BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 34. Tra xét đến cùng, tìm gốc rễ



Chương 34. Tra xét đến cùng, tìm gốc rễ

Tần Tố vừa nghĩ đến đây, vừa quay về Chính Dương Cung, lại thấy Thẩm Dịch thế mà đã về trước mình.

"An Bình đã đến phủ Dương Quốc công rồi chứ?"

Tần Tố cởi áo choàng, đưa cho Xích Thủy, rồi bước vào trong điện.

Thẩm Dịch đang mải suy nghĩ, không chú ý thấy Tần Tố đã vào. Nghe thấy tiếng động, giật mình: "Đã đến rồi."

"Dương tiểu thư vẫn mạnh khỏechứ?"

Thấy Thẩm Dịch về nhanh như vậy, Tần Tố thuận miệng hỏi một câu.

"Không có gì đáng ngại." Thẩm Dịch lắc đầu.

Thấy Thẩm Dịch vẫn giữ dáng vẻ giống hệt như lúc còn ở Thái học, trong lòng Tần Tố thật sự hơi bất an. Nàng phất tay, ra hiệu cho tất cả cung nhân trong điện lui ra hết, rồi đóng cửa lại.

"Điện hạ đây là có ý gì?"

Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn Tần Tố, có phần không hiểu.

"Có vài lời muốn nói với An Bình." Tần Tố bước đến ngồi cạnh Thẩm Dịch, trầm ngâm một lúc mới mở miệng: "An Bình có phải đã có người trong lòng rồi không?"

Lại là câu hỏi này. Tim Thẩm Dịch lập tức run lên, cả người căng thẳng: "Điện hạ nói vậy là có ý gì?"

Thấy dáng vẻ Thẩm Dịch như thể sắp ra trận, Tần Tố liền hiểu ra, chỉ khẽ thở dài trong lòng: "Chỉ là ta đoán thôi, nhưng giờ xem ra tám, chín phần là thật rồi."

"Vậy điện hạ nói xem, người trong lòng ta là ai?"

Thẩm Dịch thật lòng vẫn chưa rõ tâm ý của chính mình, nhưng sao hết người này đến người khác đều tỏ ra hiểu rõ cả thế. Trong lòng bực bội, lời nói cũng mang theo chút tức giận.

"Nếu không phải Tấn Thiếu Vân, thì còn có thể là ai?"

Tần Tố cụp mắt, giọng trầm thấp mang theo chút hờn dỗi.

"Rốt cuộc ta đã làm gì mà khiến mọi người ai ai cũng nghĩ ta để tâm đến Tấn thiếu tướng quân? Ta, Thẩm Dịch, khi nào từng có chút liên hệ nào với hắn chứ?!"

Nghe Tần Tố nói vậy, cơn giận trong lòng Thẩm Dịch bùng lên, đứng phắt dậy, chất vấn Tần Tố.

Lần đầu tiên thấy Thẩm Dịch nổi giận, Tần Tố nhất thời sững sờ, chưa kịp phản ứng. "Vậy người An Bình để trong lòng, còn có thể là ai?"

"Người..."

Thẩm Dịch nói được nửa câu, liền vung tay áo: "Ta muốn quay về phủ Thừa tướng."

Thấy Thẩm Dịch thật sự tức giận, Tần Tố vội đứng dậy ngăn lại: "Không phải thì thôi, An Bình đừng giận hại thân. Ta chỉ là chợt nhớ tới lời Hoa Khê từng nói, muốn đổi mệnh cho An Bình thì phải bắt đầu từ việc hôn sự. Nên ta mới nghĩ, nếu An Bình đã có người trong lòng thì đó là chuyện tốt nhất. Còn nếu An Bình không muốn nói, thì chuyện này để sau hẵng bàn, được chứ?"

