[BHTT - EDIT] Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện - Thất Thiên Chiết Hí

Chương 82: Không phải ma



Thiên Thụy Đế Quân? Chính là vị chủ nhân của Bồng Lai – Thiên Thụy Đế Quân đó sao? Giờ đây nàng vốn đã chẳng phải ma, hắn đường đường lại tới áp giải nàng là vì cớ gì?

Bồng Lai Cảnh vốn là thần sơn như Chiêu Diêu, mang huyết mạch bán thần, đặc biệt Thiên Thụy Đế Quân pháp lực cao cường, tuyệt không kém gì Chử Thanh Thu thời kỳ toàn thịnh. Bồng Lai ngàn năm trước từng là thủ lĩnh tiên giới, chỉ là về sau không biết vì sao lại ẩn lui giang hồ, tách biệt thế gian, cực hiếm khi lộ diện trước mắt người đời.

Kiếp trước, mãi đến khi Ninh Phất Y thành ma, Bồng Lai mới lấy lệ giao đấu cùng nàng vài trận, nên xưa nay tiếp xúc vốn không nhiều.

Người bên ngoài thấy Ninh Phất Y không trả lời, lại lên tiếng: "Tả Sứ Bồng Lai Văn Diệu Quân, phụng mệnh Thiên Thụy Đế Quân tới đây, mong Ninh cô nương phối hợp."

Tiên khí bên ngoài nặng nề, người tới không chỉ tu vi thâm hậu, mà còn đông đảo. Ninh Phất Y tự biết không thể thoát, liền thu Tương Tư, đưa tay mở cửa.

Bên ngoài mây đen vần vũ, song giáp trụ trên thân mấy người đều tỏa thần quang, sáng chói đến mức nàng phải giơ tay che mắt mới nhìn rõ được bọn họ.

Đứng ở vị trí đầu tiên chính là nam tử vừa cất tiếng, khoác giáp màu bạc, phía sau là tấm choàng sáng lấp lánh như ánh nguyệt, thân hình cao lớn, mày mắt sắc bén, đường nét đoan chính, đôi môi cực mỏng.

Ánh mắt khẽ cụp xuống, lại mang thế cao không thể với: "Ninh cô nương, xin mời."

Ninh Phất Y đưa mắt nhìn ra sau hắn, liền thấy phía sau xếp hàng ngay ngắn những người mặc giáp trụ đồng bộ, tay cầm trường thương, khí thế lẫm liệt.

Tận cùng phía sau, nơi ít người chú ý, lại đứng một kẻ đội mũ trùm, chỉ cần đứng đó đã tỏa ra từng lớp áp lực, đủ thấy tu vi cực kỳ cường đại.

"Đón một người mà dùng đến trận thế lớn như vậy." Ninh Phất Y thu tầm mắt, thản nhiên nói: "Ta chẳng qua chỉ là một tu giả nhỏ nhoi, không biết đã phạm tội tày đình gì để Bồng Lai phải đối đãi như thế?"

"Cô nương nói đùa rồi, đây là tiên binh Bồng Lai ta, hoàn toàn không có ác ý." Văn Diệu Quân vẫn nhìn thẳng, "Chư vị chưởng môn trưởng lão đều đang chờ ở Vân Thâm Điện, xin cô nương đừng trì hoãn thời gian nữa."

Ninh Phất Y nhìn hắn vài nhịp, bỗng quay người vào trong gọi: "Bình An!"

Nàng đi thì không sao, nhưng cơn bất an vừa rồi tuyệt chẳng phải giả, vẫn cần có người đi xem Chử Thanh Thu, nàng mới yên tâm.

Con chó trắng đã bị đánh thức, kêu "gâu gâu" vài tiếng rồi chạy ra, sợ hãi cuộn tròn dưới chân nàng.

"Bình An, ta đi rồi sẽ về, hôm nay chưa cho ngươi ăn. Nếu đói thì sang tìm Thu Diệc xin chút đồ." Ninh Phất Y cúi đầu nói như thường lệ, xong mới nửa cười nửa không ngẩng mắt lên.

"Đi thôi." Nàng nói.

Chưa bao giờ Ninh Phất Y cảm thấy đường đến Vân Thâm Điện dài như vậy, dọc đường thi thoảng có đệ tử bị kinh động ló đầu ra nhìn, thấy nàng bị một đội tiên binh áp giải, ai nấy đều thì thầm to nhỏ.

