BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 15. Vội vã cáo từ, song loạn khởi



Chương 15. Vội vã cáo từ, song loạn khởi

"An Bình quả thật quá khiêm tốn rồi."

Ánh mắt Tần Tố liền bị vật trong tay Thẩm Dịch thu hút, khẽ hỏi: "An Bình định tặng ta thứ gì vậy?"

Thẩm Dịch lấy vật trong tay ra, gương mặt thoáng ửng đỏ, nói: "Ta thấy Tử Tầm thường chuộng sắc đỏ. Lần trước chiếc túi thơm thêu còn quá đơn sơ, nên lần này lại chuẩn bị một chiếc khác. Không biết Tử Tầm có ưng ý không?"

Thẩm Dịch lấy ra một chiếc túi thơm lớn chừng lòng bàn tay, sắc đỏ tươi thắm. Trên mặt túi thêu một con phượng hoàng rực rỡ sống động, đầu phượng được thêu bằng chỉ vàng, ngẩng cao cất tiếng thét, như muốn phá vải mà bay ra ngoài.

"Đương nhiên là ta thích rồi!"

Tần Tố kinh ngạc nhìn chiếc túi thơm trong tay Thẩm Dịch, nhất thời cũng nghĩ không ra được, một mảnh thêu tinh xảo đến vậy làm nên như thế nào. Không chỉ khéo léo tinh mỹ, mà hơn nữa khí thế lại phi phàm, chỉ một chiếc túi nhỏ bé mà dường như cũng có khí thế phá mây mà ra.

Thẩm Dịch khẽ cười: "Chỉ cần Tử Tầm thích là được."

Tần Tố đón lấy túi thơm, liền muốn tháo xuống món trang sức đang đeo bên hông để thay ngay. Song loay hoay hồi lâu cũng chẳng mở được nút kết cát tường rườm rà kia, khiến Tần Tố tức đến bực bội.

"Để ta."

Thấy bộ dáng vụng về của Tần Tố, Thẩm Dịch liền hiểu, e rằng từ nhỏ đến lớn Tần Tố chưa từng tự mình đeo trang sức bao giờ. Nàng nhịn cười, bước tới đưa tay đón lấy.

Tần Tố ít nhiều có chút xấu hổ, vội đứng dậy, đưa túi cho Thẩm Dịch. Thường ngày trong doanh trại đều có Xích Thủy chăm lo, còn bản thân lại vốn không dùng đến những thứ như thế, nên đến chuyện treo một chiếc túi thơm nàng cũng chẳng biết, chứ đừng nói là gỡ nút thắt.

Nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy nút thắt phức tạp kia khi ở trong tay Thẩm Dịch lại ngoan ngoãn lạ thường, nào giống cái vẻ cứng đầu không chịu nhúc nhích lúc ở trước mặt mình.

Chẳng mấy chốc, trang sức cũ đã được tháo xuống. Thẩm Dịch khẽ kéo dải đai bên hông Tần Tố, luồn dây túi thơm vào, ngón tay thoăn thoắt, linh hoạt mà đan nối chỗ dây còn lại.

Tần Tố cứ thế cúi đầu nhìn, ánh mắt dần dời khỏi nút thắt rối rắm, mà rơi lên người thiếu nữ đối diện.

Thẩm Dịch cũng cúi đầu, mái tóc đen mềm mại thả nghiêng trước ngực, lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Thoáng lay động, ánh nhìn của Tần Tố bỗng chao đảo, vội vã dời mắt đi.

Song dù tránh đi cũng vô ích, hương khí thoang thoảng từ người Thẩm Dịch vẫn vấn vít nơi chóp mũi, phảng phất mùi thuốc nhàn nhạt, thanh khiết mà thuần tịnh. Khác hẳn thứ hương trầm nồng nặc trong cung, hương khí ấy như tuyết lạnh phương Bắc hoà cùng mưa ấm Giang Nam.

"Xong rồi."

Thẩm Dịch chỉnh lại xong xuôi, lui bước về sau, liền thấy Tần Tố như còn đang thất thần.

"Hửm?... À." Tần Tố lúc này mới hoàn hồn, khẽ sờ vào túi thơm nơi thắt lưng.
"An Bình, bình thường cô dùng huân hương gì vậy?"

