[BHTT - EDIT] Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện - Thất Thiên Chiết Hí
Chương 81: Hiện thân
Nhạn hồng bay về, huyền điểu trở lại, thu năm nay toàn là những ngày trời quang nắng ấm, chỉ riêng ngày bạch lộ mới đổ xuống một trận mưa lất phất triền miên. Cơn mưa âm u và kéo dài ấy khiến đệ tử Vân Tế Sơn Môn chẳng còn tâm trí tu luyện, đều rúc hết trong Châu Quang Các và Bảo Khí Trai, ngẩn ngơ nhìn bậc ngọc ướt át dưới mái hiên."Lại sắp sang đông nữa rồi." Nữ đệ tử búi tóc cao chống tay nằm gục trên bàn thở dài: "Những ngày khắp nơi toàn ma họa bao giờ mới kết thúc đây, xuống núi trừ ma mãi không dứt, trừ đến hoa cả mắt.""Thôi đi, Đào Đào, chút tu vi của ngươi cũng chỉ chém được đuôi của mấy con tiểu yêu thôi, mệt là mệt mấy đồng môn Đông Tây Uyển kìa. Nghe nói mấy hôm trước Hồng Ảnh sư huynh lại bị thương, giờ còn có một cánh tay chưa nối lại được, đang nằm chỗ y tiên đó." Một nữ đệ tử Bắc viện cùng nàng thở dài: "Giờ lại đang là mùa thu ẩm ướt, mây mù dày đặc, thật là phiền chết đi được.""Giờ cục diện quả thật chẳng tốt đẹp gì, cha ta đi tiêu diêu, nói là ở nhân gian nhiều nơi dân chúng đã lâm cảnh khốn cùng, khắp chốn đều có yêu ma quấy phá, ngay cả ruộng đồng cũng bị phá hủy nhiều, thật là quá đáng." Nữ đệ tử vỗ vỗ vào khung cửa sổ."Hơn nữa ta còn nghe nói, ngay cả Thần Tôn cũng trọng thương chưa khỏi." Nàng khẽ kéo tai Đào Đào thì thầm: "Hôm trước ta phụng mệnh đi đưa đồ cho Thần Tôn, lén thấy Thần Tôn trước mặt mấy y tiên phun ra máu, trông thật sự là thương thế nghiêm trọng. Ngươi nói xem, Vân Tế Sơn Môn của chúng ta... có khi nào lại..."Lời còn chưa dứt, phía sau đã vang lên vài tiếng ho khan. Quay đầu lại là Liễu Văn Trúc buộc tóc dài, nét mặt nghiêm nghị, phía sau còn có Phùng Ca vừa từ ngoài trở về, người ướt sũng nước."Giữa ban ngày ban mặt không lo tu luyện, ở đây vọng nghị chưởng môn, các ngươi muốn ăn phạt à?" Phùng Ca vung tay hắt cả người họ đầy nước, hai người kia vội che miệng, cúp đuôi bỏ chạy."Đám này thật chẳng khiến người ta yên tâm." Phùng Ca lắc đầu, vận pháp thuật hong khô hơi nước trên người.Liễu Văn Trúc cũng lắc đầu: "Cũng chẳng thể trách bọn họ, tình thế bây giờ đúng là không rõ ràng, lo lắng cũng là điều khó tránh khỏi."Nàng vừa nói vừa ngẩng đầu, nhìn qua song cửa sổ ra bầu trời mây đen trĩu nặng bên ngoài: "Thời tiết đổi nhanh quá."Mây trên đầu đen đặc đến mức như vô số cự thú khổng lồ cúi nhìn, khiến người ta chẳng phân rõ được là ngày hay đêm.Giờ phút này ngẩng đầu nhìn trời, cũng không chỉ có một người.Sau vách núi phía sau, một thân ảnh mờ ảo như khói, tựa bóng quỷ lơ lửng dưới tán cây. Lá cây rủ xuống che mất khuôn mặt hắn, mưa nhỏ như sợi