[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 73: Nàng ghen




Thiên tiên như nữ tử sao? Nghe thế, trong lòng Diệp Do Thanh chấn động dữ dội.

Không thể nào trùng hợp đến vậy chứ… nàng tự trấn an mình, thở ra một hơi.

“Nếu Nhị Vương muốn người, thì đi thôi.” Tên hắc y nhân xua tay, lui một bước nhường đường.

Liên tiếp nhiều ngày bị giam trong bóng tối, giờ phút này lại được nhìn thấy ánh sáng, Diệp Do Thanh chỉ cảm thấy đôi mắt như bị kim châm đau nhói, nước mắt lập tức trào ra. Nàng vội vàng nheo mắt, chỉ hé một khe nhỏ.

Qua một hồi lâu lăn lộn, nàng mới dần dần mở ra được.

Trước mắt hiện lên một khu trại gỗ không nhỏ, dựng ngay giữa khe núi, cao thấp chồng chất, từng dãy nhà nối tiếp nhau bằng những cây cầu gỗ dài hệt như bậc thang, kéo dài lên tận sườn núi. Ở giữa sườn núi là tòa nhà gỗ lớn nhất.

Trên đường, thỉnh thoảng vài người đi ngang qua. Đúng như lời tên thủ vệ sẹo đao đã nói, ai nấy đều mặt mày hung ác, ánh mắt tò mò nhìn Diệp Do Thanh và Thập Lý, rồi lại chào hỏi với thủ vệ kia.

Bọn chúng không đưa hai người vào thẳng ngôi nhà lớn, mà rẽ sang một căn phòng nhỏ giữa đường. Trong phòng đặt sẵn hai cái thùng gỗ để tắm rửa.

“Lo tự dọn dẹp cho sạch sẽ rồi ra.” Tên thủ vệ lạnh giọng nói, sau đó đóng cửa lại.

Trên mái nhà có một cửa sổ nhỏ để ánh nắng rọi vào. Diệp Do Thanh và Thập Lý nhìn nhau, không ai mở miệng, chỉ múc chút nước rửa mặt sơ qua. Vì trên mặt còn dịch dung, hai người không dám rửa sạch hoàn toàn, chỉ lau đi lớp bụi bẩn.

Bên giường có đặt sẵn hai bộ quần áo, khác với trang phục đen như bọn hắc y nhân, lần này là áo nâu xám đơn giản. Hai người lặng lẽ thay đồ rồi mới mở cửa bước ra.

Thủ vệ sẹo đao ôm đao đứng đó, cúi đầu quan sát hai người, phát ra tiếng tấm tắc hài lòng, rồi gật đầu, dẫn họ nhanh bước lên sườn núi.

“Hễ vào trong rồi thì đừng nhìn ngang ngó dọc, cũng đừng nói linh tinh. Nghe lệnh thì phải tuân, trái ý là mất mạng như chơi. Nhị Vương giết người không chớp mắt, chẳng giống bọn ta dễ tính đâu.” Hắn dặn dò như buông lửng, rồi đứng nghiêm, gõ cửa.

Cửa mở hé, có người ló đầu ra, nhìn thấy thủ vệ sẹo đao phía sau liền mở rộng thêm nửa cánh, ra hiệu cho Diệp Do Thanh và Thập Lý đi vào.

Hai người vừa bước vào, cửa lập tức khép lại.

“Lại đây!” Một người thấp giọng quát, dẫn họ đi qua hai lớp cửa, chỉ vào chiếc bàn lớn ở giữa gian nhà.

“Đợi lát nữa hầu hạ bên cạnh, mở mắt to mà nhìn, đừng làm sai. Nếu muốn sống thì nhớ kỹ.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Hai nàng hơi thở nhẹ nhàng, ngẩng mắt quan sát xung quanh.

Đây là gian nhà gỗ trong lòng núi, vách đều bằng tấm gỗ dày, quét sơn đỏ, xà nhà cao mà tối, nhìn không thấy đỉnh. So với các gian khác, nơi này rõ ràng sang trọng hơn: trên tường treo đầu thú dữ, sàn trải da lông màu nâu nhạt, hai chiếc ghế gỗ sáng bóng đặt cạnh bàn, trên bàn bày sẵn đĩa hoa quả đã cắt gọt. Trong không khí vương mùi cỏ núi và mùi da thú tanh tanh.

Người chưa thấy, tiếng đã vang. Từ ngoài truyền vào giọng nam khàn khàn khó nghe, dường như đang cười nói, nhưng lại khiến người nghe rợn da gà.

“Tới rồi à! Tối qua ngươi chẳng ăn được gì, hôm nay ta cố ý sai người xuống núi mua thức ăn, chắc hợp khẩu vị ngươi!”

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Diệp Do Thanh chỉ có thể cúi thấp đầu.

Một đôi chân thô to xuất hiện trước mắt, theo bước chân là bộ áo vải thô. Ngay sau đó, nam nhân cao lớn hôm trước bước vào, thân hình vạm vỡ khiến cả căn phòng như thấp hẳn xuống.

“Đừng sợ, lại đây!” Hắn vẫy tay gọi.

Một lúc sau, người được gọi mới bước qua ngạch cửa. Đôi giày thêu tinh xảo nhỏ nhắn lọt vào tầm mắt Diệp Do Thanh, tim nàng bỗng thắt chặt, như nghẹn tận cổ, bất giác ngẩng đầu lên.

Váy áo trắng muốt như mây phủ, tà áo và váy lượn sóng quấn vào nhau, để lộ cánh tay nõn nà mịn màng.

Diệp Do Thanh lập tức siết chặt nắm tay, trước mắt hoa lên một trận.

Không cần nhìn mặt, nàng cũng biết rõ, người đó không ai khác ngoài Từ Kha.

Trong khoảnh khắc, nàng không rõ mình là lo lắng hay là phẫn nộ, suýt nữa muốn lao tới chất vấn. Nhưng lý trí kìm hãm, nàng chỉ có thể đứng yên, cảm giác Thập Lý bên cạnh đang níu chặt vạt áo mình.

Nàng hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.

Một ánh nhìn dừng trên người nàng. Diệp Do Thanh ngẩng lên, qua khe hở cánh tay nam nhân, bắt gặp đôi mắt Từ Kha. Có lẽ ánh mắt nàng quá gay gắt, khiến Từ Kha thoáng run, lập tức dời đi ánh nhìn.

“Ngươi xem, ngươi chê đám thủ vệ mặt mũi đáng sợ, ta liền đổi mấy đứa bình thường hơn. Vậy có được không?” Nhị Vương cười hềnh hệch, rồi xoay người tiến lại chỗ Diệp Do Thanh, giọng đột ngột trở nên dữ tợn.

“Ngẩng đầu!”

Diệp Do Thanh nuốt xuống ngọn lửa trong lòng, chậm rãi ngẩng mặt lên.

“Loại bạch diện thư sinh yếu ớt này cũng có chỗ dùng.” Nhị Vương cười khẩy, bàn tay thô to đè lên vai nàng, đẩy mạnh khiến nàng loạng choạng ngã về phía Từ Kha.

“Tiểu nương tử, ngươi xem đi, để hắn hầu hạ chúng ta dùng bữa, ngươi không sợ chứ?”

Ánh mắt Từ Kha thoáng dừng lại trên người Diệp Do Thanh, rồi vội cúi xuống. Trong mắt nàng chỉ còn một bóng mờ u tối.

Nàng gật đầu.

“Thế thì được rồi!” Nhị Vương cười toe toét, để lộ hàm răng vàng xỉn vì thuốc phiện, buông Diệp Do Thanh ra rồi bước đến chiếc bàn vuông, đích thân kéo ghế mời Từ Kha:

“Tiểu nương tử, mời ngồi.”

Từ Kha thoáng nhìn Diệp Do Thanh một cái, sau đó cất bước, nhấc váy ngồi xuống.

“Người đâu, dọn đồ ăn lên!” Nhị Vương cất tiếng hô, nhưng ngay khi vừa thấy Từ Kha, hắn lập tức hạ giọng, ra lệnh:

“Hai đứa các ngươi, ra ngoài bưng thức ăn vào!”

Diệp Do Thanh nghiến răng, gật đầu, theo mấy tên hầu đi ra cửa. Bên ngoài đã có mấy người đứng sẵn, tay bưng những chén đĩa men xanh quý giá.

