[BHTT - EDIT] Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện - Thất Thiên Chiết Hí

Chương 83: Thân tử



*Thân tử trong câu thân tử đạo tiêu = Chết

Mũi kiếm đâm xuyên tim rồi rút ra, máu bắn ba thước. Mai Thừa Tự chưa từng nghĩ thanh kiếm ấy sẽ cắm vào chính tim mình, hắn duỗi tay, mắt trợn trừng như muốn nứt, gườm gườm nhìn Ninh Phất Y, máu từ miệng tuôn ra ồng ộc.

Đến chết hắn vẫn không nhắm mắt.

Hồng Ảnh và Phùng Ca lảo đảo chạy ra từ đại điện đã vỡ nát, trông thấy cảnh tượng ấy thì kinh hãi nắm chặt lấy nhau, đưa tay bịt miệng, không dám bước lên nửa bước.

Nữ tử áo xanh dính máu, thân hình thẳng tắp nhưng tựa như lệ quỷ đòi mạng, thanh thần kiếm trong suốt như hồng ngọc thấm đẫm máu, từng giọt đỏ rơi xuống theo mũi kiếm.

"Ninh... Ninh Phất Y..." Phùng Ca liên tục lùi lại, ánh mắt lại dịch về phía Dung Cẩm đã hôn mê bất tỉnh, đôi gối mềm nhũn suýt quỳ sụp xuống.

Sức mạnh do cơn phẫn nộ kích phát đang cuộn trào trong thân thể Ninh Phất Y, niềm hận thù bấy lâu lại lấp đầy lồng ngực. Cảm giác khoái ý khi giết chóc xông thẳng lên não, khiến nàng như một lần nữa đứng giữa kiếp trước tăm tối đầy máu lạnh, dưới chân là sông núi nhuộm đỏ.

Nàng lại lần nữa nâng kiếm.

Đúng lúc này, mấy tiếng chó sủa vang lên sau lưng. Bình An què một chân chẳng biết chui ra từ đống đổ nát nào, kéo vạt áo nàng mà sủa điên cuồng.

Gió cuốn cát bụi táp vào mặt, tiếng nổ long trời lở đất ùa vào tai, đầu óc Ninh Phất Y chợt trở nên tỉnh táo.

Chử Thanh Thu... nàng phải đi tìm Chử Thanh Thu!

"Giúp ta trông nom Dung Cẩm sư huynh." Ninh Phất Y khàn giọng nói, không thèm liếc Mai Thừa Tự chết không nhắm mắt một cái, liền đạp kiếm bay vào màn đêm.

Chẳng qua là thiên địa bất nhân thôi, cũng chẳng sao, nàng vẫn còn Chử Thanh Thu.

Chử Thanh Thu mạnh mẽ đến thế, tuyệt sẽ không sao. Nàng đã khổ cực tìm lại tất cả, quyết không thể mất thêm lần nào nữa.

Cho dù Chử Thanh Thu không có trái tim, nhưng chỉ cần nàng ấy còn sống, thế giới này sẽ không đến mức quá tệ.

Nàng dốc hết sức ngự kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng Tĩnh Sơn Cung ẩn hiện trong đêm, trong lòng len lén nhen lên chút hy vọng. Nhưng tia hy vọng ấy lập tức bị tiếng khóc kêu phá tan, chỉ thấy mấy bóng người lơ lửng giữa màn đêm, không ngừng dùng tiên lực đánh vào kết giới mong phá vỡ, song đều vô ích.

Người phát ra tiếng kêu là Liễu Văn Trúc, nàng liên tục vung Thiên Cân Chùy bổ xuống kết giới, nhưng lần nào cũng bị dội bật trở lại.

"Thủ tịch trưởng lão, Cảnh Sơn trưởng lão, kết giới này là do ma tộc bố trí, tiên lực của chúng ta không thể phá được. Chỉ có thể trừ ảo thuật bên ngoài, mới nhìn rõ được tình trạng của Thần Tôn!" Bình Dao trưởng lão quần áo đã rách tả tơi, hất tóc ra sau, thân hình bay lên kết trận.

Các trưởng lão nghe vậy đều lập tức cất mình, ngồi xếp bằng trên không thành một vòng tròn, mười ngón tay vẽ cùng một pháp ấn. Từ lòng bàn tay họ, từng luồng quang đới tuôn ra, đan thành một pháp trận.

Theo tiếng quát đồng thanh, pháp trận hạ xuống bao lấy kết giới. Kết giới tựa như lớp kính lưu ly phủ bụi, từ trên xuống dưới được rửa sạch, lộ ra cảnh tượng bên trong khiến ai nấy sững sờ.