"Không có gì để bàn cả. Đây vốn là mệnh của ta, nào có chuyện đổi hay không đổi. Mệnh muốn ta sống, ta liền sống; mệnh muốn ta chết, ta liền đi. Hà tất phải lôi chuyện hôn sự ra quẩy vào cùng một chỗ. Dù ta có chết, ơn nghĩa của Trưởng công chúa đời này, ta cũng sẽ ghi khắc, kiếp sau sẽ hoàn lại..."

Càng nói Thẩm Dịch càng bực, lời bực dọc đã bật ra thì chẳng sao ngừng được, nói càng lúc càng thái quá.

Tần Tố hoảng hốt, bước lên một bước, lấy tay bịt miệng Thẩm Dịch lại.

"Là ta sai rồi, là ta sai rồi! An Bình đừng nói nữa. Chuyện này về sau ta sẽ không nhắc, không nhắc nữa! An Bình nhất định trường mệnh trăm tuổi, đừng nói những lời xui xẻo ấy."

Tần Tố ôm chặt lấy người trong lòng, một tay che miệng, vừa liên tục dỗ dành.
Nàng không chịu nổi khi nghe Thẩm Dịch nói những lời như thế, chỉ cần nghĩ đến thảm cảnh đời trước của Thẩm Dịch, tim liền thắt lại, nghẹn vô cùng.

Thấy Tần Tố như vậy, trong lòng Thẩm Dịch cũng có chút rối bời. Nàng kéo tay Tần Tố xuống, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, đối với ta mà nói, nếu thật sự phải vì đổi mệnh mà thành thân với người khác, chẳng những hại ta, mà còn liên lụy người kia."

Tần Tố liền nắm lại tay Thẩm Dịch, giọng trầm xuống: "Mọi chuyện đều lấy ý của An Bình làm đầu. Nếu An Bình đã có người thương, chẳng phải là song toàn sao?"

Thẩm Dịch ngẩng đầu, chỉ nhìn Tần Tố thật lâu, rồi lại cụp mắt xuống: "Sợ rằng khó mà có được song toàn."

Tần Tố chỉ thấy ngực nghẹn lại, không biết nên nói gì, đành lặng lẽ ôm lấy Thẩm Dịch, hai người im lặng hồi lâu.

"Tử Tầm, người nói thật cho ta biết, người và Tấn thiếu tướng quân..."

Thẩm Dịch vừa miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng, liền thoát khỏi vòng tay của Tần Tố, nghĩ đến nguyên nhân của mọi chuyện.

"Tuyệt đối không thể. Ta và Tấn Thiếu Vân tuy lớn lên cùng nhau, nhưng giữa ta và hắn chỉ có tình nghĩa như huynh muội, chẳng có nửa phần tình cảm nam nữ. Mấy lời đồn đại ngoài kia đều là vô căn cứ. Nếu muốn Tấn Thiếu Vân làm phò mã, hắn thà xuống tóc đi tu còn hơn; mà ta, ta cũng thà để hắn đi tu cho rồi." 

Tần Tố chẳng hề để ý tới cảm nhận của Tấn Thiếu Vân, chỉ mừng vì cuối cùng cũng thấy được Thẩm Dịch nở nụ cười hiếm hoi.

"Tấn thiếu tướng quân có được người bạn như người, chỉ biết nghĩ cách cho hắn đi xuất gia đi tu."

Nghe Tần Tố nói vậy, Thẩm Dịch cuối cùng cũng thấy cơn tức giận trong lòng tan đi ít nhiều.

"An Bình cô xem cô đi, chẳng trách bọn ta nghĩ nhiều. Trước đây nói đến chuyện Tấn Thiếu Vân làm phò mã, cô cả ngày chẳng thèm để ý đến ta; nay ta nói rõ là tuyệt đối không thể, cô lại cười được. Vậy ta sao mà không nghi, không đoán? Nếu người trong lòng cô không phải hắn, thì còn là ai được nữa?"