"Đó chẳng phải là thiếu chưởng môn sao? Người Bồng Lai bắt nàng làm gì vậy?"

"Nghe nói là có liên quan tới Ma tộc."

"A? Ninh Phất Y là Ma tộc ư?"

"Suỵt, ta cũng chỉ nghe người khác nói bừa thôi. Lần này Bồng Lai tới chính là vì chuyện Ma tộc gây loạn, nếu nàng không liên quan, sao lại bắt nàng?"

"Chuyện này còn chưa có kết luận, các ngươi bớt ngồi lê đôi mách!" Phùng Ca vẫn khoác áo như buổi sáng quát lớn, xua đuổi đám đệ tử tụ tập xem náo nhiệt.

Liễu Văn Trúc cũng bị kinh động mà chạy tới, vừa định sải bước lên trước thì bị Phùng Ca đưa tay chặn lại: "Đó là người của Bồng Lai, ngươi tới thì làm được gì? Mau đi tìm Chử Lăng Thần Tôn! Ở đây có ta lo."

"Nhưng Y Y nàng..." Liễu Văn Trúc cắn chặt đôi môi tái nhợt, rồi tức giận dậm chân, hóa thành một luồng lưu quang lao về Tĩnh Sơn Cung.

Ninh Phất Y trong ánh mắt của bao người bước lên bậc thềm bạch ngọc, đại môn chậm rãi mở ra, nàng lại trong ánh mắt của bao người mà bước vào.

Ngoài ngày chưởng môn đăng cơ, đây là lần Vân Tế Sơn Môn tụ tập đông đủ nhất. Trên vị trí chủ tọa, Mai Thừa Tự vẻ mặt đắc ý, dẫn theo hai vị hộ pháp đứng ở chính giữa, hai bên là bốn vị trưởng lão Bình Dao, Cảnh Sơn, Nguyên Minh và thủ tịch trưởng lão, ai nấy đều mang nét nghiêm trọng.

Nguyên Minh còn ở đây, vậy bên phía Chử Thanh Thu hẳn là không sao. Ninh Phất Y hơi buông lỏng một chút, ánh mắt dừng lại trên hắn lâu hơn vài nhịp.

Các trưởng lão phụ trách giảng dạy đứng thành hàng hai bên, còn có vài đệ tử nội môn phụ trách quản sự, tất cả đều khe khẽ bàn tán.

Dung Cẩm và Hồng Ảnh đang treo một cánh tay cũng có mặt. Thấy nàng, Dung Cẩm định bước lên thì bị Hồng Ảnh giơ tay cản lại, ra hiệu đừng manh động.

"Văn Diệu Quân, người đã mang tới rồi, vậy bắt đầu thôi." Mai Thừa Tự như chưa từng được hả hê đến thế, phất tay đóng chặt đại môn điện, sải bước xuống thềm: "Ninh Phất Y, ngươi có biết vì sao hôm nay lại bị áp giải tới đây không?"

"Có chuyện mau nói có rắm mau thả, các ngươi úp úp mở mở thế này ta sao biết được?" Ninh Phất Y lạnh giọng đáp.

"Đúng là miệng lưỡi sắc bén." Mai Thừa Tự cười nhạt, rồi quay sang Văn Diệu Quân: "Văn Diệu Quân, cho ta mượn tinh bàn một lát."

Văn Diệu Quân đứng chắp tay, nâng tay phải hóa ra một vật hình tròn, trên khắc chi chít cổ tự. Hắn dùng tay trái xoay nhẹ hai vòng, trên tinh bàn lập tức bùng lên một luồng quang mang bảy sắc. Ánh sáng lan tỏa thành một vòng tròn, rồi những mảnh hình ảnh tàn khuyết hiện ra ở trung tâm.

Ninh Phất Y lập tức trừng mắt, xung quanh cũng vang lên từng trận hít khí, dường như mọi người đều thấy thứ gì chấn động vô cùng.

