[BHTT] EDIT | Thích ta khó lắm sao - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy
Chương 14
Úc Tử Tịnh trở về phòng Cận Sương đã là mười một rưỡi đêm, ngày hôm sau năm sáu giờ sáng phải dậy, đôi khi nửa đêm còn bị điện thoại làm phiền. Úc Tử Tịnh sợ làm phiền Cận Sương nghỉ ngơi, dứt khoát nghỉ lại phòng trực.Để lại Cận Sương một mình trong khu phòng bệnh cao cấp, trằcn trọ không ngủ được.Người chăm sóc đến được hai ngày, Cận Sương thật sự không quen, lại bảo Triệu Dập sắp xếp cho đi. Cô hồi phục khá tốt, Kỳ Phù xem báo cáo của cô cũng khen cô có nền tảng tốt. Cận Sương im lặng làm lính mấy năm, mấy lần ở ranh giới sinh tử, vết thương nhỏ này thật ra không đáng kể.Lâm Thi Nhiên trong thời gian đó có đến thăm một lần, nói rằng ngày xảy ra vụ nổ may mắn có cô che chở, nếu không bây giờ người nằm trên giường bệnh đã là cô ấy rồi. Cô ấy còn bảo Cận Sương dành ra một ngày để đi ăn cùng mình.Cận Sương ở bên cạnh Lâm Thi Nhiên hơn nửa năm, tuy không thể nói là quá hiểu rõ, nhưng ít nhiều cũng biết một chút. Cô mang danh ảnh hậu nhưng chưa bao giờ ra vẻ ảnh hậu, đối xử với mọi người hòa nhã, làm việc dứt khoát, không bao giờ dây dưa.Cận Sương suy nghĩ một lúc rồi đồng ý với lời đề nghị của Lâm Thi Nhiên. Lâm Thi Nhiên mỉm cười, nụ cười thật sự đẹp hơn cả hoa, cô ấy vuốt mái tóc dài, trước khi đi còn nói một câu: "Chú ý nghỉ ngơi, về sớm nhé."Bạch Giản phía sau cô nháy mắt ra hiệu, Cận Sương thấy anh ta làm trò cười thì bật cười. Lâm Thi Nhiên lúc trước chọn vệ sĩ riêng, ban đêm nghỉ ngơi đều ở chung một phòng, chỉ sợ Bạch Giản một mình đàn ông không tiện nên mới bảo cô về sớm. Dù sao thì công ty của Triệu Dập cũng không có quá nhiều nữ vệ sĩ.Chủ nhật thời tiết đẹp, trời xanh mây trắng gió nhẹ, Cận Sương ngồi bên cửa sổ nhìn cây thường xanh, cành lá sum suê xanh mướt, nhìn một cái là có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt. Cách cây thường xanh không xa trồng hai cây anh đào, mấy ngày nay hoa đã tàn gần hết, đường đá trải đầy những cánh hoa màu hồng phấn, thỉnh thoảng có người giẫm qua, tỏa ra hương thơm nồng nàn.Triệu Dập làm xong thủ tục xuất viện quay đầu lại tìm Cận Sương trong phòng bệnh, thấy cô đang ngẩn ngơ bên cửa sổ, anh ta tiến lên hai bước, theo ánh mắt cô nhìn ra ngoài, mở miệng nói: "Ôi, hiếm khi thấy Cận muội muội của chúng ta ở đây mà sầu bi đến vậy a."Cận Sương nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, không nói gì. Triệu Dập đứng trước mặt cô cúi đầu tiếp tục nói: "Nói xem, có gặp phải vấn đề gì khó khăn không?"Cận Sương thu ánh mắt lại, tiếp tục nhìn những cây xanh trước mặt, đáp lời: "Triệu Dập, nếu anh thích một người, anh sẽ nói với cô ấy như thế nào?"Triệu Dập tay giơ lơ lửng giữa không trung, còn chưa kịp hạ xuống đã nghe Cận Sương tiếp tục nói: "Suýt nữa quên mất, anh thậm chí còn không có người mình thích."Triệu Dập: ?!Có thể cứa vào vết sẹo của anh ta như vậy, lại còn không quên rắc thêm muối thì chỉ có Cận Sương thôi, nếu là người khác đã bị anh ta đánh chết rồi.Triệu Dập bực bội: "Cái miệng của em, đáng đời độc thân!"Cận Sương im lặng, cô chỉ vào hành lý đã được sắp xếp gọn gàng ở một bên nói: "Mang hết mấy thứ này đi đi."