[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 62: Trộm




Thủ vệ nghi ngờ nhìn Diệp Do Thanh vài lần, lại so với bức họa trong tay, lẩm bẩm mấy câu:

“Mấy ngày không thấy, tiểu muội mà cũng thành thân rồi à. Thôi, đi đi.”

Dứt lời, hắn vỗ mạnh lên vai Diệp Do Thanh, lực lớn đến mức suýt khiến nàng gập cả người.

“Tiểu phu lang này thân thể yếu quá, Mã Đại, ngươi phải bồi bổ cho muội phu nhiều hơn.” Thủ vệ nói, lại đẩy vai nàng một cái, làm Diệp Do Thanh loạng choạng bước mấy bước.

“Đương nhiên, đương nhiên rồi!” Mã Đại cười ha hả, vừa đuổi theo con trâu. Đợi thật sự bước ra đến quan đạo đông người qua lại, Diệp Do Thanh mới thở ra một hơi. Nhìn ánh sáng sớm chiếu xuống sương mù, hoa cỏ và lá cây còn đẫm hơi nước, khí tức đục ngầu trong lòng nàng dần dần được thay bằng sự trong sạch.

Phía sau là tường thành cao ngất, trước mắt là con đường dài trải ra, vó ngựa dồn dập, gió thổi qua làm cát vàng lẫn lá cỏ tung bay.

“Phía trước có chỗ dừng chân, chúng ta đợi Thiếu tiêu đầu ở đó.” Mã Tiểu
nói bên tai nàng, sau đó dìu Diệp Do Thanh cùng ngồi lên xe bò, rồi nhìn Mã Đại vỗ mông trâu. Xe bò run lên, lăn bánh theo vết bánh cũ trên đường.

Mã Tiểu nói chỗ dừng chân chính là một cái lều dựng ven đường, cho khách qua lại ăn uống, nghỉ tạm. Vài tiểu nhị bận rộn pha trà, lớn tiếng mời khách gọi món.

Trong lúc ba người chờ đợi, thỉnh thoảng có quan binh cưỡi ngựa đi qua, giơ bức họa vào trong lều dò hỏi. Nhưng chẳng ai nhận ra Diệp Do Thanh, chỉ liếc mắt rồi uống xong mấy chén trà mà đi.

Ước chừng qua một nén nhang, Diệp Do Thanh rốt cuộc thấy bóng dáng Thập Lý. Nàng đội đấu lạp che mặt, tà áo tung bay, bước nhanh lại gần.

Sau lưng nàng không có ai đi cùng.

Diệp Do Thanh cúi mắt, giấu đi ánh tối trong đáy mắt.

“Đi thôi.” Thập Lý sải mấy bước đã đến bên cạnh nàng, đưa bọc hành lý trên lưng cho Mã Đại cõng.

“Ừ, được.” Diệp Do Thanh bị nàng cắt ngang dòng suy nghĩ, hơi lúng túng đứng dậy, ngồi lên xe bò một bên.

Nàng nhìn hàng cây xanh biếc lùi dần về phía sau, chẳng mấy chốc ngoặt qua một khúc cua, cổng thành Biện Kinh đã bị tầng tầng tán cây che khuất.

Không biết bao giờ mới có thể quay lại, cũng không biết liệu còn có ngày trở về hay không. Diệp Do Thanh than một tiếng.

Đi được một đoạn, quan đạo tách thành hai ngả. Mã Đại đánh xe rẽ vào một lối bùn lầy, xe bò càng thêm xóc nảy, bánh xe thường bị sa xuống bùn, lại nhờ con trâu gắng sức lôi lên, phát ra tiếng “phụt” nặng nề.

“Tiểu Thanh, việc này còn phải do ngươi quyết định. Chúng ta thật sự không nam hạ tìm Bùi Ninh, mà lại đi Vị Châu sao?” Thập Lý ngồi xếp bằng trên xe, đưa cho Diệp Do Thanh một ấm nước.

Diệp Do Thanh gật đầu, đẩy ấm nước lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn vào khoảng không.

Nam hạ vốn là vùng đất giàu có đông đúc, Giang Nam buôn bán phồn hoa, thích hợp cho sinh sống. Nhưng đồng thời cũng là nơi triều đình quản lý nghiêm ngặt, giờ lại lệnh truy bắt gắt gao, nếu nàng đi về hướng Nam, khó tránh khỏi đụng phải quan binh.

