BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 46. Chính Dương gặp nạn, có kinh hoảng



Chương 46. Chính Dương gặp nạn, có kinh hoảng

"Cái tên Tần Mạc vô đức kia, toàn hại ta với giăng bẫy ta thôi."

Tần Tố đứng ở cửa Huyền Âm cung, mắng xong một trận, cuối cùng vẫn phải ôm khối "đá" kia về điện của mình.

Ngồi trong Chính Dương cung, Tần Tố nhớ lại lời Tần Mạc, đặt khối "đá" lên bàn: "Đem thứ này ra sân, lệnh cho người mang toàn bộ gương trong Chính Dương cung ra đây cho bản cung."

Nếu không có cách nào, Tần Tố đành dùng biện pháp vừa thô bạo vừa đơn giản nhất, cho người gom hết gương trong điện, sắp thành từng dãy giữa sân, để tất cả ánh sáng phản chiếu tập trung vào khối "đá".

Chẳng mấy chốc, ánh sáng chồng lên nhau khiến khối "đá" kia rực sáng lạ thường, thậm chí bắt đầu tỏa ra hơi nóng.

"Có chút thú vị."

Tần Tố ngồi trong sân, chống cằm nhìn thành quả của mình. Nàng nhớ lại trận chiến ở Nam Tương năm ấy, khi đó, nàng từng dùng chiêu tương tự: ba trăm quân dụ ba nghìn địch vào sơn cốc, giữa ngày hè nắng gắt, hàng trăm tấm gương đồng phản chiếu ánh sáng xuống đáy cốc, khiến kẻ địch chói lòa đến mù mắt, đội quân hoảng loạn, loạn tiễn bắn ra, chết quá nửa.

Tần Tố vốn định tiếp nhận đầu hàng, nào ngờ trong khe núi đột nhiên bốc lửa, lửa dữ đến mức chẳng ai dám đến gần.

Ba nghìn quân ấy cháy sạch không còn một mống, trận đó tàn khốc vô cùng, nhưng lại có cái lợi, tàn quân Nam Tương không còn sức phản kháng, răm rắp đầu hàng.
Cũng là trận đánh nhanh nhất và gọn nhất trong đời Tần Tố.

Cũng nhờ trận ấy mà nàng hiểu được một đạo lý, ánh sáng gương có thể sinh lửa, chỉ cần hội tụ đủ nhiều, tất có thể đốt cháy vật rắn.

Giờ tuy số gương này chẳng tới hàng trăm tấm, nhưng cũng chẳng phải ít, muốn đốt một khối nhỏ như thế, chắc chẳng khó.

"Điện hạ, vật này... xem ra đúng là đá thật, sao có thể bắt lửa được?"

Xích Thủy đứng bên cạnh khẽ nhắc, nhìn thế nào cũng thấy đây chẳng giống vật có thể cháy được chút nào.

"Cái này..."

Tần Tố vừa định mở miệng thì bên cạnh đã vang lên tiếng kêu thất thanh.

"Cháy rồi! Cháy rồi!"

Nghe cung nhân hô hoán, Tần Tố vội nhìn sang, chỉ thấy dưới ánh nắng bị phản chiếu, khối "đá" kia bỗng phát sáng rực rỡ, dị thường đến kinh ngạc.

"Nhanh, thu hết gương lại!"

Tần Tố lập tức hạ lệnh, cung nhân vội vàng thu dọn gương, song khối đá vẫn phát sáng, hơn nữa ánh sáng càng lúc càng chói, bộ dáng kỳ dị.

"Thứ này... thật thần kỳ."

Tần Tố hiếm khi gặp vật lạ, nhìn khối "đá" kia, không kìm được lắc đầu cảm thán, ánh sáng ấy rực rỡ như thể có mặt trời rơi xuống nhân gian, chói lòa đến khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Người trong Chính Dương cung vây quanh, ai nấy đều trầm trồ tán thưởng. Nhưng Tần Tố lại cảm thấy có điều bất ổn, trầm giọng nói:

"Người đâu, mang nước lại đây."

Khi người hầu mang nước đến, nàng chỉ tay vào khối "đá" giữa sân:

"Giội lên đi."

