[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 9: Quá khứ của nàng




Diệp Do Thanh nhân lúc phủ tướng quân hỗn loạn, liền lặng lẽ thoát thân. Đợi khi về đến Quốc công phủ, Diệp Trừng Trúc vẫn còn hôn mê cũng được người nâng trở về, khiến phủ lại rơi vào một mảnh rối loạn. Từ bên cạnh, tiếng khóc thê thảm của Nhị nương xuyên qua vách tường, nghe rõ ràng.

Cầm Tâm từ khi trở về thì chẳng biết chạy đâu mất. Diệp Do Thanh thản nhiên thay một bộ xiêm y sạch sẽ, ngồi xuống nghiên cứu chiếc Phong Hoa Trụy trong tay. Chỉ là, dù nhìn thế nào thì thứ được gọi là Phong Hoa Trụy này cũng hết sức tầm thường, chẳng có gì đặc biệt.

Có lẽ sau này phải tìm cách moi lời thật từ Triệu Khanh Nhu mới được, Diệp Do Thanh nghĩ thầm. Chỉ là không biết nên mở miệng thế nào để khỏi khiến người khác nghi ngờ.

Nàng vừa cẩn thận cất kỹ món trang sức, liền nghe tiếng gõ cửa dồn dập từ tiền sảnh vọng đến.

Người ta thường nói cổ đại an nhàn, nào ngờ nàng xuyên tới lại bận rộn hết lần này đến lần khác. Diệp Do Thanh lắc đầu, bước nhanh ra mở cửa, thấy một tiểu tỳ vóc dáng thấp nhỏ đang đứng thở hổn hển.

“Đại, đại cô nương! Tiền viện đang ầm ĩ, Cầm Tâm không biết làm sao chọc giận thế tử, xin ngài mau tới xem một chút!”

Nghe vậy, tim Diệp Do Thanh siết lại. Chẳng lẽ là vì hôm nọ nàng đã đánh hắn, giờ hắn lấy Cầm Tâm ra trút giận?

“Nhanh, dẫn ta đi.” Nàng lập tức nói, rồi sải bước chạy ra ngoài.

Thực ra, nói là “dẫn” nhưng đôi chân dài của Diệp Do Thanh chạy nhanh hơn cả tiểu tỳ kia, chẳng bao lâu đã tới tiền viện. Ở đó, tiếng ồn ào cùng tiếng khóc giận dữ vang vọng khắp nơi, làm bầy chim sợ hãi bay tán loạn.

Dưới giàn hoa, Diệp Thừa Phúc ưỡn ngực đứng, bên cạnh là vài tên gia đinh to khỏe, giống như nắm gà con, đang nắm chặt Cầm Tâm trong tay.

“Đại phu nhân, ta chẳng qua thay ngài quản giáo nô tỳ, ngài thân thể yếu nhược, hà tất tự mình nhúng tay?” Diệp Thừa Phúc vừa phe phẩy quạt xếp, vừa cười cợt nói với người đứng cách đó không xa.

“Diệp Thừa Phúc, ngươi chớ có quá phận!” Triệu Khanh Nhu tức giận đến run rẩy, một tay ôm ngực, hơi thở dồn dập.

“Đây là Quốc Công Phủ, sao có thể dung thứ loại nô tỳ tay chân không sạch sẽ? Các ngươi, còn không mau đem con nha đầu to gan lớn mật này dạy dỗ một trận, rồi giao cho quan phủ xử lý!” Diệp Thừa Phúc “bộp” một tiếng gập quạt, dùng mũi quạt chỉ thẳng vào Cầm Tâm.

“Ta không có trộm cắp! Rõ ràng là quản sự cắt xén tiền tiêu hàng tháng và dược liệu của phu nhân, ta chỉ lấy lại thôi!” Cầm Tâm nước mắt đầm đìa, sợ hãi nhưng vẫn cố sức kêu to.

“Cắt xén dược liệu? Chỉ mấy thứ đáng giá vài đồng bạc, quản sự sao phải động lòng? Rõ ràng chính là ngươi tham lam muốn chiếm, giờ còn mạnh miệng.” Diệp Thừa Phúc uể oải nói, “Còn không mau động thủ, chần chừ gì nữa!”

Mấy gia đinh nghe lệnh, đang định lôi Cầm Tâm đi thì bỗng có giọng nói lạnh nhạt vang lên:

“Ở đây đang làm gì vậy?”

Diệp Do Thanh chậm rãi bước ra từ bụi hoa, lấy lại nhịp thở bình ổn, ánh mắt đảo qua Cầm Tâm đang bị giơ lơ lửng, sau đó đi tới bên Triệu Khanh Nhu, đỡ lấy bà.

“Thanh Nhi, sao con lại tới đây…” Triệu Khanh Nhu có lẽ bị tức đến khó thở, ho liên hồi.

Thấy nàng, nụ cười Diệp Thừa Phúc lập tức cứng lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Hiển nhiên hắn nhớ tới chuyện lần trước bị nàng đánh đến chật vật, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Diệp Do Thanh.” Hắn nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười. “Nghe nói nha đầu này lấy tiền tiêu hàng tháng về cho ngươi? Nhưng dựa vào gia thế đại phu nhân, chút bạc vụn ấy, hẳn là không đáng để ngươi coi trọng chứ?”

