BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù
Chương 43. Gần gũi sinh e ngại, lại tránh né
Chương 43. Gần gũi sinh e ngại, lại tránh néMột phen náo loạn trong phủ Thừa tướng, may mà chuyện chưa truyền ra ngoài. Đợi đến khi Tần Tố bận rộn xong xuôi, muốn ghé Thái học tìm Thẩm Dịch thì lại được báo rằng Thẩm Dịch đã ba ngày không tới Thái học viện.Tần Tố theo thói quen nghĩ rằng chắc Thẩm Dịch lại vì nguyên nhân thân thể, trong lòng không khỏi lo lắng, bèn đi thẳng đến phủ Thừa tướng.Tần Tố chẳng báo trước một tiếng, cứ thế bước vào, khiến Thẩm Thừa tướng và Thẩm phu nhân đều thoáng căng thẳng. "Điện hạ chẳng lẽ là vì Bình nhi mà đến?" Thẩm Phu nhân ngồi trong viện chính, tuy vẫn còn đang giận dỗi với Thẩm Thừa tướng, nhưng suy cho cùng đây chỉ là chuyện trong nhà, nếu ầm ĩ ra ngoài thì thật chẳng hay ho gì.Thẩm Thừa tướng thì lo đơn giản hơn, ông cho rằng Tần Tố tới để hỏi tội. Dù sao ông đã từng nói với Thẩm Dịch rằng sẽ dâng tấu lên hoàng thượng. Nếu chuyện đó mà lọt đến tai Tần Tố, với tính tình của Tần Tố, chuyện đích thân đến gây chuyện cũng chẳng phải không thể.Dù sao thì giờ Trưởng công chúa điện hạ đã tới tận cửa nhà mình, vợ chồng Thừa tướng cũng đành phải ra nghênh đón.Hai người đứng cách nhau một quãng, cùng ra cửa phủ hành lễ với Tần Tố. Tần Tố hơi ngẩn người, cũng phải chia ra mà đáp lễ."Bản cung làm phiền rồi, chỉ là đến Thái học hỏi thăm, được biết Thẩm Dịch đã nhiều ngày không tới, trong lòng lo lắng, nên đặc biệt đến thăm. Mạo muội quấy rầy Thừa tướng đại nhân và phu nhân."Tần Tố lúc này vẫn chưa biết chuyện gì, vẫn như thường ngày, thậm chí còn lễ độ hơn trước khi hành lễ với vợ chồng Thừa tướng."Đa tạ điện hạ quan tâm tiểu nữ, sao dám nói là quấy rầy, mời điện hạ vào trong."Thẩm Thừa tướng thấy Tần Tố không phải đến hỏi tội, liền thở phào, cùng phu nhân mời nàng vào phủ.Dù sao đây cũng là chuyện giữa hai tiểu thư khuê các, nên Thừa tướng và Thẩm phu nhân không tiện theo sau. Họ dẫn Tần Tố đến viện của Thẩm Dịch, rồi kiếm cớ rời đi. Mới mấy ngày không gặp, Tần Tố lại thấy Thẩm Dịch gầy đi nhiều, sắc mặt cũng trở lại nhợt nhạt như lần đầu họ gặp nhau."An Bình, có phải thân thể lại không khỏe? Sao không sai người vào cung gọi ta, để Hoa Khê đến xem qua một chút?"Tần Tố nhìn Thẩm Dịch ra đón mình, trong lòng không khỏi bất mãn. Dù làn gió xuân có ấm áp mềm mại thế nào, Tần Tố vẫn lo chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay Thẩm Dịch mất, vội vàng bước lên đỡ lấy nàng. Thẩm Dịch thấy Tần Tố đến, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười: "Tử Tầm chớ lo, ta vẫn uống thuốc của Hoa thần y đều đặn, bệnh không tái phát, cũng chẳng có gì không ổn. Chỉ là hơi uể oải vì tiết xuân, nghỉ ngơi vài hôm là khỏe, đâu cần làm rình rang thế này."Hai người cùng trở lại trong viện, Tần Tố thấy Thẩm Dịch quả thực không giống người bệnh nặng, trong lòng tạm thời cũng yên tâm đôi chút."Vậy thì tốt, nếu thấy