[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 53: Mưa gió đêm trước
“Mã đại.” Thập Lý thở dài.“Sao lại nói năng không chọn lọc, lời lẽ thô tục quá.”Mã đại lập tức ngậm miệng, rồi cười xòa, dẫn hai người đi vào trong đình viện.“Tại hạ vốn là kẻ thô lỗ, không quen nói mấy lời hoa mỹ. Xin Diệp cô nương đừng trách.” Mã đại gãi đầu cười, đưa hai người đến dưới một gốc hòe. Ở đó có đặt một bộ bàn ghế gỗ, trên mặt còn dính vết máu loang lổ.Mã đại nhìn thấy, vội đưa tay định lau, nào ngờ càng lau thì máu trên tay hắn lại bôi thêm lên mặt bàn. Hắn ngẩn ra, bật kêu “ai nha”, rồi vò đầu bứt tai ngượng ngập.“Không sao đâu.” Diệp Do Thanh từ trước tới nay không câu nệ mấy chuyện này, nhặt một chiếc lá rụng chùi vết máu sạch sẽ, rồi ngồi xuống thong thả.Mã đại thấy vậy mới bớt lúng túng, tiện tay ném cái đầu heo sang một bên, rồi đưa tay ra hiệu.“Thiếu tiêu đầu, mời ngồi.”Ba người cùng ngồi xuống. Mã đại lén liếc Diệp Do Thanh một cái, bỗng thẹn thùng nói:“Ta vốn nghĩ tiểu thư nhà giàu chắc hẳn đều được nuông chiều, sợ không kham nổi cảnh thô lậu này, không ngờ Diệp cô nương lại khác hẳn, chẳng giống bọn quý nhân kia chút nào.”Diệp Do Thanh chỉ mỉm cười.“Ngươi vừa rồi nói Vệ nha nội… thật hay giả vậy?” Nàng hỏi. Việc này thật sự khéo đến lạ, nàng còn chưa kịp động thủ, thế mà Vệ nha nội đã bị kẻ khác xử lý.Ra tay như vậy, quả thực đủ tàn độc.“Ta, Mã đại, trong chốn giang hồ vốn nổi danh là thật thà, tuyệt không gạt người. Chuyện này không phải tin đồn vô căn cứ. Sáng nay đi ngang qua ngự phố có vô số tiểu thương cùng người qua lại, ai cũng thấy cảnh tượng ấy tận mắt, thậm chí có mấy cô nương sợ quá khóc òa.” Mã đại vỗ mạnh vào ngực mình, vang lên bình bịch.“Ngươi có biết là ai ra tay không?” Diệp Do Thanh nghe chắc là thật, trong lòng dâng lên một niềm hả hê.“Cái này thì ta chưa nghe ai nói. Nhưng vị Vệ nha nội đó vốn mang tiếng xấu ở phố, ỷ mình là cháu trai đương kim Thánh Thượng mà thường khinh nhục nam nữ, thói xấu chất đầy. Thù oán của hắn nhiều không kể xiết. Có lẽ say khướt đi lạc trên đường, rồi gặp kẻ thù mai phục, bị đánh lén cũng nên.”Diệp Do Thanh nghe vậy, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.Mãi đến khi Thập Lý hắng giọng nhắc nhở, nàng mới sực nhớ mục đích hôm nay, liền quay sang nhìn hắn.“Vừa rồi ta chưa kịp giới thiệu. Vị Mã đại đây từng là phó thủ bên cạnh phụ thân ta, trời sinh sức lực vô song, võ nghệ cao cường. Các huynh đệ của ông đều làm việc tại tiêu cục nhà ta, trung thành tận tâm. Sau khi phụ thân mất, tiêu cục giải tán, mấy người bọn họ lén đi theo ta lên kinh, chuyển sang làm đồ tể.”