[BHTT - EDIT] Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện - Thất Thiên Chiết Hí
Chương 80: Thiên mệnh
Nàng chưa từng nghĩ tới, khi phát hiện người song tu cùng mình lại là Chử Thanh Thu, trong lòng mình vậy mà lại nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, giống như nuốt một ngụm ánh dương ấm áp, cả cõi lòng đều rực rỡ hẳn lên.Nàng ngồi trên giường thật lâu, kinh ngạc phát hiện bản thân thế mà ngẩn ngơ bay hồn lên tận chín tầng trời như vậy, khi thì hồi tưởng vị ngọt ngào trên môi đêm qua, khi thì nghe bên trắng bên đen trong lòng tự tranh cãi với chính mình.Bên trắng nói: Ngươi xem, những gì Cửu Anh nói hẳn là thật, nếu Chử Thanh Thu nàng không có ý với ngươi, sao lại chịu hạ thấp tôn nghiêm song tu cùng ngươi, còn vì ngươi mà khóc đến như hoa lê đái vũ trên giường, nói những lời mập mờ ấy.Bên đen lại nói: Ninh Phất Y, ngươi đừng quên, kiếp trước ngươi chính là chết trong tay nàng, cho dù kiếp này nàng rất mực thương yêu ngươi, thì cũng chỉ là vì chăm sóc hậu nhân của bằng hữu, đừng có thật lòng động tâm!Bên trắng phản bác: Chăm sóc ư? Ngươi từng thấy ai chăm sóc hậu nhân mà chăm sóc đến lên giường chưa?Bên đen tức giận: Thế còn thù giết ngươi thì sao? Ngươi bỏ qua được à? Cảm giác đau đớn khi nhất tiễn xuyên tim ngươi đã quên rồi sao?Bên trắng đáp: Nhưng chuyện kiếp trước thì liên quan gì tới kiếp này, Chử Thanh Thu đâu phải cố ý mang tâm ác muốn giết ngươi, nàng là Thần Tôn, ngươi là ma đầu, ngươi lại còn giam nàng, tra tấn nàng suốt một thời gian dài, cho dù bị nhất tiễn xuyên tim thì cũng đâu cần oán hận sâu đến vậy."Đủ rồi!" Ninh Phất Y bất chợt hất tóc ra sau, hất đi cuộc tranh cãi trong lòng.Một chuyện mà cứ hết nghĩ thế này lại nghĩ thế kia, dây dưa lằng nhằng không phải phong cách của Ninh Phất Y. Đã để tâm thì là để tâm, không để tâm thì là không để tâm, nàng sống cả đời quang minh lỗi lạc, cho dù có xấu xa cũng xấu xa một cách thẳng thắn, không có chuyện trốn đi lén rơi lệ.Nàng vừa định xuống giường, trong không khí bỗng thoảng qua một làn gió nhẹ, kế đó là một mùi rượu nồng nặc. Cửu Anh vẫn chưa tỉnh hẳn, xoay vòng vòng rồi xuất hiện ngay trước mặt nàng, gương mặt kiều diễm đỏ bừng, rõ ràng là vừa tỉnh cơn say."Tiểu nha đầu~" Cửu Anh lau khóe môi, nhào về phía nàng, Ninh Phất Y lập tức xoay người đứng dậy, cúi mắt nhìn người kia úp mặt xuống giường, đôi tay mềm đặt trên nệm, chút tao nhã đã chẳng còn sót lại.Ninh Phất Y vung tay tán đi mùi rượu trong phòng, mỉm cười nói: "Kỳ Cửu Anh, ngươi một đêm không thấy, là đi uống rượu sao?""Chẳng phải do Giang Ly xú nha đầu chết tiệt kia sao, nói ở Điểm Tinh Trấn có một vị sư phụ nấu rượu, rượu của ông ấy là tuyệt phẩm nhân gian, thế là ta mới bị các nàng chuốc say, nằm luôn ở quán rượu cả đêm, giờ vẫn chưa tỉnh."