[BHTT - EDIT] Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện - Thất Thiên Chiết Hí
Phần 2: Giang hồ không gặp, nhân gian tạm vui - Chương 84: Hạt giống
Biến cố ở Vân Tế Sơn Môn chỉ trong một đêm đã truyền khắp ngũ hồ tứ hải. Ngoại trừ Ma tộc và Thần tộc, tam giới còn lại nghe tin Chử Lăng Thần Tôn vì trừ ma mà vẫn lạc, ai nấy đều vô cùng chấn động, thương tâm khôn xiết. Các giới lập tức phái người lên Vân Tế Sơn viếng tế, dựng lăng mộ tưởng niệm, cảm tạ Chử Lăng Thần Tôn đã hy sinh để diệt trừ Ma tộc.Nhân giới thì suốt đêm lập nên từng ngôi miếu, phụng thờ Chử Lăng Thần Tôn trên trời có linh.Trong trận chiến ấy, những người không may thương vong cũng được thế nhân ghi chép, thở dài tiếc thương.Còn việc thiếu chưởng môn của Vân Tế Sơn Môn Ninh Phất Y lại là kẻ mang ma sát trời sinh, người diệt thế gian, cũng nhanh chóng lan truyền khắp nơi, khiến thế nhân kinh hãi vô cùng. Về sau lại nghe tin Bồng Lai Cảnh, nơi đã ẩn thế ngàn năm, nay tái xuất để bảo hộ thương sinh, đã bắt được ma sát trời sinh ấy mang về Bồng Lai, tứ giới lúc này mới thở phào nhẹ nhõm."Bồng Lai vốn mang huyết mạch bán thần, nay lại ẩn thế ngàn năm nên thực lực càng thêm hùng hậu. Từ nay về sau có Bồng Lai che chở, ắt có thể tránh xa ma họa!" Chúng nhân trong thiên hạ đều thì thầm cảm khái như thế.Bồng Lai nhân cơ hội danh tiếng đang vang xa mà lập tức hành động, cử người đến Đông Hoang trợ giúp. Sau khi tu bổ xong Đông Hoang Không Hầu, họ lại hỗ trợ lục phái hàng yêu trừ ma. Nhờ đó, tứ giới vốn còn chịu nhiều quấy nhiễu của yêu ma nhanh chóng trở lại thái bình, danh vọng của Bồng Lai bỗng chốc vượt lên hàng đầu, hiển nhiên đã trở thành nhất giới chi thủ, đứng đầu tứ giới.Với những điều này, Ninh Phất Y không hề hay biết, mà nàng cũng chẳng muốn biết.Nàng đã bị giam trong Thương Hải Tháp bảy tám ngày, bất động như tượng. Lúc thì mê man mịt mù, lúc thì trong đầu ong ong, trăm ngàn tra tấn giày vò, khiến bảy tám ngày ấy trôi qua chẳng khác gì chỉ trong chốc lát.Trong tháp, dạ minh châu trấn ma tỏa ra ánh sáng u ám, nàng chỉ ngẩn người nhìn ánh sáng lay động, chẳng rơi nổi một giọt lệ.Nàng cũng không rõ vì sao, có lẽ là vì quá mệt mỏi.Nàng còn có thể làm gì nữa? Chử Thanh Thu đã chết, Dung Cẩm không biết ra sao, Cửu Anh thì mất tích, Tương Tư mãi mãi sẽ không sáng lên, Liễu Văn Trúc vì Ma tộc mà mất đi thân nhân, bọn họ cũng chẳng thể trở lại như xưa.Nàng hận Chử Thanh Thu, từng lớn tiếng thề sẽ đào mộ, giam giữ thi thể nàng, nhưng thi thể đâu? Chử Thanh Thu chẳng để lại gì, ngay cả cơ hội ngang ngược làm xằng làm bậy cũng không cho nàng.Thật là tàn nhẫn.Mọi thứ đều đã thay đổi, mà cũng như chưa từng thay đổi. Lúc mới trùng sinh, nàng đã thề sẽ bảo vệ những người mình yêu thương, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng làm được, trái lại còn liên lụy nhiều người mất mạng hơn.Có