BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù
Chương 47. Dạ yến trong cung, hòa thân
Chương 47. Dạ yến trong cung, hòa thânVĩnh Nhạc Đế vừa ngồi vào ghế, yến tiệc chính thức bắt đầu. Trong điện, phần lớn là người của sứ đoàn Phù Lương và các quan Lễ Bộ qua lại chúc rượu, lời nói khách sáo vang khắp nơi.Tần Tố và Kim Liệt đều im lặng, mỗi người ngồi ở chỗ của mình. gần như đối diện nhau. Tần Tố cúi mắt, chẳng nhìn ai; còn Kim Liệt thì gần như không rời mắt khỏi nàng.Khi hai chữ "hòa thân" được người của sứ đoàn Phù Lương nói ra, Tần Tố mới khẽ ngẩng đầu lên.Sau chiến tranh, việc hòa thân vốn là điều thường thấy. Nhưng vấn đề bây giờ là - ai sẽ hòa thân với ai?Ánh mắt Tần Tố lướt qua Kim Liệt, nàng muốn xem thử, rốt cuộc bọn họ định giở trò gì.Vĩnh Nhạc Đế hoàn toàn không nghĩ đến chuyện có liên quan đến Tần Tố, chỉ quay sang nhìn vị thân vương Phù Lương vừa mới đề nghị, giọng ôn tồn: "Hòa thân là chuyện tốt, có thể kết tình bang giao, nối nghĩa thông gia. Chỉ không biết quý quốc định hòa thân vị công chúa nào sang đây?" Đại Ung chỉ có một vị công chúa — chính là Tần Tố. Nàng đương nhiên không thể đem ra hòa thân, vậy chỉ có thể là công chúa Phù Lương gả sang Đại Ung.Nhưng vị thân vương kia lại đứng dậy, khom người đáp:"Bệ hạ hiểu lầm rồi. Thái tử điện hạ Phù Lương ta đã ngưỡng mộ Trưởng công chúa điện hạ Đại Ung từ lâu. Lần này đặc biệt cầu thân, mong bệ hạ thành toàn. Nếu được toại nguyện, Phù Lương nguyện cùng Đại Ung kết mối giao hòa trăm năm, mãi mãi thân tình." Lời vừa dứt, không chỉ Vĩnh Nhạc Đế suýt nữa trở mặt ngay tại chỗ, mà cả triều văn võ cũng đều phẫn nộ, có người đã nắm chặt tay áo, chỉ muốn xông lên lý luận.Không nói đến việc Tần Tố là hòn ngọc quý trên tay Đại Ung, là Trưởng công chúa duy nhất của Đại Ung, chỉ riêng công lao hiển hách của nàng nơi sa trường thôi, cũng đủ khiến thiên hạ kính phục. Nếu thực sự để nàng gả sang Phù Lương, đến khi hai nước trở mặt, nên làm cái gì bây giờ? Hơn nữa, chỉ nhìn vào mối thù giữa hai nước hiện nay, việc Phù Lương muốn cưới Tần Tố chưa chắc không mang ý trả thù. Đến lúc đó, núi cao đường xa, Tần Tố một mình cô lập, không ai giúp đỡ, thì còn có thể sống nổi sao? Nói tóm lại, bất kể xét từ phương diện nào, Phù Lương cũng không có ý tốt.Chuyện này tuyệt đối không thể bàn bạc, thậm chí không có chút đường lui nào, hoàn toàn không chừa cho Phù Lương cút mặt mũi.Bầu không khí lại rơi vào điểm đóng băng. Tần Tố cầm trong tay chiếc hộp cơ quan Dịch Huyền tặng, nghịch trong tay rồi nhìn về phía Kim Liệt."Phù Lương thật lòng muốn hòa thân sao?"Lời Tần Tố vừa dứt, mọi người đều giật mình, chỉ sợ Tần Tố thật sự hồ đồ, động lòng với vị Thái tử Phù Lương kia.Kim Liệt mỉm cười, cũng nhìn sang Tần Tố: "Trưởng công chúa điện hạ quả là tư thái tựa thiên nhân, Liệt đã ngưỡng mộ từ lâu. Nước Phù Lương ta lần này đến, tất nhiên là mang thành ý mà đến."Tần Tố đáp lại, giọng điềm nhiên: "Đã vậy thì... chuyện này giao cho ý trời định đoạt."Nói rồi, nàng tháo xuống một chiếc khuyên tai của mình, đặt vào trong hộp cơ quan, sau đó khóa lại, "Trong vòng một khắc, nếu Thái tử Phù Lương có thể lấy lại khuyên tai của bản cung, thì việc này coi như thành. Nếu không thể, thì xem như Phù Lương không có thành ý."Tần Tố nói xong liền tùy tay ném hộp cơ quan cho Kim Liệt, cố ý đặt ra thời gian cực ngắn, rõ ràng là muốn làm khó y.Việc lấy một món đồ ra khỏi hộp thoạt nhìn chẳng có gì khó, nhưng mọi người trong điện đều nắm chặt tim, không hiểu Trưởng công chúa điện hạ rốt cuộc có ý gì.Kim Liệt cũng nghĩ như thế, đón lấy chiếc hộp, xoay vài vòng, nhưng không thấy bất cứ khe hở