BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 44. Cơ quan khí cụ, hộp nỏ



Chương 44. Cơ quan khí cụ, hộp nỏ

Sau khi bàn bạc xong với Tần Mạc tại Huyền Âm cung, Tần Tố nghĩ bụng đã lâu chưa ghé quân doanh, mà buổi chiều lại không có việc gì gấp, bèn quyết định đi một chuyến.

Những ngày này, việc phòng vệ trong kinh đều do Ngự lâm quân và Vũ lâm vệ phụ trách, binh lính trong doanh tạm thời chưa có điều động, cũng vừa hay để nàng xem thử việc huấn luyện có phần lơi lỏng hay không.

Lần trước đến quân doanh, Tần Tố đã giao cho Lam Ảnh ở lại, phụ trách chuyện của Cừu Loan. Giờ này xem ra, hẳn cũng nên có kết quả rồi.

Khi Tần Tố đến nơi, Lam Ảnh đã đứng chờ sẵn trước doanh trướng.

"Vào trướng nói."

Liếc qua sân luyện binh đang nghiêm chỉnh thao luyện, Tần Tố đi thẳng vào đại trướng của mình.

Lam Ảnh lập tức theo sau, còn đội thị vệ thì đứng lại canh giữ ngoài cửa trướng.

"Có kết quả rồi chứ?"

Tần Tố nhìn Lam Ảnh, đi thẳng vào vấn đề.

"Bẩm điện hạ, về Cừu Loan, ty chức đã điều tra rõ ràng. Lời của Hoa thần y không sai, từng chữ từng câu đều chính xác. Hắn võ nghệ cao cường, thái độ làm người kiên định, đặc biệt giỏi dò la thu thập tình báo."

Những ngày Lam Ảnh ở lại quân doanh chính là vì Cừu Loan, người có lai lịch không rõ tất nhiên khó được Tần Tố tin tưởng.

"Được, nếu ngươi nói vậy, bản cung giao cho hai người các ngươi một nhiệm vụ, cũng coi xem lời ngươi nói có thật hay không."

Tần Tố tin Lam Ảnh, cũng biết Hoa Khê không có lý do gì để lừa mình, nên phần nào đặt niềm tin vào Cừu Loan. "Đưa Cừu Loan vào."

Cừu Loan bước vào trướng, trước hết hành lễ với Tần Tố, rồi đứng ngay ngắn sang một bên. Nhìn bề ngoài, thoạt nhìn chẳng có gì khác người — dung mạo bình thường, khí chất bình hòa, giữa đám đông cũng chỉ như một kẻ tầm thường, hoàn toàn không có điểm nào nổi bật.

"Trước có Phó tướng tiến cử, sau có Lam Ảnh bảo chứng, bản cung cho ngươi cơ hội này," Tần Tố nhìn Cừu Loan. "Nếu việc này làm xong, sẽ có trọng thưởng."

"Thảo dân tạ ơn đại ân đại đức của chư vị, xin tuân lệnh Trưởng công chúa."

Cừu Loan trông ít lời, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng.

Tần Tố rút ra tờ giấy có địa chỉ do Tần Mạc đưa, đem đặt lên tay hắn: "Nghe nói Thiên Sát Các chứ? Ta cần hai người các ngươi dẫn tám trăm quân, truy quét tiêu diệt Thiên Sát Các."

"Bẩm điện hạ, Thiên Sát Các thì có nghe danh, nhưng chẳng phải trước kia đã bị Tam hoàng tử điện hạ dẫn quân tiêu diệt rồi sao?"

Lam Ảnh nghe vậy nghi hoặc, chuyện Tam hoàng tử tiêu diệt Thiên Sát Các đã lan rộng khắp kinh thành, ai ai cũng biết; vậy sao lại còn có Thiên Sát Các khác?

"Việc này nhất định phải giữ bí mật, ngoài hai người các ngươi ra, không được tiết lộ cho ai, chỉ nói là đi tiêu diệt bọn phản loạn, không được nhắc đến nửa chữ Thiên Sát Các." Bây giờ Tần Tố không muốn từ chuyện này mà công khai trực tiếp đối đầu với lão Tam, nàng thật ra càng muốn ngồi xem Tần Nghiêm và lão Tam Tần Hành chó cắn chó còn hơn.

