[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 60: Gần trong gan tấc
Phía sau miệng vết thương vừa động liền đau thấu tim, nàng vốn là một người hiện đại khoẻ mạnh, không bệnh không tật, đời trước cũng coi như được nuông chiều từ bé, loại thương tổn như thế này vẫn là lần đầu, đến mức mở miệng nói chuyện cũng cơ hồ đứt hơi.Trong miệng còn vương lại vị đắng của chén thuốc, ánh mặt trời trên đỉnh đầu dần dần ngả về tây, hẳn là chạng vạng ngày hôm đó.Trước mắt nữ tử không nói một lời, chỉ lắc đầu, hành động cực kỳ quái lạ, nhưng không hề có ác ý.Nghe động tĩnh trong sân, chủ nhân đình viện đi ra xem, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Diệp Do Thanh không kịp nghĩ nhiều, thấp giọng hỏi:“Ta không thể để bọn họ nhìn thấy, ngươi có biết nhà đồ tể Mã ở chỗ nào không?”Từ Kha chỉ ra ngoài theo hướng con ngõ nhỏ. Giờ khắc này nàng biết Diệp Do Thanh không nhận ra mình, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.Diệp Do Thanh nhịn đau đứng dậy, chờ khi bên ngoài không còn động tĩnh mới lại leo tường ra ngoài. Lần này Từ Kha không mượn sức nàng, mà tự mình bám vào vách tường gập ghềnh mà nhảy xuống.Diệp Do Thanh một đường tránh né lục soát, hỏi thăm mà đến nhà họ Mã, bất ngờ xông vào khiến hai tỷ muội Mã đại, Mã tiểu đang đi tới đi lui lo lắng trong sân giật nảy mình.“Diệp cô nương!” Mã tiểu thất thanh kinh hãi, vội vàng kéo Diệp Do Thanh cùng Từ Kha vào trong, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại, rồi hô về phía trong viện.“Thiếu tiêu đầu, Diệp cô nương đã trở lại!”Thập Lý vội vã bước ra, thấy hai người liền thở phào, ném kiếm trong tay sang một bên.“Ta vừa mới ra phố dò tin, ai ngờ trở về liền hay tin quan binh lùng sục từng nhà. Các ngươi hai người nếu còn không về, ta suýt nữa đã phải trèo qua cửa sổ sau mà đi tìm.”“Diệp cô nương, ngươi tỉnh rồi?” Mã đại xoa tay, cười hớn hở.“Ừ.” Diệp Do Thanh vừa gắng sức chịu đau phía sau lưng, trong đầu lại hỗn loạn. Được Mã tiểu đỡ ngồi xuống, nàng quay đầu nhìn về phía sau:“Vị này…”Thập Lý lúc này mới để ý đến nữ tử vẫn đứng lặng phía sau Diệp Do Thanh, vì nàng che kín mặt nên ban đầu còn ngẩn ra một chút.Thấy trên người nàng mặc vải thô mới giật mình hiểu ra, đang muốn mở miệng, lại bắt gặp Từ Kha lắc đầu, lời định nói lập tức nghẹn lại nơi cổ.“Vị này… vị này chính là người vừa rồi đã chăm sóc cho ngươi.”Một bên, Mã đại như muốn lên tiếng, cũng bị Mã tiểu lén véo một cái vào eo, đành ấm ức ngậm miệng.