[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài
Chương 14
Giải quyết xong đại sự trong lòng, để tránh khiến người Tào gia nghi ngờ, Tạ Nhan lại dẫn mẫu thân đi làm ở một thửa ruộng khác.Tào Nga lo lắng, vội vàng hỏi nữ nhi: "Cẩm nhi, mấy ngày nay con lên núi hái thảo dược mang bán, thật có thể kiếm được chừng đó tiền sao?""Nương, khi nào con từng gạt người? Miếng đất nền kia nhất định phải nắm lấy cho bằng được. Thái thúc tuy nói sẽ giúp chạy một chuyến, nhưng con lo lắng chính là miếng đất kia vốn là của nhà cái. Gần đây con trai của Phương Văn Bác lại dây dưa không rõ với Trang tú tài, chỉ sợ tổ tôn hai người họ biết là do nhà ta mua, sẽ không chịu bán cho chúng ta — không được, con phải đích thân đến gặp họ."Ban đầu nàng còn dặn dò Thái Trữ khi hỏi chuyện thì đừng nói ai là người mua, nhưng nghĩ kỹ lại, đến lúc thật sự ký kết khế ước, hai bên đều phải mặt đối mặt, nhà cái kiểu gì cũng sẽ biết ai là người mua. Nếu lúc đó họ đổi ý, chẳng những không mua được đất, mà chuyện bị người Tào gia nghe phong thanh rồi truy xét đến bạc giấu trên núi thì coi như tiền tài đều tan thành mây khói, hậu quả thật sự không dám tưởng.Thế nên, nhà cái này không thể không tự mình đi.Nghĩ tới lần gặp nữ tú tài ngày ấy, người kia còn ra mặt giúp mình giải vây, thật sự không hiểu vì sao lại dính líu đến Phương Văn Bác, chuyện này phía sau rốt cuộc cất giấu bí mật gì?Nghĩ đoạn, nàng quay sang thì thầm với mẫu thân vài câu, rồi ném cuốc xuống đất, xắn tay áo lên, tức tối hùng hổ đi về phía nhà cái.Lúc ấy quanh ruộng có không ít người đang bận việc, thấy dáng vẻ của Tạ Nhan như vậy, không nhịn được hỏi: "Cẩm Nương tử bộ dạng như sắp liều mạng thế kia là định đi làm gì vậy?"Tạ Nhan tức giận đến ngực phập phồng, miệng lẩm bẩm mắng chửi: "Nữ tú tài nhà cái thật là khinh người quá đáng! Biết rõ Phương Tam Lang đã đính hôn với ta, mà còn lén lút qua lại. Giờ ra đến nông nỗi này lại còn thành lỗi của ta, khẩu khí này ta nuốt không nổi! Dù gì hôm nay cũng phải đến tìm nàng tính sổ!"Người bên cạnh nghe thấy, nét mặt mỗi người một vẻ, thì thào bàn tán nhỏ to. Có người né tránh nàng ba thước như sợ bị vận xui lây dính, cũng có người cười nhạo nàng không biết thân biết phận — một kẻ chẳng ra gì mà cũng dám tìm nữ tú tài lý luận, thật không biết trời cao đất dày.Cũng có người tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: "Cẩm Nương tử, sợ là ngươi chưa biết, sau chuyện xảy ra hôm qua, hôm nay không ít nhà đã không cho con