"Hang ổ phỉ nghiệt ở chỗ này. Bản cung giao cho các ngươi trong vòng mười ngày phải tiêu diệt Thiên Sát Các. Nếu có thể bắt sống kẻ sống sót thì giữ lại vài người. Mọi thư tín, văn kiện trong Thiên Sát Các tuyệt đối không được phá hủy, toàn bộ phải mang về cho bản cung. Các ngươi làm được không?"

"Quyết không nhục mệnh!"

Lam Ảnh và Cừu Loan đều hành lễ nhận lệnh, mang theo ấn tín và địa chỉ Tần Tố giao, liền tức khắc triệu tập quân binh.

"Điện hạ, chuyện này thật sự có thể chứ? Việc này chưa tấu trình với bệ hạ, liệu có phải là không thích đáng?"

Xích Thủy đi theo bên người Tần Tố đã lâu, hiểu rõ cách Tần Tố làm việc. Nhưng chuyện lần này, tự ý điều binh là tội chém đầu, quả thật đã vượt quá khuôn phép.

"Nếu tấu trình với phụ hoàng, chẳng phải là hết vui rồi sao?"

Tần Tố trong lòng đã tính sẵn, huống hồ chuyện này nàng còn có toan tính riêng. Nếu bẩm báo trước với Vĩnh Nhạc Đế, e rằng toàn bộ kế hoạch đều phải gác lại.

Thấy Tần Tố đã quyết ý, Xích Thủy cũng không khuyên thêm nữa, dù sao, việc này điện hạ tự có chủ trương của mình.

Sau khi tuần tra quân doanh thêm một vòng, Tần Tố chợt nhớ lần trước từng nói sẽ đến tìm Dịch Huyền lấy thêm vài món đồ nhỏ. Vừa khéo bây giờ rảnh rỗi, nàng bèn lập tức lên đường đến chỗ hắn.

Dịch Huyền vẫn mang chiếc mặt nạ cứng như sắt trên mặt, đang ở trong sân cầm một cây gậy gõ gõ đập đập gì đó, chẳng biết để làm gì.

Chỗ mà Dịch Huyền ở trong quân doanh giờ gần như đã biến thành một xưởng binh khí thứ hai. Ba bốn thợ thủ công thường trú ở đó quanh năm, ngày ngày nghe hắn chỉ huy chế tạo ra đủ loại thứ kỳ quái.

"Dịch tiên sinh, đã lâu không gặp."

Tần Tố bước vào trong sân, khẽ ra hiệu miễn lễ cho mọi người xung quanh. Dịch Huyền hành động bất tiện, nên nàng chưa bao giờ yêu cầu hắn hành lễ, mà luôn chủ động chào hỏi trước.

"Thì ra là điện hạ tới," Dịch Huyền buông công cụ trong tay xuống, quay người nhìn Tần Tố, giọng mang theo ý cười nhàn nhạt, "ta còn lấy làm lạ, sao mấy con chim khách đầu cành hôm nay cứ hót mãi không ngừng."

"Dịch tiên sinh cũng nói những lời như thế sao?" Tần Tố ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười đáp, "chỉ là hôm nay tình cờ đến quân doanh, nhớ đến lần trước từng nói với tiên sinh, nếu có thời gian nhất định phải ghé qua xem thử, tiện thể mang chút bảo bối về, nên lần này không mời mà đến."

"Điện hạ nói vậy thật khách sáo. Mời theo ta, đúng lúc gần đây ta vừa làm ra được vài thứ vô dụng, không biết điện hạ có hứng thú không."

Sợi tơ trong tay Dịch Huyền khẽ động, con rối phía sau lập tức đẩy xe lăn của hắn đi về một hướng khác.

Tần Tố cũng đứng dậy theo sau, đã là thứ Dịch Huyền chủ động muốn cho nàng xem, hẳn là có điều đặc biệt.

Một kho riêng được chuẩn bị riêng cho Dịch Huyền, chuyên dùng để cất giữ những món dụng cụ kỳ quái hắn chế tạo. Trước nay Tần Tố chưa từng vào, người khác lại càng không được phép đến gần, chỉ có mình Dịch Huyền được ra vào.