Bóng dáng mảnh mai yếu ớt mà vẫn đứng vững giữa gió, cuối cùng hiện rõ trước mắt mọi người.

Ninh Phất Y chao đảo rồi khựng lại, ánh mắt đầy oán hận hướng về bóng hình chẳng bao giờ ngoái lại ấy. Năm ngón tay siết chặt vạt áo trước ngực, nơi đó chẳng hiểu sao lại đau nhói, đau đến mức nàng muốn bật khóc.

"Thần Tôn!" Mấy vị trưởng lão đồng loạt cất tiếng gọi, lại thử phá kết giới, nhưng nó cứng như tường đồng vách sắt, không sao tiến thêm được một bước.

"Phụ thân..." Liễu Văn Trúc đã kiệt sức, quỳ rũ rượi trên kiếm, liên tục đập tay vào lớp màng tưởng chừng mỏng manh nhưng chẳng bao giờ xuyên qua ấy.

Người bên trong dường như không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, hoặc có nghe thấy, nhưng chẳng còn sức đáp lại lấy một lời.

Lôi điện và bạch quang giao thoa liên tiếp, Tĩnh Sơn Cung sớm đã tan hoang, đình đài lầu các thành tro, hành lang cửu khúc chìm hẳn xuống nước.

Tên Ma tộc kia đã hoàn toàn mất lý trí cất tiếng cười khản đặc giữa không trung, trên người đã thêm vài lỗ máu bốc hắc khí, còn phe Chử Thanh Thu thì khắp mình đầy thương tích. Người tu vi thấp nhất là Giang Ly đã nôn ra mấy ngụm máu, giờ chỉ còn gắng gượng nhờ từng viên đan dược nối mạng.

"Chỉ dựa vào mấy kẻ các ngươi mà muốn giết ta, nằm mơ! Hôm nay cho dù cả Vân Tế Sơn Môn tới đây, với ta cũng chẳng khác gì một bầy kiến hôi!" Nam nhân vung tay quát lớn. "Chử Thanh Thu, ngươi tưởng phá được trận pháp của ta là có thể ngăn ta sao? Không biết lượng sức!"

Đôi vai Chử Thanh Thu hơi rũ xuống, mái tóc dài mất hết buộc gọn tung bay trong gió, gò má trắng hơn tuyết đã thấm đẫm huyết sắc, tay nàng siết chặt Bạch Cốt, ánh mắt phản chiếu tia lạnh lẽo của lôi điện.

Thân trên bạch y đã rách nát không ít chỗ, tơ trắng và huyết đỏ quấn chặt trong gió, như chính tòa cung điện hoa lệ dưới chân, đã hoàn toàn vỡ vụn.

Nàng bỗng buông tay, pháp khí Bạch Cốt theo nàng tung hoành thiên địa xoay tròn rơi xuống, càng rơi càng lớn, càng rơi càng dài, cuối cùng như một cột trụ cắm sâu vào lòng đất. Chỉ nghe ầm một tiếng, đất rung núi chuyển, chấn động xa ngàn dặm, thú dữ hoảng loạn bỏ chạy, vạn điểu cùng bay.

Rơi cốt làm hiệu, Tàn Nguyệt Trận khởi.

"Không..." Ninh Phất Y khẽ thốt, đáy mắt càng thêm huyết sắc. Nàng bất chợt giơ Tương Tư lên, mạnh mẽ đâm vào kết giới, nhưng lại bị bắn ngược trở ra, máu như chẳng đáng giá mà tuôn khỏi miệng.

"Ninh Phất Y, kết giới này ngay cả mấy người bọn ta cũng không phá nổi, ngươi làm sao phá được! Mau tránh xa ra, đừng phí sức nữa!" Bình Dao trưởng lão khàn giọng nói, "Thần Tôn sẽ không sao đâu!"

Ma tộc kia mạnh mẽ đến thế, sao có thể toàn thân mà lui? Nếu thật sự không sao, thì vì sao từ đầu đến cuối nàng ấy chưa từng ngoái đầu nhìn nàng một lần?

Ninh Phất Y lại vung kiếm chém xuống kết giới. Trọng thương trong ngoài cộng thêm đầu đau như muốn vỡ tung, khoảnh khắc ấy nàng cảm thấy mình sắp bị xé làm hai mảnh.

Bỗng nhớ ra điều gì, nàng vung tay rạch cổ tay, máu tươi theo từng dòng cuồn cuộn đổ lên kết giới.