Những mảnh ấy đều là nàng... nhưng cũng không hẳn là nàng: một nữ tử toàn thân hắc y đứng trên đỉnh nhật nguyệt, trong tay Nga Mi Thứ nhuốm đầy máu tươi, máu bắn lên tận trời. Theo đó, vô số tiếng sấm dậy đất, lôi đình giáng xuống, tiên môn trọng thương, vô số tu giả chết giữa không trung, nhân gian gặp nạn, núi sông biển hồ tan thành tro bụi.

Cảnh tượng ấy quá mức kinh tâm động phách, ngay cả các trưởng lão cũng ngẩng đầu, kinh hãi không thốt nên lời: "Đây... đây là..."

"Đế Quân bế quan ngàn năm, tích lũy cơ duyên ngàn năm mới thúc động được tinh bàn, nhờ đó tìm ra tung tích kẻ hủy diệt thế gian – hóa ra lại ẩn thân trong Vân Tế Sơn Môn! Nữ tử này mang chí âm chi mạch, là thiên sinh ma sát, trong người ẩn chứa ma tính, bởi vậy mới phái ta tới xác minh chân tướng." Văn Diệu Quân thu tinh bàn về, từ trên cao nhìn xuống Ninh Phất Y.

"Ninh cô nương, ngươi còn gì muốn khai không?"

Trong lòng Ninh Phất Y chấn động, hai tay trong tay áo nắm chặt, khóe môi khẽ nhếch: "Khai? Cái pháp khí rách nát ấy nói ta là ma thì ta là ma sao? Việc trên đó ta chưa từng làm, ta có gì để khai?"

"Tinh bàn hiện ra tuy là chuyện dự ngôn, nhưng việc ngươi ẩn chứa ma tính là thật! Trong thân thể ngươi ẩn ma, chẳng lẽ ngươi không tự biết?" Văn Diệu Quân quát.

Hắn lại triệu ra một pháp khí khác, một cây Kim Cang Hàng Ma Xử phát ra hào quang chói lóa. Vừa xuất hiện, nó liền bay lên giữa đại điện, chiếu trần cao của đại điện thành một mảng Phật quang.

"Cái chó má gì Thiên Thụy Đế Quân, muốn gán tội thì sợ gì không có cớ. Tùy tiện chụp lên đầu ta một tội danh là muốn xét xử, thật nực cười! Các ngươi bỏ mặc Ma tộc thật sự đang làm loạn, lại nhằm vào một đệ tử nhỏ bé như ta – đường đường Bồng Lai, hóa ra chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!" Ninh Phất Y giận dữ quát.

"Đừng có ngoan cố kháng cự! Là ma hay không tự có Hàng Ma Xử phân rõ, ngươi với ta tranh luận đều vô nghĩa!" Văn Diệu Quân mất kiên nhẫn, giơ tay định áp Hàng Ma Xử xuống. Lúc này, những người bên cạnh rốt cuộc không nhịn được, đồng loạt lên tiếng.

"Tả Sứ đại nhân! Phất Y là do bọn ta nhìn nàng lớn lên, nàng là con gái của chưởng môn Ninh Trường Phong, sao có thể mang ma tính!" Dung Cẩm từ trong đám đông lao ra, ôm quyền nói: "Nàng tu vi không cao, thân thể lại yếu, Hàng Ma Xử là thượng cổ thần khí, nhất xử đánh xuống bất kể là ma hay không đều sẽ tổn thương ngũ tạng, xin Tả Sứ đại nhân hãy nghĩ lại!"

Hồng Ảnh và Phùng Ca cũng bước lên nói: "Đúng vậy, chư vị chưởng môn trưởng lão, Ninh Phất Y tu vi xưa nay không cao, sao có thể là ma! Huống hồ năm qua nàng luôn theo Chử Lăng Thần Tôn hàng yêu trừ ma, nhiều lần lập công lớn, không chỉ giải cơn nguy cấp của Địa Phủ, còn dẹp loạn Kỳ Quốc, cứu đồng môn từ nơi Hổ Huyệt. Nàng đã làm bao việc thiện như thế, sao có thể là ma?"

Còn có đồng môn định lên tiếng cầu tình, nhưng vừa cất lời đã bị tiếng "ong" trầm đục của Hàng Ma Xử chấn cho loạng choạng, không sao nói tiếp được.

"Ta chỉ phụng mệnh hành sự, xin chư vị đừng làm khó." Văn Diệu Quân nghiêm giọng nói.