Khi đến cửa kho, Tần Tố định dừng lại để hắn tự vào lấy đồ, nhưng Dịch Huyền cũng dừng lại, nói: "Mời điện hạ vào, người khác thì không được, nhưng điện hạ thì không sao, dù gì cũng từng thấy qua rồi."

Nghe hắn nói vậy, Tần Tố cũng không khách khí, bước theo vào. Vừa vào bên trong, nàng mới hiểu câu "từng thấy qua rồi" của hắn là có ý gì, toàn bộ nhà kho này gần như giống hệt căn gỗ nhỏ mà Dịch Huyền từng ở trên núi, như thể được bê nguyên xuống đây.

"Dịch tiên sinh, chẳng lẽ đây chính là căn nhà gỗ ấy được chuyển đến?"

"Điện hạ quả thật trí nhớ tốt," Dịch Huyền cười nhạt, "chỉ là cái này không phải căn nhà cũ, mà là dựng mới. Ta đã quen với cách sắp xếp này, đổi đi lại thấy không quen."

Quả nhiên, trong cái nhà kho trông chật hẹp và bất tiện ấy, xe lăn của Dịch Huyền lại đi lại vô cùng trơn tru, linh hoạt khác thường.

Đứng ở cửa nhìn xuống, Tần Tố chỉ thấy một cầu thang xoắn ốc đen ngòm kéo dài xuống dưới. Không biết có phải ảo giác hay không, nàng nhìn mãi mà vẫn không thấy được đáy, chỉ thấy mờ mịt như bị sương che phủ.

Thứ Dịch Huyền muốn cho nàng xem đặt ngay trên giá bên cạnh, một chiếc hộp gỗ lớn, trông có vẻ nặng, được con rối đứng cạnh cầm một tay.

"Nếu điện hạ có hứng thú, có thể xuống dưới xem thử."

Thấy Tần Tố cứ nhìn mãi, Dịch Huyền chủ động lên tiếng.

"Không cần đâu," Tần Tố tuy hiếu kỳ, nhưng cũng hiểu rõ điều gì nên và không nên biết. Dịch Huyền là người vô cùng bí ẩn, có vài chuyện hắn không nói, cũng là lẽ thường. Nếu nàng cố chấp tìm hiểu, e rằng chẳng có lợi gì. "Dịch tiên sinh lấy được đồ rồi chứ? Vậy chúng ta cùng ra ngoài thôi."

Dịch Huyền thấy nàng nói không xem là thật sự không xem, quay người đi thẳng ra ngoài, trong mắt thoáng qua một nét cười khó đoán.

Hắn dẫn Tần Tố đi lòng vòng một hồi, mãi đến khi ra tới bãi bắn thử mới mở hộp gỗ ra.

Trước mắt là một cây nỏ, thoạt nhìn có vài phần khác biệt so với kiểu nỏ thường thấy. Tần Tố đưa tay nhấc lên.

"Cây nỏ này có gì đặc biệt?"

"Điện hạ thử xem là biết ngay."

Dịch Huyền ở bên cạnh, đưa mũi tên nỏ cho nàng.

Tần Tố nghiên cứu tỉ mỉ một chút, không chỉ vì nàng biết chỉ huy binh trận, mà đối với mười tám loại binh khí cũng chẳng thứ gì không tinh thông. Dù có khi không trực tiếp dùng, cũng phải biết người biết ta; nàng từng nghiên cứu đủ loại binh khí binh sĩ dùng. Nỏ tuy không phải loại phổ biến trong quân, nhưng vào lúc thích hợp, cũng có thể phát huy hiệu dụng tuyệt diệu.

Xem một lát, Tần Tố lắp mũi tên nỏ vào, mới phát hiện cây nỏ này không chỉ nhỏ gọn tinh xảo, mũi tên nỏ cũng tương tự, nhưng một lần có thể xếp được mười mũi trên nỏ, quả thực mạnh hơn hẳn tất cả nỏ Tần Tố từng thấy.