Tần Tố quả thật nghĩ mãi không thông, chỉ thấy đầu đầy mây mù, chẳng sao hiểu nổi tâm tư của Thẩm Dịch.

"Tóm lại, chuyện đó chẳng liên quan gì đến Tấn thiếu tướng quân."

Thẩm Dịch chỉ liếc nhìn Tần Tố một cái, rồi quay đầu đi.

"Được, được, được, không liên quan đến Tấn Thiếu Vân, ta không nhắc nữa. Ta đi truyền lệnh, bảo người chuẩn bị thuốc tắm, ăn xong ngâm mình một chút rồi nghỉ sớm."

Tần Tố sợ Thẩm Dịch lại giận, không dám hỏi thêm, liền gọi Xích Thủy đi truyền lệnh.

Sau khi Tần Tố rời đi, trong điện chỉ còn lại một mình Thẩm Dịch.

Nụ cười thoáng qua trên môi Thẩm Dịch dần biến mất. Nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, gương mặt hiện rõ nét ưu tư lo lắng.

Từ Thái học, đến phủ Dương Quốc công, rồi lại trở về Chính Dương Cung, suốt cả ngày hôm nay, bao nhiêu chuyện xảy ra khiến Thẩm Dịch dù có cố né tránh đến đâu cũng không thể không tự hỏi: Liệu mình có phải... đã có người trong lòng sao?

Có một số chuyện, không muốn thừa nhận không có nghĩa là nó không tồn tại.

Nghĩ đến lời Hoa Khê nói, Thẩm Dịch biết mình chẳng thể tự lừa mình thêm nữa.
Nàng đối với Tần Tố, đã nảy sinh thứ tình cảm không nên có.

Nhưng tình cảm ấy, vốn dĩ đã định sẵn sẽ chẳng bao giờ có kết quả, thậm chí còn không thể nói ra dưới ánh sáng mặt trời.

Chưa bàn đến những điều tiếng của thế tục, hay vấn đề thân phận, chỉ riêng việc Tần Tố một lòng đối tốt với mình, chẳng qua là vì tình bạn, vì quý mến mà thôi.
Nếu Tần Tố biết được tâm ý của mình...

Thẩm Dịch thậm chí không dám nghĩ tiếp.

Sắc mặt dần tái nhợt, ngồi lặng bên bàn, dù đã hiểu rõ lòng mình, nhưng so với khi chưa hiểu, giờ lại càng thống khổ hơn.
Một cơn choáng váng dâng lên, ý thức dần mơ hồ, rồi Thẩm Dịch ngã gục xuống bàn, hôn mê bất tỉnh.

Tần Tố đi ra ngoài dặn dò xong việc với Xích Thủy, trở lại trong điện thì thấy Thẩm Dịch đang gục bên bàn, trong lòng thoáng ngạc nhiên: "An Bình?"

Bước lại gần, Tần Tố khẽ lay lay vai Thẩm Dịch, nhưng Thẩm Dịch vẫn không có phản ứng. Tần Tố liền hoảng hốt: "Truyền Hoa Khê đến ngay!"

"An Bình?"

Vội hướng ngoài cửa phân phó một tiếng ,Tần Tố vừa bế Thẩm Dịch lên, đặt lên giường, nhìn khuôn mặt Thẩm Dịch tái nhợt không chút sinh khí, nỗi sợ dâng lên trong lòng. Rõ ràng vừa rồi còn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên lại bất tỉnh?

Tần Tố ngồi canh bên giường, lo lắng chờ đợi. Đến khi Hoa Khê được vội vã đưa từ ngoài cung vào, Tần Tố mới vội vàng đứng dậy.

"Hoa Khê, mau xem cho An Bình, sao đang yên lành, tại sao lại hôn mê?"

Hoa Khê cả người bị gió lạnh thổi cho choáng váng, vừa vào đã ngồi phịch xuống chiếc ghế bên giường, xoa tay cho ấm rồi bắt mạch cho Thẩm Dịch.

