[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài

Chương 15



Tạ Nhan từ nhà họ Trang trở về, trong tai vẫn còn văng vẳng giọng nói mát lạnh của Trang Uyển — "Nếu tiền bạc không đủ, liền không cần vội vã cấp."

Người kia, làm sao lại có thể tốt bụng đến mức ấy chứ?

Ban đầu nàng tính sáng sớm ngày mai tìm cơ hội lên núi đào tiền, hiện tại Trang Uyển đã chịu giúp đỡ, chuyện này cũng không còn gấp gáp nữa. Bao ngày nay, Tào gia tất nhiên đang chặt chẽ chú ý nhất cử nhất động của nàng, nếu giờ mà mạo hiểm lên núi lấy tiền thì quá nguy hiểm, nàng hoàn toàn không muốn đánh cược như vậy.

Chờ nàng quay lại ruộng đất bên ngoài, trời cũng đã sắp tối.

Tào Nga thấy sắc mặt nàng tươi tắn, cẩn thận hỏi: "Chuyện mua đất, thương lượng xong rồi sao?"

"Ừ," Tạ Nhan gật đầu, "Đã nói xong với Trang gia, sáng sớm ngày mai đi ký khế đất."

Biết khế đất chắc chắn sẽ nắm được trong tay, Tào Nga vừa mừng vừa lo, tuy có đất nhưng lại không có nhà, cũng chẳng có ruộng, sau này còn chẳng biết dựa vào cái gì mà sống.

Tạ Nhan há lại không biết mẫu thân đang lo lắng điều gì, nàng an ủi: "Nương, có đất ở rồi thì cũng coi như có chỗ an thân. Giai đoạn đầu cứ dựng cái lều tranh nhỏ mà ở, nói thế nào cũng hơn cái phòng chất củi ở Tào gia. Chờ sau này có tiền thì xây một căn nhà lớn, miếng đất đó cũng rộng, một nửa dùng để dựng nhà, làm chuồng gà, nửa còn lại trồng trọt, còn có thể làm vườn rau nho nhỏ."

Nàng tiếp tục vẽ nên cuộc sống tương lai: "Tạm thời chưa có ruộng cũng không sao. Bây giờ triều đình đang kêu gọi dân khai hoang, những mảnh đất khai khẩn mới sau này sẽ phân thẳng vào tên nhà ta, không cần bỏ tiền ra mua. Mà ruộng mới khai ba năm đầu không phải nộp thuế, người ta còn sợ sau này không có đất để trồng trọt sao?"

Có lẽ bởi khế đất vẫn chưa nắm chắc trong tay, trong lòng Tào Nga vẫn không yên, nên chuyện gì cũng đều mặc kệ, để mặc nữ nhi gánh vác tất cả. Hơn ba mươi năm nay bị Tào gia chèn ép giày vò, cuộc sống đắng cay khiến nàng sớm đã không còn dũng khí để mơ tưởng tương lai. Quỳ lâu rồi, lưng cũng chẳng thể đứng thẳng.

Nhưng lúc này, thấy nữ nhi mày mắt rạng rỡ kể về tương lai, tiểu nhi tử cũng nắm lấy vạt áo nàng, ánh mắt đầy mong chờ, đây là cảnh tượng chưa từng có trong quá khứ.

Trước kia, ngày nào Tào Nga cũng chỉ biết lo lắng, sốt ruột, con cái cũng giống như chim sợ cành cong, sống từng ngày nơm nớp bất an. Đã bao giờ được thảnh thơi tưởng tượng cuộc sống sau này đâu?

Mà giờ đây, cuộc sống tối tăm kia hình như rốt cuộc cũng bị xé toạc ra một khe hở, để ánh mặt trời rọi được vào.

"Nếu thật sự có thể tách hộ riêng ra được, khổ bao nhiêu nương cũng cam chịu. Nương đầu óc không được thông tỏ, cũng chỉ có một thân sức lực, có thể giúp con làm được vài việc vặt." Chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của hai đứa con, Tào Nga cũng nhẹ nhõm đôi chút.

Tạ Nhan cười nói: "Nương chịu nghĩ thoáng như vậy là tốt rồi. Chậm nhất là ngày mai, chờ lấy được khế đất, con sẽ tìm Thái thúc và Thập Tam gia đến làm chứng, giúp ta chia hộ khẩu, từ đó lập hộ riêng."

Tào Nga trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Sáng nay thấy vợ chồng Lí Chính có vẻ chịu giúp, chỉ là không biết Thập Tam gia có chịu đứng ra nói đỡ giúp chúng ta không. Hơn nữa, vạn nhất bên ngoại tổ của con không chịu buông tay, lúc ấy phải làm sao đây?"

