BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 16: Mưu thiên toán địa, Tần Mạc



Chương 16: Mưu thiên toán địa, Tần Mạc

Khi Tần Tố hồi cung, trời đã sẫm tối. Nàng không kịp dùng bữa tối, thậm chí còn chẳng quay về Chính Dương cung, mà đi thẳng tới tẩm cung của Tần Mạc.

Tần Mạc đang dùng cơm, thấy Tần Tố vội vã bước vào thì giật mình: "Muội bị quỷ đuổi à?"

"Chuyện tốt."

Tần Tố cũng chẳng khách sáo, ngồi phịch xuống đối diện, "Ta vừa hay có thể ăn ké chỗ huynh một bữa."

"Chính Dương cung của muội không có cơm ăn sao? Không lẽ nào. Dù Vĩnh An cung không có cơm ăn, thì Chính Dương cung cũng đâu thể không có."

Tần Mạc sai người bày thêm chén đũa cho nàng, vừa uống trà vừa châm chọc, nhìn Tần Tố ăn như quỷ chết đói.

Tần Tố liếc hắn một cái, trợn mắt, rồi vẫy tay cho tất cả hạ nhân lui ra.

Chỉ còn lại hai người, nàng mới ghé sát gần Tần Mạc, hạ giọng thì thầm: "Ta nói cho huynh nghe một bí mật kinh thiên động địa: Thái tử Phù Lương quốc thực ra là nữ nhân."

Nói xong, Tần Tố chờ phản ứng của Tần Mạc. Thế nhưng, hắn ngay cả tay cầm chén cũng chẳng run, chỉ giương mắt liếc nàng một cái: "Rồi sao nữa?"

"Cái gì mà 'rồi sao nữa'?!" Tần Tố lập tức thấy thất bại. Chuyện lớn như vậy mà chẳng lẽ không giật mình nổi một chút à?

"Sau đó chính là, hôm nay trong doanh trại ngoài thành bắt được một tên gian tế. Nàng ta có dung mạo y hệt thái tử Phù Lương, hơn nữa cũng là nữ nhân. Nàng tự xưng là Ngũ công chúa Phù Lương, Kim Tê Ngô. Huynh từng nghe qua chưa?"

Tần Tố nhíu mày nhìn Tần Mạc, trong lòng nghi ngờ hắn sớm đã biết việc này.

Tần Mạc chẳng buồn để ý sự hụt hẫng của nàng, bình thản nhấp một ngụm trà:
"Có nghe, chưa từng gặp. Nghe nói vị Ngũ công chúa này khá tà môn, bị nuôi nhốt trong thâm cung, chưa từng bước ra ngoài, cũng không gặp ngoại nhân. Cho nên đến nay, không một ai biết nàng trông thế nào. Nhưng nếu nay lại xuất hiện ở đây, thì hẳn là có uẩn khúc."

"Ra vậy..." Tần Tố không ngờ còn có ẩn tình này, "Vậy phải làm sao?"

Tần Mạc đảo mắt nhìn nàng: "Chẳng phải muội còn có một người huynh đệ song sinh, Cửu hoàng đệ, gương mặt giống hệt muội đó sao?"

"Chuyện này thì liên quan gì đến ta... Ờ thì, đúng là vậy. Nhưng chuyện ấy huynh cũng không thể không biết?"

Tần Tố không hiểu hắn nói vậy có ý gì.

"Cửu hoàng đệ kia có thể dùng được. Muội cứ mặc kệ, để ta sắp xếp."

Dường như trong đầu Tần Mạc lại lóe lên kế sách mới. Hắn cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, rồi gật đầu tựa như đã xác nhận.

"Thế còn chuyện của Kim Liệt và Kim Tê Ngô thì sao?"

Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Tần Tố chưa từng nghi ngờ việc Tần Mạc muốn an bài cái gì, lúc này lại càng quan tâm đến vấn đề Phù Lương quốc.

"Mùa xuân năm nay đúng là một mùa nhiều biến sự. Giữa tháng Hai, sứ đoàn Phù Lương sẽ vào kinh. Đầu tháng Ba là khoa cử. Vô duyên vô cớ lại sinh thêm hai đại sự, kinh thành hẳn sẽ náo nhiệt lắm. Vậy thì, trong tháng Giêng này, những việc cần chuẩn bị, chúng ta đều phải chuẩn bị cho đủ."

