[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 72: Thiên tiên nữ tử




“Ngẩng đầu.”

Người kia mở miệng, giọng khàn nghẹn như dây thanh từng bị thương, âm sắc khó nghe khiến người nghe cũng thấy rùng mình dựng tóc gáy.

Tim Diệp Do Thanh bất giác căng thẳng, nhưng nàng không hề che giấu, ngược lại còn cố tình tỏ ra càng thêm sợ hãi. Nàng ngẩng đầu, vừa lùi lại vừa run rẩy, thậm chí còn bị mép đệm giường phía sau vướng vào, loạng choạng mấy bước mới đứng vững.

“Đây là đâu…” Nàng run giọng hỏi.

Thanh âm vốn đã trong trẻo lạnh lùng của nàng, lúc cố tình hạ thấp xuống lại càng khó phân biệt nam nữ, đặt trên gương mặt thư sinh mảnh mai thì lại càng không thấy bất thường.

Ánh mắt người đàn ông từ tìm tòi chuyển thành khinh miệt, hẳn là vốn xem thường loại thư sinh gầy yếu. Hắn bước lên, chân vừa nhấc liền đá ngã Diệp Do Thanh một lần nữa.

Cơn đau nơi đùi giống như bị tảng đá lớn đập xuống, Diệp Do Thanh nhịn không được kêu đau, vội nghiêng người che lại chân.

Trong tầm mắt, nàng thấy hắn cong môi cười nhạo, sau đó xoay người đi ra cửa động.

Đợi hắn đi rồi, Diệp Do Thanh mới dám thả lỏng, chống tay trên mặt đất ẩm ướt ngồi dậy. Cơn đau nơi đùi như có vô số mũi kim đâm, dù không vén váy lên nàng cũng biết chắc đã bầm tím một mảng lớn.

Ngay lúc ấy, người nam tử đang co ro trong góc mới rón rén bò lại, nhỏ giọng an ủi:

“Huynh đệ đừng sợ, ta có giấu chút thuốc.”

Nói xong hắn lục lọi muốn cởi áo tìm kiếm. Diệp Do Thanh vội đưa tay ngăn lại, lắc đầu.

Nam tử sững người, rồi “à” một tiếng, ngồi xuống cạnh nàng:

“Ngươi mới đến ngày đầu, chưa cần làm việc ngay, có thể nghỉ một ngày dưỡng sức. Ở đây đừng nghĩ đến chuyện trốn, thà sống cầm chừng còn hơn là bị đánh chết…”

“Hắn là ai?” Diệp Do Thanh cắt ngang lời lảm nhảm của hắn, hỏi.

Nam tử hơi ngạc nhiên, rồi chỉ về phía cửa động:

“Ngươi nói Nhị Vương?”

“Nhị Vương?” Diệp Do Thanh nhíu mày.

“Hắn là đầu lĩnh sơn trại này. Đúng rồi, ngươi nhất định đừng chọc vào hắn, tính khí hắn thất thường, ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Chúng ta bị bắt tới đây, thấy hắn chẳng khác nào chuột thấy mèo.”

“Vậy tại sao gọi là Nhị Vương, chẳng lẽ còn có kẻ đứng đầu khác?” Diệp Do Thanh hỏi tiếp.

“Ta sao biết được. Chỉ nghe mọi người đều gọi hắn vậy, ta cũng gọi theo. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn thì ngày thường sẽ không gặp hắn.” Nam tử lắc đầu.

Diệp Do Thanh khẽ gật, trầm ngâm một lúc rồi thuận miệng hỏi chuyện:
“Chân ngươi là bị đánh gãy khi chạy trốn à?”

“Không phải.” Nam tử cười lộ hàm răng trắng, “Chân ta bị thương từ nhỏ, từ đó để lại di chứng, mỗi tháng đều đau một trận dữ dội. Hôm nay đau quá không đi nổi, ta phải lấy đồ ăn tích góp hối lộ bọn canh giữ mới được nghỉ ngơi.”

Diệp Do Thanh gật gù. Lúc này cơn đau ở đùi nàng cũng đã dịu bớt, nàng gắng đứng dậy, bước tới gần cửa động nhìn ra ngoài. Chỉ thấy lối đi ngoằn ngoèo tối sâu, chẳng biết thông đến đâu.