Thổi huýt sáo, Hồng Vân phi đến; Tần Tố bèn bật lên yên ngựa, tay cầm cây nỏ, chạy vòng trên bãi tập. Mấy mũi nỏ lần lượt bắn ra, mũi nào mũi nấy đều trúng hồng tâm, trên mặt Tần Tố hiện rõ vẻ ngạc nhiên thích thú.

"Cây nỏ của Dịch tiên sinh quả là lợi hại, bản cung chưa từng thấy. Vừa ổn định vừa linh hoạt, thao tác lại đơn giản, đồng thời uy lực cũng đảm bảo, rất thích hợp cho nữ tử dùng."

Dừng ngựa, Tần Tố tiến đến bên cạnh Dịch Huyền. Cái nỏ này nhẹ, tinh xảo, nhỏ nhắn, công dụng muôn vàn; chính vì quá nhỏ gọn mà vị trí nắm tay hơi chật chội, bàn tay nữ thon thả ôm vừa vặn, còn nam tử e sẽ thấy bất tiện.

"Cây nỏ này chỉ là ta rảnh rỗi làm chơi, đặc biệt tặng điện hạ. Nếu điện hạ dùng thấy thuận tay là tốt rồi."

Dịch Huyền nghe Tần Tố khen, vuốt cằm khách khí.

"Đa tạ Dịch tiên sinh, vậy ta đây không khách khí."

Tần Tố cười nhận lấy, nhìn sang chiếc hộp gỗ do con rối ôm phía sau Dịch Huyền, hộp gỗ to hơn nhiều, e rằng không chỉ có mỗi một cây nỏ.

"Điện hạ tham lam đó."

Dịch Huyền tất nhiên nhận ra ánh mắt Tần Tố, theo ý nàng, lại mở hộp lấy thêm một vật.

"Dịch tiên sinh hào phóng, ta tất nhiên tham một chút." Tần Tố thẳng thắn thừa nhận quang minh lỗi lạc, lại mỉm cười nhìn vật trong tay Dịch Huyền, một hộp gỗ vuông vức, trông có vẻ nặng.

"Điện hạ vừa ý là tốt." Dịch Huyền nhẹ rạch hộp giữa ra, lộ ra tầng tầng ngăn kéo xếp chồng, cực kỳ nhỏ nhắn. "Điện hạ xem đây, đây là hộp cơ quan. Nghe nói sứ đoàn Phù Lương sắp vào kinh, hẳn sẽ như mọi năm, đưa ra những bài thử. Lần này do điện hạ phụ trách, ta coi mình cũng có phần trách nhiệm giúp đỡ."

Tần Tố trông cái hộp trong tay Dịch Huyền: "Hộp cơ quan? Ý Dịch tiên sinh là để ta dùng cái này làm đề thi cho Phù Lương? Nó có dụng ý ra sao?"

Dịch Huyền đưa tay ra: "Không biết điện hạ có vật gì nhỏ xinh hay không?"

Tần Tố suy nghĩ một lát, quay nhìn quanh, rút một chiếc trâm ngọc trên đầu đưa cho Dịch Huyền: "Không mang gì nhỏ bên mình, chiếc trâm này có được không?"

"Cũng được."

Dịch Huyền tháo viên ngọc trắng nhỏ treo dưới trâm xuống, nói: "Điện hạ chọn một ngăn nhỏ bỏ vào."

Tần Tố nhìn hai bên một chút, tùy tiện bỏ vào một cái, chỉ thấy Dịch Huyền đóng hộp lại, đưa cho Tần Tố: "Điện hạ thử mở ra tìm viên ngọc xem." 

Tần Tố không mấy để ý, đưa tay định mở ra như Dịch Huyền đã làm... nhưng mà không mở được.

Nàng nhìn kỹ hoa văn trên bề mặt, đủ loại hoa văn rắc rối, chẳng thấy khe hở nào. Toàn bộ nhìn như một khúc gỗ đặc, tuyệt nhiên không thể mở ra.

"Thật thần kỳ." Tần Tố phần nào khâm phục, cầm lên xem tiếp, "Nếu ta chém đôi nó thì sao?"

"Được rèn bằng huyền thiết, điện hạ có thể tùy ý chém thử."

