[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 61: Dụ dỗ
“Cạch” một tiếng, đôi đũa trong tay nữ tử rơi xuống đất.Lúc này Diệp Do Thanh mới như bừng tỉnh, xoay người nhìn, thì thấy Từ Kha đang cúi xuống nhặt chiếc đũa, đặt nhẹ lên bàn, sau đó đứng dậy. Nàng chỉ về phía sau lưng Thập Lý.“Cô nương mệt rồi, đi nghỉ trước đi.” Thập Lý vội vàng nói.Từ Kha gật đầu với nàng, xoay người rời đi. Dưới vành đấu lạp, dải lụa trắng như cánh bướm lay động, rất nhanh biến mất nơi góc rẽ.Thập Lý thu hồi ánh mắt, giọng mang chút trách cứ:“Tiểu Thanh, sao Từ Kha lại chẳng thèm để ý đến ngươi? Ngoại trừ mẫu thân ngươi ra, sợ rằng trong cả kinh thành này, người để ý ngươi nhất chính là nàng.”Lời vừa dứt, lại thở dài.Diệp Do Thanh nhìn chén canh nóng hôi hổi trước mặt, bỗng cảm thấy vết thương sau lưng nhói rát, trước mắt hoa lên, bất giác đưa tay đỡ trán, chờ đến khi cơn choáng do mất máu qua đi.Trong đầu nàng chợt hiện ra cảnh Từ Kha say rượu, ngồi ôm gối trước mặt nàng, khóc đến thê lương.“Ta cái gì cũng không có… ta chỉ muốn ngươi sống xót.” Nàng từng nói vậy.Tim Diệp Do Thanh thắt lại. May mà có Mã Tiểu đứng bên kịp đưa tay đỡ, bằng không nàng đã ngã xuống bàn đồ ăn.“Diệp cô nương, mất máu nhiều dễ hoa mắt, ta đỡ ngươi vào phòng nghỉ một chút.” Mã Tiểu nói xong, gần như bế bổng nàng dậy.Diệp Do Thanh chỉ thấy cơ thể nặng trĩu, trước mắt khi thì tối sầm, khi thì sáng loá. Đến khi cơn hoa mắt tan đi, nàng đã nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng, khép mắt nghỉ ngơi một lúc lâu.Nàng thở dài một hơi, nhưng nơi khoé mắt lại thoáng thấy cánh cửa mở ra. Đôi giày vải màu xám cùng áo thô mộc hiện ra bên cạnh giường. Nữ tử nửa quỳ xuống, bưng đến một chén thuốc.“Đa tạ.” Diệp Do Thanh khẽ nói.Từ Kha múc muỗng thuốc, đưa đến môi nàng. Xuyên qua lớp lụa mỏng nơi khăn che mặt, nàng lặng lẽ nhìn Diệp Do Thanh uống hết. Vị thuốc đắng chát, khiến Diệp Do Thanh khẽ thè lưỡi.“Vừa rồi lời nói có chút không phải, xin lỗi.” Diệp Do Thanh nhẹ giọng, mắt thoáng nhìn bàn tay trắng nõn đang bưng chén thuốc, rồi lại tránh đi. “Bộ quần áo này không hợp với ngươi, ngày mai để Mã Tiểu đi mua bộ khác vừa người. Nếu ngươi không thích lộ diện, thì tìm một cái đấu lạp thích hợp hơn. Cái này to quá, chẳng thấy rõ đường.”Động tác của Từ Kha hơi khựng lại, ánh mắt hồ ly dưới lớp khăn khẽ chớp động.