Ánh mắt Diệp Do Thanh dừng trên người Từ Kha, như có điều suy nghĩ, rồi mỉm cười nhạt:“Đa tạ.”Lời vừa dứt, thân hình nàng chợt run lên, tay phải ôm lấy vai trái, khom người xuống.Mấy người đều bước lên một bước, cuối cùng là Mã tiểu tiến đến đỡ lấy, vừa liếc nhìn phía sau liền thấy máu đỏ đã thấm ướt xiêm y, vội vàng kêu lớn:“Miệng vết thương của cô nương lại chảy máu rồi, mau cầm máu thôi!”Nàng dìu Diệp Do Thanh vào phòng nhỏ, cởi áo ngoài. Vết thương vốn đã kết vảy nay lại rịn máu, Mã tiểu vội vàng lục tìm thuốc cầm máu, lấy vải bôi lên.“Tê…” Diệp Do Thanh hít mạnh một hơi, tay vịn lấy bàn, đẩy mạnh khiến bàn vuông “rầm” một tiếng va vào tường.Tay Mã tiểu sức lực vốn không nhẹ, cho dù động tác đã bớt đi, lần nào cũng khiến nàng đau đến hoa mắt.Thấy nàng còn định tiếp tục, Diệp Do Thanh vội nghiêng người tránh, khổ sở cười:“Không cần, để ta tự làm.”“Sao được, cô nương làm sao chạm tới phía sau lưng mình?” Mã tiểu trừng mắt, bất mãn tiến lên.Diệp Do Thanh lại bị nàng ấn xuống vết thương, nhịn không được kêu thành tiếng.Trong phòng lập tức ầm ĩ như đang đánh trận, tiếng động vang không dứt.Có lẽ tiếng kêu quá mức thống khổ, ngoài cửa người không nhịn được, đại môn bỗng bật mở, một nữ tử khoác áo vải thô rộng thùng thình bước vào, nhẹ nhàng lấy thuốc từ trong tay Mã tiểu.Nàng không nói một lời, chỉ chỉ về phía Diệp Do Thanh, rồi lắc đầu.Mã tiểu lúc này mới chịu lui, cười nói:“Được rồi, vậy nhờ cô nương.”Nói xong liền lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người. Diệp Do Thanh mệt mỏi dựa vào bàn, phảng phất vừa nhặt về một cái mạng, thở hổn hển.Da thịt từng đợt mát lạnh, bột phấn nhè nhẹ thấm vào vết thương đang rỉ máu, ngoại trừ cơn đau vốn có, còn mang lại chút tê dại khoan khoái, giảm đi không ít khổ sở.Nàng nói lời cảm tạ, nhưng không ai đáp lại. Nếu không phải còn nghe thấy hơi thở nhè nhẹ bên cạnh, Diệp Do Thanh gần như tưởng rằng trong phòng chỉ còn mình nàng.“Không biết cô nương xưng hô thế nào?” nàng thử mở miệng hỏi.Từ Kha không nói, nếu ánh mắt Diệp Do Thanh có thể xuyên qua lớp đấu lạp dày, hẳn sẽ thấy nàng đang cắn chặt môi, mày nhíu chặt, dáng vẻ tràn đầy giãy giụa.Diệp Do Thanh thoáng xấu hổ, ngượng ngập sờ chóp mũi, lại hỏi:“Ngươi là được Thập Lý mời tới sao?”Từ Kha không trả lời, coi như mặc nhiên thừa nhận, chỉ lặng lẽ, cẩn thận giúp nàng xử lý vết thương, lại băng bó thật dày, mặc lại trung y.Diệp Do Thanh lúc này mới quay đầu, nhìn nữ tử trước mắt bao kín từ đầu đến chân, đánh giá hồi lâu.“Ngươi không nói chuyện?” nàng thử hỏi.Từ Kha lần này gật đầu, nhắm chặt mắt, phảng phất như đã hạ quyết tâm.Chỉ cần lặng lẽ chăm sóc nàng một đoạn thời gian, thấy nàng ổn thoả rồi rời đi. Nàng nghĩ.Hiện giờ, nàng thực sự không biết làm thế nào đối mặt với Diệp Do Thanh, tình cảnh này cũng chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi.Diệp Do Thanh mang theo một chút áy náy gật đầu, khoác áo rồi đứng dậy. Ngoài phòng chính, mặt trời đã lặn, mở cửa ra liền thấy ánh chiều tà màu cam hồng phủ khắp mặt đất.Có lẽ ở nơi này đã quen dần, mùi tanh hôi giết heo trong mũi cũng nhạt đi, ngược lại có thể nghe rõ mùi thức ăn dân dã bốn phía, còn thấy Mã đại bày lên bàn một nồi lớn thịt hầm.