BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 45. Sứ đoàn vào kinh, như ban ngày



Chương 45. Sứ đoàn vào kinh, như ban ngày

Tay chân vô lực, nhưng toàn thân lại ấm áp lạ thường, chẳng còn cái lạnh thấu xương như trước. Cảm giác dễ chịu đến mức khiến người ta chỉ muốn khép mi mắt lại.

Thẩm Dịch vẫn giữ nguyên tư thế ấy, nhìn Tần Tố, ánh mắt chậm rãi miêu tả theo từng đường nét trên gương mặt đối phương.

Có lẽ vì ánh nhìn ấy quá chuyên chú, nên Tần Tố đang vận công cũng khẽ động. Nàng hơi mở mắt ra, liền bắt gặp ánh mắt của Thẩm Dịch.

Bốn mắt nhìn nhau, trong hoàn cảnh này, cả hai đều không khỏi có chút xấu hổ.
Tần Tố hơi mất tự nhiên, dời ánh mắt đi nơi khác, Thẩm Dịch cũng vội cúi đầu, chẳng dám nhìn thêm.

"An Bình, cô... thấy ấm hơn chút nào chưa?"

Khi Thẩm Dịch còn hôn mê, Tần Tố còn đỡ ngượng ngùng. Nhưng giờ người kia tỉnh lại, lại nhìn thẳng vào mình, nàng bỗng thấy cả người đứng ngồi không yên, chẳng biết phải làm sao. Nếu không vì Thẩm Dịch vẫn đang nằm trong lòng, e là nàng đã đứng dậy đi vòng vòng trong phòng rồi.

"Tử Tầm... đây là..." Thẩm Dịch đỏ mặt đến mức như muốn nhỏ máu. Dù trong lòng đã đoán được phần nào, chuyện này hẳn liên quan đến bệnh tình của mình, nhưng tư thế của hai người lúc này lại quá mức thân mật, thật sự khiến nàng khó mà không nghĩ sâu xa.

"Hoa Khê nói, bệnh của An Bình là do hàn khí xâm nhập cơ thể, cần lấy người làm lò, vận công dẫn khí để giúp xua tan hàn khí. Giờ thấy An Bình đã tỉnh lại, chắc là có hiệu quả rồi."

Tần Tố chẳng biết nên đặt tay chân ở đâu, đành cứng giọng nói hết lời cần nói, "Ta đi hỏi xem Hoa Khê đã mang kim châm tới chưa."

"Được."

Thẩm Dịch nghe Tần Tố nói vậy, liền vịn lấy cánh tay Tần Tố định ngồi dậy, nhưng thân thể vẫn còn yếu, cánh tay vừa chống đã mềm nhũn, cả người ngã thẳng vào lòng Tần Tố.

Một cái ôm đầy cõi lòng, khiến mặt Tần Tố lập tức đỏ như ráng chiều, tiến thoái lưỡng nan, động cũng không được, mà không động cũng chẳng xong.

Thấy Thẩm Dịch luống cuống muốn đứng dậy, Tần Tố mới hoàn hồn, vội đỡ lấy cánh tay nàng, để Thẩm Dịch tạm tựa trong ngực mình: "An Bình, đừng gắng sức, nghỉ một lát đã."

Thế là Thẩm Dịch cứ thế nằm trong lòng Tần Tố, tay khẽ nắm lấy vạt áo lót của Tần Tố, môi mím chặt, gương mặt đỏ hồng như tôm luộc, không dám nhúc nhích.

"Ây? Là Thẩm tiểu thư tỉnh rồi sao?"

Gian ngoài, cách một tấm bình phong, tai Hoa Khê vốn thính, nghe được động tĩnh liền cất tiếng hỏi.

Lời của Hoa Khê tạm xua đi phần nào khí nóng phả trên mặt cả hai, Tần Tố liền kéo chăn bên cạnh đắp lên người, chỉ để lộ đầu ra ngoài.

"Hoa Khê, vào đi."

Tần Tố cất giọng, gọi người ngoài phòng bước vào, vừa khéo, Thẩm Dịch cũng vừa tỉnh lại, cần Hoa Khê xem mạch cho kỹ.

"Được rồi, tới ngay đây!"

Hoa Khê ngoài phòng đáp lại cực nhanh, vòng qua bình phong bước vào, vừa thấy cảnh trước mắt liền bật cười khẽ: "Ai nha, điện hạ vẫn còn chưa nỡ buông Thẩm tiểu thư ra sao?"