khó chịu, nhất định không được cố gắng chịu đựng."Hai người vừa trò chuyện, vừa bước vào trong phòng. Tần Tố bị cảnh tượng đầy sàn giấy viết chữ hù cho giật mình, liền hỏi: "An Bình, đây là đang làm gì vậy?""Mấy ngày nay rảnh rỗi không có việc gì làm, ta liền nghĩ viết chút văn chương cho khuây khỏa. Không ngờ Tử Tầm đến thăm, chưa kịp thu dọn, lộn xộn quá, Tử Tầm hãy theo ta lên tầng hai ngồi."Thẩm Dịch thật không ngờ Tần Tố lại ghé qua bất ngờ thế này, nên phòng ốc còn chưa kịp dọn dẹp.Tần Tố nhìn khắp sàn toàn những trang giấy chi chít chữ, bất giác thấy da đầu tê rần: "An Bình quả không hổ là đệ nhất tài nữ của Đại Ung, văn chương hạ bút như thần, cầm bút là tuôn trào. Không giống ta, mỗi lần phu tử ra đề viết văn, là lại khổ sở vò đầu bứt tai.""Ta cũng đâu có được như Tử Tầm, có thể cầm kiếm bảo vệ quốc gia. Chỉ là động mấy nét bút cho vui, coi như tiêu khiển mà thôi."Thẩm Dịch không hề cho rằng giữa hai việc có gì khác biệt. Như cổ nhân đã nói, người có sở trường ắt có sở đoản, mỗi người đều có việc mình giỏi và việc mình không giỏi."Dẫu là tiêu khiển, nhưng An Bình viết thế này e là hơi nhiều rồi. Đã là mệt mỏi vì tiết xuân, nên nghỉ ngơi thêm mới phải. Nếu vì thế mà mệt ra bệnh, chẳng phải mất nhiều hơn được sao."Hai người cùng đi lên cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai. Khi nhìn rõ toàn cảnh căn phòng, Tần Tố mới thấy khắp nơi đều là giấy tuyên đang phơi, còn có những tập và cuộn đã xếp gọn lại từng chồng, từng quyển. Nếu tất cả đều là những gì Thẩm Dịch viết trong mấy ngày qua, thì nàng thật sự đã quá sức rồi."Tử Tầm nói rất đúng, ta nhất định sẽ chú ý." Thẩm Dịch chỉ ngoài miệng đáp ứng. Thực ra những bài nàng viết mới chỉ là bước đầu, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, nếu muốn trong chốn văn nhân phát huy tác dụng, còn phải thêm một lần trau chuốt, rồi chép lại, đóng quyển, việc sau này lại càng rườm rà. Chẳng qua, nàng không muốn kể tỉ mỉ với Tần Tố, sợ Tần Tố lại lo mình mệt mỏi. Sự quan tâm của Tần Tố, Thẩm Dịch đương nhiên cảm kích. Nhưng nàng hiểu rõ cái nào nặng nhẹ, cái nào trước sau. Giờ Tần Tố đang bận việc tiếp sứ đoàn Phù Lương, đầu tắt mặt tối, đâu thể để Tần Tố thêm bận lòng. Huống hồ bên cạnh còn có Nhị hoàng tử Tần Mạc giúp đỡ, thế là đã quá đủ rồi. Hai người vừa nói chuyện, vừa lên đến tầng hai.Sau khi pha trà, rót nước, cả hai ngồi xuống chiếc nhuyễn tháp cạnh cửa sổ. Thẩm Dịch nhìn Tần Tố, khẽ hỏi: "Tử Tầm hôm nay đến tìm ta, là có chuyện gì muốn bàn sao?"Trong phòng chỉ có hai người, nếu có điều gì cần nói, cũng tiện hơn nhiều."Cũng chẳng có chuyện gì lớn. Ngày kia, sứ đoàn Phù Lương sẽ vào kinh, việc chuẩn bị của ta gần như đã xong. Nghĩ rằng đã lâu chưa gặp An Bình, vốn định tới Thái học tìm cô, ai ngờ lại không thấy, tưởng đâu cô bị bệnh, nên đến thăm."Tần Tố tuy là người phụ trách chuyện trọng yếu, nhưng thực ra việc nào cũng có người đảm đương. Nàng chỉ cần định