[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 65: Là nàng
Nghe nàng xưng hô, chân mày Diệp Do Thanh giật nhẹ.Nữ tử kia dường như không chút hoài nghi, cúi đầu cười.“Đa tạ Chu công tử.”“Không có gì, mau trở về nghỉ ngơi đi.” Diệp Do Thanh nói xong thì khép cửa lại, quay đầu lại thì thấy một bóng người ngả nghiêng trên giường, không nhịn được cười, ánh mắt lóe sáng.Chỉ đến khi nghe tiếng bước chân ngoài kia dần xa, Diệp Do Thanh mới nhíu mày nói:“Cười đủ chưa?”Thập Lý mỉm cười gật đầu:.“Đủ rồi, Chu công tử.”Sắc mặt Diệp Do Thanh thoáng đỏ, nàng che miệng bước đến giường, kéo Thập Lý dậy.“Tùy tiện nghĩ thôi, chớ coi là thật.”Thập Lý mím môi, còn cười thêm một lát rồi mới nghiêm mặt.“Ngươi thật muốn mang theo nàng sao? Khóc lóc thảm thiết, phiền chết đi.”Diệp Do Thanh giơ tay, năm ngón nắm trong không khí, lắc đầu.“Nữ nhân này có điểm không đúng. Ta vừa rồi bóp thử cánh tay nàng, nhìn ngoài thì mong manh yếu ớt, ai ngờ bóp xuống lại rắn chắc, đâu có nửa phần yếu đuối.”Nghe vậy, eo Thập Lý liền thẳng lên, ánh mắt ngưng lại.“Có luyện qua võ?”“Không chừng. Hoặc cũng có thể là làm việc nặng quanh năm. Nhưng nếu thật sự có luyện võ, hao tốn tâm tư lớn như vậy bày trò thương tích, gạt chúng ta, thì rốt cuộc để làm gì?” Diệp Do Thanh ngồi xuống, bắt đầu cởi áo, tháo thắt lưng, mặt mày ấm ức, tự mình bôi thuốc.“Sao? Cô nương kia không chịu giúp ngươi bôi thuốc à?” Thập Lý thấy nàng với tay ra sau lưng mãi không tới, khó nhọc mò mẫm bả vai, liền nhướng mày hỏi.Diệp Do Thanh xoay mãi vẫn không tới, vai chùng xuống, ngoảnh lại nhìn Thập Lý.Thập Lý uể oải đứng dậy, cầm lấy bình thuốc, vươn tay quệt thuốc lên lưng nàng.“Nhịn đau đi.”Diệp Do Thanh cắn chặt răng.“Có thể là người từ kinh thành đến không?” Thập Lý hỏi.“Ta cũng thấy đáng nghi. Nhưng nếu thật là người kinh thành, chỉ cần hoài nghi thân phận ta, hẳn là đã dẫn quân tới bắt, sao phải bày nhiều trò rồi còn đòi đi theo ta?” Diệp Do Thanh gắng chịu đau đáp.“Nhà ngươi xưa nay chưa từng đắc tội với người giang hồ chứ?” Thập Lý lại hỏi.Diệp Do Thanh lắc đầu. Quốc Công Phủ vốn chỉ là văn quan, chẳng nên chọc giận ai. Còn quan hệ với Tự Vinh Vương thì nàng cũng chỉ biết vài chuyện phù phiếm.“Ta càng thiên về khả năng nàng là người kinh thành. Nếu đã không dẫn theo quân lính, mà còn tìm đến tận nơi, vậy thay vì để nàng quay về mật báo, chi bằng giữ chặt bên mình, không cho nàng có cơ hội đưa tin. Huống hồ, đuổi nàng đi cũng vô ích, nếu thực sự có võ công, nàng ta theo kịp chúng ta chẳng khó gì.”“Hoặc là…” Thập Lý rút kiếm, ánh nến soi lên lưỡi thép, lạnh lẽo lóe sáng.Diệp Do Thanh vội đè lại tay nàng, ngăn sự hứng khởi ấy xuống.