"......Miệng ngươi mọc sai chỗ rồi phải không?"

Mặt Tần Tố lập tức đỏ bừng như bị lửa thiêu, lạnh lùng liếc Hoa Khê, chẳng phải chuyện này là do nàng ta bày ra hay sao?

"Ta sai rồi, ta sai rồi mà." Hoa Khê vừa cười vừa ngồi xuống mép giường, nhìn Thẩm Dịch đang cụp mắt, chẳng dám ngẩng đầu, liền dịu giọng nói: "Thẩm tiểu thư, phiền cô đưa tay ra một chút nhé?"

Biết tay Thẩm Dịch vẫn còn yếu, Tần Tố khẽ đỡ cổ tay nàng từ trong chăn đưa ra.

"Điện hạ, người phải để Thẩm tiểu thư nằm xuống mới được. Cổ tay cứ treo lơ lửng thế này, bảo ta bắt mạch sao cho chuẩn?" Hoa Khê vừa mở hộp thuốc vừa bày vẻ nghiêm túc, dặn dò thêm.

Hoa Khê nói cũng có lý, Tần Tố dựa vào đầu giường, giúp Thẩm Dịch nằm xuống: "Như vậy đã được chưa?"

"Được rồi, được rồi."

Hoa Khê vội đáp, đưa tay đặt lên bắt mạch cho Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch không dám nhìn Tần Tố, đành hướng mắt về phía Hoa Khê, lúc này mới nhận ra y phục trên người nàng ta mỏng manh quá mức, bèn khẽ hỏi: "Hoa thần y sao lại mặc đơn bạc thế này?"

"Trong thanh lâu, đâu có ai mặc áo bông mà tiếp khách được."

Hoa Khê đáp tỉnh rụi, không thèm để ý chút nào, hướng Thẩm Dịch nháy mắt mấy cái.

Thẩm Dịch khựng lại, nhất thời chưa hiểu hết ý của Hoa Khê.

Đợi Hoa Khê thu tay về, Thẩm Dịch mới ngẩng đầu nhìn Tần Tố, khẽ hỏi: "Hoa thần y sao lại..."

"Sao lại lưu lạc đến thanh lâu ư? Chuyện này phải hỏi điện hạ rồi, điện hạ thật tàn nhẫn, chuyện này..."

Hoa Khê đón lấy câu Thẩm Dịch còn bỏ lửng, vừa nói vừa lấy tay che nửa mặt, chỉ về phía Tần Tố, định bịa chuyện tiếp.

"Ngươi có thể đi ra rồi."

Không cho Hoa Khê cơ hội nói thêm, Tần Tố kéo tay Thẩm Dịch về lại trong chăn, một câu ngắn gọn chặn đứng miệng Hoa Khê.

Âm thanh chợt dừng lại, Hoa Khê buông tay, mỉm cười: "Chuyện này... cũng không cần, thật không cần."

"Tình hình của An Bình thế nào?"

Tần Tố không thèm chấp với Hoa Khê nữa, xoay sang hỏi chuyện chính. Nhìn dáng vẻ cợt nhả mà vẫn ung dung của Hoa Khê, hẳn là không có gì đáng ngại.

"Thân thể Thẩm tiểu thư không có trở ngại gì lớn, chỉ cần tiếp tục uống thuốc là được. Chỉ là..." Hoa Khê ngừng lại, giọng đứng đắn hơn, "Thẩm tiểu thư dường như có điều gì vướng bận trong lòng. Đây là tâm bệnh, mà tâm bệnh thì từ xưa vốn khó trị. Dẫu không sinh ra chứng trạng rõ ràng, nhưng ngày qua ngày sẽ khiến người hao gầy tiều tụy, lâu dần e rằng cũng hại đến tính mạng. Không biết Thẩm tiểu thư có nỗi niềm gì, nên sớm gỡ bỏ mới là thượng sách."

Nhắc đến bệnh chứng, Hoa Khê lại trở nên nghiêm túc khác hẳn thường ngày.

Tần Tố cũng quay sang nhìn Thẩm Dịch: "An Bình, cô có tâm sự gì, cứ nói với ta, chuyện gì cũng đều có cách giải quyết."

Thẩm Dịch khẽ cắn môi, do dự nhìn Tần Tố, rồi lại cụp mắt xuống, không nói.

