BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù
Chương 14: Đăng môn bái phỏng, khuê phòng
Chương 14: Đăng môn bái phỏng, khuê phòngBầu không khí trên bàn cơm biến hóa khó lường. Chín người ngồi chung một chỗ, như rồng cuộn hổ ngồi, ai nấy tự xưng vương, trong mắt đều chăm chăm nhìn vào ngôi hoàng vị kia.Lão Ngũ Tần Cảnh là người đầu tiên không ngồi yên được: "Nhị hoàng huynh, ta cũng không ngại nói thẳng. Quả thật ta có nghe biết một số tin tức trên giang hồ, nhưng ta chưa từng nghe nói có ai muốn gây bất lợi với hoàng thất. Thiên Sát Các tuy có chút tiếng tăm trên giang hồ, song trong mắt triều đình cùng đại quân, cũng chỉ như con kiến. Sao có thể là loài phù du rung chuyển gốc cây, tự tìm đường chết chứ?""Nhưng chuyện này đã thực sự xảy ra." Tần Mạc không định buông tha Lão Ngũ dễ dàng như vậy, trên mặt treo nụ cười nhạt, vừa uống trà vừa bày ra dáng vẻ nhàn nhã khiến người nhìn đã thấy chướng mắt."Chuyện này..." Lão Ngũ cau mày thật sâu, đang cân nhắc phải tiết lộ bao nhiêu mới có thể ứng phó được Tần Mạc."Lão Ngũ quanh năm ở trong kinh thành, chuyện này e rằng hắn cũng khó nói cho rõ. Nhị hoàng huynh cũng chớ nên ép quá. Không bằng để Tam đệ ta xin chỉ dụ phụ hoàng, thảo bình cái Thiên Sát Các kia, coi như thay Nhị hoàng huynh và Hoàng muội hả giận thì sao?" Tam hoàng tử Tần Hành đảo mắt, chủ động đứng lên xin đi giết giặc.Tần Tố và Tần Mạc chẳng cần nghĩ cũng biết trong cái đầu đơn giản kia đang tính toán gì.Nhưng điều bất ngờ là, Tần Mạc chẳng những không ngăn cản, còn vô cùng tán đồng, thậm chí thúc đẩy thêm chuyện này: "Uy nghiêm của hoàng gia đích thực không thể bị khiêu khích. Tam đệ có tấm lòng này, tất nhiên là tốt. Nhưng e rằng phụ hoàng sẽ không đáp ứng. Trong mắt phụ hoàng, e rằng mấy người chúng ta còn chẳng bằng một đầu ngón tay của Hoàng muội. Chi bằng mượn danh nghĩa Hoàng muội thì sao?"Tần Tố liếc mắt nhìn lão gian xảo Tần Mạc, nhấp ngụm trà: "Tùy các ngươi. Ta chẳng có hứng thú gì với bọn thảo khấu nhỏ nhặt ấy."Câu nói này khiến sắc mặt Tam hoàng tử lập tức tái xanh. Cùng là người luyện võ, bọn họ thân là nam tử trong tay lại chẳng có lấy một tấc binh quyền, bị phụ hoàng đề phòng như trộm trong nhà, ngay cả chiến trường cũng chưa từng đặt chân đến.Còn Tần Tố thì sao? Nói đánh liền đánh, lập tức có binh quyền, có lương thảo, mọi thứ đầy đủ. Mỗi lần có chuyện, chỉ cần Tần Tố ra mặt, tất sẽ có vô số người bảo hộ, hậu viện cuồn cuộn không dứt. Như thế làm sao không khiến người ta ghen ghét?Nhưng rõ ràng đó chính là hiệu quả mà Tần Tố mong muốn. Nàng hoàn toàn phớt lờ ý kiến của Tam hoàng tử, từ đầu đến cuối giữ vững phong thái kiêu ngạo ngang ngược, bày ra bộ dáng cố tình chọc giận người khác.Tần Mạc cũng đậy nắp chén trà: "Như thế rất tốt. Lần này Hoàng muội bị ám sát, phụ hoàng vốn đã có ý xuất binh. Tam đệ cứ nói là vì Hoàng muội mà ra tay, chớ nhắc đến ta. Nghĩ rằng phụ hoàng tất sẽ vui vẻ đáp ứng."Tam hoàng tử Tần Hành gật đầu. Dù cảm thấy chuyện này có chút quá mức thuận lợi, nhưng cũng không nghĩ sâu thêm, bởi mọi thứ đều hợp tình hợp lý.Những người khác tự nhiên càng không dám mở miệng. Dù rõ ràng thấy đây là Tần Mạc công khai giăng bẫy, nhưng đáng sợ của Tần Mạc chính là ở chỗ đó, hắn ưa dùng dương mưu, để mọi người đều biết rõ hắn đang làm gì, song không ai dám động. Hắn hại ai, kẻ đó cũng chỉ có thể cam chịu. Nếu chống lại, hậu quả có lẽ càng bi thảm hơn.Bữa cơm này, tất cả mọi người đều ăn trong tâm trạng thấp thỏm. Tần Tố vốn tưởng sẽ có chuyện gì thú vị, nhưng không ai dám đứng ra làm chim đầu đàn. Trong tình thế hiện tại, cách tốt nhất vẫn là dưỡng tinh dưỡng thần, tiếp tục quan sát tình hình.Tần Tố cũng không dây dưa thêm, liền lấy ra bảo vật mà lần này nàng phát hiện được ở Bắc Diêu quan.Hai thị vệ khiêng vào một ngọn thương bạc, hàn quang lấp lánh lạnh lẽo, Xích Thủy nâng theo một thanh trường kiếm hoa lệ bước vào, tức thì liền thu hút ánh mắt của mọi người trong sảnh."Trông có chút quen mắt." Tần Mạc chống cằm, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên chuôi của cây thương kia."Hàn Nguyệt Thương của Thái tử nước Phù Lương, cùng với Nhật Diệu Kiếm."
Tần Tố chậm rãi nói ra lai lịch của hai món binh khí, đồng thời quan sát phản ứng của đám người."Lần trước ở Bắc Diêu Quan, là Thái tử Phù Lương quốc suất quân sao?"
Lão Tứ Tần Hoàn cũng khá để tâm chuyện này, liền mở miệng hỏi.Tần Tố hờ hững liếc nhìn hắn, chậm rãi nâng chén trà uống một ngụm."Không phải, suất quân vẫn là lão tướng Quan Kinh của Phù Lương quốc. Chỉ là vị Thái tử kia tự mình lén chạy tới, giữa đường vừa khéo bị ta chặn lại.""Ngươi... giết hắn rồi sao? Có biết việc này đối với quan hệ hai nước ảnh hưởng lớn đến thế nào không?" Lão Tứ Tần Hoàn lập tức căng thẳng. Phù Lương và Đại Ung vốn giáp giới, từ xưa đến nay va chạm không ít, tuy chẳng phải tử thù, nhưng nếu Tần Tố thật sự giết chết Thái tử Phù Lương, thì sự tình e rằng vô cùng nghiêm trọng.Nhất là đối với người luyện võ, từ trước đến nay luôn có đạo lý: kiếm còn thì người còn, kiếm mất tức người mất. Nay kiếm và thương của Thái tử Phù Lương đều nằm ở đây, tám chín phần là đã gặp bất trắc, đặc biệt xét theo tác phong hành sự của Tần Tố.Tần Tố chống cằm, nhìn vẻ mặt căng thẳng của mọi người, không biết nhớ tới điều gì mà khóe môi bỗng cong lên: "Xem các ngươi khẩn trương chưa kìa. Không có giết, ta đã thả về rồi. Chỉ là thanh kiếm với cây thương kia lọt vào mắt ta, tự nhiên sẽ không để nàng ta mang đi."Chúng nhân nghe thế mới đồng loạt thở phào.Khóe môi Tần Tố vẫn còn vương ý cười. Quả thật lúc ấy nàng đã định hạ sát Thái tử, song khi động thủ lại bất ngờ phát hiện một bí mật kinh thiên động địa —— Thái tử Phù Lương quốc là nữ tử.