Dịch Huyền mỉm cười ngăn cản ý nghĩ của Tần Tố.

"Vậy thì ta không có biện pháp."

Tần Tố mỉm cười đưa chiếc hộp lại cho Dịch Huyền:

"Vậy không biết Dịch tiên sinh có thể lấy ra viên ngọc kia không?"

"Tất nhiên là có thể."

Hộp cơ quan trong tay Dịch Huyền dường như đặc biệt nghe lời, dễ dàng bị hắn bẻ ra theo nhiều hướng khác nhau, có ngăn kéo nhỏ, có cái to hơn, lại có những cơ quan tinh vi kỳ diệu. Dịch Huyền vừa mở vừa chậm rãi giới thiệu với Tần Tố từng phần:

"Nếu cần, điện hạ cũng có thể dùng nó như một tấm khiên nhỏ."

Dứt lời, Dịch Huyền bẻ chiếc hộp vuông vức hai lần, nó lập tức biến thành một tấm khiên vừa vặn, đủ để che chắn cho một người.

"Quả thật vô cùng xảo diệu!"

Tần Tố lúc này đúng thật là khâm phục từ tận đáy lòng.

Dịch Huyền biểu diễn xong, liền chỉ rõ cơ quan then chốt cho Tần Tố, sau đó phục hồi chiếc hộp về hình dáng ban đầu. Hắn nhẹ tay bẻ ở giữa, các ngăn nhỏ lại lần lượt hiện ra, Dịch Huyền lấy ra viên ngọc đã tháo từ trâm cài của Tần Tố.

"Thật mạo phạm, làm hỏng trâm của điện hạ. Đợi ta sửa xong, sẽ trả lại cho điện hạ."

Dịch Huyền cất trâm và viên ngọc, rồi đưa chiếc hộp cơ quan cho Tần Tố.

Tần Tố cầm lên chơi thử hai lần, không thể không thừa nhận cơ quan trong đó cực kỳ tinh vi; dù đã nghe Dịch Huyền giảng hết, nàng vẫn không dám tùy tiện động vào, chỉ dám làm quen sơ qua.

"Trâm không quan trọng, lần này phải đa tạ Dịch tiên sinh, giải được cơn nguy gấp của ta. Có thể được Dịch tiên sinh trợ giúp, quả là phúc lớn của ta."

"Giúp được điện hạ, ta cũng mãn nguyện rồi. Ngoài ra còn một thứ nữa."

Dịch Huyền nói rồi lấy ra vật cuối cùng trong hộp gỗ. Khác hẳn hai món trước, lần này là một tấm lụa, dường như mới làm gần đây, nên trông còn mới và sạch sẽ.

"Cái này là gì vậy?"

Hai món vừa rồi đã khiến Tần Tố vô cùng hài lòng, nên với món cuối này, nàng càng thêm mong đợi.

"Đây là Diễn trận đồ — một loại trận pháp mới ta vừa suy nghĩ ra. Điện hạ có thể xem qua. Ngoài ra, còn vài loại binh khí có thể cải tiến thêm, khi nào xong ta sẽ trình điện hạ xem."

Dịch Huyền đưa tấm lụa cho Tần Tố.

Tần Tố nhận lấy, xem thật kỹ. So với Tần Mạc, Dịch Huyền quả thực chu đáo và thực tế hơn nhiều. Trên tấm trận đồ, mọi chi tiết đều được viết rõ ràng, rành mạch, không cần nàng phải đoán mò hay tự suy luận.

"Trận này thật tuyệt diệu. Nếu Dịch tiên sinh không ngại, việc diễn luyện trận pháp này, chi bằng giao luôn cho tiên sinh thì sao?"

Tần Tố nhìn ra, trận pháp này phức tạp, không phải người thường có thể hiểu được, nhưng nếu luyện thành, ắt sẽ hữu ích vô cùng.

Ban đầu nàng định tự mình đảm trách, nhưng nay công việc chồng chất, việc quân không ngớt, thật sự không thể ở lại quân doanh quá lâu. Thế nên, phải nhờ người khác giúp.

