóa ra là muốn một cước đá Tào gia chúng ta ra rìa. Ngươi và con mẹ của ngươi không lên nổi mặt bàn của ngươi đúng là một giuộc, đều là thứ bạch nhãn lang*, đều quên mất mấy năm nay nếu không có Tào gia tốt bụng thu lưu, cho các ngươi một chén cháo một tấm chăn, thì các ngươi đã chết đói ngoài đường từ lâu rồi."*"Bạch nhãn lang" (白眼狼) trong văn hóa và ngôn ngữ Trung Quốc là một cách mắng chửi người vong ân bội nghĩa.Tạ Nhan nghe xong liền không chịu thua: "Mấy năm nay, bà đâu có ít lần sai sử ta và nương ta làm trâu làm ngựa. Ta và nương làm những việc đó, mỗi năm ít nhất cũng kiếm cho nhà bà hai, ba lượng bạc, năm năm cộng lại cũng phải hơn mười lượng. Chúng ta mẹ con một năm ăn uống chưa tới một trăm văn tiền, thế mà bà còn được lợi mà ra vẻ ban ơn."Chuyện mẹ con Tào Nga bị đối xử ra sao ở Tào gia, ai trong thôn mà không biết? Nghe Tạ Nhan nói vậy, mọi người đều gật đầu phụ họa.
"Quá hà khắc rồi, ngay cả con gái ruột còn đối xử thế này, sau này ai mà gả con gái vào nhà họ, không biết sẽ bị hành hạ thành cái dạng gì.""Tào gia này thật là tạo nghiệt a""Bảo sao Tào lão tam chừng này tuổi mà vẫn chưa cưới vợ...""Nhìn sắc mặt cả nhà họ đi, ai dám đẩy con gái vào hố lửa này chứ."Lời bàn tán càng lúc càng khó nghe, những người vốn đã không ưa Tào gia nhân cơ hội châm ngòi thổi gió, khiến đám đông càng thêm ồn ào.
Trong khi đó, Tào lão hán đang ngồi trong nhà chính hút thuốc, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Ông thu tẩu thuốc lại, chậm rãi từ phòng trong bước ra ngoài.Thái Trữ thấy ông ta, bèn nâng giọng nói: "Tào lão ca, nãy giờ không nghe ông nói gì, ta còn tưởng nhà này là do lão tam với bà nương nhà ông làm chủ."Tào lão hán mặt đen như đáy nồi, cố nén không vui: "Thái lão đệ, nói tới nói lui cũng là chuyện nhà chúng ta. Ngươi kéo cả đám người tới đây làm gì, là để xem cả nhà chúng ta mất mặt sao?"Tạ Nhan lập tức đón lời: "Mất mặt? Ông cũng biết đây là chuyện mất mặt à? Bán cả con gái ruột lẫn cháu gái ruột mà cũng làm được, còn muốn giữ sĩ diện ư?""Ngươi câm miệng!" – Tào lão hán quát lớn.Tạ Nhan chẳng những không sợ, mà còn chuyển chủ đề: "Mấy người này là ta gọi tới, không liên quan gì tới Thái thúc. Nhưng hôm nay mẹ ta muốn phân ra khỏi Tào gia, phải có Lí Chính ở đây. Giờ người cũng đủ rồi, có thể bắt đầu viết khế ước được chưa?"Tào lão hán nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, giọng lạnh như băng: "Mặc kệ ngươi gọi ai tới, từ khi các ngươi từ nhà nội trở về, nếu không có Tào gia che chở, các ngươi đã sớm chẳng còn tồn tại. Hơn nữa, muốn nói thì để mẹ ngươi nói, ngươi là cái thứ gì mà dám khoa tay múa chân trước mặt trưởng bối?""Thân sinh con gái còn đem bán, ngươi cũng không xứng nói chuyện với nương ta!""Láo xược! Ở nhà từ phụ xuất giá tòng phu*, nương ngươi đã trở về nhà mẹ đẻ thì cái nhà này đương nhiên do ta định đoạt. Ta muốn thế nào thì sẽ thế ấy."