Đó là đồ của Úc Tử Tịnh.Triệu Dập tay trái xách hai cái túi lớn, tay phải đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh, ra khỏi cổng bệnh viện mới hỏi: "Cận Sương, người em thích có phải là người đêm đó chúng ta đi đón không?"Nhớ lại thì lần đầu tiên họ gặp mặt, hình như là ở khu phòng bệnh này. Lúc đó anh ta còn nhìn thêm hai lần.Cận Sương ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn Triệu Dập: "Trao đổi ngang giá, đợi anh có người mình thích rồi hãy hỏi em thích ai."Nàng nói xong cổ tay đặt lên cửa sổ, tựa đầu, vẻ mặt cười như không cười, nàng nói: "Em nghĩ trước ba mươi tuổi có lẽ sẽ không đợi được đâu."Triệu Dập liên tiếp bị sỉ nhục hai lần, anh ta hừ mạnh một tiếng, chân đạp ga mạnh, chiếc xe tức thì phóng đi, loại khích tướng thấp kém này, đừng hòng lung lay cái ý định độc thân cả đời của anh ta!Gần bệnh viện là đường lớn, buổi trưa là giờ cao điểm, thành phố Trường Hạc vốn đông khách du lịch dễ tắc đường, Cận Sương nhìn dòng xe dài phía trước thở dài, số phận thật trớ trêu, lại tắc đường rồi.Cách đó không xa, Úc Tử Tịnh đang ngồi trong nhà hàng, vị trí cạnh cửa sổ, vừa nghiêng đầu đã thấy dòng xe cộ dài dằng dặc như suối. Nàng nâng cốc, nhấp một ngụm nhỏ. Dư Thanh vẫn chưa đến, gọi điện thoại xin lỗi hết sức vì bị tắc đường, mong nàng đợi một lát.Úc Tử Tịnh đặt điện thoại xuống thì thấy có hai tin nhắn chưa đọc, nàng nhấp vào xem, là của Ôn Ngọc gửi đến.— Úc tỷ, cảm giác đi xem mắt thế nào rồi?Còn một cái là vừa mới gửi.— Úc tỷ, hay là lát nữa em gọi điện cho chị nhé, để chị viện cớ mà chuồn đi?Úc Tử Tịnh nở nụ cười, ngón tay chạm vào màn hình, trả lời: Em rảnh quá a, đi làm việc đàng hoàng đi.Ôn Ngọc đầy hy vọng mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn này liền than một tiếng, ném điện thoại sang một bên tập trung làm việc.Úc Tử Tịnh cũng đặt điện thoại xuống, vừa định nhìn ra ngoài cửa sổ thì nghe thấy có người gọi nàng: "Úc tiểu thư."Nàng đứng dậy, mỉm cười lịch sự, môi hồng răng trắng, mắt sáng rực. Dư Thanh dưới nụ cười nhạt của nàng khẽ đỏ mặt, do dự hồi lâu mới đưa danh thiếp: "Dư Thanh."Úc Tử Tịnh nhận lấy danh thiếp, gật đầu: "Tôi biết rồi, bác sĩ Diệp thường xuyên nhắc đến anh."Dư Thanh nghe vậy cười cười, cố gắng xoa dịu bầu không khí ngượng nghịu, anh ta gọi nhân viên phục vụ đến, đưa thực đơn cho Úc Tử Tịnh, mở miệng nói: "Thật sự xin lỗi, vừa rồi tắc đường, khiến cô phải đợi lâu rồi, chúng ta gọi món trước nhé."