Dịch Huyền thoáng ngập ngừng: "Điện hạ, không phải ta thoái thác, nhưng ta chỉ có thể diễn trận, chứ bảo ta ra trận chỉ huy binh sĩ, điều phối bố cục... thì lực bất tòng tâm, khó mà đảm đương nổi."

Lời ấy chẳng sai, Tần Tố gật đầu: "Vậy không bằng ta mời thêm một người, để hỗ trợ tiên sinh thì sao?"

"Là ai?" Dịch Huyền nghĩ hẳn là một vị phó tướng nào đó, nhưng Tần Tố lại nói cái tên ngoài dự liệu.

"Ngu Sâm — đại công tử của Ngu phủ. Từng đóng quân ở biên quan, việc cầm quân đối với hắn chẳng khác gì ăn cơm uống nước. Tính tình hòa nhã, dễ hợp tác, hẳn là người thích hợp. Tiên sinh thấy sao?"

Tần Tố đã có ý lôi kéo Ngu Sâm về phe mình, thì tất nhiên không thể chỉ dựa vào chút quan hệ huyết thống. Phải có qua lại thường xuyên mới là kế lâu dài. Quan trọng hơn, nàng cũng muốn nhân cơ hội này xem thử năng lực thật sự của Ngu Sâm.

Dịch Huyền tuy chưa từng gặp Ngu Sâm, nhưng cũng có nghe danh:

"Nếu Ngu đại công tử đồng ý, ta tất nhiên không có ý kiến."

"Tốt. Vậy để ta đi hỏi xem sao."

Hai ngày nay sau khi tiếp sứ đoàn Phù Lương, Ngu Sâm hẳn cũng không còn việc gì trọng yếu, chuyện này chắc hắn sẽ đồng ý thôi.

Nói dứt lời, sắc trời đã dần tối, giờ cũng không còn sớm nữa, Tần Tố phải quay về cung.

Từ biệt Dịch Huyền xong, nàng liền khởi hành trở lại hoàng cung.

Vừa từ chỗ Dịch Huyền mang về hai món bảo vật, Tần Tố trên đường về lòng đầy hứng khởi, nào ngờ lại thấy một người từ Chính Dương cung hớt hải phi ngựa đến.

"Có chuyện gì vậy?"

Tần Tố kéo cương ngựa lại, hỏi người kia.

Người ấy vội xuống ngựa, thở hổn hển bẩm: "Khởi bẩm điện hạ, là bên phủ Thừa tướng sai người truyền tin, mời Hoa thần y đến chẩn bệnh cho Thẩm tiểu thư. Nhưng bọn thuộc hạ không biết Hoa thần y ở đâu, đành đến tìm điện hạ."

Tần Tố vừa nghe là Thẩm Dịch gặp chuyện, nhất thời hơi nhíu mày: "Bản cung biết rồi."

Giờ này chẳng thể về cung nữa, Tần Tố lập tức sai Lục Yên đến Hoa Hương Lâu tìm Hoa Khê, còn bản thân thì phi ngựa thẳng đến phủ Thừa tướng.

Buổi sáng nàng mới đến thăm Thẩm Dịch, tuy nhìn ra Thẩm Dịch gần đây thân thể hơi yếu, nhưng tinh thần vẫn ổn, chỉ là có chút mệt mỏi, đâu có gì nghiêm trọng. Sao mới đến buổi tối đã phải mời Hoa Khê đến khám?

Trong lòng nóng nảy, Tần Tố thúc ngựa đi nhanh hơn.

Lục Yên hành động một mình, tự nhiên nhanh hơn đoàn người rầm rộ của Tần Tố, nhưng vì phải ghé qua Hoa Hương Lâu mời Hoa Khê, nên dù nhanh mấy cũng chậm hơn Tần Tố một bước.

Tần Tố đến phủ Thừa tướng trước. Cả phủ lúc này đã rối loạn, đèn đuốc sáng rực, người chạy qua chạy lại.

Nàng không muốn làm loạn thêm, liền miễn mọi lễ nghi, nói thẳng: "Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân, Thẩm Dịch xảy ra chuyện gì vậy?"

Dù sao chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Thẩm Thừa tướng và Thẩm phu nhân liếc nhau một cái, chỉ im lặng không đáp.

