[BHTT] EDIT | Thích ta khó lắm sao - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy

Chương 15



Úc Tử Tịnh ra khỏi cửa nhà hàng liền bắt xe về bệnh viện. Phía sau nàng, Cận Sương vẫn đang nhìn theo bóng lưng nàng. Triệu Dập chờ sốt ruột, đã xuống xe đi mua thuốc lá, vừa hay đậu xe ngay trước cửa nhà hàng.

Màn kịch vừa rồi, tuy Cận Sương không có mặt ở đó nhưng cũng có thể đoán được tình hình.

Cô cúi đầu, mái tóc lòa xòa che khuất đôi mắt, điện thoại nằm trong tay, cô mở màn hình, nhìn vào số điện thoại duy nhất.

Số điện thoại đó ban đầu được lưu trước mặt mẹ cô, chỉ lưu một chữ "tỷ". Cận Sương xóa bỏ ghi chú, đầu ngón tay chạm vào màn hình, gõ hai chữ "Hôn hôn" (亲亲).

Triệu Dập mua thuốc lá xong quay lại, Cận Sương vẫn đang cúi đầu. Anh ta vừa ngồi xuống thì Cận Sương đã ngẩng đầu nói: "Anh còn nhớ câu hỏi anh nhờ em hỏi cách đây không lâu không?"

Triệu Dập ngớ người: "Gì cơ?"

Cận Sương ngẩng mắt: "Chuyện của em gái anh."

Triệu Dập ồ một tiếng, sau đó hỏi: "Thế nào rồi, có tin tức gì chưa?"

Cận Sương quay đầu nhìn anh ta. Triệu Dập là một người cuồng em gái chính hiệu, bình thường em gái anh ta đừng nói là thân thiết với cậu con trai nào, ngay cả điện thoại có thêm hai tin nhắn anh ta cũng phải hỏi cho ra lẽ.

Còn nghiêm hơn cả cha mẹ quản.

Cũng vì thế mà hai anh em không ít lần cãi nhau. Cách đây không lâu, em gái anh ta trên đường đi học bị mấy tên côn đồ quấy rối, anh ta hỏi thế nào em gái cũng không chịu nói là ai, anh ta đành bó tay, chỉ đành hy vọng Cận Sương giúp anh ta hỏi.

Sau này Cận Sương gặp chuyện nằm viện, anh ta bận rộn công việc công ty, thành ra chuyện này bị gác lại.

Bây giờ nghe Cận Sương nhắc đến, Triệu Dập mới nhíu mày nói: "Là ai?"

Cận Sương chỉ vào Tô Dương đang lảng vảng ở đầu hẻm, nói với Triệu Dập: "Ở đằng kia, nếu không phải vừa nãy nhìn thấy, em cũng quên mất rồi."

Cô nói dối không chừa kẽ hở, ít nhất Triệu Dập không hề phát hiện ra. Anh ta lập tức muốn đứng dậy đi tìm Tô Dương, Cận Sương túm chặt lấy cổ tay anh ta: "Anh cứ thế mà đi à?"

Triệu Dập cúi đầu nhìn thân hình đầy cơ bắp của mình: "Có vấn đề gì sao?"

Cận Sương ném cho anh ta một cái khẩu trang, một cái mũ và một cái túi nhựa đen, cô nhìn Triệu Dập đang nổi cơ bắp mà không quên đổ thêm dầu vào lửa: "Em nghe Triệu Yên nói hắn ta hai ngày nay vẫn cứ quấn lấy đấy."

Triệu Dập nghe xong câu này suýt nữa nghiến nát răng, ngay cả bước chân cũng mang theo lửa giận, ngón tay kêu răng rắc. Anh ta đi đến trước mặt Tô Dương, trầm giọng nói: "Anh bạn, cho xin hộp quẹt."

Cứ như là giọng điệu muốn ăn thịt người, Tô Dương còn chưa kịp nói gì đã bị anh ta kéo vào trong hẻm.