lẽ nàng thực sự là sát tinh, người nào đến gần nàng đều sẽ không có kết cục tốt.Nếu đây là số mệnh của nàng, thì thôi nàng cứ tin là vậy.Người của Bồng Lai đã tới mấy lần, bắt nàng nuốt một số đan dược, dùng đủ loại pháp khí quái dị đo đạc trên người nàng, dùng Kim Cang Hàng Ma Xử ép buộc ma thân của nàng hiện ra — từng chuyện, từng chuyện đều là hành vi tra tấn không phải của con người, nhưng Ninh Phất Y lại như không cảm nhận được gì, chỉ cúi đầu ngồi yên tại chỗ.Cuối cùng, những người ấy cũng bỏ cuộc, khóa chặt tòa tháp, nói rằng ngày mai sẽ xử quyết.Xử quyết thì xử quyết đi, đợi qua đường Hoàng Tuyền, nàng cũng sẽ không uống canh Mạnh Bà nữa, đến lúc đó dứt khoát hóa thành một đóa Bỉ Ngạn Hoa, kết thúc đời này.Ninh Phất Y lùi ra sau một chút, tựa vào tảng đá ngầm trong tháp rồi khép mắt lại.Thời gian chầm chậm trôi qua, cánh cửa vốn đóng chặt bỗng lóe ra một khe sáng, thứ gì đó vụt chui vào, rồi khe cửa lại khép kín.Có người sột sột soạt soạt dò dẫm giữa tiếng sóng, vừa sợ hãi vừa mò mẫm tìm tòi. Nhờ ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu, cuối cùng cũng tìm thấy Ninh Phất Y. Nàng ấy thở phào nhẹ nhõm, lao đến rồi khẽ lay lay cánh tay nàng."Ninh tỷ tỷ! Ninh tỷ tỷ!" Người ấy gọi gấp gáp.Ninh Phất Y bị đánh thức khỏi cơn mơ màng, ngước mắt nhìn người đến — thiếu nữ đôi mắt to linh động, gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa, đáng yêu ngây thơ, lúc này đang đầy vẻ lo lắng.Thấy Ninh Phất Y mở mắt mà không nói một lời, thiếu nữ càng thêm sốt ruột, đưa tay vẫy trước mặt nàng: "Ninh tỷ tỷ, ngươi không nhớ ta sao? Ta là Bách Lý Thập Thất mà!"Bách Lý Thập Thất định kéo Ninh Phất Y đứng dậy: "Chúng ta quen biết nhau trên giang hồ, đã là bằng hữu rồi, ta tuyệt đối không tin ngươi là ma! Ta nghe đám tiên binh nói ngày mai sẽ xử quyết ngươi, nên mới lén lút lẻn vào, đưa ngươi rời khỏi nơi đây!"Nàng cố hết sức kéo Ninh Phất Y suốt nửa ngày, nhưng chẳng nhúc nhích được nàng chút nào, ngược lại còn thở hổn hển vì kiệt sức."Ninh tỷ tỷ! Sao ngươi không đi!" Bách Lý Thập Thất gấp đến mức mắt cũng muốn rơi lệ, nàng ngồi xổm xuống, giọng đầy sốt ruột: "Bồng Lai vốn tiên quy nghiêm ngặt, xưa nay chẳng hề nói lý, nhưng ngươi cũng không thể vì vậy mà tin lời bọn họ! Ngươi không phải ma thì không nên chịu khổ như thế này!""Sao ngươi biết ta không phải ma?" Ninh Phất Y cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trầm đến mức khiến người nghe khiếp sợ.Bách Lý Thập Thất nắm tay nàng, hơi rụt lại.Nhưng ngay sau đó, nàng lại siết chặt cánh tay Ninh Phất Y, giọng trong trẻo mà kiên định: "Vì ta cảm thấy ngươi là người tốt. Ngươi từng cứu mạng ta ở trong thôn, còn giúp Thôi Thư Lan dù người kia đã hóa thành lệ quỷ. Người trong giang hồ luôn trọng nghĩa khí, ta đã quyết định tin ngươi thì sẽ không dễ dàng thay đổi!"Dù đã trải qua lịch luyện, nàng ấy vẫn là một nha đầu đơn thuần đáng thương, lông mi Ninh Phất Y khẽ run.Bách Lý Thập Thất bồn chồn gãi đầu, chợt như nhớ ra điều gì, liền vội lấy từ tay áo ra một miếng vảy xanh óng ánh bảy sắc, nhét vào tay Ninh Phất Y.Ninh Phất Y sững lại, tâm trí đang chìm trong mờ mịt bỗng như bị ném một khối băng lạnh buốt, khiến nàng chợt bừng tỉnh."