“Ngày trước còn thường hay giúp đỡ ta.” Thập Lý mỉm cười.“Sao lại nói là giúp? Lão tiêu đầu với chúng ta có ân. Bảo hộ Thiếu tiêu đầu vốn là bổn phận.” Mã đại đưa tay sờ lên đỉnh đầu, bộ dạng có chút ngượng ngập.“Giờ thấy Thiếu tiêu đầu bình an vô sự… chúng ta cũng yên tâm rồi.” Hắn bật cười, hàm hậu chất phác.Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên chuỗi bước chân nặng nề. Diệp Do Thanh ngẩng đầu, thấy hai đại hán bước vào, phía sau còn có một cô nương cánh tay rắn rỏi.“Mã nhị!” Mã đại mừng rỡ gọi lớn, đứng dậy kéo mấy người lại, giới thiệu với Diệp Do Thanh.“Diệp cô nương, đây là huynh đệ tỷ muội ta Mã nhị, Mã tam, và Mã tiểu!”Nghe xong, Diệp Do Thanh suýt bật cười. Thầm nghĩ nhà họ Mã đặt tên cho con cái thật quá qua loa.“Chúng ta bái kiến Diệp cô nương.” Người được gọi là Mã nhị ôm quyền nói. Trong mấy người, hắn trông văn nhã nhất: mặt chữ điền, lông mày ngay ngắn, râu ria được tỉa gọn, tuy mặc áo vải thô nhưng sạch sẽ chỉnh tề.Mã tam thì ngơ ngác khờ khạo, đầu trọc bóng loáng như tiểu hòa thượng, đi theo sau cũng ôm quyền. Còn cô nương kia trông lanh lợi, da dẻ sạm đen vì lao lực, nhưng đôi mắt sáng quắc. Trong tay nàng cầm con dao mổ trâu, miệng tươi cười chào Diệp Do Thanh.Thấy mấy người cứ đứng ngơ ngác không dám ngồi, Diệp Do Thanh vội đưa tay chỉ ghế dài, dịu giọng nói:
“Chư vị đừng câu nệ, ta mới là khách ở đây.”Nghe vậy, mấy người mới ngồi xuống. Mã đại lại lúng túng bật dậy, chạy vào trong nhà bưng mấy chén trà ra, cẩn thận đặt trước mặt Diệp Do Thanh.Nàng gật đầu cảm ơn, nâng chén uống cạn. Lúc này Mã đại mới vui mừng ra mặt, cười tươi không khép miệng.“Ta tìm các ngươi hôm nay, chắc sư phụ đã nói qua rồi chứ?” Diệp Do Thanh mở lời, giọng điềm nhiên như chuyện thường ngày.“Đúng vậy.” Mã nhị gật đầu.“Từ sau khi tiêu cục đóng cửa, chúng ta mang một thân võ nghệ mà thành vô dụng, chẳng có chỗ thi thố. Trước kia còn đi nam phương hai năm nhận tán tiêu, nhưng tiêu cục và quan binh bản địa thường chèn ép, kiếm được ít bạc cũng chẳng đủ ăn, cuối cùng đành từ bỏ. Lên kinh thành này, chúng ta phải làm đồ tể, còn tiểu muội thì học nghề rèn, dựa vào sức lực mà bán mạng, mới gắng gượng sống qua ngày.”Nói xong, hắn thở dài một tiếng nặng nề.“Như vậy, ta liền không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.” Diệp Do Thanh mỉm cười nói, “Hiện giờ ta cần nhân thủ, phải là người có võ nghệ giỏi, quan trọng nhất là xứng đáng để ta tín nhiệm. Đồng thời, ta sẽ trả cho các ngươi đủ nguyệt bạc. Về sau, khi tình thế ổn định, nếu các ngươi muốn cưới vợ, sinh con, sống yên ổn, ta đều sẽ đáp ứng.”