[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 69: Công tử phu nhân
Thân thể mềm mại tựa vào, cách hai tầng quần áo vẫn cảm nhận được sự trơn mịn, lòng bàn tay cẩn thận ôm giữ, nơi da thịt truyền đến cốt cách thon dài.Diệp Do Thanh không buông, một đường dìu người trở về phòng. Nghĩ nàng sợ bóng tối, liền thẳng đến cửa phòng Từ Kha, rồi mới thay nàng đẩy cửa.Năm ngón tay rời ra, đáp nhẹ lên khung cửa, dưới ánh trăng sáng tỏ bạch sắc chói lòa. Diệp Do Thanh nhìn chằm chằm một hồi lâu mới dời mắt đi, muốn mở lời, lại không thể thành tiếng.“Mộng đẹp.” Nàng chỉ nói.Từ Kha đi vào, thấy ánh nến bừng sáng, lúc ấy Diệp Do Thanh mới khép cửa lại.Thân thể vốn buồn ngủ, sau mấy canh giờ nghỉ ngơi đã khôi phục sinh khí, thêm nữa vừa rồi còn vì ôm giữ mà tâm thần xao động, giờ Diệp Do Thanh không còn chút buồn ngủ nào. Nàng tựa dưới ngọn đèn dầu, ngồi trên giường, lấy ra phong hoa trụy ngắm nghía.Chỉ là một món trang sức lưu li tầm thường, trong suốt như giọt nước. Ngày trước nàng đã nhiều lần quan sát, từng phát hiện bên trong còn vướng lại vài dấu vết bong bóng nhỏ.Song xét ở thời này, độ trong suốt ấy đã hiếm có bậc nhất.Nhìn mãi đến hoa mắt, nàng nhéo lấy ngọn nến một bên, đưa lại gần, vô tình ngẩng mắt, chợt thân hình cứng đờ.Nàng vội đặt chân lên giường, giơ phong hoa trụy lên cao hơn, dí sát ánh sáng để nhìn.Bóng dáng in trên tường theo ngọn nến mà loang lổ. Trong vùng trong suốt ấy, mơ hồ như có tầng bóng tối sâu hơn, tụ hợp thành đồ án gì đó.Đồ án nhập nhòa, Diệp Do Thanh thay đổi mấy góc nhìn, mới thấy rõ hơn một chút, phảng phất là hình chữ thập.Tim nàng đập dồn dập vì phát hiện bất ngờ. Suy nghĩ hồi lâu, đến khi sáp nến nhỏ xuống tay làm bỏng rát, nàng mới giật mình tỉnh lại, đặt chân nến về bàn.Con đường này dẫn đến một địa hình bằng phẳng, thoáng đãng, những khu vực không người đặt chân thì nhiều như lông trâu. Nếu thiết kỵ thật sự còn tồn tại, vậy sẽ được giấu ở nơi nào đây?Ánh nến phủ lên gương mặt nàng một tầng sáng nhu hòa, rơi xuống từng sợi tóc đều vương bóng sáng, che khuất đường nét mặt mày.Một bàn tay nàng vô thức gõ nhịp trên giường, từ trước đến nay chỉ có thế mới khiến lòng an tĩnh.Kỳ thật, đối với vật lưu lại của Tự Vinh Vương, nàng cũng chẳng có lòng tranh đoạt với thiên hạ. Nếu có thể, cả đời này nàng cũng không muốn tới gần cái gọi là Thiết Kỵ kia.Kiếp trước nàng là kẻ cuồng công việc, kiếm tiền khiến nàng an ổn. Nay rơi vào dị thế, lòng dạ nàng vẫn chẳng có đại chí gì, chỉ mong buôn bán phát tài, tích chút bạc trắng, đổi lấy một kết cục khác, bình thản mà giàu có suốt đời đã là tốt lắm.Nhưng lúc trước hạ quyết định, nàng lại không chọn những nơi xa xôi châu quận, mà đến đất phong của Tự Vinh Vương – Vị Châu.Diệp Do Thanh thở dài một hơi, lại treo phong hoa trụy lên cổ, thổi tắt ngọn nến, cùng yên giấc.