[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 8: Nàng rất dính người




Kết quả là, bọt nước tung cao nửa thân người, trên cầu gỗ giờ chỉ còn lại một mình Diệp Do Thanh, nàng xoa eo, nhìn ba người dưới nước đang giãy giụa.

Vốn dĩ nàng định nhân cơ hội rơi xuống nước, chờ Tần Vọng nhảy xuống cứu Từ Kha, thì sẽ thừa thế hỗn loạn mà đoạt lại Phong Hoa Trụy. Ai ngờ kẻ rơi xuống nước lại thành Từ Kha và Diệp Trừng Trúc.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể ra tay trợ giúp Tần Vọng.

Diệp Do Thanh thong dong tháo áo khoác trên vai, gấp lại đặt ngay ngắn ở bờ, sau đó tung người nhảy xuống hồ. Mọi người trên bờ đều tròn mắt kinh hãi, bốn người ban nãy vẫn còn đứng yên, giờ đây lần lượt đều lao xuống nước!

Tiếng hô hoán hỗn loạn vang dậy như vỡ chợ. Gia nhân vội điều khiển thuyền hoa đến cứu, nhưng bốn người rơi xuống gần trung tâm hồ, khoảng cách lại xa, nhất thời chẳng ai ứng cứu kịp.

Tuy mới đầu xuân, nước hồ vẫn lạnh buốt thấu xương, làn váy vướng chặt tứ chi, bơi lội cực kỳ khó khăn. Diệp Do Thanh đưa tay vén mái tóc ướt dính sau lưng, cố gắng mở to mắt dưới nước.

Trong làn nước xanh nhạt, bóng dáng toàn thân hắc y của Tần Vọng vô cùng rõ ràng, hắn đang vùng vẫy ngoi lên.

Diệp Do Thanh xoay người, phóng thẳng về phía hắn. Ngay khoảnh khắc hắn vừa ló đầu khỏi mặt nước, nàng liền kéo mạnh, lại dìm hắn xuống. Nam nhân bất ngờ sặc nước, khổ sở phun ra một chuỗi bong bóng.

Trên bờ không đấu lại, dưới nước chẳng lẽ còn không được sao?

Đôi mắt Diệp Do Thanh cong cong, một tay giữ chặt không cho Tần Vọng trồi lên, tay kia lần mò trên người hắn, mạnh mẽ giật xuống tính vật đeo bên hông.

Có lẽ vì sặc nước choáng váng, Tần Vọng chẳng hề phát hiện hành động của nàng, chỉ ra sức vùng vẫy. Diệp Do Thanh hài lòng nhét kỹ ngọc, rồi mới buông tay, kéo Tần Vọng áp vào mạn cầu gỗ, cùng hắn ngoi lên mặt nước.

Luồng không khí lạnh lẽo nhưng ngọt lành tràn vào lồng ngực, nàng hít sâu mấy hơi, rồi ngoái đầu nhìn lại: mặt hồ lấp lánh ánh sáng bị những kẻ đang vùng vẫy làm vỡ vụn, như ngàn mảnh lưu ly chói lóa.

Chỉ thấy Tần Vọng vừa trồi lên đã bị Diệp Trừng Trúc vốn không biết bơi liều mạng quấn lấy, cả người ôm chặt đầu hắn, khiến hắn suýt nữa bị dìm chết, không ai bơi nổi về bờ.

Còn Từ Kha đâu? Diệp Do Thanh chợt nhớ ra. Theo kịch bản nguyên tác, Từ Kha vốn cũng không biết bơi. Tim nàng thắt lại, vội đảo mắt tìm kiếm. Bỗng, nơi xa xuất hiện một cánh tay vừa nhô lên vẫy mấy cái, rồi biến mất.

Nàng thở phào, lập tức lặn xuống, bơi theo hướng đó.

May mắn mắt nàng tinh, bằng không với khoảng cách xa như vậy, nếu Từ Kha chìm hẳn, e khó lòng tìm thấy.

Trên người bao nhiêu tay áo, trang sức bị dòng nước kéo lê phía sau, khiến động tác nặng nề chậm chạp. Diệp Do Thanh thầm nguyền rủa, dứt khoát cởi áo khoác cùng chuỗi ngọc bên hông, vứt luôn xuống nước.

Ánh mặt trời xuyên qua mặt hồ, chiếu xuống tầng nước trong xanh thăm thẳm, từng tia sáng kéo dài xuống đáy.

Thân ảnh Từ Kha chợt hiện ra trong tầm mắt nàng, cơ thể nàng ấy chìm dần như cọng thủy thảo, làn váy dập dềnh, mềm mại tựa cánh bướm.

