[BHTT] EDIT | Thích ta khó lắm sao - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy

Chương 16



Triệu Dập là gay, Úc Tử Tịnh hiểu ra, vừa nãy việc anh ta tự nhiên gọi là tỷ tỷ, dường như đều có lời giải thích.

Nàng đẩy Cận Sương đi vào trong, coi như đã bỏ qua chủ đề vừa rồi. Cận Sương nhẹ nhàng thở phào, cúi đầu hỏi nàng: "Hôm nay đi xem mắt ổn không?"

Mày Úc Tử Tịnh nhíu lại, ngón tay nàng siết chặt vào xe lăn có chút trắng bệch, nàng bình thản nói: "Khá suôn sẻ."

Cận Sương giả vờ không biết: "Thành công rồi à?"

Úc Tử Tịnh khẽ cười: "Thất bại rồi, làm sao, em cũng muốn giới thiệu bạn trai cho chị?"

Cận Sương ngẩng mắt, nghiêm túc nhìn đôi mắt cong như núi như nước của Úc Tử Tịnh, cô nói: "Không muốn."

Không những không muốn, mà còn muốn đuổi những người bắt nàng đi xem mắt đi.

Úc Tử Tịnh đẩy Cận Sương vào biệt thự, nội thất không quá xa hoa nhưng rất tinh tế, không hề lộng lẫy như nàng tưởng tượng, ngược lại khắp nơi đều toát lên vẻ ấm cúng và thoải mái. Vừa vào cửa là một phòng khách lớn, ghế sofa vải màu be, tivi màn hình lớn, bên cạnh bày la liệt loa đài, nhìn sâu vào trong được ngăn cách bởi rèm hạt, chắc là nhà bếp và nhà vệ sinh.

Tầng một không có phòng, Úc Tử Tịnh ngẩng đầu nhìn một cái, dò hỏi: "Phòng ở tầng hai sao?"

Cận Sương "ừm" một tiếng, nhìn theo ánh mắt nàng.

Tầng hai chỉ có một phòng ngủ, một phòng làm việc và một phòng dùng để tập luyện, bên trong đầy đủ các loại dụng cụ thể thao. Úc Tử Tịnh nhíu mày nhìn cầu thang, cúi đầu: "Có bất tiện không? Y tá chăm sóc của em có về nhà cùng không?"

Cận Sương cúi đầu: "Không có, mấy ngày này em ngủ ở sofa thôi, không cần lên lầu."

Cô nói vẻ đáng thương, Úc Tử Tịnh lập tức đáp lại: "Không được, trên sofa dễ bị ngã lắm, em vừa mới đỡ một chút, nhỡ bị thương lần nữa thì sao."

Cận Sương im lặng không nói gì.

Úc Tử Tịnh đẩy xe lăn của cô đến trước sofa, nàng ngồi xuống sofa, hai tay đan vào nhau, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Cận Sương, chị không thể cứ ở đây chăm sóc em mãi được, hay là chúng ta liên lạc với dì đi?"

Ánh mắt Cận Sương bỗng nhiên có chút lạnh lẽo, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống, giọng nói cũng lạnh tanh: "Em không cần chăm sóc, Triệu Dập ở ngay bên cạnh rồi, có chuyện gì em sẽ gọi bà ấy."

Úc Tử Tịnh có chút bất lực thở dài: "Em nghĩ có thể giấu được bao lâu? Bây giờ em thật sự không liên lạc gì với dì sao?"

Cận Sương nghiêng mắt, Úc Tử Tịnh ngồi trên sofa ngang tầm với cô, cô chỉ cần nhìn thẳng là có thể bắt được ánh mắt của người đó, trong đó tràn đầy sự quan tâm, không phải giả dối. Cận Sương mím môi, ngón tay đặt lên trán, như thể rất khó chịu, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Bà ấy muốn em về Du Thắng."

Tổng giám đốc tập đoàn Du Thắng, Cận Thiên Minh là cha cô.