Đêm ấy trằn trọc khó yên, trong tiểu viện chẳng ai ngủ được, cả thành Vị Châu cũng chao động bất an.Sáng sớm, tiếng khóc kêu than động trời đánh thức Diệp Do Thanh. Nàng chớp mắt phượng, gạt bỏ cơn ngái ngủ, thong thả xuống giường.Cửa phòng bị gõ dồn dập, Diệp Do Thanh cất tiếng cho vào, liền thấy Thập Lý đã sẵn sàng, đẩy cửa bước vào, hất cằm.“Bên ngoài tựa hồ có chuyện lớn.”Diệp Do Thanh vội rửa mặt, để Thập Lý chỉnh lại dung mạo cải trang, khoác thêm áo choàng màu nguyệt bạch rồi ra cửa.“Vành mắt ngươi sao đen sì thế kia? Đêm qua chẳng ngủ ngon à?” Thập Lý vừa cầm kiếm đi qua hành lang vừa ngạc nhiên hỏi.“Đương nhiên rồi, đêm qua chỉ sợ chỉ có ngươi ngủ say đến trời đất tối tăm.” Diệp Do Thanh lắc đầu, kể sơ lại việc phát sinh tối qua.“Nàng kia quả nhiên có chỗ lạ.” Thập Lý đứng sau cánh cửa lớn, áp tai nghe, “Nhưng chắc cũng không đến nỗi nguy hiểm đâu.”“Cứ yên tâm, để ta lo.” Diệp Do Thanh thản nhiên nói.Thập Lý thấy chẳng có gì gấp, mới gỡ then, kéo cửa. Vừa ra liền khựng lại, bởi ngoài cửa người chen chúc chật ních, từ đầu ngõ đến cuối hẻm đều chật kín, ngẩng cổ nhìn chằm chằm.Ngay trước cửa, mấy người bị dọa lùi lại, lộ ra một phụ nhân quỳ rạp, che mặt khóc rống. Bên cạnh nàng là thiếu niên hơn mười tuổi cùng một bé gái sáu bảy tuổi, đều ngơ ngác, nước mắt chực rơi.Có người chịu không nổi, tiến tới muốn đỡ phụ nhân dậy, nhưng nàng khóc đến gần như kiệt sức, chẳng sao đứng nổi.“A Nhàn, ngươi nén bi thương, đừng dọa trẻ nhỏ.” Sau cùng, một bà lão run rẩy bước đến, ghé tai khuyên nhủ. Lúc này phụ nhân mới dần lặng lại.“Nương…” Bé gái run rẩy quỳ xuống bên cạnh, được phụ nhân vươn tay ôm vào lòng, vuốt ve đỉnh đầu.Mấy người đưa mắt nhìn nhau. Thập Lý bèn bước đến cạnh một cụ lão, thấp giọng hỏi:“Lão nhân gia, chuyện này là sao?”Cụ già nâng đôi mắt mờ đục, nhìn chằm chằm Thập Lý một hồi, lại chuyển sang Diệp Do Thanh phía sau, rồi thở dài lắc đầu:“Các ngươi là người ngoài mới đến phải không?”“Đúng vậy, chúng ta vừa tới Vị Châu, thật sự đất khách quê người, mong lão nhân cho hay.” Thập Lý ôn tồn đáp.Lão nhân thấy các nàng áo mũ chỉnh tề, cũng không nghi ngờ gì, liền vươn ngón tay khớp xương thô to chỉ Diệp Do Thanh.“Các ngươi mau mau đem nam nhân này giấu đi, kẻo để hắn bị bọn đạo tặc bắt mất.”Diệp Do Thanh bị bất ngờ, không kịp phản ứng, mắt phượng chớp chớp, trong lòng hơi mờ mịt, không hiểu nguyên do.“Các ngươi không biết đó thôi, Vị Châu chúng ta xưa nay vốn bình an. Tuy quan phủ không mấy để tâm, nhưng cũng chẳng có hương sĩ hay thân hào nào ức hiếp dân, chỉ thỉnh thoảng có ít sơn phỉ chặn khách thương qua đường, cũng không khi dễ bá tánh bản địa.” Lão nhân ho khan hai tiếng, mới nói tiếp:“Nhưng từ một tháng trước, bắt đầu có nam nhân lần lượt mất tích. Ban đầu chúng ta cũng không để ý, ai ngờ sau đó càng lúc càng nghiêm trọng.”