ra chủ trương, nghe báo cáo về việc tiếp đón, nếu có chỗ nào chưa ổn thì chỉnh lại, cũng không quá vất vả."Thì ra là vậy, thế thì phải chúc mừng Tử Tầm rồi. Việc này quan hệ trọng đại, nếu Tử Tầm có thể xử lý ổn thỏa, tất nhiên sẽ tỏa sáng rực rỡ."Thấy Tần Tố lần này có thể tự mình đảm đương việc lớn, Thẩm Dịch cũng có phần kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng mừng thay nàng, chứng tỏ Tần Tố đang dần học cách dựa vào chính mình, biết suy xét, biết lo nghĩ nhiều hơn, đó là điều tốt."An Bình nói vậy còn hơi sớm, kết quả thế nào, phải đợi sứ đoàn Phù Lương tới rồi mới biết. Nhưng lần này ta toàn quyền phụ trách, nhất định sẽ khác những năm trước."Tần Tố kể cho Thẩm Dịch nghe về kế hoạch tiếp đón: "Ta đã định xong nhân sự chính: ta, Tấn Thiếu Vân và biểu huynh Ngu Sâm — ba người làm chủ. Lần này nhất định phải cho sứ đoàn Phù Lương thấy khí thế của chúng ta."Những người này, Tần Tố cũng đã cân nhắc kỹ. Những năm trước, phần lớn do văn thần đảm nhiệm, nhưng đám người nho nhã ấy lại chẳng trấn áp được bọn người Phù Lương. Thêm vào đó, vụ Kim Liệt lần trước khiến nàng chú ý đến Ngu Sâm.Thận trọng, gan dạ, có mưu có dũng, võ nghệ cao cường, Ngu Sâm có thể nói là toàn diện, lại đủ tư thế ra mặt. Nhân cơ hội này, Tần Tố cũng muốn kéo Ngu Sâm về phe mình. Tuy phủ Đại tướng quân là nhà mẹ đẻ của Đức Nhân hoàng hậu, cũng tức là ngoại gia của Tần Tố, nhưng cả nhà họ lại ngu trung ngu hiếu đến mức cố chấp, với hành động "đại nghịch bất đạo" của nàng e rằng chẳng ai ủng hộ. Vì thế, đối với thế hệ lớn tuổi thì khó ra tay, Tần Tố chỉ có thể nhắm vào vị thế tử tương lai của phủ Đại tướng quân, dễ tiếp cận hơn nhiều.Thẩm Dịch nghe xong, khẽ nhíu mày: "Tử Tầm không định suy nghĩ thêm sao? Trong ba người các ngươi, chỉ có Ngu đại công tử là người đáng tin cậy. Còn Tử Tầm với Tấn thiếu tướng quân... có phải hơi quá táo bạo rồi không?"Thẩm Dịch từng thấy Tần Tố và Tấn Thiếu Vân tụ lại một chỗ, hai kẻ gan lớn bằng trời, chuyện gì cũng dám làm. Giờ là thời khắc quan trọng, tốt nhất đừng để xảy ra chuyện gì mới phải."Ta thì hẳn là không sao, còn về phần Tấn Thiếu Vân, ta sẽ dặn dò kỹ hơn. Hắn ở trong quân vốn cũng biết thu liễm, chắc trong những dịp trọng yếu như vậy, cũng chẳng làm ra chuyện gì quá đáng đâu."Tần Tố cảm thấy bản thân gần đây tiến bộ không ít, còn Tấn Thiếu Vân cũng không phải kẻ sẽ làm hỏng việc vào giờ phút mấu chốt, đáng tin được.Nhưng Thẩm Dịch lại chẳng dám chắc. Nếu sứ đoàn Phù Lương mà hơi có hành động vượt khuôn phép, nàng thật lo Tần Tố sẽ cùng Tấn Thiếu Vân xông lên đánh người luôn mất, e rằng lúc đó đến cả Ngu Sâm cũng chẳng cản nổi."Tử Tầm, nếu có thể tìm thêm người thích hợp, sao không chọn thêm một người vững vàng hơn đi?"Thấy Thẩm Dịch nói đến vậy, Tần Tố cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. "Người của Lễ bộ đều đã sắp xếp, ngoài ra... muốn tìm thêm người vừa hợp thân phận vừa tính tình ổn trọng, nhất