[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 70: Bí mật



Từ Kha sững người, một bên Diệp Do Thanh suýt nữa phun cả ngụm trà vừa uống ra ngoài, vội đưa tay che miệng, gắng nuốt trở lại.

“Công tử phu nhân?” Sao lại xuất hiện xưng hô kỳ lạ như thế?

Diệp Do Thanh luống cuống lấy khăn tay, lau sạch khóe miệng cùng vệt nước vương trên y phục.

Từ Kha lén liếc sang, thấy nàng tuy bối rối nhưng lại không hề phản bác, trong mắt thoáng hiện chút vui, liền xoay người véo nhẹ má nữ hài, thấp giọng nói:

“Không thể gọi loạn.”

Nữ hài ngậm viên kẹo, gật đầu lia lịa.

Trong sân không còn sáng rỡ như ban ngày, ánh sáng dần ngả sang sắc cam vàng nhu hòa, tựa như dải lụa mỏng vắt trên cành liễu, khiến toàn bộ sân viện trở nên mông lung.

Tà dương dừng lại nơi núi xa, bị tường viện che khuất, chỉ còn nửa vầng đỏ rực in nơi chân trời.

Diệp Do Thanh thấy nữ hài liên tục ngoái nhìn ra cửa, trong mắt ngấn lệ chưa từng khô, bèn đưa tay rót cho nàng một ly trà ấm.

“Ngươi đang lo cho nương mình sao?” Diệp Do Thanh hỏi.

Nữ hài gật đầu, giọng trẻ con ngây ngô: “Nương nói tối nay còn sẽ có người xấu. Hôm qua bọn họ mang cha đi, hôm nay còn muốn mang a huynh đi.”

“Ngươi có sợ không?” Diệp Do Thanh dịu giọng hỏi thêm.

“Miên Nhi không sợ.” Nữ hài lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh cổng lớn, nước mắt từng giọt lăn xuống.

“Nương nói bên công tử có người biết võ công, ở đây rất an toàn.”

Diệp Do Thanh liếc nhìn Thập Lý. Thập Lý mím môi không đáp, chỉ yên lặng thu lại thanh kiếm của mình.

“Sư phụ, ta đã bảo là ngươi hơi phô trương rồi mà.” Diệp Do Thanh bất đắc dĩ cười.

“Hiện giờ làm sao? Ngồi chờ à?” Thập Lý xoa cằm, lảng sang chuyện khác, đưa mắt nhìn nữ hài, thở dài.

“Thật đáng thương.”

Diệp Do Thanh vuốt chén trà trong tay, ánh mắt hướng ra bầu trời, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng:

“Chúng ta cứ ở đây thì sớm muộn cũng bị bọn đạo tặc tìm tới cửa. Ta nghĩ chi bằng tự mình đi gặp một phen, ít nhất thăm dò thử xem bọn chúng võ công thế nào.”

Nàng dừng lại rồi nói tiếp: “Hơn nữa ta còn chút hoài nghi, bọn chúng có khi nào liên quan đến…”

Lời còn chưa dứt, Từ Kha đột nhiên đứng dậy, ôm nữ hài vào lòng, hơi thở phả lên khăn lụa trắng che mặt: “Bên ngoài gió lớn, ta đưa con bé vào phòng ngồi một lát.”

Diệp Do Thanh cảm kích nhìn nàng, mỉm cười, rồi dõi theo bóng hai người chậm rãi đi vào trong.

“Liên quan đến cái gì?” Thập Lý nghi hoặc hỏi.

“Liên quan đến đội thiết kỵ mà Tự Vinh Vương năm đó để lại.” Diệp Do Thanh hạ giọng, chỉ để hai người nghe thấy.

“Thiết kỵ?” Con ngươi Thập Lý co rút, há miệng hồi lâu mới nói tiếp:

“Ý ngươi là, những thủ hạ năm đó của Tự Vinh Vương, hiện giờ còn sống?”

Diệp Do Thanh lắc đầu: “Chỉ là suy đoán. Nhưng nhìn dáng vẻ hoàng đế muốn diệt trừ ta, e rằng ngài cũng không biết thiết kỵ còn sót lại. Vậy thì sao hàng trăm nhân mã ấy lại có thể biến mất không dấu vết?”