Không lâu sau, tiếng rên rỉ vang lên.

Người qua lại khá đông, thậm chí có vài người gan dạ còn đi vào bên trong. Triệu Dập đánh cho một trận tơi bời còn không quên hăm dọa: "Sau này còn dám theo dõi cô ấy nữa không!"

Tô Dương mặt mày bầm tím, cả đầu bị trùm trong túi nhựa đen. Anh ta tưởng đang nói chuyện của Úc Tử Tịnh, lập tức đáp: "Đại ca, em không dám nữa, không dám nữa!"

Triệu Dập đá anh ta một cú: "Để lần sau tôi còn thấy cậu, tôi sẽ phế cậu!"

Tô Dương vội vàng cam đoan, đầu gật lia lịa như gieo hạt đậu. Triệu Dập thấy vài người đang khoác tay nhau đi tới không xa, anh ta thoắt cái biến mất ở cuối hẻm, chớp mắt đã cởi áo khoác, tháo khẩu trang và kính, đi bộ như không có chuyện gì đến bên xe.

Cận Sương nhìn anh ta như làm ảo thuật, cô châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, nhìn về phía đầu hẻm, Tô Dương đang được người ta đỡ ra ngoài: "Thoải mái rồi chứ?"

Triệu Dập xoa xoa hai lòng bàn tay: "Thoải mái rồi."

Cận Sương hít một hơi thật mạnh, ngón tay xoa xoa vào cái chân bị thương.

Không thể tự tay đánh Tô Dương một trận, cô không thoải mái.

Nửa tiếng sau, cô đến căn hộ, Triệu Dập vừa đỡ cô lên lầu thì thấy điện thoại cô reo, Cận Sương nhấc điện thoại, màn hình hiện hai chữ "Hôn hôn".

Tâm trạng cô rất tốt.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng Úc Tử Tịnh vẫn không nhanh không chậm, như thể chuyện buổi trưa không ảnh hưởng chút nào đến nàng, nàng nói: "Cận Sương, đồ của chị có phải ở chỗ em không?"

Cận Sương sực tỉnh, ngẩng mắt nhìn hai cái túi ở cửa: "Ừm, em quên để ở quầy y tá, nếu chị tiện thì qua lấy nhé."

Nghe cô nói vậy, Úc Tử Tịnh đáp: "Tiện."

Bữa trưa cũng đã ăn xong, buổi chiều không có việc gì, vốn dĩ nàng định về bệnh viện lấy đồ rồi sang chỗ Cận Sương xem sao, vừa tiện có lý do. Úc Tử Tịnh rời bệnh viện sau đó nhận được tin nhắn từ Cận Sương, một địa chỉ được chia sẻ qua WeChat.

Ngay tại biệt thự Lê Hoa không xa bệnh viện, liền kề với căn nhà thuê của nàng.

Úc Tử Tịnh ở khu chung cư bên cạnh, đương nhiên biết biệt thự Lê Hoa, khu biệt thự này chủ yếu là biệt thự, rất ít nhà cao tầng, tỷ lệ ba so với bảy bảy, chỉ riêng cảnh quan và môi trường đã tốt hơn căn hộ nàng thuê.

Nơi đây chủ yếu là nơi ở của các quan chức cấp cao hoặc người giàu có của thành phố Trường Hạc, an ninh cũng tốt nhất thành phố.

Giá cả đương nhiên không hề rẻ.

Nếu không phải Cận Sương gửi vị trí chia sẻ, nàng thật sự không biết Cận Sương sống ở đây.

Úc Tử Tịnh đứng ở cửa, nhìn bốn người bảo vệ không xa, họ đều mặc vest chỉnh tề, đứng thẳng tắp, từ xa đã có thể cảm nhận được bầu không khí nghiêm nghị.

Triệu Dập được lệnh xuống đón nàng, thấy nàng đang ngẩn ngơ đứng không xa cổng, anh ta giơ tay: "Úc tiểu thư!"