"Văn Diệu Quân, Ninh Phất Y dù sao cũng là đệ tử của bổn môn, Bồng Lai chỉ dựa vào một cái tinh bàn mà coi nàng là ma vật, lại còn định dùng Hàng Ma Xử với nàng, như vậy là không thỏa đáng." Bình Dao trưởng lão cũng chau mày lên tiếng.

Văn Diệu Quân còn chưa đáp, Mai Thừa Tự ở bên đã mỉm cười chắn trước mặt bà: "Bình Dao, Bồng Lai Cảnh ngàn năm trước từng là tiên môn đứng đầu, nay chẳng qua cũng chỉ vì thiên hạ mà nghĩ. Nếu Ninh Phất Y quả thật là ma, mai sau gây họa nhân gian, đến lúc đó chúng ta hối hận cũng đã muộn."

"Chưởng môn! Sao có thể định tội người khi chưa làm việc gì! Nếu vậy, sau này muốn đối phó ai chỉ cần chụp lên đầu họ chiếc mũ 'Ma tộc' liền có thể đường đường chính chính giết chết, sao có thể gọi là việc của chính đạo!"Gương mặt tuấn tú của Dung Cẩm đỏ bừng, lại một lần nữa đối diện trực tiếp với Mai Thừa Tự.

"Câm miệng!" Sắc mặt Mai Thừa Tự lập tức sầm lại, vung tay triệu ra một luồng liệt hỏa. May mà Dung Cẩm phản ứng kịp, lấy mộc thuẫn chắn được, nhưng vẫn liên tiếp lùi lại mấy bước.

"Sư huynh!" Ninh Phất Y vội vàng đỡ lấy hắn.

Mai Thừa Tự thu liệt hỏa, tay chắp sau lưng, cười khẩy: "Nói hay lắm! Chuyện Ninh Phất Y kết khế ước với ma thú, môn phái còn chưa kịp xét hỏi ngươi. Con kỳ lân kia bản tính hung hãn còn giết người đoạt mệnh, sớm đã bị ma hóa, đáng chết không sai! Nếu ngươi giao nó ra, bản tọa còn có thể nói vài lời cho ngươi."

Ninh Phất Y suýt bật cười vì cái miệng này của hắn, tay nắm chặt càng thêm run rẩy, lửa giận trong lòng khó mà kìm nén: "Kỳ lân là thần thú chứ không phải ma thú! Nó đã kết khế ước với ta, ta tuyệt sẽ không giao ra. Nếu chưởng môn muốn, có thể thử xem!"

Lời vừa dứt, Nhất Niệm Châu trên cổ tay nàng bỗng khẽ rung lên.

Im lặng một thoáng, giọng của Cửu Anh mới vang trong đầu: "Chớ manh động, ngươi không đối phó nổi bọn họ. Thấy kẻ đội mũ trùm trong góc kia không? Người đó mới là kẻ tu vi thâm hậu nhất trong điện này, chắc hẳn là do Bồng Lai phái tới để giải quyết ngươi. Giờ mà động thủ tức là rơi vào bẫy của bọn họ."

"Được rồi, đừng kéo dài thời gian nữa." Văn Diệu Quân càng lúc càng mất kiên nhẫn. Nhưng lời hắn vừa dứt, đại môn đại điện đã bị thứ gì đó "rầm" một tiếng húc mở, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.

Kẻ xông vào lại là một con chó trắng mập mạp. Lúc này nó như bị kinh hãi tột độ, lao thẳng vào trong điện, vừa chạy vừa sủa vang.

"Chó từ đâu ra thế này!" Tiên binh canh cửa vội giương trường thương chặn lại, nhưng con chó tròn lẳn kia lại linh hoạt lạ thường, lộn trái xoay phải mà chẳng rụng lấy một sợi lông.

"Gâu gâu gâu, gâu gâu..."

"Nó nói gì?" Trong đầu Ninh Phất Y "ong" một tiếng, không màng gì khác.

"Nó nói, kết giới, Thần Tôn, Ma tộc." Giọng Cửu Anh truyền đến.

Kết giới... Tĩnh Sơn Cung yên tĩnh như vậy là vì kết giới, Thần Tôn, Ma tộc... chẳng lẽ lúc này đã...

