[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 67: Tâm thành ngàn kết
Vừa dứt lời, Thập Lý bên cạnh suýt nữa bật cười thành tiếng, vội vàng quay người đi, khom lưng làm bộ kiểm tra bản lề cửa.Diệp Do Thanh thì cúi đầu nhìn sắc hồng lộ ra trên gò má, ngón tay siết chặt tay áo, môi mím lại thật lâu mới kiềm chế được khóe miệng run rẩy.“Được.” Diệp Do Thanh nói.Liên nhi bên cạnh run run mi mắt, cúi người, thân thể hơi rụt lại.“Công tử, vậy…”“Không sao, ta vốn không quen để người khác hầu hạ.” Diệp Do Thanh thản nhiên đáp, “Bên kia nhà trống rất rộng, ngươi cùng Mã Tiểu ở chung.”“Nhưng mà…” Sắc mặt Liên Nhi thoáng biến đổi, cặp mắt rưng rưng mở miệng, song đúng lúc ấy lại thấy Từ Kha nắm lấy vạt áo Diệp Do Thanh, eo thon như sợ hãi mà kéo nàng đi về phía phòng chính.“Công tử vừa rồi lại suýt nôn khan, để ta xoa trán cho công tử, sẽ dễ chịu hơn một chút.” Từ Kha dịu dàng nói. Diệp Do Thanh cũng không từ chối, cất bước cùng nàng đi vào trong. Cửa lớn khép lại, sân viện lập tức yên ắng.Trong mắt Liên Nhi lóe lên một tia nôn nóng khó nhận thấy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lá liễu nhạt nhẽo của Thập Lý thì lại vội vàng đổi sang dáng vẻ nhu nhược đáng thương.Thập Lý chăm chú nhìn nàng một lát, rồi phẩy tay.“Mã Tiểu, dẫn nàng đi. Mã Đại thu xếp những việc còn lại.”Mã Tiểu vốn đang từ xe ngựa dỡ đồ xuống, nghe vậy thì xắn tay áo, trong trẻo dạ một tiếng.Liên Nhi liếc nhìn cánh cửa kia lần cuối, rồi chậm rãi xoay người, ngoan ngoãn đi theo.Trong phòng, Diệp Do Thanh cài then cửa cẩn thận, sau đó mới xoay người ngồi xuống ghế chính, duỗi thẳng eo lưng vì ngồi xe lâu mà mỏi mệt. Từ Kha đã tháo mũ trúc, lộ ra dung nhan thanh lệ sáng ngời.Từ Kha lấy lọ thuốc từ trong người đặt xuống bàn, rồi chau mày, đưa tay nắm vai Diệp Do Thanh, chỉnh lại tư thế cho nàng khỏi tựa vào lưng ghế.“Lưng ngươi còn thương tích, đã nói bao lần không được tựa như vậy.” Từ Kha trách nhẹ, rồi vươn tay cởi áo ngoài của Diệp Do Thanh. Cởi đến một nửa thì động tác khựng lại.Diệp Do Thanh nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy nữ tử đang cắn môi anh đào, mắt dừng lại ở trước ngực nàng, không biết đang nghĩ gì.Diệp Do Thanh đưa tay sờ lên cổ, tháo xuống món trang sức trong suốt tinh xảo, hỏi: “Ngươi đang nhìn thứ này?”Từ Kha ngước mắt.“Phong Hoa Trụy.” Diệp Do Thanh nói, “Chỉ là ta chưa bao giờ biết, nó có thật thần kỳ như lời đồn hay không.”Từ Kha không đáp, tiếp tục tháo áo nàng. Vì phải giả làm nam tử nên trước ngực nàng bị bó bằng dây vải, vai lại quấn băng gạc, chỉ lộ ra một bên bờ vai trắng ngần.“Hôm nay còn đau không?” Từ Kha dịu giọng hỏi, tay tháo băng, để lộ một vết thương sâu. Chung quanh đã ửng đỏ, có chỗ rỉ mủ ướt át.