Cũng không thể coi là cha.

Dù sao cô cũng là con riêng.

Úc Tử Tịnh lộ vẻ ngạc nhiên: "Dì sao lại dây dưa với Du Thắng nữa rồi?"

Từ khi Cận Sương sinh ra, dì đã đưa cô liên tục thay đổi chỗ ở, sau này bị Cận Thiên Minh bí mật giấu đi, ai ngờ bị vợ Cận Thiên Minh là Khúc Diệp phát hiện ra, làm ầm ĩ một trận, Cận Sương bị đưa đến nhà bà.

Trong bảy năm dì chưa từng về một lần, không hỏi han gì.

Những chuyện này Úc Tử Tịnh không phải không biết nhưng nàng tưởng dì đã cắt đứt với Cận Thiên Minh từ lâu và mối quan hệ với Cận Sương đã hòa hoãn. Không ngờ lại vẫn dây dưa với nhau.

Chẳng trách Cận Sương vừa nghe đến dì là lạnh mặt.

Người khiến cô mang gánh nặng nhục nhã của đứa con riêng chẳng phải là dì sao?

Cận Sương cúi đầu, vẻ mặt mơ hồ không nhìn rõ, chỉ nghe giọng nói cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn, cô nói: "Con trai của người đó mấy tháng trước bị tai nạn xe trở thành người thực vật, bây giờ nằm trên giường, người đó tìm mẹ em, muốn đón em về."

Úc Tử Tịnh nghe mà nắm chặt nắm đấm, nàng đưa tay ôm vai Cận Sương, vùi đầu cô vào lòng, tay xoa xoa mái tóc cô nói: "Đừng về."

Cận Sương được nàng ôm vào lòng, tay thuận thế ôm lấy eo nàng, áo Úc Tử Tịnh bị ướt một mảng, lòng nàng tức thì mềm nhũn.

Từ nhỏ đến lớn, Cận Sương chưa bao giờ khóc trước mặt nàng, ngay cả lúc chia xa cô cũng chỉ mắt hơi đỏ, không nói một lời.

Lần nào yếu đuối như thế này, Úc Tử Tịnh đau lòng vỗ lưng cô hết lần này đến lần khác, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, có chị ở bên em mà."

Giọng Cận Sương hơi khàn, hai tay ôm chặt eo Úc Tử Tịnh, cánh tay dùng sức, nói: "Chị sẽ luôn ở bên em chứ?"

Úc Tử Tịnh vỗ vai cô, cúi đầu nhìn cái đầu vùi trong lòng: "Sẽ."

Gió ấm xua tan gợn sóng, phòng khách yên tĩnh một lát, tâm trạng Cận Sương tốt hơn, cô ngẩng đầu từ vòng tay Úc Tử Tịnh, mắt sáng như ngọc, còn có một lớp sương mỏng, cô mím môi: "Tử Tịnh, em đói rồi."

Buổi sáng chỉ vội vàng ăn được hai miếng, buổi trưa không có hứng thú, bây giờ là hơn ba giờ chiều, cơ thể sắt đá cũng không chịu nổi. Úc Tử Tịnh buổi trưa cũng chưa ăn, nghe Cận Sương nói liền cười: "Chị đi nấu cơm."

Cận Sương kéo Úc Tử Tịnh đang định bận rộn lại, khẽ cười: "Nhà không có rau, chúng ta đi siêu thị mua một chút."

Úc Tử Tịnh đứng dậy khỏi sofa, nói với Cận Sương: "Em không cần đi đâu, siêu thị chị biết, ngay dưới lầu thôi, chị sẽ về ngay."

Nàng nói xong cầm ví tiền định quay người đi, Cận Sương đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, thon gọn trắng nõn, nắm trong lòng bàn tay có chút se lạnh, rất thoải mái. Cô thấy Úc Tử Tịnh nhìn mình đầy ngạc nhiên, ngẩng đầu cười: "Em muốn đi cùng."