Câu hỏi có chút đường đột, Thẩm Dịch ngẩn ra, rồi đáp: "Ta vốn không dùng huân hương."

Tần Tố mới phát giác mình lỡ lời, bèn gật đầu qua loa: "Không có gì, chỉ tiện miệng hỏi thôi. Cảm tạ cô đã tặng túi thơm."

"Chuyện nhỏ thôi." Thẩm Dịch không cảm thấy khác lạ, khẽ mỉm cười. "Tử Tầm hãy ngồi nếm thử mấy món điểm tâm này xem có hợp khẩu vị không. Để ta pha một ấm trà."

Nói rồi nàng ngồi xuống bàn trà, định tự tay châm nước.

Tần Tố ngồi xuống bên chiếc tháp gần cửa sổ, trên tháp còn đặt một ấm chườm giữ ấm, quả thật ấm áp dễ chịu. Xem ra Thẩm Dịch thường thích ngồi ở nơi này.

Trên bàn nhỏ đặt sáu đĩa điểm tâm tinh xảo. Ngay cả Tần Tố vốn không thích ăn đồ ngọt, cũng không kìm được muốn nếm thử.

Nghiêng người dựa lên tháp, nàng thưởng thức chút điểm tâm, bên cạnh là chén trà mới pha còn bốc khói.

"Cô nghỉ ngơi một chút đi, nếu bởi ta đến đây một chuyến mà khiến cô mệt thành bệnh, tội lỗi của ta há chẳng phải quá lớn rồi sao?"

Thẩm Dịch rửa xong trà cụ, vốn chẳng thấy mệt, song Tần Tố đã nói vậy, nàng cũng không từ chối, chỉ khẽ ngồi xuống đối diện.

So với dáng vẻ lười nhác nghiêng người dựa bên tháp của Tần Tố, Thẩm Dịch tựa nhẹ vào gối, cử chỉ đoan trang, khí độ ung dung, phong thái tiểu thư khuê các, nhìn vào liền thấy cảnh đẹp ý vui.

Chống đầu nhìn, Tần Tố cứ thế dõi mắt về phía Thẩm Dịch. Hai người vừa uống trà vừa tùy ý đàm luận. Thẩm Dịch hứng thú nghe Tần Tố kể chuyện về cảnh sắc đại giang nam bắc, còn Tần Tố lại chẳng thấy nhàm chán khi nghe Thẩm Dịch nói về thi thư, thêu thùa. Có lẽ bởi Thẩm Dịch chẳng như những phu tử cứng nhắc kia, cũng có lẽ là bởi ánh sáng trong mắt Thẩm Dịch mỗi khi lên tiếng.

"Điện hạ, Tấn công tử đến tìm ngài, nói rằng có việc gấp."

Đang lúc trò chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Xích Thủy, bước vào thông báo.

Tần Tố thoáng lấy làm lạ. Việc gì mà Tấn Thiếu Vân gấp đến mức có thể khiến cho hắn chạy đến tận phủ Thừa tướng tìm mình?

Nghĩ thế, Tần Tố lập tức đứng dậy: "An Bình, ta phải về trước."

Thẩm Dịch cũng đứng lên, dịu giọng: "Vậy thì không dám giữ Điện hạ nữa."

"Bên ngoài gió lạnh, không cần tiễn."

Tần Tố ngăn lại ý nghĩ muốn tiễn mình ra tận cửa của Thẩm Dịch, chỉ khoác vội áo choàng Xích Thủy đưa tới, liền sải bước rời đi.

Tần Tố bước đi quá nhanh, cũng không hề ngoảnh lại, vì thế không thấy được Thẩm Dịch đang tựa vào cửa, trong mắt tràn đầy cô quạnh.

"Tiểu thư, xin mau vào phòng thôi."

Nha hoàn sau lưng Thẩm Dịch không nhịn được lên tiếng nhắc nhở. Tiểu thư vốn đã yếu ớt, làm sao chịu nổi cơn gió bắc cắt da trong tiết tháng Giêng này.

"Chắc Tấn thiếu tướng quân có việc gấp muốn tìm Điện hạ chăng?"

Thẩm Dịch cảm thấy bản thân lạnh đến thấu xương. Vừa rồi còn đang nói chuyện cùng mình, nhưng chỉ cần nghe thấy cái tên Tấn Thiếu Vân, Tần Tố lập tức đứng dậy rời đi.

