BHTT - EDIT - Sau Khi Trọng Sinh Cưới Hoàng Hậu Ốm Yếu - Du Phù

Chương 13: Yến tiệc ở Thịnh Kinh, bày thế cục



Chương 13: Yến tiệc ở Thịnh Kinh, bày thế cục

Tần Tố rời khỏi hoàng cung, đi thẳng đến Thịnh Kinh Lâu.

Khi đi ngang qua phố Trường Ninh, dù biết sẽ không nhìn thấy được phủ Thừa tướng, nàng vẫn không nhịn được mà liếc mắt nhìn một cái.

Hôn sự của Thẩm Dịch...

Vừa nghĩ đến chuyện này liền thấy nhức đầu, Tần Tố thu hồi ánh mắt, dứt khoát không nghĩ nữa, nhắm mắt dưỡng thần.

Đợi đến khi Tần Tố tới Thịnh Kinh Lâu, mấy vị hoàng tử khác cơ bản đã có mặt đông đủ, ngược lại nàng – người làm chủ bữa tiệc – lại là người đến cuối cùng.

"Tiểu hoàng muội, muội mà đến muộn thêm chút nữa, nhóm hoàng huynh chúng ta còn tưởng muội lại rảnh rỗi đến chọc ghẹo bọn ta rồi đấy." Lục hoàng tử Tần Duẫn phe phẩy chiếc quạt xếp, đôi mắt hoa đào cong cong, cười híp mắt nhìn Tần Tố, hiển nhiên là một nụ cười nham hiểm.

Kiếp trước Tần Tố vốn nhìn hắn đã không vừa mắt nhất, kiếp này tuy đã có Tần Nghiêm đứng đằng trước, nhưng hắn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

"Các vị hoàng huynh đến sớm thật. Yến tiệc này đã do ta bày, thì tất nhiên phải chuẩn bị thật chu đáo mới được." Hiếm khi Tần Tố không châm chọc Tần Duẫn ngay tại chỗ, chỉ nhàn nhạt cười lạnh, rồi ngồi xuống.

"Vậy tiểu hoàng muội đã chuẩn bị gì, mau để chúng ta mở rộng tầm mắt đi nào?"
Tần Duẫn cũng theo đó ngồi xuống, tiếp tục lượn lờ trước mặt Tần Tố.

"Vội gì? Lục hoàng huynh chẳng lẽ sống không nổi đến lúc màn mở sao?"
Tần Tố vốn chưa từng cho loại người được đằng chân lấn đằng đầu có cơ hội lần thứ hai, liếc nhìn Tần Duẫn với nụ cười hờ hững, trở lại nội dung trao đổi thường ngày của bọn họ.

Thấy hai người vừa ngồi xuống đã sắp cãi nhau, Tần Nghiêm vừa định đứng lên giảng hòa, thì chỉ thấy chén trà trong tay Tần Mạc đặt xuống bàn có phần nặng nề:
"Lão Lục, lão Thập, không đói bụng à?"

Tần Tố và Tần Duẫn liếc nhau một cái, rồi đồng loạt im lặng.

Không thể không nói, mấy huynh đệ này có thể không để Tần Nghiêm vào mắt, nhưng tuyệt đối có chút e ngại Tần Mạc. Không chỉ vì mẫu thân hắn là Tấn hoàng quý phi, thân phận tôn quý, mà còn bởi hắn âm hiểm, nhỏ nhen, so với Lục hoàng tử chỉ biết giở trò vặt — thì hắn hiểm ác hơn nhiều.

Trước kia, Tần Tố còn có thể bị Tần Nghiêm xúi giục mà đối chọi với Tần Mạc, nhưng giờ hai người đã ở cùng một trận tuyến, tất nhiên nàng cũng phải nể mặt mũi Tần Mạc.

Nhìn thấy hai người ngoan ngoãn im miệng, Tần Nghiêm vốn vừa định đứng dậy, bèn làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cúi đầu nhấp ngụm trà. Chỉ có Tần Tố chú ý đến bàn tay hắn nắm chặt lấy tách trà đến trắng bệch.

