[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 71: Chỉ để ý ngươi
Nàng thốt ra mỗi một lời, mỗi một tiếng, như dừng lại ngay nơi ngực Diệp Do Thanh, khiến tim Diệp Do Thanh ngứa ngáy, hoảng loạn. Hương vị trên người Từ Kha dường như so với trước càng thêm mê người. Dẫu chỉ là mùi son phấn thoang thoảng, nhưng Diệp Do Thanh chưa từng ngửi thấy trên bất kỳ nữ tử nào khác cái hương thơm làm lòng người xao động đến vậy.Diệp Do Thanh nâng bàn tay đang buông thõng bên mình, đặt lên vai Từ Kha. Tay trái vòng qua eo nàng, trong khoảnh khắc liền cảm giác một trận run rẩy từ trong ra ngoài.Mỗi tấc da thịt mềm mại kia như chạm vào mây, ấm áp, dịu dàng. Vòng eo nhỏ nhắn, tựa như chỉ cần hai bàn tay là có thể ôm trọn, khiến nàng dù có muốn cũng chẳng thể thoát ra.Diệp Do Thanh không nói gì, chỉ siết lấy nữ tử trong khuỷu tay, cảm giác như bản thân đang lơ lửng giữa không trung, mặc cho gió tháng năm thổi đến.Nàng đưa tay lên, vuốt dọc theo mái tóc rũ sau đầu Từ Kha, vòng qua cổ nàng mà xoa. Rồi liền cảm nhận được nữ tử kia cũng đáp lại, đôi tay mềm mại cọ lên lưng nàng, gương mặt áp sát vào ngực, hơi thở nóng bỏng phả ra.Nhịp tim rung động, như muốn bật thành tiếng. Diệp Do Thanh vội vàng hít sâu một hơi, buông tay ra, sợ chính mình lạc mất lý trí.“Từ Kha, nghe ta nói.” Diệp Do Thanh trầm giọng, ấn nhẹ lên vai nàng, khiến nàng ngồi xuống lại. “Ngươi vừa rồi… có nghe thấy gì không?”Từ Kha lắc đầu: “Không. Nhưng ta thấy ngươi trở về liền cùng bọn họ bàn bạc hồi lâu. Có phải… ngươi cố ý để mình bị bắt đi?”Diệp Do Thanh sững người. Nàng vốn định sáng mai mới nói rõ cho Từ Kha, không ngờ nữ tử thông minh như tuyết, lại đột ngột hỏi trúng điều nàng chưa kịp chuẩn bị.“Ừ.” Diệp Do Thanh chỉ có thể gật đầu, “Người kia có hình xăm giống hệt trong Phong Hoa Trụy. Nhất định bọn chúng có liên quan tới Thiết Kỵ.”Nàng nghiêm túc nói tiếp: “Hơn nữa, ngoài việc tìm Thiết Kỵ, hiện tại chính bọn chúng đang gây hại cho dân lành. Phong Hoa Trụy lại đang trong tay ta, ta không thể ngồi yên làm ngơ. Nếu không, sau này…”“Diệp Do Thanh.” Từ Kha bỗng cắt lời. Trong ánh sáng ngọn đèn dầu, đôi mắt nàng ánh lên màu vàng cam nhưng phản chiếu lại là sự lạnh lẽo. “Ta không quan tâm bọn họ.”“Ta chỉ để ý ngươi.” Từ kha nói.Ánh mắt nàng bỗng mờ đi. Lúc này Diệp Do Thanh mới nhận ra chính mình đang ngây ngốc nhìn sâu vào mắt nàng, như thể rơi vào một cõi mê cung.Diệp Do Thanh vội rũ mắt xuống, môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng trong lòng rối bời.“Diệp Do Thanh, ta biết ta không có tư cách để nói.” Từ Kha cúi đầu, nhìn những ngón tay đang run run của chính mình. “Nhưng ta thật sự… không thể chịu đựng được khi thấy ngươi bị thương.”“Ta sẽ phát điên mất.” Giọng Từ Kha nhỏ đến mức gần như tan trong không khí, khiến Diệp Do Thanh suýt không nghe thấy.“Không.” Diệp Do Thanh lắc đầu.“Ngươi có tư cách.”Đầu ngón tay Từ Kha run lên.