[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài
Chương 1
Tạ Nhan ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cả người như bị vùi trong ngọn lửa dữ dội đang không ngừng thiêu đốt. Cơn đau dằn vặt khắp thân thể khiến nàng tưởng chừng sắp bị thiêu rụi hoàn toàn. Đúng lúc đó, một làn hơi mát từ trán lan tỏa khắp người, xoa dịu cảm giác bỏng rát ấy.Mồ hôi túa ra như mưa, từng giọt từng giọt lớn như hạt đậu thấm ướt tóc và da đầu. Không biết qua bao lâu, ý thức của nàng mới dần dần quay trở lại...Chỉ nghe bên tai văng vẳng tiếng khóc nức nở."...Cẩm Nhi... đều là do nương không cố gắng được... không thể bảo vệ con và Cốc nhi... nếu hai đứa có mệnh hệ gì, nương cũng không sống nổi..."Tiếng khóc nghẹn ngào, nức nở từng cơn. Xen lẫn âm thanh sột soạt, Tạ Nhan cảm nhận được một chiếc khăn vải mát lạnh vừa được đặt lên trán.Lúc này nàng mới nhận ra, cái mát lạnh lan khắp người khi nãy là từ chiếc khăn đó mà ra.Chưa kịp xâu chuỗi ký ức, theo bản năng nàng há miệng thở dốc, thốt ra câu đầu tiên: "Nương..."Người phụ nữ gần như tuyệt vọng ấy bỗng nhiên run lên khi nghe thấy tiếng gọi đó, giọng cũng run rẩy mà thì thào: "— Cẩm nhi?"Tạ Nhan gắng sức mở mắt ra. Đập vào mắt là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi, môi nứt nẻ, dung nhan tiều tụy nhưng vẫn không giấu được nét đẹp dịu dàng. Khuôn mặt bà đầy vẻ lo lắng, nhưng khi thấy nàng tỉnh lại thì ánh mắt bỗng ngập tràn vui mừng."Nương... nước..."Tào Nga vội vàng mang nửa chén nước bên giường tới, cẩn thận đỡ nàng dậy, rồi từng chút từng chút đút nàng uống.Tạ Nhan khi nãy như thể vừa từ biển lửa trở về, toàn thân yếu ớt không còn chút sức lực, giọng nói khàn đặc như sắp bốc khói. Vừa thấy nước được đưa đến, nàng đã không kìm được mà giơ tay bắt lấy cái chén vỡ, há miệng uống ừng ực. Vì quá gấp, nàng bị sặc tới mức cong cả lưng, ho khan không ngừng.Khụ khụ... khụ khụ..."Cẩm Nhi, uống từ từ thôi, nương đi múc thêm cho con..."Sau khi cho nàng uống xong, Tào Nga lại đứng dậy đi múc thêm nửa chén nước nữa. Nhưng ánh mắt khi lướt qua đứa bé trai nằm bên cạnh thì bỗng trở nên ảm đạm.Dáng đi loạng choạng cùng đôi mày nhíu chặt của Tào Nga khiến lòng Tạ Nhan chợt căng thẳng. Nàng nghiêng đầu, nhìn sang phía tiểu nam hài đang nằm đó.Đó chính là đệ đệ của nguyên chủ thân xác này – hiện giờ cũng đang sốt cao giống nàng. Cậu bé nằm trên giường, toàn thân đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn và bàn tay đều ửng đỏ, trông như đang bị thiêu đốt.Tào Nga mang nước tới, Tạ Nhan uống xong từng ngụm nhỏ, trên người dần có lại chút sức lực. Lúc này nàng mới nói với bà: "Nương, con không sao rồi, người đi chăm sóc Cốc nhi đi, con nghỉ một lát sẽ khỏe lại thôi."Tào Nga đưa tay sờ trán nàng, cảm nhận được nhiệt độ đã giảm bớt, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm: "Ngoan, con nghỉ ngơi đi, nương đi chăm sóc đệ đệ con."Tạ Nhan tựa vào gối, hơi khép mắt lại, nhân lúc này liền tranh thủ xâu chuỗi lại ký ức hỗn loạn trong đầu.Kiếp trước, mẹ nàng mang thai khi chưa lập gia đình, vừa sinh ra nàng đã bị gửi về cho bà ngoại nuôi. Nàng chịu khổ từ bé, cố gắng bươn chải để thi đậu đại học, tốt nghiệp rồi hưởng ứng lời kêu gọi về quê khởi nghiệp: nuôi gà vịt, trồng chanh dây, kiwi, dược liệu, vất vả suốt mấy năm cũng tích góp được chút vốn liếng.Không ngờ cuối cùng lại bị di truyền bệnh từ gia tộc, giống y hệt bà ngoại, bất ngờ phát bệnh nghiêm trọng giữa đêm, đau đớn như thiêu đốt rồi hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại, nàng đã xuyên đến nơi này.Tuổi xuân 27 năm với bao cay đắng hỉ nộ ái ố, chớp mắt đã tan biến. Không ngờ trời đất xui khiến, nàng lại nhập hồn vào thân thể người khác.Tuy cơ thể còn yếu, nhưng thân xác này trẻ trung và tràn đầy sinh lực. Với kinh nghiệm từng trải của mình, Tạ Nhan cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có.Nhưng đồng thời, hoàn cảnh trước mắt lại còn đau đầu hơn cả kiếp trước.Người phụ nữ xinh đẹp nhưng rụt rè trước mắt này chính là mẹ ruột của thân thể này – Tào Nga.Mà hoàn cảnh của Tào Nga lại càng khiến người ta không nói nên lời.Vào ngày Tào Nga sinh con, người huynh trưởng* là Tào Đại Lang bỗng phát bệnh nặng, kéo dài không khỏi, đến 21 tuổi thì qua đời.