Nam tử què chân tập tễnh theo sau, vừa đi vừa nói:

“Thường thì bọn mới bị bắt tới chỉ biết khóc lóc kêu gào đòi về. Huynh đệ trông yếu thế này mà lá gan lại không nhỏ.”

“Khóc thì có ích gì.” Diệp Do Thanh nhạt giọng đáp.

Nam tử sững lại, rồi bỗng bật cười:
“Cha ta cũng từng nói thế.”

Bên ngoài không có ai, Diệp Do Thanh quay lại trong động, nhân cơ hội gợi chuyện để dò hỏi thêm. Quả nhiên, nam tử này tính tình lạc quan, bị giam ở đây đã hai năm, nói chuyện thao thao bất tuyệt, rất nhanh đã tiết lộ không ít.

Nàng biết được, sâu trong những hang động thông nhau bốn phía, có những hầm mỏ khổng lồ. Nghe nói bọn chúng mới chỉ khai thác được phần nổi, càng đi sâu vào núi thì quặng sắt càng tốt, chất lượng càng hiếm.

“Mỗi ngày chúng ta đều phải xuống hầm đào quặng, rồi chuyển lên mặt đất. Sau đó đưa đi đâu thì bọn ta không được biết.” Nam tử vừa kể vừa lắc đầu.

Diệp Do Thanh nghe mà chấn động.

Nàng từng nghĩ bọn chúng bắt đàn ông về để làm lao dịch, cũng thoáng đoán có thể có âm mưu gì cần nhiều nhân công. Nhưng sự thật hiện ra vẫn khiến nàng nghẹn lời.

“Ngạc nhiên phải không? Ta lần đầu thấy cũng kinh ngạc lắm. Vị Châu vốn là nơi hẻo lánh, xung quanh đều là núi. Người ngoài chỉ thấy đây là tiểu thành biên thuỳ hoang vu, ai ngờ dưới dãy núi này lại ẩn chứa nhiều quặng sắt, hơn nữa đều là loại huyền thạch thượng hạng.” Nam tử nói, ánh mắt sáng lên, tay chân khoa trương.

“Người dân quanh đây chẳng ai biết có mỏ sao?” Diệp Do Thanh hỏi.

“Không. Trước khi bị bắt tới đây ta cũng chưa từng nghe. Hơn nữa dân nơi này chỉ biết cày cấy, nào ai đi vào núi đào quặng.” Nam tử đáp.

“Vậy quanh đây có lò rèn nào không?” Diệp Do Thanh lại hỏi.

“Không có. Nghe nói bọn chúng chỉ lo đào, còn quặng sắt đem đi bán ở nơi khác.” Nam tử nói.

Diệp Do Thanh đưa tay gõ nhẹ lên vách đá, cố giữ bình tĩnh để áp chế sự chấn động trong lòng.

Năm xưa kỵ binh từng bách chiến bách thắng, nay lại ẩn thân nơi núi rừng, biến thành sơn tặc còn chưa tính, lại còn bí mật khai thác mỏ sắt.

Nếu không tận mắt thấy, quả thật khó tin nổi.

Cũng may là bọn họ chưa từng làm chuyện giết người cướp của hay buôn bán nô lệ, nên Diệp Do Thanh mới có thể giữ lòng bình tĩnh được đôi chút. Chỉ là, nàng không chắc cái gọi là “Nhị Vương” kia rốt cuộc có phải người của thiết kỵ hay không. Bảy năm đã trôi qua, những kẻ này liệu còn có thể nghe lệnh chỉ từ một tín vật hay không, nàng cũng không dám chắc.

Diệp Do Thanh tựa lưng vào vách đá ẩm lạnh, thả lỏng đầu óc một chút để nghỉ ngơi.

Người đàn ông bên cạnh thấy nàng im lặng hồi lâu thì không nhịn được, dè dặt mở miệng hỏi:

“Tiểu huynh đệ, nhìn da dẻ ngươi trắng trẻo như thế, chắc không phải người sinh ra ở đất Vị Châu đâu nhỉ?”

“Ta là người Lạc Dương, tới Vị Châu tìm thân.” Diệp Do Thanh đáp.

