[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 66: Kỹ thuật diễn của nàng
Mưa phủ kín trời đất, từng hạt nặng nề rơi xuống, dội vào thân thể nữ tử khiến y phục dính sát, toàn thân ướt đẫm, mỏng manh như thể mới vừa được vớt từ hồ lên. Đôi mắt nàng bị nước mưa rửa đến nỗi khó mở ra, còn đôi môi mềm hồng tựa như ngọc, trong màn mưa càng thêm sáng rực, nổi bật không ai sánh kịp.Diệp Do Thanh bước chân khựng lại, ngơ ngác nhìn nàng.“Ngươi nhìn tay phải của nàng đi! Ở hổ khẩu đầy vết chai, chỉ có người năm này qua năm khác cầm kiếm mới có thể như thế!” Từ Kha dùng tay lau hết chất lỏng không rõ là mưa hay nước mắt đang hòa tan trên mặt, mí mắt đỏ hoe. Nàng nhìn Diệp Do Thanh vẫn bất động, lòng lập tức dâng lên một luồng lạnh lẽo, giọng nhỏ đi, nức nở:“Ta không có lừa ngươi… ta chưa bao giờ lừa ngươi…”Lời còn chưa nói dứt, tầm nhìn vốn mờ mịt vì nước mưa liền bị một đôi tay ấm lạnh đột ngột che lấy. Người kia từ lúc nào đã đến gần, dùng đôi tay mềm mại nhưng vì mưa mà lạnh lẽo ấy, nhẹ nhàng lau đi nước mưa trên mặt nàng.Từ Kha vừa rồi còn tức giận đến dữ dội, giờ bị cơn mưa lạnh đánh xuống, cả người run rẩy. Diệp Do Thanh chỉ cảm thấy trong lòng cũng bị ngập trong mưa, lạnh buốt, như chìm trong nước sâu.“Ta biết.” Diệp Do Thanh dịu dàng nói.Từ Kha hít hít mũi, đôi mắt trong suốt ngấn lệ nhìn chằm chằm Diệp Do Thanh, tựa hồ ngẩn ngơ.Diệp Do Thanh cúi người nhặt chiếc đấu lạp dưới đất, lấy khăn sa bên trên phủ lên, rồi đội nó lên đầu Từ Kha, che cho nàng khỏi mưa.“Ngươi biết?” Từ Kha thì thầm, thân thể vẫn run, nhưng trên mặt đã thoáng đỏ hồng.“Hôm qua ta đã chạm vào cánh tay nàng ta, sao có thể không nhận ra?” Diệp Do Thanh nói.“Ta là hỏi… ngươi biết đó là ta.” Từ Kha chớp mắt, hàng mi treo giọt nước, lập tức rơi xuống.Diệp Do Thanh không trả lời, mặc nhiên coi như thừa nhận.Từ Kha bối rối, mắt cụp xuống, lùi lại hai bước. Chân nàng giẫm vào bùn, lảo đảo mấy cái mới đứng vững, môi run rẩy hỏi:“Khi nào?”“Rất sớm.” Diệp Do Thanh đáp.Đôi mắt Từ Kha mở to, tròng mắt đỏ ngầu vì khóc, giọng nghẹn ngào:“Ngươi không nói rõ… vậy hóa ra ngươi coi ta như trò cười sao?”“Coi ngươi là trò cười để làm gì?” Diệp Do Thanh ngạc nhiên.“Ta lừa ngươi… ngươi chắc chắn ghét bỏ ta…” Từ Kha rối loạn, tay phải nắm chặt trong ngực, xoay người định chạy, nhưng bị Diệp Do Thanh nhanh tay nắm lấy ống tay áo, kéo lại.Nàng vẫn khóc, vai run run, tiếng nức nở không dứt.“Ta không có ghét ngươi.” Giọng Diệp Do Thanh ôn nhu, nói thật chậm.“Chỉ là… có rất nhiều điều ta không hiểu. Không hiểu tại sao, rõ ràng ngươi nhận sai, rõ ràng ngươi lợi dụng ta, mà ta lại khổ sở. Ta cũng không hiểu, ở Thu Thủy Điện, ngươi vì sao phải gạt ta, vì sao còn phải giả làm người khác.”“Ta thừa nhận, lúc đầu ta có giận, nghĩ nếu ngươi đã không muốn đối diện ta, vậy thì ta cũng mặc kệ, thuận theo ý ngươi thôi.” Diệp Do Thanh thở dài, “Nhưng sau đó… cơn giận sớm đã tiêu tan.”