nào, liền cau mày, cố dùng sức vặn, song dù làm cách nào, hộp vẫn không nhúc nhích.Một khắc thời gian trôi rất nhanh, không thể lãng phí nữa. Kim Liệt nhìn chiếc hộp trong tay, nghĩ bụng: Dù sao Tần Tố cũng chẳng nói phải giữ nguyên vẹn khuyên tai, miễn lấy ra được là được. Thế là nàng ta ra lệnh cho người mang đủ loại dụng cụ, thậm chí có cả búa lớn, bắt đầu cạy phá.Quần thần Đại Ung đồng loạt xôn xao, phẫn nộ chỉ trích hành động thô bạo của Phù Lương, trong khi khắp đại điện hỗn loạn, Tần Tố vẫn ngồi yên vững vàng, dường như hoàn toàn không bận tâm việc chiếc hộp kia có mở ra được hay không, dù đó là thứ đang quyết định cả hôn sự của mình.Các quan viên Đại Ung xì xào bàn tán, mắng nhiếc sứ đoàn Phù Lương, còn bọn Phù Lương thì không rảnh để phản bác, ai nấy ra sức dùng mọi cách để mở hộp.Kim Liệt đã thử không biết bao nhiêu phương pháp, mệt đến thở dốc, nhưng nhìn lại chiếc hộp, nó vẫn y nguyên như cũ, không hề sứt mẻ, càng không hiểu rốt cuộc nó được chế tạo thế nào.Một khắc trôi qua rất nhanh, Kim Liệt không cam lòng nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, lạnh giọng nói: "Chẳng lẽ Trưởng công chúa điện hạ đang đùa cợt bọn ta? Cái hộp này rõ ràng đã bị khóa chết, căn bản không thể mở ra được!"Tần Tố khẽ nhướng mày, bình thản đáp: "Bản cung xưa nay khinh thường dùng những thủ đoạn như vậy."
Nàng đưa tay nhận lại chiếc hộp, giọng điềm nhiên mà sắc bén: "Nếu thành tâm, đá vàng cũng mở, Thái tử Phù Lương đã không thể mở được hộp của bản cung, ắt là lòng không thành."Lời vừa dứt, Tần Tố đưa hai tay khẽ bẻ, chiếc hộp vốn nguyên vẹn lập tức tách ra làm đôi. Nàng rút ra khuyên tai của mình, thong thả đeo lại lên tai, hỏi lại một cách bình thản: "Bản cung nói... có đúng không?" Cả đại điện im phăng phắc, cơ hội, Đại Ung đã cho. Không mở được là do Phù Lương bất tài. Dù có nuốt không trôi, họ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn mà nuốt."Bảo vật của Trưởng công chúa quả thật hiếm thấy trên đời, chúng ta tâm phục khẩu phục." Kim Liệt siết chặt ánh nhìn vào chiếc hộp trong tay Tần Tố, lửa giận gần như bốc lên trong mắt.Trước đó, sứ đoàn Phù Lương cố ý giấu kín mọi động tĩnh, muốn đánh cho Đại Ung trở tay không kịp, hoặc ép họ phải nhận lời hòa thân, hoặc công khai từ chối để rồi bị mang tiếng là phá vỡ đàm phán hòa bình. Như thế, Phù Lương sẽ có cớ mà nắm được nhược điểm của Đại Ung.Nhưng giờ thì sao? Chỉ một chiếc hộp nhỏ, lại khiến họ thành ra kẻ không có thành ý. Kim Liệt bị chặn họng đến nghẹn, song đây là kinh thành Thịnh Kinh, cho dù phẫn nộ thế nào, nàng cũng chỉ có thể nuốt giận vào lòng.Tần Mạc ở bên cạnh hiếm khi liếc nhìn Tần Tố bằng ánh mắt tán thưởng. Hắn vốn còn đang suy tính xem làm sao gỡ tình thế này, không ngờ Tần Tố lại biết dùng đầu óc, chỉ với một chiếc hộp đã xoay chuyển cục diện."Cái hộp đó ở đâu ra?" Tần Mạc không cho rằng đây là kế hoạch Tần Tố đã chuẩn bị sẵn, chuyện Phù Lương muốn hòa thân, ngay cả chàng hắn vừa mới biết, Tần Tố lại càng không thể đoán trước được."Dịch Huyền đưa."Tần Tố nói, vừa xoay xoay chiếc hộp trong tay, nhìn nó thay đổi hình dạng qua lại. Nhìn Kim Liệt bị nghẹn đến mất mặt, tâm tình nàng vô cùng khoan khoái, cũng chẳng ngại nói thật với Tần Mạc.Tần Mạc chăm chú nhìn cái hộp trong tay Tần Tố thêm vài lần, khẽ "ừ" một tiếng, ý vị khó dò, rồi không nói nữa.Chuyện hòa thân cứ thế xem như qua. Nếu còn tiếp tục dây dưa, lại thành ra Đại Ung nhỏ mọn, nên bá quan văn võ đều cười cười cho qua, không còn sục sôi như trước, trái lại càng khiến sứ đoàn Phù Lương tức nghẹn gần chết. Tiếng tỳ bà, tiếng tiêu lại vang lên, vũ cơ của vũ phường bước ra