BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 33. Tâm tư khó giấu, lỡ sai một bước



Chương 33. Tâm tư khó giấu, lỡ sai một bước

Tần Tố nhìn Vĩnh Nhạc Đế, trong lòng thoáng dâng lên một chút chua xót: "Làm phiền phụ hoàng lo lắng rồi, nhi thần xin cáo lui. Bên Thái học con vẫn chưa kịp xin phép phu tử nghỉ, e là lại sắp bị lải nhải mất."

"Vậy con mau đi đi. Nếu phu tử có hỏi, thì cứ nói là phụ hoàng triệu kiến, đến gặp phụ hoàng là được."

Vĩnh Nhạc Đế đã quen với việc Tần Tố lấy mình làm cớ để xin nghỉ, nên lần này còn chủ động giúp gợi ý luôn.

"Nhi thần đã biết."

Tần Tố khẽ xoa mắt, rồi bước ra khỏi Vĩnh An cung.

Kiếp trước, thân thể của phụ hoàng vẫn luôn rất khỏe mạnh, vậy mà ba năm sau lại đột ngột lâm bệnh nặng, rồi chẳng qua khỏi. Nói trong chuyện này không có ẩn tình, Tần Tố tuyệt đối không tin. Nhưng chuyện của ba năm sau, hiện tại có muốn tra cũng chẳng tra ra được gì, chỉ đành âm thầm để tâm nhiều hơn.

Lúc đến, Tần Tố đi nhanh như gió, bước chân dứt khoát, tựa sấm rền gió dữ. Lúc trở về, lại chậm rãi như rùa bò, thong dong ngồi trên lưng ngựa, còn có tâm trạng ngắm hoa thưởng cảnh.

"Điện hạ, Thẩm tiểu thư và Tấn thiếu tướng quân vẫn đang ở Thái học. Nếu người không về sớm, e rằng bọn họ sẽ càng lo lắng hơn đấy."

Thanh Kích theo sát phía sau Tần Tố, nhìn cảnh này thật sự không chịu nổi nữa, đành phải nhắc khéo, còn lôi cả Thẩm Dịch và Tấn Thiếu Vân ra làm cớ.

"Lo lắng cái gì chứ, thật là..."

Tần Tố ban đầu chẳng mấy để tâm, vừa lắc đầu vừa khẽ xoay cổ. Nhưng rồi chợt nhớ tới ánh mắt đầy lo lắng của Thẩm Dịch khi tiễn mình đi lúc trước, trong lòng thoáng mềm lại, "Thôi được rồi, mau trở về thôi."

Tần Tố đổi chủ ý, tốc độ của cả đoàn lập tức nhanh hơn hẳn. Không bao lâu sau, bọn họ đã đến cổng Thái học viện.

Lúc này đã sang giờ Tỵ, cổng viện gần như không còn người qua lại. Tần Tố xuống ngựa ở cửa nội viện, vươn vai định bước vào, thì chợt nhìn thấy có người từ ngoại viện đi ra.

Tần Tố khựng lại, lùi một bước, ánh mắt dõi theo bóng người vội vã rời đi kia, rồi hỏi: "Người vừa rồi là ai?"

"Có cần thuộc hạ đi tra xem người đó là ai không?"

Thanh Kích cũng không thể nào quen biết hết mọi người, liếc nhìn người kia một cái, cũng chưa từng gặp qua.

"Tra một chút đi."

Tần Tố giơ tay ra hiệu, để Thanh Kích bám theo.

Vừa liếc nhìn người nọ, Tần Tố suy nghĩ kỹ càng, người này thế nhưng có vài nét giống Vệ Tử Khang, nhưng rõ ràng không phải cùng một người, thật kỳ quái.

Sau khi để Thanh Kích đi điều tra, Tần Tố mới tiến vào Thái học.

Lúc này tiết học của phu tử sắp kết thúc, Tần Tố liền nấp trong rừng trúc bên cạnh, đợi phu tử vừa rời khỏi học đường mới thong thả bước vào.

"Điện hạ! Cuối cùng ngài cũng về rồi!"

Giọng nói ồn ào của Tấn Thiếu Vân lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Thẩm Dịch cũng vội vàng ngẩng đầu lên.

Tần Tố đi đến bên cạnh Thẩm Dịch, hỏi khẽ: "Phu tử có hỏi ta đi đâu không?"

"Chưa từng." Thẩm Dịch hơi cúi đầu, có chút chột dạ lắc đầu.

Tấn Thiếu Vân thì chẳng tinh tế được như Thẩm Dịch, vừa cười vừa bước lại gần:
"Phu tử đúng là không hỏi điện hạ đi đâu, chỉ nói lần này điện hạ gây chuyện thị phi, sợ là phải có mấy ngày không tới được Thái học. Hy vọng bệ hạ sẽ nghiêm khắc trừng phạt, cho điện hạ nhớ đời một phen."