Nàng im lặng nhận lấy, mang vào phòng đặt lên bàn. Hai người qua lại vài lượt, chẳng bao lâu đã dọn xong đầy đủ món ăn. Thức ăn còn nóng hổi, khói nghi ngút tỏa ra cùng mùi thơm hấp dẫn, khiến bụng người ta sôi lên.

Diệp Do Thanh lúc này mới sực nhớ hôm nay nàng còn chưa kịp ăn gì.

“Đến đây nào, tiểu nương tử.” Nhị Vương cẩn thận tự tay múc một bát cháo, đặt trước mặt Từ Kha, dịu giọng dỗ dành:

“Ở đâu thì hay đó, ngươi cứ yên tâm. Sơn trại của ta tuy không phú quý như trong thành, nhưng những gì cần có thì cũng không thiếu cho ngươi đâu.”

Từ Kha lặng lẽ nhìn bát cháo, hồi lâu không động đũa.

Thấy nàng vẫn chưa ăn, Nhị Vương liền ngẩng đầu quát to, mắt trợn dữ tợn:

“Sững sờ cái gì đó, còn không mau gắp thức ăn cho nương tử!”

Khóe miệng Diệp Do Thanh giật giật, nàng tiến lên, lấy đôi đũa sạch, gắp chút rau bỏ vào bát Từ Kha.

Tay Từ Kha run run, nhưng cuối cùng cũng cầm chiếc thìa bên cạnh, ngoan ngoãn múc một miếng cải bỏ vào miệng.

Nhị Vương liếc nhìn Từ Kha, rồi nhìn Diệp Do Thanh, lập tức khoái trá ra mặt:

“Đúng rồi, đúng rồi! Nương tử chịu ăn là tốt, ngươi cứ hầu hạ nàng cho tốt!”

Diệp Do Thanh mỉm cười nhạt, không nói lời nào, tiếp tục gắp thức ăn. Một miếng gắp, một miếng ăn, chẳng mấy chốc bát đã vơi đi.

Nhị Vương thì tiện tay xé một cái đùi gà, nhét vào miệng, vừa nhồm nhoàm vừa cười híp mắt nhìn Từ Kha. Hai vết sẹo dài trên mặt hắn càng khiến nụ cười thêm dữ tợn.

“Hôm qua nương tử không chịu nói chuyện với ta, hôm nay rốt cuộc cũng chịu mở lời rồi nhỉ? Ngươi là người Vị Châu sao?” Hắn vừa nói vừa ghé sát, săm soi gương mặt đoan trang của Từ Kha.

“Nhưng Vị Châu là nơi cằn cỗi, sao lại có thể sinh ra một nương tử đẹp tựa tiên nữ thế này? Để ta đoán xem… ngươi từ phương Nam tới phải không?”

Từ Kha vẫn im lặng.

Nhị Vương cũng không thấy ngại, tiếp tục ba hoa:

“Nghe nói phương Nam phong cảnh đẹp, khí hậu ôn hòa, người ở đó càng xinh đẹp. Ta thì chưa từng đi, sau này nếu nương tử thích, ta sẽ đưa ngươi đi du sơn ngoạn thủy một chuyến!”

Diệp Do Thanh chỉ cảm thấy một luồng lửa giận bốc thẳng lên đầu. Trong mắt nàng, cái đầu của tên Nhị Vương kia bỗng hóa thành một quả dưa hấu, chỉ muốn vung dao chém nát để văng hết “nước sốt” bên trong ra.

Nàng phải tự nhéo mạnh vào lòng bàn tay để ép bản thân bình tĩnh.

“Chỉ cần nương tử đừng chê ta là kẻ thô lỗ không biết chữ là được.” Nhị Vương tiếp tục, rồi chỉ vào Diệp Do Thanh, hừ giọng khinh miệt:

“Ta biết các cô nương đều thích hạng thư sinh mặt trắng, nhưng loại nam nhân tay trói gà không chặt đó có gì hay? Da trắng nõn cuối cùng cũng chỉ là để ta sai khiến như trâu ngựa thôi!”

Hắn bỗng đập bàn cái rầm, quát to:

“Ngươi, châm trà cho ta!”

Thập Lý sợ Diệp Do Thanh không nhịn được mà động thủ, vội vàng bước lên nhận ấm trà, khom lưng rót đầy cho hắn.

Nhị Vương hừ lạnh, xoay người nhìn nghiêng sang Từ Kha. Quả thật, nàng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dẫu lúc này tiều tụy vẫn không hề giảm sắc, thậm chí còn toát ra vẻ yếu đuối khiến người ta xót xa.