Nàng nhíu mày hồi lâu mới mở miệng:
"Ta chẳng phải đã dặn rồi sao? Mấy ngày này đừng để Thẩm tiểu thư lo nghĩ quá độ. Thế mà chỉ một ngày thôi đã thành ra thế này. May mà không nghiêm trọng lắm, ta sẽ châm cứu trước, rồi ngâm thuốc theo toa cũ, uống thuốc đúng giờ là được."

Tần Tố nhớ lại cả ngày hôm nay, Thẩm Dịch luôn mang vẻ u sầu, bất giác thở dài, ngồi xuống cạnh Hoa Khê:

"An Bình vốn là người đa sầu đa cảm, bảo nàng đừng nghĩ nhiều, chẳng phải là chuyện dễ dàng. Hôm nay không biết vì sao, cứ mang nặng tâm sự, ta hỏi thì nàng không chịu nói, ta thật chẳng biết phải làm sao."

Hoa Khê nhìn thoáng qua Tần Tố bên cạnh mình: "Còn có việc này? Vậy đợi Thẩm tiểu thư tỉnh, ta phải nói chuyện với nàng một phen. Nếu chính người bệnh không muốn khỏe, thì dù thần tiên có giáng thế cũng chẳng giúp nổi."

"Cũng tốt, nhưng ngươi đừng lại nói mấy chuyện linh tinh với nàng nữa đấy."

Hoa Khê vốn là người tâm tư linh hoạt, lại là một y sư, nên Tần Tố nghĩ để nàng ra mặt cũng là một cách hay. Chỉ là nàng lo cái miệng Hoa Khê chẳng biết giữ chừng mực, lỡ nói ra mấy lời lung tung cho Thẩm Dịch nghe.

"Trong lòng ta biết rõ, nếu ngài không tin ta, vậy thì ngài tự làm đi."

Nói rồi Hoa Khê buông tay ra, dù sao nàng cũng chẳng có cái gọi là tấm lòng nhân từ của thầy thuốc, có thể bớt việc một chút là bớt mệt một chút.

Tần Tố cũng đành hết cách, không nói thêm nữa.

Sau khi Hoa Khê châm cứu, chẳng bao lâu Thẩm Dịch liền tỉnh lại. Thấy Tần Tố và Hoa Khê vẫn ngồi bên giường, Thẩm Dịch liền hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Khuôn mặt thoáng ửng hồng, có phần ngượng ngập:

"Lại làm phiền Hoa thần y."

"Lòng thầy thuốc như cha mẹ, đó là điều ta nên làm. Thẩm tiểu thư mau ăn chút gì đi, rồi ngâm thuốc, sẽ không sao đâu."

Ở trước mặt Thẩm Dịch, Hoa Khê quả thật còn có vài phần dáng vẻ của một thần y.

Bụng rỗng tất nhiên không thể ngâm thuốc được, Thẩm Dịch trong lòng cũng hiểu rõ, nên dù không có mấy khẩu vị, nàng vẫn cùng Tần Tố và Hoa Khê dùng chút cơm tối.

"Loan Thanh Trì bên kia đã chuẩn bị xong, thỉnh Thẩm tiểu thư qua đó."
Chờ ba người dùng bữa xong, Xích Thủy bước vào bẩm báo.

"Loan Thanh Trì à, là suối nước nóng phải không?" Hoa Khê nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, đặt chén trà xuống rồi định đi theo Thẩm Dịch. "Đều là nữ tử, ta đi cùng Thẩm tiểu thư, tiện thể trò chuyện tâm tình, giúp Thẩm tiểu thư giải tỏa khúc mắc trong lòng."

Hoa Khê vừa bước được hai bước, liền bị Tần Tố nắm cổ áo kéo lại. "Hoa thần y muốn đi đâu? Hay là để bản cung cùng ngươi trò chuyện tâm tình trước thì hơn?"