Hoa Khê ở bên cạnh lại nhìn thấu, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, "bộp" một tiếng đóng nắp hòm thuốc: "Điện hạ, tâm sự của nữ nhi, người thì biết gì mà giải? Thẩm tiểu thư đây là vướng tâm kết, còn điện hạ thì chẳng có tim gan, hỏi cũng vô ích thôi."

"Ngươi..." Tần Tố cau mày nhìn Hoa Khê. "Vậy ngươi có cách gì?"

"Điện hạ ra ngoài trước đi, để ta cùng Thẩm tiểu thư nói đôi câu chuyện riêng tư của nữ nhân, may ra có ích."

Hoa Khê mở miệng đuổi người.

Tần Tố tựa người vào đầu giường, liếc Hoa Khê một cái, rồi lại nhìn sang Thẩm Dịch: "Giữa hai người có gì là chuyện riêng mà ta không thể nghe?"

"Điện hạ nghe không được, đã bảo người ra ngoài là ra ngoài, còn hỏi gì nữa?"

Hoa Khê tiện tay nhấc áo ngoài của Tần Tố lên, giúp Tần Tố thay, rồi vừa đẩy vừa nói: "Điện hạ thích lực hơn người, vậy phiền người chờ ngoài cửa." 

Khoác chiếc đại bào lên vai Tần Tố, Hoa Khê thẳng tay đẩy người ra khỏi phòng.

Lục Yên đứng chờ ngoài cửa thấy Tần Tố bị đẩy ra, liền vội bước tới hỏi: "Điện hạ, sao người lại ra ngoài rồi?"

Tần Tố liếc cánh cửa khép chặt, sắc mặt u ám: "Bản cung nào biết."

"Điện hạ, tiểu nữ nhà ta thế nào rồi?"

Thẩm Thừa tướng và Thẩm phu nhân cũng đã chờ sẵn bên ngoài, thấy Tần Tố bước ra liền vội hỏi.

Tần Tố chỉnh lại áo choàng, hành lễ: "Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân, Thẩm tiểu thư chỉ bị hàn khí xâm nhập, hiện đã tỉnh, không còn gì đáng ngại. Chỉ là đã nhiều ngày Thẩm tiểu thư gầy yếu tiều tụy, Hoa thần y nói là do tâm kết, đang ở trong ấy khuyên giải."

Nghe nói Thẩm Dịch vô sự, hai vợ chồng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa nghe đến hai chữ "tâm kết", ánh mắt Thẩm phu nhân thoáng lạnh, nhìn sang Thẩm Thừa tướng, song ngại có người ngoài, đành nén lại không phát tác.

Mọi người đều đứng đợi bên ngoài, trong phòng chỉ còn Hoa Khê và Thẩm Dịch.

Hoa Khê ngồi xuống ghế bên giường, nhìn gương mặt Thẩm Dịch đã gầy đi trông thấy: "Thẩm tiểu thư, nay chỉ còn cô và ta, cô cứ yên tâm, ta quyết sẽ giữ kín, không để lộ nửa lời."

Thẩm Dịch nằm tựa gối, khẽ đáp: "Khiến Hoa thần y phải lo lắng rồi, thật ra ta không có tâm sự gì cả, chỉ là mấy ngày nay tiết xuân, ăn uống kém, nên mới có vẻ gầy yếu thôi."

"Thẩm tiểu thư chắc chứ?" Hoa Khê lại hỏi một câu.

"Chắc chắn."

Thẩm Dịch khẽ mỉm cười, uyển chuyển từ chối ý tốt của Hoa Khê.

Hoa Khê đành đứng dậy, cầm lấy hòm thuốc: "Thẩm tiểu thư đã nói như thế, ta cũng không tiện xen vào nữa. Chỉ là xin nói thẳng một câu, nếu Thẩm tiểu thư muốn giữ nguyên tình hình hiện tại, thì nên bớt nhìn điện hạ một chút. Điện hạ tuy vụng về, chẳng nhận ra gì, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ một lần là thấy rõ trong lòng tiểu thư có tình ý, khó tránh khỏi sẽ bị người có tâm lợi dụng."

Thẩm Dịch giật mình, bàn tay siết chặt góc chăn: "Thật vậy sao?"