múa, thân hình uyển chuyển, động tác mềm mại, khiến bầu không khí khẩn trương nơi yến tiệc cũng dịu xuống đôi phần, thu hút ánh nhìn của hầu hết mọi người.Tần Tố lại không có tâm trí xem, trong đầu nàng vẫn luẩn quẩn chuyện ban ngày, càng nghĩ càng thấy chuyện này quan trọng vô cùng.Thứ to bằng cái đầu người, nhìn như hòn đá, vậy mà chỉ chút xíu ấy lại có thể làm nổ tung cả sân viện Chính Dương cung của nàng. Phải nói, uy lực ấy khiến Tần Tố mở mang tầm mắt.Nếu có thể nắm được cách chế tạo và vận dụng, đến khi ra chiến trường, chẳng phải có thể tung hoành thiên hạ, không gì cản nổi sao?Càng nghĩ, Tần Tố càng thấy khả thi. nàng thậm chí không chờ yến tiệc kết thúc, lập tức gọi Lục Yên đến, dặn dò cẩn thận, để Lục Yên trong đêm mang những mảnh tàn dư của thứ đó đến quân doanh, giao cho Dịch Huyền, xem có thể tìm ra được manh mối nào không.Đợi Lục Yên rời đi, trong lòng Tần Tố mới hơi nhẹ nhõm. Nàng lúc này mới có chút tâm trí ngẩng lên nhìn về phía sân khấu.Vũ cơ đã lui xuống, trên đài bây giờ là một gánh hát. Tần Tố không biết họ đang diễn tuồng gì, ban nãy cũng chẳng để tâm nghe, chỉ thấy người mặc thanh y trên sân khấu dáng vẻ đoan chính, hát lên lại có thần, nên cũng thấy có chút hứng thú, nghe vào được đôi phần."Gánh hát mới này cũng không tệ."Tần Tố tuy có nghe được đôi chút, nhưng không có nghĩa là nàng thật sự hiểu, chỉ vì thấy mấy người trên sân khấu chưa từng gặp qua, nên mới tiện miệng nói với Tần Mạc xem như nói chuyện phiếm."Người từ Giang Nam đến, quả thật không tệ."Tần Mạc tuy lười biếng, nhưng với mấy thứ chẳng mấy đứng đắn này lại hiểu biết lạ thường. Chỉ nghe qua là hắn đã nhận ra ngay gánh hát ấy đến từ đâu."Người mặc thanh y kia trông rất xinh đẹp." Tần Tố chống cằm, nhìn người trên sân khấu, dù son phấn đậm đặc, nhưng đôi mắt nàng vốn có thể trong vạn quân nhận ra thủ lĩnh đối phương, nên chỉ liếc một cái đã thấy rõ: dưới lớp trang điểm ấy là một nhan sắc hiếm có, hẳn là một mỹ nhân khó tìm.Tần Mạc liếc Tần Tố một cái: "Ngồi cho ngay ngắn, còn ra thể thống gì nữa? Cứ như mấy công tử ăn chơi trong kỹ viện ấy. Người ta đẹp thì có liên quan gì đến muội?"Tần Tố cũng liếc lại hắn, thật đúng là tức chết người! Rõ ràng Tần Mạc được phép ngồi nghiêng ngả chẳng ai nói gì, còn nàng chỉ hơi nghiêng người một chút lại bị mắng là thất lễ.Đành phải ngồi thẳng lại, Tần Tố hơi ngả lưng ra sau, cụp mắt xuống. Lúc này hiếm hoi vừa nảy ra chút hưng trí xem trò vui, đã bị Tần Mạc phá cho tan tành."Cẩn thận ngủ gật rồi ngã nhào xuống đất đấy."Thấy Tần Tố lại sắp ngẩn người, Tần Mạc mạc ở bên cạnh nhắc nhở."Lắm chuyện quá."Tần Tố mở mắt, uể oải ngồi đợi cho hết buổi yến.Vĩnh Nhạc Đế cũng không ở lại quá lâu, đến giờ thì đứng dậy lui tiệc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Sứ đoàn Phù Lương được Lễ bộ và Lục hoàng tử tiếp đãi, thấy mình không còn việc gì, Tần Tố cũng len lén đứng dậy rời đi."Muội định đi đâu?"Tần Mạc nhanh tay giữ lấy Tần Tố đang định chuồn đi."Đi hóng gió, ta cũng không phải muốn chạy." Tần Tố hất tay hắn ra, đứng lên bỏ đi.Ngồi như tượng bùn cả buổi tối, nàng cảm giác cổ mình sắp rụng đến nơi, đầu thì ê ẩm vì đống vàng bạc châu báu đè nặng.Ra đến ngự hoa viên, Tần Tố tìm một đình nhỏ yên tĩnh, rồi dặn: "Ra xa một chút, canh cho kỹ, đừng để ai tới quấy rầy bản cung."Ngồi trong đình, Tần Tố chống tay lên mặt bàn đá, bóp nhẹ cổ mình, trong lòng vẫn đang tính toán chuyện ban nãy, không biết giờ này Lục Yên đã đến quân doanh chưa.