Nhị Vương bỗng vươn tay, muốn lau vệt cháo vương trên mặt nàng.

Ngay lập tức, sát khí trong mắt Diệp Do Thanh bùng lên. Nàng kẹp lấy một miếng gà luộc, đồng thời nhanh chóng đưa tay ngăn lại cánh tay Nhị Vương.

Cánh tay hắn bất ngờ bị đẩy sang một bên. Nhị Vương kinh ngạc nhìn nàng, rồi cơn giận bừng bừng dâng lên. Hắn suýt nữa quẳng bát cháo dạy dỗ một trận, nhưng lại cố đè nén xuống.

“Đồ không có mắt!” Hắn nghiến răng mắng thầm.

Từ Kha hơi sững lại, liếc nhìn Diệp Do Thanh, sau đó mới tự đưa tay lau sạch mặt mình.

Nàng bất chợt cất giọng, run rẩy như sợ hãi:

“Đây là nơi nào?”

Nhị Vương thấy nàng cuối cùng cũng chịu nói chuyện, liền thở phào nhẹ nhõm:

“Nơi này là địa giới núi Lục Bàn, bốn phía cách trăm dặm đều hoang vắng chẳng có ai.”

Đôi mắt Từ Kha nhẹ rung, nàng cúi xuống, giấu đi ánh mắt, rồi lại ngập ngừng hỏi, vẫn ra vẻ sợ hãi:

“Ngươi… ngươi là sơn tặc sao?”

“Cái gì mà sơn tặc!” Nhị Vương gầm gừ, bỗng đắc ý vỗ ngực. “Ta là trại vương của ngọn núi này! Dưới tay ta có mấy trăm huynh đệ, tuyệt không giống lũ thảo khấu chặn đường cướp bóc kia đâu!”

Từ Kha buông muỗng, phát ra tiếng “keng” nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng mà mỉa mai:

“Nhưng ta thấy các ngươi cũng chặn đường bắt người, không phải sơn tặc thì là gì?”

Nhị Vương bị lời nàng làm cho bối rối, vội vàng xua ghế đứng dậy, đi tới đẩy toang cửa sổ, chỉ ra ngoài núi non xanh biếc, lớn tiếng:

“Ngươi xem! Dưới chân núi toàn là bảo vật có thể đổi bạc! Sơn tặc chỉ ham mấy cái lợi nhỏ nhặt, ta thì khác, mắt ta chỉ hướng tới báu vật cả đời hưởng không hết!”

Từ Kha liếc nhìn Diệp Do Thanh, rồi nhấc váy đứng dậy, tiến lại cửa sổ giả vờ nhìn ra ngoài.

“Dưới kia toàn là đá tảng, có cái gì gọi là bảo bối đâu?” Nàng tỏ vẻ thất vọng.

“Đá tảng chính là bảo bối! Đàn bà con gái biết gì!” Nhị Vương nổi nóng, kéo mạnh Từ Kha về phía mình, chỉ tay ra xa.

“Ngươi xem, quanh trại này có bốn cửa động, trong đó đều là thứ có thể đổi bạc, đủ cho ta và huynh đệ hưởng cả đời không hết!”

Bốn cửa động?

Diệp Do Thanh lập tức sáng mắt, ghi nhớ kỹ lời này. Qua khe cửa sổ nhìn ra, nàng thầm nghĩ:

“Nếu một động đã giam đầy người bị bắt, vậy ba động còn lại thì sao?”

Nếu bốn cái động đều đang khai thác, thì chỉ tính bá tánh mất tích và người đi đường cũng đã không ít, nhưng nhân thủ rõ ràng là không đủ. Nói như vậy, số thiết kỵ còn lại, có thể nào là…

Nàng thầm thở dài một tiếng.

“Đến đây.” Nhị Vương lại ra hiệu Từ Kha ngồi xuống, sau đó chính hắn tự tay nhấc một chiếc ghế nặng nề đặt cạnh nàng, oai vệ ngồi xuống. “Ta là kẻ thô tục, không biết nói lời hoa mỹ. Thật không dám giấu, ta đã sống bốn mươi năm, chưa bao giờ gặp nữ tử nào có dung mạo so sánh được với nương tử.”