"Chắc lão phu tử vui như Tết ấy nhỉ? Tiếc là ông ta chẳng được toại nguyện, chuyện qua rồi, mà bản cung lại về đây rồi."

Tần Tố giang hai tay, vẻ mặt đắc ý nhướng mày.

"Bệ hạ chắc chắn sẽ không phạt điện hạ, nhưng Thục phi nương nương đâu dễ dàng bỏ qua chuyện này?"

Tấn Thiếu Vân nhỏ giọng cùng Tần Tố nói thầm, hắn đối với việc này cũng rất tò mò.

"Con trai bà ta đã làm sai trước, bị như vậy là xứng đáng thôi." Tần Tố chẳng buồn giải thích thêm, chỉ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dịch.

"Vừa rồi có phải dọa An Bình sợ rồi không?"

"Cũng không hẳn là sợ, chỉ là về sau Tử Tầm vẫn nên cẩn thận hơn một chút, dù sao đối phương cũng là hoàng tử."

Thẩm Dịch khẽ lắc đầu, giờ mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà khuyên nhủ Tần Tố.

"Hoàng tử thì đã sao? Thiên hạ này dù rộng lớn đến đâu cũng phải có vương pháp. Bọn họ dám sỉ nhục người của ta, thì cũng phải hiểu rõ cái giá phải trả. Nói cho cùng, kẻ họ muốn sỉ nhục đâu phải là Tấn Thiếu Vân, chẳng qua chỉ mượn chuyện chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, để bóng gió chửi ta thôi."
Tần Tố nói với vẻ lạnh nhạt mà sáng suốt, vỗ nhẹ lên vai Tấn Thiếu Vân: "Chuyện hôm nay coi như ta liên lụy ngươi. Lúc nào rảnh thì đến bảo khố của ta, tùy chọn một món binh khí vừa tay, xem như ta bồi thường cho ngươi."

"Điện hạ khách khí khách khí!" Tấn Thiếu Vân cười, cảm thấy bị mắng một trận cũng đáng giá.

Ba người đang trò chuyện, Lục hoàng tử vừa phe phẩy quạt, vừa thong dong bước tới.

"Hôm nay sáng sớm, hoàng muội thật uy phong quá nhỉ?" Lục hoàng tử Tần Duẫn cười, dáng vẻ rõ ràng là đến xem trò vui, đi đến bên cạnh Tần Tố.

"Lục hoàng huynh cũng muốn đi bồi Thất hoàng huynh và Bát hoàng huynh sao?" Tần Tố liếc sang lão Lục - Tần Duẫn, người mà nàng vốn đã chướng mắt từ lâu. Con người nham hiểm này, trước kia cũng chẳng ít lần hãm hại nàng.

"Điều đó thì không cần đâu, hai người bọn họ chỉ là đáng đời thôi." Trong số các hoàng tử, gần như chẳng ai thật lòng hòa thuận với ai, chỉ có lão Thất và lão Bát là thân thiết như hình với bóng. Mà lão Lục cũng đã khó chịu với hai kẻ đó từ lâu rồi.

"Vậy hoàng huynh đến đây làm gì?"
Tần Tố nhìn hắn từ trên xuống dưới, lòng thầm đoán chắc chẳng có chuyện gì tốt lành, nếu không, hắn đã chẳng cố ý chạy sang tận học đường này.

"Hoàng muội sao lại nói như vậy? Ta chỉ tới để đưa cái thiệp mời thôi. Tam hoàng huynh lần này dẫn binh tiêu diệt Thiên Sát Các, đại thắng trở về, lại được phụ hoàng ban thưởng, vui mừng khôn xiết nên cố ý mở yến tiệc tại Toàn Phúc Lâu. Không biết hoàng muội có định đến dự không?"

Tần Duẫn cười như không cười mà nhìn Tần Tố, cũng không biết đang đánh tính toán gì.

"Chư vị hoàng huynh đều đi, sao ta có thể không đi? Tất nhiên là sẽ tới rồi."
Tần Tố sảng khoái mà gật gật đầu, nàng vốn đang muốn tìm cơ hội gặp lão Tam Tần Hành, không ngờ lần này hắn lại tự dâng cơ hội lên tận cửa.

"Vậy ta thay hoàng muội báo lại cho Tam hoàng huynh."
Tần Duẫn thống khoái mà gật gật đầu, "Hoàng muội chớ để nhớ lộn ngày, là ngày mốt đấy."

"Nhớ rồi, Lục hoàng huynh còn chuyện gì khác không?" Tần Tố nhìn hắn, giọng điệu đã mang theo ý tiễn khách.