Ánh mắt Từ Kha thoáng xót xa, vội lấy thuốc, trước lau sạch mủ máu, rồi mới rắc thuốc lên.Trong lúc lau rửa, dù nàng đã hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn không tránh khỏi làm Diệp Do Thanh đau, khiến nàng phải siết chặt thành ghế, hai mắt nhắm chặt.Thấy vậy, Từ Kha cúi thấp người, khẽ thổi lên vết thương. Luồng hơi mát lạnh lướt qua, quả nhiên làm dịu đi phần nào.“Nếu ta không để ngươi dầm mưa, vết thương này giờ đã lành rồi.” Từ Kha lẩm bẩm, trách chính mình.“Liên quan gì đến ngươi, dọc đường bao nhiêu mồ hôi, dẫu không gặp mưa thì vẫn có thể mưng mủ. Hơn nữa cũng chẳng chậm lành đi mấy.” Diệp Do Thanh cười nhẹ.Từ Kha hừ nhẹ, song tay không dừng, rất nhanh thay thuốc xong, cẩn thận băng bó rồi đỡ nàng mặc lại áo.“Nghe Thập Lý tỷ nói, sau này ngươi sẽ đi xuống phương Nam?” Từ Kha thăm dò.“Ừ, chờ xong việc ở đây, ta sẽ rời đi.” Diệp Do Thanh đáp.Khóe môi Từ Kha nở nụ cười, nhưng trong mắt lại chẳng chút vui.“Phương Nam giàu có, phồn hoa, không bị hoàng quyền ràng buộc, tất nhiên tốt hơn kinh thành nhiều. Cũng đỡ phải để bọn họ… mơ tưởng ngươi.”“Mơ tưởng ta cái gì?” Diệp Do Thanh cười hỏi.“Gia thế, tín vật, còn có…” Ánh mắt Từ Kha hơi tránh đi.Diệp Do Thanh mỉm cười, kéo tay Từ Kha ngồi xuống bên cạnh.“Diệp Do Thanh…” Từ Kha cất lời, giọng thực nhỏ, “Ta muốn ở lại lâu thêm vài ngày. Ta không sợ, ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi bình yên.”Tim Diệp Do Thanh thoáng nóng lên.“Nơi thành Vị Châu này vốn quái lạ, lại thêm Liên Nhi kia, ta vẫn lo nàng sẽ làm hại ngươi.” Ánh mắt Từ Kha lướt qua cửa gỗ, xa xăm nhìn ra ngoài sân.“Thì ra ngươi vẫn lo lắng cho ta.” Diệp Do Thanh nhận ra mình đang nhìn Từ Kha đến ngẩn ngơ, vội nói đùa để che lấp.Nàng vốn nghĩ Từ Kha sẽ lảng sang chuyện khác, nhưng không ngờ đôi mắt sáng rực kia lại quay về nhìn thẳng vào nàng, rồi gật đầu thật mạnh.Diệp Do Thanh bỗng thấy hoa mắt, hô hấp rối loạn, ánh mắt vốn điềm tĩnh cũng trở nên bối rối, không biết nên nhìn vào đâu. Giọng nói cũng gấp gáp hơn:“Kỳ thật hôm ấy ta hỏi ngươi có đi cùng ta hay không, vốn là muốn mang ngươi rời khỏi kinh thành, cùng đi Giang Nam.”“Nếu Chu Tử Thu muốn bảo vệ ngươi, nàng ắt sẽ đem ngươi gả cho người khác. Nếu nàng bảo vệ không được, hậu quả càng khó lường.” Ánh mắt Diệp Do Thanh nâng lên, hàng mi dài rủ bóng xuống mặt.“Cả hai đều chẳng hợp với ta.”Lần đầu tiên trong đời Từ Kha thấy mình lạc lõng, mịt mờ giữa ngã rẽ.Dù giờ đây là gương mặt đã hóa trang, nhưng Từ Kha vẫn xuyên qua lớp ngụy trang ấy, nhìn thấy rõ ngũ quan lạnh lùng mà nay lại cúi xuống đầy yếu ớt.Đầu lưỡi Từ Kha lướt qua cánh môi, hồi lâu mới lại lên tiếng.“Ngươi không cần lại bị thương.”