thời đúng là khó tìm."Kẻ thì thân phận không phù hợp, kẻ thì tính khí chẳng dính dáng gì đến hai chữ "điềm tĩnh", khiến Tần Tố đành nhăn mặt, lắc đầu đầy khó xử."Hay là chọn một người từ trong chư vị trong hoàng tử thì sao?" Thẩm Dịch thấy Tần Tố bí bách, liền gợi ý.Dù sao, sứ đoàn Phù Lương mỗi lần vào kinh đều không phải loại dễ đối phó. Nếu họ thấy phía Đại Ung toàn võ tướng, lại cố tình đề nghị "lấy văn luận đạo", chẳng phải sẽ thua thiệt sao?Không thể không nói, điều ấy đúng là có khả năng xảy ra. Năm xưa cũng từng có chuyện tương tự, nên lần này phải chuẩn bị chu toàn mới được.Thẩm Dịch nói rất có lý, Tần Tố cũng gật đầu tán thành: "An Bình nói đúng. Không biết trong các hoàng huynh, An Bình thấy ai là thích hợp nhất?""Chuyện này vẫn nên để Tử Tầm tự quyết, tính tình các vị hoàng tử ta cũng không hiểu biết rõ, chẳng dám đoán bừa."Thẩm Dịch chỉ nói vậy thôi, chứ nếu để nàng thật sự chọn, thì cũng chỉ có Nhị hoàng tử là người phù hợp, dù sao Nhị hoàng tử và Tần Tố vốn cùng một lòng. Còn theo lời Tần Tố kể, những hoàng huynh khác thì còn ước gì Tần Tố chết sớm một chút, đặt họ chung một chỗ, thật chẳng ổn chút nào. Tần Tố tự mình cân nhắc, người nàng nghĩ đến đầu tiên cũng là Nhị hoàng tử Tần Mạc, nhưng hiện nay Tần Mạc cử động đã thấy mệt, chỉ ăn bữa cơm thôi cũng phải nằm nghỉ, nếu để đi nghênh tiếp cả ngày, e là chưa tới giữa buổi, chỉ sợ Tần Mạc là người đầu tiên không đáp ứng, có thể nửa đường liền chạy.Vậy còn ai nữa chứ?"Ta sẽ về bàn thêm với Nhị hoàng huynh vậy."Tần Tố khẽ thở dài, tạm gác ân oán cá nhân, thì lão Tam và lão Tứ đều là hai kẻ bốc đồng có tiếng, trực tiếp loại ngay; lão Đại Tần Nghiêm lại càng không cần nghĩ; lão Thất và lão Bát địa vị quá thấp, chẳng đủ tư cách ra mặt. Chỉ còn lão Ngũ và lão Lục là tạm có thể cân nhắc."Nhị hoàng tử mưu lược nhiều, chắc chắn sẽ có người thích hợp."Thẩm Dịch cũng gật đầu: "Giờ sứ đoàn Phù Lương sắp đến kinh thành, lại đúng dịp khoa cử sắp mở, trong thành người đông rối ren, nhất định phải sớm bố trí thêm người giữ trật tự.""An Bình nhắc phải lắm, Tấn Thiếu Vân đã được ta phái đi rồi, tăng thêm năm nghìn Vũ Lâm Vệ, tuần tra ngày đêm, đảm bảo kinh thành bình yên."Chuyện này Tần Tố sớm đã tính đến, lại còn dặn riêng Tấn Thiếu Vân: nếu gặp người sứ đoàn Phù Lương gây sự, không cần nể nang, cứ bắt ngay tại chỗ, để họ biết điều mà an phận chút.Hai người lại bàn thêm hồi lâu về việc tiếp đón sứ đoàn, mãi đến khi trời đã xế chiều, Tần Tố mới định cáo từ về cung. Lúc này, Thẩm Dịch mới nhắc đến chuyện của Ngu Sâm:"Mấy hôm trước, chuyện của Ngu đại công tử, ta còn chưa cảm tạ Tử Tầm."Ánh mắt Thẩm Dịch nhìn Tần Tố sáng rực, chan chứa tình ý không hề giấu diếm. Với nàng, việc đó mang một ý nghĩa đặc biệt hơn nhiều. "Chỉ là việc nhỏ, cần gì phải cảm ơn. Trái lại, ta còn làm hỏng mất mối nhân duyên của cô, sao có thể nói là giúp được?"Tần Tố chỉ cảm thấy mặt mình bị ánh nhìn của Thẩm Dịch làm cho nóng ran, không dám nhìn thẳng, chỉ đành nghiêng đầu né tránh, khoát tay: "An Bình, thấy cô khỏe mạnh, ta cũng yên tâm rồi. Giờ đã muộn, ta phải hồi cung, còn bàn lại chuyện với Nhị hoàng huynh. Đợi hôm khác, ta lại đến thăm cô.""