[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài

Chương 17



Việc này không thể chậm trễ, Thái Trữ dẫn mẫu tử ba người bọn họ về Thái gia trước, còn mình thì trong nhà vẫn có chút việc, định về báo một tiếng rồi mới qua sau.

Tào Nga mẫu tử vừa bước ra khỏi cửa lớn chưa đi được bao xa, đã chạm mặt hai phụ nhân từ đối diện đi tới, chính là Hoa nương tử – người chuyên hóng chuyện trong thôn – cùng Trương đại tẩu tử. Hoa nương tử mắt rất tinh, từ đằng xa đã thấy ba mẹ con, liếc nhìn bốn phía một vòng, thấy xung quanh không có ai liền vội vàng sải bước lại gần, ghé sát vào Tào Nga nói nhỏ: "Nga muội tử, vừa nãy mẫu thân ngươi cùng Tào lão tam ra ngoài ruộng tìm các ngươi, không thấy bóng người đâu, giờ còn đang khắp nơi tìm, trông bộ dáng sốt ruột lắm."

Tào Nga hơi kinh ngạc, Tào gia vốn lười nhác quen, việc đồng áng trong nhà toàn do hai mẹ con nàng nai lưng ra làm, rất hiếm khi họ ra ruộng, lại còn sáng sớm như hôm nay, thật là khác thường.

Hoa nương tử thấy sắc mặt nàng như vậy, không nhịn được sốt ruột thay, định nắm tay áo nàng kéo nói cho rõ, nhưng như nhớ ra lời đồn không hay về mấy mẹ con này, lại vội buông tay, sợ xui xẻo dính vào người mình.

Nhưng tính hay hóng chuyện lại trỗi dậy, Trương đại tẩu tử liền mở miệng: "Sáng nay vừa ra khỏi cửa chưa được bao lâu, Nhị Cẩu nhà ta ra bờ sông mò ốc, về nói với ta là Tào gia có hai chiếc xe ngựa tới. Ta với Hoa tẩu tử lén chạy đi xem, quả nhiên đúng là thật. Chậc chậc... ta sống từng này tuổi chưa từng thấy xe ngựa nào xa hoa đến vậy. Chỉ là người bước xuống thôi cũng đã thấy rõ — một ả đàn bà cằm nhọn, mặt trát son dày cộp, lòe loẹt đến buồn nôn."

Nghe xong, sắc mặt Tào Nga lập tức tái nhợt, nàng quay phắt sang Tạ Nhan: "Cẩm nhi, e là không kịp nữa rồi, con dẫn Cốc nhi mau chạy đi, nương ở lại còn có thể cản được một lúc."

Nhìn môi mẫu thân tái trắng, run rẩy không thôi, Tạ Nhan nắm chặt tay nàng nói: "Nương, càng lúc này càng không thể lùi. Nương quên rồi sao? Khi nãy đã nói rõ, dù lần này thoát được, lần sau thì sao? Ai biết chạy đến nơi khác có lại xảy ra chuyện như vậy hay không. Họ tới đúng lúc lắm, con chỉ sợ việc này không đủ ầm ĩ thôi."

Nói rồi nàng quay sang Trương đại tẩu tử và Hoa nương tử: "Hai vị tẩu tử hẳn cũng đoán được Tào gia muốn làm gì. Lát nữa chúng ta trở về nhất định sẽ có chuyện lớn, phiền hai vị vào thôn báo giúp một tiếng: nói rằng lão Tào gia định đem cả con gái ruột lẫn cháu ngoại gái bán vào kỹ viện trong thành làm kỹ nữ, mời mọi người tới giúp phân xử."

Chuyện này nhất định phải làm ầm lên, nếu không họ sẽ đóng cửa xử lý riêng, dù có phân ra được thì Tào gia vẫn sẽ ba ngày hai lần đến gây chuyện. Chi bằng để cả thôn đều biết, sau này bao nhiêu con mắt cùng nhìn, Tào gia dù có gan trời cũng chẳng dám trắng trợn quá đáng.

Trương đại tẩu tử và Hoa nương tử vốn là hai kẻ hay hóng hớt nhất thôn, nghe Tạ Nhan nói vậy lập tức phấn chấn, kéo tay nhau chạy thẳng đến nhà gần nhất. Trước khi đi còn không quên ngoái lại dặn: "Nga muội tử, mau tìm Lí Chính cùng tới, Tào gia này đúng là không còn tính người, ai lại đẩy con gái ruột và cháu gái vào hố lửa như thế."

Tạ Nhan thầm cười lạnh: Tào gia chẳng phải vẫn luôn như vậy sao — vừa ham ăn biếng làm, vừa tham lam vô độ. Nếu không phải trước kia đã đính hôn với Phương gia, dựa vào bộ dạng của Tào lão tam, thì chuyện hôm nay e đã xảy ra từ lâu.

"Nương, là phúc thì không phải họa, là họa tránh cũng không khỏi. Đi thôi, qua hôm nay, nếu không có gì bất trắc, ngày mai chúng ta sẽ có thể ra ở riêng mà sống."