“Yêu cầu duy nhất, chính là không được làm ra việc gì tổn hại đến lòng tin của ta.” Câu cuối cùng, giọng nàng thêm phần nghiêm nghị, như từng chữ gõ vào tâm can, sau đó lại dần dần dịu đi.“Ta biết nghề tiêu cục vốn cũng như mũi dao liếm máu, nhưng đi theo ta cũng sẽ gặp hiểm nguy tương tự. Vì thế, các ngươi hãy suy nghĩ kỹ, hai ngày sau cho ta câu trả lời là được.” Diệp Do Thanh nói xong, bưng chén trà trên bàn uống cạn.“Cô nương yên tâm, ngay từ lúc Thiếu tiêu đầu báo cho chúng ta biết, huynh đệ ta đã bàn bạc đâu vào đấy. Thật tình không giấu, hiện nay sinh hoạt ở kinh thành đối với chúng ta chẳng khác nào ngày đêm tối tăm, kiếm chẳng được mấy đồng bạc, mà chúng ta đều là nam nhân trưởng thành, sưu thuế nặng nề, nhìn chẳng thấy đường sống. Thay vì vậy, chi bằng đi theo cô nương, đổi lấy một con đường sống.” Mã nhị mở miệng nói, Mã đại và Mã tam cũng gật đầu theo.“Diệp cô nương yên tâm, khi xưa chúng ta theo lão tiêu đầu, cũng nổi tiếng là tận tâm, nay cũng không ngoại lệ.” Mã tiểu đôi mắt sáng rực, nói tiếp: “Cô nương chớ xem ta là nữ tử, ta đã có thể vung được chùy sắt, đủ chứng minh sức lực tuyệt không thua bọn họ.”“Xin cô nương thu nhận chúng ta!” Mã nhị giọng thô vang, vừa nói vừa định đứng dậy khom lưng, may mà Diệp Do Thanh nhanh tay đỡ lấy khuỷu tay.“Không cần như thế.” Diệp Do Thanh thấy việc đã ổn, trong lòng cũng nhẹ nhõm, tươi cười lấy ra một phong thư, đưa cho Mã nhị, “Đây là nguyệt bạc một tháng của các ngươi. Hai ngày này không cần hành động, nhớ kỹ ký hiệu trên phong thư, về sau có thấy ký hiệu ấy, tức là chỉ thị của ta.”Mã nhị hai tay đón lấy, khi nhìn thấy bên trong ngân lượng thì không khỏi trợn mắt, đôi mày dựng thẳng lên cao.“Đa tạ cô nương!” Hắn run giọng, vội đưa phong thư cho Mã đại bên cạnh, mấy người cẩn thận nâng niu, như sợ bỏng tay.Trong lòng Diệp Do Thanh vẫn nhớ chuyện của Vệ nha nội, nên cũng không ở lại lâu. Trong ánh mắt cảm kích của mấy người, nàng đứng dậy cùng Thập Lý rời đi, nhanh bước qua con ngõ hẹp.“Đa tạ.” Diệp Do Thanh khẽ nói với Thập Lý.“Đa tạ gì chứ.” Thập Lý cười, môi hơi cong, “Ngươi chịu thu lưu bọn họ, sống sót qua ngày, là ta phải cảm tạ ngươi mới đúng. Mấy năm nay ta vẫn luôn áy náy, nếu không phải ta là kẻ vô dụng, hại chết cha mẹ, hại tiêu cục tan nát, bọn họ cũng đâu đến nỗi lưu lạc thế này.”“Bọn họ không phải do ngươi hại, là hắn hại.” Diệp Do Thanh nghiêm giọng sửa lại.Thập Lý ngẩng mắt, ngũ quan rực rỡ dị thường, dưới ánh dương quang thoáng hiện vẻ thất thần.“Đúng vậy, là hắn hại.” Thập Lý thì thầm.“Chuyện gì cũng đừng luôn tự trách mình, tìm nguyên nhân ở người khác, trong lòng sẽ dễ chịu hơn.” Diệp Do Thanh cười.