...Được, Tử Tầm đi thong thả, trên đường cẩn thận."Thẩm Dịch nhìn dáng vẻ của Tần Tố như thế, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đứng dậy tiễn Tần Tố ra cửa.Hai người cùng nhau rời khỏi viện của Thẩm Dịch, Tần Tố lúc này mới cảm thấy dễ thở hơn đôi chút. Không hiểu sao khi còn ở trong phòng, nàng chỉ thấy toàn thân tê dại, tay chân run rẩy, ngồi cũng chẳng yên, tim đập như trống, thở còn thấy khó khăn."Tử Tầm, đi đường chậm một chút." Đứng trước cổng lớn phủ Thừa tướng, Thẩm Dịch nhìn Tần Tố lên ngựa, trong mắt thoáng hiện chút khao khát. Nàng từ nhỏ đến giờ, vậy mà chưa từng một lần được cưỡi ngựa.Nhìn thấy ánh mắt ấy, Tần Tố giơ tay về phía Thẩm Dịch, mỉm cười: "An Bình có muốn thử không?"Thẩm Dịch quả thật có hơi động lòng, nàng ngẩng đầu nhìn bàn tay Tần Tố đưa xuống, thoáng ngập ngừng, rồi lại khẽ mỉm cười lắc đầu: "Để lần sau đi." Tần Tố nghĩ đến việc dạo gần đây thân thể Thẩm Dịch không được khỏe, nên cũng không cố ép. Nàng thu tay lại, kéo dây cương, cười gật đầu: "Cũng được, vậy ta về cung trước đây. An Bình mau trở vào đi, gió xuân tuy nhẹ nhưng vẫn lạnh, kẻo cảm gió lại đau đầu."Thẩm Dịch khẽ gật đầu đáp ứng, đứng ở cổng nhìn theo bóng Tần Tố và đoàn tùy tùng dần khuất xa, trong mắt lưu luyến chẳng nỡ rời."Tiểu thư, ngoài cửa gió lạnh, mau trở vào đi thôi." Minh Hà đứng bên cạnh khẽ nhắc. Từ ngày Thừa tướng hạ lệnh cấm túc, Thẩm Dịch quả thật chưa từng bước ra khỏi viện nửa bước. Không ngờ hôm nay vì Trưởng công chúa điện hạ mà nàng lại phá lệ.Chỉ đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Tần Tố nữa, Thẩm Dịch mới gật đầu. Nàng để Minh Hà đỡ mình đi: "Đỡ ta đến từ đường, dựa theo gia quy, người phá lệnh cấm phải quỳ ở từ đường, thành tâm ăn năn.""Tiểu thư..." Minh Hà nhìn Thẩm Dịch đi đứng còn chẳng vững, nay lại đòi tự chịu phạt, lòng chua xót vô cùng, vội khuyên: "Hôm nay là do có quý nhân ghé thăm, tiểu thư đâu thể không ra cửa nghênh tiếp? Gia quy cũng phải biết thông tình lý chứ, thân thể tiểu thư thế này, sao có thể quỳ ở từ đường?""Minh Hà," Thẩm Dịch cắt lời Minh Hà, giọng điềm tĩnh nhưng không cho phép phản bác, "quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không thể vì ta mà phá lệ. Nếu ngươi không đỡ, cũng chớ nhiều lời, ta tự đi." "Tiểu thư..." Minh Hà vội vàng lại đỡ lấy Thẩm Dịch. Cái tính bướng bỉnh này của Thẩm Dịch thật chẳng sửa được. "Trưởng công chúa hôm nay tới, tiểu thư đáng lẽ nên kể hết mọi chuyện với điện hạ. Có điện hạ lên tiếng, lão gia nhất định không dám cấm túc tiểu thư nữa." "Điện hạ công vụ bề bộn, sao có thể khiến nàng thêm phiền lòng? Hơn nữa, đây chỉ là việc trong phủ Thừa tướng, ta sao có thể khiến phụ thân khó xử được, đó