“Diệp cô nương, chúng ta mấy người đều chẳng biết làm mấy món tinh xảo gì, chỉ có cơm nhà thôi, cô nương đừng chê.” Mã đại cười thật thà, bày chén đũa trước mặt Diệp Do Thanh.“Không sao, rất được rồi.” Diệp Do Thanh trấn an, nhận lấy chén rồi ngồi xuống, ăn một miếng. Tuy chẳng phải sơn hào hải vị, nhưng lại có cái tươi mới đặc trưng của đồ ăn nông gia.“Cô nương, mời ngồi.” Diệp Do Thanh đưa tay chỉ chiếc ghế dài bên cạnh. Lúc này Từ Kha mới ngồi xuống, nhưng vẫn chần chừ chưa động đũa.“Đầu lạp này…” Diệp Do Thanh mở miệng.“Nàng không thích gặp người.” Thập Lý ở đối diện vội chen lời, sau đó cầm một cái bánh bao tròn đưa cho Từ Kha.Từ Kha đưa tay nhận lấy, ống tay áo vô tình trượt xuống, để lộ cánh tay trắng mịn như ngó sen, trên đó in hằn hai dấu răng thật sâu. Chỉ thoáng qua thôi nhưng Diệp Do Thanh đã nhìn rất rõ.Nàng cúi đầu, ánh mắt dao động, rồi lại ngẩng lên, đã đổi sang đề tài khác, cũng không cố ý tránh né nữ tử đang che mặt bên cạnh.“Hoàng đế bên kia thế nào rồi?” Diệp Do Thanh thấp giọng hỏi.“Cửa thành giới nghiêm, từng nhà đều bị mang tranh chân dung đến tra xét, chỉ e một thời gian ngắn khó mà ra khỏi thành.” Giọng Thập Lý trầm xuống, “Cũng may một phần truy binh đã đuổi theo bọn lái buôn muối về hướng Nam, số còn lại không nhiều lắm.”Theo kế hoạch ban đầu, bọn họ vốn sẽ đi cùng đám lái buôn muối ra khỏi thành, sau đó rẽ sang hướng ngược lại. Nhưng vì thương thế của Diệp Do Thanh mà kế hoạch bị rối loạn, họ sợ nàng chết dọc đường nên đành phải quay về kinh thành, ngược lại so với vòng vây dày đặc ngoài thành còn an toàn hơn.“Hơn nữa, không biết vì sao, chân dung truy nã ngược lại dán ở đám lái buôn muối, một tiểu thư danh môn bị bắt đi giờ lại biến thành đào phạm.” Thập Lý chống cằm, có chút băn khoăn.Diệp Do Thanh nhún vai.Về chuyện phong hoa trụy nàng chưa từng nói với bất kỳ ai.Trong lòng nàng hiểu rõ hoàng đế vốn đa nghi. Chỉ là một đội thiết kỵ thôi, nhưng đó chính là đội kỵ binh năm xưa của Tự Vinh Vương. Tự Vinh Vương khi ở biên quan danh tiếng chấn động, nếu có người tìm ra tung tích đội thiết kỵ này rồi mượn danh nghĩa “Tự Vinh Vương thiết kỵ” để tạo phản, khi ấy dựa vào địa thế xa xôi, hoàng đế tất khó lòng khống chế, e sẽ sinh ra đại loạn.Nếu không phải ngại khiến dân chúng nghi ngờ, thì vị “minh quân” kia sợ rằng đã sớm trực tiếp ban nàng tội danh đào phạm, lệnh thiên hạ truy bắt.Diệp Do Thanh chạm vào đồ vật nơi ngực, không khỏi thở dài. Đây là vật mà ngoại tổ chưa từng gặp mặt để lại, nàng chẳng biết là họa hay phúc. Nhưng chính vì nó mà hoàng đế không tiếc lệnh giết nàng bằng mọi giá.Vết thương sau lưng vẫn ẩn ẩn đau nhức, ánh mắt nàng dần trở nên u tối. Người ta muốn an bài vận mệnh cho nàng, nàng liền nhất quyết không theo an bài đó.