Tần Mạc không đáp thẳng câu hỏi của Tần Tố, chỉ tự nói với chính mình, như muốn đem tất cả sự việc nối liền thành một bàn cờ lớn.

Tần Tố tức giận, biết sẽ chẳng moi được lời giải nào từ hắn, bèn thuận theo lời mà tự suy tính.

Sứ đoàn Phù Lương đến kinh thành, đồng nghĩa Kim Liệt cũng sẽ xuất hiện. Muốn lợi dụng giữa Kim Liệt và Kim Tê Ngô, thì chỉ có thể nhân khoảng thời gian này mà ra tay.

Trong đầu Tần Tố vụt hiện ra một cách thức đơn giản mà hữu hiệu nhất: tráo đổi thân phận. Đây hẳn là con đường vừa nhanh gọn, lại vừa thuận lợi nhất.

"Nghe nói muội với phủ Thừa tướng qua lại khá thân thiết?"

Tần Mạc bất ngờ đổi đề tài, bước nhảy thật lớn.

Tần Tố lắc đầu: "Cũng không tính là thân. Chỉ từng cứu Thẩm Dịch một lần, quan hệ với nàng còn tạm được, chứ với Thừa tướng thì chẳng quen."

"Thế là đủ rồi." Tần Mạc giơ tay, tính toán cho nàng nghe, "Phủ Thừa tướng vốn trung lập, giờ có thể hơi ngả về phía muội. Ngu Đại tướng quân là ngoại tổ của muội, không cần phải nói, dĩ nhiên đứng về phía muội. Phủ Tấn quốc công lại là ngoại tổ nhà ta, đương nhiên cũng là phe ta. Như vậy, bốn đại gia tộc, đã lôi kéo được ba. Chỉ còn phủ Dương quốc công, không khó, hẳn có cách giải quyết."

Tần Tố nhíu mày nhìn hắn: "Nhưng ta rốt cuộc không phải hoàng tử. Đám lão cổ hủ kia chưa chắc sẽ đứng về phía ta. Chẳng lẽ huynh giờ đã nuốn tính chuyện đoạt vị?"

"Chỉ là chuẩn bị thôi. Thế cục chưa ổn, chiến loạn lại kề cận, chưa phải thời cơ thích hợp."

Tần Mạc vốn quen thận trọng, không nắm chắc mười phần, tuyệt đối không mạo hiểm. Lời hắn chỉ là một trong nhiều lựa chọn sắp đặt sẵn.

Tần Mạc nhấp ngụm trà, thong thả nói: "Ta muốn lo ngoài rồi mới ổn trong. Phụ hoàng hiện còn khỏe mạnh, đây là thời cơ tốt nhất để hạ Phù Lương quốc. Một khi bắt đầu tranh đoạt quyền vị, triều cục tất loạn, lúc ấy phân thân chẳng nổi, chuyện Phù Lương e sẽ phải gác lại vô hạn."

Tần Tố lại nhắc tới chuyện Phù Lương quốc. Quả thực Phù Lương quốc là mối họa lớn của Đại Ung, sớm muộn cũng phải một trận quyết tử. Nay vừa thắng trận, lại có quân cờ tự đưa tới cửa, hiếm có cơ hội nào tốt hơn. Nếu bỏ lỡ, e rằng về sau khó còn cơ hội như vậy.

Tần Mạc dường như đã tính toán xong trong đầu, nghe lời Tần Tố nói xong, liền chống cằm trầm ngâm.

"Phụ hoàng một lòng cầu hòa, chưa chắc sẽ đồng ý. Huống chi Đại Ung nay chỉ bề ngoài phồn hoa, nội bộ sớm đã rách nát, tràn đầy nguy cơ." Tần Mạc cũng không tán thành ý nghĩ của Tần Tố, "Ta biết muội một lòng muốn thôn tính Phù Lương, nhưng ăn một miếng cũng không mập ngay được. Chúng ta cần chậm rãi từng bước, trước tiên an trí quân cờ, đợi thời cơ khác mà hành động."

Tần Tố cẩn thận hồi tưởng lại kiếp trước. Khi đó, nàng không hề đáp ứng cầu hòa của Phù Lương, mà thừa thắng truy kích. Kết quả là đánh đến cách kinh đô Phù Lương chỉ còn năm thành, lại hao tận quốc lực, cuối cùng buộc phải đình chiến.

Nghĩ vậy mới hiểu, Đại Ung suy vong nhanh chóng ở kiếp trước, ngoài việc tranh đoạt ngôi vị, bản thân nàng cũng có phần trách nhiệm không nhỏ.