Một chậu nước lớn đổ thẳng lên vật đang sáng rực ấy, nhưng không hề có chút tác dụng, ánh sáng vẫn rực rỡ như trước.

"Đem chậu đồng úp lên."

Tần Tố lạnh mắt nhìn, người cầm chậu bị ánh sáng chiếu đến nheo cả mắt, cố gắng đưa tay, lấy chiếc chậu đồng dày nặng úp lên khối đá.

Ánh sáng chói chang trong sân bị chặn lại hoàn toàn, Tần Tố nhìn chăm chăm vào cái chậu đồng, khẽ hít sâu:

"Rút lui!"

May mà thường ngày nàng hay "ngứa tay" luyện cung nhân theo kiểu quân binh, nên vừa hạ lệnh, mọi người lập tức rút lui có trật tự. Vừa ra khỏi Chính Dương cung, còn chưa kịp quay đầu lại —

"Ầm!"

Một tiếng nổ long trời!

Chính Dương cung nổ tung.

Tần Tố trông thấy cái chậu đồng méo mó biến dạng bay ra ngoài, mặt nàng lạnh tựa băng tuyết năm ngoái, giọng trầm hẳn xuống:

"Kim Liệt!"

Chuyện Chính Dương cung bị nổ tung do lễ vật mà sứ đoàn Phù Lương dâng lên rất nhanh đã truyền khắp hoàng cung.

Vĩnh Nhạc Đế nghe tin, bị hoảng sợ đến giật mình, thấy Tần Tố mặt mày đen lại vì giận, nổi giận đùng đùng vọt vào trong điện, hoàn hảo không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Truyền sứ đoàn Phù Lương!"

Kim Liệt cùng đoàn người rất nhanh được truyền vào cung, Tần Tố sắc mặt âm trầm ngồi ở thượng vị, trên cùng là Vĩnh Nhạc Đế, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

"Phù Lương các ngươi nếu muốn đánh, không cần phải quanh co như vậy, bản cung sẽ theo đến cùng! Kim Liệt, ngươi giở những thủ đoạn âm hiểm này, không thấy mất mặt cho Phù Lương của ngươi sao?"

Tần Tố mở miệng chất vấn Kim Liệt, thấy Kim Liệt vẫn còn vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng, liền trực tiếp ném những mảnh vỡ còn sót lại xuống chân Kim Liệt "Chứng cứ ở đây, ngươi còn gì để ngụy biện?"

Mùi thuốc nổ nồng nặc vẫn còn phảng phất, khiến sắc mặt Kim Liệt đại biến. Nhìn đống mảnh vụn ấy, nàng ta nhận ra ngay, chính là báu vật mà sứ đoàn Phù Lương dâng lên sáng nay.

"Trưởng công chúa điện hạ đây là ý gì?"

"Bản cung có ý gì, Thái tử Phù Lương trong lòng không rõ sao? Cả Chính Dương cung của bản cung đều bị nổ tung thành pháo hoa, ngươi còn dám đứng đây giả ngây giả dại? Bản cung thấy các ngươi Phù Lương nói giảng hòa là giả, mưu sát mới là thật! Đã vậy thì... muốn chiến thì chiến!"

Tần Tố của Chính Dương cung đang yên lành, nay đã bị nổ bay quá nửa, giờ nàng tức đến nỗi khí huyết dâng lên, nếu không phải nàng phản ứng nhanh, e rằng đã mất mạng ngay trong cung của chính mình.

Nhiều năm chinh chiến, không chỉ Đại Ung chống đỡ không nổi, mà Phù Lương cũng đã kiệt quệ, hơn nữa hai bên đều chẳng chiếm được lợi thế. Lần này tuy hai bên ngoài mặt đều tỏ ra không thật lòng, nhưng quả thực là vì hòa đàm mà đến.
Kết quả, cuộc hòa đàm vừa mới bắt đầu đã bị phá vỡ, lỗi lại nằm ở phía Phù Lương, đến cả Kim Liệt cũng khó mà gánh nổi trách nhiệm to lớn này.

