[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 7: Nàng rơi xuống nước



Diệp Do Thanh mím môi một lát rồi mới nói: “Ngươi không có vết thương hở, đều chỉ là máu bầm thôi. Không thể dùng sức mà xoa bóp mạnh, chỉ cần kiên nhẫn một chút.”

Tiếng nức nở lại càng rõ ràng hơn. Diệp Do Thanh nghe mà lòng rối loạn, cuối cùng chỉ đành dịu nhẹ bớt lực, dùng lòng bàn tay thoa rượu thuốc có tính nóng, cẩn thận xoa dịch chuyển trên bờ vai bóng loáng của nàng.

Nữ tử cuối cùng cũng ngừng run rẩy.

“Hắn căn bản chẳng hề để tâm ta có bị thương hay không. Nhưng ta đau đớn chịu không nổi, nếu không lấy cớ nhờ ngươi bôi thuốc, thì cũng chẳng còn cách nào.” Từ Kha nói, giọng nói mềm mại ướt át. Nghĩ như vậy cũng hợp lý.

Diệp Do Thanh cau mày, thầm nghĩ Từ Kha rốt cuộc cũng nên chỉnh lại y phục cho chỉnh tề mới phải.

Nhưng Từ Kha lại không làm thế. Nàng chậm rãi xoay người, gò má nõn nà còn vương nước mắt, một đôi mắt hồ ly ửng đỏ khẽ ngước nhìn, khiến tim Diệp Do Thanh lại thêm rối loạn.

Nữ tử này quả thật giống như yêu tinh nơi nhân gian. Chính Diệp Do Thanh cũng thấy bực bội với bản thân, ánh mắt liền lạnh đi vài phần.

“Tay ngươi sao vậy?” Diệp Do Thanh nâng cằm ra hiệu, chỉ về phía những ngón tay đỏ bất thường của nàng.

“Nước nóng làm phỏng.” Từ Kha đáp, hai tay khép trước ngực, dáng vẻ càng thêm nhu nhược đáng thương.

Ở phủ tướng quân, Từ Kha phải chịu đãi ngộ như vậy sao? Trong lòng Diệp Do Thanh hơi chấn động.

Trong nguyên tác vốn chẳng hề nhắc kỹ đến thế. Nguyên chủ luôn xem nàng là người bên cạnh nam chính, được sủng ái hết mực mà ghen ghét căm thù, chưa từng nghĩ theo hướng khác.

Vậy cớ sao nàng lại kể lể với mình? Chẳng lẽ chỉ vì mình đã từng giúp nàng một lần?

Tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, Từ Kha bỗng nhiên tiến lên một bước. Hương son phấn ập đến mặt, lẫn với gió xuân ngoài cửa sổ, mười phần dễ chịu.

“Đừng lo, ta không có ý khác. Rốt cuộc ngươi vẫn luôn chán ghét ta, chẳng phải sao?” Từ Kha nhẹ giọng nói. Đôi tay mềm mại bỗng chui vào lòng bàn tay Diệp Do Thanh, lấy đi lọ thuốc, để lại chút hơi ấm.

Diệp Do Thanh theo bản năng rụt tay lại.

Khóe môi Từ Kha cong lên vẻ châm chọc, đang định xoay người thì chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng nam tử đập cửa mạnh mẽ. Giây tiếp theo, cánh cửa bị một chưởng đẩy tung.

Diệp Do Thanh giật mình, lập tức nhanh tay chộp lấy chiếc áo ngoài rơi bên cạnh, tung qua không trung một vòng cung, phủ kín lên người Từ Kha.

[Nhỏ dịch: ????]

Ba người cùng sững sờ tại chỗ.

Lúc này, tư thế của Diệp Do Thanh thoạt nhìn chẳng khác nào đang khoác áo, ôm Từ Kha vào lòng. Nàng bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Từ Kha, mặt nóng bừng, liền ho vài tiếng rồi buông tay ra.

Thời cổ vốn bảo thủ, nam nữ thụ thụ bất thân. Nàng không thể để Tần Vọng nhìn thấy cảnh mình và Từ Kha như vậy, thật sự không hề có ý gì khác. Diệp Do Thanh âm thầm thề.

Còn Tần Vọng thì vẫn đứng yên trong tư thế đẩy cửa, thân thể cứng đờ. Ánh mắt hết nhìn Diệp Do Thanh, lại nhìn Từ Kha thoạt trông vừa mới khóc xong, đầy vẻ nghi ngờ. Hắn vốn nghĩ hai người đi lâu chưa về, hẳn là vì tranh chấp ghen tuông nên đến xem.