Tần Tố khẽ giơ tay, Xích Thủy liền đi báo nhà bếp dọn món. Nàng đảo mắt nhìn quanh, một bàn này, tám vị huynh đệ cộng thêm nàng, vừa đủ chín người. Trong số mười đứa con của phụ hoàng, chỉ thiếu mỗi Cửu hoàng tử Tần Úc.

Tần Úc cũng là con của Đức Nhân Hoàng hậu, cùng Tần Tố là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, là một cặp song sinh long-phượng. Nhưng giống như Thẩm Dịch, thân thể hắn quá yếu, bệnh tật triền miên, trong cung căn bản không thể nuôi dưỡng, đành để nhũ mẫu tâm phúc của Đức Nhân Hoàng hậu đưa đến Nam Tương tìm người chữa trị, bồi bổ dưỡng sinh. Đến nay, hắn chỉ mới về kinh một lần, khi tám tuổi, được phong làm Tấn vương, phong địa ở Nam Tương, xem như hoàn toàn không còn duyên với ngôi vị hoàng đế.

Tần Úc và Tần Tố dung mạo hai người như một khuôn đúc ra, chỉ khác một người khỏe mạnh hoạt bát, một người gầy yếu bệnh tật, nên vẫn dễ phân biệt.

Về phần người huynh trưởng song sinh chỉ gặp một lần này, Tần Tố chẳng có ấn tượng gì. Hắn giống hệt như Đức Nhân Hoàng hậu vậy, là điều cấm kỵ trong cung, ai cũng không được nhắc đến. Dĩ nhiên, Tần Tố là ngoại lệ.

"Hôm nay chúng ta hiếm khi được tụ họp đông đủ thế này, cứ ngồi không thế này sao?"
Thấy một đám mắt lớn trừng mắt nhỏ, Tần Mạc cũng thấy đau đầu. Đám này, một người so với một người không bớt lo, bắt đầu ồn ào náo động khiến người chán ghét, mà không ồn ào thì cứ như mấy oan hồn chưa siêu thoát, mắt trợn trừng ngồi im, nhìn thôi cũng ngứa mắt.

"Nhị hoàng huynh nói đúng lắm, chi bằng chúng ta chơi Phi hoa lệnh?" Lão bát Tần Tuấn, nổi tiếng là cây nịnh số một trong hoàng gia, lập tức phụ họa, chủ động đứng lên đề nghị.

Rồi ngay giây sau, hắn liền nhận được ánh mắt lạnh lẽo xen sát khí của lão thập Tần Tố, lão tam Tần Hành, lão tứ Tần Hoàn.

Tần Mạc liếc qua mấy kẻ mà hắn gọi là "mãng phu", cảm thấy nếu thật sự chơi Phi hoa lệnh, hôm nay lão bát chắc chắn sẽ thành cái bia để mấy người kia thay nhau bắn phá.

"Tính toán một chút, hiếm khi có dịp thế này, chẳng bằng ngồi tán gẫu một hồi." Tần Mạc cảm thấy hôm nay hắn đã làm người hòa giải đến hai lần, sự kiên nhẫn với đám người này cũng sắp cạn sạch rồi.

"Đúng vậy, chẳng bằng huynh đệ ... tỷ muội chúng ta nói chuyện phiếm tâm sự. Nói mới nhớ, gần đây trong kinh có chuyện thú vị, không biết các ngươi đã nghe chưa?"
Lão thất Tần Vấn mở miệng trước. Hắn tự xưng là Bách Hiểu Sinh của kinh thành, suốt ngày lượn lờ ở thanh lâu, tửu lâu, trà quán, chuyện gì cũng biết.

"Đừng giấu diếm, nói mau." Lão tam Tần Hành cau mày thúc giục.