Úc Tử Tịnh nghe vậy nhận lấy thực đơn, còn không quên đánh giá Dư Thanh một lượt.Khá cao, hơi gầy, ngũ quan kết hợp lại trông rất thanh tú, không biết có phải vừa mới đến vội vàng không, trên trán có chút mồ hôi li ti, lúc này dưới nắng gắt, lấp lánh ẩn hiện. Anh ta cắt tóc húi cua, mặc vest chỉnh tề, một chàng trai trẻ khá chính trực.Úc Tử Tịnh gọi hai ba món, nàng đưa thực đơn cho Dư Thanh, thấy anh ta gọi xong mới mở lời hỏi: "Tôi nghe bác sĩ Diệp nói anh mới đi làm không lâu phải không?"Dư Thanh vội gật đầu, liếc nhìn ánh mắt ôn hòa của Úc Tử Tịnh, trái tim căng thẳng đập thình thịch, anh ta dùng ngón tay siết chặt đùi, đau đến mức suýt kêu thành tiếng, cuối cùng cũng lấy lại được chút lý trí, nhanh chóng trả lời nàng: "Ừm, mới đi làm được một năm."Úc Tử Tịnh cười nhẹ nhàng: "Vậy tôi nói thẳng luôn nhé, tôi hơn anh ba tuổi, hơn nữa công việc của tôi rất bận rộn..."Nàng còn chưa nói xong đã bị Dư Thanh cắt lời, Dư Thanh sợ nàng từ chối liền ngắt lời: "Tôi biết, những gì cô nói tôi đều biết, ba tuổi thôi mà, thực ra không phải là khoảng cách quá lớn. Còn về công việc bận rộn, tôi đợi cô rảnh là được."Úc Tử Tịnh bị một tràng lời nói dồn dập, hiếm khi ngẩn người. Dư Thanh nói xong hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng như một đứa trẻ chờ được khen ngợi. Úc Tử Tịnh thu lại nụ cười, giọng điệu nghiêm túc: "Dư Thanh, anh chưa hiểu ý tôi."Dư Thanh đỏ mặt, ủ rũ cúi đầu: "Tôi hiểu, nhưng tôi không hề ngại, tôi không bận tâm tuổi tác, cũng không ngại cô bận rộn, tất cả mọi thứ về cô tôi đều không ngại."Úc Tử Tịnh đặt cốc xuống.Nàng còn chưa nói gì thì cổ tay đã bị người ta nắm lấy. Úc Tử Tịnh quay đầu nhìn lại, thấy Tô Dương.Tô Dương không biết làm sao mò đến đây, anh ta kéo cổ tay Úc Tử Tịnh định lôi nàng đứng dậy. Úc Tử Tịnh nhíu mày, sức không bằng anh ta, bị kéo lảo đảo đứng lên. Lúc đó là giờ ăn trưa, nhà hàng khá đông người, Tô Dương không biết xấu hổ la lớn: "Hay lắm, tôi bảo sao cô lại muốn chia tay tôi, hóa ra là có tình nhân mới! Thằng này là ai!"Úc Tử Tịnh không giỏi cãi vã, nhưng không có nghĩa là nàng có thể dung thứ cho Tô Dương bôi nhọ danh tiếng của mình. Phần lớn ánh mắt trong nhà hàng đều đổ dồn về phía này, thậm chí có hai ba người còn lén lút giơ điện thoại lên. Úc Tử Tịnh mặt lạnh nhìn Tô Dương: "Tô Dương, anh còn biết chữ liêm sỉ viết thế nào không?"Tô Dương thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, lập tức chỉ tay vào mũi nàng nói: "Tôi sao mà không biết, người không biết liêm sỉ là cô, bắt cá hai tay!"Nói xong, anh ta quay sang Dư Thanh: "Này anh bạn, hai người đến mức nào rồi? Đội nón xanh cho tôi sướng không?"Dư Thanh cứng đờ tại chỗ, sắc mặt Úc Tử Tịnh hơi tái xanh, quát lên: "Tô Dương!"Tô Dương chẳng bận tâm đến tiếng gọi của nàng. Tấm ảnh chia tay mà Úc Tử Tịnh gửi cho anh ta trước đó không may bị đồng nghiệp của anh ta nhìn thấy, cả công ty đều biết anh ta cặp kè với người phụ nữ đó. Vốn dĩ chẳng có gì to tát nhưng vấn đề là người phụ nữ đó đã kết hôn, chồng cô ta tìm đến công ty gây rối một trận, công ty để