[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài
Chương 18
Tào lão thái đám người trong lòng còn muốn giữ thể diện, nhưng Tào Bân lại không nghĩ như vậy. Người trong nhà này, hắn muốn bán ai thì bán người đó, chuyện như thế nha môn cũng quản không được, huống hồ là mấy kẻ nhiều chuyện như đám dân trong thôn.Dù sao thì mọi người đã biết cả rồi, cũng không cần che giấu nữa. Hắn cười nịnh nọt, quay sang tú bà nói: "Chuyện tiền bạc mụ mụ vừa nói, chín lượng bạc, ngài cho ta thêm một hai nữa, làm tròn số đi."Tú bà giận dữ liếc hắn một cái: "Tào lão tam a, Tào lão tam, ngươi đúng là chỉ có tiền mới lọt vào mắt. Ngươi phải biết, đầu bảng hoa khôi hiện tại của Vạn Hoa Lâu chúng ta, khi ta mua về cũng chỉ tốn một lượng bạc tử. Nếu không phải trong lâu chúng ta bỏ tiền ra nuôi dạy, tốn mấy năm mới bồi dưỡng được như vậy, thì làm sao nàng có giá trị con người như thế? Hay là ngươi cho rằng cháu gái nhà ngươi còn xuất sắc hơn cả đầu bảng hoa khôi kia?"Tào lão tam vội vàng tiếp lời: "Tiện nha đầu nhà chúng ta sao có thể so với Thu Vân cô nương được, nhưng cũng may nền tảng không tệ, mụ mụ mang về dạy dỗ một thời gian, chưa đến hai tháng là có thể thu hồi vốn rồi."Tú bà trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi tưởng nuôi một người trong lâu là dễ sao? Cầm, kỳ, thư, họa đều phải học, ta còn phải bỏ tiền mời tiên sinh đến dạy. Hơn nữa, ngươi cũng quá keo kiệt, cô nương tốt như thế mà cơm cũng không cho ăn đàng hoàng, gầy gò như vậy, trước ngực với mông đều chẳng có được mấy lạng thịt, nam nhân nào thích loại tấm ván gỗ khô quắt này chứ."Tào lão tam ngượng ngùng cười: "Chẳng phải vì trong nhà khó khăn quá, nên mới tính chuyện bán hài tử đi sao."Tú bà liếc sang Tào Tiểu Đào và Tào Tiểu Liễu đứng bên cạnh, tuy cũng không phải dạng mượt mà đầy đặn, nhưng so với ba mẹ con Tào Nga gầy gò trơ xương, rõ ràng là được ăn uống tốt hơn. Bà ta ghét bỏ liếc Tào lão tam thêm một cái.Tú bà nhìn ra như vậy, người khác tất nhiên cũng nhìn ra. Có người nhịn không được cất tiếng: "Bữa cơm nhà ta cho chó ăn còn tốt hơn cơm nhà ngươi cho cháu gái ăn."Nghe giọng đã biết là Hoa Đại Nương – hàng xóm nhà Tào gia – nói. Hoa Đại Nương và Hoa Tiểu Nương trong thôn vốn là một đôi chị em họ, cùng gả từ ngoại thôn đến Thượng Diêm thôn. Nhà Hoa Đại Nương ở ngay gần nhà Tào gia, cách chưa đầy trăm mét, xưa nay vốn không hợp với Tào lão thái, ba ngày một trận cãi lớn, hai ngày một trận cãi nhỏ. Thường ngày Tào Nga bị hành hạ thế nào bà ta đều thấy hết.Nghe có người mở miệng trước, mấy người bên cạnh cũng ồn ào phụ họa: "Nhà người ta cháu trai cháu gái ăn đến má phính mày hồng, còn cháu ngoại con gái nhà ngươi thì bữa no bữa đói, chẳng phải đều là cháu ruột sao, còn bày ra hai bộ mặt."Tào lão hán không ra mặt, nhưng người tinh mắt đã thấy bóng dáng xám xịt của ông ngồi xổm ở cửa sau nhà hút thuốc. Nghĩ đến việc đem con gái và cháu ngoại gái bán vào kỹ viện, ông cũng thấy mất mặt, nhưng lại không thắng nổi sức dụ hoặc của bạc. Hơn nữa, con gái vốn