Điều này khiến Tần Tố nảy sinh hứng thú, liền thả người đi, chỉ lưu lại vũ khí tùy thân."Quả nhiên là thương tốt!" Lão Tam sớm đã nhịn không nổi, vội bước tới ngắm nghía Hàn Nguyệt Thương, không ngớt tán thán.Tần Mạc thì chẳng mấy hứng thú với binh khí, hắn chỉ lưu tâm tới hàm ý ẩn sau chúng, cùng với nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Tần Tố."Hoàng muội đã thu được binh khí tùy thân của Thái tử, thì lần này trong sứ đoàn Phù Lương tới kinh thành, hẳn sẽ có mặt vị Thái tử kia."Mỗi lần sau chiến sự, đôi bên tất sẽ có sứ giả thương nghị. Thông thường, bên bại sẽ tự mang theo thành ý tới tìm bên thắng, coi như một phương thức cầu hòa, rồi mới bàn điều kiện chi tiết.Tần Mạc thầm tính toán, trận chiến này đã trôi qua khá lâu, hẳn ngày đoàn sứ giả Phù Lương vào kinh cũng chẳng còn xa.Mọi người ngồi đó, liếc nhìn lẫn nhau, tâm tư tự mỗi người đều đã có tính toán riêng.Tan tiệc, đám người Tần Tố lần lượt rời đi. Khi Tần Tố xuống lầu, chợt thấy Thẩm Thanh cùng mấy người khác cũng đang chuẩn bị đi.Vừa trông thấy Tần Tố, Thẩm Thanh lập tức bước lên trước, hành lễ cảm tạ:
"Hôm nay đa tạ Trường công chúa điện hạ ra tay tương trợ. Nếu điện hạ không chê, có thể nể tình ghé phủ một chuyến chăng?" Tần Tố vốn định từ chối. Nàng xưa nay không thân cận với triều thần. Nhưng nghĩ lại,Thẩm Dịch vẫn còn ở phủ Thừa tướng, hơn nữa lúc này không giống ngày xưa, nếu nàng thực sự muốn mưu đồ đại nghiệp, thì chỉ dựa vào binh quyền cùng Tần Mạc thôi vẫn còn chưa đủ. Nghĩ tới đây, Tần Tố khẽ gật đầu, đáp ứng.Thẩm Thanh vốn chẳng ngờ Tần Tố lại có thể đáp ứng, trong lòng vừa mừng vừa bất ngờ, vội sai người hồi phủ thông truyền, sắp xếp chu toàn.Xe ngựa Phủ Thừa tướng đi trước dẫn đường, xe ngựa của Tần Tố theo phía sau. Chẳng bao lâu, từ Thịnh Kinh Lâu đã tới cửa phủ Thừa tướng.Phu phụ Thừa tướng sớm nhận được tin, đã đứng chờ ngay ngoài cửa. Thấy Tần Tố bước xuống kiệu, liền muốn hành lễ."Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân miễn lễ." Tần Tố vốn không ưa lễ đến lễ đi, liền mở miệng trước miễn lễ: "Bản cung hôm nay chỉ tình cờ đi ngang qua, tiện đường đến quấy rầy, không cần đa lễ." Hiếm khi thấy Trường công chúa tỏ ra hòa nhã thế này, Phu phụ Thừa tướng thoáng ngẩn ra, vội vàng mời nàng vào trong.Tần Tố có chút hối hận. Những chuyện đối đáp khách sáo như thế này, nàng vốn không quá am hiểu. May mà có Thẩm Thanh ở bên, đem chuyện tại Thịnh Kinh Lâu Trường công chúa ra tay giúp mình mà kể lại, coi như cho mọi người thêm đề tài trò chuyện.Thấy hai vị trưởng bối lại muốn mở miệng cảm tạ, Tần Tố vội vàng từ chối:
"Lệnh lang vốn không hề có lỗi, đều là bọn Tần Tư kia quá mức càn rỡ. Bản cung chỉ là tiện tay mà thôi."Hai bên qua lại khách sáo khiến Tần Tố nhức cả đầu. May thay, "cứu tinh" của nàng cuối cùng cũng đến.Thẩm Dịch trong viện của mình cũng đã nghe tin Trường công chúa muốn tới, song chẳng rõ vì sao nàng lại ghé phủ, âm thầm phỏng đoán, cũng không kết quả, càng thêm nôn nóng, bèn tự mình đi tới.Thẩm Dịch vào cửa liền hành lễ, rốt cuộc cũng cắt ngang được màn khách sáo giữa mọi người.Vừa thấy Thẩm Dịch, Tần Tố liền như vớ được cây cỏ cứu mạng, vội bước lên đón:
"An Bình đến thật đúng lúc, hôm nay thân thể đã khá hơn chưa?""Đã tốt hơn nhiều rồi, còn phải cảm ơn điện hạ tương trợ..."Thẩm Dịch còn chưa dứt lời, phu phụ Thừa tướng cũng theo đó mà muốn cảm tạ. Mà giờ, hễ nghe thấy chữ "tạ", Tần Tố liền đau cả đầu."An Bình, cô chớ nói tạ nữa. Việc này vốn chẳng qua chỉ là tiện tay, ta hôm nay cũng chỉ muốn đến thăm cô. Cứ cảm ơn qua lại mãi thế này, ta chẳng thà đừng đến còn hơn."Thẩm Dịch thấy rõ vẻ nhức đầu của Tần Tố, liền xoay người nói với phu phụ Thừa tướng:
