[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 63: Nhịn không được
“Uy uy uy, làm cái gì vậy!”Đột nhiên nghe thấy một tiếng quát thô bạo, chỉ cảm thấy đất trời như rung lên ba chấn, hai tên ăn mày quay đầu lại, thấy một đại hán mặt mày dữ tợn đang sải bước mà đến, khí thế như Thái Sơn đè xuống.Hai người vội dừng động tác, liếc nhau một cái, thấy tình thế không ổn liền muốn bỏ chạy, lại bị Mã đại một tay nhấc lên, xách đứng tại chỗ.Từ Kha nhìn rõ gương mặt Mã đại, mới khẽ thở phào, bàn tay đang nắm chặt trâm hoa cũng chậm rãi buông xuống.“Khi dễ một cô nương tay không tấc sắt, tin hay không ta thật sẽ đánh gãy chân các ngươi!” Mã tiểu hất mạnh tay áo, chen mở đám người, tiện tay chộp lấy cây gậy trúc dựng bên tường, thân là nữ tử nhưng khí thế hung hãn, cậy mạnh hiển lộ, khiến người đi đường bốn phía đều né xa ba thước.Ở Đơn Châu thành, loại cảnh tượng này đã thành thói quen, người qua đường cũng chẳng mấy để tâm, vội vã đi qua, coi như không thấy.“Nhị vị anh hùng, tiểu huynh đệ ta chỉ là bị vị tiểu nương tử này vô tình đụng phải, ta chẳng qua muốn đòi chút công đạo thôi, nào dám có ác ý.” Tên khất cái tự biết không phải đối thủ, vội vàng cười nịnh nọt, chắp tay cầu xá.“Chê cười, một cây gậy trúc nhẹ thế này cũng có thể khiến một cô nương bị thương tàn phế sao? Lại còn hãm hại, lừa gạt, định hố người ta trên đường!”Mã tiểu vung gậy, động tác xoay chuyển thành thục, chỉ vài vòng đã quét bụi bay mù mịt, cuồn cuộn xông lên mặt mũi.Mắt thấy sắp quét tới chân mình thật, tên khất cái sợ hãi vội vã giãy giụa tránh né, cuống quýt hô: “Đại hiệp tha mạng!”Mã đại thấy bọn chúng đã phục mềm, cũng biết không thể gây chuyện quá lớn, liền hung hăng quăng cả hai xuống đất. Hai người lăn một vòng, lập tức bò dậy, quay đầu bỏ chạy.Kẻ vừa nãy giả vờ “tàn phế” còn chạy nhanh hơn đồng bọn, loáng cái đã biến mất tăm.“Cô nương có bị thương không?” Mã tiểu vốn chỉ định hù dọa, giờ cũng không để tâm nữa, quay đầu lại hỏi Từ Kha.Từ Kha lắc đầu, rồi lại gật để biểu thị cảm tạ.Ánh mắt nàng không tự chủ rơi về phía sau Mã tiểu, lại chẳng thấy bóng Diệp Do Thanh đâu, trong mắt bỗng trĩu xuống, thất vọng phơi bày dưới vành che mặt.“Công tử cùng Thiếu tiêu đầu đang chờ ngài bên xe ngựa.” Mã tiểu nói, xoay người dẫn đường.Từ Kha liền dắt con ngựa ăn cỏ trốn sang bên khi nãy, lặng lẽ theo sau.Xe ngựa cùng hai con khoái mã dừng ngay bên cạnh quán ăn, Diệp Do Thanh đang đứng thẳng tắp nơi đó, cúi đầu nhìn vật gì đó trong tay. Nghe tiếng bước chân phía sau, nàng mới buông đồ, ngẩng lên liếc Từ Kha.“Cô nương có bị thương không?” Diệp Do Thanh hỏi.Từ Kha lắc đầu.