tơ giăng mờ mịt, nhưng vừa chạm vào người hắn đã trượt sang hai bên rơi xuống.Bởi vậy, tuy hắn đứng giữa mưa, song dưới chân vẫn khô ráo.Bên cạnh hắn lại bốc lên một luồng hắc khí, mơ hồ hiện ra hình người, cung kính nói: "Điện hạ thật muốn ra tay ngay tối nay sao? Chúng ta nhân thủ không đủ, phần lớn đều bị kết giới chặn ngoài núi, nên pháp trận vẫn chưa bày xong. Lúc này hành động, rủi ro thật khó lường."Người kia cười khẩy một tiếng: "Ta suýt nữa phải hủy Nga Mi Thứ mới khiến Đông Hoang Không Hầu đứt vài dây đàn, dụ được đám tiên môn chết tiệt kia chạy sang Đông Hoang. Lại thêm nữ nhân ngu xuẩn kia lần trước bị ta trọng thương, cơ hội tốt thế này, sau này làm gì còn có nữa?""Hơn nữa ta dò được tin từ Đông Hoang, Đông Hoang Không Hầu đã sắp sửa được tu bổ hoàn tất. Nếu giờ còn chần chừ, chính là bỏ lỡ thời cơ.""Ta đã đợi mấy năm rồi, những ngày ẩn tên giấu họ sống chui sống nhủi này ta không chịu nổi nữa! Chỉ cần hoàn thành di ngôn của hắn, ta sẽ được trở lại bên cạnh hắn!" Người đàn ông nói, giọng chấn động, khiến nước trên cành cây rơi lộp bộp.Đợi đến khi cơn kích động lắng xuống, hắn mới bình tâm, lại nhếch môi cười."Bởi vậy đêm nay ta tất phải ra tay, trận pháp kia hoàn thành được bao nhiêu thì cứ hoàn thành bấy nhiêu. Một Chử Thanh Thu nho nhỏ, ta đã từng e ngại bao giờ? Cao cao tại thượng Chử Lăng Thần Tôn, đêm nay ta sẽ tận mắt nhìn ngươi như một vũng bùn nát bị ta giẫm dưới chân, nhìn ngươi quỳ xuống cầu ta tha mạng!"Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười dữ tợn: "Huyết hải thâm cừu năm xưa, ta tất bắt nàng phải trả giá đắt.""Còn về thứ phế vật Ninh Phất Y kia, có Thần Kiếm thì đã sao? Đợi Chử Thanh Thu chết, không còn ai bảo hộ nàng, chẳng phải chỉ là một con chó có thể dễ dàng đạp chết sao!""Vâng, điện hạ." Hắc ảnh cúi đầu đáp, rồi thân ảnh tan biến, chỉ để lại giữa trời đất cuồn cuộn hắc vụ và mưa bụi giăng đầy.Cơn mưa ấy không kéo dài cả đêm, đến lúc đêm đã khuya thì dứt, song mây đen trên trời vẫn chưa tan, trái lại càng thêm nặng nề u uất.Tĩnh Sơn Cung vẫn tĩnh mịch như mọi khi, các tiên thị đã sớm yên giấc. Lá rụng trong viện không ai quét, bị mưa thấm ướt, dán chặt vào con đường đá trơn nhẵn như ngọc, phủ lên cung điện lầu các một tầng tiêu điều.Mấy hôm trước còn nở rộ, giờ hoa cũng đã tàn, chỉ còn trơ lại mấy chậu cành khô trụi lá, lay lắt trong gió.Không ai nhận ra, màn đêm vốn thanh tĩnh đang dần bị bao phủ bởi một tầng khói mỏng, từ giữa không trung lan xuống, cách ly toàn bộ Tĩnh Sơn Cung, cũng chặn lại luồng ma khí đang âm thầm hòa tan kết giới vốn có của nơi này.Thân ảnh một nam nhân khoác hắc bào hiện ra trong ánh tối, thân hình lóe lên, đã đứng trên nóc lầu các.Thu Diệc canh giữ ngoài cửa lập tức bừng tỉnh, vội vung tay rút loan đao, nhưng bị nam nhân kia một chưởng chính diện đánh bay, thân thể mềm nhũn văng khỏi lan can, tõm một tiếng rơi xuống hồ."