[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 64: Nàng sinh khí
Diệp Do Thanh bị giọng nói ấy làm cho giật mình, tay run lên, vài giọt trà trong chén rơi vãi. Nàng lập tức buông chén, đứng dậy, cúi đầu nhìn kỹ một lúc, mới nhận ra người trước mặt.Nữ tử kia đã thay váy áo bình thường, mái tóc buông lỏng tụ lại, rủ xuống hai vai, vài sợi rơi ra trước trán theo động tác mà rung.Đôi mắt nàng ngấn lệ. Lúc trước mơ mơ màng màng nhìn không rõ, giờ đây thấy rõ ràng nơi khóe mắt nàng còn có một nốt lệ chí, càng thêm vẻ yếu mềm, khiến người nhìn sinh lòng thương xót.Diệp Do Thanh ho nhẹ một tiếng, dùng chút sức mà kéo ống tay áo ra, giọng ôn hòa:“Chỉ là chuyện nhỏ, không tốn bao nhiêu sức, không cần nhắc đến. Trên người cô nương có bị thương nặng không?”Nữ tử rút tay lại, đặt trước ngực, vẫn quỳ mà nói:.“Chỉ là vết thương ngoài da. Nô gia bị chủ nhân truy đánh, chạy khỏi thôn trấn, lạc đường, suốt dọc đường lại đói khát, nóng bức, nên mới ngất đi.”“Nô gia vốn nghĩ đời này coi như hết, nào ngờ được công tử cứu mạng. Đại ân đại đức, nô gia không biết báo đáp thế nào.” Nói xong, hai giọt lệ long lanh lăn xuống, tựa sương sớm trên hoa, lay động lòng người.“Chủ nhân truy đánh?” Diệp Do Thanh kinh ngạc.Nữ tử cúi đầu, uất ức nói: “Nô gia vốn là con gái nhà nông, gia cảnh nghèo khó, đông anh em. Vì nhan sắc mà bị bán cho phú hộ trong trấn làm nô tỳ.
Nhưng lâu dần, chủ nhân nảy sinh ý muốn, muốn thu làm thông phòng. Nô gia không đồng ý thì bị đánh. Thật sự không chịu nổi nữa, thừa lúc được sai đi mua sắm, liền chạy trốn.”Nói đến đây, nàng ta rưng rưng ngước mắt, yếu đuối đáng thương.“Thì ra là vậy.” Diệp Do Thanh thở dài một tiếng: “Cô nương đứng dậy rồi nói.”Nàng vừa định đưa tay đỡ, khóe mắt lại thoáng thấy bóng áo trắng. Người kia vung tay ra hiệu cho tiểu nhị ở cửa.“Đem đồ ăn lên.”Người áo trắng vòng qua nữ tử đang quỳ, kéo ghế ngồi xuống đối diện Diệp Do Thanh.Tuy không thấy rõ vẻ mặt, nhưng Diệp Do Thanh liền cảm thấy ánh mắt “cô nương câm” ấy vẫn đang dán chặt vào mình, làm nàng bỗng dưng thấy không được tự nhiên.“Đứng lên đi, ăn chút gì đã.” Diệp Do Thanh nói với nữ tử, tiện tay đẩy chén lại trước mặt nàng.Nữ tử nức nở một tiếng, đứng dậy, thân thể mềm yếu như sắp ngã, rồi ngồi xuống.“Đa tạ công tử.”Ba người ngồi cùng bàn, không khí lập tức căng thẳng. Diệp Do Thanh còn cảm thấy nóng hơn cả khi trời vừa đen lại, không khỏi lau mồ hôi.May thay lúc này Thập Lý hớn hở từ ngoài bước vào, tay xách một bao hạnh nhân, ném trước mặt Diệp Do Thanh.“Giờ chẳng có thanh quất, ngươi tạm dùng hạnh nhân thay vậy.”Nói rồi nàng vén áo ngồi xuống, ánh mắt thoáng sững sờ khi nhìn nữ tử kia.