“Năm đó hoàng đế từng sai thân tín đến Hoàng Long Sơn, nhưng sau đó kẻ đi thì không thấy về, chắc hẳn đã bị diệt khẩu. Mà Hoàng Long Sơn chỉ cách Vị Châu trăm dặm.” Nàng nhìn xuống bàn, giọng trầm thấp.

“Vị Châu vốn là đất phong của Tự Vinh Vương, nghe nói năm đó thiết kỵ cũng luyện binh tại đây. Nếu bây giờ còn tồn tại, ngoài Vị Châu ra, ta thật nghĩ không ra chỗ nào khác.”

Sắc mặt Thập Lý lộ vẻ kinh hãi. Tròng mắt nàng chuyển động hồi lâu, mới chậm rãi hỏi:

“Vậy nên ngươi tới Vị Châu, là vì thiết kỵ?”

Diệp Do Thanh lắc đầu: “Không hẳn vậy. Với ta mà nói, thiết kỵ là điều mơ hồ, không đáng để mạo hiểm.”

Nàng thở dài rồi nói: “Nhưng hiện giờ ta thật sự hoài nghi, loạn sự ở Vị Châu có liên quan đến chúng. Nếu thật là thiết kỵ đang làm ác, ta nghĩ ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Ngón tay dài mảnh của Thập Lý tựa lên má, rõ ràng đang nghiền ngẫm lời nàng. Lát sau, nàng gật đầu.

“Được. Đêm nay ta cùng ngươi đi xem một chuyến. Nhưng nếu gặp nguy hiểm, không thể cậy mạnh, tẩu vi thượng sách.”

“Tất nhiên rồi.” Diệp Do Thanh mỉm cười, “Đa tạ sư phụ.”

“Có gì mà tạ. Giúp ngươi cũng là giúp chính ta.” Thập Lý hất bím tóc ra sau, đôi mắt lá liễu cong cong.

“Ngươi đâu chỉ là đệ tử.”

Ánh mắt nàng xuyên thấu qua Diệp Do Thanh, như thể nhìn thấy một hư ảnh phía sau.

Ở Biện Kinh, khi mặt trời lặn mới là lúc phồn hoa bắt đầu. Trái lại Vị Châu hoàn toàn ngược lại – mặt trời vừa khuất núi, các nhà các hộ đã vội vã tắt đèn, đóng kín cửa lớn, cả thành rơi vào tĩnh mịch.

Trên đường chỉ còn vài con chó hoang tranh nhau rác thải ban ngày, xuyên qua ngõ hẻm mà tru tréo.

Diệp Do Thanh và Thập Lý từ sớm đã thay áo quần đen, che kín mặt mày. Để tránh bị nhận ra là nam nhân theo dõi, Diệp Do Thanh bỏ dịch dung, tháo dây buộc ngực, khôi phục dáng nữ tử mềm mại.

Đêm nay trăng sáng gió cao, bóng cây như cào xé trời xanh, cành lá quấn quýt, tiếng gió hun hút – quả là một đêm hợp cho chuyện giết người phóng hỏa.

Hai người áp lưng vào vách tường, lắng nghe động tĩnh.

“Nhớ kỹ, lát nữa ngươi chỉ cần theo sát sau ta. Nếu ta không lên tiếng, ngươi tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.” Thập Lý dặn dò lần nữa.

“Yên tâm.” Diệp Do Thanh gật đầu.

“Thương thế ngươi thật sự không sao chứ?” Thập Lý áp tai vào tường nghe ngóng, rồi cau mày xác nhận lại.

“Không sao.” Diệp Do Thanh cử động cánh tay, đáp qua loa: “Ổn rồi.”

Thập Lý liếc nàng một cái, không nói thêm. Qua một lúc lâu, nàng rốt cuộc thì thầm:

“...Tới rồi.”

Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh. Chỉ thấy Thập Lý mũi chân nhẹ điểm xuống gạch, cả người đã lặng lẽ không một tiếng động mà phóng qua đầu tường. Diệp Do Thanh thì dùng tay vịn vào bệ tường, lúc này mới nhảy xuống.

Động tác cũng còn xem như nhẹ nhàng.

Trên đỉnh đầu, một bầy chim giật mình bay qua. Bóng Thập Lý đã lật người sang bên kia tường viện, Diệp Do Thanh vội vàng đuổi theo. Viện này không lớn, vừa đáp xuống đất đã thấy cửa phòng mở toang, bên trong dường như có người đang giao thủ.