"Cha, mẹ, đã là điện hạ đến thăm nữ nhi, vậy để con đưa điện hạ sang viện của con trước."Phu phụ Thừa tướng tự nhiên không ngăn cản, Tần Tố cũng vừa vặn cầu còn không được.Hai người sóng vai bước đi, rời khỏi tầm mắt phu phụ Thừa tướng, Tần Tố mới thở phào một hơi: "Khách sáo như vậy, thật sự quá mệt mỏi.""Điện hạ một ngày có thể hành quân trăm dặm cũng chẳng than mệt, sao chỉ mấy câu khách sáo lại thấy mệt rồi?" Thẩm Dịch cũng cảm thấy thú vị. Tần Tố xuất thân hoàng thất, vốn chịu cung quy nghiêm ngặt, thế nhưng trên người Tần Tố chẳng hề có chút rườm rà khuôn phép nào, thậm chí còn mang đôi phần tùy tiện vô lễ, vậy mà lại không khiến người ta chán ghét. "An Bình giờ cũng học được cách trêu ghẹo rồi à?" Tần Tố cùng Thẩm Dịch vừa đi vừa tán gẫu, chẳng bao lâu đã đến trước viện của Thẩm Dịch. "Lưu Nguyệt Lâu?" Tần Tố ngẩng đầu liếc nhìn, tên rất hay."Từ nhỏ ta vốn thân thể ốm yếu, khiến phụ mẫu hao tâm tổn trí. Đến ngay cả tên tiểu viện này, cũng chẳng buông tha."Nói đến chuyện này, thần sắc Thẩm Dịch không khỏi thoáng ảm đạm, rồi lại cảm thấy không nên, liền chuyển đề tài: "Không nói cái đó nữa, vừa hay ta có thứ muốn tặng cho điện hạ."Tần Tố mặc cho Thẩm Dịch kéo mình đi, ánh mắt lại khẽ lướt qua tiểu viện, chỉ thấy nơi đây tao nhã, tinh xảo, quả thực rất hợp với tính tình nàng ấy.Thẩm Dịch dẫn Tần Tố đi thẳng lên lầu hai tiểu lâu, nơi này chính là phòng ngủ của nàng.Đây là lần đầu tiên Tần Tố bước chân vào một khuê phòng đúng nghĩa của nữ tử. So với chỗ ở của mình, chẳng bằng gọi là "kho binh khí" thì thích hợp hơn.Chỉ thấy trong cùng đặt một chiếc giường bát bộ, giữa phòng bày một chiếc bàn tròn, trên bàn có đặt một giỏ kim chỉ. Sau bình phong phía sau, bên cửa sổ lại có một chiếc tháp nhỏ, bày trí khiến người ta vừa nhìn đã thấy mềm mại, dễ chịu. Khắp nơi còn có những đồ vật trang trí mang đậm hương vị nữ nhi.Thẩm Dịch để Tần Tố ngồi trước bàn, còn mình đi lấy đồ ở phía tháp bên cửa sổ. Tần Tố nhìn sang giỏ kim chỉ trên bàn, thấy trong đó có một mảnh đoạn lụa đang thêu dở. Đại khái có thể nhìn ra, đó là đôi uyên ương chơi đùa dưới nước.Cái này... là muốn thêu cho ai vậy? Xem qua kích cỡ thì hẳn là túi thơm. Nàng chợt nhớ tới cái túi thơm Thẩm Dịch từng ném cho mình trước kia, vậy còn cái này là định đưa cho ai?Uyên ương hí thủy, chẳng phải hàm chứa ý tứ tình ái sao? Chẳng lẽ... Thẩm tiểu thư đã có người trong lòng rồi ư? Nhưng chưa từng nghe ai nói qua...Thẩm Dịch từ phía sau bước đến, bắt gặp ánh mắt Tần Tố đang chăm chú dừng lại trên đoạn lụa kia, mặt nàng bất giác thoáng ửng hồng, liền đưa tay cất giỏ kim chỉ đi:
"Chỉ là đồ luyện tay, thật khó mà lọt vào mắt."*****
Tần Tố chậm rãi nói ra lai lịch của hai món binh khí, đồng thời quan sát phản ứng của đám người."Lần trước ở Bắc Diêu Quan, là Thái tử Phù Lương quốc suất quân sao?"