“Ngụy biện thôi.” Thập Lý đưa tay gõ nhẹ một cái lên đầu nàng.Mấy lời qua đi, thần sắc ảm đạm của Thập Lý cũng vơi bớt, trở nên tiêu sái nhẹ nhõm. Nàng nghiêm mặt nói: “Chuyện Vệ nha nội, ngươi thấy thế nào?”Diệp Do Thanh lắc đầu. Nàng không đoán được ai là kẻ ra tay, nhưng đối với nàng mà nói, đây lại là chuyện tốt.Trừ phi…Cùng lúc ấy, sau những bức tường cung điện chồng chất, trong Ngự Thư Phòng của Cam Lộ Điện, hoàng đế ngồi sau chiếc bàn rộng, bực bội vuốt trán. Vài cung nhân thái giám đứng một bên, không ai dám thở mạnh.Trong điện, không khí nặng nề, hương mực giấy càng khiến người ta như nghẹt thở.“Trưởng công chúa đã trở về chưa?” Hoàng đế mở miệng, phá tan sự tĩnh lặng.“Hồi bệ hạ, vừa rồi công chúa khóc đến ngất lịm, đã được ngự y đưa đi chẩn trị.” Gã nội thị mặt dài cau mày, thấp giọng tâu.“Hoang đường!” Hoàng đế quát lớn, ném quyển sách trong tay xuống bàn, bang một tiếng rơi xuống đất, dọa các cung nhân run lẩy bẩy. “Có tra ra là ai gây nên chuyện chưa?”“Vẫn chưa. Đã bắt kẻ hàng rong đầu tiên phát hiện Vệ nha nội về thẩm vấn, nhưng không hỏi ra gì, chỉ có thể buộc hắn câm miệng.”“Trên phố dân chúng đông như thế, hắn câm miệng thì có ích gì?” Hoàng đế giận dữ mắng, lông mày rậm nhíu chặt, phát quan trên đầu cũng rung lắc, “Tên tiểu tử ấy dám gây ra ô nhục thế này, làm ô uế thanh danh hoàng gia!”“Truyền Tống tham chính và Hoàng học sĩ vào, những người khác lui xuống.” Hoàng đế hít sâu mấy hơi, ra lệnh.Nội thị mặt dài vội vã dẫn người lui ra, bản thân cũng lùi nhanh, vừa ra khỏi cửa lớn liền chạy vội, vì biết rõ hoàng đế lúc này thật sự nổi giận, tuyệt không dám nhiều lời.Chẳng bao lâu, hai vị văn thần thở hồng hộc chạy tới, ngoài điện Cam Lộ vội chỉnh lại y phục, lau khô mồ hôi, rồi mới dám bước vào.Sáng nay chuyện đã ồn ào khắp kinh thành, bọn họ đã đoán chắc hoàng đế sẽ triệu kiến, nên vẫn chờ sẵn ngoài cung.“Thần tham kiến bệ hạ.” Hai người cúi đầu khom lưng, cẩn thận từng cử chỉ.“Việc này, các ngươi thấy thế nào?” Hoàng đế lúc này đã bình tĩnh lại, khó thấy cảm xúc, chỉ có chén trà trên bàn còn chấn động, càng làm rõ cơn giận bị đè nén.“Bệ hạ là chỉ… chỉ dụ tứ hôn?” Hoàng học sĩ, mái tóc hoa râm, tuổi đã cao, khẽ hỏi.Thấy hoàng đế gật đầu, ông liền nói tiếp: “Thần xin nói thẳng, việc của Vệ nha nội nay đã lan khắp Biện Kinh, lại còn… mất đi cái kia… mọi người đều đã biết. Lúc này nếu vẫn khăng khăng ban hôn, thật sự không ổn. Thần cho rằng chi bằng trước tiên thu hồi mệnh lệnh đã ban, sau này hãy chọn cơ hội khác.”Hoàng đế nhìn ông hồi lâu, không đáp, rồi lại quay sang