là điều bất hiếu." Thẩm Dịch cố tình né tránh mọi chuyện, chính là vì không muốn cho Tần Tố biết được việc này, làm sao có thể nói?Những ngày qua, Minh Hà đã hiểu rõ tính cách của tiểu thư nhà mình, yếu đuối về thể xác nhưng lại bướng bỉnh đến cùng cực. Một khi nàng đã quyết, ai nói gì cũng vô ích.Bất đắc dĩ, Minh Hà đành đỡ Thẩm Dịch đến từ đường. Nhìn Thẩm Dịch quỳ xuống chiếc bồ đoàn, Minh Hà chỉ biết lặng lẽ lui ra, dặn vài tỳ nữ khác ở lại canh chừng, còn mình thì chạy đi tìm phu nhân. Vừa đến chính viện, nàng đã thấy Thừa tướng đang đứng trong sân, thấy có người đến liền quay lưng lại, không nói một lời.Hiển nhiên, hai vợ chồng vẫn còn giận dỗi nhau vì chuyện mấy hôm trước. Minh Hà không dám xen vào, chỉ cúi người hành lễ với Thừa tướng, rồi đi tìm phu nhân."Minh Hà? Sao ngươi lại đến đây? Chẳng lẽ là Bình nhi có chuyện gì?"Thẩm Phu nhân vừa thấy Minh Hà, sắc mặt đang hậm hực liền dịu xuống, vội hỏi."Bẩm phu nhân, vừa rồi Trưởng công chúa điện hạ đến thăm, tiểu thư tiễn người ra tận cổng lớn. Sau khi điện hạ đi rồi, tiểu thư nói mình đã phá lệ cấm túc, giờ đang tự đến từ đường quỳ phạt."Minh Hà đem chuyện vừa rồi nói rõ với Thẩm phu nhân, sắc mặt đầy lo lắng."Đứa nhỏ Bình nhi này..." Thẩm Phu nhân nghe thế thì giật mình, lòng dâng lên lo lắng, vội đứng dậy: "Đi, mau dẫn ta đi xem, từ đường âm lãnh, thân thể Bình nhi làm sao chịu nổi chứ!"Minh Hà vội vàng đáp lời, dẫn phu nhân cùng vài người hầu hấp tấp chạy về phía từ đường.Đang đứng trong sân, Thẩm Thừa tướng trông thấy Thẩm phu nhân vẻ mặt lo lắng, bước đi vội vã từ trong phòng ra, liền lập tức tiến lên hỏi: "Phu nhân, có chuyện gì sao?"Thẩm phu nhân dừng lại: "Thẩm Tùy Vân, tôi nói cho ông biết, nếu Bình nhi mà có mệnh hệ gì, tôi cũng chẳng sống nổi nữa!""Cái này..."Chưa kịp để Thừa tướng nói thêm lời nào, Thẩm phu nhân đã dẫn người hầu vội vàng rời đi, chẳng cho ông cơ hội mở miệng.Nhìn theo đoàn người hối hả đi mất, Thừa tướng trong lòng cũng nóng như lửa đốt, vội cất bước đuổi theo.Đến khi mọi người đến từ đường, Thẩm Dịch vẫn đang quỳ trên bồ đoàn, mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy."Bình Nhi của mẹ —" Thẩm phu nhân vừa bước vào liền nhào tới, đỡ lấy Thẩm Dịch, nắm chặt đôi tay lạnh buốt của nàng, nước mắt rưng rưng, "Bình Nhi, con đây là tội gì chứ? Cha con là kẻ cố chấp, chẳng lẽ con cũng phải học theo sao? Mau đứng lên đi!" "Mẹ... sao mẹ lại tới đây?" Thẩm Dịch mở mắt, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố chấp không chịu đứng dậy. "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, con phạm lỗi thì phải chịu phạt, mẹ đừng lo." Thẩm phu nhân thấy mình không kéo nổi Thẩm Dịch dậy, liền đưa tay lau khóe mắt, rồi thoáng trông thấy Thẩm Thừa tướng đang đứng lặng lẽ nơi cửa, chần chừ chẳng bước vào. "Thẩm Tùy Vân! Mọi chuyện đều do ông mà ra, sao còn chưa vào đây nói một lời?"Bị phu nhân điểm danh, Thẩm Thừa tướng đành bước vào từ đường. "Bình