"Nếu Thẩm tiểu thư không tin," Hoa Khê đặt hòm thuốc xuống, cười khẽ, "Ta có thể gọi Trưởng công chúa vào đây, đưa gương cho cô soi. Chỉ cần nhìn thấy Trưởng công chúa, thần hồn Thẩm tiểu thư liền bay mất, sợ rằng chỉ có mỗi vị Trưởng công chúa mù loà ấy mới chẳng nhìn ra thôi."

Nói rồi, nàng lại ngồi xuống: "Giờ Thẩm tiểu thư đổi ý chưa?"

Thẩm Dịch khẽ rũ mắt: "Đã bị Hoa thần y nhìn thấu, ta cũng chẳng còn gì để giấu. Chuyện này... trong lòng ta tự biết, vốn là một mối si tưởng viển vông mà thôi. Mong rằng Hoa thần y giữ kín, sau này ta sẽ cố tránh gặp điện hạ."

Nhìn gương mặt Thẩm Dịch tái nhợt, ánh mắt bi thương, đến cả Hoa Khê cũng không đành lòng: "Nhìn Thẩm tiểu thư thế này, đến ta đây cũng thấy đau lòng. Nói thật nhé, hà tất phải khổ như vậy? Trưởng công chúa điện hạ vốn chẳng phải người biết săn sóc, tính tình lại tệ, chỉ được mỗi cái mặt là đẹp. Còn Thẩm tiểu thư, nhan sắc, tài học, tính nết — cùng Trưởng công chúa một trời một vực, nơi chốn đều thắng Trưởng công chúa. Nghe ta khuyên một câu: thiên hạ cỏ thơm khắp chốn, cần gì cứ si mê mãi một nhành hoa kia? Có đúng không?

Không được thì... ta đây ngưỡng mộ Thẩm tiểu thư đã lâu, xem xét đến ta cũng được chứ?"

Hoa Khê cố ý trêu chọc, thấy giữa mày Thẩm Dịch mây đen tiêu tán, khóe môi hé nụ cười, nàng cũng bật cười theo.

"Hoa thần y thật thích đùa. Thực ra, chuyện này cũng chẳng phải tâm kết gì. Đã nhất định không có kết quả, thì cũng coi như buông được. Huống hồ thân thể ta yếu thế này, chẳng biết còn trụ được bao lâu, đến lúc ấy, mọi sự tự nhiên tan thành mây khói."

"Nếu một ngày Thẩm tiểu thư tận mắt thấy Trưởng công chúa có phò mã thì sao?"

Hoa Khê nhìn Thẩm Dịch nói giọng thản nhiên nhưng ánh mắt lại ảm đạm, liền chêm lời, đâm thẳng vào chỗ đau.

Thẩm Dịch trầm mặc, quay mặt sang một bên, không nhìn Hoa Khê nữa.

"Trưởng công chúa chỉ còn hai tháng nữa là đến sinh nhật mười bảy tuổi. Điện hạ đã đến tuổi cập kê hai năm rồi, cũng là lúc nên nghị hôn. Không nói các công tử trong kinh, chỉ riêng lần này sứ đoàn Phù Lương vào triều, Thái tử Phù Lương đích thân đến, e rằng cũng có dụng ý ấy."

Hoa Khê không chịu dừng lại, tiếp tục nói.

"Đủ rồi." Thẩm Dịch cuối cùng không thể nhẫn nại, nhìn Hoa Khê, "Dù ai làm phò mã, cũng chẳng liên quan đến ta."

"Nếu nhất định phải có một phò mã, vậy cớ sao người ấy không thể là Thẩm tiểu thư? Như thế vừa có thể dễ dàng vẹn cả đôi đường, lại giữ được mệnh cách của Thẩm tiểu thư, vẹn toàn đôi bên."

Hoa Khê nhìn thẳng vào Thẩm Dịch, ánh mắt sáng rực, ném ra một lựa chọn hoàn toàn khác.

"Hoa thần y, ngươi... chẳng lẽ đang nói mê sảng ư? Chuyện ấy tuyệt đối không thể."

Không thể phủ nhận, khoảnh khắc ấy, Thẩm Dịch thật sự đã rung động. Nhưng ý niệm hoang đường ấy vừa lóe lên đã bị nàng lập tức dập tắt, gương mặt không chút biểu cảm mà phủ nhận lời Hoa Khê.