*"ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu" (居家从父,出嫁从夫): Khi còn ở nhà thì nghe theo cha, Khi đã lấy chồng thì nghe theo chồng."Sao lại như thế, thật đúng là coi nhà lão Tào ngươi như một cái kim oa tử* vậy, chúng ta đâu có ham. Hiện giờ theo luật triều đình, nuong7 con ta đủ điều kiện mở cửa lập hộ, hôm nay nhất định phải tách ra, ngươi có muốn quản cũng chẳng quản được." – Tạ Nhan nói thẳng, không để ông ta chút thể diện nào.*kim oa tử (金窝子) là cách nói ví von, nghĩa đen là "ổ vàng" — chỉ một nơi rất giàu có, sang trọng, nhiều của cải.Người xung quanh nhìn thấy tiểu nha đầu vốn ít ai để ý đến này, nay lại dám đứng ra đối đầu với lão già cứng đầu nhất thôn, miệng lưỡi sắc bén, mắt không thèm chớp, vừa kinh ngạc vừa thấy sảng khoái trong lòng, thầm tán thưởng nàng.Một bên, Tào lão tam thấy tiểu nha đầu này khí thế giờ đã áp đảo lên mấy người bọn họ, trong ngực đè nén một cơn giận mơ hồ, quay đầu nói với Thái Trữ: "Thái Trữ, ngươi là một Lí Chính, chẳng lẽ đã quên rằng phân gia lập hộ ngoài việc cần chủ gia đồng ý, còn phải có đất nền nhà mới lập được hộ. Các nàng ba người, nhưng đâu có đất nền nhà. Chẳng lẽ ngươi máu nóng dồn lên đầu, cũng muốn làm một phen anh hùng, đến cả mấy điều này cũng không để mắt?"Thái Trữ bị người trước mắt vốn nổi tiếng lười biếng này nói như vậy, trong lòng cũng khó chịu, nhíu mày đáp: "Tào tam gia, nói chuyện không thể vu khống. Ta, Thái Trữ, xưa nay làm việc không dám nói là công chính vô tư, nhưng mấy năm nay trong thôn ta chưa từng thiên vị quá ai. Việc phân gia lập hộ không đến trăm nhà thì cũng có mười mấy nhà, lần nào từng thất công bất công? Lần nào không làm theo đúng trình tự? Lời ngươi vừa nói thật sự khiến người ta tổn thương."Tào lão tam có chút không tin, hỏi lại: "Các nàng từng có đất nền nhà chưa?""Ngươi nhìn cho rõ, đây là ta vừa mới cùng nhà cái mua khế đất, khoảng một mẫu, chính là bằng chứng có thể dùng làm đất nền nhà."Tạ Nhan móc khế đất ra.Động tác này của nàng khiến tất cả mọi người đứng tại chỗ sững lại, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, vài người đứng phía trước còn thò tới nhìn khế đất. Giấy trắng mực đen, rõ ràng viết rằng nhà cái bán cho Tạ Cẩm Nương một mẫu ruộng cạn dưới chân núi, phía dưới còn in rõ ràng dấu tay đỏ chói.Tào lão hán biết nhận mấy chữ, liếc mắt đảo qua, lưng chợt lạnh, vội đưa tay định lấy. Nào ngờ Tạ Nhan giơ tờ giấy lên: "Trước hết nói rõ, khế đất này có thể xem, nhưng ông đừng nghĩ tới chuyện hủy nó. Trang tú tài còn giữ một bản, hơn nữa nếu ông hủy nó, đó chính là chột dạ, các hương thân trong thôn đều thấy rõ. Đến lúc nháo lên tới nha môn, tội của ông còn nặng thêm một bậc."Tào lão hán trừng mắt nhìn nàng, một phen đoạt lấy khế đất, căng mắt vẩn đục đọc từ trên xuống dưới, sắc mặt càng thêm khó coi.Tạ Nhan nhân cơ hội thu khế đất lại, nói: "Hiện giờ đã có đất nền nhà, theo luật triều đình, phu chết, nếu nhà chồng không muốn lưu người, nhà gái