“Có lẽ còn phải làm phiền cô nương chiếu cố vài ngày. Chờ vết thương ta đỡ hơn, chúng ta sẽ rời kinh thành.” Giọng Diệp Do Thanh dịu dàng nhưng xa cách, khác hẳn thường ngày.Từ Kha không đáp, chỉ tiếp tục đút muỗng thuốc, xem như ngầm thừa nhận.Trong kinh thành mấy ngày gần đây, tình thế biến ảo khó lường. Trước có kẻ xông ngục, sau lại có người bắt đi tiểu thư Diệp gia, khiến mọi người đều trở tay không kịp. Trên phố đầy rẫy lời bàn tán: nói Diệp gia tiểu thư mệnh khổ, gả cho kẻ tàn phế còn chưa xong, nay lại bị kẻ cướp bắt đi, số phận bi thảm đến cực điểm.Nghe đồn hoàng đế vì chuyện này mà tức giận đến phát bệnh. Hai người trước mắt hắn cứ thế biến mất, đối với ngài chẳng khác nào nỗi nhục lớn. Bởi vậy mấy ngày liền, Biện Kinh như chìm trong mây u ám.Cấm quân lục soát từng nhà, nhiều lần xông vào phủ tìm kiếm. Diệp Do Thanh buộc phải trốn xuống hầm mới tránh khỏi truy bắt.Cuối cùng nàng không chịu nổi cảnh chui lủi, quyết định chờ vết thương tạm ổn thì rời kinh thành vào sáng sớm.Hôm đó, mặt trời vừa rực rỡ ló rạng, chân trời vẫn còn ráng mây đỏ. Mọi người chuẩn bị khởi hành. Chiếc xe bò thường ngày đã được sẵn sàng. Diệp Do Thanh cải trang thành nam tử, áo vải thô đen, đầu quấn khăn. Nếu không nhìn kỹ gương mặt, trông nàng chẳng khác nào một thanh niên gầy gò.Thập Lý đang bôi thêm chút gì đó lên mặt nàng, Mã Tiểu thì buộc dây thừng cho xe bò. Vừa quay đầu nhìn, nàng không khỏi buột miệng thán phục:“Quả nhiên là Thiếu tiêu đầu, thuật dịch dung này còn tinh xảo hơn cả lão tiêu đầu!” Nàng cúi đầu cung kính.Thập Lý ánh mắt sáng rỡ, vô cùng hài lòng, đưa Diệp Do Thanh một chiếc gương đồng. Trong gương là gương mặt nam tử xa lạ, xương cốt rõ ràng, chỉ trừ sống mũi cao thẳng cùng đôi mắt phượng vẫn chưa đổi, còn lại đều hết sức bình thường.Diệp Do Thanh đưa tay sờ mặt, thoáng có chút ngẩn ngơ.“Ngươi đi cùng Mã Đại, Mã Tiểu ra khỏi thành trước, ta sẽ đến sau.” Thập Lý nói, đeo bọc đồ lên lưng. Những người khác không bị truy nã, chỉ cần trà trộn trong đám đông thì không lo.Khó nhất chính là Diệp Do Thanh, nhưng đã có thuật dịch dung, thì hẳn cũng không sao.Mã Đại hô lớn một tiếng, lập tức đánh xe bò rời khỏi ngõ nhỏ. Mọi người nối gót theo, hoà vào dòng người sáng sớm ra khỏi thành: kẻ dắt ngựa, kẻ đẩy xe hai bánh, chen chúc huyên náo.Ven đường có người gánh thúng, rao bán bánh bao nóng hổi mới ra lò.Dần dần, cổng thành uy nghiêm hiện ra trước mắt. Lầu thành mái cong cao vút trong mây, cánh cửa sơn son lấp lánh ánh bình minh, chói loá mắt người.Diệp Do Thanh chợt dừng bước, quay đầu lại.Nàng thấy một nữ tử bạch y, vẫn che mặt bằng đấu lạp, đứng cách đó vài bước. Khuôn mặt bị che kín, chỉ lộ dáng người mảnh khảnh, vòng eo uyển chuyển.“Cô nương định quay về sao?” Diệp Do Thanh cất tiếng, ánh nắng sớm chiếu vào mắt phượng, long lanh như màu trà.Bạch y nữ tử nghiêng người về phía trước, rồi lại lùi lại.Diệp Do Thanh bất chợt nhíu mày, ôm lấy vai, hơi khom lưng.Thấy vậy, nữ tử kia phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ, lập tức bước tới.