Đồ không biết lượng sức." Hắn khẽ cong môi cười lạnh: "Các ngươi, đi giết sạch tất cả người trong cung này, một kẻ cũng không được tha."Vừa dứt lời, bốn phía bóng tối đồng loạt dựng thẳng, hóa thành từng thân ảnh người thật, đồng thanh đáp "Tuân mệnh!", rồi từng tên tản đi.Hắn đẩy cửa bước vào, trong phòng tối đen không thắp đèn, thoang thoảng mùi dược thảo xen lẫn mùi tanh của máu.Trong bóng tối, hắn nhìn rõ ràng từng thứ mà chẳng cần ánh sáng, vòng qua bình phong che chắn, tiến vào nội thất.Vừa bước qua ngưỡng cửa, bên sườn đã nổi lên một luồng tiên phong mạnh mẽ. Nam nhân dường như đã lường trước, lập tức xoay cây quạt gấp trên tay chặn đòn, rồi tay áo dài khẽ vung thành vòng tròn, kèm một chưởng sấm sét rèn rẹt đánh thẳng vào bóng người trong góc tối.Chỉ nghe thấy một tiếng rên khẽ, nữ nhân bị hất mạnh vào vách tường.Nam nhân phá lên cười, đưa tay thắp sáng đèn lửa, cúi người nhìn kỹ thân ảnh gầy gò đang trượt xuống, nửa quỳ trên mặt đất."Chử Lăng Thần Tôn, buổi tối an lành." Hắn chậm rãi nói.Chử Thanh Thu siết chặt lồng ngực, khóe môi rỉ máu, đôi mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào hắn, rồi dùng tay áo trắng tinh khẽ lau sạch vệt máu đỏ ấy."Nguyên Minh trưởng lão, quả nhiên là ngươi.""Không ngờ ngươi đã đoán được ta là ai? Xem ra vẫn còn chút thông minh." Nam nhân chậm rãi vỗ tay, mặt nạ trên gương mặt đã rơi xuống, lộ ra dung mạo thanh tuấn quen thuộc, chỉ là lúc này trên khuôn mặt ấy đã thêm vài phần âm u, bớt đi vẻ tiêu dao tự tại giả tạo trước kia."Ta quả thật không biết, là khi nào thân phận của ta bị lộ?"Chử Thanh Thu điều hòa hơi thở, giọng tuy yếu nhưng vẫn rõ ràng: "Phi Ưng Chu chỉ có mình ngươi ở đó, mỗi khi Ma tộc xuất hiện thì ngươi đều không thấy bóng, còn cả loại dây leo ngươi dùng khi mê hoặc Lý Triều An... sơ hở của ngươi không ít. Chỉ là, ngươi lại dám động thủ ngay tại Vân Tế Sơn Môn, thật to gan!"Nam nhân lại phá lên cười sảng khoái: "Vân Tế Sơn Môn? Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi tưởng ta sẽ sợ mấy trưởng lão rách nát kia sao? Giết ngươi trước, rồi diệt cả môn, chẳng phải càng thú vị hơn ư?"Nói đoạn, hắn trở tay triệu ra Nga Mi Thứ, bầu trời vốn đã ngừng gió mưa bỗng vang lên tiếng sấm, tiếp đó một tia chớp xé toạc màn đêm, tiếng nổ long trời lở đất chấn động càn khôn, đánh sập toàn bộ mái điện phía trên.Vô số mảnh ngói gạch vụn theo gió đêm ào ạt rơi xuống, Chử Thanh Thu vung tay áo ngăn đỡ, nhưng hắc vụ từ lòng bàn