"Nếu là người khác, quả thật không thể. Nhưng đó là Trưởng công chúa điện hạ, vốn dĩ khác với mọi người. Ai làm phò mã, chung quy cũng phải xem vào lòng nàng ấy. Nói khó nghe một chút, chi bằng Thẩm tiểu thư cứ xem như lấy ngựa chết làm ngựa sống, đã lòng hướng về điện hạ, sao không thử dò xem tâm ý của điện hạ thế nào? Dù kết quả ra sao, cũng chẳng tệ hơn bây giờ, có phải không?"

Hoa Khê tuy tuổi còn trẻ, nhưng từng trải lại chẳng kém ai, nhìn đời thấu suốt, hành sự cũng khác người, lúc này lại ra sức khuyên nhủ Thẩm Dịch.

"Vẫn là thôi đi." Thẩm Dịch im lặng hồi lâu rồi buông bỏ. "Điện hạ đối với ta không tệ, ta không nên tham cầu nhiều hơn. Đa tạ hảo ý của Hoa thần y, chuyện này đến đây là dừng, xin đừng nhắc lại."

Thấy khuyên nhủ chẳng thành, Hoa Khê nhìn Thẩm Dịch chăm chú, lắc đầu: "Thẩm tiểu thư đến thử cũng không chịu, đến khi Trưởng công chúa thành thân, thân thể Thẩm tiểu thư e rằng chịu chẳng nổi. Lấy giao tình giữa Thẩm tiểu thư và điện hạ, chỉ cần Thẩm tiểu thư mở miệng, Trưởng công chúa nhất định sẽ lấy sức khỏe của Thẩm tiểu thư làm trọng, chuyện ấy tất sẽ thành."

"Không được." Câu nói của Hoa Khê khiến Thẩm Dịch lập tức phản đối, không chút do dự. "Điện hạ đối đãi ta sâu nặng, ta càng không thể làm việc ấy. Khác gì kẻ vong ân phụ nghĩa?"

Thẩm Dịch nghĩ xa hơn: Tần Tố đã mang chí hướng trèo lên đỉnh cao, tương lai tất sẽ gặp nhiều thử thách. Hôn sự dĩ nhiên là một trong số đó. Nếu Tần Tố vì mình mà đi ngược lễ giáo, trái đạo cương thường, chẳng phải sẽ khiến điện hạ thêm nặng gánh hay sao? Nàng tuyệt đối không thể trở thành chướng ngại của người ấy.

"Thẩm tiểu thư còn chưa hỏi qua ý điện hạ."

Hoa Khê cũng là lần đầu gặp một người như Thẩm Dịch, thật chẳng biết phải làm sao.

"Xin Hoa thần y giữ kín chuyện này, chớ để điện hạ thêm phiền lòng."

Thẩm Dịch vẫn chỉ nói một câu ấy.

Hoa Khê đành bó tay: "Thôi được, là ta nhiều chuyện. Nếu Thẩm tiểu thư thật sự không muốn, vậy thì hãy sớm quên điện hạ đi. Chữ 'tình' hại người lắm."

"Đa tạ Hoa thần y."

Thẩm Dịch không nói thêm, trong lòng đã có chủ ý.

Hoa Khê biết không thể làm gì hơn, chỉ đành khoác áo choàng lên vai: "Thẩm tiểu thư, xin bảo trọng, ta cáo từ trước."

Hoa Khê bước ra, Thẩm Thừa tướng và Thẩm phu nhân liền vào thăm con gái, còn Tần Tố vẫn đứng bên ngoài cửa.

"Điện hạ không vào xem Thẩm tiểu thư sao?" Hoa Khê đứng bên cạnh, nhìn hai người này, chỉ thấy mỗi người một kiểu khiến người ta đau đầu.

"Giờ cũng muộn rồi, thấy An Bình vô sự, bản cung đã yên tâm. Ta đã nói qua với Thẩm đại nhân và Thẩm phu nhân, đi thôi, ta đưa ngươi trở về."

Thấy nhà họ Thẩm đang đoàn tụ, Tần Tố cũng không tiện quấy rầy, bèn cùng Hoa Khê rời đi.

Hai người song hành trên lưng ngựa, cách xa đoàn thị vệ phía sau.

"An Bình có tâm kết gì vậy?" Đợi đến khi xung quanh không còn ai, Tần Tố mới hỏi nhỏ.

"Hóa ra là thế." Hoa Khê kéo cương ngựa, cười khẽ.