Đây là thứ ta nhặt được bên ngoài địa lao Vọng Oán của Bồng Lai. Ta nghe nói thần thú Kỳ Lân đang bị giam ở đó. Văn Diệu Quân bảo rằng Kỳ Lân đã sớm nhập ma, cho dù giờ đã khôi phục thần thú chi thân, thì tội nghiệt tạo ra khi nhập ma cũng không thể tha thứ, nên muốn ép nàng giao ra Thần Thú thú thạch, rồi dùng huyền tỏa trấn áp."Ninh Phất Y mở to mắt, bàn tay vô thức bấu sâu xuống đất, móng tay cào đến mức máu trào ra giữa kẽ tay.Cửu Anh phải chịu đựng tra tấn như vậy... còn nàng thì lại chỉ muốn chết. Ninh Phất Y ơi Ninh Phất Y, sao ngươi sống lại một lần nữa mà trái tim lại chẳng còn kiên cường như xưa?Đám mây đen vẫn luôn bao phủ quanh thân khiến nàng mơ hồ bấy lâu, giờ bị tảng băng lạnh lẽo xua tan. Tứ chi tê dại cũng dần lấy lại hơi ấm. Nàng chợt cảm thấy lòng bàn tay có gì đó khác lạ, ngẩn ngơ nâng lên.Hòn đá kia không biết từ khi nào đã không còn lạnh lẽo, mà bắt đầu tỏa ra hơi ấm.Bi thương không còn bị kìm nén, Ninh Phất Y bỗng thấy mắt mình nhòe lệ. Giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt, rơi "tách" một tiếng xuống hòn đá trong tay.Và rồi một cảnh tượng khiến nàng kinh ngạc xảy ra, qua làn lệ mờ, nàng thấy hòn đá ấy bất chợt xuất hiện vết nứt, khẽ rung lên trong tay nàng.Ninh Phất Y vội lau nước mắt, nhưng chỉ trong khoảnh khắc nàng lau đi, bên hông viên đá đã hoàn toàn tách ra, lộ ra sắc xanh tươi non như đầu mùa xuân."Chử Thanh Thu..." Ninh Phất Y nhất thời không biết nên khóc hay nên cười. Hòn đá rung mạnh đến mức tuột khỏi tay, rơi xuống đất. Ninh Phất Y lập tức quỳ xuống, bất chấp bùn đất bới loạn tìm kiếm, máu và bùn hòa lẫn trên tay, cuối cùng cũng mò được nó ở một góc, hốt hoảng nâng lên."Thì ra là hạt giống, thì ra là hạt giống." Ninh Phất Y không biết diễn tả cảm giác lúc này thế nào, vừa khóc vừa cười, như kẻ lạc giữa sa mạc bắt gặp cơn mưa rào, mảnh đất tuyệt vọng trong tim nàng được cơn mưa thấm ướt."Thập Thất, mau..." Ninh Phất Y đưa tay muốn nắm lấy Bách Lý Thập Thất.Một nữ tử dung mạo lạnh lùng diễm lệ lại mang giống như đang phát điên, khiến Bách Lý Thập Thất cũng rơi lệ theo. Nàng vội cúi đầu lục lọi trong túi gấm, lấy ra một chiếc chén lưu ly dưới biển sâu làm thành chậu hoa, rồi đào đất dưới nền bỏ vào, nhìn Ninh Phất Y cẩn thận chôn hạt giống xuống.Ninh Phất Y ôm chiếc chén lưu ly khom lưng, cắn môi vừa khóc vừa cười, từng giọt lệ rơi vào trong chén, hạt giống trong lớp đất càng tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.Thấy gương mặt Ninh Phất Y không còn chỉ là vẻ héo úa, Bách Lý Thập Thất vừa lau lệ vừa mỉm cười: "Ninh tỷ tỷ, đây đều là đồ vật của ngươi, ta có mang hết đến cho ngươi."Nàng đặt trước mặt Ninh Phất Y mấy món đồ lặt vặt — là Tương Tư đã không còn phát sáng và Nhất Niệm Châu đen nhánh, sau đó lại lấy ra một vật đưa cho nàng."Thứ này là ta bắt được bên ngoài Bồng Lai, nó trốn sau lưng tiên binh đi theo ngươi suốt dọc đường. Ta không biết nó là gì, nhưng ắt hẳn là của ngươi."Ninh Phất Y nhìn vật đó phát ra tiếng xèo xèo, thở dài một hơi mang theo tiếng nghẹn ngào.Đó chính là Nga Mi Thứ sau khi đã mất đi chủ nhân, do ma tộc kia đã chết.Thế gian này đúng là xoay vần trêu ngươi, coi nàng như con khỉ đem ra trêu đùa.Ninh Phất Y buông tay áo xuống, sắc mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng. Nàng đeo lại Nhất Niệm Châu, thu nhỏ Tương Tư đã ảm đạm treo lên ngực, cuối cùng cầm lấy Nga Mi Thứ.Giống hệt như kiếp trước, Nga Mi Thứ gần như lập tức nhận chủ, hóa thành một vòng tròn đen ôm lấy ngón tay nàng, phấn khích xoay tít mù.Tia chớp màu hồng từ đầu ngón tay lan khắp toàn thân, gọi dậy tiên lực trong cơ thể vốn bị tra tấn đến cạn kiệt. Tiên lực lưu chuyển, nàng rốt cuộc đã khôi phục khí lực.Nàng loạng choạng đứng lên, nhìn hạt giống một cái thật lâu, đặt nó vào Nhất Niệm Châu, rồi xoay người phất lên tay áo. Chiếc áo xanh dính đầy máu và bùn đất lập tức biến mất, thay bằng sắc đen đậm như mực.Kiếp này sống quá yên ổn, yên ổn đến mức nàng quên mất mình vốn là hạng người gì."Thập Thất, đưa ta tới địa lao." Nàng khẽ mở đôi môi đỏ.Nàng không thể chết, nàng phải cứu Cửu Anh, nàng phải làm rõ mọi chuyện, phải giết sạch kẻ hại nàng, nàng phải tìm Chử Thanh Thu về, nhìn thấy nàng ấy khóc, nhìn thấy nàng ấy hối hận.Nàng sẽ tỉnh táo chờ đến ngày ấy.***Địa lao Vọng Oán của Bồng Lai tương truyền là nơi đáng sợ bậc nhất lục giới, ngay cả Điện Diêm La của Địa phủ hay Ma Quật của Ma giới cũng phải kém hơn vài phần.Nơi này giam giữ vô số kẻ tội ác tày trời, tiếng gào khóc của yêu ma sùng tà vang vọng không dứt, từng lớp liệt hỏa thiêu đốt, trừng phạt những tội nhân đã hóa điên không biết bao nhiêu lần.Ở nhà lao hẻo lánh nhất, một nữ nhân xinh đẹp bị xích sắt trói chặt tay chân, treo lơ lửng giữa không trung, khẽ đong đưa theo cơn gió chẳng biết từ đâu thổi đến. Trên gương mặt kiêu ngạo diễm lệ của nàng giờ vắt ngang vài vết sẹo mới mẻ, vô lực mắt nhắm lại.Cánh tay nõn nà chi chít thương tích, vảy thú rụng mất vài mảnh, dưới chân nàng phát ra ánh sáng xanh lục.Ở phía xa, mỗi lần có kẻ sùng tà bị trừng phạt gào lên, nàng lại run lên theo."Không hổ là ma thú, đúng là lì lợm, có tin ta sẽ lột sạch vảy của ngươi làm giáp chiến không!" Vị tiên tướng thẩm vấn nàng cầm một cây roi rút hồn, quất mạnh xuống đất, "Giao ra thú thạch cam đoan không còn nhập ma, nhận tội đền tội, chúng ta tự nhiên sẽ không tra khảo ngươi nữa!"Cửu Anh chậm rãi ngẩng mắt, lộ ra con ngươi vàng rực mê hoặc. Nàng đảo mắt một chút, rồi dùng bàn tay bị trói trong xiềng sắt giơ ra một ký hiệu chửi rủa."Lão nương là thần thú.""