“Ta không biết phải diễn đạt thế nào… nhưng ngươi rất quan trọng.” Diệp Do Thanh thở dài, bàn tay vô thức chạm lên mặt và sống mũi mình, như thể làm vậy mới giữ được chút tỉnh táo.“Cho nên, ta sẽ không để ngươi phải mạo hiểm.” Nàng dứt lời, liền đứng dậy, kéo Từ Kha theo.“Không còn sớm nữa, về nghỉ thôi.” Diệp Do Thanh đưa nàng ra cửa, xoa lên đỉnh đầu nàng, rồi không dám nhìn lâu thêm, vội đóng cửa lại.Ánh nến trong phòng dần thu nhỏ, cuối cùng chỉ còn một vệt mỏng, rồi tắt ngấm trong mắt Từ Kha. Toàn thân nàng chìm trong ánh trăng.Nàng ngẩng nhìn trăng sáng. Tấm khăn che mặt đã sớm tháo bỏ. Dưới ánh trăng, gương mặt diễm lệ như tiên, đôi môi phấn hồng bị cắn đến rướm máu, đỏ mọng ướt át.“Ta… rất quan trọng.” Nàng thì thầm, rồi cúi đầu, để dung nhan chìm vào bóng tối.Tiếng thở gấp gáp dần, chẳng rõ là vui hay buồn.Vài ngày sau. Trời trở nên âm u, tầng mây dày đặc che khuất ánh mặt trời. Gió vẫn lớn, thổi đến nỗi cành liễu cũng như muốn bay lên tận trời.Dân nơi đây dường như đã quen với kiểu thời tiết này. Trong gió lớn, họ vẫn dắt trâu ngựa, gánh hàng rong, chỉ thấy một ông lão tóc bạc bán rau, ngoài ra hầu như không có mấy nam nhân.Bởi vậy, giữa đường, hai bóng dáng cao gầy mảnh khảnh trở nên nổi bật, thu hút ánh nhìn.Một người mặc áo đen, một người mặc áo lam trắng đơn giản, tóc búi như nam tử. Người mặc áo đen có khuôn mặt không giống người Trung Nguyên: sống mũi cao thẳng, nét mặt mang chút anh khí. Còn người áo lam, đôi mắt phượng lạnh lùng, dung mạo thanh tú như một thiếu niên thư sinh mặt trắng.Hai người cứ thế đường hoàng đi dọc phố, thỉnh thoảng dừng lại mua ít rau củ.Khi trả tiền, ông lão bán rau nắm lấy tay Diệp Do Thanh, hạ giọng khuyên:
“Nhị vị chắc từ ngoài thành tới buôn bán? Hiện giờ trong thành Vị Châu có bọn bắt cóc quấy phá, chỉ chuyên bắt nam nhân. Hai vị mau về, khóa chặt cửa, chớ có xuất đầu lộ diện!”Diệp Do Thanh giả vờ kinh ngạc, hỏi han vài câu rồi cảm tạ, kéo Thập Lý rẽ qua một con phố, vòng lại về tòa nhà.Vừa bước vào, Thập Lý đặt giỏ hoa quả xuống, gãi đầu.“Thực sự có tác dụng không?”“Thử xem. Không được thì lặp lại nhiều lần.” Diệp Do Thanh ngồi xuống ghế đá. Chưa kịp nói thêm, thì một “nữ nhân” cao lớn thô kệch từ nhà bếp bước ra, bưng theo một nồi lớn.Giọng thô cứng cất lên: “Thiếu tiêu đầu…”“Khụ!” Thập Lý ho khan một tiếng, Mã đại liền vội đổi giọng, cố gắng làm mềm mại: “Thiếu tiêu đầu.”Diệp Do Thanh nhìn bộ dáng sắp làm bung cả váy áo của Mã đại, cố nhịn không ngẩng đầu, sợ bật cười, nghẹn đến ngực nhói đau.“Nữ tử bên kia chắc không có gì nguy hiểm. Ngươi với Mã tiểu phải bảo vệ Từ Kha cô nương cho tốt, đồng thời canh chừng Liên Nhi, đừng để nàng chạy.” Thập Lý dặn dò.Mã đại vừa đặt nồi xuống vừa gật đầu chắc nịch: “Công tử, Thiếu tiêu đầu, các ngươi nhớ cẩn trọng.”Thập Lý cũng gật đầu. Lúc này, trên mặt nàng chẳng còn vẻ lười nhác thường ngày, mà đôi mắt sáng trong, đầy cảnh giác.Diệp Do Thanh nhìn nàng cười. Một thân võ công bị chôn vùi trong cơ thể ăn xin suốt bảy tám năm không có đất dụng võ, đến giờ mới dần dần bộc lộ ra cái khí phách hiên ngang kia mà Từ Kha vẫn thường nói.