“Nô gia gặp qua cô nương.” Nữ tử định đứng dậy hành lễ, bị Thập Lý ấn xuống.“Thay quần áo vào mà ta suýt không nhận ra.” Thập Lý cười, liếc nhìn Diệp Do Thanh, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, rồi lập tức chuyển đề tài, bàn đến lộ trình ngày mai.Các nàng ra ngoài đều giả làm người Lạc Dương, hộ tống Diệp Do Thanh đến Vị Châu tìm thân, nên ngay cả đối diện cũng chỉ gọi nàng là “công tử”.“Xem ánh chiều hôm nay, ngày mai chắc mưa. Thiểm Châu núi non nhiều, nếu cứ đi theo đường núi vốn định, gặp mưa thì rất nguy hiểm.” Thập Lý nhẹ giọng khuyên.Diệp Do Thanh cầm hạnh nhân, xoay trong tay.“Xem hiện tượng trời mai rồi tính, nếu khác thường thì đi vòng xa.”Nói đoạn nàng bỗng quay sang nữ tử:
“Cô nương vốn ở gần đây, hẳn biết con đường nào có thể tránh núi?”Nữ tử bình tĩnh suy nghĩ một chút, dịu dàng đáp: “Nô gia quê ở một thôn gần Tạ Châu, thành Tạ Châu cách đây chừng mười mấy dặm thôi. Nếu đi vòng qua đó thì cũng chỉ thêm chút đường.”Diệp Do Thanh gật đầu, cười: “Chúng ta không rành địa hình, vậy nghe cô nương. Cũng xem như trả ơn cứu mạng. Nếu nhà cô nương ở gần Tạ Châu, tiện đường đưa người về luôn…”Nữ tử nghe vậy, sắc mặt liền biến đổi, giọng nghẹn ngào: “Cầu công tử đừng đưa nô gia trở về. Chủ nhân tìm không thấy chắc chắn sẽ về thôn tra hỏi. Cha mẹ nô gia sợ quyền thế, sẽ không bao che cho nô gia đâu. Cầu xin công tử…”Nói rồi nàng đã nước mắt lã chã, lại quỳ xuống, níu lấy áo Diệp Do Thanh, vừa khóc vừa cầu khẩn.“Ngươi đứng lên đã.” Diệp Do Thanh vốn không chịu nổi cảnh người khác cứ quỳ lạy mình, vội đỡ nàng dậy ngồi lên ghế.“Ta lại không phải chủ nhân của ngươi, cần gì cứ động một chút là quỳ.”Giọng nàng bình thản, ôn hòa nhưng cứng rắn. Nữ tử thoáng sững lại, không dám nói thêm, chỉ nức nở.Diệp Do Thanh mấy lần liếc mắt ra hiệu cho Thập Lý, một bên còn cười tủm tỉm chờ xem hắn lúng túng, lúc này Thập Lý mới ho khan một tiếng, mở miệng:“Đã như vậy, dân phong Thiểm Châu hiền hậu, cô nương cũng có thể ở lại nơi này tìm việc mà làm. Chúng ta sáng mai sẽ lên đường, đến lúc đó sẽ cho cô nương chút bạc, cầm đi trị thương.”“Công tử không biết tình hình nơi này. Ta thân nữ nhi yếu đuối, nào có thể dễ dàng tìm được việc? Cùng lắm chỉ có thể vào nhà giàu làm tỳ nữ, như thế khác nào rơi vào miệng hổ.” Nữ tử khóc lóc đến thảm thương, nếu không phải Thập Lý chặn lại, e rằng đã quỳ xuống dập đầu.Thập Lý vốn nhanh nhẹn, ghét nhất thấy kẻ khóc lóc ỉ ôi, lúc này càng thêm phiền.“Cô nương, công tử nhà ta chẳng qua chỉ là một thư sinh, chuyến này ra bắc chỉ để tìm thân nhân, thật sự không có chỗ thừa cũng chẳng nhiều bạc để mang theo cô nương. Huống hồ, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, chẳng thể quản quá nhiều.”Nữ tử nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Thập Lý cùng thanh kiếm dài sau lưng lập tức sợ hãi, không dám nói thêm, chỉ ôm mặt nức nở.