*huynh trưởng: anh cả.Tào gia mê tín, cho rằng Tào Nga sinh ra đã "khắc" anh mình, từ đó xem nàng như con ở sai khiến như trâu ngựa, đánh chửi không tiếc tay. Cuộc sống của nàng trong Tào gia chẳng khác gì địa ngục.Tới 14 tuổi, Tào Nga bị gả tới thôn bên – nhà họ Tạ. Vừa gả qua đã sinh con gái – chính là Tạ Cẩm Nương - tức thân thể hiện tại của Tạ Nhan. Từ đó bụng bà không động tĩnh gì thêm.Tới khi Cẩm Nương được 9 tuổi, Tào Nga mới có thai lại. Nhưng trớ trêu thay, đúng ngày sinh con trai thì chồng nàng bị rơi xuống hồ chết đuối.Tào Nga đau đớn đến mức như chết đi sống lại.Tạ gia khi biết chuyện quá khứ "khắc huynh trưởng " của Tào Nga, cộng thêm việc giờ lại "khắc phu quân", liền cho rằng mẹ con nàng là điềm xấu, không dám giữ lại.Bà mẹ chồng cầm chổi đuổi ba mẹ con ra khỏi nhà, bắt về lại nhà mẹ đẻ.Nhưng khi trở về Tào gia, họ lại càng xem thường và ghét bỏ nàng hơn, đuổi ba mẹ con ra ở căn phòng chứa củi. Đệ đệ Tạ Nguyên Cốc cũng lớn lên trong cái nơi tăm tối đó.Tào gia có 15 mẫu đất. Khi chưa lấy chồng, Tào Nga vừa là người bị cho là "khắc anh", vừa bị sai ra đồng làm việc cực nhọc. Tưởng rằng lấy chồng sẽ thoát khỏi địa ngục, nào ngờ sinh con chưa bao lâu đã lại bị đuổi về, đến cữ còn không được ngồi xong, vừa sinh xong đã phải bế con xuống đất, đứa con gái lớn cũng sớm phải theo mẹ chịu khổ.Lần phát sốt này là vì hôm trước trời mưa lớn, để cứu đám lúa ngoài đồng khỏi bị ngập úng, Tào lão thái* ra lệnh cho họ phải gặt sạch lúa trước khi trời tối.*Tào lão thái: mẹ của Tào Nga.Ai ngờ mưa đến trước, hai mẹ con gặt xong nhưng không khiêng nổi hết, đành dầm mưa mà kéo lúa về. Ngay cả đứa bé chưa đến năm tuổi như Tạ Nguyên Cốc cũng bị lôi đi giúp.Còn người nhà Tào gia thì hoàn toàn không động tay vào việc gì.Ba mẹ con bị xối mưa cả buổi trưa, nửa đêm hôm đó hai đứa nhỏ liền sốt cao.Tào Nga khóc lóc cầu xin Tào lão thái gọi đại phu, nhưng lại bị từ chối phũ phàng."Mưa có xíu mà đã bệnh, làm như quý lắm không bằng! Nhà còn không đủ cơm ăn, lấy đâu ra tiền bốc thuốc cho mấy người?!"Tào lão thái những lời cay nghiệt như kim châm ấy lại vang lên bên tai Tào Nga như bao lần trước. Dù bị đối đãi như vậy Tào Nga lòng tan nát nhưng không dám phản kháng.Dù sự kiện năm xưa có là trùng hợp, nhưng giờ đây sinh con trai lại "khắc chết phu quân", ai còn dám tin là ngẫu nhiên? Chính nàng còn cảm thấy mình là người mang điềm xấu.Trong thôn, người ta thấy Tào Nga và hai đứa nhỏ thì đều tránh né, sợ vận xui vạ lây.Tào Nga chỉ còn biết đi cầu cha ruột – Tào lão hán, nhưng lại bị ông đạp ngã lăn ra đất.Từ khi con gái bị đuổi về nhà mẹ đẻ, ông đã cảm thấy mất mặt, chẳng dám ngẩng đầu trước người trong thôn. Nếu không vì quan hệ cha con, ông đã chẳng muốn chứa chấp ba mẹ con họ.Con trai và các cháu ông còn chưa cưới vợ, ông sợ tiếng xấu lan truyền sẽ liên lụy đến việc cưới xin.Nghĩ đến đó, ánh mắt ông nhìn Tào Nga lại càng thêm chán ghét: "Bệnh vặt thì cần gì đại phu! Nhà này có tiền đâu mà chữa bệnh?! Ai mà không uống miếng nước ấm rồi tự khỏi?! Mẹ con các người chỉ giỏi lười biếng, giờ cơm trong nhà còn không đủ ăn, còn muốn gọi đại phu?!"