“Tiểu Thanh, mấy hôm trước ngươi bảo Mã nhị với Mã tam tung tin hành hình ra ngoài thành, ngươi đã sớm đoán được đồng bọn của lái buôn muối sẽ đến cướp ngục? Ngươi làm sao biết được?” Thập Lý không nhịn được nghi hoặc, mở miệng hỏi.“Chỉ là trúng vận thôi.” Diệp Do Thanh vừa gắp chút rau xanh cho vào miệng, vừa thản nhiên đáp.Trong nguyên bản, chuyện lái buôn muối cướp ngục vốn gây cho nam nữ chính không ít phiền toái, nên nàng nhớ rất rõ. Mấy hôm trước, nàng đã dặn Cầm Tâm theo dõi cáo thị quan phủ. Khi tin tức về việc hành hình lái buôn muối được công bố, nàng lập tức viết giấy cho Thập Lý, bảo tung tin giả rằng quan phủ sợ biến cố, sẽ lặng lẽ xử trảm vào trưa nay.Đám đồng bọn lái buôn muối vốn định cướp pháp trường, nghe vậy liền lập tức hành động sớm.Vốn Diệp Do Thanh chỉ cần tạo một hồi náo động, để cái danh “tiểu thư quốc công phủ” bị Mã tiểu bọn họ bắt đi, như vậy mới không liên lụy Quốc Công Phủ. Ai ngờ bọn cướp ngục lại đến đúng lúc, vừa vặn đụng phải đoàn rước dâu, khiến sự việc càng thêm chân thật.Duy nhất ngoài dự tính chính là hoàng đế đã ngấm ngầm ra lệnh nếu xảy ra biến cố, thà lấy mạng nàng cho xong.“Diệp cô nương quả thật cao minh, bọn chúng đúng là đã tin.” Mã đại vỗ chén cười nói.Diệp Do Thanh khẽ mím môi, chợt buông đũa, nhẹ giọng hỏi:“Những người khác thì sao?”Thập Lý thở dài: “Quốc công phủ cùng Vệ phủ đều rối loạn cả. Nghe nói phu nhân Quốc Công Phủ khóc đến hôn mê bất tỉnh. Còn Vệ phủ, hình như Vệ nhị công tử bị vó ngựa giẫm phải, trọng thương, giờ vẫn đang được cứu trị trong cung.”Nhắc tới Triệu Khanh Nhu, trong lòng Diệp Do Thanh chợt dâng lên chút chua xót. Nàng rõ ràng đã dặn dò Triệu Khanh Nhu, nhưng nghe tin nàng bị thương, đối phương ắt sẽ rơi lệ.Nàng lặng im một lát, lại hỏi:“Còn những người khác?”Trong kinh thành, người có thể vì nàng mà rơi lệ, còn có ai nữa đây?Thập Lý theo bản năng liếc nhìn Từ Kha. Dưới lớp khăn trắng che mặt không thấy rõ biểu cảm, chỉ thấy thân thể nàng dường như cứng lại.“Còn nàng?” Diệp Do Thanh hỏi rõ ràng hơn.Thập Lý ho một tiếng.“À… ta chưa từng tiếp cận hoàng cung, nên không biết tình hình trong đó thế nào.”Diệp Do Thanh "ừ", dùng đũa khều khều món ăn trong chén, rồi bất ngờ mỉm cười. Nụ cười ấy như vô tình mà hữu ý, lại làm nữ tử ngồi bên cạnh bỗng trở nên trắng bệch.“Nàng có lẽ sẽ chẳng để tâm đâu.” Diệp Do Thanh thì thầm.