“Vậy thì tốt.” Diệp Do Thanh mỉm cười an ủi, đưa cái gói bánh bọc giấy dầu trong tay cho Từ Kha: “Đi đường nửa ngày rồi, hẳn là đói bụng.”Sau đó ánh mắt lại lướt về phía con ngựa nâu đỏ mà Từ Kha dắt theo, đôi mắt phượng hơi mở.Từ Kha thấy nàng nhìn chằm chằm con ngựa mình vội vàng mua, trong lòng luống cuống, vội chỉ vào vết thương trên vai Diệp Do Thanh, rồi làm động tác cưỡi ngựa đi về phía Biện Kinh.Ngôn ngữ tự nghĩ ra của nàng khiến Thập Lý cùng mấy người khác hoàn toàn không hiểu gì, chỉ có Diệp Do Thanh lại thần kỳ mà hiểu, ôn nhu nói:“Ngươi muốn chiếu cố ta, đợi ta lành thương rồi lại quay về kinh thành?”Từ Kha nhanh chóng gật đầu, chiếc đấu lạp to lớn cũng rung lên theo.Khóe môi Diệp Do Thanh khẽ giật, như muốn cười.“Ta còn tưởng cô nương vẫn ở trong kinh. Nếu vậy, ta đa tạ. Đến lúc đó sẽ để Mã tiểu đưa ngươi trở về, tất nhiên sẽ bảo đảm ngươi an toàn.”Nếu như trước kia, Diệp Do Thanh tuyệt sẽ không lạnh nhạt như thế, càng không chỉ phân phó Mã đại, Mã tiểu giúp đỡ, mà hẳn sẽ nhiều lần tự mình đứng chắn trước mặt nàng.Từ Kha leo lên con ngựa nâu đỏ, tay nắm chặt yên cương, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo Diệp Do Thanh bước vào xe ngựa. Nàng không rõ vì sao trong lòng lại dâng lên một nỗi mất mát mơ hồ.Rõ ràng chính mình là người quyết định che giấu thân phận, giả vờ làm kẻ khác, không cho nàng thấy, nhưng khi thật sự không còn được nàng quan tâm che chở, thì nỗi hụt hẫng lại nặng nề đến thế.Từ Kha, ngươi đang làm cái gì vậy?
Nàng nheo mắt, mặc ngựa thong dong đi, trong lòng hỗn độn không dứt.Phía trước, Diệp Do Thanh chẳng biết sao lại khiến vết thương rách ra, động tác chững lại. Mã đại theo bản năng hô lên: “Diệp cô nương...” nhưng vừa chạm phải ánh mắt Diệp Do Thanh, liền lập tức im lặng.Lúc này, Từ Kha đột nhiên cảm thấy sau lưng có ánh nhìn bỏng rát, vội quay đầu lại, phía sau vẫn chỉ là phố xá huyên náo, kẻ qua người lại bận rộn.Nàng thu hồi ánh mắt, như đang trầm tư điều gì.Ngày đầu tiên lên đường trôi qua hết sức thuận lợi. Suốt dọc đường đi ngang thành trấn, bức họa truy nã dán rất ít, dù có cũng chỉ tra xét qua loa. Vừa thấy Diệp Do Thanh là nam tử, liền phất tay cho đi.Diệp Do Thanh vốn khéo léo, đã vẽ sẵn bản đồ, cứ thế mà dẫn đường. Đến chiều tối, mấy người tiến vào thành Mạnh Châu, tìm khách điếm trọ lại.Vết thương trên người Diệp Do Thanh tuy bắt đầu ngứa, nhưng vì ngồi xe ngựa lâu ngày, quần áo cọ xát khiến vảy máu bong, chỗ ấy lại rỉ máu ít nhiều. Từ Kha phải vào phòng thay nàng thoa thuốc.Hai người đối diện lặng lẽ, sau khi thoa xong thuốc, Diệp Do Thanh bỗng gọi nàng lại, muốn nói gì, song lại thôi.“…Đa tạ.” Diệp Do Thanh nói.Từ Kha lắc đầu, đặt lọ thuốc xuống, xoay người rời đi.Diệp Do Thanh nằm trên giường, bất chợt dùng sức đập mạnh lên ván gỗ, khiến vách tường bên kia Mã tiểu kêu một tiếng như trời long đất lở. Nàng liền dừng tay, vội úp mặt vào gối mềm, che giấu tiếng than....Một đêm yên bình trôi qua. Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, mọi người đã ăn chút điểm tâm rồi chuẩn bị lên đường. Trên đường đi đa phần là vắng người, thỉnh thoảng mới có đoàn thương nhân chở hàng ngang qua, đón lấy ánh bình minh rực rỡ.May mà đang giữa mùa hè, đi đến đâu cũng có cảnh sắc để ngắm. Lúc này họ đi ngang qua một vùng đồng cỏ kéo dài, xanh thẳm với những bụi hoa dại điểm xuyết, hương cỏ lan tỏa khắp nơi, đất ẩm còn phảng phất mùi thơm tươi mát.Chỉ có điều con đường dưới chân vốn do khách bộ hành giẫm lâu ngày mà thành, nhiều chỗ gồ ghề đá vụn và bùn đất, khiến xe xóc nảy dữ dội. Diệp Do Thanh lại mắc chứng say xe cũ, chỉ đành thò đầu ra khỏi cửa xe, vươn tay vuốt qua những ngọn cỏ cao ngang nửa người.Ngón tay chạm phải sương sớm mát lạnh, lạnh buốt nhưng lại thấy dễ chịu phần nào.Hôm nay Thập Lý đã hóa trang cho Diệp Do Thanh, không còn là một thanh niên nông phu nữa mà thành một công tử áo xanh phong độ, thanh tú tiêu sái.“Công tử lại thấy khó chịu sao?” Mã Tiểu nói, từ ngoài rèm đưa vào một quả quýt, “Ngửi thử cái này, chắc sẽ dễ chịu hơn.”Diệp Do Thanh nhận lấy quả quýt, đưa tay bóc vỏ. Hương thơm tươi mát, hơi the the lan tỏa đầy mũi, lập tức xua bớt cảm giác dạ dày cồn cào.“Đa tạ.” Nàng thở phào, dựa vào vách xe thả lỏng.“Cũng đừng cảm ơn ta, là sáng nay cô nương câm cho ta đấy, bảo sẽ có ích với ngài.” Mã Tiểu cười hì hì, lại quất roi hô “Giá!” một tiếng.Nghe vậy, Diệp Do Thanh cúi mắt nhìn quả quýt trong tay hồi lâu, rồi bẻ một múi bỏ vào miệng. Vị chua gắt lập tức lan khắp đầu lưỡi, nàng nhíu mũi lại, suýt phun ra, nhưng rồi vẫn nuốt xuống. Nuốt xong mới bất ngờ cảm nhận được chút vị ngọt thoảng lại.Đúng lúc ấy, xe ngựa bỗng chấn động dữ dội, vang lên tiếng hí gấp gáp của ngựa vì dây cương bị giật mạnh. Diệp Do Thanh vội vịn chắc thân mình, vén rèm hỏi:“Xảy ra chuyện gì vậy?”Mã Tiểu vẫn còn chưa hoàn hồn, há miệng ngập ngừng một lúc mới đáp:“Cô nương, dưới đất có người!”Câu nói ấy khiến lòng Diệp Do Thanh chấn động, nàng vội bước ra khỏi xe, nhưng lập tức bị Mã Tiểu đưa tay cản lại, chỉ cho nàng nhìn:“Nhìn kìa! Ta vừa rồi mải nói chuyện với cô nương, suýt nữa không để ý mà cán qua mất!”Diệp Do Thanh còn đang run, lúc này Thập Lý cũng giục ngựa chạy tới, dừng ngay cạnh người đang nằm dưới đất, cúi xuống quan sát.“Là một nữ tử.” Thập Lý trầm giọng, rồi nhảy xuống, nửa quỳ nâng người ấy dậy.Quả nhiên là một cô nương. Mái tóc rối xõa trên vai, gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, chiếc cằm nhọn thanh tú như lá sen đầu hạ, dung nhan xinh đẹp như hoa đào tháng ba.Chỉ là toàn thân dính đầy mồ hôi, trông chẳng khác nào một đóa bạch mai yếu ớt run rẩy trong gió lạnh.Nhìn kỹ xuống, quần áo nàng bị xé rách tả tơi, rõ ràng là do người khác ra tay. Một vài chỗ còn lộ cả da thịt, có vết máu lấm tấm, nhưng không rõ nguyên nhân.“Giữa chốn hoang vắng này, sao lại có một nữ nhân thế này?” Mã Đại kinh hãi, liếc qua thân thể lộ ra kia thì mặt đỏ tai nóng, vội quay đi.Thập Lý đặt ngón tay lên chóp mũi nữ tử, rồi bắt mạch, sau đó ngẩng lên nói với Diệp Do Thanh:“Còn sống. Thương tích chỉ ngoài da thôi, nhưng không hiểu sao mạch đập lại cực kỳ yếu.”Diệp Do Thanh tránh tay Mã Tiểu, từ từ bước xuống xe, đến gần quan sát. Nữ tử này mặc thường phục vải thô, không giống con nhà phú quý.Nàng kéo tay áo, vạch vạt áo kiểm tra, ngoài chút máu dính thì hoàn toàn trống rỗng không có vật gì chứng minh thân phận.