Lão Tứ Tần Hoàn cũng khá để tâm chuyện này, liền mở miệng hỏi.Tần Tố hờ hững liếc nhìn hắn, chậm rãi nâng chén trà uống một ngụm."Không phải, suất quân vẫn là lão tướng Quan Kinh của Phù Lương quốc. Chỉ là vị Thái tử kia tự mình lén chạy tới, giữa đường vừa khéo bị ta chặn lại.""Ngươi... giết hắn rồi sao? Có biết việc này đối với quan hệ hai nước ảnh hưởng lớn đến thế nào không?" Lão Tứ Tần Hoàn lập tức căng thẳng. Phù Lương và Đại Ung vốn giáp giới, từ xưa đến nay va chạm không ít, tuy chẳng phải tử thù, nhưng nếu Tần Tố thật sự giết chết Thái tử Phù Lương, thì sự tình e rằng vô cùng nghiêm trọng.Nhất là đối với người luyện võ, từ trước đến nay luôn có đạo lý: kiếm còn thì người còn, kiếm mất tức người mất. Nay kiếm và thương của Thái tử Phù Lương đều nằm ở đây, tám chín phần là đã gặp bất trắc, đặc biệt xét theo tác phong hành sự của Tần Tố.Tần Tố chống cằm, nhìn vẻ mặt căng thẳng của mọi người, không biết nhớ tới điều gì mà khóe môi bỗng cong lên: "Xem các ngươi khẩn trương chưa kìa. Không có giết, ta đã thả về rồi. Chỉ là thanh kiếm với cây thương kia lọt vào mắt ta, tự nhiên sẽ không để nàng ta mang đi."Chúng nhân nghe thế mới đồng loạt thở phào.Khóe môi Tần Tố vẫn còn vương ý cười. Quả thật lúc ấy nàng đã định hạ sát Thái tử, song khi động thủ lại bất ngờ phát hiện một bí mật kinh thiên động địa —— Thái tử Phù Lương quốc là nữ tử.Điều này khiến Tần Tố nảy sinh hứng thú, liền thả người đi, chỉ lưu lại vũ khí tùy thân."Quả nhiên là thương tốt!" Lão Tam sớm đã nhịn không nổi, vội bước tới ngắm nghía Hàn Nguyệt Thương, không ngớt tán thán.Tần Mạc thì chẳng mấy hứng thú với binh khí, hắn chỉ lưu tâm tới hàm ý ẩn sau chúng, cùng với nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Tần Tố."Hoàng muội đã thu được binh khí tùy thân của Thái tử, thì lần này trong sứ đoàn Phù Lương tới kinh thành, hẳn sẽ có mặt vị Thái tử kia."Mỗi lần sau chiến sự, đôi bên tất sẽ có sứ giả thương nghị. Thông thường, bên bại sẽ tự mang theo thành ý tới tìm bên thắng, coi như một phương thức cầu hòa, rồi mới bàn điều kiện chi tiết.Tần Mạc thầm tính toán, trận chiến này đã trôi qua khá lâu, hẳn ngày đoàn sứ giả Phù Lương vào kinh cũng chẳng còn xa.Mọi người ngồi đó, liếc nhìn lẫn nhau, tâm tư tự mỗi người đều đã có tính toán riêng.Tan tiệc, đám người Tần Tố lần lượt rời đi. Khi Tần Tố xuống lầu, chợt thấy Thẩm Thanh cùng mấy người khác cũng đang chuẩn bị đi.Vừa trông thấy Tần Tố, Thẩm Thanh lập tức bước lên trước, hành lễ cảm tạ:
"Hôm nay đa tạ Trường công chúa điện hạ ra tay tương trợ. Nếu điện hạ không chê, có thể nể tình ghé phủ một chuyến chăng?" Tần Tố vốn định từ chối. Nàng xưa nay không thân cận với triều thần. Nhưng nghĩ lại,Thẩm Dịch vẫn còn ở phủ Thừa tướng, hơn nữa lúc này không giống ngày xưa, nếu nàng thực sự muốn mưu đồ đại nghiệp, thì chỉ dựa vào binh quyền cùng Tần Mạc thôi vẫn còn chưa đủ. Nghĩ tới đây, Tần Tố khẽ gật đầu, đáp ứng.Thẩm Thanh vốn chẳng ngờ Tần Tố lại có thể đáp ứng, trong lòng vừa mừng vừa bất ngờ, vội sai người hồi phủ thông truyền, sắp xếp chu toàn.Xe ngựa Phủ Thừa tướng đi trước dẫn đường, xe ngựa của Tần Tố theo phía sau. Chẳng bao lâu, từ Thịnh Kinh Lâu đã tới cửa phủ Thừa tướng.Phu phụ Thừa tướng sớm nhận được tin, đã đứng chờ ngay ngoài cửa. Thấy Tần Tố bước xuống kiệu, liền muốn hành lễ."Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân miễn lễ." Tần Tố vốn không ưa lễ đến lễ đi, liền mở miệng trước miễn lễ: "Bản cung hôm nay chỉ tình cờ đi ngang qua, tiện đường đến quấy rầy, không cần đa lễ." Hiếm khi thấy Trường công chúa tỏ ra hòa nhã thế này, Phu phụ Thừa tướng thoáng ngẩn ra, vội vàng mời nàng vào trong.Tần Tố có chút hối hận. Những chuyện đối đáp khách sáo như thế này, nàng vốn không quá am hiểu. May mà có Thẩm Thanh ở bên, đem chuyện tại Thịnh Kinh Lâu Trường công chúa ra tay giúp mình mà kể lại, coi như cho mọi người thêm đề tài trò chuyện.Thấy hai vị trưởng bối lại muốn mở miệng cảm tạ, Tần Tố vội vàng từ chối:
"Lệnh lang vốn không hề có lỗi, đều là bọn Tần Tư kia quá mức càn rỡ. Bản cung chỉ là tiện tay mà thôi."Hai bên qua lại khách sáo khiến Tần Tố nhức cả đầu. May thay, "cứu tinh" của nàng cuối cùng cũng đến.Thẩm Dịch trong viện của mình cũng đã nghe tin Trường công chúa muốn tới, song chẳng rõ vì sao nàng lại ghé phủ, âm thầm phỏng đoán, cũng không kết quả, càng thêm nôn nóng, bèn tự mình đi tới.Thẩm Dịch vào cửa liền hành lễ, rốt cuộc cũng cắt ngang được màn khách sáo giữa mọi người.Vừa thấy Thẩm Dịch, Tần Tố liền như vớ được cây cỏ cứu mạng, vội bước lên đón:
"An Bình đến thật đúng lúc, hôm nay thân thể đã khá hơn chưa?""Đã tốt hơn nhiều rồi, còn phải cảm ơn điện hạ tương trợ..."Thẩm Dịch còn chưa dứt lời, phu phụ Thừa tướng cũng theo đó mà muốn cảm tạ. Mà giờ, hễ nghe thấy chữ "tạ", Tần Tố liền đau cả đầu."An Bình, cô chớ nói tạ nữa. Việc này vốn chẳng qua chỉ là tiện tay, ta hôm nay cũng chỉ muốn đến thăm cô. Cứ cảm ơn qua lại mãi thế này, ta chẳng thà đừng đến còn hơn."Thẩm Dịch thấy rõ vẻ nhức đầu của Tần Tố, liền xoay người nói với phu phụ Thừa tướng:
"Cha, mẹ, đã là điện hạ đến thăm nữ nhi, vậy để con đưa điện hạ sang viện của con trước."Phu phụ Thừa tướng tự nhiên không ngăn cản, Tần Tố cũng vừa vặn cầu còn không được.Hai người sóng vai bước đi, rời khỏi tầm mắt phu phụ Thừa tướng, Tần Tố mới thở phào một hơi: "Khách sáo như vậy, thật sự quá mệt mỏi.""Điện hạ một ngày có thể hành quân trăm dặm cũng chẳng than mệt, sao chỉ mấy câu khách sáo lại thấy mệt rồi?" Thẩm Dịch cũng cảm thấy thú vị. Tần Tố xuất thân hoàng thất, vốn chịu cung quy nghiêm ngặt, thế nhưng trên người Tần Tố chẳng hề có chút rườm rà khuôn phép nào, thậm chí còn mang đôi phần tùy tiện vô lễ, vậy mà lại không khiến người ta chán ghét. "An Bình giờ cũng học được cách trêu ghẹo rồi à?" Tần Tố cùng Thẩm Dịch vừa đi vừa tán gẫu, chẳng bao lâu đã đến trước viện của Thẩm Dịch. "Lưu Nguyệt Lâu?" Tần Tố ngẩng đầu liếc nhìn, tên rất hay."Từ nhỏ ta vốn thân thể ốm yếu, khiến phụ mẫu hao tâm tổn trí. Đến ngay cả tên tiểu viện này, cũng chẳng buông tha."Nói đến chuyện này, thần sắc Thẩm Dịch không khỏi thoáng ảm đạm, rồi lại cảm thấy không nên, liền chuyển đề tài: "Không nói cái đó nữa, vừa hay ta có thứ muốn tặng cho điện hạ."Tần Tố mặc cho Thẩm Dịch kéo mình đi, ánh mắt lại khẽ lướt qua tiểu viện, chỉ thấy nơi đây tao nhã, tinh xảo, quả thực rất hợp với tính tình nàng ấy.Thẩm Dịch dẫn Tần Tố đi thẳng lên lầu hai tiểu lâu, nơi này chính là phòng ngủ của nàng.Đây là lần đầu tiên Tần Tố bước chân vào một khuê phòng đúng nghĩa của nữ tử. So với chỗ ở của mình, chẳng bằng gọi là "kho binh khí" thì thích hợp hơn.Chỉ thấy trong cùng đặt một chiếc giường bát bộ, giữa phòng bày một chiếc bàn tròn, trên bàn có đặt một giỏ kim chỉ. Sau bình phong phía sau, bên cửa sổ lại có một chiếc tháp nhỏ, bày trí khiến người ta vừa nhìn đã thấy mềm mại, dễ chịu. Khắp nơi còn có những đồ vật trang trí mang đậm hương vị nữ nhi.Thẩm Dịch để Tần Tố ngồi trước bàn, còn mình đi lấy đồ ở phía tháp bên cửa sổ. Tần Tố nhìn sang giỏ kim chỉ trên bàn, thấy trong đó có một mảnh đoạn lụa đang thêu dở. Đại khái có thể nhìn ra, đó là đôi uyên ương chơi đùa dưới nước.Cái này... là muốn thêu cho ai vậy? Xem qua kích cỡ thì hẳn là túi thơm. Nàng chợt nhớ tới cái túi thơm Thẩm Dịch từng ném cho mình trước kia, vậy còn cái này là định đưa cho ai?Uyên ương hí thủy, chẳng phải hàm chứa ý tứ tình ái sao? Chẳng lẽ... Thẩm tiểu thư đã có người trong lòng rồi ư? Nhưng chưa từng nghe ai nói qua...Thẩm Dịch từ phía sau bước đến, bắt gặp ánh mắt Tần Tố đang chăm chú dừng lại trên đoạn lụa kia, mặt nàng bất giác thoáng ửng hồng, liền đưa tay cất giỏ kim chỉ đi:
"Chỉ là đồ luyện tay, thật khó mà lọt vào mắt."*****