Tạ Nhan vỗ vỗ tay bà, nói: "Không sao, bên Thái thúc con đều sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Nhưng nương, đến lúc đó ngài ngàn vạn lần không được lùi bước, mấy chuyện khác để con lo."

Thấy nữ nhi trong lòng đã có tính toán kỹ lưỡng, Tào Nga gắng dằn nỗi bất an trong lòng, cắn răng hạ quyết tâm: đã đi tới nước này, bất kể có thành công hay không, nàng cũng tuyệt đối không thể kéo chân con cái.

Ba người vừa về đến nhà không bao lâu, Tào lão thái liền tự mình mang cơm tới, giống như hôm qua, vẫn là vài miếng thịt khô.

Cả nhà bọn họ hành động càng kỳ lạ, càng cho thấy trong lòng có quỷ. Tạ Nhan làm như không có gì, phân cơm cho mẫu thân và đệ đệ, một ánh mắt cũng không liếc nhìn đến lão thái bà.

Nếu là trước kia, Tào lão thái sớm đã mắng mỏ um sùm, nhưng giờ lại cưỡng chế đè nén tính tình, làm ra vẻ không có việc gì, nhìn chằm chằm Tạ Nhan nói: "Hôm nay nghe nói ngươi đến nhà họ Trang, là đi làm gì vậy?"

Tạ Nhan hừ nhẹ một tiếng, cười khẩy từ trong mũi: "Phương Tam Lang bị Trang tú tài hại chết, lại còn làm ta mang tiếng xấu, ta tức quá, liền đến mắng cho nàng một trận."

Chuyện của Phương Văn Bác, Tào lão thái cũng không biết nên trách Tạ Cẩm Nương khắc phu hay trách Trang Uyển chen chân vào khiến sự tình thay đổi. Nhưng giờ việc đã đến nước này, đã có kế hoạch mới với ba mẹ con họ, lúc này không tiện chọc giận, bà ta đành phụ họa: "Con nhỏ Trang tú tài kia đúng là con hồ ly tinh, thật uổng cho cái danh người đọc sách."

"Nàng hôm nay không có nhà, mai ta lại đi tìm. Cơn giận này không trút ra được, ta chẳng làm nổi việc gì đâu." Tạ Nhan hừ lạnh một tiếng, nhìn qua vẫn như đang rất tức giận.

Tào lão thái há miệng thở dốc, lời đến cổ họng nhưng rốt cuộc vẫn nuốt xuống. Nếu là trước kia, dù sao cũng phải mắng cho một trận lấy oai, coi như phát tiết chút sức lực, còn hơn là đi xuống ruộng cày cấy nhổ cỏ cho đỡ tức — cứ thế này mà để con nhỏ này ngang nhiên ra ngoài làm càn, thật là mất mặt xấu hổ mà.

Nhưng hôm nay lão tam đã dặn trước, tạm thời không thể như trước kia mà đánh chửi mấy người này, bởi vậy mấy câu chửi tục đành phải nuốt ngược trở vào.

Tạ Nhan cả ngày bôn ba cũng đã mệt, chẳng buồn để ý đến lão thái bà kia, cúi đầu ăn cơm, không hề đoái hoài. Tào lão thái thấy ba người trước mặt một bộ xa cách, sắc mặt khó coi vô cùng, nhưng hiện tại lại không thể phát tác, chỉ có thể cắn răng, cuối cùng mang vẻ mặt oán hận mà rời đi.

Ba người cuối cùng cũng được yên tĩnh, lại thêm hai ngày nay cơm canh miễn cưỡng ăn đủ no, mỗi người còn hiếm khi được ăn hai miếng thịt, cả người nhẹ nhõm khoan khoái, thu dọn sơ sơ rồi đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, ba mẹ con vẫn như mọi khi, vác cuốc ra cửa.

Người nhà họ Tào trừ Tào lão nhị và con trai trưởng là Tào Hưng phải dậy sớm đi lò mổ giết heo, những người khác đều ngủ đến sáng tinh mới dậy. Dù sao cũng không cần làm lụng đồng áng gì, lại càng không cần nói tới mấy đứa choai choai như Tào Hưng Nguyệt, lười biếng đến không thể tả.

Tào lão hán và vợ tuổi lớn, ngủ không nhiều, nhưng sau khi dậy cũng chỉ loanh quanh trong sân, vừa nhả khói thuốc lào vừa răn dạy con cháu. Ở thôn quê mà nói, kiểu sống này coi như là tiêu dao rồi.

Ba mẹ con Tạ Nhan đi hết con đường lớn thì quẹo về phía nhà cái, nhưng khi vừa đến ngoài sân nhà cái, Tào Nga lại do dự không dám bước vào.

"Nương, sao vậy ạ?" Tạ Nguyên Cốc nhỏ giọng gọi, kéo tay áo mẫu thân.