Tào Nga cầu xin vô ích, đành ôm con trở về phòng chất củi, khóc nghẹn bên hai đứa con sốt cao.Cảm nhận thân thể nóng rực của con gái, nàng thấy như đang ôm cục sắt cháy đỏ trong lòng.Tào Nga từng chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều xấu nhất... nào ngờ, nữ hài trong lòng lại khẽ động, lí nhí gọi một tiếng "nương", làm sao nàng không vui mừng đến bật khóc?Giờ con gái đã tỉnh, nhìn có vẻ không sao, nàng liền một lòng chạy đi chăm sóc đứa con trai nhỏ.Dựa vào đống rơm làm giường thô ráp ngứa ngáy, Tạ Nhan nhìn gương mặt u sầu và dáng vẻ tất bật của Tào Nga, trong đầu hồi tưởng lại số phận đáng thương của người phụ nữ này.Tuy Tào Nga nhút nhát yếu đuối, nhưng một khi gặp nguy hiểm, nàng lại như gà mẹ, liều mạng che chở cho con mình.Hình ảnh ấy khiến Tạ Nhan không khỏi xúc động.Nghĩ tới người mẹ ruột lạnh nhạt kiếp trước, rồi cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ nơi lồng ngực hiện tại, nàng vươn tay đặt lên ngực, nhắm mắt lại.Kiếp trước, vì căn bệnh quái ác, nàng chưa đến tuổi lập gia đình đã mất.Hiện tại, số mệnh cho nàng cơ hội sống lại này – làm sao có thể để phí hoài?Tạ Cẩm Nương, sau này để ta sống thay ngươi!Hãy để ta thay ngươi chăm sóc mẹ và đệ đệ đi!
*huynh trưởng: anh cả.Tào gia mê tín, cho rằng Tào Nga sinh ra đã "khắc" anh mình, từ đó xem nàng như con ở sai khiến như trâu ngựa, đánh chửi không tiếc tay. Cuộc sống của nàng trong Tào gia chẳng khác gì địa ngục.Tới 14 tuổi, Tào Nga bị gả tới thôn bên – nhà họ Tạ. Vừa gả qua đã sinh con gái – chính là Tạ Cẩm Nương - tức thân thể hiện tại của Tạ Nhan. Từ đó bụng bà không động tĩnh gì thêm.Tới khi Cẩm Nương được 9 tuổi, Tào Nga mới có thai lại. Nhưng trớ trêu thay, đúng ngày sinh con trai thì chồng nàng bị rơi xuống hồ chết đuối.Tào Nga đau đớn đến mức như chết đi sống lại.Tạ gia khi biết chuyện quá khứ "khắc huynh trưởng " của Tào Nga, cộng thêm việc giờ lại "khắc phu quân", liền cho rằng mẹ con nàng là điềm xấu, không dám giữ lại.Bà mẹ chồng cầm chổi đuổi ba mẹ con ra khỏi nhà, bắt về lại nhà mẹ đẻ.Nhưng khi trở về Tào gia, họ lại càng xem thường và ghét bỏ nàng hơn, đuổi ba mẹ con ra ở căn phòng chứa củi. Đệ đệ Tạ Nguyên Cốc cũng lớn lên trong cái nơi tăm tối đó.Tào gia có 15 mẫu đất. Khi chưa lấy chồng, Tào Nga vừa là người bị cho là "khắc anh", vừa bị sai ra đồng làm việc cực nhọc. Tưởng rằng lấy chồng sẽ thoát khỏi địa ngục, nào ngờ sinh con chưa bao lâu đã lại bị đuổi về, đến cữ còn không được ngồi xong, vừa sinh xong đã phải bế con xuống đất, đứa con gái lớn cũng sớm phải theo mẹ chịu khổ.Lần phát sốt này là vì hôm trước trời mưa lớn, để cứu đám lúa ngoài đồng khỏi bị ngập úng, Tào lão thái* ra lệnh cho họ phải gặt sạch lúa trước khi trời tối.