"Ta chẳng phải đang nói sao?" Tần Vấn làm bộ thần bí, chống tay lên bàn, "Ngay mấy hôm trước, tất cả tú bà thanh lâu trong kinh thành đều mất tích một đêm. Các ngươi nói, có lạ hay không?

Hơn nữa, đến hôm sau khi các tú bà quay về, thì hoa khôi Hoa Khê của Hoa Hương Lâu lại biến mất, đến giờ vẫn không thấy bóng dáng. Các ngươi nói, có kỳ lạ hay không?"

Tần Vấn đắc ý nói xong ——

Mặt khác, tám vị huynh đệ tỷ muội còn lại: ... Đáng lẽ không nên ôm kỳ vọng với hắn.

Đối với mấy chuyện thanh lâu, những người khác rõ ràng chẳng có hứng thú gì, huống hồ Tần Tố vốn đã biết rõ ngọn ngành chuyện này.

"Lão Thất, bớt nói mấy chuyện chẳng ra gì đi." Tần Hoàn khinh bỉ liếc hắn một cái.

"Giả trang thanh cao cái gì, cũng không phải chưa từng đi chung..." Thấy mọi người chẳng có phản ứng, Tần Vấn chán nản, đối diện đúng ánh mắt khinh miệt của Tần Hoàn, không nhịn được lẩm bẩm nhỏ giọng, suýt nữa lại châm ngòi một trận huyết chiến.

"Bên ngoài sao lại ồn ào vậy? Ta ra xem thử." Đúng lúc bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Tần Nghiêm liền nhân cơ hội chuyển đề tài.

Tần Nghiêm mở cửa đi ra ngoài xem, còn Tần Tố thì chẳng mấy bận tâm chuyện bên ngoài, chỉ liếc mắt nhìn Ngũ hoàng tử Tần Cảnh. Người này đúng là trầm tĩnh, suốt từ nãy đến giờ chỉ ngồi uống trà, một chữ cũng chưa nói.

"Hình như là mấy tiểu tử Thái học đang tranh chấp với người khác." Một lát sau, Tần Nghiêm từ ngoài cửa quay lại: "Nghe bọn họ cãi vã, hình như là Thế tử Yến vương cùng vài người chiếm mất gian phòng vốn do mấy công tử phủ Thừa tướng đặt trước, thế nên mới náo loạn."

Tần Tố chống cằm suy nghĩ, công tử phủ Thừa tướng? Nếu như mình nhớ không lầm, hình như Thẩm Dịch có một đệ đệ cũng đang học ở Thái học, tuổi còn nhỏ, tên gọi là gì nhỉ...?

"Ta đi xem náo nhiệt." Nghĩ mãi không ra, Tần Tố dứt khoát không nghĩ nữa, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Dù sao cũng để mình gặp phải, không thể khoanh tay đứng nhìn.

Người nào chẳng có lòng hiếu kỳ. Vừa thấy Tần Tố bước ra ngoài, những kẻ còn lại cũng không ngồi yên, lần lượt ló mặt ra xem.

Lúc Tần Tố đi ra, hai bên gần như đã đánh nhau rồi. Yến vương cùng các thân vương đều là hoàng đệ của Vĩnh Nhạc Đế, mấy vị thế tử kia cũng đều là tông thân hoàng thất, thân phận tự nhiên tôn quý. Mà phía đối diện, công tử phủ Thừa tướng, tiểu công tử phủ Tấn quốc công, con trai Hộ bộ thượng thư... cũng đều là công tử con cháu trọng thần triều đình, thân phận không hề kém cạnh. Vì vậy, đôi bên càng ầm ĩ khó phân thắng bại.

Thế tử Yến vương dựa vào tuổi lớn hơn, lại vốn quen được nuông chiều, lúc này liền xắn tay áo, giơ tay định đánh người, cùng tiểu công tử phủ Tấn quốc công lao vào ẩu đả.