“Lạc Dương?” Ánh mắt người đàn ông sáng lên, hắn bỗng ngồi thẳng dậy, hạ giọng hỏi: “Vậy ngươi có biết…”

Hắn còn chưa nói hết thì tiếng bước chân đã vang lên, cắt ngang lời. Người đàn ông kia lập tức phản xạ theo bản năng, rụt người lại một góc tường, cuộn mình thành một khối.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Diệp Do Thanh áp lưng chặt vào vách đá, cảnh giác nhìn về phía cửa động. Một lát sau, có một kẻ mặc hắc y đi vào, quét mắt một vòng trong động rồi “ầm” một tiếng, ném thứ gì đó xuống.

Trong ánh lửa le lói, có thể thấy rõ đó là một bộ áo tù bằng vải thô.

“Mới tới thì mặc vào đi!” Hắn quát lớn, rồi chỉ vào đống quần áo vải thô màu xám mốc trên mặt đất.

“Thay ngay cho ta!”

Diệp Do Thanh không chống cự, đưa tay nhặt lên rồi qua loa mặc vào. Bộ vải thô này ám đầy mùi ẩm mốc, khiến nàng phải cau mày bịt mũi.

Người đàn ông kia lườm chặt nàng, thấy nàng đã mặc xong thì xoay người dẫn đường. Diệp Do Thanh đứng dậy đi theo ra khỏi hang, men theo hành lang sâu hun hút. Dù trong động âm u lạnh lẽo, nhưng không khí lại không quá ngột ngạt, dường như ở đâu đó có đặt ống thông gió, không khí mới vẫn luân chuyển vào được.

Con đường hầm rất quanh co rắc rối. Diệp Do Thanh vừa đi vừa cẩn thận ghi nhớ lộ tuyến. Sau bảy, tám lần rẽ ngoặt, đi khá xa, cuối cùng cũng thấy một cầu thang đá dẫn xuống. Đi thêm một đoạn nữa, trước mắt liền mở ra một không gian rộng lớn.

Một mùi tanh lẫn với bụi đất nồng nặc xộc vào mũi. Trước mắt nàng hiện ra một cái hố khổng lồ rộng đến cả trăm nghìn mét vuông, rõ ràng đã được khai đào từ rất lâu.

Trần hầm thấp, toàn đá nham thạch thô ráp, đè nặng khiến người ta ngột ngạt. Trên vách quanh hố và lối đi gắn đầy đuốc, cung cấp chút ánh sáng vàng lờ mờ.

Trong hố chen chúc toàn là người. Mấy chục gã đàn ông mồ hôi nhễ nhại, đang hì hục vung cuốc, bổ búa chan chát, tiếng kim loại va đập vào đá vang vọng đinh tai nhức óc.

“Lão Tề, có thêm người mới đây!” Gã áp giải Diệp Do Thanh lên tiếng, rồi đẩy mạnh nàng về phía trước. Dưới chân toàn đá vụn lởm chởm, Diệp Do Thanh loạng choạng vài bước mới đứng vững.

“Ngươi là ai?” Một người đàn ông trung niên vạm vỡ trần trụi nửa người, râu ria rậm rạp rũ xuống tận ngực, xen lẫn vào cả đám lông ngực rối bù. Hắn từ trên xuống dưới quan sát nàng.

Diệp Do Thanh không nói gì, chỉ gật đầu.

“Có công cụ rồi thì nhìn người khác mà làm đi.” Lão Tề nói xong liền đẩy mạnh nàng lần nữa. Lần này hắn trực tiếp xô nàng xuống một hố sâu. May mà Diệp Do Thanh phản ứng nhanh, mượn lực chân nhảy xuống, mới tránh được thương tích.

Những người dưới đáy hố thậm chí chẳng nhìn nàng lấy một cái, chỉ máy móc vung đục, vung chùy.

Có người còn dùng vai hích nàng sang một bên, khàn giọng quát:

“Đừng cản đường!”

Diệp Do Thanh nhíu mày, tránh sang, rồi men theo vách hố tìm một góc khuất. Nàng giả vờ nghiên cứu cái đục trong tay, nhưng ánh mắt lại lén lút quan sát khắp nơi. Rất nhanh, nàng phát hiện đa số những người ở đây đều là dân thường bị bắt tới, chẳng hề có dáng vẻ người biết võ. Khuôn mặt ai nấy đều dại ra, một vẻ vô hồn của kẻ lao dịch lâu ngày.