đã gả ra ngoài, nước đã đổ đi, lại còn mang tiếng xấu, giữ lại trong nhà chỉ khiến người khác bất mãn.Tạ Nhan thấy nữ nhân béo trước mặt chỉ trỏ mình, trong lòng vẫn bình tĩnh. Kỹ nữ gì đó, chẳng phải đều là nữ nhi nhà nghèo bị bán đi sao, đều là những kẻ bất hạnh. Chỉ có bọn tiếp tay cho giặc mới đáng làm kẻ tội đồ.Cùng đường thì có thể quay đầu, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục như vậy.Bên cạnh, Tào Nga cả người run rẩy, không biết là vì sợ hãi hay vì bị chính người nhà mẹ đẻ phản bội mà thương tâm tuyệt vọng. Nhìn quanh, thấy đám người đối xử với mẹ con mình chẳng khác gì hàng hóa, trên mặt nàng toàn là bi thương, ôm chặt con trai, đáy mắt chỉ còn tro tàn.Nhưng điều khiến mọi người ngoài ý muốn chính là – Tạ Nhan thậm chí không thèm liếc tú bà lấy một cái, lạnh giọng nói: "Gia chủ Tào Khánh có ở đây không? Mẫu thân ta – Tào Nga – năm năm trước phu quân qua đời, không nơi nương tựa, tạm thời ở nhờ Tào gia, quấy rầy đã lâu. Hôm nay đã tìm được chỗ dựa, đặc biệt tới cáo từ."Giọng nàng sáng sủa, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, rõ ràng truyền vào tai mọi người.Mọi người vừa nghe xong liền ồ lên: "Tạ Cẩm Nương này mà dám gọi thẳng tên Tào lão đầu, cũng quá là đại nghịch bất đạo rồi.""A, nếu cha ruột ta định bán ta vào kỹ viện, đừng nói gọi thẳng tên, ta còn có thể giết lão.""Hư, ngươi nói bậy gì thế—""Chuyện này rốt cuộc là thế nào, sao lại trực tiếp dắt nhau bỏ đi thế này?""Theo lý năm đó bị đuổi về, Tạ gia cũng không cho lời giải thích gì, vậy nên rốt cuộc Tào Nga và hai đứa con của nàng tính là người nhà ai?""Nói theo lý, góa phụ thủ tiết hơn trăm ngày là có thể tái giá, ít nhất Tào thị cũng coi như thân phận tự do, muốn gả thì gả, không liên quan Tạ gia.""Nàng thì không tính Tạ gia, nhưng hai đứa con kia lại là huyết mạch Tạ gia, tính thế nào đây?""Chỗ chúng ta có thiếu gì người mang con tái giá, Tạ gia bên kia đã đuổi đi, nghĩa là không cần mẹ con nàng nữa rồi.""Nhưng nếu không phải người Tạ gia, sau khi trở về vẫn ở cùng Tào gia như thế, chẳng phải cũng coi như người Tào gia sao?""Ta cũng không biết, chỉ thấy Cẩm Nương mới mười lăm tuổi, trước giờ ít nói, nhát như chuột, sao chỉ mấy ngày mà gan dạ như vậy.""Tiểu nha đầu này, trước kia không lộ vẻ gì, giờ thì vóc dáng đã nảy nở, càng nhìn càng có phong vị, trách gì tú bà nhìn nàng mà mắt sáng lên.""Cô nương này lại siêng năng, biết che chở mẹ và đệ đệ, rõ là người có chủ kiến. Đáng tiếc, nếu không thì thật muốn cưới nàng cho A Lương nhà ta.""Nói tóm lại, rốt cuộc mẹ con Tào Nga có tính là người Tào gia hay không?"Người xung quanh bàn tán ồn ào, nhưng Tạ Nhan lại bất động thanh sắc, đem lời vừa rồi nhắc lại một lần.Tú bà Vạn Hoa Lâu khi ra cửa, nào phải không tiền hô hậu ủng, mỗi lần đều là tâm điểm giữa đám đông, hiện giờ lại bị một tiểu nha đầu trước mặt xem thường, không khỏi tức giận. Tiểu nha đầu kiêu ngạo khó thuần như thế này, nếu muốn mang về, e rằng phải tốn thêm nhiều tâm sức mới được."Tiểu nha đầu, mụ mụ ta đây sống