"Trưởng công chúa điện hạ xin bớt giận, chuyện này nhất định có điều mờ ám,
có lẽ có kẻ đã giở trò trong đó cũng chưa biết chừng. Điện hạ chớ nên nổi giận, trước tạm chờ tra rõ một phen, ắt sẽ cho Trưởng công chúa điện hạ một lời giải thích thỏa đáng."

Kim Liệt hiếm khi hạ giọng, chủ động nhận trách nhiệm.

Cũng giống như Kim Liệt không tin Vĩnh Nhạc Đế sẽ lấy Chính Dương cung của Tần Tố ra để vu oan cho Phù Lương, Tần Tố cũng không tin Kim Liệt ngu ngốc đến mức dùng cách vụng về như vậy để tự chuốc tội danh cho mình.

Mục đích đã đạt được, Tần Tố tuy vẫn còn tức giận, nhưng cũng biết nặng nhẹ, nàng nhìn Kim Liệt, nói: "Thái tử Phù Lương đã nói vậy, thì chuyện này vẫn còn chỗ để bàn. Thế này đi, trong ba ngày, bản cung muốn thấy rõ nguyên nhân của việc này. Hy vọng Thái tử Phù Lương có thể cho bản cung một lời giải thích thỏa đáng."

Ba ngày... e rằng Kim Liệt đến cọng lông cũng chẳng tìm ra.

Thấy Tần Tố khẽ cắn môi, Kim Liệt nghiến răng, nhưng chỉ có thể kiên trì đáp ứng. Dù sao việc này rõ ràng là lỗi của Phù Lương, bằng chứng lại nằm trong tay Đại Ung, nàng tự nhiên không dám nhiều lời.

"Ba ngày thì ba ngày."

"Còn nữa," Tần Tố không khách sáo, "Chính Dương cung của bản cung, mọi tổn thất thiệt hại đều phải do Phù Lương chịu trách nhiệm bồi thường. Ngươi có ý kiến gì không?"

"Đó là điều nên làm."

Biết rõ Tần Tố muốn nhân cơ hội đòi thêm, nhưng Kim Liệt chẳng còn cách nào, đành cắn răng đồng ý. Dù sao chỉ là một tòa cung điện nho nhỏ, coi như để Tần Tố nguôi giận, không đáng vì chuyện này mà lại sinh hiềm khích.

Chuyện tạm thời được định xuống như vậy. Kim Liệt và sứ đoàn được thả ra khỏi cung, còn Tần Tố cùng Vĩnh Nhạc Đế ngồi lại trong ngự thư phòng. Tần Tố chống cằm, vẫn mặt mày hằm hằm tức giận. Dù sao, đang yên đang lành ở trong sân, mà chớp mắt cung của mình bị nổ tung tan tành, thì ai mà vui cho nổi.

"Tầm Nhi chớ nên tức giận, tất cả tổn thất của Chính Dương Cung hôm nay, Phù Lương ắt sẽ bồi thường đủ cho con. Ngoài ra, dựa theo số này, phụ hoàng sẽ bồi thêm cho con một phần nữa, thế nào?"

Vĩnh Nhạc Đế nhìn vẻ tức tối của Tần Tố, phất tay một cái, liền ứng một phần trước.

Trong chớp mắt, Tần Tố coi như được hai phần Chính Dương Cung, cơn giận cũng nguôi đi đôi chút. "Phụ hoàng đã nói vậy, vậy nhi thần xin lui trước, thu xếp lại, lập danh sách tổn thất để gửi cho Phù Lương quốc."

"Được, được, Tầm Nhi đi đi."

Vĩnh Nhạc Đế chẳng buồn hỏi xem Tần Tố định kê những gì trong danh sách ấy, trực tiếp đồng ý, coi như ngầm cho phép nàng tha hồ mở miệng đòi Phù Lương đền bù.

"Tạ phụ hoàng," Tần Tố lúc này mới thỏa mãn đứng dậy. "Đúng rồi, phụ hoàng, Chính Dương Cung của nhi thần nhất thời e chưa thể tu sửa xong, nhi thần muốn tạm sang Vị Ương cung của mẫu hậu ở vài ngày, không biết có được không?"