Đang yên lành lại gọi người đi uống rượu? Ninh Phất Y mím môi, hẳn là Chử Thanh Thu đã sớm có tính toán, cố ý đuổi Cửu Anh đi."Ngươi cười, cười cái gì mà cười?" Cửu Anh từ đống chăn đệm hỗn độn trên giường hé một con mắt nhìn nàng, sau đó chậm rãi bò dậy, mị nhãn như tơ, nâng lấy cổ tay ngà."Không đúng, hôm nay ngươi không đúng, mặt sao lại đỏ thế này? Hơn nữa mùi trong phòng cũng khác, còn có cả hương hoa..." Cửu Anh vừa ngửi vừa như phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa, đôi môi đỏ mọng khẽ hé thành hình tròn: "Ngươi, các ngươi, ngươi và...""Suỵt." Ninh Phất Y đặt ngón trỏ lên môi, cau mày chặn lại những lời còn lại của nàng.Rượu trong người Cửu Anh dường như lập tức tan hết, đầu không còn choáng, mắt cũng không hoa, nàng ngồi ngay ngắn, vắt chân trêu ghẹo: "Chẳng trách lại tìm cách đuổi ta đi. Ngươi cứ nói thật với ta thì ta tự biết tránh xa mà.""Chỉ là trị bệnh thôi." Ninh Phất Y cúi đầu cười, "Y phục bẩn rồi, ta thay bộ khác."Cửu Anh khoanh tay dựa vào cột giường, ánh mắt dõi theo nàng: "Đừng mặc cái màu đen kia, trông dữ tợn lắm, mặc cái màu vàng ấy."Bàn tay Ninh Phất Y đang định ném bộ y phục ra ngoài khựng lại giữa không trung, thu về rồi khẽ rung lên, gương mặt lại càng nóng hơn: "Đây là thứ sư huynh Dung Cẩm may cho ta mấy năm trước, bảo đợi ta qua lễ cập kê thì mặc. Nhưng khi đó dù cập kê, thân thể ta vẫn như hài đồng nên vẫn để không.""Màu này..." Ninh Phất Y hơi ngần ngại, tỏ vẻ không thích."Màu này rất đẹp, vừa hợp với tuổi của tiểu nha đầu như ngươi, sư huynh Dung Cẩm của ngươi khéo tay đấy." Cửu Anh nâng má, "Cũng vừa hợp để gặp người trong lòng."Ninh Phất Y liếc nàng một cái rồi quay người sang phòng bên thay y phục."Người đã khai ngộ đúng là khác hẳn, như biến thành một người mới." Cửu Anh nhếch mắt cười, khẽ rung vai.Ninh Phất Y thay xong bộ y phục, từ đầu tới chân vừa vặn, tuy nói là vàng nhưng thực ra màu trắng chiếm phần nhiều, rực rỡ như xuân tháng ba, lại khiến đôi mày mắt vốn sắc sảo của nàng trở nên dịu dàng thanh thoát.Khi đôi mắt phượng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh dương chiếu khiến tròng mắt nàng trở nên nhạt màu.Nàng dường như đã lâu không nghĩ tới chuyện nhập ma nữa, dường như đã bị cuộc sống hiện tại mê hoặc, vô thức chìm đắm trong đó. Nàng không còn là kẻ phế vật, người mình yêu đều ở bên cạnh, thêm vài bằng hữu, lại có sự bảo hộ của Chử Thanh Thu.Những ngày tháng như vậy chính là điều mà kiếp trước nàng hằng mơ tưởng, dù liều mạng cũng không thể có được.Nàng cầm lấy dải lụa trắng dài của chiếc váy, đứng trước gương đồng thật lâu. Cửu Anh lảo đảo bước tới từ phía sau, khẽ gật đầu tán thưởng.Rồi nàng bỗng bỏ hết