"Người ta mang đến rồi, để muội tới sắp xếp được chứ?"

Tần Tố không khăng khăng nữa, gật đầu thỏa hiệp, nhắc tới an bài cho Kim Tê Ngô.

"Huynh tạm giấu nàng ta trong một tòa viện an toàn trước đi. Ta ra vào không tiện, chờ ta tìm cơ hội đi ra ngoài, đi an bài thêm."

Hiện nay bốn phía đều gió nổi mây cuộn, nhưng kẻ khởi đầu tất cả là Tần Tố thì vẫn ung dung đứng ngoài cuộc. Không một ai ngờ rằng người thật sự muốn bước lên ngôi vị lại chính là Tần Tố, tất cả chỉ cho rằng nàng chỉ đơn giản là đứng về phe Tần Mạc mà thôi.

Đó cũng coi như một lợi thế.

Tần Tố trong lòng đã có tính toán, cơm cũng ăn xong liền nói: "Ngày mai ta sẽ sắp xếp, trước tiên tạm an trí nàng ở một tòa nhà trong thành của ta, ở khu Tần Sơn phường kia."

"Chỉ cần an toàn, tránh được tai mắt người ngoài là được."

Tần Mạc khựng lại một thoáng, trong mắt thoáng hiện chút chua xót rồi khẽ gật đầu. Nói ra thì, gộp hết đám hoàng tử bọn họ lại, e rằng cũng chẳng ai nhiều tiền bằng Tần Tố, cửa tiệm, nhà cửa, ruộng đất, trang viên nhiều không kể xiết, tùy tiện lấy ra một tòa nhà không mấy nổi bật cũng đã là của khu Tần Sơn phường rồi.

Tần Tố thì chẳng mấy để tâm: "Vậy ta về trước đây, khi nào huynh muốn đến, cứ sai người báo cho ta một tiếng là được."

"Đi đi đi. À đúng rồi, lão Tam vừa được lĩnh binh, chỉ có một nghìn Vũ Lâm Vệ, bây giờ tức đến phát điên, ngày mai sẽ xuất phát." Tần Mạc chợt nhớ ra chuyện này, tiện miệng nhắc Tần Tố một câu.

Tần Tố chẳng lấy làm lạ, không phải ai cũng là Tần Tố. Vĩnh Nhạc Đế xưa nay vốn không thích đánh trận, tốn tiền tốn sức, vì vậy trước khi có Tần Tố, Đại Ung đã từng có tới mười lăm năm trời không hề phát sinh chiến sự nào, chỉ dựa vào hòa đàm mà duy trì. Cũng bởi thế, dù chẳng tiêu hao cho binh đao, quốc lực của Đại Ung vẫn ngày càng suy kiệt.

Đây cũng chính là lý do Phù Lương quốc dám nhiều lần khiêu khích. Chỉ là, từ khi Tần Tố lên mười ba tuổi, cục diện ấy mới tạm thời xoay chuyển, bách tính cũng nhờ đó mà cảm thấy nở mày nở mặt. Vậy nên hiện tại, tuy chiến sự tổn hao không ít, nhưng dân chúng vẫn một lòng ủng hộ nàng, chẳng hề thay đổi.

Hiện giờ lão Tam Tần Hành rõ ràng là muốn sao chép theo Tần Tố, nhưng đáng tiếc, Vĩnh Nhạc Đế vẫn là Vĩnh Nhạc Đế. Tính toán đẹp đẽ của Tần Hành rốt cuộc chỉ là công dã tràng, chẳng những phí công vô ích, mà còn phải bỏ sức không được tiếng cám ơn, không công trở thành con dao trong tay Tần Mạc, thay hắn dẹp yên Thiên Sát Các, giúp Tần Mạc giải được mối hận trong lòng.

Nghĩ đến đây, Tần Tố vừa đứng dậy liền liếc nhìn Tần Mạc.

Một kẻ như Tần Mạc, mưu tính không sót một bước, hại người chẳng để lại dấu vết, vậy kiếp trước hắn làm sao lại rơi vào kết cục kia?

"Cứ nhìn ta mãi làm gì?" Nhận ra ánh mắt của Tần Tố, Tần Mạc ngẩng đầu lên.

"Đây là một chuỗi kế liên hoàn?" Trong đầu lóe lên một tia sáng, Tần Tố hiếm khi thông minh được một lần, buột miệng thốt ra.