"Chắc là vậy, nhưng vừa mới qua năm, hình như cũng chẳng nghe nói có chuyện lớn gì."

Nha hoàn đỡ Thẩm Dịch vào phòng, lại thêm áo cho nàng.

Ngồi cúi mắt trên giường nhỏ, Thẩm Dịch nhìn chén trà vừa rồi còn thuộc về Tần Tố vẫn bốc hơi nóng, khẽ nói: "Có lẽ là việc riêng cũng không chừng."

"Có lẽ vậy." Nha hoàn phụ họa theo lời Thẩm Dịch, "Trưởng công chúa với Tấn thiếu tướng quân vốn có giao tình sâu đậm. Trong kinh thành, người có thể nói chuyện trước mặt Trưởng công chúa, Tấn Thiếu tướng quân cũng coi như một người. Hơn nữa, thường nghe người ta nói, Tấn Thiếu tướng quân đã là phò mã được ngầm chỉ định, nghĩ lại cũng có chút đạo lý."

Sắc mặt Thẩm Dịch lại trắng thêm một phần, khẽ đáp: "Phải, hai người quả thật xứng đôi."

Bên kia, Tần Tố sau khi vội vã cáo từ vợ chồng Thừa tướng thì cùng Tấn Thiếu Vân rời khỏi phủ Thừa tướng, thấp giọng hỏi:

"Đã xảy ra chuyện?"

"Nếu không có chuyện, ta đâu cần phải đến đây tìm Điện hạ." Tấn Thiếu Vân cũng hạ giọng đáp, "Vừa rồi trong doanh trại bất ngờ bắt được một tên gian tế, là người nước Phù Lương. Ta lo việc này hệ trọng, nên vội tới để ngài chủ định."

"Đi xem trước đã."

Sắc mặt Tần Tố cũng trầm xuống, gian tế một chuyện, có thể lớn có thể nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể coi nhẹ.

Bỏ xe lên ngựa, Tần Tố và Tấn Thiếu Vân sóng vai phi nhanh thẳng tới doanh trại.

Nghe rõ ngọn ngành, Tần Tố cau mày thật chặt: "Gian tế là nữ nhân? Nữ giả nam trang trà trộn trong doanh lâu như vậy mà đến nay mới bị phát hiện?"

"Đám đại lão trong doanh ai nấy đều bất cẩn, tên gian tế kia lại tinh thông thuật dịch dung. Nếu không phải lần này quân y phát hiện ra sơ hở, e là vẫn chưa ai biết."

Tấn Thiếu Vân cũng thấy đau đầu, đưa tay gãi nhẹ. Trận chiến Bắc Dao Quan vừa rồi, bọn họ cũng tổn thất không ít binh sĩ, đành bổ sung lính mới. Hẳn là vấn đề đã nảy sinh từ chỗ đó.

Tấn Thiếu Vân cũng phiền muộn gãi đầu. Trận chiến Bắc Diêu Quan lần trước, bọn họ cũng tổn thất không ít, nên mới bổ sung nhiều tân binh. Rất có thể sơ hở phát sinh từ đây.

Tần Tố im lặng, trong đầu lại thoáng hiện lên bóng dáng Thái tử Phù Lương. Nếu chẳng phải trùng hợp, thì kẻ này tám chín phần là người dưới tay nàng.

Đến doanh trướng giam giữ gian tế, Tần Tố cùng Tấn Thiếu Vân bước vào.

Tên gian tế co rúc trong góc, nếu không biết trước thân phận, Tần Tố tuyệt đối không nhận ra đó là nữ nhân, chỉ tưởng là một nam tử gầy yếu mà thôi.

"Đã khai gì chưa?"

Tần Tố hỏi người phụ trách canh giữ cùng lão quân y. Chính lão quân y là người phát hiện ra, bởi mùi dược liệu dùng để dịch dung khiến ông sinh nghi. Sau một phen kiểm tra, quả nhiên tra ra vấn đề, lại thêm một lần bắt mạch, mới xác định đó là nữ nhân.

"Người này chỉ nói mình không phải gian tế, ngoài ra không chịu hé nửa lời."

Kẻ giữ trại cũng không dám tự tiện, hỏi mãi vẫn chẳng thu được gì.