Đang lúc Tần Tố tranh thủ nghỉ một chút, thì Xích Thủy đi tới bẩm báo: "Điện hạ, Thẩm phu nhân phủ Thừa tướng xin được yết kiến." Nghe vậy, Tần Tố ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Thẩm phu nhân đang đứng cách đó không xa.Dù không hiểu bà ấy tìm mình có việc gì, nhưng dù sao cũng là mẫu thân của Thẩm Dịch : "Mời Thẩm phu nhân lại đây."Tần Tố chỉnh lại trang sức trên đầu, rồi đứng lên, đi vài bước ra đón. "Thẩm phu nhân, tìm bản cung có chuyện gì sao?""Điện hạ," Thẩm phu nhân hơi khom người, có chút khó xử, "thần phụ... quả thật có một việc đường đột, mong điện hạ rộng lòng thứ lỗi."Thẩm phu nhân nói đến đây, sắc mặt thoáng lộ vẻ bối rối. Dẫu sao người bị ám hại là Tần Tố, giờ còn bắt nàng phải đi thăm người khác, nghe ra thế nào cũng thấy không phải lẽ. Nhưng với thân thể của Thẩm Dịch hiện tại, bà quả thực chẳng còn cách nào khác. "Thẩm phu nhân nói thế là khách khí rồi, mau mau mời ngồi, nếu bản cung có thể giúp, ắt sẽ không chối từ."Tần Tố mời bà ngồi xuống trong đình, đợi hai người yên vị, Thẩm phu nhân mới chậm rãi nói rõ nguyên do đến.Nghe xong, Tần Tố khẽ nhíu mày: "Là bản cung sơ suất, quên không gửi tin tới phủ Thừa tướng khiến An Bình lo lắng. Đợi ngày mai bản cung sẽ đích thân đến thăm, để An Bình khỏi phải lo lắng.""Đa tạ điện hạ thông cảm, là tiểu nữ không hiểu chuyện."Thẩm phu nhân không ngờ Tần Tố lại dễ nói chuyện như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần điện hạ chịu đến gặp Thẩm Dịch, trấn an một câu, thì hôm nay bà có mất chút thể diện cũng đáng."Đâu có đâu có, Thẩm phu nhân chớ nói như vậy." Tần Tố chợt nhớ đến lần mình ghé thăm Thẩm Dịch trước đây, liền hỏi: "Thẩm phu nhân, hôm nay An Bình không tới dự yến, bệnh tình vẫn chưa khá hơn sao?"Nhắc đến bệnh của con gái, Thẩm phu nhân liền rơi nước mắt: "Đa tạ điện hạ quan tâm... chỉ là thân thể con bé thật sự yếu. Dạo này chẳng muốn ăn uống gì cả, đến nước trà cũng không đụng. Thần phụ lo lắm, mời bao nhiêu danh y tới cũng nói là 'vướng tâm kết'. Nhưng hỏi nó là vướng điều gì, lại chẳng chịu nói, khiến thần phụ sốt ruột mà không biết làm sao."Lại là "tâm kết"... Hoa Khê cũng từng nói thế, nhưng nàng đã ở bên Thẩm Dịch nói chuyện suốt một hồi cơ mà. Chẳng lẽ Thẩm Dịch vẫn chưa nghĩ thông sao?Tần Tố lại khuyên Thẩm phu nhân vài câu, nhưng vì yến tiệc vẫn chưa kết thúc, hai người đành tạm chia tay trở lại.Đợi đến khi cung yến thật sự chấm rứt, Tần Tố trở về thiền điện của Tĩnh An cung.
Chỉ là nơi này dù bài trí tinh xảo, vẫn chẳng giống Chính Dương cung, khiến nàng thấy khó mà quen được.Tấn Hoàng Quý phi có ghé hỏi han, Tần Tố chỉ mỉm cười nói: "Mọi sự đều tốt, không có gì bất tiện."Sau khi tiễn Quý phi rời đi, Tần Tố thay y phục chuẩn bị nghỉ. Nằm mãi trên giường, lăn qua lộn lại, đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, chẳng thể nào chợp mắt nổi. Trong đầu hết hiện ra hòn "đá" nổ tung giữa ban ngày, lại đến Kim Liệt, rồi Dịch Huyền, rồi chiếc hộp cơ quan, mọi chuyện cứ xoay vòng trong tâm trí, rối rắm đến phiền lòng.Nàng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi chợt nhớ lại lời Thẩm phu nhân nói. "Tâm kết" ấy... rốt cuộc là chuyện gì? Lại có thể khiến một người đến cơm chẳng nuốt, nước chẳng uống như vậy sao?Nghĩ đến đây, Tần Tố lại càng không sao chợp mắt nổi. "Người đâu, thay y phục."Tần Tố đổi sang một bộ cẩm bào màu đen, rồi dẫn theo vài người thân cận, lén trèo tường ra khỏi ngự thiện phòng, chỉ huy Xích Thủy gói ghém ít đồ ăn, giữa đêm liền rời cung. Đến trước cửa phủ Thừa tướng, con phố đã tĩnh lặng không một bóng người. Tần Tố quay lại nhìn mấy kẻ tùy tùng đi theo."Các ngươi tìm chỗ tránh đi, bản cung tự vào.""