“Ngươi… không giận ta sao?” Từ Kha ngước mắt, đôi mắt ướt sũng.“Không.” Diệp Do Thanh lắc đầu hỏi: “Còn ngươi thì sao?”Từ Kha cũng lắc đầu, thì thầm: “Thực xin lỗi…”Thân thể nàng co lại, yếu ớt run rẩy. Trong lòng Diệp Do Thanh dâng lên một xúc động kỳ lạ, muốn ôm nàng vào ngực, sưởi ấm, vỗ về. Nhưng cuối cùng nàng chỉ đưa tay chạm vào đấu lạp trên đầu Từ Kha, dịu dàng nói:“Ta cũng vậy.”Tiếng khóc của Từ Kha dần nhỏ đi, chỉ còn lại tiếng nức nở lẫn trong hơi thở run rẩy. Rồi nàng đẩy Diệp Do Thanh ra, giọng thấp:“Chúng ta mau về đi. Thương thế của ngươi không thể dính nước.”Diệp Do Thanh để mặc cho nàng đẩy ra, lui về sau vài bước. Lúc này mưa cũng dần ngớt, từng giọt lác đác rơi, núi non và ruộng đồng mờ ảo sau màn mưa dần hiện rõ, sạch sẽ, tươi mới như một bức tranh rực rỡ vừa được rửa gột.“Vậy nếu ngươi đã biết, sao còn mang nàng ta theo?” Từ Kha hít sâu, hỏi.Diệp Do Thanh kiên nhẫn lặp lại những gì hôm qua đã nói với Thập Lý. Nhìn thấy Từ Kha thở phào, nàng cũng yên tâm.“Ta còn tưởng…” Từ Kha cắn môi, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Ngươi động lòng rồi…”“Hả?” Diệp Do Thanh sững sờ, mơ hồ đưa tay sờ mặt.“Dù sao thì… Liên Nhi kia vốn xinh đẹp, lại khéo lấy lòng người, thủ đoạn đủ cả.” Từ Kha hừ nhẹ, bấu ống tay áo.Nghe xong, Diệp Do Thanh chợt hiểu, bất giác bật cười. Nàng vội ho để che giấu, nhưng vẫn bị Từ Kha nghe ra, liền nhìn nàng bất mãn.“Nàng có đẹp mấy, ta nhìn cũng chẳng thấy gì.” Diệp Do Thanh thẳng thắn, “Huống hồ, mấy thủ đoạn đó, ngươi đâu phải không có?”Nàng quay đầu nhìn Từ Kha. Gương mặt nữ tử vì câu nói ấy mà đỏ bừng, trắng mịn sạch sẽ, không cần phấn son cũng đủ khiến người nghiêng ngả.Trong đầu Diệp Do Thanh như trống rỗng, vội quay người, bước nhanh về phía quán trà. Nàng thầm may mắn, may mà trên mặt mình vẫn còn lớp dịch dung, bằng không chắc hẳn sắc mặt đã bại lộ hết.Vừa bước vào cửa, Diệp Do Thanh kéo khăn che mặt cho Từ Kha lần nữa. Nếu Liên Nhi thật sự là người trong hoàng thất, từng gặp qua Từ Kha, thì càng không thể để lộ mặt thật.Hai người đi vào, trong quán cũ nát, Liên Nhi đang ôm chén trà nóng ngồi ghế dài, vừa thấy họ trở lại liền vội vàng đứng lên, lo lắng hỏi:“Công tử sao đi lâu vậy? Ngay cả áo tơi đấu lạp cũng quên mang rồi?”“Xử lý chút chuyện thôi.” Diệp Do Thanh đáp, thuận tay lấy chén trà trong tay Liên Nhi, đưa sang cho Từ Kha, dịu dàng:“Ngươi lạnh rồi phải không? Uống cho ấm.”Từ Kha nhận lấy, hơi ấm từ chén trà truyền vào lòng bàn tay, dần xua tan giá lạnh. Nàng khẽ mấp máy môi dưới lớp khăn che mặt, như có như không cong lên, trong mắt ánh sáng khẽ lay động.Liên Nhi lúc ấy trong tay trống rỗng, sắc mặt cứng lại, rồi cúi mắt xuống, đi đến bên đống lửa rót thêm một ly nước ấm, đưa cho Diệp Do Thanh:“Công tử, người cũng uống cho ấm.”Diệp Do Thanh lễ phép cười cười, đi đến bên đống lửa sưởi ấm. Củi hơi ẩm, lửa không cháy lớn, nhưng vẫn phát ra tiếng “bụp bụp”, khói và mùi ám khắp trong căn phòng lợp ngói nhỏ.