mang theo hài tử, dù tái giá cũng có thể độc lập lập hộ. Nếu nhi tử trong nhà chưa đủ mười hai tuổi, thì lấy danh nghĩa mẫu thân lập nữ hộ. Tào lão thái gia, ngài còn gì để nói?""Tưởng phân gia, cửa cũng không có! Các ngươi từ khi rời Tạ gia trở về ăn ở đều là Tào gia chúng ta cấp. Trừ phi các ngươi lấy ra mười lượng bạc, bằng không thì đừng mơ tưởng." Tào lão thái thấy sắc mặt lão nhân không ổn, vội chen lời.Tạ Nhan chẳng sợ bà ta. Nàng nay đã mười lăm tuổi, vóc người bắt đầu cao, đã ngang bằng mẫu thân Tào thị, lại còn cao hơn Tào lão thái nửa cái đầu.Nàng tiến lên hai bước, thẳng tới trước mặt lão phụ nhân, giọng đầy bất thiện: "Năm đó các ngươi sinh ra nương ta xong, đúng lúc đại cữu sinh bệnh, liền đem tội danh cái chết của đại cữu sau này đổ lên đầu nương ta. Mấy năm nay các ngươi coi nàng như nô bộc, không đánh thì mắng. Từ khi trở về từ Tạ gia, lại càng quá đáng hơn. Ngày mưa đuổi chúng ta ra đồng, ta cùng Cốc nhi gặp mưa phát sốt, suýt nữa bỏ mạng. Các ngươi cả nhà chẳng những không mời đại phu, còn nói bệnh thì không ra cửa sẽ không tốn kém, một ngày chỉ cho nửa chén cháo. Bà bây
giờ còn dám nói đến ân sinh dưỡng? Nếu thực sự có, mấy năm nay đáng ra đã trả xong từ lâu!"Lời quở trách của Tạ Nhan, từng chữ rơi thẳng vào tai những người xung quanh, khiến mọi người xôn xao.Sắc mặt Tào lão hán trầm lại như sắp nhỏ mực, quay đầu nói với Tào lão tam: "Lão tam, đi mời Thập Tam gia tới."Tào Bân lập tức hiểu ý, xoay người chạy ra ngoài.Trong đám người có kẻ nói: "Sự tình đã rõ ràng, còn gọi Thập Tam gia tới làm gì? Lão xương cốt kia ngoài gây rối thì còn làm được gì?"
"Đúng vậy, dựa vào tuổi tác mà nói càn. Nhà ta lần trước phân gia cũng mời ông ta, làm gà chó không yên, ta hối hận chết mất.""Các ngươi biết gì, Thập Tam gia kiến thức rộng rãi, lại công chính công bằng. Không có ông ấy thì phân gia sao tính được.""Ngươi kéo đi mà xem, lão già đó giờ cũng bắt đầu nhận mấy đồng bạc. Tào lão hán sai lão tam đi mời hắn, chẳng phải là muốn nhân cơ hội mua chuộc sao."Tạ Nhan cùng Thái Trữ liếc nhau, trong lòng có chút lo lắng. Mấy người lớn tuổi này, không biết luật, cũng chẳng hiểu luật, đầu óc ngốc dễ bị người ta xoay chuyển. Lão già này gần đây gây chuyện, e là khó mà yên ổn.Rất nhanh, Tào lão tam liền thỉnh Thập Tam gia tới. Lão già vừa đến liền ngồi phịch lên ghế, bộ mặt khiến người ta khó gần.Một bên, Tào lão tam cúi đầu cúi người, sống hệt như con ngựa lớn ngoan ngoãn.Tào lão hán nhìn thấy dáng vẻ của con trai, biết mọi việc đã chuẩn bị xong, sắc mặt cũng dịu lại.Thái Trữ cũng kéo ghế ngồi xuống, muốn xem lão nhân này làm sao xử trí.Quả nhiên, vừa ngồi xuống lão nhân đã mở miệng: "Mới rồi trên đường, lão tam đã nói với ta một lượt, việc phân gia này, ta không đồng ý."Vừa dứt lời, một giọng thanh nhã vang lên từ phía sau đám người: "Trong thôn tam tư hội thẩm, cư nhiên không gọi ta, sợ là quên mất ta còn có thân phận tú tài."