lớn như vậy, người đứng sờ sờ ở đây ngươi lại không thấy sao? Người Tào gia đã cùng ta bàn xong giá cả, hôm nay cố ý phái hai cỗ xe ngựa tới đón nương ngươi với đệ đệ ngươi vào thành, ngươi còn giãy giụa cái gì? Theo ta vào thành ăn sung mặc sướng không tốt hơn sao!"Lúc này Tạ Nhan mới đưa mắt nhìn sang nàng, nói: "Ngươi là ai? Từ hôm nay trở đi, ta cùng mẫu thân và đệ đệ không còn bất cứ liên quan gì với Tào gia nữa. Hiện giờ nương ta là một hộ chi chủ, nương ta cũng không phải loại lòng lang dạ sói bán nhi bán nữ như ai kia. Ngươi bàn chuyện làm ăn với ai thì tìm người đó, bảo hắn đem người hắn có mà bán cho ngươi."Tú bà chưa từng bị ai chặn họng giữa mặt như vậy, huống hồ đối phương lại chỉ là tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, lập tức giận tím mặt, béo ục ịch, vung tay ra hiệu, liền có mấy ả quỷ nô phía sau xông lên bắt người.Đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng quát lớn: "Các ngươi đây là muốn làm gì? Giống y như thổ phỉ trên núi xuống thôn bắt người! Còn có hay không vương pháp nữa hả!""Lí Chính tới rồi!"Mọi người vừa nghe liền biết là Lí Chính Thái Trữ đến, lập tức tản ra hai bên nhường đường.Thái Trữ không ngờ mình mới về nhà chưa bao lâu bên này đã ồn ào đến thế. Điều hắn không nghĩ tới là, người Phương gia mới đến gây sự chưa đầy một ngày, Tào gia đã nhanh tay như vậy, ngay hôm sau đã muốn bán người vào kỹ viện. May mà Tạ Cẩm Nương, tiểu nha đầu này lanh trí, sớm đem khế đất làm xong.Tú bà nhìn nam nhân cường tráng trước mắt, trong mắt không hề có chút sợ hãi, khinh thường nói: "Chẳng qua chỉ là một tên Lí Chính nho nhỏ, nhà nghèo bán nhi bán nữ cũng không phạm pháp, việc này cho dù náo đến nha môn thì lý cũng ở ta, ngươi dựa vào cái gì xen vào việc của ta?""Dựa vào cái gì? Dựa vào việc ngươi chưa bỏ ra đồng nào, bán mình khế cũng chưa ký, dựa vào việc mẫu tử ba người bọn họ hiện tại đã tách khỏi Tào gia, chuyện của họ, Tào gia không có quyền nhúng tay. Người không bán cho ngươi, nơi này cũng không tới lượt ngươi nói chuyện!"Ngày thường, Thái Trữ bất quá chỉ phụ trách thu thuế, chứng thực một số luật pháp của triều đình, cùng đăng ký hộ khẩu. Trong thôn, bà con làng xóm đều hòa thuận, chưa từng có chuyện khiến hắn phát hỏa như hôm nay.Lí Chính tuy không phải quan lại triều đình, nhưng ở trong thôn vẫn có chút uy vọng. Giờ Thái Trữ vừa nổi nóng, không khí vốn ồn ào liền lập tức yên tĩnh hẳn.Tú bà hung hăng liếc Tào lão tam một cái, quát: "Người nhà ngươi cũng không làm chủ được, hô một tiếng đã gọi ta tới, lại để ta đứng ở cái sân nhỏ gió lạnh này, giỡn mặt ta sao?"Tào lão tam thấy tình hình không ổn, vội vàng mời người vào nhà chính, cười nịnh nọt: "Muội tử ta bị nhà chồng đuổi ra đã năm năm, suốt năm năm nay đều ở Tào gia chúng ta, ăn ở đều là Tào gia lo, sao lại không coi là người Tào gia? Ngài đừng vội, ta sẽ giải quyết ngay thôi."Trấn an xong tú bà, sắc mặt Tào lão tam lập tức trầm xuống, ba bước làm hai, bước ra cửa, xông tới trước mặt Thái Trữ, mặt mày đầy sát khí.
