[BHTT - EDIT] Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện - Thất Thiên Chiết Hí
Chương 85: Thoát ra
Nga Mi Thứ phấn khích trở lại quấn quanh đầu ngón tay nàng, ngay sau đó, Bách Lý Thập Thất cũng vung ra một luồng ánh sáng lam băng, đánh ngã tên tiên tướng còn lại đang trừng mắt đứng cạnh."Xin lỗi, xin lỗi." Bách Lý Thập Thất mái tóc mây tung bay, vừa lùi về phía bên cạnh Ninh Phất Y, vừa không ngừng cúi đầu xin lỗi hai kẻ đang hôn mê dưới đất."Ngươi từ lúc bước vào địa lao đã xin lỗi suốt dọc đường rồi." Ninh Phất Y giờ gắng gượng tinh thần, giọng vẫn khàn, cố nâng thân thể Cửu Anh trên lưng cao hơn một chút."Giang hồ đạo nghĩa có câu, ra tay với đồng tộc là hành vi bất nghĩa nhất." Bách Lý Thập Thất đỏ bừng mặt giải thích.Lời vừa dứt, nàng liền tung một chưởng mạnh, đánh văng tên tiên binh vừa đuổi tới cửa."Xin lỗi, xin lỗi." Nàng chắp tay, bộ dáng khóc không ra nước mắt.Ninh Phất Y nhắm mắt lắc đầu, nhưng ngay sau đó chợt cảm thấy gáy mình bỏng rát, liền ngoái lại: "Cửu Anh, định lấy nước mắt bỏng chết ta sao!""Ta khóc bao giờ, đừng có nói nhảm." Cửu Anh đưa tay xua tan ngọn lửa trong mắt, yếu ớt đáp. Mấy ngày qua nàng bị hành hạ đến thân tâm kiệt quệ, suýt nữa trúng công tâm kế của tên tiên tướng kia.Nàng không thể không thừa nhận, vừa rồi nàng đã sợ, sợ Ninh Phất Y cũng sẽ là một Xích Đô thứ hai, sợ bản thân lại bị lừa mất tất cả tấm chân tình."Ngươi yên tâm, ta tuyệt không phải hạng tiểu nhân như Xích Đô. Chúng ta đã là đồng sinh cộng tử, thì dù có chết Ninh Phất Y ta cũng không bỏ rơi ngươi." Ninh Phất Y thấu hiểu nỗi lo trong lòng nàng, nhẹ nhàng nói."Hừ." Cửu Anh hừ một tiếng, nhưng bàn tay đang bám chặt lấy vai Ninh Phất Y lại siết thêm vài phần."Có thêm nhiều tiên binh nữa." Dù trọng thương, nhưng khứu giác của thần thú vẫn cực kỳ nhạy bén, Cửu Anh hạ giọng: "Ước chừng hơn trăm người, hai ngươi không đối phó nổi đâu. Trước tiên cứ bỏ ta lại...""Không sao. Ta đã dẫn Ninh tỷ tỷ vào đây, thì đương nhiên biết cách ra ngoài." Bách Lý Thập Thất mắt sáng long lanh, kéo tay Ninh Phất Y, "Đi theo ta!"Cửu Anh bị thương nên không thể vào Nhất Niệm Châu, Ninh Phất Y đành cắn răng cõng nàng chạy trong địa lao Vọng Oán. Tiếng bước chân tiên binh truy đuổi mỗi lúc một gần, mà bốn bề đều là luyện ngục của yêu tà, chớ nói là lối ra, ngay cả một cánh cửa tạm bợ cũng không thấy."Người này là ai? Sao lại giúp chúng ta?" Giọng Cửu Anh yếu ớt vang lên trong đầu."Nàng tên Bách Lý Thập Thất, là bạn ta kết giao ở Nhân giới, người Bồng Lai." Ninh Phất Y đáp."Bồng Lai? Bồng Lai toàn là lũ lòng lang dạ sói, sao ngươi biết nàng đáng tin?" Cửu Anh nói.Ninh Phất Y còn chưa kịp đáp thì Bách Lý Thập Thất đã bất ngờ dừng lại trước một cánh cửa đá cổ xưa. Cửa đá nóng rực như lửa, phía sau dường như giam giữ thứ gì đó, khiến ai tiến lại gần đều sinh sợ hãi.Bách Lý Thập Thất