Tần Tố cũng không gặng hỏi thêm, lập tức đi thẳng đến viện của Thẩm Dịch.

Khi Tần Tố tới nơi, chỉ thấy Thẩm Dịch nằm trên giường, mặt trắng bệch, sắc môi nhợt nhạt. Dù đang hôn mê, đôi mày liễu vẫn nhíu chặt, nhìn qua hết sức khó chịu.

Tần Tố tiến đến, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Thẩm Dịch, trong lòng khó chịu: "Rõ ràng ban sáng còn tốt, sao giờ lại thành ra thế này?"

Người chung quanh đều là cúi đầu, không dám nhìn Tần Tố.

Tần Tố biết hỏi cũng vô ích, chỉ khẽ xoa tay Thẩm Dịch, trong lòng nóng ruột không yên.

May thay Lục Yên đi nhanh, chưa đầy nửa khắc đã dẫn Hoa Khê đến.

Hoa Khê khoác áo choàng đen, toàn thân phủ hơi lạnh, vừa vào phủ chỉ chào hỏi Thẩm Thừa tướng, Thẩm phu nhân qua loa rồi theo Lục Yên thẳng đến viện của Thẩm Dịch.

Trong phòng chỉ còn ba người: Tần Tố, Hoa Khê và Thẩm Dịch.

Tần Tố thấy Hoa Khê quấn kín người như cái bánh trưng, vội vàng nhường chỗ: "Mau xem cho An Bình đi, đang yên đang lành sao lại thành cái bộ dạng này?"

Hoa Khê đi đường vội vã, trên người vẫn còn hơi lạnh. Nàng cởi áo choàng, gỡ mạng che mặt, xoa tay cho ấm rồi đặt ngón tay lên cổ tay Thẩm Dịch, chuyên tâm bắt mạch.

Lúc này Tần Tố mới để ý thấy, bên trong áo choàng đen của Hoa Khê vẫn là bộ y phục hoa khôi hơi lộ liễu, mùi hương nồng nặc, son phấn đậm đến chói mắt, thật sự chẳng có chút nào giống "thần y" cả. Bảo sao nàng ta phải mang mạng che và áo choàng kín mít đến thế.

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là mấy ngày nay không điều dưỡng tử tế, lại thêm tâm tình u uất, khí huyết rối loạn, rồi nhất thời bị hàn khí xâm nhập, thân thể yếu không chịu nổi, nên mới ngất đi thôi. Đợi ta châm cứu là ổn... hỏng rồi, vội quá, quên mất mang hòm thuốc theo."

Hoa Khê vừa nói xong liền vỗ mạnh lên đùi, mới nhận ra mình hấp tấp quá, chỉ nghĩ phải mau tới để không chậm trễ, kết quả lại quên mất thứ quan trọng nhất.

"Nếu không gấp lắm, ta cho người quay về lấy." Tần Tố nhìn thoáng qua Thẩm Dịch, hỏi lại.

"Bệnh này thế tới hung hăng, từ phủ Thừa tướng về Hoa Hương Lâu rồi quay lại, e là mất nhiều canh giờ. Trong khoảng đó Thẩm tiểu thư sẽ phải chịu thêm rét lạnh, sợ là không kịp."

Hoa Khê lắc đầu, rồi ngồi xuống bên bàn, uống ngụm trà đã nguội ngắt. Cả phủ rối loạn vì chuyện của Thẩm Dịch, chẳng ai còn nhớ đến việc thay trà nữa.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tần Tố nóng ruột, không đành lòng nhìn Thẩm Dịch chịu khổ. Nàng nhìn sang Hoa Khê, thấy đối phương vẫn bình thản uống trà, càng thêm sốt ruột.

Hoa Khê ngước mắt lên, chậm rãi quan sát Tần Tố từ đầu đến chân, ánh mắt khiến Tần Tố thấy gai người.

"Thật ra cũng không phải là không có cách," Hoa Khê nói, ánh nhìn thăm dò "chỉ xem điện hạ có dám hay không thôi."

"Bớt nói nhảm, miễn có thể cứu được An Bình, cứ nói thẳng." Tần Tố lúc này đã chẳng còn tâm trí đâu mà vòng vo, chỉ quan tâm đến bệnh tình của Thẩm Dịch.