Lời châm chọc khiến sắc mặt Triệu Khanh Nhu càng thêm tái nhợt.

“Có đáng hay không, không tới lượt ngươi định đoạt.” Diệp Do Thanh cũng cong môi cười, thong thả tiến lên vài bước, “Đường đường quản sự Quốc Công Phủ, đến mấy khoản tiền tiêu hàng tháng cũng tính toán không rõ, lại thiên vị kẻ này, bạc đãi kẻ kia, chuyện đó mà truyền ra, chẳng phải để thiên hạ chê cười?”

Thấy nàng tiến lại, Diệp Thừa Phúc bỗng nhớ tới cú đánh nặng hôm trước, theo bản năng lùi lại một bước.

“Hơn nữa, chính ta bảo Cầm Tâm lấy lại tiền tiêu hàng tháng. Ngươi không tới chất vấn ta, lại ỷ thế bắt nạt một tiểu nha đầu, có gì là bản lĩnh?”

Âm giọng ôn hòa của Diệp Do Thanh lúc này lại thấp xuống, mang theo mấy phần uy hiếp.

“Con vợ lẽ mà dám công nhiên chống đối đại phu nhân, chuyện này nếu truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ thế nào?”

“Diệp Do Thanh, ngươi!”

“Gọi là trưởng tỷ.” Đôi mắt phượng của nàng cong cong, “Đừng quên, mấy hôm nữa chính là ngày ngươi nhờ ơn gia tộc mà nhập sĩ. Thời điểm then chốt này, nếu để lộ ra chuyện gì không hay, e là không tốt đâu.”

Sắc mặt Diệp Thừa Phúc thoáng chốc đen kịt.

Ở triều đình, con cháu hầu tước tuy không được kế vị, nhưng vẫn có thể “thừa ấm nhập sĩ”, nhờ thân phận mà bước vào quan trường. Diệp Thừa Phúc mới được hoàng đế phê chuẩn không lâu, lấy thân phận con vợ lẽ được nhập sĩ, chính là cơ hội ngàn vàng, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.

“Diệp Do Thanh, ngươi từ khi nào...”

“Gọi là trưởng tỷ.” Nàng lại nhấn mạnh, mày ngài nhướn lên.

Diệp Thừa Phúc tức đến môi run run. Trước nay Diệp Do Thanh chưa từng cứng rắn như vậy, dù có muốn cứng cũng không biết lấy cớ gì. Nay bỗng trở nên sắc bén, dồn hắn đến nỗi không sao phản bác được.

Cuối cùng, hắn giận dữ ném quạt, xoay người bỏ đi, tấm lưng kia chẳng khác nào chạy trối chết.

Đám gia đinh đang giữ Cầm Tâm cũng ngơ ngác, thấy chủ nhân bỏ đi, liền luống cuống thả nàng xuống đất, rồi vội vã giải tán.

Cầm Tâm vừa khóc vừa lau nước mắt, lảo đảo chạy lại gần Diệp Do Thanh, nức nở:

“Phu nhân, đại cô nương… là nô tỳ không tốt…”

Diệp Do Thanh lắc đầu, kéo nàng lại, vỗ nhẹ lưng trấn an, ánh mắt dõi theo những bóng người vừa rời đi.

Thật là một nơi ăn người, ở đây ai cũng như bèo dạt sóng trôi, người có thể ức hiếp các nàng thì chỗ nào cũng có. Hôm nay may mắn nàng có mặt giải vây, nhưng lần sau, lần sau nữa thì sao?

Người nếu không đủ mạnh, dù miệng lưỡi có lợi hại đến đâu, cũng chỉ dọa lui được vài kẻ.

“Cầm Tâm, ngày mai đưa ta đi xem cửa hàng kia một chuyến.”

Diệp Do Thanh bỗng nhiên nói.

Cầm Tâm nghe vậy liền vội vàng gật đầu, qua làn nước mắt mờ nhòe vẫn chăm chú nhìn cô nương của mình.

Nàng chợt nhớ tới chính mình đã hứa sẽ không khóc, liền cố gắng nuốt ngược nước mắt vào.

“Thanh Nhi, con thật sự đã trưởng thành rồi.” Triệu Khanh Nhu ôm ngực, đôi mắt hoe đỏ, thở dài, trong lòng dâng lên nỗi tự trách.

“Chỉ là cửa hàng kia đã sớm không còn đủ chi dùng, e rằng…”

“Không sao đâu, mẫu thân.”

Ngẩng đầu, thiếu nữ cao gầy mảnh mai kia đang cong khóe mắt cười, mái tóc rối tản ra dưới ánh hoàng hôn bị nhuộm thành sắc vàng kim rực rỡ:

“Con sẽ bảo vệ người.”