cái đến tư thục học nữa, nói Trang tú tài không có đức hạnh, không xứng làm thầy. Trang tú tài thấy học sinh ít đi, liền cho bọn nhỏ nghỉ cả. Ngươi lúc này mà đến, coi chừng bị các nhà kia liên lụy theo."Tạ Nhan không ngờ chuyện lại ầm ĩ đến vậy, trong lòng thoáng hoảng hốt. Nếu Trang tú tài đã bỏ tư thục, việc mình mua đất liệu có bị liên lụy không, có thất bại không? Trong lòng nhất thời lo lắng thấp thỏm, tâm trạng trồi sụt bất an.Nhưng không đi cũng không được, nàng chỉ đành vội nói: "Đa tạ các tẩu tử nhắc nhở, ta vẫn phải lên gặp họ một chuyến."Nhìn bóng Tạ Nhan dần khuất xa, nhóm phụ nhân sau lưng vẫn còn bàn tán xôn xao: "Cái tên Phương Văn Bác kia, không biết đời trước tích bao nhiêu phúc đức, mà lại được tận hai tiểu nương tử xinh đẹp như vậy để mắt tới.""Nói đến Trang tú tài kia, ngày thường mắt cao hơn đầu người, lại đi dây dưa với họ Phương, ta thấy khó tin lắm.""Hiểu nhầm gì chứ, cả thôn mấy người đều thấy họ cặp kè đi về hướng núi Đồng Sơn, còn oan nổi gì?""Thôi ngươi đừng nói nữa, có vài người ngoài mặt lạnh nhạt, thật ra trong xương cốt chẳng biết phóng túng đến mức nào —""Chậc chậc chậc ——""Chỉ có điều Cẩm Nương tử cũng xui thật, chuyện gì cũng đổ lên đầu nàng. Nếu là ta, chết cũng không nhận món nợ ấy.""Mẫu tử ba người họ, thật đúng là tà môn. Trước hai chuyện có thể coi là trùng hợp, cái sau thì xảo đến lạ. Không chừng thật sự mệnh mang sát.""Tiếc thay, tiểu cô nương kia xinh đẹp như hoa, lại chăm chỉ như vậy. Nếu không phải vì chuyện này, ta còn tính để A Lương nhà ta tới cầu thân.""Đừng, người thì tốt đó, nhưng cũng là ngoại tôn nữ Tào gia. Đến lúc đó cả cái nhà như bầy đỉa hút máu ba ngày hai bữa đến nhà ngươi ăn chực uống chực, dù tức phụ có tốt mấy cũng không ai dám lấy.""Ngươi nói thế thật đúng rồi đấy..."...Tạ Nhan theo ký ức nguyên chủ đi đến bên ngoài sân nhà cái. Ở nông thôn, giữa ban ngày không có thói quen đóng kín cổng lớn, nhưng Tạ Nhan cũng không tiện tự tiện bước vào địa phận nhà người ta.Nàng đứng bên cửa, trong đầu hiện lên dáng người thanh lãnh phiêu dật kia, chần chừ giây lát rồi mới đưa tay gõ cửa.Một lúc lâu sau, theo tiếng bước chân khẽ vang lên sau cửa, một khuôn mặt như ngọc hiện ra trước mắt.Thấy là Tạ Cẩm Nương, trên mặt Trang Uyển lướt qua một tia kinh ngạc, không hỏi gì cả, chỉ là nghiêng người sang một bên, làm dấu mời nàng vào.Tạ Nhan đảo mắt nhìn quanh sân, viện này có khoảng bốn, năm gian nhà, giữa sân là một gian chính sảnh, hai bên là mấy gian phòng ở.