"Không còn gì, vậy ta không quấy rầy hoàng muội... và Tấn Thiếu tướng quân nữa."
Tần Duẫn cười nửa miệng, nhấn mạnh mấy chữ cuối rồi quay người rời đi, để lại sau lưng ánh mắt lạnh như băng của Tần Tố.

Tần Duẫn ngược lại không cảm thấy khó chịu, vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười hòa nhã như trước. Nói xong, hắn liền quay người rời đi.

Tấn Thiếu Vân thì bị gọi tên mà bất ngờ, ngẩn người ra, hỏi với vẻ mơ hồ: "Đang êm đẹp sao bỗng dưng Lục hoàng tử nhắc đến ta làm gì thế?"

"Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?" Tần Tố nhún vai, vẻ bất đắc dĩ. Nàng làm sao biết trong bụng Tần Duẫn lại chứa bao nhiêu thứ tâm cơ xấu xa.
"Chỉ e rằng, sau chuyện hôm nay, lời đồn về điện hạ và Tấn Thiếu tướng quân sẽ lan khắp nơi. Lục hoàng tử nhắc đến, cũng chẳng có gì lạ."

Không giống như Tần Tố và Tấn Thiếu Vân chẳng có mấy tâm tư, Thẩm Dịch chỉ nghe qua liền nghe ra ý tứ trong lời của Lão Lục Tần Duẫn, liền nhắc khẽ hai người vẫn còn ngơ ngác trước mặt.

"Hai người chúng ta? Hai người chúng ta thì có chuyện gì chứ?"

Tần Tố còn chưa kịp phản ứng, Tấn Thiếu Vân cuối cùng cũng chậm rãi hiểu ra, nhìn Tần Tố, co rụt cổ lại.

Thẩm Dịch bất đắc dĩ thở dài, đành nói thẳng: "Tự nhiên là chuyện phò mã, ngoài chuyện ấy ra còn có thể là chuyện gì?"

Tần Tố trợn tròn mắt, chỉ vào Tấn Thiếu Vân: "Cái gì?! Sao có thể như thế được!"

"Chuyện có thể hay không, không phải do điện hạ hay Tấn Thiếu tướng quân quyết định. Người đời vốn thích bàn tán, bịa chuyện. Huống hồ, điện hạ và Tấn Thiếu tướng quân đều ở tuổi bàn chuyện hôn sự, lại suốt ngày dính lấy nhau, tự nhiên sẽ khiến người khác nghĩ ngợi thôi."
Không nói người bên ngoài, Thẩm Dịch cảm giác cho dù là chính mình, cũng khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ như vậy.

Ngẩng đầu nhìn hai người đang đứng trước mặt, đúng là một đôi trai tài gái sắc, Thẩm Dịch không hiểu sao lại thấy ngực có chút khó chịu, đành cúi đầu, dời đi tầm mắt.

"An Bình cũng nghĩ vậy sao?"

Tần Tố ghét bỏ mà nhìn Tấn Thiếu Vân, gương mặt gần như nhăn lại thành một khối; mà sắc mặt của Tấn Thiếu Vân cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

"Điện hạ cùng Tấn thiếu tướng quân quả thật trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã. Nhìn khắp Đại Ung này, e rằng khó tìm được người thứ hai thích hợp với điện hạ hơn Tấn thiếu tướng quân."

Thẩm Dịch chỉ cúi thấp đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của hai người kia, giọng nói trầm trầm cất lên.

Tần Tố lập tức cảm thấy răng lợi ê ẩm, đưa tay vỗ mạnh một cái, đẩy Tấn Thiếu Vân sang một bên:

"Ngươi mấy ngày tới tạm thời đừng có xuất hiện trước mặt bản cung nữa!"
"Vậy... điện hạ, mấy ngày tới ta có cần đến Thái học không?"

Tấn Thiếu Vân cũng đang có ý này, sợ rằng chỉ cần xuất hiện thêm, Tần Tố sẽ nổi giận mà ném hắn xuống hào nước quanh thành mất.

"Ngươi không sợ Tấn Quốc công nện gãy đôi chân chó của ngươi thì tùy ngươi, cần gì phải hỏi Bổn cung?"

Nào có chuyện tốt như vậy, Tần Tố nói dứt câu, liền phất tay xua đuổi, hệt như đuổi một con ruồi phiền phức, đem Tấn Thiếu Vân đuổi sang một bên.

Thẩm Dịch nghe hai người lại bắt đầu cãi nhau, chợt cảm thấy trong lòng phiền muộn, "Phu tử sắp đến rồi, điện hạ vẫn nên xem lại thư văn, kẻo lại khiến phu tử nổi giận."

Tần Tố vừa đuổi Tấn Thiếu Vân xong thì nhận ra bản thân cũng bị đuổi, liền gãi đầu, ngơ ngác hỏi: "Ta làm ồn đến mức khiến An Bình bực mình rồi sao?"