Úc Tử Tịnh bị sự bướng bỉnh hiếm thấy của cô chọc cười, gật đầu, giọng kéo dài: "Được—"

Bên ngoài nắng đẹp chói chang, gió nhẹ dịu mát, thổi vào người lười biếng. Úc Tử Tịnh đẩy Cận Sương đi về phía trước, đi qua vô số hoa cỏ, hương thơm bay thoang thoảng. Tay Cận Sương buông thõng hai bên, đi một lúc cô ngẩng đầu nói: "Tử Tịnh."

Úc Tử Tịnh "ừm" một tiếng, đầu cúi thấp, mái tóc dài lướt qua má Cận Sương, nàng ghé sát mặt Cận Sương nói: "Sao vậy?"

Cận Sương thấy Úc Tử Tịnh dựa sát như vậy, tim đập đột nhiên nhanh hơn, cô cố gắng bình tĩnh nói: "Phía trước có một cửa hàng băng đĩa, chúng ta vào xem nhé?"

Úc Tử Tịnh ngẩng mắt, không xa quả thật có một cửa hàng băng đĩa. Nàng thực ra rất ít khi xem phim hay truyền hình, đi làm khá mệt, thường thì một bộ phim còn chưa chiếu xong nàng đã chìm vào giấc ngủ rồi. Nên khi nói chuyện với Tiểu Trương và những người khác luôn không hợp, nàng không thể hiểu nổi tại sao chỉ một bộ phim thôi lại có thể khiến họ hâm mộ một người, cả ngày treo trên miệng nói muốn vì người đó mà sống vì người đó mà chết.

Đương nhiên Tiểu Trương và những người khác cũng không thể hiểu nổi nàng lớn đến vậy rồi mà ngay cả một thần tượng cũng không có.

Dường như nghĩ đến Tiểu Trương và những người khác, Úc Tử Tịnh khẽ bật cười, Cận Sương quay đầu: "Sao vậy?"

Úc Tử Tịnh nhanh chóng đáp lại: "Không sao, chúng ta vào xem đi."

Cửa hàng băng đĩa khá lớn nhưng chỉ có ba bốn người. Bây giờ công nghệ phát triển, muốn xem phim gì trên mạng cũng có, nên càng ngày càng ít người vào đây.

Cận Sương hỏi Úc Tử Tịnh có muốn xem phim gì không, Úc Tử Tịnh nghĩ một lúc rồi đáp: "Chị thế nào cũng được."

Nàng chưa từng nghiên cứu về phim ảnh, đương nhiên không kén chọn.

Cận Sương liếc nhìn nàng, từ trên giá lấy hai bộ phim khá phổ biến hiện nay, lại lấy thêm hai bộ từ giá bên cạnh, Úc Tử Tịnh thấy cô quen thuộc đường đi lối về thì hỏi: "Em thường xuyên đến đây chọn phim à?"

Cận Sương ngẩng đầu nhìn nàng: "Thỉnh thoảng sẽ đến."

Nửa đêm giật mình tỉnh giấc từ những cơn ác mộng, cô sẽ ôm phim xem suốt đêm. Đôi khi chỉ là không muốn ở một mình trong căn phòng trống vắng, có tiếng động, cô mới có cảm giác an toàn.

Úc Tử Tịnh gật đầu nhận đĩa phim từ tay cô: "Chị đi thanh toán, em đợi chị ở đây."

Nàng nói xong quay người đi đến quầy thu ngân. Cận Sương đẩy xe lăn từ từ đến cửa, bên ngoài không ít người bán hàng rong đang rao bán đồ, còn liên tục nhìn về phía đầu phố, như thể đề phòng ai đó. Tai cô lùng bùng tiếng ồn, Cận Sương quay đầu lại, thấy Úc Tử Tịnh thanh toán xong đang chuẩn bị đi ra.