Cánh cửa lớn bên phải đóng chặt, bậc thang phủ đầy rêu xanh, rõ ràng là đã lâu không có người ở.Tạ Nhan lúc này mới nhớ lại người trong thôn từng nói: Trang Uyển còn có một vị đại bá sống ở huyện thành. Xem ra gian bên phải chính là chỗ ở của đại bá nàng.Sau khi đưa Tạ Nhan vào sân, thân hình cao gầy của Trang Uyển đứng nghiêng một bên, đôi mắt đen như thạch anh nhìn nàng, như muốn hỏi: ngươi đến nhà ta làm gì?Dưới cái nhìn chăm chú từ đôi mắt đen láy ấy, Tạ Nhan không nhịn được có chút thất thần.Trước kia chưa từng nhìn kỹ, giờ mới phát hiện, thì ra người xưa cũng có thể có ánh mắt đẹp đến nhường này.Chỉ trong một cái chớp mắt, nàng mới chợt nhớ đến mục đích mình đến đây, bởi vì kế hoạch bị phá vỡ nên cơn giận cũng bùng lên theo. Nữ tú tài này quả thật là dung mạo xuất chúng, nhưng làm chuyện thì lại chẳng ra sao, vì vậy ngữ khí cũng không còn tốt lành gì: "Hôm qua người nhà họ Phương đến tìm ta tính sổ, nói ta khắc chết vị hôn phu của mình."Trang Uyển nghe vậy, lông mi khẽ rũ xuống, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới ngẩng đầu hỏi: "Ngươi đối đãi ra sao?"Tạ Nhan nghe nàng hồi đáp như vậy thì sững sờ, trước đó trong đầu đã tưởng tượng đủ kiểu phản ứng của nữ tú tài, lại không ngờ người này lại nhận chuyện thẳng thắn như thế, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói: "Vị hôn phu của ta bị ngươi dụ dỗ rồi chết, món nợ này cuối cùng lại đổ lên đầu ta, ngươi nói xem, ngươi muốn đền bù cho ta thế nào đây?"Dĩ nhiên nàng chẳng hề để tâm đến chuyện của Phương Văn Bác, thứ duy nhất nàng quan tâm chính là mảnh đất xây nhà. Lúc này thấy thái độ của Trang Uyển như vậy, trong lòng mừng rỡ không thôi, liền tính thừa dịp này moi ra cảm giác áy náy của đối phương, giành lấy quyền chủ động trong việc mua đất.Trang Uyển hỏi: "Ngươi muốn ta thế nào?"Tạ Nhan vẫn chưa vội đưa ra con bài chủ chốt, sắc mặt biến đổi, vành mắt đỏ hoe, vẻ đau khổ tràn đầy trên gương mặt: "Người trong thôn đều đổ lỗi đại cữu ta chết là do nương ta, cha ta chết thì đổ lên đầu đệ đệ ta, nay Phương Văn Bác bị ngươi dụ ra ngoài rồi chết dưới tay sơn phỉ, món nợ này lại tính lên đầu ta. Ngươi thấy như vậy có công bằng không?"Trang Uyển nhíu mày: "Không công bằng.""Hiện tại ta bị xem là điềm xấu, người nhà trong sạch sẽ chẳng ai muốn cưới ta. Ngươi nghĩ ta, nương ta và đệ đệ ta, ba người sẽ phải đối mặt với hậu quả thế nào?""Hậu quả gì?" Trang Uyển suy nghĩ một lát rồi nói, "Bọn họ sẽ đuổi các ngươi ra khỏi cửa.""Nếu chỉ là đuổi ra khỏi nhà thì cũng đành," Tạ Nhan cười khổ.Nụ cười đó khiến trong mắt nữ tú tài hiện lên một tia cảm xúc khó phân biệt.Nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của nữ tú tài trước mặt, Tạ Nhan lập tức rơi hai giọt nước mắt: "Ngươi không biết Tào gia là hạng người gì đâu, mấy năm nay ba mẹ con ta bị đánh chửi không thiếu, làm việc cực nhọc nhất, ăn uống lại ít nhất. Sở dĩ còn có thể chịu đựng đến bây giờ, đều là vì hôn sự với nhà họ Phương. Nhưng nay vì ngươi mà hôn sự tan vỡ, Tào gia thấy ta không còn giá trị gì, lại tham tiền, nhất định sẽ đem ba mẹ con ta bán vào kỹ viện lấy tiền."Trang Uyển nghe xong thì sắc mặt hơi biến, hiển nhiên là chưa từng nghĩ đến hậu quả sẽ nghiêm trọng đến thế."Vậy ngươi muốn ta làm gì?"Nhìn vẻ do dự và bất an hiện lên trên mặt Trang Uyển, Tạ Nhan không khỏi ngây người. Người đọc sách ở cổ đại đều như thế sao? Dáng vẻ do dự cũng đẹp đến vậy, nhíu mày cũng thanh tú vô cùng... Ánh mắt nàng lại lướt xuống, đến ngón tay kia cũng trắng trẻo, đốt ngón rõ ràng.