Rõ ràng nơi này toàn là bá tánh hoặc lữ khách bị bắt tới làm khổ sai.

“Còn ngẩn ra đó làm gì?!” Tiếng Lão Tề gầm lên từ trên miệng hố. Lập tức lại có một người khác bị đẩy xuống.

“Hai đứa bây đều mới tới, thì lo mà đỡ đần lẫn nhau! Nhớ kỹ, hôm nay không đủ ba xe đá, cả hố này đừng hòng có cơm ăn!”

Thấy lão Tề đã đi xa, Diệp Do Thanh mới thở phào, ghé sát hỏi nhỏ:

“Không sao chứ?”

Người vừa bị đẩy xuống chính là Thập Lý. Nàng ta cầm cái đục tượng trưng gõ hai cái lên mặt đất, cũng hạ giọng:

“Không việc gì. Nhưng nơi này…”

“Là một mỏ ngầm. Thì ra những người mất tích ở Vị Châu đều bị bắt tới đây làm phu mỏ.” Diệp Do Thanh nói ngắn gọn.

Thập Lý kinh hãi trợn tròn mắt, nhìn quanh một lượt rồi hạ giọng thốt:

“Chẳng lẽ là do đám thiết kỵ làm?”

“Có người của thiết kỵ canh giữ, nhưng chắc không nhiều. Còn lại không biết là ai. Cũng không chắc có kẻ khác đang khống chế cả bọn chúng.” Diệp Do Thanh đáp, rồi nhân tiện kể lại cho nàng nghe hết thảy thông tin mình moi được từ tên tù nhân lúc trước.

“Chỗ này không chỉ có một mỏ đâu. Đám người bị bắt chỉ được phép hoạt động trong khu vực nhất định. Muốn tra được nhiều hơn thì phải tìm cách rời khỏi đây, hoặc tiếp cận bọn cầm đầu.” Nói rồi Diệp Do Thanh cũng cầm lấy cái đục và búa, giả bộ gõ gõ xuống đất, làm ra vẻ như thật.

Nhưng dù sao nàng cũng chưa từng lao động nặng nhọc, gõ vài cái đã thấy tay tê dại run rẩy, suýt nữa rơi cả búa.

Đúng lúc ấy, phía trên lại vang lên một trận náo loạn. Lão Tề đang túm tai một người, lôi xềnh xệch ra cửa động, giận dữ quát:

“Thằng nhãi, cả ngày chỉ biết lười biếng! Hôm nay thủ vệ muốn kiểm tra, ngươi còn dám trốn việc? Muốn bị đánh gãy chân à?!”

Chưa kịp ngẩng đầu, Diệp Do Thanh đã thấy người đàn ông lúc trước trò chuyện trong hang bị ném xuống. May mà Thập Lý nhanh tay kéo lại, hắn mới không bị ngã dập xuống đất.

“Ngươi không thể nhẹ tay một chút à?” Người đàn ông kia đứng vững, ngẩng đầu kêu lên. Đáp lại chỉ là mấy cây đục lách cách rơi xuống trước mặt hắn.

Hắn lẩm bẩm vài câu mắng chửi, cúi xuống nhặt đục. Vừa ngẩng đầu, thấy rõ gương mặt Diệp Do Thanh, hắn liền vui mừng hô lên:

“Tiểu huynh đệ!”

Diệp Do Thanh gật đầu với hắn, chỉ tay về phía trước mặt, thấp giọng hỏi:

“Người kia là ai?”

“Lão Tề, hắn là người bị bắt từ lúc đầu, lúc ta tới đã thấy hắn ở đây rồi. Bất quá ngươi đừng nhìn hắn hung hăng như sơn tặc, kỳ thực vốn dĩ chỉ là một tiên sinh dạy tư thục văn nhã.” Nam tử cười nói.

“Ngươi là ai?” Thập Lý bỗng nhiên giữ chặt hắn, ép nam tử quay mặt lại đối diện với mình. Đôi mắt lá liễu kia chưa từng dịch dung, tinh tế đoan chính.

Nam tử hoảng hốt, hơi lúng túng, không biết phải làm sao liền quay sang nhìn Diệp Do Thanh.