Thẩm Dịch chỉ lật từng trang sách trên bàn, "Điện hạ cứ tự nhiên."

Tần Tố bị thái độ đó của Thẩm Dịch làm cho mơ hồ, chẳng hiểu ra sao, đành ngơ ngác quay về chỗ ngồi của mình. Nàng giơ chân đá Tấn Thiếu Vân một cái, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi vừa rồi chọc An Bình giận à?"

"Điện hạ oan cho ta rồi, ta chưa từng trêu chọc Thẩm tiểu thư?" Tấn Thiếu Vân vội vàng lắc đầu, đầu lắc như trống bỏi.

"Thế thì lạ thật, sao chỉ mới một lát mà An Bình lại chẳng buồn để ý đến ta nữa?"
Tần Tố chống cằm, vẻ mặt đầy hoang mang, nghĩ mãi vẫn không thông.

Tấn Thiếu Vân và Tần Tố mắt lớn trừng mắt nhỏ, chẳng ai nói được lời nào có lý.

Mãi cho đến giờ Mùi, khi Thái học tan học, Thẩm Dịch vẫn chưa nở một nụ cười nào. Trong lòng Tần Tố cứ bồn chồn, định trên đường hồi cung hỏi thử cho rõ, thì Thẩm Dịch lại chủ động bước tới, Tần Tố tất nhiên là mừng rỡ.

"An Bình, xe ngựa chuẩn bị xong rồi, chúng ta hồi cung thôi?"

Nhưng Thẩm Dịch chỉ nhìn Tần Tố, giọng bình tĩnh: "Ta tới để báo với điện hạ một tiếng. Điện hạ cứ hồi cung trước đi, Dương tiểu thư hôm qua bị dọa sợ, hôm nay cũng không đến Thái học. Ta có chút lo lắng, muốn ghé qua phủ Dương Quốc công một  chuyến."

"Việc đó nên làm, có cần ta đi cùng không?" Tần Tố cũng chợt nhớ ra chuyện ấy. Nàng biết Thẩm Dịch và Dương Di có quan hệ thân thiết, dù sao việc này về tình về lý đều nên đến thăm.

"Cái này thì không cần, điện hạ thân phận đặc biệt, nếu đi e rằng không tiện." Thẩm Dịch nhẹ nhàng từ chối.

Tần Tố nghĩ cũng đúng, hơn nữa nàng còn có việc khác phải làm, bèn gật đầu:
"Vậy được, ta bảo Xích Thủy đưa cô đi phủ Dương Quốc công. Thăm hỏi xong rồi hẵng hồi cung cũng không muộn."

Thẩm Dịch khẽ gật đầu đồng ý, không nói thêm lời nào, cũng chẳng nhìn Tần Tố nữa, chỉ xoay người cùng Xích Thủy rời đi.

Thái độ của Thẩm Dịch hôm nay quả thật khác lạ, khiến Tần Tố càng thêm rối trí. Nàng đoán không ra nguyên do, đành tạm gác lại, ra lệnh cho Thanh Kích dắt ngựa tới. Trước hết, nàng phải vào cung tìm Tần Mạc, chuyện lão tam Tần Hành mở yến tiệc, cần phải bàn bạc trước một chút.

Lúc trước, Thiên Sát Các ám sát Thẩm Dịch vẫn chưa điều tra rõ ràng; nay Thiên Sát Các lại bị Tần Hành tiêu diệt, chắc chắn có tin tức liên quan. Nàng phải tìm cách moi được manh mối.

Trên đường hồi cung, Tần Tố bỗng nhớ đến người mà nàng thấy ở cổng ngoại viện Thái học ban sáng, liền hỏi Thanh Kích: "Về thân phận người đó, ngươi đã tra được chưa?"

"Thuộc hạ đã tra rõ thân phận người này, đó là Vệ Tử Khang – hội nguyên của kỳ thi năm nay. Hắn một mình vào kinh dự thi, sáng nay vội vã rời khỏi Thái học là vì trong nhà có khách đến. Thuộc hạ cảm thấy hắn khá cảnh giác, nên không dám lại gần điều tra kỹ, chỉ đành quay về bẩm báo."

Thanh Kích cảm thấy, tuy Vệ Tử Khang vóc dáng gầy yếu, nhưng thân thủ lại có phần không tầm thường.

Tần Tố nghe xong liền gật đầu, trầm ngâm một lát: "Chuyện này tạm gác lại đã. Còn Vệ Tử Khang kia, chính là người có mẫu thân bị bệnh đúng không?"

"Mẫu thân của Vệ công tử hiện không có gì đáng ngại, được đại phu chẩn trị, nghỉ ngơi mấy hôm đã gần như khỏi hẳn. Vệ công tử mấy ngày qua vẫn ở bên mẫu thân chăm sóc, có thời gian lại đọc sách ôn bài, đúng là người có tâm tính tốt."
Thanh Kích cung kính bẩm lại.