“Từ chỗ cách hai ngày mất một người, đến rồi một ngày mất một người, mà bây giờ, một ngày có khi mất mấy người. Phái đám thanh niên cường tráng đi tìm thì không một ai trở về. Này, ngay cả khi không ra khỏi cửa, gia trong nhà nam nhân nửa đêm cũng bị người ta treo đi mất.” Lão nhân nhìn sang phụ nhân vẫn còn đang khóc, bi ai cúi đầu.“A Nhàn gia vốn làm nghề vận chuyển hàng hoá, bây giờ không có nam nhân, lấy gì nuôi sống đám nhỏ đây…” Lão nhân thở dài.Bắt cóc nam nhân?Diệp Do Thanh nghe xong, trong đầu vô cùng hỗn loạn, vội hỏi: “Mất tích đều là thanh niên nam tử sao?”“Đúng vậy.” Lão nhân đáp.“Nghe lão phu khuyên một câu, tuy ngươi thân thể gầy yếu, nhưng sau này vẫn nên cẩn thận, có thể không ra khỏi cửa thì cứ ở trong phòng là hơn.”Diệp Do Thanh không khỏi nhíu mày.Đám đông vây quanh dần tản đi, mọi người cũng chẳng giúp được gì, chỉ đành quay về nhà đóng chặt cửa sổ. Phụ nhân kia được mấy nữ tử đỡ về sân nghỉ ngơi, tiểu nữ hài níu lấy vạt áo, đáng thương hề hề theo sau.Diệp Do Thanh cũng đưa tay đóng cửa lại.“Người nào lại chuyên môn bắt cóc nam tử chứ?” Thập Lý mày nhíu chặt, chỉ thấy việc này thực sự khó tin.Diệp Do Thanh lắc đầu, trong lòng chỉ có vài phần suy đoán.“Mặc kệ thế nào, ngươi cùng Mã lớn nhỏ cũng phải cẩn thận một chút.”Thập Lý nói xong, lắc đầu đi về phía gốc liễu trong sân.“Có điều Mã đại công phu ta còn yên tâm được, còn ngươi thì…”Nàng liếc Diệp Do Thanh một cái, lại lắc đầu.Diệp Do Thanh bất đắc dĩ nhìn bóng lưng nàng.Một lát sau, thái dương đã lên khỏi tường viện, những người khác cũng dần tỉnh dậy ra ngoài, nghe được chuyện này thì đều vô cùng khiếp sợ.Từ Kha như cũ che mặt bằng khăn, mặc sa y màu hồng cánh sen, tóc phía sau búi thành búi tùng tùng. Nàng ngồi dưới bàn đá, kéo vạt áo Diệp Do Thanh, trong mắt đầy lo lắng.Diệp Do Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, lắc đầu.“Có Thập Lý ở đây, không sao đâu.”“Lần này ta với Từ Kha đổi phòng, miễn cho một giấc tỉnh dậy lại phát hiện ngươi bị nữ quỷ trói đi làm tướng công.”Thập Lý uống cạn chén cháo, cười nói.Ngẩng lên lại chạm phải ánh mắt Từ Kha, lập tức không dám nói thêm nữa, cúi đầu thu dọn chén đũa.Ngày hôm đó, ai nấy đều có chút bất an. Mã đại cùng Mã tiểu ở trong phòng trông Liên Nhi, còn Diệp Do Thanh thì cùng Từ Kha, Thập Lý ngồi trong sân, lặng lẽ nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn về phía tây.Đến gần chạng vạng, tiếng gõ cửa vang lên. Thập Lý lập tức đứng dậy, thân hình như bóng mờ, lưng dựa sát vào cánh cửa.“Ai đó?” Nàng hạ giọng hỏi.“Là ta… cầu xin các vị hảo tâm, giúp chúng ta mẹ con ta một chút…” Ngoài cửa vang lên tiếng phụ nhân khẩn cầu.Thập Lý lúc này mới mở cửa.Diệp Do Thanh cũng kéo Từ Kha đứng dậy, hướng ra nhìn.Chỉ thấy chính là phụ nhân sáng sớm khóc lóc kia, giờ một tay kéo thiếu niên, một tay kéo nữ hài ngoan ngoãn. Vừa thấy cửa mở liền định quỳ xuống, may mà Thập Lý nhanh tay ngăn lại.“Ngươi làm gì vậy?” Thập Lý nhẹ đỡ nàng, nghi hoặc hỏi.“Cầu xin các vị, cho đứa nhỏ này ở nhờ một đêm.” Phụ nhân đẩy nữ hài nước mắt lưng tròng về phía Thập Lý.