“Đêm qua ta vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi mê hương, cho nên lúc nghe động tĩnh liền lập tức nín thở.” Thập Lý thấp giọng dặn dò, sau đó lấy ra một cái còi nhỏ chỉ cỡ ngón út, đưa cho Diệp Do Thanh, giúp nàng giấu trong búi tóc, rồi dùng trâm cố định thật chặt.“Nếu có nguy hiểm thì thổi nó. Chỉ cần không cách nhau quá xa, ta chắc chắn sẽ nghe được.” Thập Lý nói.“Được.” Diệp Do Thanh gật đầu, “Chúng ta chỉ cần nhìn xem bọn họ ẩn nấp ở đâu. Nếu gặp nguy hiểm thì bỏ chạy là được.”“Từ Kha hôm nay vẫn chưa ra ngoài sao?” Thập Lý nhìn về phía cửa phòng hỏi.“Chưa.” Diệp Do Thanh khẽ thở dài.“Ngươi xem, nàng lo cho ngươi biết bao.” Thập Lý mỉm cười nói, khiến Diệp Do Thanh trừng mắt liếc nàng một cái.Ngày nối đêm, rất nhanh lại đến tối. Có lẽ là ban ngày gió lớn đã thổi tan mây, lộ ra một nửa vầng trăng, rọi sáng khắp mái ngói, chiếu xuống cả gian phòng.Diệp Do Thanh chỉ mặc trung y, mở to mắt nằm trên giường. Sau lưng chỗ vết thương vẫn còn hơi nhức, nhưng không ảnh hưởng mấy.Ước chừng qua một canh giờ, trăng đã ngả về tây, trong phòng tối mờ đi.Bỗng nhiên, một luồng gió nhẹ vang lên, rồi là tiếng mũi chân điểm đất. Toàn thân Diệp Do Thanh lập tức căng cứng, lặng lẽ chờ đợi.Một làn khói trắng theo lỗ thông gió bay vào. Nhớ lời Thập Lý, nàng nín thở. Chốc lát sau, then cửa tự nhiên rơi xuống, cửa phòng mở ra.Một thân ảnh nam nhân cao lớn bước vào, đi đến bên giường, đưa tay nhéo nhéo cánh tay nàng, rồi thở dài, tựa hồ bất mãn vì người này gầy gò yếu ớt.Hắn đứng ngắm nghía một lúc, sau mới khom lưng, vác Diệp Do Thanh lên vai, lặng lẽ ra khỏi cửa.Bị vác ngược, Diệp Do Thanh hé mắt một chút, cảnh vật đảo lộn trước mắt, lắc lư đến hoa cả mắt. Nàng chớp mắt mấy lần, mới miễn cưỡng nhìn rõ.Phía sau còn một kẻ khác, trên vai cũng vác “nam tử” với cánh tay nhỏ dài – nàng liền thở phào.Bị người cõng phi thân qua mái nhà, cảm giác vô cùng khó chịu. Diệp Do Thanh thấy toàn thân mình như bị quăng trong cối xay, lúc thì chao đảo giữa không trung, lúc lại rơi mạnh xuống đất, làm nàng quay cuồng choáng váng, chỉ có thể cố gắng nhớ lấy vài địa tiêu.Không biết qua bao lâu, bọn chúng đã ra khỏi thành, xung quanh chẳng còn bóng dáng trấn xá. Nàng bị đặt lên một con khoái mã, băng qua rừng cây. Ước chừng đến gần sáng, cuối cùng bọn chúng dừng lại giữa một dãy núi rừng.Nếu nàng nhớ không lầm, đây chính là vùng núi nàng từng đi qua trên đường tới Vị Châu.“Đã về rồi sao?” Có người cất tiếng hỏi. Diệp Do Thanh lập tức nhắm mắt lại, mặc kệ bị kẻ kia vác lên lần nữa.“Người này sao gầy vậy, cứ như xương sườn bọc da.” Gã giữ cửa bĩu môi khinh thường.“Hết cách, đại ca nói thiếu nhân thủ, nên bắt thêm người.” Tên vác nàng lắc đầu thở dài, rồi đi tiếp lên con đường núi.Dọc đường, Diệp Do Thanh lén mở mắt, thấy nơi này giống như một sơn trại. Dưới chân là khe núi hiểm trở, qua mấy cửa quan mới đến được dãy nhà lá khô che phủ.