Tần Tố đứng trên lầu nhìn mà thấy hứng thú vô cùng, hoàn toàn quên mất ý định ban đầu. Cho đến khi hai bên càng đánh càng hăng, mấy vị thế tử đi theo Yến vương cũng nhập cuộc, đánh túi bụi mấy công tử còn lại.

Thẩm Thanh cùng đám người kia tuy biết chút quyền cước mèo quào, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, nên vẫn bị áp đảo, luôn ở thế bị đánh. Lúc này, Tần Tố mới nhớ ra mình đến để làm gì.

Nàng tiện tay hất cả đĩa hạt dưa xuống dưới, rải đầy lên mặt mấy công tử thế tử kia. Từng người đều ngẩng đầu lên, liền thấy một hàng hoàng tử đứng trên lan can tầng hai... Còn có Trưởng công chúa điện hạ.

"Đánh cái gì? Không thấy mất mặt sao?" Tần Tố chống tay lên lan can, nhìn xuống đám thiếu niên kia, mà vẫn chưa nhận ra ai là đệ đệ của Thẩm Dịch.

Nghe Tần Tố nói vậy, mấy người phía dưới liền quy củ cúi đầu hành lễ. Người cuối cùng bước ra – Tần Mạc – khẽ bĩu môi, đối với việc những lời như vậy lại phát ra từ miệng Tần Tố thì không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Đến đây, hai bên đánh nhau đứng thành hàng, bản cung sẽ phân xử cho các ngươi."
Tần Tố vững vàng từ lầu hai nhảy xuống, đáp ngay lên chiếc ghế còn nguyên vẹn dưới lầu, tràn đầy tự tin không chút kiêng dè.

Đám người do Thế tử Yến vương cầm đầu cùng đám người do Thẩm Thanh, tiểu công tử phủ Tấn quốc công cầm đầu, đều đứng sang hai bên, không dám lộn xộn trước mặt Tần Tố.

"Hoàng tỷ, người..."

"Câm miệng!"

Thế tử Yến vương vừa định mở miệng, đã bị Tần Tố trực tiếp ngắt lời: "Ỷ thế hiếp người, lấy lớn hiếp nhỏ, tụ tập gây chuyện, các ngươi cứ chờ về phủ lĩnh gia pháp đi là được."

Sau khi dọa nạt xong đám người Thế tử Yến vương, Tần Tố nhìn sang phía bên kia, tùy ý chỉ một thiếu niên diện mạo tuấn tú, phong thái ôn nhã: "Ngươi, nói xem chuyện này là thế nào."

Thẩm Thanh vừa vặn bị chỉ, hơi có chút khẩn trương đứng ra: "Bái kiến Trưởng công chúa. Tại hạ Thẩm Thanh, chuyện hôm nay vốn là do..."

Ánh mắt Tần Tố quả thật không tệ, Thẩm Thanh nói rõ ràng, rành mạch, đem đầu đuôi sự việc thuật lại không thiên vị, cũng chỉ là chuyện Thế tử Yến vương cùng đám người chiếm gian phòng gây ra.

Thế tử Yến vương thấy phe mình lý lẽ không chiếm được lợi thế, lại muốn mở miệng cãi, nhưng còn chưa kịp nói đã bị Tần Tố giáng ngay một cái tát lên trán.

"Thật là mất mặt. Kinh thành rộng lớn thế này chẳng lẽ không có chỗ cho ngươi ăn cơm? Cứ nhất định phải đi giành của người khác? Thế nào, ngươi thích chiếm đoạt đồ của kẻ khác lắm à?

Vô dụng. Giờ quay về phủ, đem chuyện hôm nay bẩm báo nguyên vẹn cho phụ vương ngươi. Nếu ta không thấy ngươi chịu gia pháp trừng phạt, bản cung ắt sẽ đích thân đến phủ tố cáo."

Một cái tát đẩy bật Thế tử Yến vương sang bên, Tần Tố lại quét mắt nhìn mấy vị thế tử phía sau hắn, càng nhìn càng giận: "Các ngươi cũng thế! Làm mất hết mặt mũi hoàng gia, cút đi!"