Nhưng cảnh tượng trước mắt…

Từ Kha mặt hoa đẫm lệ, áo quần hỗn độn, thoạt nhìn như vừa bị Diệp Do Thanh khinh nhục xô đẩy. Quả nhiên, nữ nhân này tuy ngoài mặt giả vờ lạnh lùng, kỳ thực lòng dạ đầy ghen tuông, thật buồn cười!

Vì vậy, dưới cái nhìn ngây dại của Diệp Do Thanh, Tần Vọng nhẹ nở nụ cười, bước vào trong phòng, cởi áo khoác đen trên người, dịu dàng phủ lên vai Từ Kha, giọng ôn nhu đầy xót xa:

“Từ Kha, ngươi ra ngoài trước đi.”

Từ Kha từ lúc Tần Vọng bước vào đã cúi đầu không nói, một mực tỏ vẻ ngoan ngoãn. Nghe hắn dặn dò, nàng liền lùi bước rời đi, chỉ là khi gần đi ngang, vẫn liếc nhìn Diệp Do Thanh, ánh mắt dừng ở ngón tay nàng đang đặt trên áo khoác.

Chỉ một chút, nàng đã vội vã rời khỏi.

“Thanh Thanh, ngươi đừng luôn nhằm vào Từ Kha như vậy. Nàng tính tình đơn thuần yếu mềm. Sau này hai người thường xuyên gặp nhau, nếu lúc nào cũng giương cung bạt kiếm thì sẽ làm hỏng hòa khí trong phủ.” Tần Vọng nghiêm giọng thở dài.

Đàn ông thời cổ đều thích tự cho mình là đúng như thế sao? Hay chỉ riêng Tần Vọng? Diệp Do Thanh âm thầm chửi rủa, rồi cười nhạt, chẳng buồn liếc hắn thêm, quay người đi ra ngoài cửa dưới ánh nắng.

Tần Vọng để tâm đến Từ Kha sao? Có lẽ có chút, nhưng càng nhiều hơn là sự hưởng thụ khi có người ngoan ngoãn phụ thuộc vào mình, chứ không phải tình cảm chân thật. Nếu không, hắn đã chẳng công khai để mặc nàng bị lợi dụng như thế.

Trong mắt loại người này, nữ nhân chỉ là thứ tùy hứng dùng rồi bỏ, lúc cao hứng thì dỗ ngọt một phen, nhưng khi đến bước quan trọng thì sẵn sàng vứt bỏ không chút do dự.

Nghĩ đến vết thương trên người Từ Kha, lòng Diệp Do Thanh chợt nhói lên. Sau đó, nàng vội gạt đi, tự nhủ đó chỉ là lòng thương hại giữa nữ nhân với nhau mà thôi. Thở dài một tiếng, nàng rẽ qua hành lang uốn khúc, trước mắt hiện ra một mặt hồ xanh thẫm.

Nơi đó có mấy nam nữ đang tụ tập thành nhóm, ríu rít cười đùa, chỉ trỏ về phía một con thuyền hoa ở giữa hồ, mặt ai nấy đỏ bừng vì trò vui.

Trong lòng Diệp Do Thanh chợt cảnh giác. Theo cốt truyện kế tiếp, nàng sẽ bị Diệp Trừng Trúc mưu hại, rơi xuống nước. Mà Tần Vọng sẽ xuống hồ cứu Từ Kha.

Đây chính là cơ hội để Từ Kha chiếm lấy sự quan tâm, từ đó dần bước vào lòng nam nhân ấy.

Nghĩ vậy, mắt phượng Diệp Do Thanh khẽ nheo lại, rồi chậm rãi bước đến bờ cỏ xanh ven hồ. Đúng lúc ấy, Cầm Tâm nhanh bước đến nghênh đón, trên tay ôm một chiếc áo khoác màu trắng thêu hoa nghênh xuân xanh biếc, dịu dàng khoác lên vai nàng.

“Cô nương sao đi lâu vậy, khiến nô tỳ lo lắng muốn chết.” Cầm Tâm lẩm bẩm trách nhẹ, lo lắng mà chỉnh trang lại y phục cho Diệp Do Thanh.

“Ngài chẳng lẽ không biết Chu Từ Kha kia sao? Trước mặt thì nhu nhược, sau lưng lại xảo trá hơn ai, ngài còn dám một mình đi với nàng ta.”

Bề ngoài khác hẳn bên trong, đúng là vậy. Nhưng mà, giả sao? Diệp Do Thanh lại nhớ đến tấm lưng run rẩy yếu ớt kia, bất giác rùng mình, buộc bản thân gạt bỏ hình ảnh đó khỏi đầu.

“Không sao đâu, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.” Diệp Do Thanh mỉm cười nói, rồi đưa mắt nhìn về phía hồ náo nhiệt.

“Bọn họ đang làm gì vậy?”