"Thực ra Thẩm tiểu thư lần này bị hàn khí xâm nhập vào cơ thể, nếu có hòm thuốc, ta sẽ dùng kim châm để ép hàn khí ra ngoài, sau đó phối hợp với thuốc uống thì không sao cả. Nhưng giờ không có kim châm, phải nhanh chóng tán hàn khí ra, thì chỉ có thể dựa vào... nhân lực thôi."

Hoa Khê kéo nhẹ tấm lụa mỏng trên người: "Điện hạ từ nhỏ luyện võ, dương khí thịnh, nội lực lại sâu, hơn nữa cũng là nữ tử, chính là người thích hợp nhất. Nếu điện hạ đồng ý, ta sẽ nói cụ thể, nhưng phương pháp này... e rằng có chút mạo phạm."

Ánh mắt Tần Tố lạnh xuống, "Nói đi, đừng để ta phải nhắc lần thứ ba."

Bị ánh mắt ấy ép đến thẳng lưng, Hoa Khê lập tức nói: "Cách này cũng đơn giản thôi, điện hạ ôm Thẩm tiểu thư vào lòng, vận công ba chu thiên, khiến cơ thể phát nhiệt, dùng hơi ấm của mình để sưởi cho Thẩm tiểu thư, rồi dẫn nội lực thông qua kinh mạch, giúp đẩy hàn khí ra ngoài. Như vậy có thể giảm bớt đau đớn, đủ cầm cự đến khi ta lấy được hòm thuốc về để châm cứu."

"Chẳng lẽ lại phải cởi sạch y phục nữa?" Tần Tố nheo mắt nhìn Hoa Khê, nhớ lại chuyện tắm thuốc lần trước, trong lòng dấy lên nghi ngờ, cảm giác Hoa Khê này dường như chẳng có mục đích thuần khiết gì cả.

Hoa Khê cười cười: "Điện hạ quả thông minh, đoán trúng rồi. Nhưng điện hạ thân phận tôn quý, nếu không muốn, ta cũng không ép. Chỉ là ta phải quay về lấy hòm thuốc, không biết Thẩm tiểu thư có chịu đựng nổi đến lúc đó hay không thôi."

Nói rồi Hoa Khê khẽ thở dài, ra vẻ lo lắng.

Tần Tố nghiến chặt răng, không biết lời Hoa Khê thật hay giả, nhưng nhìn sắc mặt Thẩm Dịch lúc này, nhợt nhạt, khổ sở, hơi thở yếu ớt, nàng cũng không thể không tin.

"Ngươi bảo Lục Yên đi lấy hòm thuốc cho ngươi, sẽ nhanh hơn. Còn ta lập tức vận công. Nếu không hiệu quả... Hoa Khê, ngươi chuẩn bị hậu sự đi."

Nàng đuổi Hoa Khê ra ngoài phòng, dặn Lục Yên đi lấy hòm thuốc, rồi quay lại nhìn người đang nằm bất động trên giường.

An Bình, ta mạo phạm rồi.

Tần Tố khẽ nói, sau đó cởi bỏ y phục của mình và của Thẩm Dịch, chỉ để lại áo lót mỏng, rồi ôm Thẩm Dịch vào lòng, đắp chăn kín, nhắm mắt vận công.

Chẳng mấy chốc, nội lực lưu chuyển khiến toàn thân Tần Tố nóng lên, hơi ấm truyền sang cơ thể lạnh như băng của Thẩm Dịch, dần dần sắc mặt Thẩm Dịch cũng dần có chút độ ấm.

Tần Tố tập trung tinh thần, nhắm mắt vận công, không hề biết rằng ở gian ngoài, Hoa Khê vẫn đang chờ, cũng không ai nhận ra, Thẩm Dịch đã tỉnh lại từ lúc nào.

Khi Thẩm Dịch ở trong lòng Tần Tố tỉnh lại, vừa mở mắt, điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là chiếc cằm và đường viền mặt của Tần Tố, gần đến mức chỉ cần hơi ngẩng lên, hàng mi nàng có thể khẽ quét qua cằm đối phương.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...