“Chưa rõ ràng gì mà đã giết người thì không ổn.” Nàng vốn am hiểu sâu về luật lệ, liền khuyên: “Ta sẽ ngầm dặn Mã đại, Mã tiểu, bảo Mã tiểu không rời nửa tấc mà canh chừng. Nếu nàng ta có hành động gì khác thường, lúc đó ra tay cũng chưa muộn.”Ánh mắt Thập Lý thoáng tối, rồi lại trở về vẻ lười nhác “ừ” một tiếng.“Canh giờ không còn sớm, mai còn phải lên đường.” Thập Lý ngáp một cái rồi bước ra cửa.Diệp Do Thanh mặc lại y phục, ngẩng đầu nhìn bóng nàng biến mất, chống cằm lên tay, đôi mắt dõi vào ánh nến nhảy nhót, nhẹ thở dài.Đến lần thứ năm thổi tắt rồi lại châm nến, cuối cùng nàng mới đứng dậy bước ra cửa.Hiên nhà đêm khuya vắng lặng, chỉ treo vài ngọn lồng đèn, ánh sáng mờ nhạt. Nàng đi vài bước tới một cánh cửa, dừng chân.Bên trong truyền ra tiếng lật trở không ngừng, đèn dầu đã tắt, chỉ còn bóng tối cùng tiếng trở mình, đủ để biết người kia thao thức chẳng yên.Bàn tay Diệp Do Thanh dừng lại bên cánh cửa, cho tới khi mỏi mệt, mới chậm rãi buông xuống.Nàng thở dài lặng lẽ, quay người, thân ảnh cao gầy chìm dần vào bóng tối.Sáng sớm, mưa lất phất rơi xuống, dập tắt oi nóng mùa hè, mang theo hơi lạnh miền núi. Đất cát hòa thành bùn, rồi lại bị rửa sạch, nhìn ra xa, non xanh mờ ảo, càng thêm xanh tươi.Trời ẩm ướt, mưa bụi nặng nề khiến lòng người uể oải. Diệp Do Thanh ngồi trong xe ngựa chờ, đường vắng vẻ, chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp xuống hiên, bắn tung tóe vũng bùn.“Đi chưa?” Mã đại ngồi trước xe quay đầu lại cười hỏi.“Đi thôi.” Diệp Do Thanh bỏ một viên hạnh chua vào miệng. Xe ngựa bắt đầu lắc lư lăn bánh.Liên nhi được an bài cưỡi ngựa, do mã tiểu dắt theo. Nàng ngồi loạng choạng, tựa hồ không quen, dáng vẻ yếu ớt đáng thương, liên tục ngoái đầu nhìn lại.Diệp Do Thanh giả vờ như không thấy.Bên cạnh xe, một nữ tử áo trắng cưỡi ngựa, khoác áo tơi. Dù vậy, ống tay và vạt áo vẫn dính đầy bùn nước, lấm lem như cánh hoa sa xuống bùn đất.Đoàn người vòng qua núi, từ đường bằng mà đi, song vẫn gian nan hơn ngày nắng. Bánh xe và vó ngựa thường xuyên trượt trên bùn, mưa gõ lộp bộp trên mui xe, dễ khiến người ta buồn ngủ.Ước chừng qua một canh giờ, xe ngựa chậm lại. Diệp Do Thanh tỉnh khỏi cơn ngái ngủ, vén rèm nhìn ra thì thấy Mã tiểu đang xách Liên Nhi từ ngựa xuống, đặt nàng trên đất.“Sao vậy?” Diệp Do Thanh nheo mắt hỏi, tránh ánh nắng chói.“Công tử, nàng không biết cưỡi ngựa, lại bị yên ngựa cọ rách da.” Mã tiểu nhảy xuống, khom người nói, lộ vẻ khó xử.