“Cho đứa nhỏ này ở nhờ một đêm?” Thập Lý một tay đỡ lấy tiểu cô nương đang được chỉ tới, ngẩng lên hỏi:“Vì sao vậy?”“Đêm qua ta nghe thấy động tĩnh, vội chạy tới, vừa lúc thấy hắc y nhân khiêng đi nam nhân nhà ta, trong tay còn kéo cả Hiên Nhi. Người đó vốn định đem cả nhi tử với tướng công ta đi, may ta kịp chạy tới, Hiên Nhi lại tỉnh giãy giụa, nên lúc ấy mới chỉ mang đi một người.”“Ta sợ, sợ đêm nay bọn họ lại tới. Chúng ta mẹ góa con côi, đều là người thường, không ngăn nổi. Liền cầu xin các vị giúp trông nom con gái ta, nó còn quá nhỏ, gặp cảnh kinh hãi thế này sợ là chịu không nổi.” Phụ nhân rơi lệ lã chã, còn thiếu niên bên cạnh sớm đã sợ đến mặt mày trắng bệch.“Vì sao không đưa đi nơi khác?” Diệp Do Thanh bước tới gần, hỏi.Phụ nhân lắc đầu, gương mặt tiều tụy đầy tuyệt vọng.“Tiểu lang quân không biết, trước kia từng xảy ra mấy vụ giống hệt. Những kẻ đó thật sự thần thông quảng đại. Nếu đã bị chúng nhìn trúng, đừng nói trốn sang nhà khác, ngay cả chạy ra khỏi thành cũng sẽ bị bắt đi.”“Chúng ta không còn nơi nương tựa, ngoài ngồi chờ chết ra, chẳng còn cách nào khác.” Phụ nhân cúi đầu khóc nấc.“Nương…” Nữ hài bên cạnh nức nở muốn kéo tay mẹ, nhưng phụ nhân lại đẩy nàng về phía Thập Lý.“Cầu xin các vị, chỉ cần cho nó chỗ đặt chân là được. Nếu ta chết rồi, quá hai ngày nữa sẽ có người bên nhà chồng đến đón nó đi, tuyệt đối sẽ không làm phiền các vị lâu.” Phụ nhân khóc không thành tiếng.Nữ hài khóc, phụ nhân cũng khóc, ngay cả thiếu niên kia cũng thút thít, trong viện nhất thời náo loạn.Diệp Do Thanh nghe không nổi nữa, liền gật đầu với Thập Lý. Thập Lý hiểu ý, đưa tay kéo nữ hài vào trong viện.“Được rồi.” Thập Lý hạ giọng nói.Phụ nhân nghe vậy, như trút gánh nặng, vội cúi người.“Đa tạ, đa tạ các vị hảo tâm!”Thập Lý đỡ phụ nhân đứng vững, lại đưa cho một tấm khăn, thở dài.“Yên tâm, cùng chúng ta ở đây, con bé sẽ không sao.”“Nó tên là Miên Nhi.” Phụ nhân nói xong, lại cảm tạ mấy lời, rồi cáo từ rời đi.Đại môn khép lại, nữ hài vẫn gạt lệ, nức nở. Thập Lý đưa nó đến trước mặt Diệp Do Thanh. Thân thể nhỏ bé ngồi trên ghế đá, đôi chân ngắn không chạm đất.“Cái gì mà sơn phỉ, sao lại lợi hại đến thế?” Diệp Do Thanh nhìn cánh cửa lớn, nói.“Vốn định tìm chỗ yên tĩnh tránh đầu sóng ngọn gió, không ngờ lại rơi vào hang hổ ổ sói.” Thập Lý lau kiếm, bất đắc dĩ thở dài.Nữ hài vẫn nức nở, nhưng rất ngoan, như sợ quấy rầy các nàng, đôi mắt tròn xoe nhìn sang bàn đá bày trà bánh.Vẫn luôn im lặng, Từ Kha bỗng kéo tay Diệp Do Thanh, lắc nhẹ. Ánh mắt hồ ly nhìn sang nữ hài, Diệp Do Thanh liền mỉm cười gật đầu.Thế là Từ Kha đưa tay đẩy mâm bánh tới trước mặt nữ hài, giọng nói ôn nhu, như thể có thể chắt ra nước.“Ăn đi.” Nàng kéo tay nhỏ bé của nữ hài, nói.Thấy hành động của hai người, nữ hài khịt khịt mũi, cầm lấy viên kẹo, nhìn thoáng qua Diệp Do Thanh, dè dặt nói:“Đa tạ công tử.”Rồi lại nhìn sang Từ Kha: “Đa tạ công tử phu nhân.”