Tim Ninh Phất Y chấn động dữ dội. Nàng đột ngột ngẩng đầu, nhân lúc mọi người còn mải nhìn con chó, chộp lấy trường thương trong tay tiên binh rồi ném mạnh về phía "Nguyên Minh trưởng lão". Trường thương như mũi tên rời cung xé gió, "Nguyên Minh trưởng lão" thấy vậy vội tránh, nhưng vẫn bị đâm sượt qua một góc thân thể.

Ngay trước mắt mọi người, thân hình ban nãy như bị đục thủng, lập tức khô quắt lại như bao bột bị chọc thủng, cát đen tuôn xối xả, hóa thành một luồng hắc ảnh định lao ra khỏi điện.

"Ma... ma tộc!" Cảnh Sơn trưởng lão suýt nhảy dựng, "Mau, chặn hắn lại!"

Bình Dao trưởng lão lập tức vung kiếm, chém phăng hắc ảnh tại cửa. Nàng kinh hãi nói: "Quả nhiên là ma! Vậy Nguyên Minh trưởng lão đâu?"

"Nguyên Minh trưởng lão chính là ma tộc! Thả ta ra ngoài!" Giọng Ninh Phất Y run rẩy, nói xong liền xoay người lao ra ngoài. Nhưng đại môn trước mặt nàng lại "rầm" một tiếng khép chặt, tiên binh lập hàng ngăn trước mặt, chắn mất đường đi.

"Ta không phải ma! Giờ các ngươi thấy rõ Ma tộc ở đâu rồi mà vẫn không bắt, cứ chăm chăm vào ta thì có bản lĩnh gì!" Ninh Phất Y không còn kiềm nổi từng lớp lửa giận cuộn dâng, giọng khản đặc. "Bình Dao trưởng lão, nàng đang một mình đối phó với Ma tộc, các người còn không mau đi giúp!"

Bình Dao trưởng lão bước lên như muốn nói gì, nhưng khi chạm phải đôi mắt đỏ bừng của Ninh Phất Y liền nín lặng, hai tay siết chặt, không chần chừ thêm, vươn tay kéo các trưởng lão khác rời đi.

Trong điện giờ chỉ còn lại người của Bồng Lai và mấy đệ tử.

Ninh Phất Y lại một lần nữa cảm nhận rõ rệt sự bất lực và phẫn nộ khi bản thân bị áp chế, nàng gắng sức đè nén sát khí, chậm rãi xoay người.

Lần này đến cả Thần Kiếm cũng không thể giữ yên, Tương Tư như làn khói hiện ra trong lòng bàn tay nàng, vang lên tiếng kiếm minh đầy phẫn nộ.

"Thần Kiếm? Ngươi lại có Thần Kiếm." Văn Diệu Quân kinh ngạc nói.

"Vậy tức là các ngươi chẳng bận tâm đến Ma tộc, chỉ quyết tâm trừ khử ta thôi sao?" Giọng nàng trầm thấp, "Nếu hôm nay ta buộc phải ra ngoài thì sao?"

"Chờ chuyện này kết thúc, ta tự khắc sẽ đi trừ ma. Nhưng nếu ngươi cứ ngoan cố, ta chỉ có thể phụng mệnh mà giết ngươi." Văn Diệu Quân vẫn đứng chắp tay, không chút dao động. "Hắc Lân."

Tiếng vừa dứt, kẻ đội mũ trùm từ đầu đến giờ vẫn lặng thinh bỗng động thân, hóa thành một luồng hắc quang lao thẳng về phía Ninh Phất Y. Cùng lúc đó, một áp lực khổng lồ như muốn đè nàng quỳ xuống, ngực nhói đau, huyết dịch dâng tràn nơi cổ họng. Nàng chỉ kịp nghiến răng giơ kiếm chống đỡ.

"Phất Y!"

"Ninh Phất Y!"

Tiếng gọi của Dung Cẩm và những người khác vang bên cạnh, nhưng chẳng ai kịp ngăn nổi thứ tiên lực kinh người ấy. Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, từ trên không vang lên tiếng thú gầm, Cửu Anh không biết từ bao giờ đã xuất hiện, tay không chặn lấy trường đao của đối phương.

Quang huy của Kỳ Lân tràn ngập thần điện, lân xanh hóa thành chiến giáp, tà váy đỏ tung bay trong cơn gió dữ do hai nguồn lực va chạm.