“Đều là lỗi nô gia, làm chậm công tử lên đường, xin chư vị đừng bận tâm. Nô gia không sao.” Liên Nhi vừa lắc đầu vừa nói, cả người run lẩy bẩy trong mưa, đôi mắt ướt át ngước lên, gương mặt đầy vẻ thống khổ đáng thương.Diệp Do Thanh chăm chú nhìn ống quần nàng ta vén lên, mặt trong cẳng chân bị cọ xát đến rách da, chỗ còn rịn ra tia máu.“Sao lại nghiêm trọng thế này?” Diệp Do Thanh lộ vẻ thương hại.“Đã không thể ngồi yên được nữa thì cứ ngồi nghiêng đi.” Diệp Do Thanh nói.Không ngờ nàng lại đáp vậy, Liên Nhi ngẩn người thoáng chốc, rồi vội lắc đầu.“Không, Liên Nhi không biết cưỡi ngựa, chỉ cần đi theo sau xe chạy là được rồi.”Nàng vén làn váy dài trong tay, mái tóc ướt mưa dính vào má, nước mưa càng rửa khuôn mặt nàng thêm trắng nõn tinh tế.“Ngươi thật sự nghĩ thế?” Diệp Do Thanh hỏi.“Công tử đã khai ân cho nô gia được ở lại, nô gia tất nhiên không dám làm chậm trễ công tử.” Liên Nhi nói, định đi vòng ra sau xe, lại bị Diệp Do Thanh gọi dừng bước.“Đừng thế, ta vốn dĩ lòng dạ thiện, sao có thể nhìn một nữ tử phải lội bộ theo sau?” Diệp Do Thanh mỉm cười ôn hòa, vỗ vai Mã đại.“Mã đại, ngươi bồi nàng ngồi trong xe ngựa, vừa lúc ta cũng muốn học điều khiển xe ngựa.”“Công tử……” Liên Nhi lo lắng định nói, lại bị Diệp Do Thanh ngắt lời.“Lại đây.” Diệp Do Thanh nói, rồi ngồi lên bệ xe ngựa, nhận lấy đấu lạp từ tay Mã đại.Mọi ánh mắt đều dồn về phía nữ tử kia, khiến Liên Nhi đỏ hoe mắt, cúi người hành lễ.“Đa tạ công tử.”Chờ Liên Nhi ngồi yên trong xe, Diệp Do Thanh dưới sự chỉ dẫn của Mã tiểu, vung roi quất vào mông ngựa, xe lại lăn bánh tiến về phía trước.Bên ngoài so với ngồi trong xe ngựa thì thú vị hơn nhiều, cũng chẳng lo say xe, Diệp Do Thanh nghĩ vậy.Hơn nữa, giữ nữ tử kia trong tầm mắt, chẳng phải sẽ tiện quan sát xem nàng có để lộ tín hiệu truyền tin gì không?Thập Lý mặc áo tơi, đội đấu lạp quay người, lớn tiếng gọi:“Công tử, mưa to quá, phía trước có quán trà bỏ hoang, chi bằng vào đó tránh mưa trước.”Diệp Do Thanh giơ tay ra hiệu đồng ý.Đất bị nước mưa ngâm nhũn, lầy lội trơn trượt, giẫm chân xuống là lún, kéo lên lại vấy đầy bùn đất, vô cùng khó chịu. Diệp Do Thanh giữ chặt đấu lạp trên đầu.Quay đầu lại, thấy mọi người đang xuống ngựa, Mã tiểu cùng Mã đại dắt ngựa và xe vào trú dưới mái hiên quán trà, còn Liên Nhi thì vịn thành xe, dè dặt bước trong bùn.Nơi này đồng không mông quạnh, chỉ lác đác vài thôn xóm, xa xa là những mái nhà tranh bị mưa xối tả tơi, đồng ruộng mờ nhạt, vài cái hình nhân rơm đứng chỏng chơ, trên cánh tay còn đậu mấy con quạ đen. Quán trà bỏ hoang nằm lẻ loi bên đường quan đạo, hiu quạnh vắng vẻ.Đúng lúc ấy, bên cạnh vang lên một tiếng kêu hoảng hốt. Chỉ thấy Liên Nhi bước hụt, trượt ngã vì bùn, cả người nghiêng xuống đất.Diệp Do Thanh vừa định vươn tay đỡ, thì bên phải lại vang lên động tĩnh khác. Trong tầm mắt thoáng hiện bóng áo trắng giữa mưa, ngã xuống nước bắn tung tóe.Trong khoảnh khắc ấy, Diệp Do Thanh liền xoay người, ba bước làm thành hai, chạy về phía cô nương câm đang ngã. Phía sau lại "bạch" một tiếng nữa, chắc hẳn Liên Nhi cũng chẳng thoát được cảnh ngã lấm lem.“Cô nương!” Diệp Do Thanh ngồi xổm xuống trước mặt người câm, vươn tay muốn đỡ, nhưng nàng lại gạt tay ra, tự mình vùng vẫy ngồi dậy khỏi bùn.Mưa càng lúc càng nặng hạt. Áo tơi trên người cô nương câm rơi xuống, y phục trắng bên trong ướt dính sát da, vương đầy bùn đất.“Ngã đau lắm không?” Diệp Do Thanh cởi đấu lạp trên đầu, đội cho nàng để che mưa.Từ Kha bỗng thấy uất ức, suýt nữa khóc òa.Đã lâu rồi Diệp Do Thanh chưa từng quan tâm nàng như vậy. Mưa xối ướt khăn che mặt, nàng chẳng nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe giọng lo lắng của Diệp Do Thanh và cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay người ấy.Bao khát khao dồn nén, chỉ muốn như xưa, được đôi tay ấm áp này chạm vào. Như là hạ cổ chú ngải, khao khát đến cháy ruột gan.“Được rồi, chúng ta vào trong trước, có được không?” Diệp Do Thanh thấy nàng ngồi sụp xuống đầy chán nản, lòng cũng dấy lên nỗi xót xa, liền dịu giọng nói, không còn giả giọng nam tử, mà là tiếng nói thật sự ôn hòa của chính mình.Thân mình Từ Kha run run, rồi để Diệp Do Thanh đỡ đứng lên.Ngẩng đầu, ánh mắt nàng chạm ngay Liên Nhi. Nữ tử yếu ớt kia đang được Mã tiểu kéo dậy, đôi mắt trông đáng thương nhìn nàng, ánh nhìn xen lẫn bài xích.Từ Kha không rời mắt, ánh mắt dần tối lại.Cánh tay Diệp Do Thanh bất ngờ bị níu chặt.Trước mắt, cô nương câm đưa tay ra, kéo giữ lấy nàng, không để nàng động đậy.Diệp Do Thanh cúi nhìn bàn tay ấy, không gạt ra.“Công tử……” Liên Nhi dịu dàng gọi, bị Mã tiểu kéo vào dưới mái hiên, vẫn cố níu ống tay áo Diệp Do Thanh, chẳng khác nào miếng thuốc cao dán, không chịu buông.Thấy vậy, cô nương câm bỗng buông tay, xoay người chạy vào màn mưa, tà áo trắng bay cuộn giữa trời mưa.Trong lòng Diệp Do Thanh bối rối, lập tức hất tay Liên Nhi, vội vã đuổi theo. Vượt qua ruộng bùn lầy, chẳng mấy chốc, hai người đã chạy tới một khoảng đất trống.Đột ngột, cô nương câm dừng lại, gỡ phăng đấu lạp ném xuống vũng nước, để mặc gương mặt mình phơi bày trong mưa, làn da trắng như đậu hũ non.Đôi mắt hồ ly đỏ hoe, lệ rơi, nàng đưa mu bàn tay quệt đi mà không kìm được.“Diệp Do Thanh, xin lỗi…”“Nàng không phải người tốt, ngươi đừng chạm vào nàng…”