"Ta còn tưởng điện hạ thật lòng muốn tiễn ta. Nhưng ta đã hứa với Thẩm tiểu thư sẽ giữ kín chuyện này, nên tuyệt đối không thể nói."

"Bản cung sẽ không nói với An Bình."

Tần Tố cũng ghìm cương lại, giọng trầm xuống.

"Điện hạ, tâm kết của Thẩm tiểu thư, từ đầu đến cuối, đều chỉ vì một người."

Hoa Khê nhìn Tần Tố, nỗi vướng mắc trong lòng Thẩm Dịch đã có từ lâu, ban đầu là không tự biết tình ý, đến nay lại là tình chưa bắt đầu mà đã tàn. Tựu trung lại, đều chỉ vì một người ấy.

Những Tần Tố vẫn không biết, chỉ cau mày: "Một người? Là ai?"

"Dù điện hạ biết rồi, thì có ích gì?" Hoa Khê lại hỏi ngược lại.

"Nếu biết là ai, bản cung dù có phải trói cũng sẽ mang kẻ đó đến cho An Bình. Ngươi chỉ cần nói, người nọ là ai?"

Giọng Tần Tố thoáng lạnh, nhưng Hoa Khê lại nở nụ cười.

"Điện hạ e rằng trói không nổi người này đâu. Dù ta có nói, điện hạ cũng chẳng làm được gì."

Hoa Khê xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn Tần Tố, nụ cười phảng phất chút trêu đùa.
"Điện hạ đưa đến đây là được rồi, quãng đường sau ta tự mình đi là được, hẹn gặp lại."

Nói xong, Hoa Khê vẫy tay, rồi rẽ sang hướng khác.

Tần Tố hơi nhíu mày, trong thiên hạ này, lại có người mà nàng trói không nổi sao?
Chỉ cho rằng Hoa Khê nói năng hồ đồ, nàng định lúc khác sẽ hỏi lại Thẩm Dịch.

Dặn Lục Yên hộ tống Hoa Khê trở về, Tần Tố dẫn đội thị vệ quay ngựa, trở lại hoàng cung.

Thời gian trôi qua như nước, chẳng mấy chốc đã đến ngày sứ đoàn Phù Lương nhập kinh.

Theo kế hoạch đã bàn với Tần Mạc hôm trước, Tần Tố ngoài việc mang theo Tấn Thiếu Vân và Ngu Sâm, còn cho gọi Lục hoàng tử Tần Duẫn cùng đi. Lão Lục mặc dù nham hiểm, xưa nay chẳng mấy khi thuận với Tần Tố, nhưng mưu trí lại nhanh nhạy, ứng biến linh hoạt, hơn nữa văn tài xuất chúng, là người thích hợp cho một buổi nghi lễ ngoại giao.

Tần Duẫn cùng Tấn Thiếu Vân đi trước đến cổng thành, chờ đón sứ đoàn cùng quan viên Lễ Bộ.

Tấn Thiếu Vân khoác giáp bạc, Tần Duẫn mặc mãng bào đen thêu kim văn, đứng đầu đám người, khí thế uy nghi, trông chẳng khác gì cảnh hai quân giáp mặt.

"Thiếu Vân, vị Thái tử Phù Lương này trước nay ta chưa gặp qua, là người thế nào?" Tần Duẫn vừa nói, vừa liếc sang.

"Âm hiểm, xảo trá, không phải hạng người tốt lành. Lục điện hạ vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Tấn Thiếu Vân từng cùng Tần Tố trấn thủ biên cương, nhiều phen giao chiến với Kim Liệt — Thái tử Phù Lương, từng bị hắn chơi xỏ không ít, nên càng dè chừng.

"Đừng căng thẳng thế, dù sao cũng là đất Đại Ung, hắn còn có thể giở trò gì được?"
Tần Duẫn cười, vỗ vai Tấn Thiếu Vân, vẻ ung dung như thường, rồi ánh mắt hướng ra xa.

Bên ngoài thành, sứ đoàn Phù Lương đã xuất hiện, Kim liệt ở vào giữa đội ngũ. Khi sắp đến cổng thành, đội nghi trượng tách ra, Kim Liệt đổi ngựa tiến lên trước. Hai bên xuống ngựa, hành lễ theo đúng quy thức, mọi thứ diễn ra đúng như đã định, không có biến cố nào.