nhi, thấy con biết lỗi, thành tâm hối cải, lần này ta cho qua, mau đứng dậy đi.""Phải đó, Bình nhi, cha con cũng đã nói thế rồi, mau đứng dậy đi." Thẩm phu nhân vội đỡ Thẩm Dịch, nhưng vẫn không làm nàng nhúc nhích."Cha, mẹ, con tuy phạm gia quy, nguyện tự chịu phạt, nhưng chẳng phải vì hối hận. Việc hôm đó, con không hối hận. Nếu được quay lại một lần nữa, con vẫn sẽ làm như thế." Quỳ gối trên bồ đoàn, Thẩm Dịch nhất quyết không chịu nhận sai. Nàng không đồng ý với cách nhìn của Thừa tướng Thẩm thì tức là không đồng ý — đã không có lỗi, cớ gì phải hối lỗi?"Vậy con..." Thẩm Thừa tướng lần đầu tiên thấy con gái bướng bỉnh đến thế, định nói cứ để nàng quỳ thêm cũng được, nhưng nhìn sang phu nhân bên cạnh, nói một nửa lại thu về. "Chẳng lẽ các người đều muốn ta nhận sai? Thanh nhi nói là ta cần tự ngẫm lại, phu nhân cũng nói lỗi ở ta, các người hợp nhau dạy dỗ ta sao?"Thẩm Thừa tướng hất mạnh tay áo, quay lưng lại."Xưa nay thánh hiền còn có thể cúi mình khiêm tốn thỉnh giáo trẻ nhỏ, hôm nay ông lại chẳng chịu nghe ba người chúng ta nói sao? Ông có từng thật sự suy nghĩ kỹ lời Bình nhi nói chưa?"Thẩm phu nhân vốn là tiểu thư khuê các, học thức uyên thâm, tính tình ôn hòa, nhiều năm qua vẫn cùng thẩm Thừa tướng tương kính như tân, vợ chồng hòa thuận. Nhưng riêng chuyện này, bà lại nhất quyết không nhượng bộ dù nửa bước.Hai vợ chồng còn đang tranh luận, thì tiếng hét thất thanh của Minh Hà vang lên, nàng nhào tới đỡ lấy Thẩm Dịch đang ngã gục: "Tiểu thư! Tiểu thư!""Bình nhi!"Thẩm phu nhân hoảng hốt, chẳng còn để ý đến Thẩm Thừa tướng nữa, vội vàng xem Thẩm Dịch.Phủ Thừa tướng lúc này một trận binh hoang mã loạn.Hoàn toàn không hay biết gì về cảnh đó, Tần Tố sau khi rời khỏi phủ Thừa tướng liền lập tức về cung. Nàng vốn định dùng bữa trưa xong sẽ đi tìm Tần Mạc, lại vừa vặn nhận được thư của hắn, thế là dứt khoát bỏ luôn bữa trưa, tiện đường đến Huyền Âm cung để "ăn ké" một bữa.Đến nơi vừa khéo, Tần Mạc đang ngồi dùng cơm. Hắn sai người bày thêm chén đũa, Tần Tố liền ngồi xuống, không chút khách sáo mà cùng ăn."Nhị hoàng huynh tìm ta có chuyện gì sao?"Ở chỗ Tần Mạc, vốn chẳng có quy củ kiểu "ăn không nói, ngủ không bàn" gì cả; mà Tần Tố lại càng chẳng phải người giữ phép, thế là hai người vừa ăn vừa nói chuyện."Còn nhớ chuyện ở Toàn Phúc Lâu lần trước chứ?"Tần Mạc lấy từ bên cạnh ra mấy tờ giấy, đặt lên bàn."Là có tiến triển mới à?"Tần Tố nheo mắt, định nhìn rõ chữ trên đó, nhưng Tần Mạc đã giơ tay chắn lại.Hôm đó ở Toàn Phúc Lâu, hai người họ cùng nhau điều tra chuyện Thiên Sát Các. Khi ấy đã khoanh vùng được vài đối tượng tình nghi, chỉ còn chờ theo dõi thêm để tìm ra manh mối. Sau đó, mọi việc đều do người của Tần Mạc phụ trách, nên Tần Tố không nắm rõ."Muội đoán xem, chủ nhân đứng sau Thiên Sát Các là ai?"Nếu hắn chịu ngoan ngoãn nói thẳng đầu đuôi câu chuyện, thì đã chẳng phải là Tần Mạc rồi.Tần Tố đành ngẫm nghĩ, trong đầu lướt qua mấy khả năng, hồi đó chỉ nghi ngờ hai người, nghĩ đi nghĩ lại: "Đại hoàng huynh?""Muội đoán mò đấy à?"Tần Mạc nhướng mày."