Đêm ấy, khắp thành Biện Kinh đèn đuốc sáng rực, bởi trong hoàng cung là yến tiệc mừng sinh nhật của vị quý phi được Hoàng Đế sủng ái nhất. Nhưng dưới ánh đèn lộng lẫy huy hoàng, lại có mấy người thao thức không tài nào chợp mắt.

Có kẻ say rượu ngã gục bên chân tường, vừa rơi lệ vừa ngửa mặt cười dài.

Có người lật giở sử sách, thắp đèn đọc thâu đêm.

Có kẻ lặng lẽ khóc, bàn tay đập xuống bàn mà không phát ra tiếng.

Trong cung, đèn dầu soi sáng rực rỡ, biến đêm thành ngày. Rượu ngon tràn ngập, trên điện bàn tiệc ngổn ngang, những kẻ say ngã gục trong hương thơm ôn nhu, tiếng ngáy nổi lên bốn phía. Ngoài cửa, hơn mười cấm binh đứng canh trong bóng tối, im lặng như tượng đá, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Dưới ánh đèn, một bóng nữ tử lặng lẽ xuất hiện. Tóc nàng búi cao, ánh lửa hắt bóng mờ che kín dung nhan, chỉ thấy dáng người yểu điệu, chậm rãi bước đi.

“Điện Tiền Ty ở đây, kẻ nào?” Một cấm binh quát lớn, rút đao chắn trước mặt nàng.

Nữ tử hoảng hốt cúi đầu, giọng dè dặt:
“Vị quan nhân này, nô tỳ phụng mệnh quý phi nương nương, tới dâng trà giải rượu.”

Tên cấm binh đánh giá nữ tử yếu đuối kia, nhận lấy chén trà, đổ một chút lên mu bàn tay, ngửi qua rồi mới gật đầu cho đi.

Nữ tử lúc này mới rón rén bước vào trong điện.

Cung điện rộng lớn xa hoa, lộng lẫy chẳng kém gì tẩm cung hoàng hậu.

Khắp nơi đều bày biện ngọc khí, tranh chữ quý giá, ngay cả hoa quả trên bàn cũng là cống phẩm từ ngoại quốc, bên cạnh còn đặt từng khối băng tinh khiết để giữ cho tươi.

Có người đang thu dọn mớ rượu vương vãi dưới đất, trông thấy nàng liền gật đầu, rồi lùi ra ngoài.

Nữ tử đặt chén trà xuống, nhanh chóng đi vào nội thất. Tiếng ngáy vọng ra càng rõ rệt, trên giường là một nam tử thân hình cao lớn, ngủ mê man không biết gì.

“Ngươi đến rồi.” Một giọng nói chợt vang lên.

Nữ tử giật mình quay đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi.

Trên chiếc bàn thấp, một nữ tử khác đang ngồi. Nhìn qua tuổi tác có phần lớn hơn, nhưng vẫn kiều diễm đến kinh thành khuynh quốc. Tựa hồ muôn ngàn phong hoa đều tập trung nơi nàng, đôi mắt phượng dài, mi cong, khí thế khiến người thoáng chốc ngẩn ngơ, như đứng trước tiên tử chín tầng mây.

Nàng vận y phục gấm lụa màu lam thẫm, viền cổ và ống tay áo thêu chỉ vàng, nạm biên đỏ sậm, sang quý vô cùng. Trên đầu đội phát quan, từ mái tóc buông xuống từng chuỗi bảo thạch xanh biếc long lanh.

“Từ Kha, lại đây.” Nữ tử kia cất tiếng.

Người mới bước vào ngẩng đầu lên, ánh đèn dầu rốt cuộc xua tan bóng tối trên dung nhan. Hiện ra gương mặt kiều mị như được gọt giũa. Nàng hít sâu một hơi, khẽ gọi:

“Quý phi…”

“Ta bảo gọi thế sao?” Nữ tử kia cắt lời.

Từ Kha trầm mặc thật lâu, rồi thấp giọng:

“Cô mẫu.”

Nữ tử kia hài lòng gật đầu, giọng dịu lại: “Chuyện Diệp Do Thanh, ngươi làm không tồi. Nếu để Tần Vọng dựa dẫm vào Quốc Công Phủ, sau này muốn trừ bỏ sẽ càng khó.”

Từ Kha im lặng, chỉ gật đầu.

“Chỉ có điều…” Giọng nàng bỗng trở nên nghiêm khắc.

“Ta nghe nói, từ sau ngày Diệp Do Thanh tự ý từ hôn, tính tình bỗng dưng thay đổi, chuyện đó có đúng không?”

Ánh mắt Từ Kha lóe lên, bàn tay siết chặt, nhưng không nói một lời. Nhìn kỹ mới thấy nơi khóe mắt nàng vẫn còn dấu vết khô cạn của nước mắt.

Nữ tử bỗng đứng dậy, vòng qua bàn thấp, nâng cằm Từ Kha, khẽ vuốt ve. Hơi thở mang theo mùi rượu thoang thoảng, đôi môi đỏ cong lên như cười như không:

“Từ Kha, chẳng lẽ ngươi vẫn còn vương vấn cái kẻ ngu muội kia?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...