"Ai nha!" Hoa Khê quay đầu trừng Tần Tố. "Điện hạ thật chẳng thú vị chút nào! Ngài cùng Thẩm tiểu thư ngâm thuốc thì được, còn ta cùng Thẩm tiểu thư đến Loan Thanh Trì nói chuyện thì lại không được? Đều là nữ tử, lý nào lại như vậy?"

"Cũng tuỳ người, ta tâm ngay ý thẳng, chẳng có gì phải ngại. Còn ngươi thì trong đầu toàn là mấy bức xuân cung đồ, tất nhiên không được."

Lần trước nghe Hoa Khê nói năng lung tung, Tần Tố liền đã thấy lo, sợ chỉ cần sơ suất một chút là để Hoa Khê có cơ hội tiếp cận Thẩm Dịch, huống chi chuyện cùng tắm chung thì càng tuyệt đối không thể.

Thẩm Dịch đứng bên cạnh, bị lời qua tiếng lại của hai người nói đến đỏ bừng cả mặt, vội thúc giục Xích Thủy đi trước đến Loan Thanh Trì.

Mất đi cơ hội được đi Loan Thanh Trì, Hoa Khê cũng xụ mặt, ngồi phịch xuống đối diện Tần Tố, trừng mắt nhìn Tần Tố.

Hoa Khê muốn nhìn thì cứ nhìn, còn Tần Tố thì tự nhiên làm việc của mình bên cạnh.

Dù sao Tần Tố cũng là một tướng soái thống lĩnh một phương, tuy nay không có chiến sự, nhưng công vụ vặt vãnh vẫn có, chẳng hạn như đống văn thư vừa được đưa đến trước mặt nàng lúc này.

Hiện không có chiến loạn, quân doanh tự nhiên cũng yên tĩnh hơn nhiều, chỉ toàn vài việc lặt vặt. Tần Tố xem qua một lượt rồi đặt sang bên, cho đến khi nhìn thấy một bản tấu.

Tần Tố cẩn thận đọc kỹ, là do một vị lão phó tướng đệ trình, nói là muốn tiến cử một người mới.

Vì tỏ ra coi trọng, lão phó tướng còn đích thân viết tay. Chỉ là chữ viết của ông ta thật chẳng dám khen, Tần Tố cầm lên xem hồi lâu mới miễn cưỡng nhận ra được nội dung.

Thì ra người mà lão phó tướng tiến cử, chính là kẻ từng vượt quân doanh thành công. Người nọ năm nay mới hai mươi hai tuổi, nhưng lại sinh ra đã có sức mạnh phi thường, võ nghệ cao cường, khó ai địch nổi, quả là một hạt giống tốt.

"Cừu... Loan...?"

Tần Tố nheo mắt, cúi sát xuống tờ giấy, phải mất một lúc lâu mới miễn cưỡng nhìn rõ được cái tên được tiến cử kia, mà vẫn còn có chút không chắc chắn.

"Cừu Loan?"

Ngồi đối diện, Hoa Khê nghe thấy cái tên ấy thì kinh ngạc lặp lại một lần.

"Hử? Ngươi biết?"

Tần Tố đặt tờ giấy xuống, nhìn sang Hoa Khê. Nàng nhớ rất rõ, Hoa Khê xuất thân từ Huyền Cơ Cốc, vốn ở phương Nam; cho dù sau này có lang bạt tứ xứ, cũng chưa từng vượt quá kinh thành về phía Bắc. Vậy thì làm sao lại quen biết được một người từ Bắc Diêu Quan như Cừu Loan?

Hoa Khê như chợt nhớ ra điều gì, khẽ nhíu mày: "Ta không chắc có phải cùng một người hay không, có lẽ chỉ là trùng tên thôi cũng nên."

"Họ này hiếm thấy, e là trùng tên không nhiều đâu. Chi bằng ngươi nói cho ta nghe xem, người tên Cừu Loan đó là ai?"