Năm ngón tay Từ Kha bỗng đặt lên lồng ngực đang phập phồng của mình, giọng nói mềm mại, mang theo nét quyến rũ đặc hữu:“Ngày ta biết được ngươi sống chết không rõ, ta gần như phát điên.”Hương son phấn thoang thoảng khiến người ta bối rối, Diệp Do Thanh nhất thời lặng im, đến khi nàng phản ứng lại thì Từ Kha đã đứng dậy mở cửa, không biết đi làm gì.Ngoài cửa, gió hè cuốn tấm sa mỏng thổi vào, khung cửa như một bức họa, cắt ngang một nửa tán liễu. Dưới mái hiên bị mưa rửa loang lổ, có một đôi én đen dựng tổ, ríu rít mổ nhau.Diệp Do Thanh giữ hơi thở nghẹn ở ngực mãi đến lúc này mới dài hơi thở ra. Nàng ngả người ra sau, mềm mại dựa vào lưng ghế, nhắm chặt mắt, chờ nhịp đập nơi ngực dần ổn định lại.Một tấm lòng sớm đã rối thành ngàn mối thắt.Mã đại tìm được gạo mì, lại ra phố mua ít rau quả đem về, bày một bữa cơm quê trong sân. Cả đoàn đã đói lả, liền tụ lại ăn uống.Trong bữa cơm, Mã đại đỏ mặt kể chuyện hắn gặp phải trên đường. Người nghe xôn xao bàn tán không ngớt, còn có một bà lão bán đồ ăn tốt bụng lén nhắc hắn: chạng vạng tuyệt đối đừng ra khỏi cửa.Đến khi hắn hỏi kỹ, bà lão kia lập tức gánh gánh bỏ đi.“Ngươi trước nay chưa từng gặp nam tử bên ngoài sao?” Diệp Do Thanh cùng Thập Lý liếc nhau, kinh ngạc hỏi.“Ở đâu có nam nhân? Trẻ tuổi thì chẳng thấy mấy ai, đúng là có gặp mấy ông lão chọn đồ ăn, ai nấy đều lưng còng, già đến nơi cả rồi.” Mã đại vừa nói vừa run, vành mắt còn sợ hãi, một hơi ăn xong chén cơm, “Công tử, nơi này không lẽ thật sự có ma quỷ?”“Nói bậy gì đó.” Thập Lý dùng đũa gõ xuống bàn đá, Mã đại lập tức im re, không dám mở miệng thêm.Diệp Do Thanh bưng chén cơm, trầm tư suy nghĩ. Thật sự không có chút manh mối nào, nàng liền tính ngày mai tự mình ra ngoài dò xét, bèn đổi sang đề tài khác.“Nàng vẫn không chịu ra ăn cơm sao?” Diệp Do Thanh đưa mắt về phía gian phòng sát viện.“Không chịu, kiếm cớ bảo đau đầu không muốn ăn gì. Ta bèn để Mã tiểu mang cơm vào, vừa ăn vừa trông chừng, xem nàng có động tĩnh gì.” Thập Lý chậm rãi gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, thong thả nói.Diệp Do Thanh hơi nhướn mày, rồi cúi đầu ăn cơm.Mọi người mệt nhọc, nên sớm đi nghỉ. Diệp Do Thanh cũng nằm xuống khi trời còn chưa tối hẳn, chẳng bao lâu đã ngủ. Khi mở mắt lần nữa, trăng đã treo trên bầu trời đêm xanh thẫm, mây nhạt mờ ảo — hẳn là giờ Tý.Ngủ quá sớm, ngược lại lại tỉnh dậy vào lúc kỳ quái. Diệp Do Thanh nằm trằn trọc một lúc, cuối cùng đành ngồi dậy. Trời hè oi bức, người dính nhờn khó chịu, nàng bèn tính ra sân hóng gió.Cùng lúc đó, ở góc viện bên kia.Một cây liễu khô mọc sát tường, cành không thẳng vươn mà lại rủ xuống thấp, rồi mới vươn ra ngoài tường, thành chỗ dễ leo trèo.Một nữ tử áo trắng đang ngồi trên nhánh cây đó, dựa lưng vào thân cây. Mái tóc vừa gội chưa khô, xõa xuống, không bị gió cuốn bay.