"Nể tình vừa rồi ngươi bảo vệ ta, lão nương giúp ngươi thêm một lần nữa, chặn lũ giả nhân giả nghĩa này! Đúng lúc đã lâu chưa đánh nhau, ta phải xem đám tiên nhân này liệu có đánh nổi ta - một ma thú hay không!"

Cửu Anh cười ngạo nghễ, sau lưng hiện ra ảo ảnh Kỳ Lân, ngẩng đầu cất tiếng hí dài, thổi bay một loạt tiên binh ra ngoài điện, cuốn theo cả một mảng tường, khiến tòa Vân Thâm Điện bắt đầu rung lắc, sụp đổ dần.

"Hắc Lân! Mau giết ma thú này!" Văn Diệu Quân giận dữ quát, thân hình lao xuống định giáng Hàng Ma Xử. Nhưng Cửu Anh đã hóa thành bản thể, thân hình khổng lồ bật vỡ cả nóc điện, cuốn bụi cát mịt mù, hỗn loạn tại chỗ, thành công kéo dài thời gian.

"Còn không mau đi!" Cùng với tiếng quát giận dữ của Cửu Anh vang trong đầu, Ninh Phất Y phun ra ngụm máu lớn, quay người băng qua đống gạch vụn.

Nhưng người chặn nàng quá đông, khó khăn lắm mới thoát khỏi đám Bồng Lai, phía trước lại hiện ra một bức tường lửa. Trong lửa, thân ảnh Mai Thừa Tự bước ra: "Ma vật to gan, định chạy đâu!"

Lời còn chưa dứt, hắn đã vung chưởng toàn lực, tiên lực hùng hậu hòa cùng lửa nóng hừng hực ập vào ngực Ninh Phất Y. Nàng nghiến răng gọi ra ánh hồng quang chắn trước người, nhưng dư lực vẫn xuyên thấu, xé rách tạng phủ, cơn đau từ tim lan ra tứ chi.

Thân thể mềm nhũn, nàng chống kiếm quỳ một gối, máu từ miệng và mũi nhỏ xuống, thấm đỏ mặt đất.

Mai Thừa Tự rõ ràng không định buông tha, thừa thế đánh tiếp một chưởng. Nhưng chưởng này lại không giáng xuống người nàng, bị một thân ảnh khác đỡ lấy.

Người kia vẻ mặt kinh hãi, lồng ngực bốc cháy, ngã ngửa ra sau.

Ninh Phất Y sững lại, đôi mắt đỏ ngầu bất động nhìn nam tử ngã xuống ngay dưới chân mình.

Lửa vẫn cháy âm ỉ trên ngực hắn, gương mặt tuấn tú ôn hòa giờ co rút vì đau đớn, máu từ miệng tuôn ra không ngừng, vấy đỏ mặt đất.

"Phất Y... mau... mau đi..." Dung Cẩm nắm lấy vạt áo nàng, nói ra câu y hệt kiếp trước.

Đầu nàng lại bắt đầu đau buốt, cơn đau ở ngực hòa cùng ký ức kiếp trước, khiến tâm trí rối loạn.

Mọi chuyện của kiếp trước chớp mắt hiện về, lôi kéo sát khí đã bị xóa sạch nay trỗi dậy, gặm nhấm trái tim vừa mới dần lành lặn.

Mai Thừa Tự cũng giật mình khi phát hiện đã lỡ tay, vừa định mở miệng thì trước mặt chợt lóe lên hồng quang rực rỡ, ánh hồng chói lọi cuồn cuộn quét qua. Hắn không kịp chống đỡ, thân thể bị hất văng, đập gãy lan can bạch ngọc trước Vân Thâm Điện.

Hắn bị luồng lực ấy đánh trọng thương, lăn một vòng mới tiếp đất, kinh hãi ôm ngực phun máu: "Nghiệt chướng! Người đâu, người đâu..."

Lời còn chưa dứt, bên tai hắn đã vang lên giọng nữ khe khẽ mà độc lệ, như tiếng vọng từ địa ngục — cũng là câu cuối cùng hắn được nghe trong đời.

Nữ tử nói: "Tương Tư."

Chương trước Chương tiếp
Loading...