giơ tay lắc sợi dây pháp khí trên cổ tay, vài tia sáng lam băng chảy vào cánh cửa. Ở góc cửa đá bỗng mở ra một ô cửa nhỏ, chỉ vừa đủ một người khom lưng chui qua."Mau lên!" Bách Lý Thập Thất cúi người chui vào trước.Ninh Phất Y ngoái lại nhìn thoáng qua đám tiên binh đã sắp ập tới, không do dự nữa, đỡ Cửu Anh xuống rồi dìu nàng chui vào ô cửa nhỏ. Đợi cả hai vừa vào bên trong, ô cửa lập tức biến mất.Bọn tiên binh phía sau thở hồng hộc đuổi tới nơi, toàn bộ đều khựng lại. Vị tiên tướng dẫn đầu mồ hôi ướt trán, chống tay giữ vững mũ giáp: "Mẹ kiếp, ma vật đó chạy đâu mất rồi!""Tướng quân, đây là nơi giam giữ ma thú Tương Liễu, không thể ở lâu! Ma vật đó hẳn đã thoát ra bằng đường khác rồi!" Một tiên binh vội vàng ôm quyền bẩm báo.Tiên tướng tức giận đến mũ giáp mấy lần lệch sang một bên, lại gắt gỏng chỉnh lại: "Còn đứng đây làm gì! Mau phong tỏa toàn bộ địa lao, không được bỏ sót một luồng khí tức nào! Ma vật đó là kẻ được Đế Quân hạ lệnh bắt giữ, nếu để nàng ta chạy thoát, các ngươi và ta đều chết chắc!""Thương Hải Tháp vốn kiên cố nhất, đến cả hung thú thượng cổ còn không thoát được, một ma vật nhỏ nhoi sao có thể trốn ra? Chắc chắn có kẻ nội ứng ngoại hợp! Mau lập tức bẩm báo Văn Diệu Quân, để Văn Diệu Quân bẩm báo Đế Quân, tăng cường nhân thủ, lục soát khắp Bồng Lai!"Mấy tiên binh vội đáp "Vâng!", rồi dẫn theo những kẻ còn lại rời đi.Cùng lúc đó bên trong cánh cửa đá, Ninh Phất Y đang đứng giữa một làn khói đen, đối diện cực gần với một con cự xà chín đầu toàn thân đen kịt, hai mặt nhìn nhau.Con hắc xà này mù một con mắt, mười bảy con mắt còn lại to bằng nắm tay đều trừng trừng nhìn nàng, cảnh tượng có chút quỷ dị."Tương Liễu?" Cửu Anh ôm ngực tựa vào Ninh Phất Y, kinh ngạc cất tiếng.Nga Mi Thứ trong tay Ninh Phất Y xoay tít, nàng ấn chặt nó lại, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi quen à?"Cửu Anh gật gật đầu, ghé sát nàng nói: "Vạn năm trước từng có dịp gặp một lần. Thấy con mắt bị mất kia không? Là ta đâm đấy."Ninh Phất Y nhất thời không còn gì để nói, giơ Nga Mi Thứ chắn trước mặt."Các ngươi đừng sợ, nó tên là Bảo Bảo, hiền lắm, không dữ đâu!" Bách Lý Thập Thất thấy cả hai đứng yên, vội vàng bước ra chắn trước, giải thích. Sau đó nàng dịu giọng gọi tên con hung thú, còn đưa tay ra.Thiếu nữ nhỏ bé đứng trước cơ thể khổng lồ ấy, trông thế nào cũng nguy hiểm. Thế nhưng, cảnh tiếp theo lại khiến người ta kinh ngạc: Tương Liễu đầy sát khí bỗng cúi đầu, chủ động cọ vào lòng bàn tay nàng như chó con làm nũng."Hồi nhỏ ta nghịch ngợm từng rơi vào địa lao, lúc đó mới biết hung thú này thực ra tính tình ôn hòa. Chỉ là người Bồng Lai kiêng hai chữ 'hung ma', coi nó như đại họa, tuyệt đối không cho ta lại gần." Bách Lý Thập Thất mỉm cười nói."Trời ạ." Cửu Anh yếu ớt đưa tay chống trán, "Mặt mũi của hung thú thượng cổ mất sạch rồi."Bách Lý Thập Thất