Nói xong, nàng nắm một tay mẫu thân, một tay kéo đệ đệ, thẳng hướng Tào gia mà đi. Một đám dân làng nghe tin đã lục tục kéo đến, không gần không xa bám theo sau, vừa đi vừa ghé tai bàn tán rôm rả.

Lúc này bầu trời cũng như hợp ý người, sáng sớm còn quang đãng không gợn mây, giờ đã âm u, có vẻ như sắp đổ mưa to.

Trong sân Tào gia, cả nhà đang tụ lại một chỗ, mồm năm miệng mười trách mắng vì không tìm được mẹ con Tào Nga, chẳng biết họ đã đi đâu.

Tào Tiểu Liễu mắt tinh, từ xa đã thấy bóng ba mẹ con xuất hiện ở cuối đường, lập tức nhảy dựng lên, chỉ tay reo:"Nãi nãi, mau, họ về rồi!"
Tào lão thái đang mắng chửi oang oang thì im bặt, nhưng nhớ lại chuyện sáng nay tìm người không thấy liền tức tối bùng lên, kìm nén một hơi chờ ba người tới gần, rốt cuộc không nhịn được mà chửi ầm lên: "Ba cái sao chổi! Sáng sớm đã mất dạng, ngoài miệng nói là đi làm ruộng, sau lưng chẳng biết trốn ở đâu hưởng sướng. Ngày thường giả bộ đứng đắn, hóa ra toàn là lười biếng."

Tạ Nhan chẳng buồn để ý, thậm chí còn cố ý ném cho lão thái bà một ánh mắt khiêu khích, khiến bà ta càng tức lộn ruột, lời chửi càng độc địa hơn.

Ba người đi rất chậm, người trong thôn nghe được tin thì kéo nhau tới, cả một đám đen nghịt theo sau. Nghe mấy lời chửi bậy kia, ai nấy đều hiện rõ vẻ khinh thường.

Tào gia thấy ba mẹ con về đã đủ kinh ngạc, lại còn dẫn cả một đám dân làng tới, sắc mặt lập tức biến đổi.

Phải biết, hiện giờ trong nhà chính đang ngồi chính là tú bà kỹ viện ở huyện Vĩnh Phong mà hôm qua Tào lão tam — Tào Bân mời về. Nghe nói cháu ngoại gái của Tào gia đang tuổi đẹp, lại kèm theo một phụ nhân hơn ba mươi và một tiểu nam hài năm tuổi, ai cũng được khen đến tận mây xanh, khiến bà ta không kìm được phải đích thân tới chọn.

Dù ở nông thôn chuyện bán con trai con gái không phải chưa từng có, nhưng đa phần chỉ xảy ra những năm mất mùa đói kém. Hiện giờ thiên hạ yên bình, ngày tháng tuy cực khổ nhưng vẫn qua được, ai đời lại đem khuê nữ trắng trong của mình dâng cho kỹ viện? Người trong thôn mà thấy, chắc chắn sẽ bàn tán không thôi. Hơn nữa, trong nhà ngoài Tào Hưng còn lại mấy gã con trai chưa cưới vợ, thanh danh mà hỏng thì chẳng tốt đẹp gì.

Nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm tức giận với ba mẹ con Tào Nga

Cả nhà Tào lão thái vẫn còn ngại trước đám hương thân thôn quê ngay trước mắt, nên cũng không tiện sai sử thẳng mẹ con họ. Nhưng trong phòng, tú bà ngồi từ sáng sớm vẫn chưa thấy bóng dáng ba người đâu, càng ngồi càng mất kiên nhẫn, liền hướng Tào Bân mà mắng một trận: "Ba ngày hai bận chạy tới chỗ chúng ta, khoe khoang cháu gái của mình nào là hoa dung nguyệt mạo, khoe muội muội mình xinh đẹp, cháu trai ngoan ngoãn ra sao. Giờ thì lão nương ngồi đây từ sáng, mông cũng sắp bẹt ra rồi, một con kiến còn chưa thấy bóng, Tào Bân à Tào Bân, ngươi đây là đùa ta phải không?"

Tào Bân mồ hôi túa đầy đầu. Hắn chẳng qua chỉ là một lão quang côn ở nông thôn, còn tú bà lại là người ở kỹ viện xa hoa nhất trong thành. Đắc tội với bọn họ, sau này ở huyện Vĩnh Phong đừng mong mà ngóc đầu.

Hắn vội cúi đầu, khom người nói: "Mụ mụ chớ tức giận, bọn họ chỉ là đi xa chút trong ruộng làm việc thôi, rất nhanh sẽ tìm về, ngài kiên nhẫn chờ thêm một lát."

Tú bà hừ lạnh một tiếng. Loại gia đình này nàng thấy nhiều rồi — đàn ông thì ham ăn biếng làm, cuối cùng không có tiền liền bán đệ đệ, muội muội, bán cả người nhà. Tuy trong lòng khinh thường, nhưng nghề của nàng lại sống dựa vào những gia đình như vậy; nếu không có bọn họ, việc buôn bán của nàng lấy đâu ra mà tốt, lấy đâu ra những tiểu cô nương xinh đẹp để bán?