dáng vẻ say, như nhớ ra điều gì, gõ nhẹ vào trán, xoay tay hiện ra một đóa hoa đỏ tươi không lá: "Này, hôm nọ ngươi nhờ ta để ý, ta tìm được ở chỗ suối nửa sườn núi.""Dù Bỉ Ngạn Hoa ở nhân gian cũng mọc được, nhưng vài đóa này rõ ràng có mùi khác hẳn hoa thường. Các ngươi không ngửi ra, nhưng ta thì có thể." Cửu Anh vừa nói vừa đưa cành hoa cho Ninh Phất Y.Tâm thần Ninh Phất Y khẽ chấn động, vội đưa tay đón lấy, tay còn lại tỏa tiên lực, cánh hoa đỏ rực trong lòng bàn tay lập tức biến thành màu đen."Lại là Trường Sinh Hận." Ninh Phất Y siết chặt đóa hoa, "Ta đã nói mà, ma tộc chắc chắn đang mưu đồ gì đó. Ngoài ra còn phát hiện ở nơi nào khác không?"Cửu Anh sờ má, nghĩ ngợi: "Bên suối có, nơi vắng dưới chân núi cũng có, còn có một khoảnh dày nhất ở rừng trúc sau núi. Nhưng vì mùa thu là lúc Bỉ Ngạn Hoa nở rộ nên chẳng ai nhận ra.""Sao vậy, những đóa hoa đen sì này là vật của Ma giới à?""Đúng vậy, hoa này oán khí cực sâu, sinh sôi nhanh, có thể ẩn giấu khí tức của bản thân, lại dễ dàng ảnh hưởng đến thần trí linh thể." Ninh Phất Y mân mê cánh hoa, ép ra dòng dịch đen đặc, "Ma tộc trồng thứ này ở Vân Tế Sơn Môn là để làm gì?""Thôi kệ, bất kể là gì, cứ diệt hết đã rồi tính sau." Nói xong, Ninh Phất Y quay người rời phòng, đi thẳng về phía Tĩnh Sơn Cung."Này, chờ ta với!" Cửu Anh loạng choạng đứng dậy, trong chớp mắt biến mất nơi cửa sổ.Sắc thu ở trong Tĩnh Sơn Cung dường như chưa thấm đẫm hoàn toàn, dọc đường trong cung vẫn bày đủ loại hoa cỏ rực rỡ, rung rinh trong nắng, lá rụng cũng đã được tiên thị quét sạch, đường đá phiến trơn nhẵn sạch sẽ.Chử Thanh Thu ngồi nơi đình giữa hồ ở cuối hành lang, mái tóc đen hai bên buông xuống gảy đàn, tiếng đàn Thất Huyền cầm du dương từ trong đình ngân vang, theo gió bay xa.Thu Diệc mặc áo tím từ trên không hạ xuống, đáp vào trong đình, cúi đầu nói: "Sư tôn, đệ tử đã làm theo phân phó, bí mật lan truyền tin tức người bệnh nặng rồi.""Ngoài ra, cũng đã âm thầm gửi mật thư cho các y tiên trong môn, bảo họ đêm nay đến chẩn bệnh."Nàng nói xong mới ngẩng đầu, do dự một lát mới hỏi: "Sư tôn, người làm vậy... là để đợi Ma tộc kia tự mình ra tay sao? Người không sợ hắn...""Ta không phải đợi hắn ra tay, mà là ép hắn phải ra tay. Hắn chậm chạp chưa động thủ ắt là có điều cố kỵ, có lẽ chưa nắm chắc phần thắng, hoặc e ngại danh tiếng của ta. Ta cần hắn lơ là, trong lúc chưa kịp mưu tính chu toàn thì buộc phải lộ mặt, tự mình rơi vào trận pháp của ta. Hậu phát chế nhân, xác suất thắng sẽ cao hơn.""Vậy sao người chắc hắn sẽ mắc câu?""Hiện giờ hắn không tìm được thời cơ ra tay nào tốt hơn. Ta trọng thương chưa lành, năm phái còn lại đều ở tận Đông Hoang, nếu hắn động thủ thì chẳng ai ngăn nổi.""Thêm vào đó, ta còn tung tin