“Sư phụ nói cũng có lý.” Diệp Do Thanh mỉm cười, tay đưa ra lấy chén trà trên bàn, nhìn tiểu nhị bưng đồ ăn nóng hổi đặt xuống.“Cô nương chắc cũng đói lâu rồi, ăn trước một chút đi.” Nói rồi, Diệp Do Thanh rút đôi đũa tre từ ống, đưa cho cô nương câm ngồi đối diện. Nhưng cô nương ấy vẫn bất động, tay rủ dưới bàn, không rõ đang làm gì.Diệp Do Thanh chớp mắt, đặt đôi đũa ngay trước mặt nàng, lại xới một chén cơm để trước mặt, rồi yên lặng buông xuống.Bữa cơm này ăn trong không khí nặng nề, chẳng còn mùi vị. Diệp Do Thanh thì choáng váng mệt mỏi, ăn qua loa vài miếng rồi trở về phòng. Thập Lý cũng nhanh chóng rời đi, dưới lầu chỉ còn lại Từ Kha cùng nữ tử kia.Từ Kha cầm đũa, chậm rãi gắp từng hạt cơm bỏ vào miệng, bên cạnh vang lên tiếng khóc bị nén lại.“Cô nương cũng đi cùng công tử sao?” Nữ tử giọng mũi nghèn nghẹn hỏi, dịu dàng mà mập mờ. Từ Kha không đáp, cũng chẳng nhìn nàng.Nữ tử mỉm cười, khóe mắt vẫn còn vương lệ nên càng thêm xinh tươi, nàng lấy khăn lau nước mắt.“Cô nương cứ thong thả ăn, nô gia xin phép về phòng trước.”Nói rồi đứng lên, nhưng cổ tay bị người giữ chặt, buộc phải ngồi xuống.“Cô nương đây là ý gì?” Giọng nàng mang vẻ ấm ức.Từ Kha môi đỏ mím chặt, đột ngột kéo mạnh tay nàng ra, rồi nghiêm khắc bẻ ngửa bàn tay trắng muốt của nàng. Nữ tử đau kêu lên mấy tiếng, mắt lại ngấn lệ.“Cô nương…”Từ Kha không để ý, cúi mắt nhìn lòng bàn tay nàng. Dưới ánh sáng, một tia cảnh giác lóe lên trong mắt.Nữ tử vội rụt tay lại, giống như bị bắt nạt, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, môi tái nhợt run run:“Cô nương, ta chưa từng trêu chọc gì ngươi, chỉ là thấy công tử nhân từ, muốn cầu chàng cứu mạng. Vì sao ngươi lại đối ta đầy địch ý như thế?”Từ Kha siết chặt tay trên bàn, các ngón đỏ hồng đều bị ép đến trắng bệch.Nữ tử thấy nàng không trả lời, nữ tử chỉ khóc, rồi gật đầu, xách váy định lên lầu.Từ Kha nhìn bóng dáng uyển chuyển ấy, tim hẫng một nhịp, vội vàng đuổi theo. Lên đến chỗ rẽ cầu thang, liền thấy nữ tử quỳ ngay trước cửa phòng Diệp Do Thanh, váy xòe như đóa hoa, thân hình nhỏ nhắn càng thêm đáng thương, tiếng nức nở mơ hồ vọng khắp hiên vắng.Từ Kha cau mày, thấy cửa phòng mở, vội chắn trước nữ tử và khung cửa.Vậy nên, khi Diệp Do Thanh vừa mở cửa, trước mắt nàng chỉ là một mảng lụa trắng, khiến nàng giật mình lùi lại, miệng vết thương đau nhói, sắc mặt trắng bệch. Nhận ra người trước mặt, nàng dựa vào khung cửa thở ra một hơi.