Ánh trăng rọi xuống sườn mặt nàng, sáng ngời dịu dàng: đôi mắt nửa nhắm nửa mở, sống mũi thanh tú, môi đỏ mọng như anh đào, còn phảng phất hơi nước.Dải lụa trắng buông xuống theo nhánh cây, bị gió khẽ cuốn, uyển chuyển như liễu.Trong tay nàng cầm một loại ná nhỏ như cung tiễn, kẹp hòn đá, vừa ngắm nghía vừa trầm tư. Trong mắt ẩn chứa nỗi u sầu khó tỏ.Năm xưa Phiêu Kỵ đại tướng quân chinh chiến Tây Hạ, hẳn từng trấn giữ Vị Châu này. Từ Kha nghĩ thế, bèn bắn viên đá ra ngoài tường. “Cạch” một tiếng vang, rơi xuống đâu đó.Bốn phía yên tĩnh, vạn hộ đều đã ngủ say. Ngay cả tiếng gió lay cành liễu cũng nghe rõ ràng.Đúng lúc ấy, chợt vang lên tiếng vỗ cánh, một con bồ câu xám từ phía trước viện bay vút lên, lao vào màn đêm.Đôi mắt Từ Kha chợt mở lớn. Nàng nhanh chóng kéo dây ná, súc lực bắn ra, hòn đá thành vệt mờ trong không khí, trúng cánh chim. Nghe vài tiếng loạng choạng, con bồ câu rơi ngay dưới chân nàng.Từ Kha vội vàng buộc lại khăn che mặt, cầm theo ná, trượt xuống từ thân cây, cúi đầu nhặt con chim bị thương lên.“Cô nương!”Một giọng nữ mang theo run rẩy vang đến. Liên Nhi vén váy chạy nghiêng ngả vòng qua tường viện, đến nơi thì dừng lại, hốc mắt lập tức đỏ bừng khi thấy con chim trong tay Từ Kha:“Ngươi làm gì vậy?”Từ Kha lạnh lùng liếc nàng một cái, cúi đầu kiểm tra chim bồ câu. Nó chỉ là một con chim bình thường, chân không cột mảnh giấy nào.“Ta vừa nhặt nó trong sân, thấy nó bị thương ở chân, đáng thương nên cho uống chút nước, rồi thả đi.” Liên Nhi dùng tay áo lau nước mắt. “Chỉ là một con bồ câu thôi, sao lại khiến cô nương phải như vậy?”“Đêm hôm khuya khoắt, sao ngươi không ngủ?” Từ Kha bỗng cất giọng. Khi nàng không cười, đôi mắt như hồ ly liền toát ra vẻ lạnh lẽo và nguy hiểm.“Cô nương cũng đâu có ngủ?” Liên Nhi đưa tay định lấy lại chim, nhưng Từ Kha giơ tay tránh đi.“Nếu đã vậy, xem ra trong lòng ngươi cũng có điều gì giấu giếm, giống như ta.” Từ Kha nói.Cằm Liên Nhi khẽ run, rồi bỗng nhiên chẳng màng nữa, đưa tay giật lấy. Từ Kha bị nàng xô, lưng va vào thân cây, vừa vặn thấy một bóng người bước nhanh đến. Nàng bèn không chống cự, để mặc Liên Nhi kéo lệch sang một bên.Đúng lúc Liên Nhi đoạt được chim, thì bỗng một bàn tay xuất hiện trên đỉnh đầu nàng. Một tay giật con bồ câu khỏi tay Liên Nhi, một tay nắm lấy Từ Kha, đỡ cho nàng đứng vững.Ngay sau đó, liền mạch như nước chảy: Liên Nhi cúi đầu thì đã bị Diệp Do Thanh khóa chặt hai tay, ấn úp mặt xuống đất.