tay nam nhân đã cuốn chặt lấy cổ nàng, ép mạnh nàng lên vách tường đổ nát: "Chử Thanh Thu, ngươi cũng có hôm nay! Ngươi cũng biết sợ sao?""Nếu sợ, thì cầu xin ta đi, có lẽ ta còn để ngươi toàn thây."Trong ánh mắt sau lớp mặt nạ lóe lên hung quang, hắn thỏa mãn nhìn vẻ bất lực trong mắt nữ nhân, cùng gương mặt trắng bệch loang máu kia."Chậc chậc... Một gương mặt đẹp như vậy, lại mọc trên người ngươi." Giọng hắn khàn khàn khó nghe như tiếng cổ thi, đầy vẻ tiếc nuối giả tạo, không nhận ra sát khí lóe lên trong đáy mắt nàng. "Ngươi yên tâm, đợi ngươi chết, ta sẽ giết tiểu phế vật kia, cho nàng đi theo chôn cùng người."Hắn vừa đưa tay định chạm vào mặt nàng, nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm tới, nữ nhân vốn đang yếu ớt thổ huyết bỗng quát lớn: "Bạch Cốt!"Ngay sau đó, Bạch Ngọc Côn liền xuất hiện trong tay nàng, cuốn lên cuồng phong chém đứt hắc khí trong tay hắn.Nam nhân lập tức lùi lại hai bước, nhìn Chử Thanh Thu vẫn dám phản kích, giữa ấn đường dấy lên sát ý, quát lớn một tiếng, Nga Mi Thứ trong tay liền phát ra ánh sáng lam, hóa thành vô số lưỡi đao lao thẳng tới nàng.Nhưng ngay khi chạm vào nàng, quanh thân Chử Thanh Thu bùng phát kim quang chói lòa, không chỉ cản lại những lưỡi đao, mà còn từ trong người nàng tỏa ra một luồng bão vô hình, gió tuy không hình nhưng cứng như đồng thép. Nam nhân nhất thời không chống đỡ nổi, suýt nữa bị gió chém đứt ngang thắt lưng, thân thể văng ra xa mới gượng đứng lại."Kim Lũ Y của Thiên Sơn!? Chử Thanh Thu, đến lúc này mà ngươi vẫn tham sống sợ chết! Đã vậy, ta sẽ để ngươi tận mắt thấy Vân Tế Sơn Môn này bị diệt, thấy tiểu phế vật kia chết thảm!" Nam nhân trừng mắt gầm lên.Chưa dứt lời, thân thể hắn đã phi lên không, song thủ dang rộng, ngửa mặt tru dài. Tiếng gào của hắn vang dội khắp trời đất, kéo theo một khoảng lặng chết chóc, tĩnh mịch đến đáng sợ.Rồi ngay khi dường như chẳng có gì xảy ra, đất Tĩnh Sơn Cung, rừng trúc nơi hậu sơn, cùng vách núi hiểm trở bỗng bóng đen chuyển động, như có thứ gì đó đang lạo xạo phá đất chui ra."Oán linh?" Chử Thanh Thu chấn kinh, mày chau chặt, mái tóc dài tung bay trong gió."Đúng vậy!" Nam nhân đắc ý cười lớn, "Ngươi từng nghe ma tộc có Vạn Quỷ Triều Bái chưa? Hôm nay, ắt sẽ khiến Vân Tế Sơn Môn này hóa thành biển quỷ!"Hắn đắc ý vung tay khởi trận, song nụ cười chợt khựng lại, thay vào đó là vẻ kinh ngạc: "Chuyện gì vậy, Trường Sinh Hận của ta..."Hắn bỗng phản ứng, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Chử Thanh Thu: "Là ngươi, ngươi..."Khi ánh mắt hắn lướt qua, nữ nhân vốn tái nhợt bỗng ngẩng đầu, sự kinh hoảng và bất lực trong mắt chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành vẻ lạnh lẽo như nhìn kẻ chết.Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt đào hoa kia, mu bàn tay hắn lập tức nổi đầy gai ốc. Hắn vội quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy trên mái nhà tối đen vốn trống không khi nãy, giờ đã đứng thêm bốn người."Trận pháp của ngươi đã không dùng được nữa, Nguyên Minh trưởng lão." Giọng nữ nhân bình thản, nhưng lọt vào tai lại như gió băng giữa ngày rét tháng Chạp."Vậy thì, đến lượt bản tôn."***Ninh Phất Y bỗng bật dậy từ trên giường, thở hổn hển, mồ hôi lạnh trên trán theo động tác trượt xuống, rơi vào mắt, rát buốt.Nàng nhắm mắt lau mồ hôi, rồi bàng hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên ngoài mây đen dày đặc, song lại yên ắng lạ thường, chỉ có gió lùa qua ngọn cây, làm rơi xuống những giọt mưa còn sót lại từ ban ngày.Trên bậu cửa, đôi chim một đen một trắng đang nép vào nhau tránh mưa, giờ cũng đã chìm vào giấc ngủ.Nhìn thế nào cũng chỉ là một đêm bình thường, nhưng vừa rồi nàng lại đột nhiên tỉnh giấc giữa mộng, tim đập loạn như sóng cuộn trào.Chẳng lẽ Chử Thanh Thu gặp chuyện gì? Bằng không sao nàng lại căng thẳng như vậy? Đã mấy ngày nay nàng không muốn ra khỏi cửa, dù giờ đây thật sự không muốn gặp Chử Thanh Thu, dù trong lòng vẫn còn đầy giận dữ và thất vọng... nhưng...... Nhưng vẫn nên đi xem một chút, dù chỉ là đứng ngoài viện nhìn qua.Nghĩ vậy, nàng liền xoay người xuống giường, suýt đá trúng tiểu kỳ lân toàn thân xanh vàng đang nằm ngủ ở cuối giường. Tiểu kỳ lân lập tức hóa thành hình người, lười biếng ngáp dài, vẻ mặt đầy khó chịu."Ninh Phất Y, đêm hôm không ngủ còn muốn làm gì, ồn ào chẳng để ai yên." Cửu Anh che môi đỏ khẽ trách."Ta thấy trong lòng bất an, muốn ra ngoài xem." Ninh Phất Y không để ý, vẫn tiếp tục bước ra cửa, nhưng tay vừa chạm vào cánh cửa đã bỗng dừng lại, mày liễu khẽ chau."Có người tới." Ninh Phất Y lùi một bước, tựa lưng vào tường, Tương Tư lập tức hiện ra trong tay, tỏa ánh hồng quang mờ ảo."Tiên khí rất nặng, không phải ma." Cửu Anh cũng nhảy xuống giường, thấp giọng truyền âm vào tai nàng: "Người này tu vi cực cao, từ khi ta ở Vân Tế Sơn Môn chưa từng cảm nhận qua. Nhưng không có ma khí, hẳn không phải kẻ xấu."Ninh Phất Y quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, khẽ lắc đầu: "Không đúng, Cửu Anh, mau vào đây!""Đừng lo mấy chuyện tôn nghiêm thần thú nữa, nhanh!" Nàng giơ tay về phía Cửu Anh. Cửu Anh tại chỗ im lặng dậm chân, rồi hóa thành một điểm sáng, chui vào Nhất Niệm Châu.Cùng lúc đó, cửa vang lên tiếng gõ "cộc cộc"."Tả Sứ Bồng Lai Văn Diệu Quân, phụng mệnh Thiên Thụy Đế Quân, tới áp giải nữ nhi của tiên chưởng môn Ninh Trường Phong – Ninh Phất Y."