“Không sao, chỉ là vết thương chưa lành hẳn, đôi lúc còn đau âm ỉ thôi.” Diệp Do Thanh nói, hơi thở nặng nề.Gương mặt nam tử được hoá trang kia vốn không thể coi là tuấn tú, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, vẫn khiến người khác cảm nhận được nỗi cô tịch và suy yếu ẩn hiện trong đó."Những ngày qua nhờ có cô nương chăm sóc, ta mới có thể hồi phục nhanh thế này. Sau này nếu không có cô nương, thật sự cũng không biết sẽ ra sao." Diệp Do Thanh như mang theo chút lo lắng, thở dài.Ống tay áo tuyết trắng rủ xuống, đầu ngón tay trắng nõn run lên rất nhẹ."Giờ cũng không còn sớm." Phía trước, trên cỗ xe bò, Mã Tiểu nhắc.Diệp Do Thanh gật đầu, thẳng người, quay lại vẫy tay với Từ Kha, rồi xoay người bước đến bên cạnh Mã Tiểu. Ba người cùng nhau hướng về phía chỗ thủ vệ canh giữ ngoài cổng thành mà đi.Từ Kha vẫn đứng nguyên tại chỗ. Dưới tấm khăn che mặt, chóp mũi đã ửng hồng, trong mắt có gì đó trong suốt chực tràn, rồi nàng xoay người, nhìn về phía hoàng cung đang bị tầng tầng mái ngói che lấp."Chu Tử Thu sẽ không sao đâu." Thập Lý đi đến, dừng lại sau lưng nàng, chắn ngang tầm mắt ấy, "Nàng đã có thể để ngươi đi ra, tất nhiên là đã chuẩn bị từ trước.""Thuận theo lòng mình là được." Lời Thập Lý mơ hồ vang lên bên tai.Từ Kha lại quay đầu, ngước nhìn Diệp Do Thanh đang đứng ngay cửa thành, bóng dáng thẳng tắp.Vài tên thủ vệ trong tay vẫn cầm tranh truy nã, bỏ qua mấy nông hộ gánh đồ ăn mà nhìn chằm chằm vào chiếc xe bò tiến lại. Hắn giơ tay quát:"Đến, xuống hết cho ta!""Quan gia, tiểu nhân cùng gia muội đây, mỗi ngày đều ra ngoài một chuyến!" Mã Đại ha hả cười, nhảy phốc xuống khỏi lưng trâu, tiến đến trước mặt thủ vệ."Đã nhiều ngày rồi chưa thấy ngươi ra khỏi thành." Thủ vệ nheo mắt, nhìn dáng vẻ quen thuộc, rồi vỗ vai Mã Đại."Không phải làm ăn buôn bán sa sút đó sao. Giết một con heo, bán được mấy đồng đã xong, cuối cùng toàn phải bán lấy thuế thịt thôi!" Mã Đại vẻ mặt u buồn, than ngắn thở dài."Thời buổi này, ngay cả thịt thuế cũng có người mua." Thủ vệ nói, sau đó nhìn sang Diệp Do Thanh phía sau, nhướng mày, "Tên tiểu tử này sao lại trông lạ mặt thế?"Mã Đại lập tức cười hề hề, kéo Mã Tiểu lại, ép sát bên người Diệp Do Thanh, rồi vỗ đầu hắn nói:"Muội phu ta đó, mới vừa rồi mới định thân thôi!"Diệp Do Thanh khóe môi cong lên một nụ cười lạnh, tay đặt trên vai Mã Tiểu, so với nàng thì vóc dáng nàng ấy rộng lớn vụng về gấp đôi.Nàng không nhìn thấy, ở cách đó không xa phía sau, bạch y nữ tử đã siết chặt bàn tay đến run lên.