Đúng vậy."Tần Tố gật đầu thản nhiên, nàng không có manh mối gì, quả thật chỉ đoán bừa."Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc mà." Tần Mạc đẩy tập giấy về phía nàng: "Chính là Tần Nghiêm, sau hôm rời Toàn Phúc Lâu, ta liền sai người bí mật giám sát mọi hành động của hắn. Ban đầu, Tần Nghiêm vô cùng cẩn trọng, không lộ chút sơ hở nào. Nhưng về sau, có lẽ vì sinh nghi những lời muội nói hôm đó, hắn đã sai người gửi đi một phong thư. Người của ta lần theo, chặn được thư ấy, phát hiện đúng là gửi cho tàn dư của Thiên Sát Các."Trên giấy ghi lại rõ ràng từng chi tiết, từng bước. Tần Mạc khẽ cười, giọng có chút khinh thường: "Xem ra ta vẫn đánh giá thấp Đại hoàng huynh rồi. Bề ngoài hắn tỏ vẻ quân tử, nhưng trong tối cũng còn có mấy phần đầu óc.""Thế chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao?"Nghe vậy, Tần Tố cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ hơi cau mày. Việc chặn thư e rằng đã khiến Tần Nghiêm cảnh giác."Nếu người đưa thư đã thành người của ta, thì sao lại gọi là đánh rắn động cỏ?"Tần Mạc nhìn nàng, môi khẽ cong: "Là người thì tất có yếu điểm, hoặc tham, hoặc thiếu, chỉ cần nắm được nhược điểm ấy, thiên hạ này ai cũng có thể vì muội sở dụng.""Vậy theo Nhị hoàng huynh, điểm yếu của ta là gì?"Xem hết mấy tờ giấy kia, Tần Tố nửa cười nửa không, đưa ánh mắt khó dò nhìn về phía Tần Mạc."Muội có nhiều nhược điểm lắm, phụ hoàng, Thẩm tiểu thư, Ngu gia, thậm chí ngay cả Tấn Thiếu Vân, những người trong quân của muội, và cả bách tính thiên hạ — tất thảy đều có thể trở thành nhược điểm của muội."Tần Mạc lần lượt tính toán, khiến Tần Tố càng nghe càng cau mày. Nhưng nghĩ kỹ lại... quả thật không sai. Những người đó, từng người đều là ràng buộc. "Được rồi, nói nhiều cũng vô ích, trước tạm thời nói xem chuyện của Tần Nghiêm nên xử lý thế nào. Muội có muốn lấy lại toàn bộ tình báo của Thiên Sát Các không?"Tần Mạc không nói lan man thêm, mà quay lại chuyện chính."Tất nhiên là muốn, Nhị hoàng huynh có cách sao?"Chuyện của Thiên Sát Các dính líu đến Thẩm Dịch, Tần Tố đương nhiên không dám lơ là."Tìm người, rồi diệt thêm một lần nữa chẳng phải xong sao? Với quyền hạn của muội, điều động ngàn quân trong vài ngày, hẳn không phải chuyện khó."Tần Mạc nói nhẹ bẫng, như thể chuyện tày trời ấy chẳng hề liên quan gì đến hắn — dù sao kẻ phạm quân quy cũng đâu phải hắn."Huynh nói nghiêm túc chứ?" Tần Tố vừa uống cháo vừa hỏi."Chuyện này sao có thể đùa được?"Tần Mạc khẽ gật đầu.Tần Tố nhìn hắn, chỉ cảm thấy buồn cười lẫn bất lực. "Huynh biết Thiên Sát Các hiện đang ở đâu sao?""Không biết." Tần Mạc thản nhiên đáp, ánh mắt thẳng thắn đối diện với Tần Tố."Không biết thì huynh nói mấy lời này làm gì?"Tần Tố khẽ thở dài, "Thôi vậy, cứ thế đi."Đúng lúc ấy, trong lòng Tần Tố đã có sẵn một cái tên hiện lên.*****