“Phải làm sao đây?” Thập Lý nhíu mày.Diệp Do Thanh cũng khó xử. Người này lai lịch bất minh, tùy tiện cứu lỡ rước họa thì nguy, nhưng bỏ mặc lại chẳng đành lòng.“Trước mang theo đi, lát nữa đến trấn phía trước tìm đại phu xem sao.” Cuối cùng nàng quyết định.“Được.” Thập Lý gật đầu, ra hiệu cho Mã Tiểu nâng người, lại dặn:“Thân phận chưa rõ, tuyệt đối không cho ngồi cùng xe với cô nương.”“Nhưng nếu đặt lên lưng ngựa, lỡ chưa đến thôn đã chết thì sao?” Mã Đại vò đầu, khó nghĩ.Sau một hồi bàn bạc, bọn họ quyết định để nữ tử nằm trong xe, còn Diệp Do Thanh phải chịu thiệt, ngồi sau lưng Thập Lý cưỡi ngựa, cả đoàn lại tiếp tục lắc lư tiến vào đất Thiểm Châu.Vùng này gần Hàm Cốc Quan, địa thế hiểm yếu, nên việc kiểm tra nghiêm ngặt hơn hẳn. Người xe ra vào phải xếp hàng dài, từng lượt tra xét. Nhưng dù vậy cũng chẳng gắt gao bằng kinh thành. Diệp Do Thanh cải trang thành thiếu gia suy nhược, chỉ bị quét mắt qua liền cho đi.Chỉ có nữ tử hôn mê trong xe bị lục soát kỹ lưỡng một hồi, may mà cuối cùng cũng cho qua.Vào thành khi trời đã xế chiều, họ liền đến khách điếm lớn nhất để nghỉ ngơi, cho ngựa ăn uống, sắp xếp hành trang. Diệp Do Thanh thì trở về phòng, tắm rửa, thay thuốc xong mới thấy trời đã chạng vạng, bèn xuống lầu dùng bữa.Khách điếm này làm ăn sa sút, khách vắng vẻ, đại sảnh rộng lớn trông càng hiu quạnh. Diệp Do Thanh vừa mới đứng lại, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân. Quay đầu lại, thấy một nữ tử áo trắng đang chậm rãi bước xuống cầu thang.Hai người chạm mặt.Qua lớp khăn che, chẳng thấy được ánh mắt nàng kia. Diệp Do Thanh gật đầu chào.Không bị ai nhìn rõ nét mặt, Từ Kha liền thoải mái để lộ ánh mắt soi xét, ngắm nhìn Diệp Do Thanh. Nhưng chưa kịp bước ổn, chân nàng lỡ hụt, cả người chao đảo, suýt ngã lăn xuống bậc thang.Diệp Do Thanh theo bản năng đưa tay ra, nhưng vẫn giữ một khoảng cách, chỉ đỡ lấy vai nàng từ xa. Đợi đến khi nàng đứng vững rồi, bàn tay kia lập tức thu về như thể bị bỏng, không dám chạm thêm.“Cô nương cẩn thận.” Dứt lời, Diệp Do Thanh lùi lại hai bước, giữ lấy khoảng cách, rồi tìm một chỗ ngồi xuống.Từ Kha ngơ ngác đứng yên, trong lòng như có thứ gì đó bóp chặt, vừa tức vừa đau, mà cơn đau ấy lại chỉ dồn hết về chính mình. Ngón tay nàng lặng lẽ siết lấy ống tay áo, gần như muốn xé rách.Nàng cảm giác, bản thân sắp không thể kìm nén nổi nữa.Ngay khi Từ Kha còn chưa kịp bước đi, phía sau lại có một bóng người xuất hiện. Người đó đã thay y phục sạch sẽ, vừa từ cơn hôn mê tỉnh lại, dáng người mảnh mai như cỏ nước trong gió, từng bước nhẹ nhàng đi thẳng đến bên cạnh Diệp Do Thanh.Chưa kịp để Diệp Do Thanh nhìn rõ, nàng đã đột ngột khuỵu xuống một gối, hai tay nắm chặt lấy ống tay áo của nàng. Giữa đôi mày chan chứa u sầu, giọng run rẩy như sắp khóc bật ra:“Nô gia đa tạ công tử đã cứu mạng!”