“Hôm qua ta đến tiệm sách Kim Lăng, A Cẩu lấy về một phong thư, là Bùi Ninh gửi đến, hỏi bước tiếp theo ngươi định thế nào.” Thập Lý nhớ ra chuyện, lấy từ ngực ra một tờ giấy, đưa cho Diệp Do Thanh.

Mở thư ra, chỉ vài dòng ngắn ngủi, ghi chép đôi câu vài lời về chuyện quán ăn, ngắt đầu bỏ đuôi. Chỉ có Diệp Do Thanh mới đọc ra được ý tứ.

Người như Bùi Ninh quả không hổ là kẻ sau này thành phủ thương lớn, đầu óc vô cùng linh hoạt. Diệp Do Thanh chỉ dạy nàng một chút về cách làm ăn kiểu hiện đại, nàng đã có thể tự suy ra nhiều điều.

Món Giang Nam của A Cẩu ở Biện Kinh được khách hoan nghênh, nhưng nếu ở ngay đất Giang Nam thì lại chẳng mới mẻ. Cho nên Diệp Do Thanh muốn Bùi Ninh tập trung vào khâu chiêu đãi, khiến khách ngay từ khi bước vào đã được vui vẻ đón tiếp và tiễn đi.

Không chỉ vậy, còn phải bỏ tiền mời những thi nhân tài tử nổi danh đến tửu lâu ngâm thơ làm phú, đề bút lên vách tường, tự nhiên sẽ dẫn đến nhiều người ngưỡng mộ tìm đến, chen chúc phá cửa.

Với cách làm như vậy, chỉ sau một tháng, tửu lâu của nàng đã dần đứng vững, có thể xưng là “cửa hiệu lâu đời Giang Nam”.

Diệp Do Thanh cùng Thập Lý muốn đến Họa Mi Ốc Tử để bàn bạc lớn hơn, thế là vừa lắc lư trên xe ngựa, vừa đọc xong mấy chữ trong thư, rồi phong lại.

Con đường còn lại chính là Vị Châu, so với Giang Nam khác biệt một trời một vực. Nơi đó vốn là đất phong của Tự Vinh Vương, nhưng từ khi vương qua đời thì rơi vào khoảng không.

Theo lời người dò được, nơi ấy từng được Tự Vinh Vương trị vì bằng quân kỷ nghiêm minh, dân chúng “mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ”, sinh hoạt an ổn, chất phác. Lại thêm núi cao sông dài, không phải chỗ binh gia tranh đoạt, nên ngoài việc mỗi năm nộp thuế, triều đình hiếm khi để mắt tới.

Diệp Do Thanh chạm vào phong hoa trụy, trong lòng nàng cũng thực sự tò mò: đội thiết kỵ kia có thể hay không đang ẩn nấp gần Vị Châu?

“Đi tiếp thôi.” Diệp Do Thanh mở miệng, “Tạm thời cũng tránh được quân truy bắt.”

“Ngươi nói đi đâu thì đi thôi.” Thập Lý cầm gậy gỗ trong tay, nhàm chán xoay đi xoay lại trên sàn xe, “Dù sao ta cũng chỉ có một mình, nếu trên đường gặp nguy hiểm, coi như tìm lại chút cảm giác tuổi trẻ khi đi áp tiêu.”

“Thiếu tiêu đầu hiện giờ chính là tuổi trẻ mà.” Mã Tiểu cười vỗ tay, “Thiếu tiêu đầu nói đúng, ngày xưa áp tiêu thật sự gian nan, đừng nói cường đạo thổ phỉ, ngay cả núi non hiểm trở cũng vượt qua được.”

Lời nói ấy làm Diệp Do Thanh bật cười. Trong lúc còn đang đùa giỡn, xe bò đã dừng lại trước một nông hộ, Mã Đại nhảy xuống, giao dây cương cho một người đàn ông đi đến.

“Diệp cô nương.” Mã Nhị ngẩng đầu, nhận ra khuôn mặt Diệp Do Thanh, liền cười gọi.