nhìn Tống tham chính.Tống Tham chính hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Việc này bất quá chỉ là lời đồn đãi, thần vừa mới hỏi ngự y, tình trạng của Vệ nha nội không nghiêm trọng lắm. Nếu sau này được điều trị cẩn thận, vẫn có thể hồi phục. Nếu lúc này thu hồi mệnh lệnh đã ban, ngược lại mới thật sự ứng với lời đồn.”Hoàng đế gật đầu: “Có lý, tiếp tục.”Tống Tham chính lại nói: “Thần biết bệ hạ vẫn kiêng kỵ nữ tử nhà họ Diệp kia. Từ lần trước vụ án xét xử sai được sửa lại cũng đủ thấy, nữ tử ấy tâm cơ thâm sâu. Hiện giờ trong tay nàng còn có tín vật, nếu không sớm ngày đoạt lại, e rằng sau này khó tránh khỏi sẽ sinh biến.”Hoàng học sĩ liền tranh biện: “Nhưng nàng rốt cuộc cũng chỉ là một nữ tử, cho dù tìm được thiết kỵ, cũng không thể tự ý mang binh mưu phản. Hà tất phải kiêng kỵ đến thế? Cứ nhất quyết ban hôn, chẳng khác nào tự lưu lại nhược điểm, để thiên hạ chê cười bàn tán hoàng gia.”Tống Tham chính giả lả cười nói: “Nếu nghe theo lời Hoàng học sĩ, vậy chỉ còn một cách, phái người đoạt lấy tín vật trong tay tiểu nữ tử ấy.”“Hoang đường!” Hoàng học sĩ tức giận đến rung cả chòm râu, lớn tiếng quát:
“Lương Quốc Công dù sao cũng là trọng thần một thuở, nếu để triều thần khác biết được chuyện này, tất quân thần sinh hiềm khích. Ngươi bảo bệ hạ xử trí thế nào?”Tống Tham chính vẫn cười, ung dung nói: “Ngài xem, biện pháp này không thể thực hiện được, vậy chỉ còn có thể làm theo kế ban đầu. Chỉ cần để nữ tử ấy thường xuyên ở trước mắt hoàng gia, thì sẽ chẳng thể sinh ra chuyện ngoài ý muốn.”Nói rồi hắn lại nhìn về phía hoàng đế, người từ nãy vẫn chưa lên tiếng.“Hiện nay, người vừa đúng độ tuổi có thể thành thân chỉ có Vệ nha nội. Còn những người khác hoặc khó mà khống chế, hoặc sớm đã có thê thất. Bệ hạ từng phái người đi tìm đội thiết kỵ cấm quân, nhưng đến nay không thấy bóng dáng, một đi không trở lại. Có thể thấy, nếu thật có kẻ đoạt được thiết kỵ, thì đó chính là mối uy hiếp đối với non sông Tề quốc.” Tống Tham chính tiếp tục trình bày.“Ngươi…” Hoàng học sĩ còn định phản bác, lại bị hoàng đế cắt lời.“Khanh nói có lý. Gần đây trẫm thường xuyên mất ngủ, nghĩ rằng hẳn có liên quan đến chuyện này. Quả thật không thể chần chừ thêm.”Hoàng đế vừa nói vừa đưa tay chỉnh lại mũ quan.“Vậy Tống Tham chính cho rằng, nên làm thế nào?” Trên mặt hoàng đế thoáng hiện một nụ cười, hỏi.Tống Tham chính liếc nhìn Hoàng học sĩ một cái, rồi cười tủm tỉm mở miệng:
“Thần cho rằng, nên phong tỏa miệng lưỡi quần thần, chỉ nói Vệ nha nội trong tiệc mừng đại hỉ uống say, gây ra chút náo loạn. Còn bệnh tình, sau này trị cũng không muộn.”