Lời này cũng có lý, tuy phần bị nổ chủ yếu là viện ngoài, nhưng hiện giờ quả thực không thể ở được, nên cần tìm chỗ khác cho nàng tạm trú.

Vĩnh Nhạc Đế hơi do dự: "Trong cung còn nhiều cung điện trống, con cứ chọn lấy chỗ nào cũng được. Chỉ là cung Vị Ương của mẫu hậu con đã lâu không có người ở, việc quét dọn không tiện, e rằng không thích hợp."

Vị Ương cung từ khi Đức Nhân hoàng hậu qua đời thì không còn ai ở nữa, chỉ có Tần Tố mỗi khi lễ tết hay khải hoàn mới đến thắp hương, quả thực không thích hợp để ở lâu.

Nhưng các cung khác trong hậu cung hầu như đều có người ở. Bảo Tần Tố ở tạm điện phụ thì không thể nào, còn ở mấy điện xa, hẻo lánh hơn lại càng không hợp. Nghĩ tới nghĩ lui, thật chẳng có nơi nào thích hợp cả.

Vĩnh Nhạc Đế  dường như cũng nghĩ đến vấn đề này, nhìn Tần Tố nói: "Tầm Nhi, nếu con không ngại, thì cứ tạm đến ở mấy hôm tại thiền điện của Tĩnh An Cung đi. Trẫm sẽ lệnh cho thợ thủ công ngày đêm tu sửa, nhanh nhất khôi phục Chính Dương Cung cho con, tuyệt đối không để chậm trễ."

Tĩnh An Cung là nơi ở của Tấn Hoàng Quý phi. Thiền điện bên trước đây từng là chỗ ở của Tần Mạc, từ khi hắn mười tuổi chuyển sang Huyền Âm cung thì nơi đó liền bỏ trống, nhưng vẫn là một trong những chỗ ở tốt nhất trong cung.

"Nếu vậy, nhi thần chi bằng đến ở Huyền Âm Cung của Nhị hoàng huynh, cũng gần Chính Dương Cung hơn."

Tần Tố và Tấn Hoàng Quý phi xưa nay nước giếng không phạm nước sông, tuy ngoài mặt quan hệ xem ra cũng không tệ, nhưng thực ra chẳng có giao tình gì. Nàng càng không muốn dính dáng gì đến hậu cung, nghĩ đi nghĩ lại, thấy Huyền Âm cung của Tần Mạc đúng là lựa chọn tốt hơn.

"Tầm Nhi, chớ hồ đồ," Vĩnh Nhạc Đế hiếm khi không thuận theo ý nàng, "con nay đã đến tuổi cập kê, còn Nhị hoàng huynh của con cũng đã nhược quán, tuy là ruột thịt, nhưng nam nữ khác biệt, cũng không nên ở chung một cung?"

"Cũng chẳng cần phải quá câu nệ thế," Tần Tố liếc nhìn Vĩnh Nhạc Đế, song cuối cùng vẫn tạm gác lại ý định ấy. "Đã vậy, cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, thôi thì nhi thần nghe lời phụ hoàng, đi Tĩnh An Cung vậy."

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có nơi nào thích hợp hơn, Tần Tố quyết định ở tạm chỗ Tấn Hoàng Quý Phi, dù sao chính điện và điện phụ cách nhau rất xa, chẳng chạm mặt nhau, cũng không đến mức không được tự nhiên.

"Được rồi, Tầm Nhi ngoan của trẫm," Vĩnh Nhạc Đế  dỗ dành nói, "đợi mấy hôm nữa Chính Dương Cung tu sửa xong, phụ hoàng sẽ cho con chọn thêm ít đồ mới bày trí, thích thứ gì thì cứ chọn, thế nào?"

Vĩnh Nhạc Đế  dường như cũng cảm thấy hơi thiệt cho Tần Tố, liền vội vàng bù đắp.

"Phụ hoàng một lời đã định, vậy nhi thần xin cáo lui trước. Nhi thần còn phải thu dọn một chút, lập bản kê rồi chuyển đồ sang Tĩnh An Cung."

Tần Tố hành lễ rồi lui ra.