Diệp Do Thanh gật đầu với hắn, bước xuống xe, thì thấy Mã Tam dắt theo hai con ngựa cùng một cỗ xe đi tới, nhảy xuống khỏi vũng bùn, tiến lại nói:

“Ta chờ nghe phân phó của cô nương, từ sáng nay đã đứng đây, mãi không thấy bóng dáng, còn lo lắng có phải bị bọn quan binh kia bắt đi rồi!”

“Có Thiếu tiêu đầu đây này!” Mã Tiểu vỗ mạnh một cái vào đầu trọc của Mã Tam.

Mấy huynh muội đùa giỡn đôi câu, Diệp Do Thanh đem bức thư vừa viết xong giao cho Mã Nhị, thấp giọng dặn:

“Ngươi cùng Mã Tam mang thư này đi về phía nam, đến Giang Ninh Phủ tìm một người tên là Bùi Ninh, giao thư cho nàng xong thì ở lại bên cạnh nàng mà hỗ trợ.”

“Nếu sau này có việc hệ trọng, thì đến Vị Châu tìm ta. Ta cũng sẽ gửi tin tức. Đợi qua thời gian khắp nơi dán hình truy nã này, ta sẽ đến Giang Ninh phủ tìm các ngươi.” Diệp Do Thanh nói, rồi vỗ vỗ vai Mã Nhị.

Mã Nhị cẩn thận cất thư vào ngực, ôm quyền nói:

“Cẩn tuân cô nương phân phó.”

“Nhị ca yên tâm đi, nơi này có ta cùng đại ca, nhất định có thể giữ được cái mạng này.” Mã Tiểu vỗ vỗ ngực nói.

Nghe vậy, Diệp Do Thanh mỉm cười, dịu giọng bảo: “Chớ nên chần chừ, mau lên đường đi.”

Nói xong, nàng không quay đầu nhìn nữa, nhấc chân lên xe ngựa. Mã Tiểu đánh xe đi trước, Thập Lý và Mã Đại thì tung mình lên ngựa, cùng hô một tiếng vang dội dưới trời cao.

“Quy củ của tiêu cục thiên hạ đệ nhất chúng ta: trạm gác gõ ba tiếng, thuận buồm xuôi gió!” Thập Lý cười lớn, kẹp chân giục ngựa lao đi phía trước.

Nhìn mặt trời đỏ rực đã nhô khỏi dãy núi, Diệp Do Thanh cong môi, vững vàng ngồi trong xe, qua rèm sa nhìn thấy Mã Nhị và Mã Tam vai kề vai đi ngược hướng.

Xe ngựa tất nhiên không nhanh bằng tuấn mã. Hành trình đến Vị Châu, dù không tính lúc nghỉ, cũng mất chừng ba bốn ngày. Dọc đường vẫn là địa phận quan phủ quản hạt, tuy không nghiêm ngặt như phương nam, nhưng nàng vẫn không dám lơi lỏng cảnh giác.

Mặt trời gay gắt chiếu xuống, sương sớm đã tan từ lâu, không khí càng thêm khô nóng. Xa xa nhìn lại, dãy núi hun hút mờ trong khói mù, khí trời oi bức.

Trong xe, Diệp Do Thanh đã nóng đến ướt mồ hôi. Nàng ló đầu ra ngoài nhìn, thấy Thập Lý đang nói chuyện rôm rả với Mã đại, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, cả hai dường như chẳng hề thấy nóng, đặc biệt là Thập Lý, trông hết sức khoan khoái.

Nàng buông rèm, thầm nghĩ: đợi vết thương lành, càng phải siêng năng luyện võ công.

Trong đầu lại thoáng hiện lên một bóng hình không liên quan, Diệp Do Thanh cười nhạt, ý niệm rối loạn. Nàng lấy một quyển binh pháp từ bao bọc bên cạnh ra, định giết thời gian.

Đọc một hồi, mí mắt nặng trĩu, nàng dựa vào vách xe mà ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại, bên ngoài đã ồn ã tiếng động.

Nàng vội vén rèm, thấy cảnh vật trước mắt đã khác: thay vì đường núi hoang vắng, nay là một con phố náo nhiệt chen chúc người ngựa. Thương đội kéo dài thành hàng, khiến con đường vốn nhỏ hẹp càng thêm chật chội.

“Cô nương tỉnh rồi à?” Mã Tiểu ở phía trước nghe động, ngoái đầu gọi.