Thái Trữ tuy tuổi mới bốn mươi, nhưng luận bối phận thì ngang hàng với Tào lão hán, lại lớn hơn Tào lão tam chừng năm tuổi. Thấy hắn hùng hổ xông tới, Thái Trữ liền trầm mặt quát: "Tào Bân, ngươi đây là muốn tạo phản hay sao?"Tào lão tam vốn đã bị việc trước mắt làm bốc hỏa. Con vịt tới miệng còn bay mất, sao hắn không tức đến hộc máu được. Hôm qua hắn mới cùng quả phụ bán đậu hũ ở thành tây bàn bạc xong, hôm nay cầm tiền, ngày mai sẽ rước nàng vào cửa.Nếu tiền này không có, chẳng những quả phụ kia không cưới được, mà khoản nợ cờ bạc bên ngoài cũng không trả đúng hạn, lúc đó chủ nợ tới nhà thì biết làm sao.Thế nên hắn mặc kệ Thái Trữ là ai, trong mắt hắn chỉ là thứ chắn đường, phá tài lộ của mình."Thái Trữ, đừng lấy cái chức Lí Chính rách nát đó áp ta. Người khác sợ ngươi, ta không sợ! Tào Nga là muội ta, năm đó Tạ gia đuổi nàng ra, mấy năm nay ăn ở đều là Tào gia lo, nàng chính là người Tào gia chúng ta. Nàng và con gái, chúng ta muốn xử trí thế nào thì xử trí, liên quan gì đến ngươi!""Tào Bân, ngươi chưa đủ tư cách chỉ trỏ trước mặt ta, kêu lão tử ngươi ra đây!" – Thái Trữ lạnh giọng quát.Chuyện của mấy mẹ con Tào Nga, nếu là trước kia, hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng trước thái độ ngang ngược của Tào lão tam lúc này, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên, nhìn mẫu tử ba người cô quạnh, càng thêm tức giận, liền đưa tay đẩy Tào lão tam ra mấy bước.
Thái Trữ tuy tuổi mới bốn mươi, nhưng luận bối phận thì ngang hàng với Tào lão hán, lại lớn hơn Tào lão tam chừng năm tuổi. Thấy hắn hùng hổ xông tới, Thái Trữ liền trầm mặt quát: "Tào Bân, ngươi đây là muốn tạo phản hay sao?"Tào lão tam vốn đã bị việc trước mắt làm bốc hỏa. Con vịt tới miệng còn bay mất, sao hắn không tức đến hộc máu được. Hôm qua hắn mới cùng quả phụ bán đậu hũ ở thành tây bàn bạc xong, hôm nay cầm tiền, ngày mai sẽ rước nàng vào cửa.Nếu tiền này không có, chẳng những quả phụ kia không cưới được, mà khoản nợ cờ bạc bên ngoài cũng không trả đúng hạn, lúc đó chủ nợ tới nhà thì biết làm sao.Thế nên hắn mặc kệ Thái Trữ là ai, trong mắt hắn chỉ là thứ chắn đường, phá tài lộ của mình."Thái Trữ, đừng lấy cái chức Lí Chính rách nát đó áp ta. Người khác sợ ngươi, ta không sợ! Tào Nga là muội ta, năm đó Tạ gia đuổi nàng ra, mấy năm nay ăn ở đều là Tào gia lo, nàng chính là người Tào gia chúng ta. Nàng và con gái, chúng ta muốn xử trí thế nào thì xử trí, liên quan gì đến ngươi!""Tào Bân, ngươi chưa đủ tư cách chỉ trỏ trước mặt ta, kêu lão tử ngươi ra đây!" – Thái Trữ lạnh giọng quát.Chuyện của mấy mẹ con Tào Nga, nếu là trước kia, hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng trước thái độ ngang ngược của Tào lão tam lúc này, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên, nhìn mẫu tử ba người cô quạnh, càng thêm tức giận, liền đưa tay đẩy Tào lão tam ra mấy bước.