Cánh tay mảnh khảnh buông lơi, dường như đã mất đi tri giác.

Diệp Do Thanh không kịp nghĩ ngợi, dồn lực đạp mạnh, lao tới gần, nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Từ Kha, kéo nàng vào lòng, rồi ôm theo hướng mặt nước.

“Ầm!”

Không khí lạnh buốt lại tràn ngập lỗ mũi, Diệp Do Thanh hổn hển mấy hơi, ngẩng đầu thì thấy phía xa đã có hai người bơi được đến thuyền hoa.

Người trên thuyền nóng ruột thò tay xuống, song khi nhận ra người được kéo lên là Diệp Do Thanh cùng Từ Kha, tất cả đều ngây dại.

“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau kéo người lên!”

Diệp Do Thanh quát. Lời nàng như một tiếng chuông, đám gia nhân luống cuống lao tới, giữ chặt Từ Kha kéo lên thuyền.

Có người định chìa tay kéo nàng, nhưng Diệp Do Thanh đã chống tay lên mạn, thoắt cái nhảy phắt lên, khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Trong lòng nàng lúc này nóng ruột, chẳng muốn để ý xung quanh. Vội bước tới bên Từ Kha, đặt tay dưới mũi kiểm tra hơi thở. Cũng may vẫn còn hơi ấm, chỉ là ngất đi.

Nàng thở ra nhẹ nhõm, ngẩng đầu nói: “Còn không mau mang áo khoác trên cầu lại đây!”

Giọng nàng không đến mức lạnh lùng, nhưng lại mang khí thế khiến người không dám cãi.

Một công tử ăn chơi vốn đang đứng ngây ra, liền giật mình chạy đi lấy áo, mang về mới chợt sực tỉnh: Tại sao ta lại phải nghe lời nàng ta chứ?

Nhưng lúc này đã muộn. Diệp Do Thanh nhanh chóng đoạt lấy áo, cẩn thận khoác cho Từ Kha, rồi bình thản đặt tay ép nhẹ lên ngực nàng.

Nữ tử cau mày thống khổ, đôi môi anh đào trắng bệch, dòng nước trong suốt từ khóe môi trào ra, thấm ướt những sợi tóc rối.

Diệp Do Thanh nhìn gương mặt tái nhợt ấy, bỗng ngây người. Không nghi ngờ gì, ban nãy Từ Kha đã cứu nàng.

Nếu không phải nàng xuyên tới dị thế này, lẽ ra Từ Kha đã được Tần Vọng cứu lên, chẳng cần chịu khổ sở như vậy.

Vậy rốt cuộc... Từ Kha mới là biến số, hay chính nàng mới là biến số trong số mệnh Từ Kha?

“Trên thuyền có chỗ nào ấm áp không?” Nàng cất tiếng hỏi.

Đám tỳ nữ bên cạnh vội vàng chỉ về khoang thuyền phía đuôi, lí nhí đáp:
“Diệp cô nương, nơi đó có chậu than, vốn dùng để sưởi buổi chiều.”

Thấy sắc mặt Từ Kha dần hồng hào, hơi thở ổn định hơn, Diệp Do Thanh mới yên tâm. Nàng gật đầu, đo lường sức lực, rồi ôm lấy Từ Kha, bước nhanh về phía đuôi thuyền.

Chỉ để lại mấy tỳ nữ ngơ ngác nhìn nhau, chẳng biết nên nói gì.

“Không phải nói đại tiểu thư Quốc Công Phủ đem lòng thầm mến Tần tiểu tướng quân sao? Mà quan hệ giữa Tần tướng quân và Từ Kha thì ai cũng biết, lẽ ra hai người họ phải như nước với lửa mới đúng, sao bây giờ lại thành ra thế này…”

“Hư.” Một tỳ nữ khác vội vàng đưa tay che miệng nàng ta nhắc nhở: “Cho dù nàng không được sủng ái thì cũng vẫn là người của Quốc Công Phủ, nào phải chuyện để bọn ta tùy tiện bàn tán.”

Ở phía xa lại rối loạn một trận, thì ra Tần Vọng cuối cùng cũng được người cứu lên, ngã xuống bên bờ thở hổn hển. Trên thuyền hoa, gia quyến và tỳ nữ trông thấy thế liền vội vàng chạy về phía hắn. Con thuyền hoa to lớn chẳng mấy chốc đã trống rỗng.