"Được, Tầm Nhi hôm nay vừa hoảng sợ vừa mệt nhọc, trẫm để Tiểu Lý Tử theo con giúp một tay, có chuyện gì cứ sai hắn là được."

Vĩnh Nhạc Đế  đích thân phái thái giám tổng quản thân cận nhất của mình đi theo Tần Tố, trong cung, hầu như không có chuyện gì hắn không giải quyết được.

Tần Tố thuận tiện còn nhận được cả một đống đồ bổ an thần, rồi dẫn theo Tiểu Lý Tử và đoàn người rời khỏi Chính Dương Cung.

Nói là Tần Tố mệt, nhưng thực ra nàng chẳng động tay vào việc gì. Việc thu dọn Chính Dương Cung, lập danh mục bồi thường đều do Xích Thủy lo liệu là đủ; việc dọn đồ sang Tĩnh An Cung thì có Lý công công cùng người của Tấn Hoàng Quý phi phụ giúp, Tần Tố hoàn toàn không cần bận tâm.

Tần Tố chỉ đi một chuyến sang Tĩnh An Cung, chào hỏi Tấn Hoàng Quý phi một câu, thế là coi như hoàn thành "nghi thức".

Sau khi sắp xếp qua loa, Tần Tố trở lại hậu hoa viên Chính Dương Cung, phần chưa bị vụ nổ ảnh hưởng, luyện kiếm một lát, rồi lại phải chuẩn bị cho yến tiệc buổi tối.

Hết chuyện này đến chuyện khác, thật khiến nàng phiền não vô cùng. Lúc trang điểm thay y phục, Tần Tố gần như buồn ngủ rã rời.

Ngay khi nàng còn đang thong thả luyện kiếm trong cung, tin tức Chính Dương Cung bị nổ cũng nhanh chóng lan ra ngoài, làm chấn động không nhỏ và cũng truyền tới phủ Thừa tướng.

Thẩm Dịch vốn đã quyết sẽ tránh mặt, từng nói với Hoa Khê rằng, từ nay về sau có thể tránh được Tần Tố thì tránh, ai ngờ mới hai ngày, đã nghe tin này, lập tức đầu váng mắt hoa, suýt nữa ngã lăn ra ngất xỉu.

"Chính Dương Cung canh phòng nghiêm ngặt như vậy, sao lại có thể sơ suất lớn đến thế?"

Không để ý đến quyển sách rơi trên đất, Thẩm Dịch nhìn Minh Hà, người vừa báo tin cho mình, vội vàng truy hỏi.

"Tiểu thư, xin đừng nóng ruột, cẩn thận hại đến thân mình," Minh Hà vội đỡ Thẩm Dịch ngồi xuống. "Nghe nói là trong lễ vật mà sứ đoàn Phù Lương dâng lên có vấn đề. Vốn dĩ bọn họ định dùng vật đó để làm khó triều thần Đại Ung, ai ngờ Trưởng công chúa nói người có thể xử lý, bảo đợi đến yến tiệc buổi tối sẽ công bố. Kết quả là sau khi Trưởng công chúa mang vật đó đi, nó lại nổ tung ngay tại chỗ, hơn nửa Chính Dương Cung bị phá hủy. Cảnh tượng khi ấy vô cùng kinh hoàng, nghe nói tiếng nổ vang tới tận phố Trường Ninh. Bệ hạ lập tức triệu Thái tử Phù Lương vào cung tra hỏi, lão gia và các đại nhân đều đã vào cung từ sớm."

Minh Hà kể lại tường tận những gì mình nghe được, sắc mặt Thẩm Dịch càng nghe càng trắng bệch: "Điện hạ... người có sao không? Có bị thương không?"

"Điện hạ võ nghệ cao cường, nghe nói không bị gì nghiêm trọng, chắc là không sao đâu, tiểu thư yên tâm."

Minh Hà rót một chén trà, đưa lên cho Thẩm Dịch trấn tĩnh.

Nhưng vừa cầm chén trà, Thẩm Dịch đã sốt ruột đến mức nước mắt sắp rơi xuống, làm sao có thể yên tâm được?

"Nếu như hơn nửa Chính Dương Cung đều bị nổ tan, thì điện hạ..."