vuốt ve đầu Tương Liễu vài cái, nụ cười dần nhạt đi, nàng cẩn thận quay lại: "Huyền Tỏa trên người Tương Liễu ta có thể mở. Ninh tỷ tỷ, địa lao Vọng Oán này không có lối ra nào khác, nếu muốn thoát, chỉ có cách dựa vào Tương Liễu.""Chỉ là...""Chỉ là nếu thật sự cưỡi thượng cổ hung thú thoát khỏi Bồng Lai, thân phận ma tộc yêu nghiệt của ngươi sẽ không bao giờ gột bỏ được nữa. Từ nay sẽ vĩnh viễn đoạn tuyệt với chính đạo, cũng không thể trở lại Vân Tế Sơn Môn." Cửu Anh tiếp lời, nghiêm giọng nói.Trong địa lao thoáng chốc yên lặng, cả hai đều nhìn Ninh Phất Y.Giờ đây bọn họ đều vô cùng thê thảm — Cửu Anh khắp người đầy thương tích, vết máu dính đầy người; Ninh Phất Y cũng trải đủ phong sương, thương tổn sâu trong lòng, tóc còn vương tro đất, gương mặt còn hằn khô vết máu.Như những con thú cùng đường bị lục giới ruồng bỏ, trời đất này không còn chỗ dung thân."Chính đạo, tà đạo là ai định nghĩa? Những danh xưng ấy chỉ là gông xiềng mà thiên hạ tròng lên đầu ta. Ta cớ gì phải sợ đầu sợ đuôi chỉ vì vài câu nói lác đác của thế gian." Ninh Phất Y ngẩng đầu qua mái tóc rối, "Trước đây là bị ép buộc, mơ mơ hồ hồ. Còn bây giờ, ta sẽ tự mình làm ma một lần như lời họ nói."Nói rồi, nàng bỗng tung mình nhảy lên lưng Tương Liễu, hắc bào tung bay, khóe môi ngạo nghễ nhếch lên."Ta muốn xem thử, thiên địa này... có dung nổi ta hay không."Nửa nén nhang sau, địa lao Vọng Oán vốn yên tĩnh bỗng chấn động rung chuyển, theo sau là vô số tiếng gào thét của yêu thú tà ma. Cự xà chín đầu phá tung gông xiềng, gầm vang rồi lao thẳng lên trời.Tầng tầng pháp trận phong ấn trên địa lao lập tức sụp đổ, gió lốc cuốn tới ép cho tiên binh tiên tướng thủ hộ lùi liên tiếp, mặt mày khiếp hãi tột độ."Kia... kia là gì? Thứ gì thoát ra vậy?""Là... là... là hung thú! Mau! Mau báo cho Đế Quân!"Lâu rồi mới lại cảm nhận cơn cuồn phong quất vào mặt, thổi không mở nổi mắt, luồng gió lùa vào y phục làm lạnh thấu da thịt. Nhưng Ninh Phất Y lại thấy bóng tối đè nặng quanh mình đều bị cuốn đi, lòng bỗng nhẹ bẫng như được giải thoát.Nàng quay đầu nhìn đám tiên binh đang gồng mình xông tới, khoái trá vung Nga Mi Thứ, tức khắc một vệt điện quang hồng phấn quét ngang không trung, quét đám tiên binh như cơn sóng lớn cuốn bèo trôi, tiếng hét thất thanh chìm vào gió xoáy.Có lẽ nhờ uy lực của Nga Mi Thứ, lại vốn quen dùng lôi điện, giờ nàng cảm thấy thực lực tăng vọt, dù trong lòng tổn thương vẫn có thể tung hoành như thường. Lòng dạ sảng khoái, nàng dứt khoát giáng từng đạo lôi điện xuống bầu trời, khiến tiên binh tiên tướng gào khóc rối loạn."Hahaha... Lũ bán thần chó má đạo mạo giả nhân giả nghĩa các ngươi, hôm nay lão nương sẽ cho các ngươi biết thế nào là Thần thú!" Cửu Anh dù đau đớn vẫn cất tiếng cười khoái trá, đạp trên lưng Tương Liễu mà đứng dậy, vung tay gọi ra từng đoàn liệt hỏa.Lửa rơi xuống miếu thờ lầu