Cô thu ánh mắt lại, Úc Tử Tịnh phía sau thanh toán xong vừa bước ra khỏi cửa đã bị chặn lại. Thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cười rạng rỡ, cậu ta nói với Úc Tử Tịnh: "Tỷ tỷ, mua đĩa xem phim à?"

Úc Tử Tịnh cúi đầu nhìn túi trên tay, bên trong có bốn đĩa phim, nàng gật đầu: "Ừm."

Thiếu niên cười để lộ hàm răng trắng: "Chị có thích xem phim hành động không?"

Úc Tử Tịnh tỏ vẻ xa cách: "Tạm được."

Thiếu niên càng trở nên thân thiện, suýt nữa đã khoác tay Úc Tử Tịnh, miệng cậu ta rất ngọt: "Chị có muốn mua mấy bộ không? Mua hai tặng một!"

Úc Tử Tịnh cúi đầu nhìn, sạp hàng của cậu ta đặt dưới chân đựng trong những chiếc hộp nhỏ, khoảng năm sáu hộp, mỗi hộp nhỏ đều ghi rõ quốc gia nào. Úc Tử Tịnh không hiểu đưa tay lấy một cuốn: "Sao lại phải phân biệt thế?"

Thiếu niên "ồ" một tiếng: "Một số người không thích xem phim nước ngoài, phân biệt ra thì dễ bán hơn."

Úc Tử Tịnh đưa tay chọn một cuốn của trong nước, một cuốn của nước ngoài, trên bìa đều là cảnh võ thuật, nàng chọn hai cuốn, thiếu niên cười hì hì nói: "Mua hai tặng một, tặng chị một bản quý hiếm của em."

Cậu ta đưa tay lấy một đĩa phim từ chiếc hộp trong cùng, đặt vào túi, tay Úc Tử Tịnh tức thì nặng trĩu.

Cận Sương đẩy xe lăn đến bên cạnh nàng: "Sao vậy?"

Úc Tử Tịnh liếc nhìn cô: "Chọn phim a."

Cận Sương nhìn thiếu niên rồi lại cúi đầu nhìn những đĩa phim trên mặt đất, há miệng định nói, thấy nụ cười của Úc Tử Tịnh thì nhịn lại, cuối cùng nói: "Đi thôi."

Không lâu sau cửa hàng băng đĩa là siêu thị, Úc Tử Tịnh đẩy xe lăn không tiện mua rau, Cận Sương bảo nàng cứ đẩy xe đẩy hàng là được, không cần quan tâm đến mình, cô sẽ theo sau nàng. Úc Tử Tịnh không yên tâm, liên tục quay đầu lại, Cận Sương đành bó tay, đành nói với nàng: "Em ra cổng đợi nhé, chị mua xong thì ra tìm em."

Úc Tử Tịnh đồng ý, chuyên tâm đi mua rau.

Ở cửa siêu thị, bên cạnh xe lăn của Cận Sương có treo một cái túi, bên trong đựng những đĩa phim Úc Tử Tịnh vừa mua. Cô đưa tay lấy ra vừa định vứt vào thùng rác thì thấy có người xung quanh nhìn lại, cô đành im lặng bỏ đĩa phim lại vào túi.

Úc Tử Tịnh nhanh chóng mua xong đồ, không nhiều lắm, nhưng phải xách bằng một tay. Cận Sương tự mình đẩy xe lăn, hai người đi bộ theo con đường nhỏ về, trò chuyện tào lao.

Cứ như là chuyện trên trời dưới biển.

Dưới ánh nắng, bóng lưng hai người bị kéo dài vô hạn, Úc Tử Tịnh tay xách túi mua sắm đứng bên cạnh xe lăn của Cận Sương, dáng vẻ có chút nương tựa vào nhau.

Không lâu sau khi hai người đi qua, trên đường lại xuất hiện một người khác, người đó đeo máy ảnh ở cổ, cúi đầu nhìn hai bóng lưng mảnh mai trong ảnh rồi quay đầu rời khỏi con đường này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...