“Đây là nơi nào?” Diệp Do Thanh rút đầu về, suýt va phải một sọt gà mái nhảy loạn.

“Đơn Châu, giờ trưa đã qua lâu rồi. Hay là tìm chỗ ven đường nghỉ lại, ăn cơm rồi hãy đi?” Mã Tiểu lớn giọng đáp.

Diệp Do Thanh thấy bụng mình co rút đói cồn cào, liền gật đầu. Xe ngựa dừng lại, nàng chống vách xe mà bước xuống.

Sau khi bị thương, thân thể nàng vẫn chưa hồi phục, lại càng hay buồn ngủ. Chẳng ngờ nhắm mắt một lúc, mở ra đã sang một vùng đất khác. Nàng tự cười thầm: có lẽ vì vốn không hiểu binh pháp, đọc chẳng được bao nhiêu đã mơ màng.

“Chủ quán, năm tô mì!” Mã Tiểu cất giọng gọi vào trong, rồi kéo mọi người ngồi xuống chiếc ghế dài ven đường. Trên bàn còn bát đũa của khách trước chưa dọn, nước canh vung vãi khắp nơi.

“Năm tô?” Diệp Do Thanh ngẩng đầu.

“Ta phải ăn hai phần mới no.” Mã Tiểu vừa nói vừa cầm giẻ lau bàn, như thể mình mới là chủ.

Diệp Do Thanh cười lắc đầu, thừa lúc mì chưa dọn lên, nàng quay nhìn cảnh vật xung quanh.

Thành này không lớn, phần nhiều là khách buôn qua lại. Người đi kẻ lại hỗn tạp, có kẻ ăn mày ngồi co ro bên đường, bị vó ngựa quét qua liền hốt hoảng tránh đi, có kẻ mang trọng kiếm, mặt mày hung dữ, chẳng ai dám tới gần.

Đúng là muôn hình vạn trạng. Diệp Do Thanh khẽ gắp đũa, vừa định cúi đầu ăn, thì khóe mắt thoáng bắt gặp một bóng áo trắng. Tay nàng run lên, đũa rơi xuống đất, nước canh bắn cả lên mặt.

“Sao vậy?” Thập Lý ngẩng lên hỏi.

“Hình như ta vừa thấy một người…” Diệp Do Thanh đáp, đứng dậy vòng qua đám thực khách, bước ra đường lớn. Nhưng khi nàng phóng mắt tìm, thì bóng dáng ấy đã biến mất.

Ngay lúc đó, dưới tấm biển hiệu nơi góc phố, một nữ tử áo trắng đội đấu lạp ngã xuống, bị che khuất nửa mặt. Trước mặt nàng là hai kẻ ăn mày áo quần rách rưới: một tên quỳ dưới đất lôi váy nàng, tên kia thì đứng chắn trước mặt.

“Ta khi nào đụng phải các ngươi? Chớ có vu khống!” Nữ tử nghiến giọng, đôi mày dưới vành nón chau chặt.

“Một tiểu nha đầu sạch sẽ thế này mà lòng dạ ác độc quá! Ngươi đụng phải huynh đệ ta, hắn vốn mới tàn chân, giờ bị ngươi va thêm, e là mấy tháng cũng không đi nổi!” Tên ăn mày đứng thẳng, thân hình cao hơn nàng một cái đầu, phủ bóng xuống người nàng.

Nàng chưa từng gặp loại vô lại này, tức giận đến môi đỏ mím chặt, ngẩng đầu nhìn về phía quán ăn, nơi vừa rồi còn chật người, giờ chẳng còn một bóng. Lòng nàng càng thêm rối loạn.

“Cút ngay!” Từ Kha quát, đưa mu bàn tay ra sau.

“Ồ, tiểu nương tử còn có chút khí phách. Nhưng không bồi tiền thì khóc cũng vô ích!” Tên ăn mày vừa nói vừa chộp tay định giật lấy túi sau lưng nàng. Nào ngờ trên cánh tay hắn bỗng hiện vệt máu, khiến hắn hoảng hốt lùi lại.

“Đụng người không nhận, còn dám ra tay đả thương! Hôm nay ngươi nhất định phải ngoan ngoãn giao bạc ra đây!” Tên ăn mày đổi sắc mặt, giận dữ kéo mạnh lấy Từ Kha.

Chương trước Chương tiếp
Loading...