Thẩm Dịch cắn môi, quay sang nói gấp: "Minh Hà, mau đi nói với cha mẹ ta, bảo rằng tối nay ta cũng phải vào cung dự yến. Mau đi đi!"

Đã đổi ý, giờ phút này Thẩm Dịch chỉ muốn nhanh chóng gặp Tần Tố, chẳng còn quan tâm gì đến việc tránh hay không tránh nữa.

"Nhưng tiểu thư, ngài vừa mới khỏi bệnh, thân thể thế này..."

Minh Hà có chút lo lắng. Mấy ngày trước, Thẩm Dịch ngất xỉu trong từ đường, khiến Thừa tướng và phu nhân sợ hãi vô cùng. Họ lập tức mời cả Trưởng công chúa lẫn thần y Chính Dương Cung đến cứu chữa, mãi mới tỉnh lại. Mấy hôm nay, bệnh còn chưa khỏi, Thẩm Dịch lại càng gầy yếu, ít ra khỏi phòng, làm sao chịu nổi việc nhập cung?

Thẩm Thừa tướng thậm chí vì để Thẩm Dịch an lòng, ngay trong đêm nàng ngất đi, Thừa tướng đã giải bỏ lệnh cấm túc, còn tự mình hứa sẽ không dâng tấu nữa, chỉ mong Thẩm Dịch chuyên tâm tĩnh dưỡng.

"Đừng nói nhiều nữa, mau đi nói với mẫu thân, nếu ngươi không đi, ta tự đi."

Giờ phút này, Thẩm Dịch chẳng còn nghe lọt lời ai. Nàng đứng dậy định tự mình đi đến chính viện báo cho Thẩm phu nhân.

"Được được, tiểu thư mau nghỉ ngơi, nô tỳ đi ngay."

Minh Hà không dám để nàng mệt thêm, vội đáp ứng, rồi để các tỳ nữ khác giúp Thẩm Dịch thay y phục, còn mình hấp tấp chạy về chính viện.

Muốn dự yến trong cung thì không thể thất lễ, từng lớp xiêm y rườm rà, cùng trang sức châu ngọc nặng trĩu đè ép khiến thân thể vốn yếu ớt của Thẩm Dịch thở không nổi. Nhưng nhìn vào gương, nàng vẫn gắng gượng cười:

"Thoa thêm chút phấn, nhiều son hơn, để che bớt sắc mặt này."

"Bình Nhi." Chưa bao lâu, giọng của Thẩm phu nhân vang lên ngoài cửa. Thẩm Dịch vừa định đứng dậy nghênh đón, suýt nữa ngã quỵ, phải nhờ thị nữ đỡ mới đứng vững được.

"Mẫu thân sao lại đến đây?"

Thẩm Dịch cố gắng đứng thẳng, tỏ ra trông có chút khí sắc, mà chẳng biết rằng lúc này nàng trông như một cây bồ công anh bên vách núi, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ cuốn đi.

"Bình Nhi, con... con thế này..."

Thẩm phu nhân vội bước lên, ôm lấy con gái, khẽ vỗ lưng, giọng nghẹn ngào:

"Bình nhi số khổ của ta... Con cần gì phải làm khổ mình thế này? Trưởng công chúa điện hạ đã bình an vô sự, còn con thì lại giày vò chính mình đến nông nỗi này..."

"Mẹ, con không sao cả" .

Thẩm Dịch không hiểu vì sao Thẩm phu nhân lại phản ứng mạnh như vậy, vội nở nụ cười, nhẹ giọng giải thích: "Chỉ là hôm nay nghe tin điện hạ gặp nạn, con không tận mắt thấy người bình an thì trong lòng vẫn thấy bất an thôi. Con chỉ định vào cung nhìn một chút rồi về, mẹ đừng lo."

Càng nghe con gái nói, lòng Thẩm phu nhân càng thắt lại: "Bình Nhi à, Trưởng công chúa điện hạ không hề hấn gì. Cha con đã từ trong cung trở về, nói rằng điện hạ là người đầu tiên phát hiện ra điểm bất thường, lập tức dẫn toàn bộ người trong Chính Dương Cung sơ tán ra ngoài, ngay cả cung nhân cũng không ai bị thương. Trưởng công chúa thậm chí còn không mất một sợi tóc, lại còn chất vấn Thái tử Phù Lương ngay trước mặt mọi người, giọng nói vang dội, trung khí mười phần. Giờ con nên lo cho sức khỏe của mình mới phải."