Phi! Dĩ nhiên không phải ai đọc sách cũng như vậy. Phương Văn Bác chẳng phải cũng là người đọc sách sao, nhưng chẳng có chút khí chất của nữ tú tài này."Ngươi... vì sao lại cùng ta tranh đoạt hắn?" Tạ Nhan thử hỏi.Trang Uyển nghe xong, biểu cảm hơi vi diệu, một lúc sau mới hỏi lại: "Ngươi thật sự thích hắn đến vậy?"Tạ Nhan sững sờ. Nữ tú tài này chẳng lẽ thật sự thích tên họ Phương kia? Bằng không tại sao lại hỏi như vậy. Trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng diễn thì vẫn phải diễn cho tròn.Nàng cắn răng nói: "Nhiều năm qua, hy vọng duy nhất của ta chính là hắn. Hắn là lối thoát duy nhất để ta thoát khỏi cái nhà tù Tào gia này... Nhưng bây giờ, tất cả đều không còn!"Trang Uyển sắc mặt tái nhợt đi trong nháy mắt, giọng có phần khó khăn: "Ta nên làm gì đây?""Ngươi... ngươi thật sự nguyện ý chịu trách nhiệm vì chuyện này?"Trang Uyển gật đầu.Tạ Nhan trong lòng kinh ngạc. Việc như thế này, người khác đều tránh còn không kịp, nữ tú tài này thế mà lại chủ động nhận lấy, còn một bộ vội vàng muốn gánh vác, nàng ho nhẹ một tiếng, có chút được đằng chân lân đằng đầu: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nuôi chúng ta ba người?"Chỉ thấy nữ tú tài cúi đầu, như đang nghiêm túc suy nghĩ, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu nói: "Có thể nuôi các ngươi. Chỉ là hiện giờ tư thục e rằng không thể mở lại, tiền học phí không thu được, trong nhà chỉ còn mười mẫu ruộng, hiện tại cho người khác thuê, nhờ là danh nghĩa ta nên không phải nộp thuế, tiền thuê đất cũng thu được một ít. Nhưng tổ mẫu* thân thể có bệnh, đó cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ. Ngày thường ta giúp hiệu sách chép sách và thoại bản, cũng có thể phụ một chút, chi phí ăn mặc chắc vẫn có thể xoay sở được."*Tổ mẫu (祖母) là cách gọi trang trọng và theo lối xưa để chỉ bà nội.Tạ Nhan không ngờ mình thuận miệng nhắc một câu, Trang Uyển lại thật sự nghiêm túc suy xét đề nghị này.Thực ra cái cớ Phương Văn Bác, nếu là người bình thường bên cạnh chắc chắn sẽ không nhận chuyện này, ai mà ngờ Trang Uyển chẳng những nhận, lại còn muốn chịu trách nhiệm. Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của nàng.Nhưng nói gì thì nói, người ta đã nguyện ý nuôi, nàng cũng không thể để đối phương thật sự làm như thế. Việc của nàng, mẫu thân và đệ đệ, xét đến cùng vẫn là ân oán giữa họ và Tào gia, không nên kéo người vô tội khác vào. Dù Phương Văn Bác còn sống, nàng cũng trăm vạn lần không gả cho hắn, nếu không vì hoàn cảnh bức bách, nàng còn muốn cảm tạ Trang Uyển đã giúp mình gỡ bỏ một phiền toái lớn như vậy.Tạ Nhan liền lộ ra vẻ mặt khổ sở nói: "Kêu ngươi nuôi chúng ta ba người thì nói quá rồi. Chúng ta chẳng qua là muốn tách ra khỏi Tào gia, tự lập hộ tịch. Như vậy, người Tào gia sẽ không còn có thể can thiệp cuộc sống của chúng ta, càng không thể nói đến chuyện bán người. Ta nghe nói nhà ngươi có một mảnh đất muốn bán, Thái thúc nói tối nay sẽ đến nói chuyện với tổ mẫu của ngươi, ta chỉ là đi trước dò hỏi một chút ý tứ. Nếu ngươi thật sự thấy áy náy trong lòng, hoặc thật sự thương xót chúng ta, thì đem mảnh đất kia bán cho chúng ta là được."Trang Uyển nghe xong, hơi ngẩn người, nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, dường như không ngờ một tiểu cô nương nhỏ tuổi hơn mình lại có thể quyết đoán đến vậy. Cuối cùng mới mở miệng nói: "Việc trong nhà ta xưa nay không can dự, nhưng nếu tổ mẫu đã có ý định bán, ta cũng sẽ không ngăn cản. Ngươi cứ yên tâm. Về phần bạc—"Tạ Nhan tưởng nàng lo không đủ bạc, vội vàng nói: "Tiền bạc nhất định sẽ không thiếu một xu, đủ số giao đủ."Lại nghe nữ tú tài nói: "Không, ý ta là, nếu tạm thời không đủ bạc, cũng không cần quá vội, có thể nợ trước, sau này trả sau."
Cánh cửa lớn bên phải đóng chặt, bậc thang phủ đầy rêu xanh, rõ ràng là đã lâu không có người ở.Tạ Nhan lúc này mới nhớ lại người trong thôn từng nói: Trang Uyển còn có một vị đại bá sống ở huyện thành. Xem ra gian bên phải chính là chỗ ở của đại bá nàng.Sau khi đưa Tạ Nhan vào sân, thân hình cao gầy của Trang Uyển đứng nghiêng một bên, đôi mắt đen như thạch anh nhìn nàng, như muốn hỏi: ngươi đến nhà ta làm gì?Dưới cái nhìn chăm chú từ đôi mắt đen láy ấy, Tạ Nhan không nhịn được có chút thất thần.Trước kia chưa từng nhìn kỹ, giờ mới phát hiện, thì ra người xưa cũng có thể có ánh mắt đẹp đến nhường này.Chỉ trong một cái chớp mắt, nàng mới chợt nhớ đến mục đích mình đến đây, bởi vì kế hoạch bị phá vỡ nên cơn giận cũng bùng lên theo. Nữ tú tài này quả thật là dung mạo xuất chúng, nhưng làm chuyện thì lại chẳng ra sao, vì vậy ngữ khí cũng không còn tốt lành gì: "Hôm qua người nhà họ Phương đến tìm ta tính sổ, nói ta khắc chết vị hôn phu của mình."Trang Uyển nghe vậy, lông mi khẽ rũ xuống, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới ngẩng đầu hỏi: "Ngươi đối đãi ra