Hai đoàn cùng nhập thành, rồi vào cung. Dân chúng hai bên đường rì rầm bàn tán, may có Ngự lâm quân giữ trật tự nên không xảy ra hỗn loạn, lễ nghênh sứ được tiến hành suôn sẻ.

Đầu tiên là yết kiến Vĩnh Nhạc Đế. Kim Liệt và đoàn tùy tùng đứng giữa điện Càn Khôn, hai bên là văn võ bá quan. Trên cao, Vĩnh Nhạc Đế ngồi ngay ngắn, phía dưới bên trái là Tần Tố — đầu đội cửu phượng kim quan, ung dung hoa quý, trên cao nhìn xuống nhìn thấy đám người Kim Liệt.

Lần này yết kiến, ban đầu chẳng qua chỉ là đôi bên khách sáo vài câu, nói những lời xã giao bề ngoài, mãi đến lúc dâng lễ, chuyện rắc rối mới thật sự bắt đầu..

Tần Tố ngồi ở thượng vị, trông bề ngoài khí thế uy nghiêm, nhưng thực ra đã chán đến mức buồn ngủ gà gật. Quan viên ngươi tới ta đi, toàn là những lời vô ích. Nếu chỉ cần nói dăm ba câu khách sáo là có thể kết bang giao giữa hai nước — thế thì những năm tháng chinh chiến vừa qua, há chẳng phải đều uổng phí sao? Đến khi đọc xong danh mục lễ vật dài dằng dặc, Kim Liệt mới từ giữa hàng người bước ra, dâng lên một vật.

Tần Tố khẽ mở mắt, biết ngay, màn kịch chính đã đến.

Kim Liệt một thân cẩm bào màu vàng, ngoài khoác áo lông chồn màu đen, đầu đội tử kim phát quan, bên kia rủ xuống một chuỗi kim châu, quanh cổ đeo vài đồ trang sức khác lạ so với phong tục Đại Ung, phong thái phiêu diêu, lại thêm chút hoang dã.  

"Bệ hạ Đại Ung, vật này là ta tình cờ đoạt được, chín chín tám mươi mốt vị thợ thủ công, bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có được một cái này. Nghe nói chỉ cần châm một ngọn nến vào bên trong, đặt trong phòng, đêm sẽ sáng như ban ngày, nhưng chẳng ai tìm ra cách khiến nó phát sáng. Đại Ung nhân tài đông đúc, không biết có người nào biết làm cho vật này có thể sáng lên hay không?"  

Giọng Kim Liệt hoàn toàn nghe không ra nữ khí, thậm chí hơi trầm thấp, vang như tiếng cầm, dễ nghe giống như đàn cổ, cùng gương mặt quá mức anh tuấn kia, chẳng ai nghĩ nàng chính là nữ tử mặc đồ đen bị Tần Tố xích ở trang viện mấy ngày trước.

Lời Kim Liệt vừa dứt, xung quanh lập tức xôn xao bàn tán. Ai nấy đều nhìn vật vuông vức trong tay nàng ta, to cỡ một cái đầu người, trông chẳng khác nào một khối đá, dù nhìn thế nào cũng chẳng thấy chỗ nào giống vật có thể phát sáng.

Tần Tố cũng bất giác ngồi thẳng dậy, cúi mắt nhìn xuống xem xét một hồi, rồi lại ngả người ra sau, đưa ánh mắt sang phía Tần Mạc ngồi bên cạnh.

Tần Mạc chống một tay lên cằm, khe mắt còn một sợi hẹp, như nhận ra ánh mắt Tần Tố, quay lại nhìn: "Xem ta làm gì?"

"Nghĩ biện pháp."

Tần Tố thì thầm đáp.

"Ta mắt kém, thấy không rõ."

Tần Mạc vẫn đường hoàng nhắm mắt, dáng vẻ thản nhiên như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.

Tần Tố liếc quanh, thấy khắp điện người người xì xào bàn tán, nhưng chẳng ai dám bước ra. Nàng bèn mở miệng: "Kim Thái tử, bản cung có thể xem qua không?"

"Trưởng công chúa xin cứ tự nhiên."

Ánh mắt Kim Liệt lần đầu giao nhau với Tần Tố, một người đứng, một người ngồi, một cao một thấp, đều mang ý cười nơi khóe môi, song mùi thuốc súng giữa hai người gần như lan khắp điện Càn Khôn.

Có cung nhân tiến lên, hai tay dâng vật kia lên cho Tần Tố.