Điện hạ, vậy người định vào bằng cách nào?"Xích Thủy thấy Tần Tố cầm lấy hộp thức ăn trong tay mình, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành."Leo tường."Nói là làm Tần Tố lập tức leo lên tường phủ Thừa tướng, đám thị vệ trong phủ Thừa tướng đối với nàng mà nói chẳng khác nào như vào chỗ không người; lại thêm việc nàng vốn biết rõ viện của Thẩm Dịch ở đâu, nên dễ dàng tránh được đám tuần tra, nhanh chóng đến trước sân viện ấy. Trong viện đèn đuốc đã tắt, Tần Tố đứng trên tường ngó xuống một lượt, rồi lặng lẽ nhảy vào trong, thân hình nhẹ tựa chim én, thoáng chốc đã lên tới lầu hai, phòng ngủ của Thẩm Dịch.Đứng trước khung cửa sổ, Tần Tố nhẹ nhàng đưa tay mở chốt, trước tiên đặt hộp thức ăn vào trong, rồi thân mình khẽ nhún, lật người chui qua cửa sổ.Ánh trăng ngoài cửa chiếu vào, nàng nhìn thấy trên giường có một khối chăn khẽ nhô lên. Bước chân thật khẽ, Tần Tố đi đến bên giường, thấy mày Thẩm Dịch cau chặt lại, bèn giơ tay khẽ ấn, muốn giúp nàng giãn ra."An Bình, An Bình?"Nàng khẽ gọi tên Thẩm Dịch, rồi nhẹ nhàng lay người một chút. Thẩm Dịch vốn ngủ không sâu, chỉ là mấy hôm nay cơ thể yếu nhược, cả ngày đều mệt mỏi, nên phản ứng chậm hơn thường lệ.Chậm rãi mở mắt, Thẩm Dịch thấy Tần Tố đang ở bên giường mình, ngẩn người một thoáng: "Chẳng lẽ... ta còn đang trong mơ?"Nghe thấy lời mơ ngủ ấy, Tần Tố hơi buồn cười, lại khẽ gọi: "An Bình?"Tần Tố vốn định đánh thức Thẩm Dịch dậy, nhưng không ngờ Thẩm Dịch lại đưa tay lên, khẽ vuốt gương mặt nàng. Trong ánh mắt ấy là một thứ tình cảm mà Tần Tố chưa từng thấy bao giờ, khiến nàng thoáng sững lại, chẳng biết nên làm gì."Đây là lần đầu tiên ta mơ mà lại nhìn thấy Tử Tầm rõ ràng thế này... còn có thể chạm được vào nữa."Thẩm Dịch dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh, hai tay ôm lấy mặt Tần Tố, nhìn ngắm kỹ càng; đầu ngón tay nàng lướt qua từng đường nét, từ lông mày, khóe mắt, sống mũi, đến khóe môi, cằm, "Sao giấc mộng này... vẫn chưa tan nhỉ?"Tần Tố: "..."Tần Tố không dám động, cũng chẳng dám lên tiếng. Nàng chẳng biết lúc này nên giả vờ chưa tỉnh hay đánh thức Thẩm Dịch dậy, chỉ có thể im lặng nhìn Thẩm Dịch như thể đã mệt mỏi lắm rồi, khẽ nghiêng người dựa vào nàng, tay nắm lấy tay áo nàng, rồi từ từ thiếp đi. Liếc nhìn hộp thức ăn vẫn còn đặt trên bệ cửa sổ, lại cúi đầu nhìn Thẩm Dịch đang gối lên tay áo mình mà ngủ say, Tần Tố thật sự tiến thoái lưỡng nan, giờ phải làm sao mới được đây?Mím môi, Tần Tố khẽ nâng mặt Thẩm Dịch lên, định rút tay áo ra, nhưng vừa cúi đầu, liền đối diện ngay với đôi mắt đang mở ra của Thẩm Dịch. *****
Nàng đưa tay nhận lại chiếc hộp, giọng điềm nhiên mà sắc bén: "Nếu thành tâm, đá vàng cũng mở, Thái tử Phù Lương đã không thể mở được hộp của bản cung, ắt là lòng không thành."Lời vừa dứt, Tần Tố đưa hai tay khẽ bẻ, chiếc hộp vốn nguyên vẹn lập tức tách ra làm đôi. Nàng rút ra khuyên tai của mình, thong thả đeo lại lên tai, hỏi lại một cách bình thản: "Bản cung nói... có đúng không?" Cả đại điện im phăng phắc, cơ hội, Đại Ung đã cho. Không mở được là do Phù Lương bất tài. Dù có nuốt không trôi, họ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn mà nuốt."Bảo vật của Trưởng công chúa quả thật hiếm thấy trên đời, chúng ta tâm phục khẩu phục." Kim Liệt siết chặt ánh nhìn vào chiếc hộp trong tay Tần Tố, lửa giận gần như bốc lên trong mắt.Trước đó, sứ đoàn Phù Lương cố ý giấu kín mọi động tĩnh, muốn đánh cho Đại Ung trở tay không kịp, hoặc ép họ phải nhận lời hòa thân, hoặc công khai từ chối để rồi bị mang tiếng là phá vỡ đàm phán hòa bình. Như thế, Phù Lương sẽ có cớ mà nắm được nhược điểm của Đại Ung.Nhưng giờ thì sao? Chỉ một chiếc hộp nhỏ, lại khiến họ thành ra kẻ không có thành ý. Kim Liệt bị chặn