"Chử Thanh Thu! Ngươi xem thiên hạ mà ngươi bảo hộ tàn nhẫn đến mức nào! Ngươi xem đám lang sói mà ngươi bảo hộ! Ngươi xem thứ mà ngươi bảo hộ là ta — là một quái vật như thế nào..." Ninh Phất Y nửa quỳ trên thân kiếm, giọng đã lẫn tiếng nức nở, "Nếu ngươi thật sự chết, ta sẽ tiếp tục hận ngươi, ta sẽ giam xác ngươi, đào mộ ngươi, ta muốn ngươi ngày ngày ở bên ta chịu dày vò!"

Lời độc địa đến tận cùng, chỉ mong ép nàng quay đầu một lần.

Nhưng Chử Thanh Thu không làm thế, vẫn tàn nhẫn quay lưng đứng trong gió. Dưới chân nàng, bốn người đồng thời nhập trận, minh nguyệt trong suốt sinh ra từ trận pháp bao trùm toàn thân nàng, thế rồi thiên địa mịt mùng, tất cả mọi người đều mất đi thị giác.

Máu cuối cùng cũng hòa tan một mảng kết giới, Ninh Phất Y lập tức lao vào. Cùng lúc đó, trong đầu nàng vang lên tiếng tơ đoạn đứt giòn tan.

Nàng run run nâng tay, thấy sợi hồng tuyến chưa từng để tâm bỗng lóe sáng, rồi tan biến vô hình.

Hôn khế, đã giải.

Ánh sáng dần tan, một đóa hoa sơn chi khổng lồ như cả tòa Tĩnh Sơn Cung từ lòng đất trồi lên, nhụy hoa che khuất bóng dáng nữ tử, rồi lao về phía Ma tộc. Lập tức tiếng gào thảm thiết rung động sơn hà, trong khoảnh khắc huyết vụ tung bay, mây đen trên đầu đều nhuộm đỏ tươi.

Tiếng Ma tộc tuyệt vọng mà oán hận vang bên tai tất cả mọi người, như cỗ thi thể cổ xưa đã ngủ nghìn năm: "Chử Thanh Thu, ta muốn ngươi hóa thành tro bụi, thần hồn câu diệt, ta muốn toàn bộ Vân Tế Sơn Môn chôn cùng ta!"

Từ tầng mây u ám trút xuống hai đạo thiên lôi, một bổ thẳng xuống Chử Thanh Thu, một tản ra giữa không, thế muốn chẻ đôi cả tòa tiên sơn.

Ninh Phất Y chẳng kịp nghĩ gì, đã liều mạng lao đến trước Chử Thanh Thu người đã chẳng còn hơi thở, định thay nàng đón lấy thiên lôi ấy. Nhưng từ trong tàn tích, một bóng người nhào ra, đồng thời dừng lại trước nàng.

Cuối cùng nàng nghe thấy tiếng quát mắng, rồi người kia đá mạnh vào lưng nàng, khiến ngực nàng đau nhói, va mạnh vào người Chử Thanh Thu.

"Ta mới là đồ đệ của sư tôn, vì người mà chết, ngươi còn không..."

Lời chưa dứt, cuồng lôi phía sau đã bùng nổ, máu nóng nhuộm đỏ khắp thân.

Ninh Phất Y như ngây dại suốt bao năm, mới khẽ đưa tay, kéo thi thể đang rơi xuống của Chử Thanh Thu vào lòng, ôm thật chặt.

Toàn thân nàng đã hoàn toàn chết lặng, có một khắc chẳng phân được nay là năm nào tháng nào. Thân thể Chử Thanh Thu vẫn còn chút hơi ấm, nhưng đã chẳng còn nhịp tim.

Thân thể Thu Diệc hóa thành huyết vụ, tán vào gió, song song hai lưỡi loan đao cắm sâu vào bùn đất.

Ninh Phất Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn, Giang Ly ngất lịm trên đất, những người còn lại đều dốc sức ngăn cản đạo thiên lôi thứ hai bổ xuống, dường như còn có người đã bỏ mạng, nàng nghe thấy tiếng khóc quen thuộc của Liễu Văn Trúc.

Vì vậy, nàng dồn chút sức lực cuối cùng, buông Tương Tư ra, ném nó về phía trước: "Giúp ta."

Thần kiếm Tương Tư lần cuối khẽ cọ má nàng, rồi hóa thành tàn ảnh lao vào thiên lôi, kiếm ý khuếch đại dịu hòa, trong khoảnh khắc va chạm cùng thiên lôi, tiếng kiếm ngân vang vọng khắp trời đất.