các của Bồng Lai, trong chớp mắt, tiên cảnh hùng vĩ trở thành hỗn loạn, ngói lưu ly vỡ nát, cầu nhỏ nước chảy tiêu tan, vô số người Bồng Lai tháo chạy tán loạn khắp nơi."Ma vật! Quả nhiên là ma vật! Mau, mau mời Tả Sứ đại nhân!" Vài tiên tướng bị thiêu đến mặt mũi đen sì, gào thét chói tai.Trong đại điện vàng son rực rỡ, châu ngọc quấn quanh, hương trầm quấn quýt. Hai bên treo đầy những tấm gấm thêu cảnh tượng lục giới, ngay cả rèm buông từ nóc điện cũng dùng vân ti thêu núi sông biển cả, nhìn kỹ sẽ thấy tứ hải bát hoang được dệt vào trong đó.Sau tấm rèm, một bóng người cao lớn ngồi thản nhiên, chậm rãi xe chỉ luồn kim, bên dưới điện lác đác mấy kẻ đang đứng, cúi đầu không dám nói."Đế Quân, mấy hôm trước người đột nhiên bệnh nặng, hôn mê đến nay mới tỉnh, lẽ ra nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Một nữ tiên cúi đầu khuyên.Người kia không đáp, đám còn lại cũng không dám lên tiếng.Bỗng sự yên tĩnh bị phá vỡ, mấy tiên binh lảo đảo xông vào: "Đế Quân! Không hay rồi! Ma vật đó không biết bằng cách nào thoát khỏi Tháp Thương Hải, lại... lại xông vào địa lao Vọng Oán, cướp đi Kỳ Lân và Tương Liễu!"Lời này vừa xong, cả điện lập tức náo loạn, động tác thêu thùa của người sau rèm cũng khựng lại, mạnh tay rút cây kim vừa đâm vào tay.Một lúc lâu sau, Đế Quân mới mở miệng, giọng trầm vang: "Một tu giả nhỏ bé mà cũng không canh giữ nổi, bản quân cần các ngươi làm gì? Điều tra kỹ kẻ thả nàng là ai! Tiên binh trực hôm nay, toàn bộ cắt bỏ tiên mạch, đuổi khỏi Bồng Lai."Những người còn lại cúi đầu, không ai dám đáp."Văn Diệu Quân, ngươi dẫn Hắc Lân rời Bồng Lai, nhất định phải bắt sống ma vật đó. Nếu nàng cố chấp chống cự thì giết tại chỗ, mang xác về cho bản quân!"Văn Diệu Quân bước ra, cúi đầu nói: "Tuân lệnh, Đế Quân."Hắn lập tức rời đi, những người khác cũng không dám ở lại, lần lượt cáo lui, chỉ còn Đế Quân một mình trong điện, cúi đầu nhìn mảnh lụa chưa thêu xong, sát khí bùng lên nơi đáy mắt."Ninh Phất Y... nữ nhân ngu xuẩn kia rốt cuộc cũng chết. Không còn nàng ta che chở, để xem ngươi còn trốn được bao lâu."Hắn nhếch môi tự nhủ.Cùng lúc đó, Ninh Phất Y và mọi người đã theo Tương Liễu lao ra khỏi Bồng Lai cảnh. Tương Liễu vốn là thượng cổ hung thú, tốc độ vượt xa tiên binh tiên tướng, chỉ thoáng chốc đã xuyên qua những tầng mây.Lớp mây mềm mịn lướt qua mắt cá, chín cái đầu của Tương Liễu đồng loạt vươn ra tứ phía, đớp mấy con chim đang bay ngang trời.Cửu Anh vẫn còn bật cười, nhưng vừa cười đã ho khan ra vài ngụm máu, sau đó mới ôm ngực thở dốc: "Bao nhiêu năm rồi ta chưa từng vui như vậy! Nếu không bị thương nặng thế này, ta thật muốn vòng quanh Bồng Lai vài vòng, đốt sạch toàn bộ, cũng không uổng cái danh 'ma thú' này của ta.""Này, tiểu nha đầu, ra ngoài rồi, ngươi ngẩng đầu lên được rồi đấy." Cửu Anh vỗ vỗ vào Bách Lý Thập Thất đang co ro run rẩy trên