Đám ngu xuẩn giả nhân giả nghĩa các ngươi, cũng muốn ép ta khuất phục sao? Cũng không soi lại xem bản thân hèn hạ tới mức nào!" Nàng khạc ra một ngụm máu lẫn nước bọt, khóe môi cong lên cười lạnh.Tiên tướng kia nghe vậy thì tức giận bừng bừng, còn định ra tay nữa, nhưng bị một tiên tướng khác lớn tuổi hơn bên cạnh ngăn lại."Hảo cho một con ma thú, đừng có rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt!" Người kia hừ lạnh: "Cái gì mà thần thú, chẳng qua chỉ là linh sủng kết khế ước với một ma vật nho nhỏ."Bàn tay Cửu Anh siết chặt xích sắt, hung hăng nhìn chằm chằm hắn."Ngươi còn mong con ma vật ấy tới cứu ngươi sao? Ngươi ở đây thay nó xông pha liều chết, mà nó sớm đã bỏ chạy rồi, ngươi còn cố chấp làm gì?" Tiên tướng kia vừa vuốt ve cây roi rút hồn trong tay, vừa cười khẩy."Ngươi nói gì?" Trong thoáng chốc, sự kiên cường trên gương mặt Cửu Anh vụt tan, rồi nàng khàn giọng quát: "Ta, Kỳ Cửu Anh, sao có thể tin lời ma quỷ của các ngươi!""Tin hay không tùy ngươi. Ngươi tự cho mình là hậu duệ thần tộc, nhưng ngươi không phải thần, ngươi là thú! Sinh ra vốn để bị người khác kết khế, nuôi nhốt như sủng vật. Địa lao Vọng Oán này, một khi vào thì đừng mong ra, sẽ có ai liều chết xông vào cứu một con linh sủng sao?""Đừng mơ nữa, lúc sinh tử tồn vong, ai sẽ quan tâm tới ngươi? Họ chỉ mượn sức ngươi để tự thoát thân thôi. Ngươi bị giam ở Quỷ Nhãn Đồng Xuyên vạn năm, chẳng lẽ... vẫn chưa hiểu đạo lý này sao?" Tiên tướng ấy cất tiếng cười khinh miệt.Tay Cửu Anh bắt đầu run lên, nàng nắm chặt xích sắt, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ám ảnh nàng ngày đêm, khi bị Xích Đô giẫm một cước lên ngực, đạp thẳng xuống vực sâu không đáy của Quỷ Nhãn.Nàng cắn môi, cúi thấp cái đầu kiêu ngạo, nước mắt hóa thành từng chùm lửa, rơi xuống đất vẫn cháy bập bùng."Không đâu." Giọng nàng khẽ hẳn đi, "Không bao giờ...""Giao ra thú thạch, nỗi đau của ngươi sẽ kết thúc. Ngươi sẽ không còn phải làm một linh sủng bị người tùy ý thao túng nữa." Tiên tướng kia nói bằng giọng nhẹ nhàng, chậm rãi tiến lại gần, nhìn thấy ánh lửa cháy rực trong mắt nàng, dường như đã bắt đầu dao động."Giao..."Lời còn chưa dứt, một luồng sáng băng lam lặng lẽ từ hư không bay ra, xuyên vào sau gáy hắn, khiến hắn gục xuống không một tiếng động.Ngay sau đó, Nga Mi Thứ lao ra, xoay mấy vòng trên không, chém đứt bốn sợi xích trói Cửu Anh. Nàng chưa kịp phản ứng thì thân thể đã rơi xuống.Một tàn ảnh màu đen lướt qua bên dưới, Cửu Anh rơi xuống lưng một nữ tử mềm mại, bàn tay ấm áp của nàng kéo cổ tay Cửu Anh để nàng bám chắc. Giọng nói quen thuộc, trong trẻo vang lên: "Kỳ Cửu Anh, ngươi cố lên.""Ta đưa ngươi ra ngoài!"