"Thật sự là làm ra được chuyện đó, mấy năm nay hành hạ mẹ con nhà người ta vẫn chưa đủ, giờ thấy bên Phương gia chuyện hôn sự không thành, liền định bán người ta vào kỹ viện, đúng là loại không ra gì."...Người xung quanh bàn tán xôn xao. Tào lão tam thì còn cố trơ mặt chịu được, nhưng những người khác trong Tào gia thì mặt mũi đã sớm đỏ bầm như gan heo. Tào lão thái thấy người nhà bị nói, nhìn thấy sắc mặt lão đại trong nhà không vui, nghĩ mấy năm nay vốn chỉ có nhà Tào gia của bà đi nói người khác, từ bao giờ lại đến lượt người khác chỉ tay múa mép vào chuyện nhà mình chứ.Bà ta tức tối hướng về phía Thái Trữ nói: "Thái lão nhị, ngươi có phải quản quá nhiều rồi không? Ta lão thái bà nghĩ rằng thời buổi này bán con trai con gái cũng chẳng phạm pháp, bên ngoài người ta cũng bán đầy, sao ngươi không đi nói chuyện nhà khác, lại cứ phải chen chân vào chuyện nhà ta, hay là nhìn Tào gia chúng ta không vừa mắt hả?"Thái Trữ hừ lạnh một tiếng: "Bất kể là nhà ai, chỉ cần là người Thượng Diêm thôn cảm thấy bất công mà tìm ta nói lý, ta đều không thể khoanh tay đứng nhìn. Sáng nay Cẩm nương tử đã chính thức tới tìm ta nói muốn phân gia, nếu ta đã đồng ý thì tất nhiên phải xen vào cho tới cùng."Tào lão thái nghe vậy thì giật mình, hóa ra con nha đầu chết tiệt này mấy hôm nay lén lút là để tính chuyện này. Cơn giận dâng lên, bà ta quay đầu hung hăng liếc Tạ Nhan một cái, hận không thể nuốt sống nàng.Chỉ là ở trước mặt mọi người không tiện ra tay đánh người, nên chỉ có thể nghiến răng mắng: "Con tiện nhân này mấy hôm nay lén lút tính toán cái gì, hóa ra là muốn một cước đá Tào gia chúng ta ra rìa. Ngươi và con mẹ của ngươi không lên nổi mặt bàn của ngươi đúng là một giuộc, đều là thứ bạch nhãn lang*, đều quên mất mấy năm nay nếu không có Tào gia tốt bụng thu lưu, cho các ngươi một chén cháo một tấm chăn, thì các ngươi đã chết đói ngoài đường từ lâu rồi."*"Bạch nhãn lang" (白眼狼) trong văn hóa và ngôn ngữ Trung Quốc là một cách mắng chửi người vong ân bội nghĩa.Tạ Nhan nghe xong liền không chịu thua: "Mấy năm nay, bà đâu có ít lần sai sử ta và nương ta làm trâu làm ngựa. Ta và nương làm những việc đó, mỗi năm ít nhất cũng kiếm cho nhà bà hai, ba lượng bạc, năm năm cộng lại cũng phải hơn mười lượng. Chúng ta mẹ con một năm ăn uống chưa tới một trăm văn tiền, thế mà bà còn được lợi mà ra vẻ ban ơn."Chuyện mẹ con Tào Nga bị đối xử ra sao ở Tào gia, ai trong thôn mà không biết? Nghe Tạ Nhan nói vậy, mọi người đều gật đầu phụ họa.
"Quá hà khắc rồi, ngay cả con gái ruột còn đối xử thế này, sau này ai mà gả con gái vào nhà họ, không biết sẽ bị hành hạ thành cái dạng gì.""Tào gia này thật là tạo nghiệt a""Bảo sao Tào lão tam chừng này tuổi mà vẫn chưa cưới vợ...""Nhìn sắc mặt cả nhà họ đi, ai dám đẩy con gái vào hố lửa này chứ."Lời bàn tán càng lúc càng khó nghe, những người vốn đã không ưa Tào gia nhân cơ hội châm ngòi thổi gió, khiến đám đông càng thêm ồn ào.