Kiếp trước Tần Tố kỳ thực cũng không hiểu rõ về Hoa Khê. Nàng chỉ biết Hoa Khê xuất thân từ Huyền Cơ Cốc, sau bị người truy sát, lưu lạc đến thanh lâu ở kinh thành. Ngoài những điều đó, Hoa Khê chưa bao giờ nhắc thêm, mà Tần Tố cũng không phải người hay tò mò, nên chưa từng nghe đến cái tên Cừu Loan này.

Hoa Khê liếc nhìn Tần Tố, dường như đang cân nhắc xem có nên nói hay không.

"Thật ra cũng chẳng có gì. Trước đây ta từng quen một người tên Cừu Loan, là người trong giang hồ, võ công rất cao cường, là người Thủy Vân Lâu — một tổ chức chuyên thu thập tin tức trong giang hồ. Sau này nghe nói Thủy Vân Lâu đắc tội với ai đó, chỉ trong một đêm mà toàn bộ Thủy Vân Lâu bị diệt sạch. Về sau lại xuất hiện một nơi gọi là Thiên Thủy Các, thay thế vị trí của Thủy Vân Lâu. Các chủ Thiên Thủy Các tự xưng là Bách Hiểu Sinh, nói rằng trên đời này không có chuyện gì Thiên Thủy Các không biết. Hừ, khoác lác thì ai chẳng biết, chỉ là động cái miệng mà thôi."

Hoa Khê lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra không mấy xem trọng cái gọi là Thiên Thủy Các sau này.

"Thủy Vân Lâu bị diệt trong một đêm, vậy nên Cừu Loan cũng mất tung tích sao? Có lẽ hắn vô tình thoát được, cũng không chừng."

Tần Tố vốn chẳng mấy bận tâm đến chuyện giang hồ, dù kiếp trước đôi khi có giao tiếp, nhưng các thế lực ấy đều kính cẩn với nàng, dù sao, chẳng ai dám tùy tiện chọc vào triều đình.

"Chuyện đó ta không rõ. Chỉ là sư phụ ta khi xưa có quan hệ không tệ với lâu chủ Thủy Vân Lâu, nhưng khi Thủy Vân Lâu gặp chuyện, ta đã bị trục xuất khỏi sư môn, nên chẳng biết rõ ngọn ngành."

Hoa Khê cũng không hiểu sao mình lại lôi chuyện cũ ra nói, bèn lắc đầu cảm thán:
"Giờ trong tay ta mà không có một bình rượu, thật uổng cho câu chuyện bi ai này."

"Ngoài những điều đó, ngươi còn biết gì về Cừu Loan nữa không?"

Tần Tố chẳng buồn để ý đến lời đòi rượu kia, chỉ tiếp tục hỏi.

"Hết rồi, ta còn biết gì nữa đâu? Sau này chỉ nghe người ta nói lại, đều là lời đồn trong giang hồ. Ta kể cho ngài nghe, điện hạ nghe thì nghe thôi, đừng cho là thật, càng đừng tặng ta cái tội khi quân nhé."

Hoa Khê nói một hơi rồi lại hạ giọng:
"Người ta đồn rằng Thủy Vân Lâu bị diệt toàn môn là vì có kẻ phản bội — cấu kết với người ngoài trong ứng ngoại hợp. Kẻ đó, chính là Cừu Loan, thật hay giả ta cũng chẳng biết. Nhưng ta không tin hắn là người như vậy. Nhìn bề ngoài thì Cừu Loan là một kẻ chỉ biết suốt ngày luyện võ, là một võ si. Nhưng mà, biết người, biết mặt, ai biết được lòng?"

Hoa Khê dường như vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của tội "khi quân", trong lòng còn có chút lo lắng, cứ hết lần này đến lần khác cố tìm cách nói lại cho khéo.

"Nếu để ngươi gặp lại Cừu Loan, ngươi có nhận ra được không?"