"Phải để ý kỹ hành tung của hắn, phái người âm thầm bám theo, đừng để hắn phát hiện. Có động tĩnh gì, lập tức báo cho ta." Tần Tố khẽ hạ giọng dặn dò, trong lòng mơ hồ có cảm giác, chân tướng dường như đã ở ngay trước mắt.

Thanh Kích nhận lệnh, Tần Tố thúc ngựa nhanh hơn, trở lại hoàng cung.

Cùng lúc đó, Thẩm Dịch cũng đã ngồi xe ngựa quay về phủ Thừa tướng, lấy vài món đồ, rồi liền đi thăm Dương Di.

Dương Di vốn chẳng phải người yếu đuối hay sợ hãi. Tính tình nàng hoạt bát, cởi mở, tuy hôm qua bị dọa một trận không nhẹ, nhưng hôm nay nhìn lại, vẫn mặt mày hồng hào, ăn uống bình thường, dáng vẻ chẳng khác nào người chưa từng gặp chuyện gì.

"Thiệt thòi ta còn lo cho cô, ai ngờ cô lại nhàn nhã thế này cơ đấy?" Thẩm Dịch thấy Dương Di bước ra đón, mới yên tâm phần nào.

"Ta bảo sao dạo này may mắn thế, hóa ra là nhờ có An Bình nhớ mong. Mau để ta xem xem, An Bình nhớ ta đến mức nào nào?" Dương Di cười nói, kéo Thẩm Dịch vào trong viện, vừa bước vào liền thuận tay khép cửa lại, hai người cùng ngồi xuống chuyện trò.

"Cô còn nói được à? Hôm qua cô dọa ta chết khiếp! Xe ngựa lật ta cũng chẳng sợ đến thế, vậy mà cô vừa ngất đi một cái, ta tưởng cô không tỉnh lại được nữa. May mà Trưởng công chúa có thần y quả thật là lợi hại!" Dương Di vừa nói vừa vòng quanh Thẩm Dịch hai vòng, miệng cười mà mắt vẫn chưa hết sợ.

Nhắc đến Tần Tố, nụ cười trên môi Thẩm Dịch hơi có chút miễn cưỡng: "Ta xưa nay vẫn thế, cô còn lạ gì. Cớ sao lại hoảng hốt đến vậy? Phải rồi, chuyện xe ngựa hôm qua điều tra được gì chưa?"

"Ôi chao, đừng nhắc nữa. Đến giờ vẫn chưa có kết quả. Người của Đại Lý Tự nói là chắc bị pháo hoa đêm qua dọa cho ngựa hoảng loạn, đang tiếp tục tra xét. Không biết khi nào mới có kết quả."

Dương Di khoát tay, không muốn nói thêm, ngược lại có chút hưng phấn mà tiến đến bên tai Thẩm Dịch: "Nhưng này, cổ nhân nói phúc họa tương y, trước ta còn chẳng tin, giờ thì tin rồi. Hôm qua xe ngựa của ta bị lật, vốn là một chuyện xui xẻo, nhưng may mà không ai bị thương, hơn nữa, lại còn được công tử Ngu phủ cứu ta nữa chứ!"

Chuyện này Thẩm Dịch tất nhiên biết, khi đó nàng cũng ở ngay đó. Nhưng nhìn vẻ mặt Dương Di bây giờ, nàng không khỏi nghĩ nhiều hơn một chút: "Chẳng lẽ cô... có ý với Ngu đại công tử hả?"

"Ai da!" Dương Di đỏ bừng cả mặt, hiếm khi lại thẹn thùng như vậy. "An Bình, cô nói gì mà thẳng như vậy! Ta chỉ... chỉ là thấy, chẳng phải chuyện này giống hệt trong truyện 'anh hùng cứu mỹ nhân' hay sao? Lúc ấy Ngu công tử vung kiếm chém đứt dây cương, ngăn ngựa điên, thật sự oai phong lẫm liệt!"

Thẩm Dịch nhìn bộ dáng e lệ ấy, không nhịn được lùi nhẹ nửa bước, khẽ trêu: "Cô đây coi như là nhất kiến chung tình?"

"Cú xem như thế đi." Dương Di đỏ mặt, tay vò vạt áo, lí nhí nói: "Cũng chẳng trách ta được. Lúc đó... An Bình, cô không hiểu đâu. Khi cô đang hoảng sợ, bỗng có người từ trên trời giáng xuống, chắn trước mặt cô, cứu cô khỏi nguy hiểm, cảm giác ấy... thử hỏi sao mà không động lòng cho được?"