Vài vị thế tử nghe vậy liền như được đại xá, cắm đầu chạy mất dạng.

Tần Tố xoay người nhìn sang mấy người còn lại, ai nấy vô thức căng thẳng, đồng loạt hành lễ: "Đa tạ Trưởng công chúa điện hạ."

"Chỉ là chuyện nhỏ nhặt, lo việc của các ngươi đi." Tần Tố liếc nhìn Thẩm Thanh thêm một cái: "Đúng rồi, tỷ tỷ ngươi dạo này thân thể thế nào?"

"Chuyện của đại tỷ, còn phải đa tạ Trưởng công chúa quan tâm. Nay đã không còn đáng ngại, hiện đang tĩnh dưỡng ở trong phủ."

Thẩm Thanh chắp tay cúi người, lần nữa cảm tạ Tần Tố.

Là một đứa trẻ biết lễ nghĩa. Tần Tố khẽ gật đầu, xoay người ên lầu.

Sự việc được dàn xếp xong, Tần Mạc cùng những người khác cũng trở về chỗ ngồi, tiếp tục dùng bữa. Tần Tố dường như có tâm sự, hiếm khi lại im lặng như vậy.

"Lão Thập có tâm sự sao?" Tần Mạc nhìn bàn ăn có đông người như vậy, mà lại yên lặng như lúc đi tế mộ, không khỏi cảm thấy không quen.

"Không có gì." Tần Tố lắc đầu. Chỉ là vừa thấy mấy tên thế tử vô dụng kia, nàng lại không kìm được nhớ đến hôn sự của Thẩm Dịch —— những kẻ phế vật như thế, cũng xứng cưới Thẩm Dịch sao? Thật nực cười hết chỗ nói.

"Đúng rồi, gần đây trên giang hồ phát sinh chút chuyện, các ngươi có nghe nói chưa? Hình như có một môn phái bị diệt môn?" Tần Mạc tiếp tục dẫn dắt sang chuyện chính, nhìn về phía Ngũ hoàng tử Tần Cảnh.

"À... việc này, ta cũng có nghe qua. Chuyện này cũng bình thường thôi, chẳng có gì to tát cả, chỉ là ân oán giang hồ..." Tần Cảnh bị ánh mắt Tần Mạc và Tần Tố đồng thời chiếu tới, buộc phải kiên trì mở miệng, nhưng cứ ấp a ấp úng, nửa ngày chẳng nói được điều gì rõ ràng.

Xem ra là không định phối hợp rồi. Tần Tố và Tần Mạc liếc nhau, trao đổi ánh mắt.

"Vậy sao? Chuyện này hình như có liên quan đến một tổ chức sát thủ, tổ chức đó hình như gọi là... Thiên Sát Các? Các ngươi nói có kỳ lạ không, lần trước thích khách ám sát ta và Hoàng muội cũng chính là Thiên Sát Các, ách..." Tần Mạc nhìn Tần Cảnh đầy ẩn ý, những người còn lại cũng đồng loạt quay sang nhìn.

Lúc này Tần Cảnh mới phản ứng kịp, đây đâu phải yến tiệc thưởng lãm thần binh tuyệt thế gì chứ, rõ ràng là Hồng môn yến nhắm vào mình!

Những người khác cũng dần hiểu ra: bữa tiệc hôm nay e rằng không hề đơn giản. Chỉ từ những lời Tần Mạc lộ ra thôi đã có thể thấy, dường như hắn xác định chính Lão Ngũ đã cấu kết với thế lực giang hồ, âm mưu ám sát hắn cùng Tần Tố.

Sự hòa khí bề ngoài chung quy yếu ớt không chịu nổi, chỉ một hòn đá nhỏ như thế đã có thể dễ dàng phá tan. Sóng ngầm trong đáy lòng mỗi người, giờ đây đã bắt đầu lộ rõ manh mối.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...