“Công tử, cô nương, đây là quần áo khô, phía sau có một gian phòng, mau đi thay, kẻo cảm lạnh.” Mã Tiểu vội vàng nói, đưa hai bộ quần áo nhét vào tay Diệp Do Thanh và Từ Kha.“Ngươi đi trước đi.” Diệp Do Thanh nói với Từ Kha.Từ Kha gật đầu, bước vào trong phòng. Không khí giữa hai người rõ ràng đã có sự thay đổi, mấy người khác nhìn nhau ngầm hiểu. Thập Lý ngồi khoanh chân bên đống lửa, ý cười thoáng hiện, lại bỏ thêm mấy khúc củi.Mọi người đều thay quần áo xong. Mã Đại nấu chút cháo nóng, ai cũng ăn một bát. Bên ngoài trời dần sáng, một tia nắng xuyên qua tầng mây, rọi xuống không khí gần như không chút bụi bặm.Khắp nơi lấp lánh vệt nước, một vòm cầu vồng nhạt hiện trên chân trời, tựa như mộng ảo.Mấy người nhanh chóng dọn sạch đống lửa cùng đồ đạc, kéo ngựa xe ra, kiểm tra lại một lượt rồi thúc ngựa đi về hướng bắc.“Công tử.” Diệp Do Thanh đang định bước lên xe ngựa, liền nghe phía sau truyền đến giọng nói mềm mại, dịu dàng của Từ Kha. Tiếp đó bàn tay trắng trẻo sạch sẽ của nàng vươn tới, chỉnh lại vạt áo trước ngực Diệp Do Thanh.Từ Kha thoáng liếc Liên Nhi đang ngồi sững trên xe, rồi eo thon uyển chuyển, nàng xoay người lên ngựa.“Nàng thì ra cũng biết nói?” Liên Nhi hỏi Mã Tiểu bên cạnh.“Tất nhiên rồi, cô nương ấy từ nhỏ đã đi theo công tử.” Mã Tiểu lanh trí, nói dối không chút chuẩn bị: “Chỉ là tính tình lạnh nhạt, bình thường không thích nói nhiều.”Liên Nhi “à” một tiếng, khóe mắt liếc nhìn Từ Kha, thấy trên hàng lông mày mảnh khảnh của nàng ẩn chứa nét sầu lo nhỏ bé đến mức khó nhận ra.Diệp Do Thanh nghe rõ lời các nàng, nhưng lại làm bộ như không nghe thấy. Roi ngựa vừa vung, xe ngựa lăn bánh, nghiền qua bùn nước, đi về phía cầu vồng.Lần này trên đường không gặp chuyện ngoài ý muốn nào, cũng không còn mưa, trái lại hai ngày liền đều nắng rực rỡ, đoàn người thuận lợi tiến gần đến Vị Châu. Càng đi về hướng tây bắc, địa hình càng phức tạp, núi non và đồng bằng xen kẽ, cát bụi thường nổi lên.Dọc đường thường thấy loạn thạch chất đống, vách đá kéo dài mấy dặm, thỉnh thoảng xuất hiện một vùng cát vàng, bị gió lớn cuốn đi, mịt mù về phương xa không rõ.Đến nơi này thì thành thị đã không còn phồn hoa như trước, phần lớn dân cư lấy nông nghiệp làm chủ, quan phủ thế lực cũng suy yếu vì xa kinh đô. Đi mấy trấn liên tiếp cũng không còn thấy dán lệnh truy nã.Diệp Do Thanh cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đoàn người đi vào Vị Châu đúng vào giờ Mùi, trời nắng gắt.Vị Châu thành không nhỏ, ngoài thành có hào nước. Tường thành tuy phong hoá, nhưng vẫn kiên cố, chỉ là nay đã không còn lính canh gác, trông có phần hoang phế.Trong thành, kiến trúc cũ kỹ, nhà cửa mục nát, mặt đất không lát đá xanh mà toàn đất vàng bị người qua lại giẫm chặt, lại lẫn phân ngựa phân gà, có chỗ còn bị xe bò nghiền nát.