Tần Tố chống cằm, hỏi.

"Trừ khi Cừu Loan bị hủy dung, nếu không ta vẫn nhận ra được. Sao vậy, Cừu Loan này hiện đang ở trong tay điện hạ à?"

Hoa Khê rướn cổ, cố nhìn tờ giấy trong tay Tần Tố, nhưng chữ của lão phó tướng kia thật sự quá mức hào phóng tùy ý, nàng lại nhìn ngược, nên chẳng nhận ra nổi một chữ.

"Ngày mai đi cùng ta ra ngoài một chuyến là biết, đừng hỏi nhiều."

Tần Tố cất tờ giấy đi, quyết định ngày mai mang theo Hoa Khê đến quân doanh xem thử. Nếu điều tra rõ được thân phận người này, biết đâu có thể là một viên mãnh tướng.

Trong lúc hai người trò chuyện, Thẩm Dịch bên kia xong ở Loan Thanh Trì đã ngâm thuốc xong, mới vừa thay quần áo xong, trở lại trong điện.

Trời đã không còn sớm, Tần Tố thấy Thẩm Dịch uống thuốc xong, liền chuẩn bị quay về tẩm điện nghỉ ngơi.

"Điện hạ, hôm nay để ta ngủ lại chỗ Thẩm tiểu thư được không? Tiện thể cùng nàng nói chuyện tâm tình một chút."

Tần Tố vừa định đi thì lại bị Hoa Khê gọi giật lại. Lúc này nàng mới nhớ ra là vẫn còn có Hoa Khê ở đây.

"Ngươi theo ta về tẩm điện, chuyện tâm sự để ngày mai hẵng nói. An Bình, đêm nay đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt rồi nói sau."

Tần Tố kéo Hoa Khê theo, lại dặn dò Thẩm Dịch thêm mấy câu rồi mới rời đi.

Từ khi nhận ra tâm ý của chính mình, Thẩm Dịch liền không dám nhìn thẳng vào Tần Tố, sợ bị Tần Tố nhận ra điều gì. Chỉ đến khi Tần Tố và Hoa Khê đã đi khỏi, nàng mới ngẩng đầu lên, lại không khỏi suy nghĩ lung tung.

"Điện hạ thật sự muốn ngủ cùng Hoa thần y sao?"

Vừa dứt lời, Lục Yên – người được phái đến chăm sóc nàng – liền bật cười: "Bẩm Thẩm tiểu thư, chuyện đó e là không thể. Điện hạ xưa nay không thích có người khác trong phòng mình, chắc Hoa thần y được sắp xếp ngủ ở nơi khác thôi."

"Ra là vậy."

Thẩm Dịch khẽ nắm lấy tay áo mình, rồi lại nhớ đến lần trước ở Chính Dương Cung, khi ấy Tần Tố cũng ở cùng nàng. Vậy lần đó là do Tần Tố tự nguyện, hay chỉ vì muốn chiều theo mình?

Thẩm Dịch nghĩ mãi cũng không thông, mà cũng chẳng dám nghĩ sâu hơn. Nhớ đến lời dặn của Tần Tố, nàng thay y phục, nằm xuống giường, nhắm mắt lại, không nghĩ thêm gì nữa.

Lục Yên quả thật nói không sai. Sau khi Tần Tố kéo Hoa Khê về tẩm điện, nàng liền bảo Xích Thủy dẫn Hoa Khê sang thiền điện nghỉ, quả thực không ngủ cùng một chỗ.

Sáng hôm sau, Tần Tố dậy rất sớm. Trời còn chưa sáng, nàng đã đi gọi Hoa Khê dậy, hai người cùng đến doanh trại.

"Kiếp trước ta chắc tạo nghiệt nặng lắm, kiếp này mới gặp được cái sát thần như ngài! Sáng sớm đã kéo người ta dậy, ngài phải bị sét đánh mới phải biết không hả?"

