[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài
Chương 16
Tạ Nhan cầm khế thư xong, liền hướng Thái Trữ cúi người thi lễ nói: "Thái thúc, nếu không có ngài, khế thư này chúng ta thật không làm nên chuyện. Mẫu thân, đệ đệ và ta chịu khổ bao năm, nay cuối cùng cũng có một chỗ để an thân rồi."Thái Trữ thấy nàng hiểu chuyện biết lễ, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi ít nhiều, bèn xua tay nói: "Chỉ là một câu nói mà thôi, đất là do các ngươi bỏ tiền ra mua, ta cũng chẳng giúp gì cho cam."Tạ Nhan cười khổ: "Trong thôn người ta xem ba mẹ con chúng ta như ôn dịch, giờ có người chịu đứng ra nói đỡ một câu đã là đại ân lớn rồi."Nói đến đây, trên mặt nàng hiện lên vẻ thê lương, khẽ nói: "Thái thúc, Tào gia không thể ở tiếp được nữa rồi. Luận ra, nương ta đã là người gả ra ngoài, nay lại có khế đất, lập hộ riêng, điều kiện đều hợp, chỉ là Tào gia nhất định sẽ giở trò, sợ lúc ấy lại nháo ầm lên, chỉ mong Thái thúc thương tình, đến lúc đó giúp nói vài câu."Nay khế đất đã đến tay, nhớ đến bao chuyện cũ Tào gia từng làm, Tào Nga biết phân gia đã không còn đường quay đầu. Bà kéo Tạ Nguyên Cốc quỳ rạp xuống đất, dập đầu trước Thái Trữ nói: "Tiểu phụ nhân nay chẳng cầu gì hơn, chỉ mong hai đứa nhỏ có thể có một con đường sống tốt, không bị người khi dễ, ăn no mặc ấm. Những năm qua không bảo hộ được các con, đã là tội lớn trong đời. Chỉ cầu xin Lí Chính động lòng trắc ẩn, giúp chúng ta lần này."Việc làm khế đất, với Thái Trữ mà nói chẳng khác gì luồn chỉ may vá, không tốn sức bao nhiêu. Nhưng nếu dính tới chuyện phân gia, thì lại là chuyện khác.Tính tình nhà họ Tào thế nào, Thái Trữ nhìn là biết. Rõ ràng là muốn tìm người mua ba mẹ con họ bán đi. Nếu ông ra mặt giúp Tào Nga, chẳng khác nào chắn đường kiếm tiền của người ta, mà việc nhà lại rối rắm, ông cũng chỉ là một Lí Chính nho nhỏ, chẳng có triều đình phát lương, chẳng đáng để rước thêm phiền phức.Đối với sự do dự của Thái Trữ, Tạ Nhan cũng hiểu được. Dù là ai cũng không muốn tự dưng dây vào một đám phiền toái. Chuyện này nếu lôi đến nha môn, chưa chắc Huyện thái gia đã xử lý đâu ra đấy, có khi còn bị cho qua quýt cho xong.Nàng nói: "Thúc, ta biết ngài lo nghĩ, nếu sau khi phân gia, mẫu thân ta sống không tốt, cuối cùng lại phải đi xin ăn, nha môn thể nào cũng trách tội xuống, đến lúc đó Tào gia lại có cớ đem chúng ta bắt về, ngài chẳng phải là cả hai bên đều khó xử?""Thật không giấu ngài, mấy ngày nay, ta mỗi sáng trời còn chưa sáng đã lên núi tìm nấm dại, mang ra trấn bán. Ngắn ngủn chưa đến nửa tháng mà cũng đã tích cóp được gần hai lượng bạc. Nếu không phải vì thế, sao ta dám nhờ ngài đi xem đất giúp? Thử hỏi toàn Thượng Diêm thôn này, ai có thể trong thời gian ngắn như thế mà kiếm được từng ấy tiền? Chỉ cần cho ta cơ hội, ta có thể kiếm được nhiều hơn là mấy thứ nấm dại kia!""Chỉ tiếc Tào gia người mắt thiển bụng nhỏ, giữ chặt mấy mẫu ruộng ràng buộc ba mẹ con ta. Giờ thừa dịp Phương Văn Bác chết, liền muốn bán chúng ta đi. Một khi để họ toại nguyện, ba người chúng ta chắc chắn sống không bằng chết. Thúc, ngài nỡ lòng sao? Chi bằng giờ giúp đỡ một phen, sau này Cốc nhi có tiền đồ, nhà chúng ta có rượu có thịt, chẳng lẽ không nghĩ tới thăm ngài quê quán một chuyến? Đó chẳng phải cũng là chuyện đẹp hay sao?"Tạ Nguyên Cốc nghe a tỷ nói vậy, cũng vội vàng dập đầu nói: "Nguyên Cốc sau này có tiền đồ, nhất định sẽ hiếu kính Thái thúc! Cầu xin Thái thúc cứu lấy nương con và a tỷ con!"Tuổi còn nhỏ, ánh mắt cầu khẩn, nước mắt đầy vành, khiến người nhìn không đành lòng.Thái Trữ nào phải lòng dạ sắt đá, vội vàng đưa hai mẹ con đỡ dậy.Lúc này Trang Uyển đứng bên nhìn hồi lâu cũng mở miệng: "Chuyện Cẩm Nương đi bán nấm ta từng gặp hai lần, đều thấy nàng thắng lợi trở về, chuyện này không giả. Thúc không bằng suy nghĩ thêm chút, bồi dưỡng một hạt giống tốt, còn hơn chặt đứt hy vọng, há chẳng phải thành tựu nhiều hơn?"Tạ Nhan nghe mà trong lòng kinh ngạc. Nàng chỉ gặp Trang Uyển một lần, nào biết người này đã thấy nàng hai lần, còn âm thầm giúp đỡ mình.Thái Trữ nghe nàng mở miệng, lập tức trừng mắt mắng: "Nếu ngươi biết họ khổ như vậy, còn đi trêu chọc cái tên Phương Văn Bác làm gì? Chuyện thổ phỉ ta còn chưa hỏi đến, rốt cuộc là thế nào? Giờ trong thôn náo loạn lên trời, đến tư thục cũng không mở nổi nữa. Ngươi thành ra thế này, ta còn biết ăn nói thế nào với phụ thân ngươi?"Trang Uyển có chút xấu hổ, ho khẽ một tiếng: "Chuyện tên họ Phương kia nói ra thì dài, nhưng nếu bảo ta với hắn có gì, vậy thì oan cho ta lắm."Thái Trữ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi chọn chọn lựa lựa bao năm, hết người này đến người kia không vừa lòng, ta không tin ngươi lại coi trọng cái thứ ma quỷ họ Phương đó."Bên cạnh, Ngu bà đã nghe đến tám, chín phần, lúc này chen vào: "A Trữ, ngươi sao lại không tin chất nữ* của mình? Bao nhiêu năm qua, nàng nào có làm chuyện gì trái lẽ!"*chất nữ(侄女): cháu gái.Thái Trữ nghẹn lời. Tuy rằng phụ thân Trang Uyển mất đã nhiều năm, nhưng sinh thời từng làm huyện thừa, ở trong thôn vẫn có chút ảnh hưởng. Cái chết của ông ta cũng có nhiều lời đồn, người thì nói phạm tội, kẻ bảo bị hãm hại, chẳng ai rõ thật giả. Thái Trữ thuở nhỏ từng chịu ơn người này, nay Ngu bà mở miệng, hắn cũng không dám nói thêm gì."Chuyện phân gia, không phải chỉ mình ta quyết, đến lúc đó còn phải mời Thập Tam gia cùng qua xem. Còn phải để nữ tú tài như Uyển nhi đến đó làm chứng. Nhưng hiện giờ Uyển nhi dính phải chuyện Phương Văn Bác, trong thôn lời ra tiếng vào, chỉ sợ không ai nghe nàng nói nữa. Mà cái tên Thập Tam gia kia tính tình như chó, không khéo lại về phe bên kia."Thượng Diêm thôn là nơi xưa kia dân lưu tán đến lập nghiệp sau thiên tai, họ hàng tạp nham, không như những thôn khác đều là một họ lớn chi phối.Cái gọi là Thập Tam gia, chính là lão nhân thọ nhất trong thôn, sống lâu hiểu nhiều, lại có chút kiến thức, tuổi càng cao càng được kính trọng. Những chuyện lớn nhỏ trong thôn đều gọi ông đến bình xét. Ngoài ông ra, còn có Lí Chính, và người có học vấn nhất trong thôn cùng đứng ra phân xử.Mà người có học nhất trong thôn là ai? Tự nhiên là tú tài. Nhưng Trang Uyển xưa nay tính tình điềm đạm, lười quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi trong thôn, ít khi tham gia, bởi vậy người có tiếng nói lớn nhất trong thôn vẫn là lão Thập Tam."Cái lão Thập Tam đó tính tình cố chấp, ai nịnh hắn đôi câu thì coi như cả thôn là nhà hắn. Nhưng dẫu sao thì chuyện trong thôn vẫn do A Trữ ngươi làm chủ, cũng chẳng cần cho ông ta quá nhiều mặt mũi," Ngu bà lẩm bẩm nói. "Cẩm nha đầu định khi nào phân gia?""Càng sớm càng tốt, để lâu sinh biến. Nếu Thái thúc hôm nay rảnh, đợi một lát chúng ta liền trực tiếp tới Tào gia."Nghĩ đến ánh mắt Tào lão thái tối qua nhìn mình mà rợn cả tóc gáy, Tạ Nhan cảm thấy sống lưng lạnh toát. Thời buổi này nói là tự do mua bán, nhưng nếu không có chút bản lĩnh, đến tự do thân thể cũng không giữ được, quá thật không an toàn chút nào.Tạ Nhan âm thầm tính toán, nay khế đất đã vào tay, cơ bản có thể xác định Thái Trữ đã đứng về phía mình. Còn lại chỉ là cái Thập Tam gia kia, tuy nguyên chủ từng gặp ông ta vài lần, ấn tượng chỉ có: tính tình khó ở, bộ dạng thanh cao, khó gần khó nói chuyện.Nhưng địch đến thì đánh, nước lên thì đắp đê, dẫu thế nào, trận chiến phân gia này, nhất định phải thắng bằng được.