chuyện ở Đông Hoang sắp kết thúc, các chưởng môn trưởng lão sẽ mau chóng trở về. Nếu hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt, ắt sẽ không nén được mà ra tay." Chử Thanh Thu vừa nói, tay vừa không ngừng, tiếng đàn vẫn ngân dài."Không hổ là sư tôn." Thu Diệc miệng khen, nhưng đáy mắt đầy lo lắng, "Nhưng vạn nhất Ma tộc kia không tới tìm sư tôn, mà lại ra tay với Ninh Phất Y thì sao?"Chử Thanh Thu gảy sai một nốt, rồi lại tiếp tục: "Ta đã thi triển chú pháp lên người nàng ấy, nếu xung quanh nàng có gì khác thường, ta sẽ lập tức xuất hiện.""Vậy nên Ma tộc tới tìm ta hay tìm Ninh Phất Y cũng chẳng khác biệt gì."Sư đồ hai người đang nói thì có hai bóng người vượt qua kết giới, xuất hiện trên hành lang, tà áo phiêu dật, tóc đen như mây.Ngón tay Chử Thanh Thu khẽ siết, tiếng đàn vốn êm đềm bỗng như đao chém nước, theo một tiếng "ong" liền ngưng bặt.Nàng đã gảy đứt một sợi dây đàn.Ngón tay nàng co lại trong chốc lát, ngẩng mắt nhìn, chỉ thấy nữ tử kia đang mỉm cười bước tới, sắc mặt hồng hào, vừa nhìn là biết tâm tình rất tốt."Chử Thanh Thu!" Nàng cười bước qua hành lang đến bên Chử Thanh Thu, má ửng hồng, cả người mang theo vẻ rạng rỡ đã lâu không thấy.Thu Diệc còn muốn nói gì đó thì bị Cửu Anh bên cạnh kéo phắt ra, tiện thể còn lôi cả Giang Ly vừa nghe tiếng chạy tới, mỗi tay ôm một người, vòng qua eo dắt đi về phía cuối hành lang uốn khúc."Nào nào nào, ta thấy hành lang này đẹp lắm, cùng ta đi xem thử." Nàng uốn éo vòng eo nói.Chử Thanh Thu chỉ liếc một cái liền như bị bỏng mắt, không dám ngẩng đầu nữa, giả vờ vô tình đưa tay sờ dây đàn, định khôi phục lại nhưng thất bại."Có chuyện gì." Nàng nói.Ninh Phất Y sững một thoáng, nụ cười tươi ban nãy nhạt đi đôi phần, lời đến môi lại đổi hướng: "À, ta có chuyện tìm ngươi."Nàng rút từ trong tay áo ra đóa Trường Sinh Hận, đặt lên dây đàn của Chử Thanh Thu: "Cửu Anh phát hiện cái này, ẩn trong đám Bỉ Ngạn Hoa bình thường, ta đoán chắc là Ma tộc định dùng nó làm gì đó. Sợ ngươi chưa phát hiện, nên tới nói cho ngươi biết."Chử Thanh Thu nhìn hoa một cái, vung tay áo gạt đi: "Đa tạ, nhưng ta đã biết rồi."Ninh Phất Y nhìn đóa hoa biến mất, môi đỏ khẽ mở, tâm tình đang cuộn trào như bị đè xuống, đầu ngón tay khẽ co lại: "Ta nghe nói tin tức ngươi tung ra rồi, mọi thứ đều đã sắp xếp xong, chỉ đợi kẻ đó lộ mặt.""Ta có thể cùng các ngươi đối phó Ma tộc...""Không cần, Tàn Nguyệt Trận đã bày xong, ngươi cứ ở yên trong phòng là được." Chử Thanh Thu dùng giọng điệu lạnh lùng cắt ngang lời nàng, vẫn không nhìn nàng lấy một lần."Chử Thanh Thu." Giọng Ninh Phất Y cũng lạnh hẳn xuống. "Hôm đó ngươi đã đáp ứng ta, chúng ta sẽ cùng nhau đối phó ma tộc.""Ta chưa từng thất hứa. Ngươi ngoan ngoãn ở yên, chính