Diệp Do Thanh thấy hắn bối rối, bèn vỗ nhẹ tay Thập Lý. Thập Lý cũng không thấy gì khác thường, lúc này mới buông tay ra.

Nam tử vội vàng trốn ra sau lưng Diệp Do Thanh: “Vị huynh đệ này sao lại thế, thật dọa người ta sợ hãi.”

“Ngươi họ gì?” Thập Lý đột nhiên hỏi, giọng điệu hơi có chút hùng hổ.

“Họ Trì, gọi ta A Trì là được.” Nam tử có chút lo sợ bất an, nép sau lưng Diệp Do Thanh không chịu ló ra.

Diệp Do Thanh liếc nhìn Thập Lý, như muốn hỏi ý. Thập Lý lắc đầu, nói:

“Nhìn nhầm người rồi.”

Người mới tới đều có kẻ trông coi đi theo, để phòng bỏ trốn. Thế nên ba ngày sau đó, Diệp Do Thanh làm ra vẻ thành thật, chuyên tâm làm việc, không hề có động tác khác, để hạ thấp sự cảnh giác của bọn trông coi.

Mãi đến ngày thứ tư, người canh cửa động bỗng biến mất, Diệp Do Thanh mới chuẩn bị thừa cơ lần mò trong bóng tối để tìm hiểu.

Chỉ là nàng còn chưa kịp hành động, thì đã nghe thấy vài tiếng quát lớn. Lão Tề chống nạnh đứng phía trên, hướng xuống hố mà gọi: “Tiểu Cửu, Tiểu Thập, ra đây!”

Diệp Do Thanh cùng Thập Lý liếc nhau, lập tức cảnh giác, rồi bò từ dưới hố sâu lên, đứng trước mặt Lão Tề.

Lão Tề quản lý cũng không nghiêm khắc, nên Diệp Do Thanh không bị thương tổn, chỉ là mấy ngày không được tắm rửa, lại cả ngày vùi trong hố bụi bặm, nên lúc này cả nàng lẫn Thập Lý đều trông chẳng khác nào dân chạy nạn.

“Nhìn thân thể các ngươi xem kìa!” Lão Tề thổi râu trợn mắt, giận dữ quát: “Sáng đến giờ mà cũng chưa đào nổi hai tảng đá!”

Diệp Do Thanh chỉ cúi đầu, không nói một lời.

“Được rồi, đi theo ta.” Lão Tề hừ một tiếng, xoay người, đưa các nàng đến trước một thủ vệ. Người thủ vệ này mặc hắc y, má trái có một vết sẹo dữ tợn kéo ngang, chính là tên đạo tặc mà đêm đó Thập Lý đã ném xuống dưới tường thành.

May là hắn không nhận ra hai người, chỉ nghiêm túc quan sát một lát rồi gật đầu: “Lấy hai đứa này, thêm cả tên què nữa, hẳn là đủ.”

Trong tay áo, ngón tay Diệp Do Thanh xoa nắn vài cái, sau đó nhẹ giọng mở lời: “Không biết ngài muốn đưa chúng ta đi đâu?”

“Nhị Vương cần người.” Thủ vệ lạnh lùng đáp, xoay người đi vào thông đạo. Diệp Do Thanh và Thập Lý che giấu sự kinh ngạc, lập tức bước theo.

Mấy người đi lặng lẽ qua những lối ngoằn ngoèo, đến trước cửa một động lớn, nơi có hai hắc y nhân canh giữ. Một tên trong đó ngăn lại, cười hỏi:

“Đây là dẫn bọn hắn đi đâu vậy?”

Nghe hỏi, gã thủ vệ sẹo mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, lắc đầu đáp: “Hôm qua Nhị Vương từ trong thành mang về một nữ tử, nghe nói xinh đẹp như tiên giáng trần, khiến Nhị Vương say mê mà mở tiệc khoản đãi. Chỉ là cô nương kia gan quá nhỏ, cứ sợ hãi khi thấy huynh đệ bên cạnh Nhị Vương mặt mũi dữ tợn. Nhưng ngươi xem, huynh đệ nào mà trên người, trên mặt chẳng đầy vết sẹo?”

“Hôm nay, Nhị Vương mới sai ta từ trong đám tù binh này chọn ra vài kẻ không đến nỗi xấu xí, trước tiên đưa đến bên cạnh hầu hạ.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...