*Tào lão thái: mẹ của Tào Nga.Ai ngờ mưa đến trước, hai mẹ con gặt xong nhưng không khiêng nổi hết, đành dầm mưa mà kéo lúa về. Ngay cả đứa bé chưa đến năm tuổi như Tạ Nguyên Cốc cũng bị lôi đi giúp.Còn người nhà Tào gia thì hoàn toàn không động tay vào việc gì.Ba mẹ con bị xối mưa cả buổi trưa, nửa đêm hôm đó hai đứa nhỏ liền sốt cao.Tào Nga khóc lóc cầu xin Tào lão thái gọi đại phu, nhưng lại bị từ chối phũ phàng."Mưa có xíu mà đã bệnh, làm như quý lắm không bằng! Nhà còn không đủ cơm ăn, lấy đâu ra tiền bốc thuốc cho mấy người?!"Tào lão thái những lời cay nghiệt như kim châm ấy lại vang lên bên tai Tào Nga như bao lần trước. Dù bị đối đãi như vậy Tào Nga lòng tan nát nhưng không dám phản kháng.Dù sự kiện năm xưa có là trùng hợp, nhưng giờ đây sinh con trai lại "khắc chết phu quân", ai còn dám tin là ngẫu nhiên? Chính nàng còn cảm thấy mình là người mang điềm xấu.Trong thôn, người ta thấy Tào Nga và hai đứa nhỏ thì đều tránh né, sợ vận xui vạ lây.Tào Nga chỉ còn biết đi cầu cha ruột – Tào lão hán, nhưng lại bị ông đạp ngã lăn ra đất.Từ khi con gái bị đuổi về nhà mẹ đẻ, ông đã cảm thấy mất mặt, chẳng dám ngẩng đầu trước người trong thôn. Nếu không vì quan hệ cha con, ông đã chẳng muốn chứa chấp ba mẹ con họ.Con trai và các cháu ông còn chưa cưới vợ, ông sợ tiếng xấu lan truyền sẽ liên lụy đến việc cưới xin.Nghĩ đến đó, ánh mắt ông nhìn Tào Nga lại càng thêm chán ghét: "Bệnh vặt thì cần gì đại phu! Nhà này có tiền đâu mà chữa bệnh?! Ai mà không uống miếng nước ấm rồi tự khỏi?! Mẹ con các người chỉ giỏi lười biếng, giờ cơm trong nhà còn không đủ ăn, còn muốn gọi đại phu?!"
Tào Nga cầu xin vô ích, đành ôm con trở về phòng chất củi, khóc nghẹn bên hai đứa con sốt cao.Cảm nhận thân thể nóng rực của con gái, nàng thấy như đang ôm cục sắt cháy đỏ trong lòng.Tào Nga từng chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều xấu nhất... nào ngờ, nữ hài trong lòng lại khẽ động, lí nhí gọi một tiếng "nương", làm sao nàng không vui mừng đến bật khóc?Giờ con gái đã tỉnh, nhìn có vẻ không sao, nàng liền một lòng chạy đi chăm sóc đứa con trai nhỏ.Dựa vào đống rơm làm giường thô ráp ngứa ngáy, Tạ Nhan nhìn gương mặt u sầu và dáng vẻ tất bật của Tào Nga, trong đầu hồi tưởng lại số phận đáng thương của người phụ nữ này.Tuy Tào Nga nhút nhát yếu đuối, nhưng một khi gặp nguy hiểm, nàng lại như gà mẹ, liều mạng che chở cho con mình.Hình ảnh ấy khiến Tạ Nhan không khỏi xúc động.Nghĩ tới người mẹ ruột lạnh nhạt kiếp trước, rồi cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ nơi lồng ngực hiện tại, nàng vươn tay đặt lên ngực, nhắm mắt lại.Kiếp trước, vì căn bệnh quái ác, nàng chưa đến tuổi lập gia đình đã mất.Hiện tại, số mệnh cho nàng cơ hội sống lại này – làm sao có thể để phí hoài?Tạ Cẩm Nương, sau này để ta sống thay ngươi!Hãy để ta thay ngươi chăm sóc mẹ và đệ đệ đi!