Ninh Phất Y không còn chút sức lực nào, cùng thân thể Chử Thanh Thu rơi xuống, quấn chặt lấy nhau mà lăn.

Thế nhưng, khi chạm đất, thi thể mà nàng cố sức bảo vệ lại bỗng hóa thành từng điểm bụi sáng, theo gió tan biến, chỉ để lại trong lòng bàn tay nàng chiếc vòng tay bằng bích ngọc, cùng một viên đá lạnh lẽo.

Thế gian hỗn loạn vang rền, nàng lại ngẩng mắt nhìn trời, siết chặt viên đá, cười đến nước mắt đầy mặt, cười đến hắc khí tràn ngập khắp thân.

Nàng sớm đã tuyệt vọng với thế giới này, chỉ vì kiếp này có người hết lần này đến lần khác che chở cho nàng, nàng mới nhen nhóm hy vọng, nghĩ rằng cõi đời này cũng chẳng quá tệ.

Kiếp này, nàng thật sự muốn làm người tốt, muốn làm một tiểu đệ tử của Vân Tế Sơn Môn.

Thế nhưng, người bảo vệ nàng lại chết rồi.

Chử Thanh Thu, ngươi nói cho ta biết, đây rốt cuộc là thiên tai hay nhân họa, là mệnh số hay chỉ là trớ trêu.

Vì sao, cho dù làm lại một lần, những tháng ngày vẫn khổ sở đến thế.

***

Ninh Phất Y vốn nghĩ mình sẽ hôn mê bất tỉnh, hôn mê thì tốt biết bao, vừa có thể tạm thời trốn khỏi trò cười chua chát này, vừa không phải đối mặt với những chuyện khiến nàng thấy buồn cười.

Thế nhưng nàng không ngất, vẫn tỉnh táo ngồi đó, nhìn người đến rồi đi, nhìn có kẻ đem Tương Tư đã mất thần quang đặt trước mặt nàng, nhìn thi thể Liễu Văn Hải bị khiêng đi, nhìn Liễu Văn Trúc ngất xỉu được đồng môn dìu đi.

Có người đỡ nàng dậy, giam vào từ đường, một vài đệ tử tốt bụng lén nói qua khe cửa rằng, Cửu Anh đã bị người của Bồng Lai mang đi nhốt vào địa lao, tung tích không rõ.

Giang Ly được người Giang gia đưa đi chữa thương trong đêm, Dung Cẩm đang được chư vị y tiên dốc sức cứu chữa, không biết còn sống được hay không.

Liên tiếp có người muốn đoạt hoặc lừa lấy viên đá trong tay nàng, nhưng bất luận kẻ khác khuyên thế nào, nàng cũng không buông, cuối cùng tất cả đều bỏ cuộc.

Dù sao, đó cũng chỉ là một viên đá, đâu phải Chử Lăng Thần Tôn.

Nghe nói, Bình Dao trưởng lão cùng các trưởng lão khác đã nói giúp nàng suốt đêm, rằng nàng tuyệt đối không phải Ma tộc, rằng nàng vì bảo vệ sư huynh mới giết Mai Thừa Tự, rằng nàng dù sao cũng bảo vệ được Vân Tế Sơn Môn... nhưng dường như đều vô ích.

Bởi khi người ta đã nói nàng là ma, thì dù nàng có là hay không, nàng cũng đã thành ma rồi.

Ninh Phất Y ôm gối ngồi trong điện suốt một đêm, sáng sớm hôm sau, cửa từ đường cuối cùng cũng mở, người mở là Bình Dao trưởng lão với gương mặt tiều tụy, nàng lặng lẽ đứng đó hồi lâu, chỉ khẽ nói một tiếng "xin lỗi".

Ninh Phất Y không đáp, chỉ khẽ cười lạnh, nhìn đám tiên binh tiến lên, khóa gông xích huyền thiết vào tay chân nàng, áp giải nàng rời khỏi đại điện trong ánh mắt của mọi người.

Sau một đêm, mây đen đã tản, bầu trời trong vắt như nước, vầng dương cao treo, ánh sáng rực rỡ chiếu rõ gương mặt nàng.

Ninh Phất Y mặc kệ lời xì xào của đệ tử bốn phía, ngẩng đầu đón nắng.

Chử Thanh Thu, nếu kiếp sau còn có thể gặp lại, ta nhất định phải hỏi ngươi một câu.

Nếu ngươi ở trên trời nhìn thấy cảnh tượng này, liệu có đau lòng như ta không?

Liệu... có hối hận không?

Chương trước Chương tiếp
Loading...