Nghe Dương Di nói, Thẩm Dịch bất giác nhớ lại khoảnh khắc lần đầu gặp Tần Tố trong ngày vào kinh, cũng là khi nàng được cứu khỏi hiểm cảnh. Chỉ là...

Khoảnh khắc ấy, khi màn kiệu được vén lên, tim nàng đập loạn, giống hệt cảm giác Dương Di vừa kể.

Không đúng, Thẩm Dịch chợt bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức. Tuy đều là được cứu, nhưng mình là nữ, Tần Tố cũng là nữ; còn Dương Di là nữ, mà Ngu Sâm lại là nam. Dương Di có cảm giác ấy thì còn có thể coi là tình cảm giữa nam và nữ, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Vậy còn mình thì là gì chứ?

Chắc chắn chỉ là ảo giác thôi.

Trong lòng Thẩm Dịch tràn đầy nghi hoặc, sắc mặt cũng hơi tái đi, khiến Dương Di giật mình hoảng sợ.

"An Bình, ai nha, ta chỉ mải nói chuyện thôi, cô mau uống chút trà đi, dọc đường chắc mệt rồi phải không?"

Dương Di vội vàng rót một chén trà, đưa cho Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch nhận lấy, cố nén nỗi bàng hoàng trong lòng.

"Đúng rồi, An Bình, ta còn nghe được một chuyện nữa." Thấy sắc mặt Thẩm Dịch đã dịu lại, Dương Di cũng yên tâm hơn, liền nói tiếp, giọng đầy hứng khởi và tò mò: "Hôm nay trước cổng Thái Học Viện, Trưởng Công chúa điện hạ vì Tấn  thiếu tướng quân mà đánh hai vị hoàng tử, có thật không vậy?"

Không ngờ ngay cả Dương Di, người đang cáo bệnh ở nhà, cũng đã nghe tin ấy. Thẩm Dịch nâng chén trà trong tay, khẽ gật đầu.

"Thật sự có chuyện đó sao?" Dương Di càng thêm phấn khích. "Điện hạ quả là trọng tình trọng nghĩa! Ta đã sớm nghe người ta nói, Tấn thiếu tướng quân chắc chắn sẽ là phò mã tương lai. Giờ xem ra, quả nhiên không sai chút nào."

Thẩm Dịch cụp mắt xuống, quả thật, cách nói này, không sai mảy may.

Dương Di đang vui vẻ nói, bỗng thấy Thẩm Dịch im lặng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào chén trà trong tay, liền cảm thấy có điều không ổn.

"An Bình? Chẳng lẽ cô cũng đã có người trong lòng rồi sao?"

Thẩm Dịch giật mình, vội vàng lắc đầu: "Sao có thể chứ?"

"Phản ứng của cô như vậy là không đúng rồi. Ta đã nói rõ hết cả, ngươi cũng đừng giấu giấu giếm giếm nữa. Từ lúc ta nhắc đến Trưởng Công chúa điện hạ và Tấn thiếu tướng quân, cô liền im thin thít, vẻ mặt hốt hoảng, theo trực giác của ta, nhất định là có chuyện."

Dương Di lo lắng nhìn Thẩm Dịch: "An Bình, chẳng lẽ... cô có tình cảm với Tấn thiếu tướng quân sao?"

"Tuyệt đối không thể!" Thẩm Dịch lập tức phủ nhận. Dù có không hiểu rõ lòng mình đi nữa, thì cũng tuyệt đối không thể là thích Tấn Thiếu Vân, rõ ràng nàng và hắn mới chỉ gặp nhau vài lần.

"Được được được, không nói không nói," Dương Di gật đầu, miệng thì nói thế nhưng ánh mắt lại đầy vẻ tin chắc vào suy đoán của mình. "An Bình, tuy cô không muốn nghe, nhưng ta vẫn phải khuyên một câu... thà đau một lần còn hơn dằn vặt mãi. Tấn thiếu tướng quân tuy không tệ, nhưng mà..."

"Cho dù ta có người trong lòng, thì cũng tuyệt đối không thể là Tấn thiếu tướng quân."

Thẩm Dịch thực sự không chịu nổi nữa, dưới tình thế cấp bách buột miệng thốt ra.

"Vậy là thật sự có người trong lòng rồi sao? Người đó là ai?" Dương Di trừng lớn mắt, rồi lại vui mừng thay cho Thẩm Dịch: "Đã không phải là Tấn thiếu tướng quân, vậy An Bình mau nói cho ta biết đi, rốt cuộc là vị thiếu niên tuấn tú nào có thể lọt vào mắt xanh của cô? Là công tử nhà nào? Hay là vị điện hạ nào thế?"

Thẩm Dịch chợt nhận ra mình lỡ lời, vội đặt chén trà xuống, đứng dậy nói:
"Trễ rồi, ta phải về thôi. Cô nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác ta lại đến thăm."