là mồi nhử dẫn dụ Ma tộc." Chử Thanh Thu nói, lần này rốt cuộc cũng sửa xong cây cổ cầm."Ngươi đừng hòng gạt ta. Rõ ràng Ma tộc đó muốn giết cả ngươi lẫn ta, sao ngươi biết hắn sẽ đến tìm ta? Ngươi làm vậy chẳng phải là muốn gạt ta ra ngoài, để một mình ngươi đối phó Ma tộc sao?" Ninh Phất Y tiến lên hai bước, bàn tay dưới lớp váy đẹp đang run rẩy."Thì sao? Với tu vi của ngươi thì đối phó kiểu gì? Trong Vân Tế Sơn Môn này biết bao người tu vi cao hơn ngươi, ta tìm ai giúp chẳng được, nhất định phải là ngươi sao?" Chử Thanh Thu nhàn nhạt nói.Giọng nàng vô tình, vô tình đến mức như ở kiếp trước, lạnh lẽo không chút nhiệt độ.Ninh Phất Y chỉ cảm thấy biển lòng bỗng chốc trở nên giá lạnh. Nàng mấy lần định mở miệng mà không thành, cuối cùng lại cong môi: "Vậy trong mắt ngươi hiện giờ, ta vẫn chẳng khác gì bất kỳ đệ tử nào trong môn này?"Chử Thanh Thu không nói, nhưng cũng chẳng nhìn nàng, giống như mặc nhiên thừa nhận.Sát khí đã lâu không nổi lại bắt đầu dâng trào trong lòng Ninh Phất Y, mày mắt thêm sâu thẳm. Nàng dứt khoát đứng chắn trước mặt Chử Thanh Thu, buộc nàng phải nhìn mình."Vậy chuyện hôm qua thì sao? Là ngài hạ mình ban ân cứu ta một mạng, hay là lão nhân gia ngài rảnh rỗi không có việc gì nên trêu ta cho vui?"Chử Thanh Thu cắn mạnh đầu lưỡi đến đau buốt, kinh ngạc giương mắt, rồi nhanh chóng buộc bản thân cúi đầu, hàng mi dài che khuất tầm mắt."Ta...""Ngươi lại định nói không phải ngươi làm ư?" Ninh Phất Y nghiến răng gần như muốn nghiền nát, giận quá mà bật cười. "Ngươi đã giấu ta nhiều chuyện như vậy, giờ ngay cả chuyện này cũng muốn giấu?"Vừa nói nàng vừa bất ngờ nắm lấy cánh tay Chử Thanh Thu, mạnh mẽ lật cổ tay nàng ra, lộ ra vết hằn đỏ nhạt."Ninh Phất Y!" Chử Thanh Thu nghiến răng quát khẽ, vội vùng vẫy thoát ra, nhưng Ninh Phất Y lại bỗng buông tay. Chử Thanh Thu bàng hoàng đứng bật dậy, trong lúc hoảng loạn lại vô tình hất ngã cây đàn, tiếng dây đàn rối loạn xoắn vào nhau, chói tai như cứa thẳng vào lòng người.Bàn tay thon gầy của Ninh Phất Y còn lơ lửng giữa không trung. Nàng rõ ràng muốn khóc, nhưng mắt lại khô khốc, khóe môi vẫn cong lên."Đây là dấu ta lưu lại bằng bí pháp hôm đó, chỉ có ta mới xóa được." Nàng khẽ nói, rồi hạ tay xuống, vết đỏ kia lập tức biến mất."Thật uổng ta đã tự đánh giá cao bản thân, uổng phí ta tỉnh dậy sáng nay còn nghĩ đời này ngàn năm qua, lần đầu ta vui vẻ đến thế. Hóa ra vẫn là ta sai rồi." Giọng nàng thản nhiên hơn cả Chử Thanh Thu."Hóa ra ngươi chưa từng thay đổi, Chử Thanh Thu, ngươi không có tim."Rõ ràng trời vẫn nắng ấm, nhưng hai người đứng đối diện nhau lại lạnh lẽo hơn cả băng giá. Chử Thanh Thu chỉ thấy tim quặn đau, đờ đẫn đứng yên."