Hoa Khê còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị lôi ra khỏi giường, cưỡi ngựa trong cái rét cắt da của buổi sớm tháng Giêng, lạnh đến ngây người, miệng không ngừng lẩm bẩm mắng Tần Tố suốt dọc đường.

"Nếu có sét đánh thì cũng phải đánh ngươi trước! Còn lải nhải thêm một câu nữa, bản cung sẽ khâu miệng ngươi lại."

Tần Tố mặc giáp nhẹ, chẳng hề thấy lạnh, nói xong lời đe dọa liền vung roi giục ngựa chạy nhanh hơn.

Hoa Khê lập tức muốn mắng thêm, nhưng nhớ đến lời đe dọa của Tần Tố, đành nuốt giận vào bụng, vừa run cầm cập vì lạnh vừa cố gắng đuổi theo.

Cùng lúc đó, Tần Tố sai người gọi Cừu Loan và vị thiên phu trưởng từng theo Tam hoàng tử Tần Hành đi dẹp Thiên Sát Các đến. Tần Tố cùng Hoa Khê ngồi trong doanh trướng, cuối cùng Hoa Khê cũng được sưởi ấm một chút, không đến nỗi bị đông cứng mà chết.

Cừu Loan đến trước, vừa bước vào trướng, hắn liền trông thấy Hoa Khê, đôi mắt lập tức trừng lớn kinh ngạc, suýt nữa thốt thành tiếng, nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại, hắn kịp nuốt lời xuống, trước tiên hành lễ với Tần Tố.

Không cần Hoa Khê phải nói gì, chỉ nhìn phản ứng của Cừu Loan thôi, Tần Tố liền hiểu ngay mọi chuyện.

"Các ngươi cứ việc ôn lại chuyện cũ đi."

Tần Tố cảm thấy mình đúng là một chủ tử biết thông cảm cho thuộc hạ, còn chu đáo đến mức giúp người ta tìm lại người quen.

Hoa Khê nhìn Cừu Loan, rõ ràng cũng rất vui mừng. Đối với đề nghị của Tần Tố, nàng chẳng khách khí chút nào, cùng Cừu Loan rời khỏi doanh trướng của Tần Tố, tìm chỗ khác để ôn chuyện cũ.

Tất nhiên, ôn chuyện cũ thì được, nhưng điều kiện là nội dung phải để Tần Tố nắm rõ. Vì vậy, Lam Ảnh được lệnh theo sát hai người từ đầu đến cuối.

Chuyện bên này xem như đã xong, Tần Tố vươn vai, chờ vị thiên phu trưởng kia đến.

Trong quân doanh, quả thật không có chuyện gì mà Tần Tố không biết. Cho nên dù vị thiên phu trưởng này còn định giả ngây giả ngô, thì chỉ trong chốc lát, Tần Tố đã khiến hắn phải khai ra sạch sẽ, không giấu nổi một chữ.

"Xin điện hạ minh giám, thuộc hạ nói ra từng câu đều là thật, tuyệt không dám có nửa lời dối trá."

Thiên phu trưởng quỳ trước mặt Tần Tố, đem chuyện hôm đó xuất binh đánh Thiên Sát Các kể lại từng chữ một, không sót chi tiết nào.

"Hồi bẩm điện hạ, hôm ấy chúng thuộc hạ dưới sự dẫn dắt của Tam hoàng tử, men theo đường núi đánh thẳng đến tổng đàn của Thiên Sát Các. Ai ngờ, cứ tưởng sẽ là một trận ác chiến, nhưng khi toàn quân xông vào, lại phát hiện chẳng còn gì cả. Đừng nói là người, đến cả bóng ma cũng không thấy. Có lẽ bọn chúng đã sớm nhận được tin, dọn sạch mà rút lui rồi, một chút dấu vết hữu dụng cũng chẳng để lại."

"Đều đi rồi sao?" Tần Tố hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại như vậy.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...