Tần Tố phất tay, bảo những người khác lui ra, chỉ lưu lại Tấn Thiếu Vân cùng hai cận vệ Lam Ảnh, Tử Vân.

"Tử Vân, tháo lớp ngụy trang của ả đi. Ta muốn xem thử dung mạo thật sự của ả."

Tử Vân lĩnh mệnh, ra ngoài hỏi qua lão quân y, rồi mang vào một chậu nước đã loang màu đỏ nhạt.

Tần Tố và Tấn Thiếu Vân ngồi một bên. Người kia bị trói chặt tay chân, dù giãy giụa cũng bị Tử Vân dễ dàng chế ngự, mạnh mẽ gỡ xuống lớp dịch dung trên gương mặt.

Nước trong chậu dần dần bị nhuộm đục, dung mạo thật sự của người nọ cũng dần hiện ra...

Tần Tố khẽ giãn mày, hơi nhướn mày đầy ngạc nhiên: "Phù Lương quốc phái gian tế mà hao tổn tâm huyết đến vậy sao? Ngay cả thái tử của mình cũng đưa tới?"

Gương mặt sau khi lau sạch, trắng trẻo tinh khiết, mang nét dị vực, hoàn toàn khác với dáng vẻ tầm thường khi trước — là một mỹ nhân khiến người ta khó mà rời mắt. Hơn thế, dung nhan ấy cùng gương mặt thái tử Phù Lương, không giống hệt thì cũng đến chín phần tương tự.

"Ta không phải Kim Liệt!"

Nghe Tần Tố nói vậy, người kia liền vùng vẫy dữ dội, lớn tiếng phản bác.

"Bản cung dĩ nhiên biết ngươi không phải Kim Liệt."

Kim Liệt chính là tên của thái tử Phù Lương quốc. Tần Tố dám khẳng định đối phương không phải, một là bởi thuật dịch dung của Kim Liệt cao minh hơn nàng ta gấp bội, hai là tuy dung mạo giống nhau đến kinh người, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Nói đơn giản, nếu thực sự là Kim Liệt, thì giờ này nàng đã ngồi ngay trước mặt Tần Tố, ung dung đàm phán, chứ không phải thảm hại quỳ rạp trên đất như thế.

"Cho nên ngươi là ai?"

Tần Tố chống cằm, trong lòng mơ hồ cảm thấy đây là một quân cờ hiếm có, có thể lợi dụng, nhưng cụ thể dùng thế nào, vẫn cần về thương nghị kỹ cùng Tần Mạc.

Người kia nói không phải Kim Liệt, nhưng khi Tần Tố muốn biết thân phận thật sự, nàng ta lại ấp úng, chẳng chịu mở miệng.

Kỳ thật trong lòng Tần Tố đã đoán được tám chín phần mười, Tần Tố liếc nhìn ngón tay mình, kiên nhẫn đã cạn.

"Đã không muốn nói, vậy cũng không cần nói. Trói lại giam riêng đi, bản cung không rảnh phí thời gian vào ngươi. Đợi sứ đoàn Phù Lương quốc đến, giao cho bọn họ là rõ."

Nói rồi, Tần Tố đứng dậy rời đi, Lam Ảnh và Tử Vân lập tức theo sau.

Người kia ngã xuống đất, bỗng hốt hoảng kêu lớn:

"Ta nói! Ta là Ngũ công chúa Phù Lương quốc — Kim Tê Ngô! Đừng giao ta cho Kim Liệt, ta không muốn chết..."

Tần Tố dừng bước, thoáng bất ngờ, song quả nhiên cũng không ngoài dự đoán.

"Đem người đi."

Nàng dặn dò, rồi bước thẳng ra ngoài. Quân cờ hiếm có này đã tự mình dâng đến, sao có thể bỏ phí?

"Điện hạ, ý của ngài là gì?"

Tấn Thiếu Vân theo sát phía sau, không sao hiểu nổi ý tứ của Tần Tố.

"Đến lúc đó ngươi sẽ rõ."

Tần Tố đưa mắt nhìn về phương hướng Phù Lương quốc, dã tâm trong mắt lộ rõ, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười. Miếng thịt béo ngon mà nàng đã thèm thuồng suốt hai kiếp, tuyệt đối không thể để vuột khỏi tay.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...