Chỉ là cuộc giao thủ này lại quá mức yên lặng, chỉ nghe thấy những tiếng thở dốc rất nhỏ, xen lẫn tiếng phụ nhân bịt miệng kêu thét. Diệp Do Thanh vội xông vào, vừa hay thấy cảnh phụ nhân kéo thiếu niên lùi lại phía sau.

Diệp Do Thanh lập tức đưa tay giữ chặt lấy nàng, che miệng nói nhỏ:

“Suỵt.”

Phụ nhân rưng rưng nước mắt, vội gật đầu.

Diệp Do Thanh lúc này mới buông tay, vừa ngẩng mắt liền thấy Thập Lý ngửa đầu tránh một quyền của hắc y nam nhân, nàng dài chân xoay như gió lốc đảo qua, hắc y nam nhân liền nghiêng người tránh, rồi lại đứng vững bằng một góc độ quỷ dị.

Hai người động tác nhanh đến mức nhìn không rõ, nhất là trong bóng tối, càng mơ hồ như một bóng mờ quấn lấy nhau. Phòng lại chật hẹp, khiến cả hai khó thi triển hết võ công, chỉ có thể cứng chọi cứng.

Lúc này, hàn quang loé lên, nam nhân chẳng biết từ lúc nào đã rút ra đoản đao, chém thẳng về phía mặt Thập Lý.

Diệp Do Thanh vừa thót tim thì đã thấy Thập Lý không biết làm cách nào bắt lấy cổ tay hắn, ép lệch sang một bên. Cùng lúc đó, bàn tay nàng hoá trảo, lập tức bóp chặt yết hầu hắn, lật mạnh một cái, quăng hắn ngã xuống đất.

“Ầm!” Một tiếng vang nặng nề. Ngay sau đó, “keng” một tiếng, Thập Lý đã đoạt lấy đoản đao trong tay đối phương, thuận thế đánh hắn hôn mê bất tỉnh.

Thập Lý hơi thở dốc, vứt nam nhân xuống đất, chống eo đứng thẳng dậy, đi ra ngoài cửa, hướng Diệp Do Thanh vẫy tay.

Phụ nhân cùng thiếu niên đã sợ đến mức không phát ra được tiếng nào. Diệp Do Thanh thấy Thập Lý không bị thương thì mới bước qua ngạch cửa, nửa ngồi xuống, xé bỏ tấm che mặt của nam nhân.

Gương mặt kia xa lạ, bên trái có một vết sẹo dài chém xéo nửa mặt, trông ghê người. Diệp Do Thanh không chậm trễ, vội lục soát trên người hắn. Không phát hiện thứ gì, chỉ trong ống tay áo tìm thấy mấy mảnh đá đen sáng ánh.

Nàng cất mấy mảnh đá sang một bên, lại kéo áo ngoài hắn ra, lướt qua làn da chi chít vết dao, quả nhiên, khi xé mở ống tay áo, phát hiện một hình xăm mơ hồ.

“Đèn.” Diệp Do Thanh hạ giọng. Thập Lý liền cầm đèn dầu trên bàn châm sáng, đưa cho nàng.

Ánh đèn soi lên làn da sậm màu kia. Hình xăm đã khá cũ, mờ đi ít nhiều, nhưng vẫn thấy rõ là hai thanh gậy gỗ giao nhau.

Giống hệt hoa văn trên phong hoa trụy!

Diệp Do Thanh ngẩn người, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

“Đây là cái gì?” Thập Lý ở bên tai hỏi.

Diệp Do Thanh hoàn hồn, lấy dây thừng trói chặt nam nhân lại, rồi đứng lên.

“Trước mang hắn vứt đi, về rồi nói.”

Thập Lý không hỏi thêm, vác nam nhân lên vai bỏ đi. Diệp Do Thanh vừa định đuổi theo thì thoáng thấy phụ nhân đang ôm lấy thiếu niên, sợ hãi đến run rẩy.

Nàng dừng bước, quay người lại gần, dịu giọng nói:

“Bọn họ có giỏi mấy đi nữa, cũng chưa chắc không thoát được. Đã có thân nhân ở thành bên cạnh, sao không thử đi tìm?”