“Đằng kia là thuyền hoa, hình như gọi là thuyền tình nhân. Nghe nói đôi nam nữ nào ở trong đó ôm nhau, về sau sẽ có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn, thiên trường địa cửu.”
Cầm Tâm đôi mắt sáng bừng, vui vẻ nói tiếp: “Là Tần lão tướng quân từ Giang Nam vận chuyển trở về.”

Lông mày đẹp của Diệp Do Thanh nhướng lên, nàng chậm rãi bước lên phía trước.

“Tỷ tỷ, tính ra thật đúng lúc!”

Tiếng cười trong trẻo vang lên, Diệp Trừng Trúc chạy nhanh tới, dừng ngay trước mặt Diệp Do Thanh, kéo lấy cánh tay nàng, lôi thẳng đi về phía bờ hồ.

Diệp Do Thanh thừa biết nàng ta muốn giở trò gì, cũng không ngăn cản, chỉ chế giễu, mặc cho nàng ta dắt đi.

Dù sao nguyên chủ vốn không biết bơi, nhưng bản thân nàng, Diệp Do Thanh lại biết bơ bơi từ nhỏ, có rơi xuống nước thì cũng chẳng phải chuyện to tát.

Mấy gia nhân mặc vải thô lúc này đang bận rộn trên thuyền hoa, bày biện trái cây, trà thơm. Sau đó họ rải thức ăn xuống mặt nước, tức thì vô số cá chép đỏ quẫy đuôi, tung mình khỏi mặt hồ, vây quanh thuyền hoa như nghênh đón.

Từ bờ kéo ra một chiếc cầu gỗ, nối thẳng đến trung tâm hồ, chính là lối lên thuyền hoa. Lúc này đã có mấy nam tử gan dạ theo mỹ nhân bước lên thuyền, còn quay đầu về phía bờ vẫy tay mời gọi.

“Tần tiểu tướng quân!”

Diệp Trừng Trúc đột nhiên hướng về phía sau lưng Diệp Do Thanh, cười ngượng ngùng gọi.

Diệp Do Thanh quay đầu lại, liền thấy Tần Vọng đang khoanh tay bước tới, bên cạnh đi theo là Từ Kha y phục đã được chỉnh tề.

Tần Vọng gật đầu với nàng, sau đó đưa tay ra, giọng ôn hòa: “Thanh Thanh, cầu gỗ chật hẹp, để ta dắt nàng đi.”

Diệp Do Thanh lập tức cảm nhận được phía sau ánh mắt oán độc của Diệp Trừng Trúc. Trong lòng âm thầm đảo mắt, nàng nghiêng người né tránh bàn tay kia, giả như không hề nhìn thấy.

Bàn tay Tần Vọng lửng lơ giữa không trung, rồi ngượng ngùng hạ xuống. Ánh mắt hắn thoáng tối lại, liếc sang Diệp Trừng Trúc, gương mặt vẫn tươi cười, kéo tay Diệp Do Thanh bước lên cầu gỗ.

Thế là bốn người xếp thành một hàng, mỗi kẻ ôm một tâm tư riêng.

Khoảng cách bờ hồ càng lúc càng xa, hoa nghênh xuân trên bờ đã hóa thành một mảng vàng mông lung. Tinh thần Diệp Do Thanh dần dần căng chặt.

Bỗng nhiên, phía trước vang lên tiếng kêu hoảng sợ của Diệp Trừng Trúc. Thân thể nàng ta chao đảo dữ dội, mạnh mẽ kéo theo Diệp Do Thanh. Cầu gỗ vốn không rộng lắm, Diệp Do Thanh thầm nghĩ: Rốt cuộc cũng tới rồi. Thân hình liền nghiêng ngả, rơi xuống mặt hồ.

Nàng vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để xuống nước, nào ngờ phía sau lại bất chợt có một lực mạnh khác kéo lại. Một bàn tay mềm mại vòng lấy eo nàng, lôi nàng về lại cầu gỗ.

Ngay sau đó, không hiểu sao, Diệp Trừng Trúc vốn đứng vững vàng lại đột ngột thét chói tai, tựa như bị ai hung hăng đẩy mạnh. Chỉ nghe “rầm” một tiếng, hai nữ tử cùng lúc rơi xuống nước, tung tóe cả một mảng sóng lớn, hắt ướt sũng người Diệp Do Thanh.

“Từ Kha!”

Tần Vọng hoảng hốt, lập tức quỳ nửa người xuống, vươn tay về phía mặt nước.

“Từ Kha, lại đây!”

Tình thế biến chuyển quá nhanh, Diệp Do Thanh ngẩn ra một lúc, trong đáy mắt chợt lóe lên một tia lệ khí. Nàng liền nhấc chân, nhắm thẳng vào mông Tần Vọng, hung hăng đá một cú.

Chương trước Chương tiếp
Loading...