Đường phố chật hẹp, quanh co gấp khúc. Do phía tây dựa núi Lục Bàn, nên địa thế lồi lõm, ngõ nhỏ lên cao rồi lại đột ngột dốc xuống, nhà cửa cũng cao thấp không đều. Nhưng may trời quang mây nhạt, núi lại xanh tươi vì mùa hạ, nên trông vẫn còn sức sống.Dọc đường có ít cửa hàng, chủ yếu bán nhu yếu phẩm, hiếm thấy lụa là hay tửu lâu như ở kinh thành. Lúc này trên đường người cũng không nhiều.Lúc đầu Diệp Do Thanh nghĩ có lẽ ban ngày người ta ra đồng làm việc, nhưng đi càng vào trung tâm thì càng thấy lạ.“Công tử, ngươi có thấy Vị Châu thành này dường như chẳng có nam nhân không?” Mã Tiểu ngồi trên càng xe, ghé tai Diệp Do Thanh thì thầm.Lời ấy khiến Diệp Do Thanh chợt tỉnh ngộ, gật đầu. Quả thật, nhìn khắp nơi, từ người kéo trâu, gánh gồng, đều là nữ nhân lao động.Cả nhóm kinh ngạc, khi đi ngang phủ nha thì thấy cổng lớn bốn phía đều đóng kín, giống như bỏ hoang.Diệp Do Thanh lắc đầu: “Trước hết tìm chỗ nghỉ, rồi hẵng dò hỏi.”Người trên đường thấy Diệp Do Thanh và Mã Đại, đều chăm chú nhìn không rời, thì thầm bàn tán, ánh mắt mang chút thương hại, khiến Diệp Do Thanh khó chịu.Thật giống như đường tăng bước vào Nữ Nhi Quốc.Nàng vội che mặt, lấy trong tay áo ra bản đồ, đưa cho Thập Lý. Thập Lý nhìn, rồi chỉ một lối nhỏ rẽ từ đại lộ, thúc ngựa dẫn đường.Con đường ấy càng thêm vắng lặng, trước cửa nhiều nhà giăng lưới bắt chim. Tranh khắc Thần Tài trên cửa bị mưa gió làm mờ nhòe.Xe ngựa dừng trước một ngôi nhà, cổng gỗ khóa chặt, ổ khóa bụi bám dày, rõ là lâu không có người ở.“Đến rồi.” Thập Lý xuống ngựa, nhận chìa khóa từ Diệp Do Thanh, mở cửa. Mọi người nối đuôi vào.Bên trong lại là một cảnh khác: sân rộng, nhà cửa xây thành bốn phía chỉnh tề. Đi qua nhà chính còn có một tiểu viện, hai cây liễu cao mọc sừng sững, cành lá đong đưa trong gió.Diệp Do Thanh hài lòng gật đầu. Đây chính là nơi nàng từng lén cho người mua sẵn, phòng khi có ngày phải đến Vị Châu sẽ không thiếu chỗ ở.“Ô, nơi này tốt thật!” Mã Tiểu vui vẻ, sờ vào cánh cửa khắc hoa, rồi chạy vào phòng, khen mãi không thôi vì cách bày trí đơn giản nhưng tinh xảo.“Đại gia đường xa mệt nhọc, mau nghỉ ngơi đi. Trong bếp chắc còn ít gạo mì, Mã Đại đi xem một chút.” Diệp Do Thanh nói, vừa đẩy cửa các phòng kiểm tra, vừa dặn: “Nhân tiện chia phòng, nghỉ ngơi sớm.”Thập Lý đẩy cửa phòng chính: “Công tử, ngươi ở gian này.”Nàng vào kiểm tra, không thấy gì lạ. Sau đó mở thêm một cửa nhỏ bên trong, nhướng mày: “Ở đây còn một gian nhỏ, hơi chật hẹp, nhưng lại gần phòng công tử, tiện cho việc chăm sóc.”Ngoài sân, Liên Nhi nghe vậy, bước nhẹ lên, nói: “Công tử, nô tỳ vốn là người hầu, xin được báo đáp ân đức, hầu hạ công tử.”Nhưng vì hôm đó dính mưa, vết thương của Diệp Do Thanh có chút nhiễm trùng, hai ngày nay mưng mủ, nàng tự biết không thể để nữ nhân này quá gần, đang định từ chối thì thấy Từ Kha buộc ngựa xong, bước nhanh lại.“Công tử.” Nàng cất giọng dịu dàng, cố ý nói to cho rõ, ngón tay níu ống tay áo Diệp Do Thanh.“Ta từ trước đến nay chưa từng rời khỏi công tử nửa bước. Nếu không được ở bên cạnh người, nơi này lại quái lạ, vắng bóng người… ta, ta sẽ sợ…”