Phụ nhân sắc mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng nhìn nàng.

“Nếu bọn chúng chỉ bắt người ban đêm, vậy từ giờ đến đêm còn mấy canh giờ. Thuê xe ngựa, thúc roi mà đi, đủ để sang thành bên.” Diệp Do Thanh dừng lại, không nói thêm nữa, đứng dậy rời đi.

“Đa tạ, đa tạ cô nương!” Sau lưng truyền đến tiếng nghẹn ngào.

Diệp Do Thanh thở dài, bước chân không dừng, rất nhanh đã về lại viện của mình. Nàng thay áo đen, cởi khăn che mặt, thì vừa hay thấy Thập Lý đạp trăng mà đến, uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống đất.

“Đã vứt?” Diệp Do Thanh hỏi.

“Vứt ở cửa thành rồi.” Thập Lý ngồi xuống ghế đá: “Tên này tuy võ công không bằng ta, nhưng cũng chẳng kém. Đặc biệt sức lực cực lớn, chiêu chiêu đều lấy mạng, tuyệt đối không hề hoa mỹ thừa thãi.”

“Ngươi vừa rồi hình như có chút khác thường, phát hiện gì vậy?” Thập Lý ngẩng lên hỏi.

Diệp Do Thanh liền đem đồ án trên phong hoa trụy vẽ lại, sau đó nói:
“Trên cánh tay hắn, có hình thập tự giống hệt.”

Mắt Thập Lý trợn to, ánh trăng chiếu vào, khiến đôi mắt vốn hay lười nhác bỗng loé sáng.

“Ý ngươi là… bọn chúng chính là đội thiết kỵ năm đó?” Giọng Thập Lý vừa kinh ngạc vừa phấn khích, như chạm vào một bí mật:

“Nhưng thiết kỵ vốn tuỳ tùng của Tự Vinh Vương, theo lý phải bảo vệ thành Vị Châu mới đúng, vì sao lại hại bá tánh nơi này?”

Diệp Do Thanh lắc đầu.

“Sư phụ, ta nghĩ… có lẽ ta cần phải mạo hiểm một chuyến.” Diệp Do Thanh chậm rãi nói.

Thập Lý khựng lại.

Ánh trăng tròn đã treo lên ngọn cây, rồi lặng lẽ lẩn vào mảng mây mù. Lúc này, Diệp Do Thanh và Thập Lý mới tách nhau, mỗi người trở về phòng.

Diệp Do Thanh vừa rồi động tác quá mạnh, vết thương hơi nhức tê. Nàng xoay vai một chút, mở cửa đi vào phòng ngủ.

Vừa ngẩng đầu, hai vai nàng lập tức run lên, tim đập loạn nhịp — bởi trước mắt, một nữ tử đang lặng lẽ ngồi trên giường.

“Từ Kha?” Nhìn rõ người, nàng mới thở phào, thuận tay thắp nến, vài bước đi tới.

“Ngươi ở đây làm gì?”

Từ Kha không nói, chỉ ngẩng mắt lên. Ánh lửa lay động, mày nàng nhíu lại. Trong mắt ẩn đầy uất ức.

“Ngươi đi đâu?” Nàng hỏi.

“Ta… đi đối diện.” Diệp Do Thanh đưa mu bàn tay ra sau vuốt tóc dài, dè dặt đáp.

“Vậy về sau ngươi định còn đi đâu nữa?” Từ Kha lại nói. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt phượng vốn lạnh lùng, khó dò của đối phương.

Diệp Do Thanh bỗng thấy nghẹn lời, môi giật giật. Nàng định đưa tay kéo Từ Kha, không ngờ nàng kia bỗng nhiên đứng lên, rồi ngay sau đó, cánh tay mềm mại ấm áp đã vòng lấy eo nàng, ôm sát vào ngực.

Sự mềm mại bất ngờ chạm đến lồng ngực, cảm giác rõ rệt, thân thể nữ tử vẫn như trước, toả ra hương thơm dễ chịu.

Ngón tay ngọc mảnh khảnh mở ra, dừng trên lưng Diệp Do Thanh, nhẹ nắm lấy vạt áo nàng.

“Có thể mang ta theo được không? Ta không muốn lại nghe tin ngươi bị thương từ miệng người khác nữa.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...