"Mẹ." Thẩm Dịch biết Thẩm phu nhân trong khoảng thời gian này vì mình, cũng là gầy yếu đi rất nhiều, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, nhìn bà đau lòng như vậy, nàng cũng không nhắc lại chuyện vào cũng nữa.

"Con không đi nữa, Bình Nhi sẽ ở nhà nghỉ ngơi, không đi đâu cả. Mẹ đừng buồn."

Thẩm phu nhân thở dài, nhìn con gái đã thay xong y phục, búi tóc chỉnh tề: "Bình Nhi, con ngoan của ta, chờ con khỏe hẳn rồi, muốn đi đâu cũng được. Giờ thì phải dưỡng bệnh cho tốt, nghe lời."

"Vâng, con nghe lời mẹ."

Thẩm Dịch gượng cười đáp, nhưng đôi mắt nàng lại phủ một tầng u buồn, thần sắc phờ phạc khiến Thẩm phu nhân càng thêm xót xa.

Dù vậy, bà vẫn kiên quyết không để con gái nhập cung. Vào được cổng cung đã khó, không có kiệu thì phải đi bộ một quãng dài, đường gió lạnh, thân thể yếu ớt này sao chịu nổi? Huống chi còn phải ngồi suốt buổi yến, lỡ như Bình Nhi xảy ra chuyện giữa tiệc thì hậu quả thật đáng sợ.

Thẩm phu nhân nghĩ thầm, e rằng chỉ có thể nhân dịp yến tiệc mà xin Trưởng công chúa đến thăm phủ, để Bình Nhi tận mắt thấy điện hạ bình an mà yên lòng. Vừa nghĩ vừa nhẹ giọng khuyên nhủ con, rồi lại vội vã rời đi, vì yến tiệc sắp đến, còn nhiều việc trong phủ cần bà đích thân lo liệu, chẳng thể ở lại lâu.

Trang sức trên đầu lại được tháo xuống, áo quần cũng thay ra. Thẩm Dịch ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, cầm quyển sách trong tay nhưng chẳng đọc nổi chữ nào, chỉ ngẩn người nhìn chiếc vòng trên cổ tay mà thất thần.

"Tiểu thư," Minh Hà khẽ nói, "lão gia đã từ trong cung trở về. Nghe người nói Trưởng công chúa điện hạ tinh thần phấn chấn, còn đích thân chất vấn Thái tử Phù Lương, chắc chắn người không sao đâu. Ngài nên dùng chút cơm đi ạ, ngài cứ bỏ ăn thế này, để điện hạ biết được thì lại lo lắng thêm."

Nói rồi, nàng nhìn mâm cơm trên bàn vẫn nguyên vẹn, không hề động đũa. Gần đây tiểu thư ăn uống ngày càng ít, sáng nay chỉ uống vài ngụm cháo, giờ đến tối vẫn chưa ăn gì, dù là người khỏe mạnh cũng chịu không nổi, huống hồ là thân thể yếu nhược như Thẩm Dịch.

"Phía quán trà Vũ Tình, có tin gì không?"

Thẩm Dịch vẫn ngồi yên, mắt dán vào chiếc vòng, chỉ khẽ hỏi.

Những ngày gần đây, các bài văn chương của Thẩm Dịch đều được gửi đến quán trà Vũ Tình theo yêu cầu của Tần Mạc. Sau khi Tần Mạc duyệt qua không sai sót, mới lấy tên Thẩm Dịch để công bố, truyền tay nhau giữa giới văn nhân. Tới nay đã đăng được hai bài, tạo tiếng vang lớn trong kinh thành, khiến tên "Thẩm Dịch" gần như được nhắc đến ở khắp nơi.

Thấy khuyên nhủ không có tác dụng, Minh Hà đành cúi đầu nói: "Tiểu thư, bên quán trà Vũ Tình vừa gửi đến một phong thư, nói là để tiểu thư tự tay mở đọc."