“Đây là…” Diệp Do Thanh cúi mắt, thấy nữ tử bị kéo ngã trên đất.Cô nương áo trắng sửng sốt, vội lắc đầu ra hiệu với Diệp Do Thanh.Diệp Do Thanh đưa mắt nhìn qua, rồi lại nhìn nữ tử nhu nhược kia, thấy nàng ôm cánh tay phải, sắc mặt nhợt nhạt, nước mắt rơi như mưa.Trong tay áo Diệp Do Thanh khẽ động, rồi sau đó nàng cúi xuống, đưa tay đỡ khuỷu tay nàng ta, dùng chút sức kéo dậy.“Không sao chứ?” Nàng dịu giọng hỏi.“Nô gia không sao, chỉ là…” Nữ tử quay đầu nhìn Từ Kha, mặt đầy ấm ức, tựa hồ có điều khó nói.Từ Kha hai tay đã siết chặt thành nắm.“Sao vậy?” Diệp Do Thanh chưa kịp hiểu, đã thấy nữ tử yếu ớt kia loạng choạng ngã xuống.Diệp Do Thanh theo bản năng liếc nhìn cô nương câm bên cạnh, nhưng không né tránh, mà giơ tay đỡ lấy thân thể nữ tử kia. Lúc tay vô tình chạm vào cánh tay, nàng bóp thử, rồi nhanh chóng rút về, làm như chỉ là động tác nâng đỡ bình thường.Thế nhưng trong mắt Từ Kha, cảnh này lại chẳng khác gì hai người ôm nhau. Sắc mặt nàng tái nhợt, tim nhói lên từng cơn, thân thể cứng đờ.Diệp Do Thanh thì tự nhiên đẩy nữ tử kia ra, nhíu mày.“Giờ cũng muộn rồi, cô nương lại có thương tích, mau nghỉ ngơi đi. Tới đây tìm chúng ta làm gì?”“Nô gia cầu xin công tử mang theo. Việc gì nô gia cũng biết: giặt giũ, nấu ăn, may vá, đều có thể làm. Xin công tử cứu lấy nô gia!” Nữ tử gần như van vỉ.Trong mắt Diệp Do Thanh thoáng hiện nét không kiên nhẫn, nhưng rất nhanh liền thu lại, thay bằng nụ cười bất đắc dĩ.“Nếu cô nương thật muốn đi theo, phải biết đường đi núi cao sông dài, lại đang giữa hè nắng gắt, không dễ chịu gì đâu.”Nữ tử nghe vậy, mắt sáng rỡ, vừa khóc vừa cười.“Thật sao? Công tử đồng ý mang theo nô gia?”Diệp Do Thanh hơi né sang một bên, nhưng vẫn mỉm cười.“Coi như tạm thời.”Nữ tử mừng rỡ, lau nước mắt, còn đưa tay kéo áo Diệp Do Thanh.“Đa tạ công tử, đại ân đại đức này, nô gia suốt đời khó quên. Nô gia tên là Liên, công tử cứ gọi nô gia là Liên Nhi.”Diệp Do Thanh đang định mở miệng, thì thấy cô nương câm bên cạnh bỗng cử động, liền vội vàng đưa tay, nhưng lại bị nàng đẩy ra.Cánh tay đau nhói, Diệp Do Thanh rụt lại.Cô nương câm không để lộ mặt, nhưng thân hình lại run, đủ thấy tâm tình kìm nén. Nàng sờ soạng khắp người, lấy ra một lọ thuốc bọc khăn, nhét vào tay Diệp Do Thanh, rồi xoay người bỏ chạy.Y phục trắng muốt tung bay như mây, cuốn theo bước chạy.Diệp Do Thanh toan đuổi theo, nhưng Liên Nhi đã giữ lại, khiến nàng dừng bước. Ánh mắt thoáng lạnh, nhưng khi quay nhìn Liên Nhi lại trở nên bình thản.“Nô gia còn chưa hỏi, công tử xưng hô thế nào?” Liên Nhi nắm vạt áo, hỏi nhỏ.Diệp Do Thanh mấp máy môi, dùng khuôn mặt nam tử đã dịch dung, nở nụ cười trong sáng, buột miệng thốt ra một họ:“Họ Chu.”