Lúc này, Diệp Do Thanh cũng đã tìm được một chậu than. Nàng đặt Từ Kha xuống, để nàng tựa vào cột thuyền. Nhưng nữ tử kia vẫn hôn mê, dường như khó chịu, thân thể run rẩy rồi mềm nhũn trượt xuống.

Diệp Do Thanh cau mày, vội vàng đưa tay đỡ lấy vai nàng, dìu nàng về chỗ cũ.

Thế nhưng Từ Kha vẫn không chịu an ổn. Có lẽ vì than không đủ nóng, thân thể nàng vẫn run lên vì lạnh, bản năng tìm kiếm hơi ấm. Đôi tay lạnh như băng liền vòng lấy cánh tay Diệp Do Thanh, nép sát tìm hơi ấm.

Da thịt nàng mềm mịn trơn mượt như loài rắn, xúc cảm rõ rệt đến mức khiến Diệp Do Thanh không khỏi muốn né tránh. Nào ngờ, thân thể kia lại bất ngờ tìm đúng chỗ, chui hẳn vào người nàng.

Làn nhiệt bất chợt dâng lên trên mặt, đôi mày Diệp Do Thanh như sắp chau thành một khối. Hai tay nàng chống ra sau, muốn đẩy ra cũng khó, mà không đẩy thì cũng chẳng xong.

Cái người này sao ngay cả lúc hôn mê cũng thích dán sát như vậy? Nếu lúc này người nàng ôm không phải ta, chẳng phải là…

Nghĩ đến đây, Diệp Do Thanh lắc đầu, vội nắm lấy cổ tay nàng, không cho nàng tiến lại gần thêm. Nhưng Từ Kha lại giống như thiêu thân lao vào lửa, mặc kệ bị giữ chặt, vẫn ép sát, áp khuôn mặt lên bờ vai Diệp Do Thanh.

Cảm giác thật kỳ lạ, như một khối băng mềm mại áp lên xương quai xanh, hơi thở phả ra dọc theo cổ mà lan tỏa. Lúc này Diệp Do Thanh mới sực nhớ, khi ở dưới nước nàng đã cởi bỏ áo ngoài. Lúc này, cánh tay quả thật đang trần trụi.

“Ngươi là thuộc loại keo 502 sao.” Diệp Do Thanh thấp giọng chửi một câu, rồi dồn chút sức, đẩy Từ Kha ra khỏi người mình. Sau đó, nàng dùng đai áo khoác buộc chặt nàng vào cột thuyền.

Cảm giác ẩm ướt biến mất, luồng nóng rực trong lòng cũng tan đi. Diệp Do Thanh cuối cùng mới thở phào, đưa tay vào túi ngầm bên hông, lấy ra miếng trụy bằng lưu ly.

Nó trông hết sức bình thường, dưới ánh lửa phản chiếu chỉ tỏa ra chút ánh vàng. Lần này đến đây, rốt cuộc cũng chẳng uổng. Chỉ nghĩ đến biểu cảm của Tần Vọng khi phát hiện món trang sức này biến mất, nàng liền thấy buồn cười.

“Đại cô nương!” Giọng Cầm Tâm vang lên, bóng dáng thiếu nữ hệt như cơn gió lao đến trước mặt Diệp Do Thanh.

Nàng vội vàng khoác thêm một chiếc áo khác lên vai chủ tử, che đi bờ vai ngọc, khuôn mặt lo lắng đến tái nhợt.

“Ngài sao lại ở chỗ này, hù chết nô tỳ rồi.”

“Ngươi một ngày hù dọa ta cũng không ít đâu.” Diệp Do Thanh đáp, kéo áo khoác kín người, tầm mắt rơi xuống thân hình Từ Kha đang ngất lịm.

“Ngươi gọi một tỳ nữ lại đây trông nàng. Chắc chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại.” Diệp Do Thanh từ tốn đứng dậy, chỉnh lại mái tóc rối.

“Sau đó chúng ta hồi phủ. Nơi này chắc chắn còn loạn thêm vài canh giờ nữa.”

“Cái này…” Cầm Tâm thoáng nghi ngờ nhìn Từ Kha đang bị trói chặt vào cột thuyền, rồi gật đầu, tiến lên dìu Diệp Do Thanh. Hai người cùng rời đi theo lối cầu tàu.

Tiếng bước chân dần xa. Ngay lúc ấy, nữ tử vừa nãy còn bất tỉnh nhân sự bỗng mở bừng mắt. Nàng cúi xuống nhìn áo khoác đang quấn chặt lấy mình.

Trong đôi mắt màu trà nhạt hiện lên một tầng tình cảm phức tạp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...