Đám cướp đi ngang thường gặp người quen, còn cười nói chuyện nhà, không khí thoải mái lạ thường.Trên vách núi quanh đó lác đác vài cửa động xây bằng gạch đỏ, người ra vào tấp nập, ai nấy mặc đồ đen, vẻ mặt mỏi mệt. Có kẻ đi ngang nàng, nhưng dường như coi như không thấy.Một người dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, vén tay áo lên, để lộ hình xăm chữ thập trên cánh tay. Diệp Do Thanh liếc thấy, ánh mắt chợt trầm xuống.Phía trên chẳng có ánh sáng, gã kia khiêng nàng vào một huyệt động sâu thẳm. Cửa động có lính gác. Bên trong thông ra bốn phía, có chỗ rộng như nửa vòng tròn, trên đất trải vài chiếc đệm rách bẩn, dùng làm chỗ nằm. Giờ này, chỉ có một người co ro trong góc.Diệp Do Thanh bị quẳng xuống một cái đệm, tên kia bắt đầu sờ soạng khắp người nàng, tháo túi tiền bên hông ra xem, rồi lại “tử tế” nhét trở lại.So với bọn sơn phỉ bình thường thì cũng coi như văn nhã, ít nhất không lấy hết sạch, Diệp Do Thanh âm thầm chửi thề.Phong hoa trụy nàng giấu trong búi tóc, tạm thời chưa rõ tình hình nơi này, nàng không định bại lộ, tránh để lộ cho kỵ binh đang bị kẻ khác khống chế. Gã chỉ kiểm tra qua loa, không tìm thấy vũ khí, liền ném cho nàng một cái áo choàng màu xám, rồi bỏ đi.“Huynh đệ, huynh đệ…” Có tiếng người nhỏ giọng gọi bên tai. Diệp Do Thanh mở mắt, nghiêng đầu.“Lại thêm người mới.” Một nam tử da đen nhẻm ở bên cạnh có vẻ hưng phấn, hắn kéo Diệp Do Thanh ngồi dậy.Diệp Do Thanh đánh giá hắn, nhìn thân hình và giọng nói đều còn trẻ, nhưng trong động quá tối, chưa thấy rõ mặt. Hắn vội nhóm lửa, ánh sáng bập bùng soi rõ.Mặt hắn đen bóng như dính than, nhưng ngũ quan lại thanh tú, nhất là đôi mắt hơi xếch kia – khiến Diệp Do Thanh thoáng rúng động, cảm giác quen thuộc như bị một sợi dây vô hình đang nhảy lên.Nàng nhìn chằm chằm hắn rất lâu, nhưng vẫn không nhớ nổi đã gặp ở đâu.Người kia thấy nàng im lặng, tưởng nàng sợ quá choáng váng, liền vội vàng lắc vai nàng:“Huynh đệ đừng sợ, chỉ cần ngươi không chạy, bọn chúng sẽ không đánh ngươi.”“Đây là chỗ nào?” Diệp Do Thanh dừng một chút, hỏi.“Ta không rõ, chỉ biết ta đã ở đây hai năm rồi.” Nam tử đáp, trong mắt thoáng nét u sầu, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười giấu đi. “Bên ngoài giờ thế nào?”“Khá tốt, thời tiết đẹp.” Diệp Do Thanh không muốn trò chuyện, né người sang một bên, bước về phía cửa động. Nam tử vội vàng đứng dậy, suýt nữa loạng choạng ngã xuống.Lúc này nàng mới phát hiện hắn bị què một chân.Nàng vừa định đưa tay đỡ thì thấy đôi mắt hắn bỗng mở to, tràn đầy hoảng sợ, vội ôm chân rút về góc. Nàng xoay người lại, chỉ thấy một gã khác đang đứng chắn ở cửa.Hắn mặc hắc y, mặt có hai vết sẹo dao vắt ngang, thân hình to lớn dữ tợn như ác quỷ.Ánh mắt hắn đảo từ trên xuống dưới người Diệp Do Thanh, đầy dò xét khiến người ta rùng mình.Diệp Do Thanh cúi thấp đầu, che khuất gương mặt, từ từ lùi về sau.