họng đến nghẹn, song đây là kinh thành Thịnh Kinh, cho dù phẫn nộ thế nào, nàng cũng chỉ có thể nuốt giận vào lòng.Tần Mạc ở bên cạnh hiếm khi liếc nhìn Tần Tố bằng ánh mắt tán thưởng. Hắn vốn còn đang suy tính xem làm sao gỡ tình thế này, không ngờ Tần Tố lại biết dùng đầu óc, chỉ với một chiếc hộp đã xoay chuyển cục diện."Cái hộp đó ở đâu ra?" Tần Mạc không cho rằng đây là kế hoạch Tần Tố đã chuẩn bị sẵn, chuyện Phù Lương muốn hòa thân, ngay cả chàng hắn vừa mới biết, Tần Tố lại càng không thể đoán trước được."Dịch Huyền đưa."Tần Tố nói, vừa xoay xoay chiếc hộp trong tay, nhìn nó thay đổi hình dạng qua lại. Nhìn Kim Liệt bị nghẹn đến mất mặt, tâm tình nàng vô cùng khoan khoái, cũng chẳng ngại nói thật với Tần Mạc.Tần Mạc chăm chú nhìn cái hộp trong tay Tần Tố thêm vài lần, khẽ "ừ" một tiếng, ý vị khó dò, rồi không nói nữa.Chuyện hòa thân cứ thế xem như qua. Nếu còn tiếp tục dây dưa, lại thành ra Đại Ung nhỏ mọn, nên bá quan văn võ đều cười cười cho qua, không còn sục sôi như trước, trái lại càng khiến sứ đoàn Phù Lương tức nghẹn gần chết. Tiếng tỳ bà, tiếng tiêu lại vang lên, vũ cơ của vũ phường bước ra múa, thân hình uyển chuyển, động tác mềm mại, khiến bầu không khí khẩn trương nơi yến tiệc cũng dịu xuống đôi phần, thu hút ánh nhìn của hầu hết mọi người.Tần Tố lại không có tâm trí xem, trong đầu nàng vẫn luẩn quẩn chuyện ban ngày, càng nghĩ càng thấy chuyện này quan trọng vô cùng.Thứ to bằng cái đầu người, nhìn như hòn đá, vậy mà chỉ chút xíu ấy lại có thể làm nổ tung cả sân viện Chính Dương cung của nàng. Phải nói, uy lực ấy khiến Tần Tố mở mang tầm mắt.Nếu có thể nắm được cách chế tạo và vận dụng, đến khi ra chiến trường, chẳng phải có thể tung hoành thiên hạ, không gì cản nổi sao?Càng nghĩ, Tần Tố càng thấy khả thi. nàng thậm chí không chờ yến tiệc kết thúc, lập tức gọi Lục Yên đến, dặn dò cẩn thận, để Lục Yên trong đêm mang những mảnh tàn dư của thứ đó đến quân doanh, giao cho Dịch Huyền, xem có thể tìm ra được manh mối nào không.Đợi Lục Yên rời đi, trong lòng Tần Tố mới hơi nhẹ nhõm. Nàng lúc này mới có chút tâm trí ngẩng lên nhìn về phía sân khấu.Vũ cơ đã lui xuống, trên đài bây giờ là một gánh hát. Tần Tố không biết họ đang diễn tuồng gì, ban nãy cũng chẳng để tâm nghe, chỉ thấy người mặc thanh y trên sân khấu dáng vẻ đoan chính, hát lên lại có thần, nên cũng thấy có chút hứng thú, nghe vào được đôi phần."Gánh hát mới này cũng không tệ."Tần Tố tuy có nghe được đôi chút, nhưng không có nghĩa là nàng thật sự hiểu, chỉ vì thấy mấy người trên sân khấu chưa từng gặp qua, nên mới tiện miệng nói với Tần Mạc xem như nói chuyện phiếm."Người từ Giang Nam đến, quả thật không tệ."Tần Mạc tuy lười biếng, nhưng với mấy thứ chẳng mấy đứng đắn này lại hiểu biết lạ thường. Chỉ nghe qua là hắn đã nhận ra ngay gánh hát ấy đến từ đâu."Người mặc thanh y kia trông rất xinh đẹp." Tần Tố chống cằm, nhìn người trên sân khấu, dù son phấn đậm đặc, nhưng đôi mắt nàng vốn có thể trong vạn quân nhận ra thủ lĩnh đối phương, nên chỉ liếc một cái đã thấy rõ: dưới lớp trang điểm ấy là một nhan sắc hiếm có, hẳn là một mỹ nhân khó tìm.Tần Mạc liếc Tần Tố một cái: "Ngồi cho ngay ngắn, còn ra thể thống gì nữa? Cứ như mấy công tử ăn chơi trong kỹ viện ấy. Người ta đẹp thì có liên quan gì đến muội?"Tần Tố cũng liếc lại hắn, thật đúng là tức chết người! Rõ ràng Tần Mạc được phép ngồi nghiêng ngả chẳng ai nói gì, còn nàng chỉ hơi nghiêng người một chút lại bị mắng là thất lễ.