Đừng nghe nữa, ra đây đi." Ninh Phất Y nhạt giọng nói, lập tức phía sau nàng hiện ra ba bóng người cúi đầu đứng thành hàng."Ninh... Ninh Phất Y, ngươi đừng quá đáng. Sư tôn rõ ràng là đang cứu ngươi." Thu Diệc do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng bênh vực sư tôn mình."Đủ rồi, tổn thương thân thể không bằng khiến lòng người lạnh giá. Biết vậy hôm đó ta đã không nói câu đó, còn hơn để tấm lòng si mê của nha đầu này bị ném vào ba thước hàn xuyên.""Đi đi đi, về thôi..." Cửu Anh thực sự không nhìn nổi nữa, bước lên khoác tay Ninh Phất Y, hồng quang lóe lên, hai người lập tức biến mất ngoài kết giới."Sư tôn..." Thu Diệc định tiến lên an ủi, nhưng Chử Thanh Thu nói: "Không sao, lui xuống đi."Thấy Thu Diệc vẫn chưa muốn rời, nàng lại nhấn mạnh: "Lui xuống."Người lúc này mới chịu đi. Nàng nhắm mắt thật chặt, đôi chân đã sớm mất sức mới chịu khuỵu xuống, lảo đảo ngã xuống ghế. Giang Ly lập tức quăng tấm lụa choàng, đỡ nàng ngồi vững lại.Giang Ly cũng không biết làm, che đi vành mắt đỏ: "Thần Tôn, ngươi hà tất phải khổ thế chứ, vừa hành hạ nàng, lại vừa hành hạ chính mình. Ban đầu ta còn tưởng thiếu chưởng môn có lẽ không để tâm tới ngươi, nay xem ra nàng sớm đã động xuân tâm, ngay cả bản thân nàng cũng chưa biết.""Dù cho dương thọ của ngươi sắp tận, dù cho ngươi phải diệt trừ Ma tộc, muốn lấy thân làm trận nhãn, nhưng chỉ cần nói với nàng một câu rằng ngươi để ý nàng, thì có sao đâu?""Rồi sau đó thì sao? Lại phải nhìn nàng vì ta mà bị nhất kiếm xuyên tim, rơi xuống Hoàng Tuyền?" Chử Thanh Thu lắc đầu, mặc cho mái tóc rối lòa xòa trước mặt, "Ta không cần, ta muốn nàng sống, thà để nàng hận ta cả đời."Giang Ly nghe mà ngẩn ngơ, trong đầu đầy mây mù. Nàng nhìn nữ nhân đang ngồi lặng lẽ trên băng ghế, thoáng chốc như thay hẳn tiên thân, đôi mắt đào hoa trong trẻo như hồ xuân ẩn chứa vài phần điên ý."Giang Ly, ta vốn chưa từng tin vào thiên mệnh, vậy mà vẫn từng hướng lên trời cầu nguyện hai lần." Chử Thanh Thu ngắm trời thu nối liền nơi chân trời, "Một lần, là phàm nàng sở cầu, ta đều nguyện ý.""Lần còn lại, là cầu cho nàng về sau, nhất định đừng yêu ta."Lời tác giả:Cốt truyện sắp tới đều rất quan trọng, đây là một bước ngoặt, sau đó sẽ giải thích những chuyện trước kia.Tính cách của hai người thật ra đều ẩn chứa sự cố chấp, Chử Thanh Thu cũng không biết cách yêu. Ban đầu nàng một lòng vì thương sinh, sau này trong lòng có Ninh Phất Y, nhưng Ninh Phất Y rốt cuộc vẫn là ma. Đại ái và tiểu ái không thể cân bằng, nhưng nàng sẽ không hi sinh Ninh Phất Y, chỉ có thể dùng cách của mình để yêu nàng. Cách này chưa chắc là đúng, nhưng quả thật là việc duy nhất nàng có thể làm. (Hơn nữa, đúng là còn có những nguyên nhân khác nữa, kiếp trước hai người bọn họ thật sự là một đoạn nghiệt duyên.)