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng Tào Tiểu Đào hớn hở chạy vào: "Tam thúc, bọn họ đã trở lại!"

Tào Bân nghe vậy, mắt sáng lên, đang định quay lại báo cho tú bà, ai ngờ bà cũng nghe thấy, sốt ruột không chờ nổi, liền đứng bật dậy đi ra sân. Nàng muốn xem thử, rốt cuộc là tiểu đề tử nào có thể để nàng phải chờ lâu như vậy.

Sân nhà Tào gia chẳng qua chỉ có mấy cây làm rào tre, thưa thớt đến mức chẳng coi là cái sân. Vừa ra khỏi cửa, đôi mắt tú bà lập tức bị cô thiếu nữ trước mặt hút chặt.

Làn da không tính là trắng, dáng vẻ hiển nhiên do lao động ngoài trời mà sạm đi, nhưng loại đen này chỉ cần dưỡng một thời gian là trắng lại ngay.

Chủ yếu là đôi mắt kia — ướt át, long lanh, như chứa đầy nước, khiến cả gương mặt nhỏ trở nên vô cùng linh động. Thân hình vẫn chưa nảy nở, trước ngực chỉ là hai nụ nhỏ, nhưng khung xương cực đẹp. Mang về chăm chút dạy dỗ, ắt sẽ trở thành bảo bối vạn người tranh sủng trong lâu.

Nhất là lúc này, trên khuôn mặt nhỏ vốn ít cười kia lại mang theo chút lạnh lùng băng giá. Nếu quả thật trở thành một băng sơn mỹ nhân, càng dễ khiến nam nhân theo đuổi.

Quần áo trên người rách tả tơi, che khuất đi dung nhan xinh đẹp, nhưng vẫn không thể giấu được khí chất bức người.

Tú bà thoáng kinh ngạc — ở nơi sơn dã này, thế nào lại nuôi ra được một nữ nhi thoát tục như vậy?

Ngay cả hai người bên cạnh thiếu nữ cũng trông không tệ. Người lớn hơn tuy dáng người hơi còng, vẻ mặt sợ sệt rụt rè, nhưng dung mạo vẫn khá. Dù tuổi hơi lớn, chỉ cần dọn dẹp một chút, còn đẹp hơn nhiều nữ nhân trong lâu, đủ để chiều lòng một số khách nhân thích kiểu này.

Đứa nhỏ hơn thì trốn sau lưng tỷ tỷ, nắm lấy ống quần tỷ tỷ, chỉ ló ra một cái đầu, lộ đôi mắt nhút nhát sợ sệt. Nước da trắng trẻo mũm mĩm, cũng là một đứa bé đẹp. Mang về dạy dỗ, ắt có nhiều lão gia giàu có trong thành thích kiểu này.

Nghĩ vậy, trong lòng tú bà vô cùng hưng phấn, lập tức quên sạch chuyện bị cho chờ từ sáng tới giờ, quay sang cười với Tào Bân đến nỗi cả người thịt mỡ rung lên: "Tào lão tam à Tào lão tam, quen biết ngươi lâu như vậy, cuối cùng ngươi cũng làm được một việc đáng tin! Có muội tử và cháu gái xinh đẹp thế này, lại giấu trong nhà, không sớm đưa tới Vạn Hoa Lâu cho bọn ta. Như vậy chẳng phải khiến các công tử quý tộc và lão gia giàu có ở huyện Vĩnh Phong bỏ lỡ bao nhiêu thú vui sao?"

Tú bà xưa nay tính tình thẳng thắn, lời này cũng không hề tránh né ai. Dù sao mấy kẻ dân quê chân đất này chuyện bán con bán cháu vốn không thiếu, bây giờ giữ thể diện gì nữa? Vạn Hoa Lâu của nàng đâu phải cướp đoạt dân nữ, mà là tiền trao cháo múc, mua bán sòng phẳng.
Vì thế, lời của nàng bị tất cả mọi người ở đây nghe rõ, bao gồm cả đám dân làng đi theo phía sau.

Nghe xong, sắc mặt mọi người trở nên khác nhau, bắt đầu ghé tai bàn tán. Đại khái là: Tào gia sao mà tàn nhẫn như thế, gả con gái và cháu gái ra ngoài còn chẳng bằng đối xử với heo chó. Sáng nay trời vừa sáng đã đuổi người ra đồng làm việc, giờ nuôi lớn rồi lại muốn bán vào kỹ viện.

Trong chốc lát, ánh mắt khinh thường đồng loạt quét về phía người nhà Tào gia, những lời thì thầm chán ghét nối nhau không dứt.
Dù mặt dày như Tào lão thái, bị cả thôn nhìn bằng ánh mắt như vậy, cũng cảm thấy nóng bừng cả mặt.

Trong lòng bà nhịn không được lại oán hận ba người kia — trở về còn kéo cả đám dân làng theo, chẳng phải cố ý muốn bọn họ Tào gia mất mặt sao?

Chương trước Chương tiếp
Loading...