Đành phải ngồi thẳng lại, Tần Tố hơi ngả lưng ra sau, cụp mắt xuống. Lúc này hiếm hoi vừa nảy ra chút hưng trí xem trò vui, đã bị Tần Mạc phá cho tan tành."Cẩn thận ngủ gật rồi ngã nhào xuống đất đấy."Thấy Tần Tố lại sắp ngẩn người, Tần Mạc mạc ở bên cạnh nhắc nhở."Lắm chuyện quá."Tần Tố mở mắt, uể oải ngồi đợi cho hết buổi yến.Vĩnh Nhạc Đế cũng không ở lại quá lâu, đến giờ thì đứng dậy lui tiệc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Sứ đoàn Phù Lương được Lễ bộ và Lục hoàng tử tiếp đãi, thấy mình không còn việc gì, Tần Tố cũng len lén đứng dậy rời đi."Muội định đi đâu?"Tần Mạc nhanh tay giữ lấy Tần Tố đang định chuồn đi."Đi hóng gió, ta cũng không phải muốn chạy." Tần Tố hất tay hắn ra, đứng lên bỏ đi.Ngồi như tượng bùn cả buổi tối, nàng cảm giác cổ mình sắp rụng đến nơi, đầu thì ê ẩm vì đống vàng bạc châu báu đè nặng.Ra đến ngự hoa viên, Tần Tố tìm một đình nhỏ yên tĩnh, rồi dặn: "Ra xa một chút, canh cho kỹ, đừng để ai tới quấy rầy bản cung."Ngồi trong đình, Tần Tố chống tay lên mặt bàn đá, bóp nhẹ cổ mình, trong lòng vẫn đang tính toán chuyện ban nãy, không biết giờ này Lục Yên đã đến quân doanh chưa.Đang lúc Tần Tố tranh thủ nghỉ một chút, thì Xích Thủy đi tới bẩm báo: "Điện hạ, Thẩm phu nhân phủ Thừa tướng xin được yết kiến." Nghe vậy, Tần Tố ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Thẩm phu nhân đang đứng cách đó không xa.Dù không hiểu bà ấy tìm mình có việc gì, nhưng dù sao cũng là mẫu thân của Thẩm Dịch : "Mời Thẩm phu nhân lại đây."Tần Tố chỉnh lại trang sức trên đầu, rồi đứng lên, đi vài bước ra đón. "Thẩm phu nhân, tìm bản cung có chuyện gì sao?""Điện hạ," Thẩm phu nhân hơi khom người, có chút khó xử, "thần phụ... quả thật có một việc đường đột, mong điện hạ rộng lòng thứ lỗi."Thẩm phu nhân nói đến đây, sắc mặt thoáng lộ vẻ bối rối. Dẫu sao người bị ám hại là Tần Tố, giờ còn bắt nàng phải đi thăm người khác, nghe ra thế nào cũng thấy không phải lẽ. Nhưng với thân thể của Thẩm Dịch hiện tại, bà quả thực chẳng còn cách nào khác. "Thẩm phu nhân nói thế là khách khí rồi, mau mau mời ngồi, nếu bản cung có thể giúp, ắt sẽ không chối từ."Tần Tố mời bà ngồi xuống trong đình, đợi hai người yên vị, Thẩm phu nhân mới chậm rãi nói rõ nguyên do đến.Nghe xong, Tần Tố khẽ nhíu mày: "Là bản cung sơ suất, quên không gửi tin tới phủ Thừa tướng khiến An Bình lo lắng. Đợi ngày mai bản cung sẽ đích thân đến thăm, để An Bình khỏi phải lo lắng.""Đa tạ điện hạ thông cảm, là tiểu nữ không hiểu chuyện."Thẩm phu nhân không ngờ Tần Tố lại dễ nói chuyện như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần điện hạ chịu đến gặp Thẩm Dịch, trấn an một câu, thì hôm nay bà có mất chút thể diện cũng đáng."Đâu có đâu có, Thẩm phu nhân chớ nói như vậy." Tần Tố chợt nhớ đến lần mình ghé thăm Thẩm Dịch trước đây, liền hỏi: "Thẩm phu nhân, hôm nay An Bình không tới dự yến, bệnh tình vẫn chưa khá hơn sao?"Nhắc đến bệnh của con gái, Thẩm phu nhân liền rơi nước mắt: "Đa tạ điện hạ quan tâm... chỉ là thân thể con bé thật sự yếu. Dạo này chẳng muốn ăn uống gì cả, đến nước trà cũng không đụng. Thần phụ lo lắm, mời bao nhiêu danh y tới cũng nói là 'vướng tâm kết'. Nhưng hỏi nó là vướng điều gì, lại chẳng chịu nói, khiến thần phụ sốt ruột mà không biết làm sao."Lại là "tâm kết"... Hoa Khê cũng từng nói thế, nhưng nàng đã ở bên Thẩm Dịch nói chuyện suốt một hồi cơ mà. Chẳng lẽ Thẩm Dịch vẫn chưa nghĩ thông sao?Tần Tố lại khuyên Thẩm phu nhân vài câu, nhưng vì yến tiệc vẫn chưa kết thúc, hai người đành tạm chia tay trở lại.Đợi đến khi cung yến thật sự chấm rứt, Tần Tố trở về thiền điện của Tĩnh An cung.