sao?"Tạ Nhan nghe nàng hồi đáp như vậy thì sững sờ, trước đó trong đầu đã tưởng tượng đủ kiểu phản ứng của nữ tú tài, lại không ngờ người này lại nhận chuyện thẳng thắn như thế, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói: "Vị hôn phu của ta bị ngươi dụ dỗ rồi chết, món nợ này cuối cùng lại đổ lên đầu ta, ngươi nói xem, ngươi muốn đền bù cho ta thế nào đây?"Dĩ nhiên nàng chẳng hề để tâm đến chuyện của Phương Văn Bác, thứ duy nhất nàng quan tâm chính là mảnh đất xây nhà. Lúc này thấy thái độ của Trang Uyển như vậy, trong lòng mừng rỡ không thôi, liền tính thừa dịp này moi ra cảm giác áy náy của đối phương, giành lấy quyền chủ động trong việc mua đất.Trang Uyển hỏi: "Ngươi muốn ta thế nào?"Tạ Nhan vẫn chưa vội đưa ra con bài chủ chốt, sắc mặt biến đổi, vành mắt đỏ hoe, vẻ đau khổ tràn đầy trên gương mặt: "Người trong thôn đều đổ lỗi đại cữu ta chết là do nương ta, cha ta chết thì đổ lên đầu đệ đệ ta, nay Phương Văn Bác bị ngươi dụ ra ngoài rồi chết dưới tay sơn phỉ, món nợ này lại tính lên đầu ta. Ngươi thấy như vậy có công bằng không?"Trang Uyển nhíu mày: "Không công bằng.""Hiện tại ta bị xem là điềm xấu, người nhà trong sạch sẽ chẳng ai muốn cưới ta. Ngươi nghĩ ta, nương ta và đệ đệ ta, ba người sẽ phải đối mặt với hậu quả thế nào?""Hậu quả gì?" Trang Uyển suy nghĩ một lát rồi nói, "Bọn họ sẽ đuổi các ngươi ra khỏi cửa.""Nếu chỉ là đuổi ra khỏi nhà thì cũng đành," Tạ Nhan cười khổ.Nụ cười đó khiến trong mắt nữ tú tài hiện lên một tia cảm xúc khó phân biệt.Nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của nữ tú tài trước mặt, Tạ Nhan lập tức rơi hai giọt nước mắt: "Ngươi không biết Tào gia là hạng người gì đâu, mấy năm nay ba mẹ con ta bị đánh chửi không thiếu, làm việc cực nhọc nhất, ăn uống lại ít nhất. Sở dĩ còn có thể chịu đựng đến bây giờ, đều là vì hôn sự với nhà họ Phương. Nhưng nay vì ngươi mà hôn sự tan vỡ, Tào gia thấy ta không còn giá trị gì, lại tham tiền, nhất định sẽ đem ba mẹ con ta bán vào kỹ viện lấy tiền."Trang Uyển nghe xong thì sắc mặt hơi biến, hiển nhiên là chưa từng nghĩ đến hậu quả sẽ nghiêm trọng đến thế."Vậy ngươi muốn ta làm gì?"Nhìn vẻ do dự và bất an hiện lên trên mặt Trang Uyển, Tạ Nhan không khỏi ngây người. Người đọc sách ở cổ đại đều như thế sao? Dáng vẻ do dự cũng đẹp đến vậy, nhíu mày cũng thanh tú vô cùng... Ánh mắt nàng lại lướt xuống, đến ngón tay kia cũng trắng trẻo, đốt ngón rõ ràng.