"Sao không đưa sớm cho ta?"

Nghe vậy, Thẩm Dịch mới khẽ động, đưa tay nhận lấy phong thư.

"Tiểu thư, ngài thật sự không nên tiếp tục viết nữa. Nghĩ ngợi nhiều, hao tổn tinh thần, thân thể ngài chịu không nổi đâu."

Minh Hà càng nhìn càng lo, nàng không tin rằng việc viết lách này giúp tiểu thư giải tỏa tâm tình, bởi ngày đêm không nghỉ, viết đi viết lại cho đến khi vừa ý, dáng vẻ đó thật khiến người ta bất an.

"Nếu còn lần sau, ngươi cứ dọn đến viện chính đi, ở đây ta không chứa ngươi nữa."

Tuy bình thường Thẩm Dịch tính tình ôn hòa, nhưng không phải là người không có giới hạn. Việc Minh Hà tự ý quyết định mà chưa được nàng cho phép, đã là vượt quá phép tắc trong mắt nàng.

Minh Hà lập tức quỳ xuống: "Nô tỳ không dám nữa, xin tiểu thư trách phạt."

"Ra ngoài."

Thẩm Dịch mở phong thư, không liếc nhìn nàng thêm một cái.

Minh Hà không dám nói thêm, chỉ lặng lẽ lui xuống, lần này nàng coi như đã được dạy cho một bài học, sau này hầu hạ tiểu thư càng phải cẩn trọng hơn.

Sau khi Minh Hà rời đi, Thẩm Dịch ngồi một mình trên giường, mở thư từ quán trà Vũ Tình.

Vừa nhìn nét chữ, nàng đã nhận ra ngay, là bút tích của Tần Mạc. Không giống nét chữ cứng cáp như ngân câu thiết họa của Tần Tố, chữ của Tần Mạc lại nhẹ nhàng phiêu lãng như mây, có chút phóng khoáng tiêu dao, toát lên phong thái ẩn sĩ thanh cao, quả thực là một tay chữ đẹp.

Trong thư, Tần Mạc khuyên nàng tạm thời nên nghỉ ngơi, lấy việc dưỡng thân làm trọng. Kinh thành cũng cần thời gian để dư luận lắng xuống, hơn nữa sứ đoàn Phù Lương vừa đến, là lúc rối ren, không cần nóng lòng nhất thời.

Nói tới nói lui, vẫn chỉ là bảo nàng dưỡng bệnh cho tốt.

Xem ra Tần Mạc nắm tin tức rất nhanh. Thẩm Dịch gấp thư lại, giữ lại tờ đầu chỉ nói mấy câu an ủi vô hại, còn những phần khác thì bỏ vào lò đốt, tránh để người ngoài nhìn thấy mà sinh lời dị nghị.

Sau khi cất kỹ phong thư, nàng khẽ thở dài, trách bản thân vô dụng, thân thể chẳng ra gì. Nhưng bị hết người này đến người khác, từ Thẩm phu nhân, Minh Hà cho đến Tần Mạc khuyên can, nàng cũng đành ngoan ngoãn tĩnh tâm, tạm thời lo dưỡng bệnh.

Nghĩ vậy, Thẩm Dịch liếc sang mâm cơm đã nguội, nhưng chỉ thấy trong bụng dâng lên một trận buồn nôn. Nàng cau mày, uống thêm vài ngụm trà, rồi bảo Minh Hà mang hết đồ ăn đi, chỉ uống thêm mấy ngụm trà nữa rồi lên giường nằm nghỉ.

Còn lúc này, khi Thẩm Dịch đã yên giấc, thì trong cung dạ yến mới vừa bắt đầu. Tiếng tơ trúc vang lên du dương, nhưng trên bàn tiệc, không một ai có vẻ thoải mái, chuyện xảy ra ở Chính Dương Cung ban ngày đã định sẵn đêm nay sẽ chẳng thể yên bình.

Tần Tố vận một thân váy lụa tím thêu chỉ vàng, ngồi bên cạnh Tần Mạc, ánh mắt cụp xuống, không ai biết nàng đang nghĩ gì.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...