Chỉ là nơi này dù bài trí tinh xảo, vẫn chẳng giống Chính Dương cung, khiến nàng thấy khó mà quen được.Tấn Hoàng Quý phi có ghé hỏi han, Tần Tố chỉ mỉm cười nói: "Mọi sự đều tốt, không có gì bất tiện."Sau khi tiễn Quý phi rời đi, Tần Tố thay y phục chuẩn bị nghỉ. Nằm mãi trên giường, lăn qua lộn lại, đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, chẳng thể nào chợp mắt nổi. Trong đầu hết hiện ra hòn "đá" nổ tung giữa ban ngày, lại đến Kim Liệt, rồi Dịch Huyền, rồi chiếc hộp cơ quan, mọi chuyện cứ xoay vòng trong tâm trí, rối rắm đến phiền lòng.Nàng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi chợt nhớ lại lời Thẩm phu nhân nói. "Tâm kết" ấy... rốt cuộc là chuyện gì? Lại có thể khiến một người đến cơm chẳng nuốt, nước chẳng uống như vậy sao?Nghĩ đến đây, Tần Tố lại càng không sao chợp mắt nổi. "Người đâu, thay y phục."Tần Tố đổi sang một bộ cẩm bào màu đen, rồi dẫn theo vài người thân cận, lén trèo tường ra khỏi ngự thiện phòng, chỉ huy Xích Thủy gói ghém ít đồ ăn, giữa đêm liền rời cung. Đến trước cửa phủ Thừa tướng, con phố đã tĩnh lặng không một bóng người. Tần Tố quay lại nhìn mấy kẻ tùy tùng đi theo."Các ngươi tìm chỗ tránh đi, bản cung tự vào.""Điện hạ, vậy người định vào bằng cách nào?"Xích Thủy thấy Tần Tố cầm lấy hộp thức ăn trong tay mình, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành."Leo tường."Nói là làm Tần Tố lập tức leo lên tường phủ Thừa tướng, đám thị vệ trong phủ Thừa tướng đối với nàng mà nói chẳng khác nào như vào chỗ không người; lại thêm việc nàng vốn biết rõ viện của Thẩm Dịch ở đâu, nên dễ dàng tránh được đám tuần tra, nhanh chóng đến trước sân viện ấy. Trong viện đèn đuốc đã tắt, Tần Tố đứng trên tường ngó xuống một lượt, rồi lặng lẽ nhảy vào trong, thân hình nhẹ tựa chim én, thoáng chốc đã lên tới lầu hai, phòng ngủ của Thẩm Dịch.Đứng trước khung cửa sổ, Tần Tố nhẹ nhàng đưa tay mở chốt, trước tiên đặt hộp thức ăn vào trong, rồi thân mình khẽ nhún, lật người chui qua cửa sổ.Ánh trăng ngoài cửa chiếu vào, nàng nhìn thấy trên giường có một khối chăn khẽ nhô lên. Bước chân thật khẽ, Tần Tố đi đến bên giường, thấy mày Thẩm Dịch cau chặt lại, bèn giơ tay khẽ ấn, muốn giúp nàng giãn ra."An Bình, An Bình?"Nàng khẽ gọi tên Thẩm Dịch, rồi nhẹ nhàng lay người một chút. Thẩm Dịch vốn ngủ không sâu, chỉ là mấy hôm nay cơ thể yếu nhược, cả ngày đều mệt mỏi, nên phản ứng chậm hơn thường lệ.Chậm rãi mở mắt, Thẩm Dịch thấy Tần Tố đang ở bên giường mình, ngẩn người một thoáng: "Chẳng lẽ... ta còn đang trong mơ?"Nghe thấy lời mơ ngủ ấy, Tần Tố hơi buồn cười, lại khẽ gọi: "An Bình?"Tần Tố vốn định đánh thức Thẩm Dịch dậy, nhưng không ngờ Thẩm Dịch lại đưa tay lên, khẽ vuốt gương mặt nàng. Trong ánh mắt ấy là một thứ tình cảm mà Tần Tố chưa từng thấy bao giờ, khiến nàng thoáng sững lại, chẳng biết nên làm gì."Đây là lần đầu tiên ta mơ mà lại nhìn thấy Tử Tầm rõ ràng thế này... còn có thể chạm được vào nữa."Thẩm Dịch dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh, hai tay ôm lấy mặt Tần Tố, nhìn ngắm kỹ càng; đầu ngón tay nàng lướt qua từng đường nét, từ lông mày, khóe mắt, sống mũi, đến khóe môi, cằm, "Sao giấc mộng này... vẫn chưa tan nhỉ?"Tần Tố: "..."Tần Tố không dám động, cũng chẳng dám lên tiếng. Nàng chẳng biết lúc này nên giả vờ chưa tỉnh hay đánh thức Thẩm Dịch dậy, chỉ có thể im lặng nhìn Thẩm Dịch như thể đã mệt mỏi lắm rồi, khẽ nghiêng người dựa vào nàng, tay nắm lấy tay áo nàng, rồi từ từ thiếp đi. Liếc nhìn hộp thức ăn vẫn còn đặt trên bệ cửa sổ, lại cúi đầu nhìn Thẩm Dịch đang gối lên tay áo mình mà ngủ say, Tần Tố thật sự tiến thoái lưỡng nan, giờ phải làm sao mới được đây?Mím môi, Tần Tố khẽ nâng mặt Thẩm Dịch lên, định rút tay áo ra, nhưng vừa cúi đầu, liền đối diện ngay với đôi mắt đang mở ra của Thẩm Dịch. *****