đuôi Tương Liễu. "Vừa rồi đa tạ ngươi ra tay, ngươi có muốn vảy Kỳ Lân không? Ta nguyện ý tặng cho ngươi vài mảnh làm quà đáp lễ."Nói xong nàng sờ soạng trên người, rồi vẻ mặt kiều diễm thoáng lộ chút bối rối: "Ấy chết, bị chúng nó lột gần hết chẳng còn mấy cái."Bách Lý Thập Thất vội ngẩng đầu, nhìn mây trắng trôi dưới chân, lúc này mới ôm má sụt sùi: "Xong rồi xong rồi, ta lại đối xử với đồng tộc thế này, ta đúng là tội nhân thiên cổ!""Bồng Lai ngoài ngươi ra chẳng ai có đầu óc, yên tâm đi, lần này ngươi cứu chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ngươi. Chờ ta dưỡng thương xong, đến lúc cái gì mà Đế Quân đó dám đến bắt ngươi, ta sẽ nuốt chửng hắn một ngụm!" Cửu Anh nói chắc nịch.Nghe vậy, Bách Lý Thập Thất lập tức xua tay: "Không không không, Thiên Thụy Đế Quân là tu vi Chân Thần đấy, thiên hạ mấy ai mạnh hơn được hắn. Các ngươi đừng để rơi vào tay hắn nữa. Huống hồ...""Huống hồ Bồng Lai chắc chắn là hiểu lầm, mới coi Ninh tỷ tỷ là ma. Đợi ta về giải thích rõ ràng với họ, nhất định sẽ...""Ngươi đúng là ngốc, còn giải thích cái gì? Gặp ngươi, họ sẽ giết cả ngươi luôn!" Cửu Anh trừng lớn đôi mắt vàng kim.Bách Lý Thập Thất cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, dịu giọng: "Các tỷ tỷ cứ yên tâm, Bách Lý Thập Thất ta không phải kẻ ngốc. Ta đã dám thả các ngươi đi, thì tất nhiên sẽ không để bị liên lụy."Nói rồi, nàng ngẩng đầu cười hì hì.Cửu Anh nhìn gương mặt tròn tròn đỏ au như táo của nàng, môi khẽ mấp máy, cuối cùng không nói gì đả thương người nữa, chỉ ôm ngực quay sang Ninh Phất Y đang lặng im nhìn biển mây, giọng hiếm hoi trở nên dịu dàng: "Này, giờ ngươi tính sao?""Vân Tế Sơn Môn chắc chắn là không thể quay về rồi. Ta nghe đám tiên binh nói, hiện tại tứ giới đều nghe lệnh Bồng Lai. Nếu ngươi xuất hiện chắc chắn sẽ bị họ hô đánh hô giết.""Ài, vừa mới tìm được chỗ dung thân, giờ Kỳ Cửu Anh ta lại không có nhà để về rồi." Cửu Anh gục đầu lên gối, "Ngươi nói xem, chúng ta có thể đi đâu?"Ninh Phất Y chạm vào Nhất Niệm Châu, thu lại ánh mắt, cũng thu cả sắc hồng trong mắt, giọng bình thản: "Tứ giới không dung được chúng ta, chẳng phải vẫn còn lưỡng giới sao.""Thần giới không còn nữa... Ý ngươi là Ma giới ư?" Đôi mắt dài hẹp của Cửu Anh mở to, "Đừng đùa, Ma giới chiến loạn liên miên, nước sôi lửa bỏng. Giờ ngươi cũng chẳng phải ma, vào đó thì bị chúng lột da là cái chắc. Huống hồ Ma tộc ẩn cư, làm sao ngươi biết được lối vào?""Ừ, trùng hợp là ta lại biết." Ninh Phất Y quay đầu nhìn nàng, trong đôi mắt vốn khô héo ánh lên một tia sáng."Nhưng trước đó, ta muốn tới Vu Sơn Giang gia một chuyến. Có vài chuyện ta cần hỏi Giang Ly." Ninh Phất Y đưa tay vào Nhất Niệm Châu, khẽ chạm vào hạt giống đã nảy mầm.Lá non vừa chạm vào ngón tay nàng liền như xấu hổ cuộn lại phiến lá, rụt xuống lớp đất."Hỏi một chút về Chử Thanh Thu." Nàng khẽ nói.