Trong khi đó, Tào lão hán đang ngồi trong nhà chính hút thuốc, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Ông thu tẩu thuốc lại, chậm rãi từ phòng trong bước ra ngoài.Thái Trữ thấy ông ta, bèn nâng giọng nói: "Tào lão ca, nãy giờ không nghe ông nói gì, ta còn tưởng nhà này là do lão tam với bà nương nhà ông làm chủ."Tào lão hán mặt đen như đáy nồi, cố nén không vui: "Thái lão đệ, nói tới nói lui cũng là chuyện nhà chúng ta. Ngươi kéo cả đám người tới đây làm gì, là để xem cả nhà chúng ta mất mặt sao?"Tạ Nhan lập tức đón lời: "Mất mặt? Ông cũng biết đây là chuyện mất mặt à? Bán cả con gái ruột lẫn cháu gái ruột mà cũng làm được, còn muốn giữ sĩ diện ư?""Ngươi câm miệng!" – Tào lão hán quát lớn.Tạ Nhan chẳng những không sợ, mà còn chuyển chủ đề: "Mấy người này là ta gọi tới, không liên quan gì tới Thái thúc. Nhưng hôm nay mẹ ta muốn phân ra khỏi Tào gia, phải có Lí Chính ở đây. Giờ người cũng đủ rồi, có thể bắt đầu viết khế ước được chưa?"Tào lão hán nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, giọng lạnh như băng: "Mặc kệ ngươi gọi ai tới, từ khi các ngươi từ nhà nội trở về, nếu không có Tào gia che chở, các ngươi đã sớm chẳng còn tồn tại. Hơn nữa, muốn nói thì để mẹ ngươi nói, ngươi là cái thứ gì mà dám khoa tay múa chân trước mặt trưởng bối?""Thân sinh con gái còn đem bán, ngươi cũng không xứng nói chuyện với nương ta!""Láo xược! Ở nhà từ phụ xuất giá tòng phu*, nương ngươi đã trở về nhà mẹ đẻ thì cái nhà này đương nhiên do ta định đoạt. Ta muốn thế nào thì sẽ thế ấy."*"ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu" (居家从父,出嫁从夫): Khi còn ở nhà thì nghe theo cha, Khi đã lấy chồng thì nghe theo chồng."Sao lại như thế, thật đúng là coi nhà lão Tào ngươi như một cái kim oa tử* vậy, chúng ta đâu có ham. Hiện giờ theo luật triều đình, nuong7 con ta đủ điều kiện mở cửa lập hộ, hôm nay nhất định phải tách ra, ngươi có muốn quản cũng chẳng quản được." – Tạ Nhan nói thẳng, không để ông ta chút thể diện nào.*kim oa tử (金窝子) là cách nói ví von, nghĩa đen là "ổ vàng" — chỉ một nơi rất giàu có, sang trọng, nhiều của cải.Người xung quanh nhìn thấy tiểu nha đầu vốn ít ai để ý đến này, nay lại dám đứng ra đối đầu với lão già cứng đầu nhất thôn, miệng lưỡi sắc bén, mắt không thèm chớp, vừa kinh ngạc vừa thấy sảng khoái trong lòng, thầm tán thưởng nàng.Một bên, Tào lão tam thấy tiểu nha đầu này khí thế giờ đã áp đảo lên mấy người bọn họ, trong ngực đè nén một cơn giận mơ hồ, quay đầu nói với Thái Trữ: "Thái Trữ, ngươi là một Lí Chính, chẳng lẽ đã quên rằng phân gia lập hộ ngoài việc cần chủ gia đồng ý, còn phải có đất nền nhà mới lập được hộ. Các nàng ba người, nhưng đâu có đất nền nhà. Chẳng lẽ ngươi máu nóng dồn lên đầu, cũng muốn làm một phen anh hùng, đến cả mấy điều này cũng không để mắt?"Thái Trữ bị người trước mắt vốn nổi tiếng lười biếng này nói như vậy, trong lòng cũng khó chịu, nhíu mày đáp: "Tào tam gia, nói chuyện không thể vu khống. Ta, Thái Trữ, xưa nay làm việc không dám nói là công chính vô tư, nhưng mấy năm nay trong thôn ta chưa từng thiên vị quá ai. Việc phân gia lập hộ không đến trăm nhà thì cũng có mười mấy nhà, lần nào từng thất công bất công? Lần nào không làm theo đúng trình tự? Lời ngươi vừa nói thật sự khiến người ta tổn thương."Tào lão tam có chút không tin, hỏi lại: "Các nàng từng có đất nền nhà chưa?""Ngươi nhìn cho rõ, đây là ta vừa mới cùng nhà cái mua khế đất, khoảng một mẫu, chính là bằng chứng có thể dùng làm đất nền nhà."Tạ Nhan móc khế đất ra.