Trong mắt Tần Mạc thoáng hiện chút kinh ngạc: "Khá lắm, thông minh rồi đấy, cả chuyện này cũng nhìn ra được?"

"Ban đầu ta còn tưởng vụ Thịnh Kinh Lâu chỉ là huynh muốn gõ núi rung hổ, khiến bọn họ phải nhúc nhích, thúc đẩy tranh chấp ngôi vị hoàng đế, rồi thăm dò khẩu khí của lão Ngũ. Nhưng bây giờ lại hại thêm lão Tam một vố, ta nghĩ nếu tất cả đều nằm trong toan tính của huynh, thì chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây."

Dựa vào sự hiểu biết của mình về Tần Mạc, Tần Tố lớn gan suy đoán. Kẻ này đúng là hồ ly ngàn năm thành tinh, mưu kế nối liền không dứt, thích nhất chính là kế liên hoàn, sau lưng hẳn còn có chuyện tiếp theo.

"Chỉ đoán được đến thế cũng coi như có tiến bộ rồi. Chờ đi, vở kịch hay còn ở phía sau.".

Tần Mạc cười thần bí, hoàn toàn không có ý định nói thêm cho nàng biết.

Biết rõ hắn vốn thích như thế, hỏi nữa cũng vô ích, Tần Tố dứt khoát không hỏi nữa:
"Được rồi, vậy ta chờ tin của huynh."

Trở về Chính Dương cung, Tần Tố bất giác cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Nàng vẫn luôn kề cận Tần Mạc, hắn làm gì cũng chẳng hề giấu nàng, thế nhưng hắn đã sắp đặt ván cờ lớn đến vậy, bản thân lại chẳng hay biết gì. Nghĩ đến nếu có ngày Tần Mạc giăng bẫy tính kế chính mình... vậy nàng liệu còn có đường sống không?

Lần đầu tiên, Tần Tố từ tận đáy lòng thừa nhận sự đáng sợ của trí tuệ cường đại, đồng thời cũng may mắn rằng, người Tần Mạc chọn lại là nàng.

Còn vì sao từ trước tới nay Tần Mạc luôn thiên vị mình, Tần Tố cảm thấy hẳn phải có nguyên do khác. Giống như khi còn bé, hắn đã đối xử với nàng đặc biệt hơn đối với nững người khác.

Dù chẳng rõ nguyên nhân, nhưng Tần Tố chưa từng hoài nghi hắn, nửa phần cũng không. Giống như trên chiến trường, nàng có thể dứt khoát đem lưng giao cho đồng đội, đối với Tần Mạc, nàng cũng mang niềm tin thuần túy ấy.

Nghĩ ngợi lan man, nàng rửa mặt súc miệng xong thì để Xích Thủy giúp mình thay y phục.

"Ơ? Phối sức của Điện hạ sao lại đổi rồi?"

Xích Thủy luôn chăm lo sinh hoạt hằng ngày của Tần Tố, thứ gì trên người Tần Tố, nàng còn rõ hơn chính chủ. Giờ thấy chiếc túi gấm xa lạ, liền kinh ngạc.

"Chiều nay ta có ghé phủ Thừa tướng, Thẩm tiểu thư tặng."

Tần Tố nhận lấy túi gấm từ tay Xích Thủy, vừa nhớ đến Thẩm Dịch, sắc mặt cũng trở nên dịu dàng.

"Hóa ra là như vậy, nữ công của Thẩm tiểu thư quả thật nhất tuyệt, trong cả kinh thành cũng khó tìm được người thứ hai," Xích Thủy không tiếc lời khen Thẩm Dịch, rồi lại nhắc, "Chỉ là... khối ngọc bội mà Điện hạ mang theo trước đó, có mang về không?"

Bị Xích Thủy hỏi như vậy, Tần Tố mới sực nhớ, lúc nàng rời đi quá vội vã, hình như đã bỏ quên mất: "... E là còn ở phủ Thừa tướng?"

"Vậy thì không sao. Nếu Thẩm tiểu thư thấy, chắc chắn sẽ trả lại. Đó là di vật của nương nương, mất đi thì đáng tiếc lắm."

Nghe vậy, Xích Thủy thở phào nhẹ nhõm.

Tần Tố cúi nhìn chiếc túi gấm trong tay. Hôm nay, vì một vật nhỏ này, nàng lại vô tình bỏ quên tín vật mẫu hậu để lại... Quả thật, rất kỳ lạ.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...