Tạ Nhan đang đi phía trước cũng dừng lại, quay lại đỡ lấy cánh tay mẫu thân, nói: "Nương, đi thôi, tú tài cũng là người, chẳng lẽ còn ăn sống chúng ta được sao?"

Chưa đợi các nàng gõ cửa, cánh cổng gỗ đã "kẹo kẹt" một tiếng mở ra, hiện ra một tiểu lão thái thái* với gương mặt hiền hậu chất phác, bên chân còn có ba con cún con đáng yêu, xếp thành hàng nhìn ba vị khách lạ trước mắt bằng đôi mắt tròn xoe đen láy.

*tiểu lão thái thái: là bà lão nhỏ người.

Lão thái thái nhiệt tình gọi: "Tới rồi à, mau vào sân đi!"

Tạ Nhan cũng vội vàng nở nụ cười: "Sáng sớm như vậy đã đến quấy rầy lão nhân gia, thật ngại quá... Ngu bà bà dùng cơm sáng chưa ạ?"
"Dùng rồi dùng rồi."

Ngu bà nhìn vẻ mặt câu nệ của Tào Nga và Tạ Nguyên Cốc, cười tủm tỉm kéo tay bọn họ vào viện, vừa đi vừa nói: "Già rồi, ngủ chẳng được bao lâu, gà gáy là tỉnh dậy. Cẩm Nương nha đầu này, càng lớn càng xinh đẹp nha."

Bị khen như vậy, Tạ Nhan có chút ngượng ngùng, đúng lúc ấy bên cạnh truyền tới một giọng nói lạnh nhạt: "Ngồi trước một lát, ta vừa mới viết xong khế thư."

Tạ Nhan đáp một tiếng, nhìn quanh hỏi: "Thái thúc còn chưa đến sao?"

Lời vừa dứt, bên ngoài truyền đến một giọng to rõ: "Tới rồi tới rồi!"

Thái Trữ vừa lên tiếng, Tạ Nhan trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là Thái Trữ vừa bước vào đã hỏi: "Cẩm nha đầu, hôm qua nói là sẽ mang bạc đến, ngươi có nhớ không?"

Tạ Nhan nghe hỏi thế, lập tức nhớ tới hôm qua mình còn vỗ ngực cam đoan hôm nay sẽ mang đủ từng đồng từng cắc, mặt lập tức nóng bừng.
"Mới nãy ta đã đưa rồi."

Thái Trữ nghe vậy, hơi ngạc nhiên. Theo lẽ thường thì chưa thiêm khế thư, người mua tuyệt đối sẽ không đưa bạc trước cho người bán, tránh chuyện lật lọng.

Cũng may Trang Uyển ở ngay đó, trực tiếp xác nhận đã nhận bạc. Không chỉ vậy, nàng còn lấy khế thư đã chuẩn bị sẵn đưa cho Thái Trữ xem.

Thái Trữ xem qua, thấy khế thư viết ngay ngắn rõ ràng, hai bên không ai chiếm lợi của ai, không có vấn đề gì, gật đầu nói: "Vậy thì cứ theo đây mà điểm dấu tay."

Tào Nga không biết chữ, việc mua đất đều do một tay Tạ Nhan lo liệu, bởi vậy Tạ Nhan là người ký tên.

Nguyên thân cũng biết mấy chữ, từ nhỏ sống ở nhà họ Tạ, mà đường thúc trong nhà là người đọc sách, mưa dầm thấm đất nàng cũng học được chút ít. Cho nên Tạ Nhan cũng không giấu giếm chuyện biết chữ, chỉ là viết không quen chữ bằng bút lông, lúc ký tên chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng lại rất hợp với thân phận nguyên thân.

Chỉ là khi nàng cúi đầu ký tên, tay cầm bút loạng choạng vụng về, tư thế viết thực sự khó mà miêu tả được, nhưng khóe miệng lại bất giác cong lên một tia cười mà không ai nhìn ra.

Thái Trữ là người làm chứng thứ ba, cũng ký tên công chứng.

Tạ Nhan đây là lần đầu tận mắt thấy hình thức khế thư cổ đại. Thời ấy không có máy in, muốn làm hai bản khế thư giống hệt, thì lấy một tờ khế thư, chia làm hai nửa, rồi dán lưng hai nửa lại với nhau, sau đó ở mặt trái cùng viết hai chữ "Khế thư", khi cần đối chiếu thì ghép hai bản lại, nếu mặt trái hai bên ăn khớp, mới chứng minh đây là một đôi khế thư thực sự.

Tạ Nhan cầm trong tay văn thư quan trọng nhất, trong lòng không khỏi cảm khái: bước tiếp theo chia hộ, cuối cùng đã có chỗ dựa rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...