Động tác này của nàng khiến tất cả mọi người đứng tại chỗ sững lại, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, vài người đứng phía trước còn thò tới nhìn khế đất. Giấy trắng mực đen, rõ ràng viết rằng nhà cái bán cho Tạ Cẩm Nương một mẫu ruộng cạn dưới chân núi, phía dưới còn in rõ ràng dấu tay đỏ chói.Tào lão hán biết nhận mấy chữ, liếc mắt đảo qua, lưng chợt lạnh, vội đưa tay định lấy. Nào ngờ Tạ Nhan giơ tờ giấy lên: "Trước hết nói rõ, khế đất này có thể xem, nhưng ông đừng nghĩ tới chuyện hủy nó. Trang tú tài còn giữ một bản, hơn nữa nếu ông hủy nó, đó chính là chột dạ, các hương thân trong thôn đều thấy rõ. Đến lúc nháo lên tới nha môn, tội của ông còn nặng thêm một bậc."Tào lão hán trừng mắt nhìn nàng, một phen đoạt lấy khế đất, căng mắt vẩn đục đọc từ trên xuống dưới, sắc mặt càng thêm khó coi.Tạ Nhan nhân cơ hội thu khế đất lại, nói: "Hiện giờ đã có đất nền nhà, theo luật triều đình, phu chết, nếu nhà chồng không muốn lưu người, nhà gái mang theo hài tử, dù tái giá cũng có thể độc lập lập hộ. Nếu nhi tử trong nhà chưa đủ mười hai tuổi, thì lấy danh nghĩa mẫu thân lập nữ hộ. Tào lão thái gia, ngài còn gì để nói?""Tưởng phân gia, cửa cũng không có! Các ngươi từ khi rời Tạ gia trở về ăn ở đều là Tào gia chúng ta cấp. Trừ phi các ngươi lấy ra mười lượng bạc, bằng không thì đừng mơ tưởng." Tào lão thái thấy sắc mặt lão nhân không ổn, vội chen lời.Tạ Nhan chẳng sợ bà ta. Nàng nay đã mười lăm tuổi, vóc người bắt đầu cao, đã ngang bằng mẫu thân Tào thị, lại còn cao hơn Tào lão thái nửa cái đầu.Nàng tiến lên hai bước, thẳng tới trước mặt lão phụ nhân, giọng đầy bất thiện: "Năm đó các ngươi sinh ra nương ta xong, đúng lúc đại cữu sinh bệnh, liền đem tội danh cái chết của đại cữu sau này đổ lên đầu nương ta. Mấy năm nay các ngươi coi nàng như nô bộc, không đánh thì mắng. Từ khi trở về từ Tạ gia, lại càng quá đáng hơn. Ngày mưa đuổi chúng ta ra đồng, ta cùng Cốc nhi gặp mưa phát sốt, suýt nữa bỏ mạng. Các ngươi cả nhà chẳng những không mời đại phu, còn nói bệnh thì không ra cửa sẽ không tốn kém, một ngày chỉ cho nửa chén cháo. Bà bây
giờ còn dám nói đến ân sinh dưỡng? Nếu thực sự có, mấy năm nay đáng ra đã trả xong từ lâu!"Lời quở trách của Tạ Nhan, từng chữ rơi thẳng vào tai những người xung quanh, khiến mọi người xôn xao.Sắc mặt Tào lão hán trầm lại như sắp nhỏ mực, quay đầu nói với Tào lão tam: "Lão tam, đi mời Thập Tam gia tới."Tào Bân lập tức hiểu ý, xoay người chạy ra ngoài.Trong đám người có kẻ nói: "Sự tình đã rõ ràng, còn gọi Thập Tam gia tới làm gì? Lão xương cốt kia ngoài gây rối thì còn làm được gì?"
"Đúng vậy, dựa vào tuổi tác mà nói càn. Nhà ta lần trước phân gia cũng mời ông ta, làm gà chó không yên, ta hối hận chết mất.""Các ngươi biết gì, Thập Tam gia kiến thức rộng rãi, lại công chính công bằng. Không có ông ấy thì phân gia sao tính được.""Ngươi kéo đi mà xem, lão già đó giờ cũng bắt đầu nhận mấy đồng bạc. Tào lão hán sai lão tam đi mời hắn, chẳng phải là muốn nhân cơ hội mua chuộc sao."Tạ Nhan cùng Thái Trữ liếc nhau, trong lòng có chút lo lắng. Mấy người lớn tuổi này, không biết luật, cũng chẳng hiểu luật, đầu óc ngốc dễ bị người ta xoay chuyển. Lão già này gần đây gây chuyện, e là khó mà yên ổn.Rất nhanh, Tào lão tam liền thỉnh Thập Tam gia tới. Lão già vừa đến liền ngồi phịch lên ghế, bộ mặt khiến người ta khó gần.Một bên, Tào lão tam cúi đầu cúi người, sống hệt như con ngựa lớn ngoan ngoãn.Tào lão hán nhìn thấy dáng vẻ của con trai, biết mọi việc đã chuẩn bị xong, sắc mặt cũng dịu lại.Thái Trữ cũng kéo ghế ngồi xuống, muốn xem lão nhân này làm sao xử trí.Quả nhiên, vừa ngồi xuống lão nhân đã mở miệng: "Mới rồi trên đường, lão tam đã nói với ta một lượt, việc phân gia này, ta không đồng ý."Vừa dứt lời, một giọng thanh nhã vang lên từ phía sau đám người: "Trong thôn tam tư hội thẩm, cư nhiên không gọi ta, sợ là quên mất ta còn có thân phận tú tài."