Úc Tử Tịnh sực tỉnh, nhìn thấy Triệu Dập, cảm thấy vô cùng quen thuộc. Triệu Dập thấy nàng có vẻ hơi mơ hồ, khóe mắt cong cong: "Triệu Dập, bạn của Cận Sương."

Anh ta đoán lần trước Úc Tử Tịnh đã say rượu, có lẽ đã quên chuyện gặp mình rồi.

Úc Tử Tịnh quả thật quên rồi, nàng cũng đưa tay về phía Triệu Dập: "Úc Tử Tịnh, tỷ tỷ của Cận Sương."

Bàn tay Triệu Dập nắm hơi chặt, vẻ mặt kinh ngạc: "Tỷ, tỷ tỷ?"

Tỷ tỷ cái quái gì?

Đóng vai à?

Anh ta thầm tặc lưỡi hai tiếng, không ngờ Cận Sương lại có sở thích này.

Triệu Dập nhanh chóng nhập vai, ai mà không biết diễn xuất chứ, anh ta nhanh chóng thu lại vẻ mặt kinh ngạc, cười gượng gạo: "Chào tỷ tỷ."

Úc Tử Tịnh: ...

Sự thân thiện quá mức của Triệu Dập khiến Úc Tử Tịnh vội vàng rút tay về, đáp lại anh ta một nụ cười nhạt, sau đó bước vào trong.

Cận Sương sống ở dãy thứ hai, bên cạnh khu biệt thự đường đá trải đầy cỏ xanh, hoa nở rộ, hai bên biệt thự còn được bao quanh bởi hàng rào trắng, toát lên vẻ trang nhã. Cận Sương đang ngồi trên xe lăn một mình trong vườn, nhìn thấy Úc Tử Tịnh từ từ đi tới qua hàng rào.

Mặt trời vừa phải, gió nhẹ nhàng, thổi bay vài sợi tóc mái của Úc Tử Tịnh, khiến khuôn mặt anh khí của nàng thêm vài phần quyến rũ.

Lòng Cận Sương khẽ động, cô cố gắng ổn định cảm xúc bất an, khóe môi khẽ nhếch: "Đến rồi à."

Giọng điệu bình thản không thể bình thản hơn, chỉ là trái tim đang đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi cổ họng cho cô biết lúc này cô đang căng thẳng đến mức nào.

Úc Tử Tịnh nhanh chóng bước vào, nhìn xung quanh: "Em thuê nhà à?"

Cận Sương còn chưa nói gì, Triệu Dập đã lên tiếng trước: "Mua đấy!"

Vẻ mặt Úc Tử Tịnh có chút ngạc nhiên, Cận Sương mím môi, trừng mắt nhìn Triệu Dập.

Triệu Dập rất hiểu ý, anh ta nháy mắt với Cận Sương, sau đó nói: "Vậy anh không làm phiền nữa nhé."

"Cận Sương, em và chị gái tốt cứ từ từ nói chuyện."

Nói đến ba chữ "chị gái tốt", anh ta cố ý nhấn mạnh giọng, tim Cận Sương chợt thắt lại, quay đầu nhìn Úc Tử Tịnh, chỉ thấy Úc Tử Tịnh nhíu mày thanh tú, sau khi Triệu Dập đi rất lâu mới mở miệng hỏi: "Anh ta thật sự không phải bạn trai em à?"

Cận Sương nắm chặt tay vịn xe lăn buông lỏng, suýt nữa cả người đổ sụp trên xe lăn, cô ngẩng mắt: "Đương nhiên không phải."

Úc Tử Tịnh nhíu mày càng chặt hơn.

"Vậy anh ta đang theo đuổi em sao?"

Cận Sương giơ tay ra hiệu: "Không có, anh ta—"

Thấy Úc Tử Tịnh luôn thích ghép đôi cô lung tung, Cận Sương đổi lời, nói: "Anh ta là gay."

Chương trước Chương tiếp
Loading...