Tần Tố đón lấy bằng một tay, cố ý nghiêng về phía Tần Mạc để hắn nhìn cho rõ.
"Giờ nhìn rõ chưa?" Tần Tố hạ giọng nhắc khẽ.

Tần Mạc bất đắc dĩ mở mắt, liếc nàng một cái, rồi đưa tay gõ nhẹ lên khối đá kia, vang lên một tiếng rỗng không.

"Việc này dễ," Tần Mạc nói nhỏ với Tần Tố, "Nói với Kim Liệt rằng ban ngày nhìn không rõ, nếu nàng nói thật, thì tối nay yến tiệc, hãy lấy vật này làm đèn."

"Huynh có đáng tin không?"

Tần Tố nhìn Tần Mạc nhanh như vậy cho ra đáp án, mà tỏ vẻ hoài nghi.

"Không đáng tin thì muội có thể không tin." Tần Mạc quay nửa người, nửa nhắm mắt lại.

Tần Tố cũng đành đâm lao phải theo lao, đặt vật kia trở lại, ra vẻ ung dung như thể trong lòng đã nắm chắc, rồi y theo lời Tần Mạc mà đáp lại Kim Liệt:

"Lời Trưởng công chúa có lý, vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ."

Xem như là một phen thử dao, Kim Liệt và Tần Tố nhìn nhau, trong mắt đều ẩn ý sâu xa, đợi đến yến tiệc tối nay mới là chính cuộc.

Buổi triều kiến kết thúc, Kim Liệt cùng sứ đoàn trở về nghỉ ngơi chuẩn bị cho dạ yến. Tần Tố cũng trở về cung, thấy khối "đá" kia được người mang đến trong cung, bèn tiện tay ôm lấy, thẳng đường sang cung của Tần Mạc.

"Cũng chẳng phải ta kiến thức nông cạn," nàng vừa đặt vật đó xuống bàn vừa nói, "nhưng thứ này, dù thật có thể phát sáng, mà còn sáng như ban ngày nữa ư? Hoang đường!"

Tần Tố ngồi trong cung Tần Mạc, trừng mắt nhìn hắn, lòng không khỏi bực bội, tối nay nàng phải làm sao để khiến cái thứ này phát sáng?

Tần Mạc tựa đầu lên tay, giọng nhàn nhạt: "Dùng chút đầu óc đi, đừng tới đây quấy rầy ta."

"Chẳng phải huynh mới có cách sao? Ta không đến đây quấy, thì biết đi đâu quấy?"

Tần Tố chống cằm, cúi xuống ngắm nghía khối "đá" hồi lâu, nhưng quả thật, vật ấy trông chẳng khác gì hòn đá nhặt ngoài đường. Nếu không phải nó nhẹ hơn nhiều, nàng hẳn đã tin rằng Kim Liệt chỉ tiện tay vác từ ven đường về, đến mấy chỗ lồi lõm nhỏ cũng chẳng sai khác mấy.

"Ta nhớ muội từng trong một trận chiến dùng một kỳ chiêu, ba trăm người vây ba nghìn người, lại còn đại thắng. Làm thế nào vậy?"

Tần Mạc không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Lần đó à?" Tần Tố nghĩ một lúc, "Ý huynh là trận trong sơn cốc, ta dùng gương phản chiếu hoả thiêu sạch đám tặc Nam Tương ấy sao?"

"Không sai."

Tần Mạc gật đầu.

"Thế thì có liên quan gì? Chẳng lẽ bảo ta dùng gương chiếu vào nó, rồi đốt luôn chắc?"

Tần Tố vẫn chưa hiểu ra.

"Gương phản quang, số lượng càng nhiều, ánh sáng phản xạ chồng lên nhau càng mạnh, khiến đêm tối sáng như ban ngày, cũng chẳng phải chuyện khó. Cái khó chỉ là làm sao để một vật nhỏ như thế gom được ngần ấy ánh sáng. Nhưng việc đó muội không cần lo, chỉ cần nghĩ cách vận dụng ngược lại, làm sao châm được nguồn lửa trong lòng nó là đủ."

Tần Mạc nói xong, khép mắt lại, "Đi đi, đừng quấy rầy giấc ngủ trưa của ta."

Còn chưa kịp hỏi rõ, Tần Tố đã bị tiễn ra khỏi Huyền Âm cung.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...