"Ơ?" Dương Di cũng vội đứng dậy, nói theo: "An Bình, thế này là không nghĩa khí rồi! Ta vừa mới kể hết với cô, cô cũng phải nói lại cho ta nghe chứ. Cô nói đến nửa chừng như vậy, khiến ta bứt rứt, ngứa ngáy cả lòng, chẳng phải khiến ta đêm nay mất ngủ sao?"

Nhưng Thẩm Dịch nào còn nghe lọt lời nào nữa, chỉ vội vàng bước nhanh ra ngoài, trông chẳng khác nào bị sói đuổi.

"Thôi được rồi, không nói thì không nói! An Bình, cô đừng đi nhanh thế, ở lại nói thêm vài câu cũng được mà!"

Dương Di vừa gọi vừa đuổi theo Thẩm Dịch ra tận cổng phủ Dương Quốc công, chợt nhìn thấy Xích Thuỷ đúng trước xe ngựa đậu phía trước, liền kinh ngạc hỏi: "Ơ? Đây chẳng phải là xe ngựa của Trưởng Công chúa sao?"

Thẩm Dịch đã mệt đến thở hổn hển, liền vội giải thích: "Hôm qua ta ngất đi, là Trưởng Công chúa sai người tìm đại phu cứu chữa. Cần trị liệu vài ngày, nên ta tạm thời ở lại trong Chính Dương cung. Hôm nay từ Thái Học Viện đến đây, cũng là mượn xe của Trưởng Công chúa đi cùng."

"Quả nhiên An Bình rất thân thiết với Trưởng Công chúa, thật khiến người ta hâm mộ. An Bình cũng giúp ta mời cả Trưởng Công chúa cùng đến nhé, được không?"

Dương Di nhìn Thẩm Dịch bằng ánh mắt đầy mong chờ. Nàng vốn luôn coi Tần Tố là thần tượng, nhưng khổ nỗi Tần Tố lại rất ít khi giao du với người khác. Không ngờ Thẩm Dịch mới đến kinh thành chưa bao lâu mà đã thân thiết với Tần Tố đến vậy, Dương Di vừa ghen tị, vừa thấy có chút tự hào. Dù sao thì Tần Tố cũng là bạn của bạn mình, tính ra thì... cũng xem như bạn của nàng rồi.

Còn Thẩm Dịch, giờ đây chỉ cần nghe thấy cái tên Tần Tố là lòng lại rối bời. Nàng đáp qua loa mấy tiếng, rồi vội vã bước lên xe ngựa rời đi.

Nhìn theo bóng Thẩm Dịch vội vã rời đi, Dương Di đứng ngẩn tại chỗ, chớp chớp mắt đầy nghi hoặc. Nàng cảm thấy mình chẳng thể ngồi yên trong phủ thêm được nữa, ngày mai nhất định phải đến Thái Học Viện hỏi cho ra lẽ.

Đúng lúc Thẩm Dịch đang rối bời trong phủ Dương Quốc công, thì ở trong cung của Tần Mạc, Tần Tố đang cùng Tần Mạc bàn chuyện về của lão Tam Tần Hành.

"Nhị hoàng huynh, huynh đừng nói với ta là huynh cũng chẳng biết chút gì về tình hình của Thiên Sát Các đấy nhé? Tam hoàng huynh có thể giấu người khác, nhưng sao có thể giấu được huynh chứ?"

Sau khi kể với Tần Mạc chuyện ngày kia sẽ đến Toàn Phúc Lâu, Tần Tố lại nhắc đến Thiên Sát Các. Nàng thật không tin nổi rằng Tần Mạc lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

"Huynh có biết tam hoàng huynh đã nói gì với phụ hoàng không? Hắn nói là đã tiêu diệt sạch sẽ, thiêu rụi tổng đàn của Thiên Sát Các chỉ bằng một mồi lửa, chẳng còn sót lại gì cả. Chuyện này coi như thế là xong rồi, nếu muốn biết rõ đầu đuôi chuyện này, e rằng chỉ có huynh mới làm được thôi. Còn ta... quả thực chẳng có cách nào nữa."

Tần Mạc khẽ lắc đầu, tựa người trên giường, nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên nói:

"Vậy ta nên làm gì đây?"

Tần Tố lập tức nhận ra — quả nhiên hắn đang chờ mình nói câu này.

"Nay trong quân doanh của Đại Ung, là thiên hạ của ai? Nếu không thể moi được tin từ tam hoàng huynh, thì trong quân doanh chẳng lẽ lại hoàn toàn không có tin tức sao? Có tra được hay không, còn phải xem bản lĩnh của muội thôi."

Tần Tố hiểu ý, đáp: "Vậy ngày mai ta sẽ đến quân doanh một chuyến."