Phi! Dĩ nhiên không phải ai đọc sách cũng như vậy. Phương Văn Bác chẳng phải cũng là người đọc sách sao, nhưng chẳng có chút khí chất của nữ tú tài này."Ngươi... vì sao lại cùng ta tranh đoạt hắn?" Tạ Nhan thử hỏi.Trang Uyển nghe xong, biểu cảm hơi vi diệu, một lúc sau mới hỏi lại: "Ngươi thật sự thích hắn đến vậy?"Tạ Nhan sững sờ. Nữ tú tài này chẳng lẽ thật sự thích tên họ Phương kia? Bằng không tại sao lại hỏi như vậy. Trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng diễn thì vẫn phải diễn cho tròn.Nàng cắn răng nói: "Nhiều năm qua, hy vọng duy nhất của ta chính là hắn. Hắn là lối thoát duy nhất để ta thoát khỏi cái nhà tù Tào gia này... Nhưng bây giờ, tất cả đều không còn!"Trang Uyển sắc mặt tái nhợt đi trong nháy mắt, giọng có phần khó khăn: "Ta nên làm gì đây?""Ngươi... ngươi thật sự nguyện ý chịu trách nhiệm vì chuyện này?"Trang Uyển gật đầu.Tạ Nhan trong lòng kinh ngạc. Việc như thế này, người khác đều tránh còn không kịp, nữ tú tài này thế mà lại chủ động nhận lấy, còn một bộ vội vàng muốn gánh vác, nàng ho nhẹ một tiếng, có chút được đằng chân lân đằng đầu: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nuôi chúng ta ba người?"Chỉ thấy nữ tú tài cúi đầu, như đang nghiêm túc suy nghĩ, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu nói: "Có thể nuôi các ngươi. Chỉ là hiện giờ tư thục e rằng không thể mở lại, tiền học phí không thu được, trong nhà chỉ còn mười mẫu ruộng, hiện tại cho người khác thuê, nhờ là danh nghĩa ta nên không phải nộp thuế, tiền thuê đất cũng thu được một ít. Nhưng tổ mẫu* thân thể có bệnh, đó cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ. Ngày thường ta giúp hiệu sách chép sách và thoại bản, cũng có thể phụ một chút, chi phí ăn mặc chắc vẫn có thể xoay sở được."*Tổ mẫu (祖母) là cách gọi trang trọng và theo lối xưa để chỉ bà nội.Tạ Nhan không ngờ mình thuận miệng nhắc một câu, Trang Uyển lại thật sự nghiêm túc suy xét đề nghị này.Thực ra cái cớ Phương Văn Bác, nếu là người bình thường bên cạnh chắc chắn sẽ không nhận chuyện này, ai mà ngờ Trang Uyển chẳng những nhận, lại còn muốn chịu trách nhiệm. Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của nàng.Nhưng nói gì thì nói, người ta đã nguyện ý nuôi, nàng cũng không thể để đối phương thật sự làm như thế. Việc của nàng, mẫu thân và đệ đệ, xét đến cùng vẫn là ân oán giữa họ và Tào gia, không nên kéo người vô tội khác vào. Dù Phương Văn Bác còn sống, nàng cũng trăm vạn lần không gả cho hắn, nếu không vì hoàn cảnh bức bách, nàng còn muốn cảm tạ Trang Uyển đã giúp mình gỡ bỏ một phiền toái lớn như vậy.Tạ Nhan liền lộ ra vẻ mặt khổ sở nói: "Kêu ngươi nuôi chúng ta ba người thì nói quá rồi. Chúng ta chẳng qua là muốn tách ra khỏi Tào gia, tự lập hộ tịch. Như vậy, người Tào gia sẽ không còn có thể can thiệp cuộc sống của chúng ta, càng không thể nói đến chuyện bán người. Ta nghe nói nhà ngươi có một mảnh đất muốn bán, Thái thúc nói tối nay sẽ đến nói chuyện với tổ mẫu của ngươi, ta chỉ là đi trước dò hỏi một chút ý tứ. Nếu ngươi thật sự thấy áy náy trong lòng, hoặc thật sự thương xót chúng ta, thì đem mảnh đất kia bán cho chúng ta là được."Trang Uyển nghe xong, hơi ngẩn người, nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, dường như không ngờ một tiểu cô nương nhỏ tuổi hơn mình lại có thể quyết đoán đến vậy. Cuối cùng mới mở miệng nói: "Việc trong nhà ta xưa nay không can dự, nhưng nếu tổ mẫu đã có ý định bán, ta cũng sẽ không ngăn cản. Ngươi cứ yên tâm. Về phần bạc—"Tạ Nhan tưởng nàng lo không đủ bạc, vội vàng nói: "Tiền bạc nhất định sẽ không thiếu một xu, đủ số giao đủ."Lại nghe nữ tú tài nói: "Không, ý ta là, nếu tạm thời không đủ bạc, cũng không cần quá vội, có thể nợ trước, sau này trả sau."