“Cho nên, từ cái nhìn đầu tiên, ta đã hiểu. Bổn vương có thể gặp được một mỹ nhân như nàng, đó chính là phúc hạnh cả đời của ta!” Nhị Vương vừa nói vừa cười tủm tỉm, đặt chén trà trước mặt Từ Kha, rồi chống cằm, ánh mắt không rời nàng.

Diệp Do Thanh gần như có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt vang lên từ khớp tay mình. Chiếc đũa trong tay nàng “rắc” một tiếng, bị bẻ gãy.

“Bình tĩnh.” Thập Lý ở sau lưng nàng nhỏ giọng nói.

Nếu lúc này có ai ngẩng đầu, ắt sẽ thấy đôi mắt Diệp Do Thanh đã đầy tơ máu, như sắp bùng cháy.

Nếu mình giết tên nam nhân này ngay bây giờ… sẽ có hậu quả gì? Trong lòng nàng thầm nghĩ.

May thay, Từ Kha đã quay đầu né tránh. Nhị Vương thấy vậy thì có chút ngượng ngùng, đưa tay gãi gãi vết rỗ trên mặt, rồi lui người lại.

“Được rồi, được rồi, tiếp tục ăn.” Nhị Vương gượng gạo nở nụ cười, nhưng lập tức nổi nóng, hất mạnh bát trà xuống đất, nước văng tung tóe, ướt cả người Diệp Do Thanh.

“Còn thất thần làm gì!” Nam nhân quát khàn khàn.

Lời A Trì quả không sai, hắn quả thật tính khí thất thường. Sắc mặt Diệp Do Thanh đen lại, tiếp tục kẹp thức ăn cho Từ Kha bằng đôi đũa gãy.

Nàng cảm giác dưới bàn, Từ Kha kéo nhẹ góc áo mình, cẩn thận dè dặt, như sợ nàng nổi giận.

Diệp Do Thanh đã gần như bốc hỏa, nên không đáp lại.

Bên cạnh, Nhị Vương vẫn nhìn Từ Kha cười, một bộ say mê ngây ngất, giọng điệu dịu dàng: “Nếu tiểu nương tử không muốn nói tên họ, thì với dung nhan tiên nữ hạ phàm thế này, ta sẽ gọi nàng là tiên tử tỷ tỷ, được chăng?”

Dạ dày Diệp Do Thanh cuộn lên từng cơn, lửa giận bùng nổ, lòng bàn tay “rắc” một tiếng, lại bẻ gãy thêm một chiếc đũa.

Trong đầu nàng toàn là hình ảnh dùng bốn mảnh đũa ấy đâm vào mắt tên nam nhân kia. Tâm trí vốn bình tĩnh giờ tràn đầy sát khí.

Đúng lúc ấy, có người gõ cửa. Nhị Vương một lòng đặt cả vào Từ Kha, không hề phát hiện điều khác thường, liền vẫy tay: “Mang bánh kẹo lên, còn không mau đi!”

Thập Lý vội vàng kéo Diệp Do Thanh ra ngoài, chờ đến khi không còn ai nhìn thấy mới thì thầm khuyên nhủ: “Hắn chưa làm gì cả, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ. Vạn nhất giết hắn, thiết kỵ không nghe theo, quay lại vây công chúng ta thì sao?”

“Huống chi, có Từ Kha ở đó lại là chuyện tốt. Nàng chỉ vài câu thôi cũng có thể dò ra rất nhiều tin tức chúng ta chưa biết.” Thập Lý tiếp tục trấn an.

“Chưa làm gì ư? Đôi mắt hắn gần như dính chặt trên người Từ Kha.” Diệp Do Thanh chậm rãi bước đi, giọng trầm thấp, đầy bất mãn.

Trong phòng, giọng nịnh bợ của Nhị Vương lại vang lên: “Tiên tử tỷ tỷ, ta đã sai người đặc biệt mua trà bánh ngon nhất ở Vị Châu, còn có Thiết Quan Âm hảo hạng, ngươi nhất định phải nếm thử.”

Diệp Do Thanh chịu hết nổi, may nhờ Thập Lý mạnh tay ấn giữ, nàng mới không xông vào trở lại.

“Đồ già mà không đứng đắn! Từ Kha mới mười bảy, chẳng lẽ hắn không sợ giảm thọ sao!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...