xoa dịu tình hình đã đuổi việc anh ta.Anh ta ôm hận Úc Tử Tịnh trong lòng, vốn định đến bệnh viện của nàng làm ầm ĩ một trận, ai ngờ lại thấy nàng ra khỏi bệnh viện, thế là đi theo suốt, rồi thấy Dư Thanh. Tại sao hắn vừa thất tình vừa thất nghiệp, còn Úc Tử Tịnh lại có thể vui vẻ yêu đương với người khác.Tô Dương mắt đầy lửa giận, thật sự có vài phần dáng vẻ của kẻ bắt gian. Dư Thanh trước đó có nghe nói Úc Tử Tịnh có bạn trai, nhưng chị họ anh ta nói đã chia tay rồi nên anh ta mới dám theo đuổi, bây giờ là tình huống gì đây?Úc Tử Tịnh thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào đây, quản lý sảnh cũng kịp thời đến khuyên họ: "Mấy vị có chuyện gì chi bằng vào phòng riêng rồi nói?"Tô Dương dù sao cũng đã liều lĩnh rồi, thấy mọi người đều đang nhìn mình, anh ta càng lớn tiếng hơn: "Vào phòng riêng làm gì? Đã làm chuyện xấu thì đừng sợ người khác biết! Mọi người nhìn xem, người phụ nữ này lén lút sau lưng tôi mà cặp kè với người khác..."Úc Tử Tịnh lạnh lùng quát lên: "Nói đủ chưa?"Nàng hiếm khi nổi giận, khuôn mặt vốn đã anh khí ẩn hiện ba phần tức giận, không giận mà uy, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tô Dương: "Lén lút sau lưng anh sao?""Anh là ai?""Anh Tô, về tình về lý, anh chỉ là bạn trai cũ của tôi, dựa vào đâu mà can thiệp vào tôi?"Tô Dương giơ tay định đánh người, nhịn một lúc mới nói: "Bạn trai cũ? Úc Tử Tịnh, chúng ta có bao giờ nói chia tay đâu."Vẻ mặt vô lại của anh ta thật khiến người ta ghê tởm, trong nhà hàng toàn là những người hóng chuyện, Úc Tử Tịnh lạnh mặt, giơ điện thoại lên: "Anh có cần ảnh không?"Giọng Úc Tử Tịnh nghiêm túc, dọa Tô Dương ngẩn người. Anh ta không ngờ Úc Tử Tịnh lại còn giữ ảnh, anh ta đưa tay định giật điện thoại của nàng, Úc Tử Tịnh lùi lại né tránh, Tô Dương vồ hụt.Dư Thanh thuận thế nắm lấy cổ tay Tô Dương, siết chặt, Tô Dương hừ một tiếng: "Dù tôi có ở bên người phụ nữ kia, chúng ta cũng chưa hề chia tay!"Nhà hàng ồn ào cả lên, vốn dĩ họ mang tâm lý xem chính thất đấu tiểu tam, không ngờ cốt truyện lại đảo ngược, chính thất này không chỉ là người yêu cũ mà còn thích lăng nhăng. Tô Dương nghe thấy tiếng ồn ào liền la lớn: "Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn!"Vị quản lý ban nãy còn có chút đồng cảm với anh ta tức thì lạnh giọng nói: "Thưa anh, mời anh rời đi."Tô Dương bị ánh mắt hai bên kẹp chặt, nhìn anh ta trong ngoài đều không phải người, hắn đỏ mặt tía tai, vùng thoát khỏi sự khống chế của Dư Thanh, trừng mắt nhìn Úc Tử Tịnh còn để lại một câu: "Cô cứ chờ đấy!"Úc Tử Tịnh sau khi anh ta đi thì xách túi chuẩn bị rời đi, phía sau nàng, Dư Thanh kéo lấy cổ tay nàng nhỏ giọng nói: "Úc tiểu thư."Úc Tử Tịnh quay đầu dùng tay gạt tay anh ta ra, ngẩng mắt, vẫn giọng điệu không rõ ràng: "Anh Dư, anh vừa nãy rất bận tâm đấy."Dư Thanh há miệng đứng sững tại chỗ, nhìn bóng lưng Úc Tử Tịnh càng lúc càng xa, bực bội dậm chân!