Tần Mạc gật đầu, lại nhìn Tần Tố vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, hỏi:

"Còn chuyện gì nữa sao?"

"Còn, nhưng hỏi huynh cũng bằng thừa."

Tần Tố phất tay, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Nói."

Thấy Tần Tố nói như thế, Tần Mạc lại nảy sinh hứng thú, rốt cuộc còn có chuyện gì mà ngay cả hắn cũng không thể giải quyết được đây?

Tần Tố vốn chẳng giỏi xử lý mấy chuyện như thế này. Dù không thật sự hy vọng Tần Mạc có thể đưa ra được cách giải quyết, nhưng so với Tấn Thiếu Vân, kẻ chỉ biết trừng mắt nhìn nàng mà chẳng nói được câu nào,  thì hỏi Tần Mạc cũng coi như "chữa ngựa chết thành ngựa sống".

"Trước khi ta ngó lơ muội, các người đã nói chuyện gì vậy?"

Tần Mạc vốn tưởng là chuyện chính sự, giờ nghe vậy thì có chút hối hận vì đã lỡ miệng hỏi. Hắn không ngờ mình lại phải đi giải quyết thứ vấn đề chẳng khác gì mấy trò hờn dỗi của con nít, nhưng lời đã nói ra, chẳng lẽ lại tự vả mặt mình.

Tần Tố nghĩ lại rồi nói: "Hình như là nói đến chuyện giữa Tấn Thiếu Vân và ta..."

Nàng kể lại toàn bộ cuộc nói chuyện buổi sáng giữa ba người cho Tần Mạc nghe.

Tần Mạc nhíu mày: "Nếu thật sự ngoài những lời đó ra không còn gì khác, thì muội đoán xem, tại sao Thẩm Dịch lại vì thế mà không để ý đến muội? Có mấy khả năng?"

"Không nghĩ ra nổi một cái nào."

Tần Tố thở dài, nếu nàng có chút manh mối, thì đã chẳng phải đến hỏi Tần Mạc.

"Chỉ có một khả năng thôi." Tần Mạc khẽ cười, nghiêng người về phía nàng:
"Thẩm Dịch vì nghe mọi người bàn tán rằng Tấn Thiếu Vân chắc chắn sẽ là phò mã nên mới lạnh nhạt với muội. Dĩ nhiên là bởi người trong lòng nàng chính là một trong hai người các muội đang nói đến. Cái này còn cần ta phải nói ra sao?"

"Ý huynh là người An Bình để tâm là Tấn Thiếu Vân? Tuyệt đối không thể nào!"
Tần Tố lập tức bật dậy, thề thốt phủ nhận.

Đây cũng không phải là ta nói."

Tần Mạc nhún vai, ngả người ra sau, lại ung dung cầm chén trà lên nhấp một ngụm.

Thấy dáng vẻ thờ ơ của hắn, Tần Tố chỉ cảm thấy có chút ngứa tay. Nhưng ngẫm tới ngẫm lui, ngoài lý do đó, quả thật chẳng còn lý do gì khác hợp lý hơn.

Càng nghĩ càng tức, Tần Tố dứt khoát không dây dưa với Tần Mạc nữa:

"Ta đi hỏi thẳng An Bình cho rõ, việc này liền rõ ràng. Người trong lòng An Bình tuyệt đối không thể là Tấn Thiếu Vân, hai người bọn họ mới chỉ gặp nhau có mấy lần, chẳng thân quen gì, quả thực vớ vẩn."

"Tạm biệt không tiễn."

Tần Mạc cũng chẳng nói thêm cái gì, chỉ để mặc Tần Tố như một con mèo xù lông, hừng hực khí thế lao ra ngoài.

Tần Tố vừa bước ra khỏi Huyền Âm cung của Tần Mạc, cơn gió lạnh thổi qua, khiến cái đầu đang nóng bừng của nàng dần tỉnh táo lại.

Trước mặt Tần Mạc, nàng chỉ luôn miệng nói "không thể, không thể", nhưng lại chưa từng thật sự hỏi qua tâm ý của Thẩm Dịch. Nếu như Thẩm Dịch thật sự có tình cảm thì sao?

Nếu người trong lòng của Thẩm Dịch thực sự là Tấn Thiếu Vân... thì phải làm thế nào đây?

Tần Tố chợt nhớ đến lời của Hoa Khê, nếu Thẩm Dịch muốn đổi mệnh, ắt phải chọn một người để thành hôn, mà Tấn Thiếu Vân lại vừa khéo nằm trong số đó. Như vậy chẳng phải là chuyện đáng mừng sao?

Thế nhưng... tại sao bây giờ mỗi khi nhìn Tấn Thiếu Vân, nàng lại thấy chướng mắt, giống hệt như khi nhìn thấy Ngu Sâm vậy?

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...